Lúc tôi từ trong phòng khám ra, không hề nhìn thấy Nhâm Tam gia đâu, chỉ có Từ Thanh Hoành đi cùng ra đón, theo sau còn có hai vệ sĩ nữa.
[Tiểu thiếu gia, kiểm tra thế nào?] Từ Thanh Hoành nhìn biển cửa phòng khám, [Bác sĩ người Đức này rất có uy tín trong khoa mắt, ông nội tôi bảo khám nhiều người chuyên nghiệp mới đáng tin, vậy sẽ không xảy ra sơ xuất.]
Tôi cười cười, lắc đầu: [Tôi nào có dễ hỏng.]
Từ Thanh Hoành lại muốn nói thêm gì đấy, tôi ngước mắt nhìn ngắm xung quanh, cả một tầng nhỏ này chứa đầy vệ sĩ với bộ mặt lạnh lùng, trận địa này coi bộ cũng quá khoa trương rồi, nhịn không được mà nhếch miệng.
[Tiểu thiếu gia, anh cười gì vậy?] Từ Thanh Hoành thường ngày đều đi theo cạnh Từ Trường Sinh, đã hai mươi mốt tuổi mang theo khí thế của một người con trai đang độ trưởng thành, trong nhiệt huyết đầy sức sống còn có cả tính cách thẳng thắn đáng quý. Cậu ta nhìn theo ánh mắt tôi liếc qua liếc lại, nghiêm túc nói: [Tiểu thiếu gia, việc này liên quan đến Tam gia và cả sự an nguy của anh, tất nhiên không thể qua loa được.]
Cậu ta nhìn xung quanh không có người lạ nào, bỗng bí hiểm mà dán sát lại, thì thầm: [Anh không biết đâu, giờ bên ngoài rất hỗn loạn, nửa đêm hai hôm trước Trương ca còn mang theo một đám người tới gặp Tam gia, tôi thấy chắc chắn là muốn...]
[Thanh Hoành.] Đằng sau truyền đến tiếng quát của Từ Trường Sinh. Từ Thanh Hoành lập tức lùi bước, tạo khoảng cách hai bước với tôi, một mực đứng nghiêm cẩn.
Tôi ngoảnh lại nhìn, đã thấy ngoài Từ Trường Sinh ra, còn có cả Nhâm Tam gia và vị bác sĩ người Đức vừa khám cho tôi đang đứng cạnh nhau. Bác sĩ người Đức kia giơ tay múa chân nói rất nhiều, Nhâm Tam gia vẫn chăm chú lắng nghe, đôi mày nhíu lại, vẻ mặt ngưng trọng. Đợi khi đã báo cáo xong, Nhâm Tam gia đưa tay ra trước mặt bác sĩ — Bác sĩ người Đức đấy giống như được trọng mà vừa mừng vừa lo vội đưa cả hai tay nắm lấy bàn tay của Nhâm Tam gia, bắt tay vô cùng trịnh trọng.
Ngồi vào bên trong xe, tôi ngồi sang một bên. Ban đầu chẳng ai nói với nhau câu nào, Nhâm Tam gia liền giơ tay sang khẽ nắm lấy tay tôi. Tôi tựa lưng vào ghế, hơi nghiêng đầu, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe. Đến khi y đưa tay vuốt lên khóe mắt tôi, đầu ngón tay lạnh lẽo khiến tôi không thoải mái mà nhíu mày lại, lặng lẽ nghiêng đầu đi.
Ban đêm tôi lại nhỏ thuốc nước, lại cầm viên thuốc giảm đau mà Từ Trường Sinh cho ở trong tay, lúc quay đầu lại thấy Nhâm Tam gia đặt tài liệu trong tay xuống, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, muốn nói lại thôi.
Tôi uống thuốc, hơi nhếch môi, xong chui vào trong chăn.
Chẳng mấy chốc tôi đã cảm giác được sự chuyển động ở bên cạnh, tôi quay đầu lại. Nhâm Tam gia sợ lạnh, ngay cả khi ngủ cũng phải đeo tất, cả người mặc đồ tơ lụa mềm mại mang theo vẻ đẹp đến quỷ dị, cực kỳ chói mắt. Tôi lặng lẽ trợn mắt, gần như thoáng kinh ngạc, y thấy tôi tỉnh, lại nghiêng người bật đèn ngủ ở chiếc bàn thấp cạnh giường, dùng điều khiển từ xa tắt đèn điện trong phòng.
Tôi xoay người rụt mình lại, bảo: [Tôi muốn đọc sách.]
Mấy hôm trước đó Nhâm Tam gia cho người đưa tới mấy giá sách đặt vào trong phòng, bày đầy các loại sách đủ lĩnh vực khác nhau.
[Tôi muốn đọc ít... sách có liên quan đến nấu ăn.]
Y [Ừ] một tiếng, tôi không đợi y nói tiếp liền hít sâu một hơi, nói: [Tôi... có đồ đạc, vẫn còn để ở chỗ tôi, mai tôi muốn lấy về.]
[Chú để Thanh Hoành theo tôi là được, nếu chú không yên tâm, có thể phái nhiều người đến trông tôi. Tôi... sẽ không chạy trốn.]
Y không đáp lại.
Hôm sau lúc tỉnh dậy, không thấy Nhâm Tam gia đâu, nhưng vừa mở mắt đã thấy Từ Thanh Hoành. Cậu ta thấy tôi tỉnh liền bước nhanh tới, [Tiểu thiếu gia.]
Tôi theo bản năng nhìn xung quanh, ánh mắt Từ Thanh Hoành cũng nhìn theo tôi, bỗng [À] một tiếng, bảo: [Tiểu thiếu gia, anh tìm Tam gia à?]
Tôi ngây người, Từ Thanh Hoành cười tự nhiên: [Tam gia sáng sớm đã đem Trương ca ra ngoài rồi, không biết đi làm gì, hình như có việc rất khẩn cấp. Nhưng Tam gia nếu biết tiểu thiếu gia vừa tỉnh dậy đã tìm ngài ấy, ngài ấy chắc chắn sẽ rất vui.]
Tôi nói với Từ Thanh Hoành chuyện mình muốn ra ngoài một chuyến, Từ Thanh Hoàng làm việc rất tích cực đi chuẩn bị xe, nói liên tục: [Tiếu thiếu gia ạ, anh nếu đi lấy đồ xong còn muốn đi đâu nữa không? Tam gia đã bảo hôm nay anh đi đâu cũng được, bằng không thế này, chúng ta đi chơi bowling đi.]
Hóa ra thằng nhóc này muốn ra ngoài chơi bời.
Trước khi ra cửa, Từ Thanh Hoành hình như nhớ ra gì đó vội vàng đi lên lấy, lúc xuống có cầm trong tay một thứ quơ quơ với tôi. Đến khi cậu ta cầm đến trước mặt tôi, tôi định thần nhìn lại liền kinh ngạc nắm nó ở trong tay.
[Tam gia bảo tôi đưa cho tiểu thiếu gia, cái điện thoại này ban đầu là của tiểu thiếu gia, kiểu dáng cũng lỗi thời rồi, vừa đúng lúc đi xem loại mới đi?]
Tôi lắc đầu, cất điện thoại vào trong túi.
Khi ngồi trong xe tôi có cảm giác rất mơ hồ, mí mắt không ngừng giật giật. Tôi chậm rãi giơ tay lên dùng sức vỗ vỗ khuôn mặt mình. Ngoài Từ Thanh Hoành ra còn có thêm bốn vệ sĩ theo cùng, chỉ là bọn họ ngồi trên một xe khác, Từ Thanh Hoành tự đảm nhiệm chức vụ lái xe, cậu ta vừa mới có được bằng lái, cực kỳ nóng lòng muốn thử sức, quả nhiên có thể nói là hăng hái hừng hực.
[Bằng lái của tôi đã được hơn nửa năm rồi, ông nội lại sống chết không cho tôi đụng vào xe.] Tôi nghi hoặc hỏi cậu ta lý do, Từ Thanh Hoành bĩu môi cười bảo: [Vì con ông đã chết vì tai nạn xe cộ.]
Tôi thoáng sững sờ, Từ Thanh Hoành kéo cửa xe xuống, tâm trạng vui vẻ mà huýt sáo.
Từ Thanh Hoành không quen thuộc lắm với đường phố ở đây, tôi cũng hơi bỡ ngỡ, hai người vòng đi vòng lại mấy đoạn đường mới đến đúng chỗ, đợi khi tôi đến được khu nhà trọ, thì đã qua giữa trưa.
Từ Thanh Hoành theo tôi đi vào, chỉ có hai vệ sĩ theo sau, một người khác trông xe, Lúc đi vào trong tòa nhà mới phát hiện bảo vệ đã đổi người, đang ngồi ở trong phòng an ninh xem tivi. Đợi khi tôi đến trước cửa phòng mình, chậu hoa nhỏ đặt ở ngoài cửa gần như đã khô héo hết, tôi đem nó ôm vào lòng mình, lấy chìa khóa ra.
『Kỳ Nhật. 』Bước chân tôi chợt dừng lại, lảo đảo, mở mắt thật to nhìn xung quanh.
Nơi huyền quan đã chẳng còn bóng dáng ai.
Ghế sô pha phủ vải trắng, trên hành lang chất đầy rương hòm.
Tôi chậm chạp nhìn quanh, khẽ hít thở.
Vẫn là bầu không khí này, nhưng nay... đã cảnh còn người mất.
[Thanh Hoành này.] Tôi quay sang phía Từ Thanh Hoành bảo: [Cậu ra ngoài trước chờ tôi, tôi đem đồ đạc ra.]
Từ Thanh Hoành nghe vậy thoáng chần chừ đáp, bước ba bước lại ngoảnh nhìn đi ra ngoài.
Tôi đặt chậu hoa khô ở huyền quan, đi trong phòng, trên giường còn đặt một chiếc áo sơ mi.
Tôi bình tĩnh gấp lại chiếc áo đấy, trong phòng có một cái túi du lịch, bên trong đều đựng quần áo đã giặt sạch hộ Vương Tranh từ trước. Ngày Vương Tranh trở về Singapore, đã quên mất trả về cho cậu. Tôi đem chiếc áo sơ mi và quần áo sạch để cùng một chỗ, lại đi sắp xếp lại cái hòm Vương Tranh đựng sách đẩy vào cùng một chỗ — đây là những gì cậu ấy để lại cho tôi, ngoài những hồi ức ra, chỉ còn chừng đó.
Bận rộn một hồi lâu, chắc khoảng thời gian này thật sự được nuôi đến sướng người rồi, hơi động chân động tay đã thấy mệt. Tôi thở dài, nghiêng người ngả xuống giường, lúc vơ lấy cái gối, lại chạm phải thứ gì đó.
Tôi lục lọi lấy ra nhìn. Đó là hộ chiếu của tôi và Vương Tranh, còn có cả biên lai vé máy bay đã hết hạn.
Tôi kinh ngạc nhìn, dần hoảng hốt ngồi dậy, đem tờ biên lai gập nhỏ, kẹp vào giữa sổ hổ chiếu, cận thẩn để vào trong túi.
Điện thoại di động bỗng vang lên.
Chắc vì lâu không nghe thấy tiếng chuông, tôi hơi giật mình, mất thăng bằng, điện thoại rơi khỏi túi.
Tôi vội vàng cúi mình nhặt nó lên, nhưng khi nhìn thấy dãy số gọi đến, chợt ngây ngẩn.
Là Đỗ Diệc Tiệp...?
Tôi do dự rất lâu, đến khi điện thoại di động ngừng kêu mới thở phào nhún vai. Nhưng không ngờ mới quay đi điện thoại di động lại vang tiếp. May sao lần này là Bạch Quân Thụy.
(] Tiểu... Tiểu Kỳ –! [)
Tôi vừa nhấn nghe, đầu bên kia đã truyền tới giọng nói nóng nảy của Bạch Quân Thụy.
[... Trác Vũ à.]
(] Tiểu — cha! cha đã nhiều ngày không có tin tức! Cha có biết con sợ thế nào không! Có phải thằng khốn kia lại nhốt cha lại?! lão già biến thái kia, dám tính kế con...! Cha nhận được điện thoại, có phải cha trốn ra được không? Hả? [)
[Trác Vũ, con nói chậm chút, cha đang ở –]
Sau lưng tôi bỗng truyền tới tiếng gõ cửa khe khẽ.
Tôi theo phản xạ quay đầu lại, vừa thấy người tới, lập tức sững sờ.
Tôi ngây ngốc nhìn người kia vận trên mình bộ đồ vest giày da, mắt đeo kính râm, hắn người nhạt tựa lên cánh cửa, thong thả tháo kính xuống, dùng giọng nói đầy từ tính cất lời: [Tiểu Kỳ, Trác Vũ là ai thế?]
(]Này! Cha, cha à? Cha làm sao vậy? [)
Tôi đờ người nhìn hắn đi vào, có vẻ bình thản ngắm nghía xung quanh.
[À, vừa nãy sao không nhận điện thoại của tôi?] Hắn quay đầu nhìn tôi, nụ cười thoáng mang theo ý vị nguy hiểm.
Tôi hướng về phía hắn, cố gắng làm bộ tự nhiên mà cười gượng, [Đỗ tiên sinh, sao anh bỗng tới đây vậy?]
Đỗ Diệc Tiệp cúi đầu cười một tiếng, chợt đổi giọng, nhìn tôi nghiêm túc nói: [Tiểu Kỳ, tôi tìm em lâu lắm rồi.]
Tôi gật đầu, bảo: [Xin lỗi, trước đó vì một số chuyện cá nhân, nên...] Tôi nhìn sang chỗ khác: [Đỗ tiên sinh là người bận rộn, tìm tôi có chuyện gì không? Nếu là chuyện công việc, tôi đã rời khỏi công ty rồi, thứ cho tôi không thể giúp gì được cho anh.]
Hắn [à] một tiếng, cười nói, [Tiểu Kỳ à, em nên biết rằng. Tôi vẫn luôn lo lắng cho em, tôi đi tìm em, là muốn cùng em làm lại từ đầu.]
Tôi nhíu mày — Đỗ Diệc Tiệp nói những lời này thật kỳ lạ.
Hắn búng tay, tôi đề phòng mà lùi một bước, lại trông thấy từ bên ngoài bước vào là một người đàn ông to con, trong tay đẩy một người về phía tôi.
[Thanh Hoành!] Từ Thanh Hoành bị đẩy ngã xuống đất, đã hôn mê. Tôi đang định khom người đỡ cậu ta dậy, gã đàn ông kia bỗng lôi súng ra, chĩa vào đầu Từ Thanh Hoành.
Tôi hít sâu, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Đỗ Diệc Tiệp.
[Đỗ... tiên sinh, anh có ý gì...!]
Đỗ Diệc Tiệp lạnh lùng nhìn thoáng qua Từ Thanh Hoành, giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ, bảo: [Tiểu Kỳ, tôi chỉ là không chịu được.]
Tôi hơi sững người.
Hắn bật cười, [Tôi muốn một thứ gì, từ trước đến nay chưa từng chịu thua, cái trò đại thiếu gia ngươi đuổi ta chạy...] Nụ cười trên gương mặt Đỗ Diệc Tiệp dần nhạt đi.
Hắn sải bước nhanh về phía tôi, túm chặt tôi lại.
[Tôi chơi chán rồi.]
Tôi khó tin nổi nhìn hắn, [Anh... đang nói cái quái gì vậy? Anh... những người khác, anh làm gì họ rồi!]
Đỗ Diệc Tiệp nhìn sang gã đàn ông cầm súng kia, gã gật đầu, lên đạn.
[Đồ khốn!] Tôi muốn xông lên ngăn gã lại, Đỗ Diệc Tiệp một tay thôi đã giữ chặt được tôi.
Hắn cười cười, ghé bên tai tôi nói: [Tiểu Kỳ à, em đi theo tôi, tôi sẽ không gây khó dễ cho thằng nhóc này.]
Tôi thở hổn hển, hung hăng nhìn hắn.
[Chó điên.]
Đỗ Diệc Tiệp nhíu mày, nhéo cằm rôi, [Tiểu Kỳ, đừng ăn nói thô tục như thế, không hợp với em đâu.]
Tôi ra sức nghiêng đầu tránh, [Tôi đi với anh, anh thả Từ Thanh Hoành ra.]
Đỗ Diệc Tiệp cười bảo: [Được.]
Hắn một tay túm tôi, kéo tôi ra ngoài.
Lúc đi đẩy mạnh vào trong xe, tôi không ngừng ngoảnh lại nhìn, Đỗ Diệc Tiệp lôi vai tôi, ánh nhìn đối chọi với tôi, thân hình đè lên trên cơ thể của tôi.
Hắn dùng sức nắm lấy cằm tôi, trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn, nói: [Nếu em lại để lộ ra cái bộ dạng lưu luyến này...]
[... tôi giờ sẽ cho người đập nát đầu thằng oắt đấy.]