Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Chương 79

Tôi vẫn giữ nguyên tư thế cũ, mãi lâu sau, ngay cả khi trước mắt chuyển thành màn đêm, có lẽ vì cơn đau nhức nhối nơi con mắt cứ từng cơn từng cơn truyền tới, khiến cho tôi không thể chợp mắt.

Tôi vốn ngỡ bản thân mình có thể nhẫn nhịn được nỗi đau. Nhưng tôi hiện giờ lại bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc chỗ đau nhất chính là gò má này, bên mắt này, hay là trái tim này.

Tôi giơ tay lên ôm lấy lồng ngực mình, đến khi chạm vào mặt dây chuyền trước ngực.

Tôi dùng ngón tay cái nhẹ nhàng bật chốt mở.

Trong bóng tối tịch mịch, vang lên một giọng nói xa xôi ấm áp thoảng chút dịu dàng.

[Kỳ Nhật sinh nhật vui vẻ, Kỳ Nhật sinh nhật vui vẻ, Kỳ Nhật sinh nhật vui vẻ –]

Tôi run run nắm trọn mặt dây chuyền, đặt sát vào tai, nỗi đau cơ thể như bớt đi một ít, rồi lại như tăng thêm một phần.

Vương Tranh...

Tôi chịu đựng cái đau cố trở mình, mang theo cơn đau nhắm chặt mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Không biết có phải giấc ngủ của tôi rất chập chờn, khi làn da cảm nhận được nhiệt độ khác thường, tôi vẫn mơ màng tỉnh giấc. Có thứ gì đó đang mơn trớn trên cơ thể tôi.

Tôi khó chịu nghiêng người sang bên, cố gắng mở mắt.

Thân trên của tôi không hề mặc gì, quần bị tụt đến tận đầu gối, hắn đang vùi đầu vào trước ngực tôi, đầu lưỡi ướt át dinh dính liếm lên từng phần da thịt.

[Tỉnh rồi?] Hắn từ ngực tôi ngẩng đầu, tôi nhìn sang nhấc chân muốn đạp hắn.

Đỗ Diệc Tiệp hình như đã quá quen với sự phản kháng cùng động tác của tôi, chỉ dễ dàng đè xuống cái chân đang định giơ lên, thuận thế tách cả hai chân tôi ra, tôi bị đau khẽ rên lên, túm chặt lấy tấm trải giường.

[Tiểu Kỳ, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, em ngoan ngoãn chút đi, được không hả?] Hắn dùng giọng điệu như đang thương lượng với tôi.

Tôi ngay cả sức trừng mắt nhìn hắn cũng không có, đành nhắm chặt mắt lại, nghiêng đầu đi.

[Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ.] Hắn giơ tay vỗ vỗ mặt tôi, tiếp đó bật cười, [Quên đi, em cứ giả làm con cá chết đi, tôi cũng muốn nhìn xem em giả bộ được bao lâu.]

Động tác của hắn bỗng trở lên thô bạo, bàn tay mơn trớn từng nơi một trên thân thể tôi đều dùng sức lực, dần dần tiến nhanh tới eo tôi, rồi dịch xuống tận mông. Tôi xấu hổ cắn chặt răng, muốn khép chân lại nhưng hắn đã chen vào giữa hai chân, trong lúc tôi giãy dụa liền dùng sức véo mông tôi.

[A!] Tôi đau đến phát run.

Đỗ Diệc Tiệp thừa lúc tôi há miệng liền nắm lấy cằm tôi, kéo tôi từ giường lên. Tôi mơ hồ sợ hãi nhìn hắn, Đỗ Diệc Tiệp trên mặt không chút ý cười, lại [À] một tiếng, khẽ nói: [Tiểu Kỳ này, sao tôi lại cứ đi thích em vậy?]

Tôi thở hồn hển, ánh mắt buông lơi.

Hắn quả là nực cười. Tôi thật sự suýt nữa đã bật cười ra.

Hắn nhẹ nhàng đụng chạm môi tôi, từ tốn đem đầu lưỡi tiến vào. Hồi trước hắn bị tôi cắn mấy lần rồi, lên lần này hắn dùng sức bóp hàm dưới của tôi, nó không giống như một nụ hôn, mà giống như đang gặm cắn, sau trận “tiến quân thần tốc” đó, đụng phải răng tôi khiến tôi phát đau. Tay tôi buông thả không chút sức lực, không ngừng ngửa đầu về đằng sau, sự nhẫn nại của hắn cũng tan biến theo, trực tiếp kéo giật tóc tôi lại, để khiến tôi ngoan ngoãn mặc hắn hôn cắn.

Đỗ Diệc Tiệp ở trên giường chẳng khác gì một con thú hoang. Tôi nhắm mắt buông xuôi, không đúng... hắn vốn dĩ đã chính là cầm thú rồi.

Hắn thấy tôi không phản ứng lại, liền cảm giác có phần giận dữ, chẫm rãi cởi hết quần áo trên người mình xuống, rồi lại cởi hết quần tôi ra, điên cuồng gặm cắn lên da thịt tôi. Tôi đã chết lặng lấy tay che đi đôi mắt, có lúc đau đến mức không nhịn được, mới phải buộc tràn ra một tiếng rên rỉ.

Đỗ Diệc Tiệp nắn bóp đến mức cả người tôi chi chít dấu đỏ, dục vọng của hắn đã hừng hực nóng bỏng như đang thiêu đốt, vững vàng đặt nơi giữa hai chân tôi. Hắn dường như vô cùng khó nhịn mà cầm lấy tay tôi, đặt lên dục vọng của hắn xoa xoa mấy cái.

Hắn vẫn chần chừ không dám thật sự tiến vào người tôi, ấy là vì còn sợ trên người tôi dính bệnh.

Tôi nghĩ tới đấy, nhịn không được mà bật cười giễu cợt,

Hắn véo mặt tôi, [Tiểu Kỳ, em cười lên đúng là rất đẹp.]

Tôi không nhìn hắn, nghiêng đầu sang bên, thoáng mở to mắt nhìn vào mặt dây chuyền bạch kim mà Vương Tranh tặng tôi. Chúng dính chặt với nhau cùng một chỗ.

Đỗ Diệc Tiệp nâng mặt tôi hôn xuống hai cái, [Tiểu Kỳ này, anh thật sự thích em, từ trước... không, phải là như đã từ kiếp trước vậy, rất rất lâu, đã thích em rồi.]

Lần này tôi thật sự bật cười.

Tôi liếc hắn, lắc đầu, cất giọng nói đã khản đặc: [Không... kiếp trước chúng ta, không hề... có quan hệ.]

[Kiếp này... chết cũng không... có quan hệ.]

Tôi bỗng cảm giác hạ thân đau đớn mãnh liệt.

Ngón tay của hắn nhéo một cái lên chỗ nhạy cảm của tôi, nơi đấy từ đầu tới cuối vẫn luôn mềm rũ, bàn tay hắn nặng nề bao phủ nó, ra sức nắn bóp.

[A...!]

Tôi tưởng chừng mình sắp gào khóc, đau đến nỗi toàn thân co rúm lại. Tôi giơ tay lên dùng sức đẩy hắn, Đỗ Diệc Tiệp lại bật cười: [Em làm trái tim tôi tổn thương quá nhiều rồi, Tiểu Kỳ à.] Hắn liếm mút vành tai tôi: [Em thật sự cho rằng tôi không dám chạm vào em? Hử?]

Động tác của hắn không hề mang theo chút ý vị tình dục nào, nó chỉ đơn thuần là sự trừng phạt. Tôi chật vật ngửa đầu về đằng sau, hai chân đã phát run. Ngón tay hắn nắm lấy chỗ đó của tôi, bắt đầu mát xa từ trên xuống dưới. Tôi nằm trên giường không hề cảm giác được cơn khoái cảm, chỉ biết càng lúc càng khó chịu.

Đỗ Diệc Tiệp chơi đùa một lúc, giống như đã mất hứng, hắn lật người tôi nằm sấp xuống, hôn sau lưng tôi.

Tôi nắm chặt mặt dây chuyền Vương Tranh tặng trong lòng bàn tay mình, Đỗ Diệc Tiệp cầm hai cánh tay đang buông thõng của tôi kéo đặt lên trên đầu, ép buộc tôi phải tạo thành tư thế khuất nhục với hắn.

Tôi biết hắn muốn làm gì.

Hắn giữ chặt lấy chân tôi, tiếp đó đem dục vọng của mình chen vào giữa hai chân của tôi, khó nhịn hừ một tiếng, rồi dùng sức, chầm chậm, bắt đầu tiến vào.

Tôi hít một hơi thật sâu, bên mắt trái đã không mở nổi nữa. Hai bàn tay hắn không ngừng nắn bóp tôi, dục vọng lại từ chậm tới nhanh xâm phạm giữa hai chân tôi, thậm chí còn dùng sức đụng vào cái nơi vẫn mềm nhũn của tôi.

Cứ thế khiến cho tôi cảm giác nhục nhã đến muốn phát điên lên, tôi không thể tưởng tượng nổi, ngay khoảnh khắc hắn xâm phạm tôi, cõi lòng tôi là như thế nào.

Hắn chơi đùa một trận, cũng dần thấy thú vị, cúi mình xuống ôm lưng tôi, nhấc tôi dậy, để tôi ngồi quay lưng lên trên người hắn, hai bàn tay lại dùng sức giữ chặt chân tôi khép vào, sau đó mới tóm lấy hai cánh tay tôi, lúc dục vọng của hắn đâm vào trong người tôi, bàn tay cũng ma xát từ trên xuống dưới.

[Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ...] Hắn hôn lên cổ tôi, di chuyển lên xuống một hồi thì bỗng cười gằn một tiếng.

[Tiểu Kỳ,] Hắn nói. [Tôi biết tôi rất vô liêm sỉ, em không muốn quan hệ với tôi, vậy em và gã bệnh lao kia... bọn em không phải là chú cháu sao?]

Tôi mở to mắt.

ĐỖ Diệc Tiệp lại đẩy thêm vài cái, sau đó ôm chặt hông tôi, cắn phát lên bả vai tôi. Giữa hai chân tôi giờ đã ướt đẫm dịch thể màu trắng.

Khi hắn buông tôi ra, tôi không chút sức lực nghiêng về đằng trước, nằm sấp trên giường.

Hắm từ tốn ôm tôi dậy, như thích đến không muốn rời tay mà ôm tôi thật chặt, ghé vào tai tôi bảo: [Tiểu Kỳ này, để anh cho em biết một tin tốt. Tam thúc của em lúc nhận được quà ra mắt của tôi, đã nổi điên đấy.]

Tôi giương mắt lên nhìn.

Hắn cắn cổ tôi.

[Món quà đấy, chỉ có tôi và hắn xem. Em trần truồng không mặc gì hết, hình ảnh hai chân mở rộng, là món quà tuyệt vời thế nào. Tôi thật sự có hơi hối hận.]

Tôi giơ tay lên muốn đánh hắn, hắn đã kịp tóm lấy tay tôi.

[Sau đó Tam thúc của em không suy xét đến cái giá phải trả đi làm nổ tàu buôn của bọn tôi, trong đấy có cả hàng hóa của hắn, hắn đã không còn quan tâm nữa, không còn muốn làm ăn ở cái chốn này nữa — còn đi đốt kho hàng và khu phố giả trí của tôi. Mà phố giải trí kia cũng có cả phần của hắn, hắn đã không xót, thì tôi còn tiếc cái quái gì nữa?]

[Tiểu Kỳ, em và hắn rốt cuộc có quan hệ thế nào... Hắn chỉ cả trăm triệu phái người tới lấy mạng tôi, cũng may tôi mệnh lớn, tạm chưa chết... Nhưng...]

Hai tay hắn dùng sức bóp bả vai tôi.

Tôi bị đau mà kêu khẽ, mặt dây chuyền trong lòng bàn tay cũng rơi ra.

Ngón tay tôi run rẩy, muốn cầm lại mặt dây chuyền, nhưng một bàn tay to khác nhanh hơn tôi một bước nhặt được nó.

Tôi mở to mắt, vội giật lại mặt dây chuyền, nắm thật chặt trong hai tay.

Tôi trở mình, vật lộn ngồi dậy đề phòng nhìn Đỗ Diệc Tiệp, dịch dần về cuối giường.

Đỗ Diệc Tiệp nhíu mày, tiếp đó lôi kéo bả vai tôi tới. Tôi như phát điên mà giãy dụa, lúc suýt nữa ngã xuống giường, Đỗ Diệc Tiệp đã một tay ôm lấy hông kéo tôi dựa vào người hắn, thuận tiện dùng tay kéo giật sợi dây chuyền ở cổ tôi.

Cổ tôi truyền đến cơn đau nhói, lúc sợi dây chuyền được thả ra, ánh bạc như thoáng tắt lịm.

[Kỳ Nhật sinh nhật vui vẻ, Kỳ Nhật sinh nhật vui vẻ –]

Đỗ Diệc Tiệp chợt [À] một tiếng, [Ra là di vật của thằng đấy, khó trách em mặc kệ là lúc nào cũng phải giữ ở trong tay, lúc chơi đùa với tôi cũng đều nghĩ đến nó hả?]

[Trả lại cho tôi –!!]

Tôi như điên dại mà gào thét, giãy dụa muốn đoạt lại mặt dây chuyền đấy.

[Đỗ Diệc Tiệp! Nó là của tôi! Anh trả lại cho tôi –!]

Đỗ Diệc Tiệp đem tay giơ lên cao, lạnh lùng nhìn tôi, khi tôi ra sức bám víu người hắn muốn lấy lại mặt dây chuyền, thì hắn đẩy tôi xuống giường.

[A!] Tôi ngã xuống nền, lại vội vàng nắm ga trả giường bò dậy.

[Đỗ Diệc Tiệp! Anh không được đụng vào Vương Tranh! Anh trả Vương Tranh lại cho tôi, đem Vương Tranh trả lại cho tôi...!!] Tôi Tôi nắm tay hắn, không biết bản thân đang cầu xin hay làm gì nữa.

[Kỳ Nhật sinh nhật vui vẻ, Kỳ Nhật sinh nhật vui vẻ — ]

Giọng nói của Vương Tranh vẫn vang lên êm ái trong căn phòng, tôi ngửa đầu nhìn mặt dây chuyền dần được hạ xuống, giơ bàn tay ra...

Chợt trong chớp mắt, tôi nhìn mặt dây chuyền bị ném mạnh xuống nền. Nó lăn mấy vòng trên nền phòng, lăn đến tận huyền quan.

Tôi vội vàng vừa bò vừa chạy đến, mừng rỡ đem nó nắm trong lòng bàn tay.

Chỉ là...

Tôi ngây người.

Tấm ảnh nhỏ Vương Tranh mỉm cười vẫn còn đó, nhưng... giọng nói, giọng nói...

Tôi run rẩy lảo đảo, đem nó ghé sát vào tai, lại lắc lắc nó, động tác không ngừng lặp lại...

Giọng nói của Vương Tranh đã không còn, không còn nữa...

Đỗ Diệc Tiệp đi tới, cúi người ôm tôi từ đằng sau, vuố ve mái tóc tôi, giọng điệu nhẹ nhàng bảo rằng: [Ngoan nào, tôi đưa em đi tắm đã, đừng làm tôi giận nữa, ừm...?]

[Tiểu Kỳ –]

Tôi lảo đảo đựng dậy, nắm chốt cửa phía trước, bỗng mở cửa xông ra ngoài.

[Tiểu Kỳ!!]

Tôi ra sức chạy về đằng trước —

Tôi phải mau chóng tìm người, tìm người...

Tôi muốn tìm người sửa lại mặt dây chuyền, phải nhanh nữa lên.

[Tiểu Kỳ –!!] Khi tôi muốn xuống cầu thang, có người bỗng từ đằng sau tóm lấy tay tôi.

Không được....!

Tôi quờ quạng đẩy hắn, hình như có rất nhiều người đang đứng vây quanh, hắn tóm lấy tay tôi quát những kẻ khác: [Không được nhìn! Không được nhìn nữa–! Mau đem quần áo lại đây cho tao –!!]

[Tiểu Kỳ –!]

Trong lúc đùn đẩy, tôi trượt chân cả người ngửa về đằng sau.

Sau cơn quay cuồng chao đảo đó, khắp mình tôi đau nhức, nhưng tôi cũng nhanh chóng ngồi dậy, chỉ là, lần này tôi không đứng nổi nữa.

[Tiểu Kỳ...! Em sao rồi!]

Tôi bỗng ngây người. Nhìn người kia đang ở trước mắt mình.

Tôi đem mặt dây chuyền trong tay giơ lên, hướng về phía hắn.

[Tiểu Kỳ...?]

Tôi kéo tay hắn, bảo rằng: [Anh giúp tôi với, đem nó sửa lại đi? Có được không?]

[Vương Tranh hỏng rồi, anh giúp tôi đem nó sửa lại, có được không...?]

Đôi mắt hắn mở to, dường như nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng nào đó.

Tôi gấp đến mức sắp khóc đến nơi, bám víu lấy cổ hắn, cầu xin: [Đắt lắm sao...? Đừng lo, bao nhiều tiền tôi cũng trả cho anh, sửa Vương Tranh giúp tôi với, giúp tôi sửa được không?]

Hắn ôm tôi, quát lớn những kẻ bên cạnh: [Một lũ ngu! Còn không mau gọi bác sĩ đến cho tao!!]

***

Tôi đã mơ một giấc mơ rất dài.

Tôi cảm thấy nó rất dài, dài đến mức tôi muốn cứ thế ngủ thiếp đi, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Nhưng rồi tôi vẫn phải mở mắt ra.

Đỗ Diệc Tiệp ngồi bên cạnh giường.

Tôi nhìn hắn, chậm chạp nhìn sang chỗ khác.

Bên mắt trái đã được băng lại, tôi muốn giơ tay chạm vào nó, nhưng Đỗ Diệc Tiệp đã giữ lại tay tôi.

[Đừng chạm vào.] Hắn ngập ngừng nói tiếp: [Nó tí nữa là mù.]

[Em thấy đau, thấy khó chịu, tại sao không nói ra?] Hắn hỏi.

Tôi nhìn hắn.

Thật lâu.

Tôi hé môi, Đỗ Diệc Tiệp nhíu mày, mãi sau mới hiểu ý rót một cốc nước, đỡ tôi từ trên giường dậy, sau đó giúp tôi uống.

[Tôi...] Tôi uống nước xong, mới nói: [Tôi thật sự... Có thể nói?]

Đỗ Diệc Tiệp nhìn qua thật mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt ngày càng thẫm. Hắn vội gần sát lại, [Tiểu Kỳ, em còn khó chịu chỗ nào không?]

Tôi nhìn hắn, gật đầu đáp lại.

[Có.] Tôi nói: [Có, tôi rất đau, rất khó chịu.]

Tôi quay sang hắn, rồi chậm chạp nhìn ngắm xung quanh: [Tôi ở nơi này, rất khó chịu.]

[Tôi nhìn thấy anh, tôi rất khó chịu.]

[Anh chạm vào người tôi, tôi càng khó chịu.]

[Giọng nói của anh, rất êm tai... Nhưng tôi vẫn rất khó chịu.]

Tôi nhìn hắn sắc mặt đã tái đi, khẽ bảo: [Tôi rất đau. Phải làm sao bây giờ?]

Đỗ Diệc Tiệp bỗng từ trên ghế đứng dậy.

Hắn nhìn tôi, sau đó hít thật sâu một hơi, quay người đi.

Tôi còn tưởng hắn lại muốn ra ngoài, nhưng hắn chỉ tới cạnh chiếc bàn trong phòng, mở ngăn kéo, tìm một lúc lâu.

Cuối cùng tôi thấy hắn đi về phía tôi.

Trong tay đã cầm một khẩu súng.
Bình Luận (0)
Comment