Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Chương 8

Tôi mơ màng mở mắt.

Cảm giác như cả người đang ngâm trong nước, hư hư thực thực.

Cách bày biện vẫn như xưa, trong xa hoa lại có đơn giản, không chút sinh khí, mơ hồ mang theo một cổ mùi vị đã mục ruỗng. Tôi lẳng lặng nhìn quanh, ngỡ ngàng bước vài bước.

Đột nhiên, phía trên cao truyền tới một trận âm thanh.

Dồn dập, điên cuồng, nhưng quen thuộc. Tôi chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên trông thấy một tiểu tử ngang tàng đang chạy từ trên cầu thang xuống — khuôn mặt của nó rất tinh tế, ngũ quan nhu hòa.

Nó là một đứa trẻ rất đáng yêu xinh xắn.

Vậy mà trong mắt nó lại đương ầng ậng nước mắt, môi dưới bị cắn chặt, lao đi rất nhanh, như thể phía sau đang có thứ đuổi theo nó. Đứa trẻ này... Có phải Thư Viên lại mắng nó rồi? Hay có khi nào, ai đã bắt nạt nó không?

Lại đây, ai khiến con khóc? nói với cha đi.

Lúc nó xuống lầu, bước chân lảo đảo, tôi cũng bởi thế mà lo lắng, may sao nó nắm lấy cán cửa, cả người liền ngã về phía trước. Tiếp đó, rất nhiều người chạy theo xuống, bao vây lấy nó.

Trong số ấy, có cả Thư Viên.

Thư Viên mặc bồ đồ màu đen, tóc cũng đã cắt, khiến cho tôi nhất thời nhận không ra.

Con trái náo loạn lắm, nó lúc bé đã không dính lấy Thư Viên, tính tình quật cường. Mà bản thân Thư Viên tính khí cũng không tốt, tôi thấy cô giơ bàn tay lên, có lẽ lại muốn đánh con trai, đang định đi tới gần.

Trên lầu lại đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn.

Tất cả mọi người đều quay nhìn lại.

Tôi... khi mà những ấm áp tình cảm đã trút tận, có lẽ sẽ chỉ còn lại thứ cảm giác này đây. Tôi nhìn bóng dáng kia, tóc cậu đã dài, ria mép cũng không cạo — Tôi vẫn nhớ, cậu là một người rất giữ thể diện, ngày nào cũng phải trang hoàng cho mình đến nỗi chẳng khác nào con chim khổng tước đương xòe cánh ra. Lúc cậu bước xuống lầu, đã hơi hơi lảo đảo, như là uống rượu.

Tửu lượng của cậu ấy trước giờ rất tốt, có phải chăng... đã gặp chuyện gì rồi?

Lúc cậu ấy đến gần, Ngoan Tử đột nhiên tránh lé càng thêm kịch liệt, sau đó Thư Viên kéo không được, Ngoan Tử đã cả người vọt lên, hoặc đá hoặc đánh, tôi cho tới giờ vẫn chưa hề thấy qua bộ dạng thế này của con trai.

Thư Viên kéo con lại, quát: 『Mày đang làm gì! Đấy mới là ba mày! Mày sao có thể đánh ba mày –! A!! 』

Tôi... Tôi nhìn cậu, trên gương mặt ấy, đã không còn huyết sắc.

Ngoan Tử đột nhiên há miệng cắn tay cậu.

Có rất nhiều người tiến tới ngăn Ngoan Tử lại — Ai! Ai cho các người đối xử như vậy với con tôi?! Lúc tôi xông lên phía trước, lại chỉ có thể bước xuyên qua họ.

Con trai khóc rất nhiều, tôi cho tới bây giờ cũng chưa thấy nó khóc nhiều như thế.

Ngoan Tử... Đừng khóc nữa được không? Ngày mai cha sẽ đưa con đi công viên hải dương, lần trước đã hứa, con đừng khóc...

Ngoan Tử bất chợt mà ngẩng đầu, ánh mắt lại nhìn thẳng vào tôi.

『 Cha... cha..... cha ơi! Cha ơi—! Cha』

Mọi người sắc mặt trắng bệch, Thư Viên lại muốn giơ tay tát Ngoan Tử. Còn cậu ta lại như nổi điên mà xoay vai Ngoan Tử lại, trong mắt đều là tơ máu, vẻ mặt dữ tợn: 『Ngươi... Nhìn thấy hắn? Có phải ngươi nhìn thấy hắn không –! Hắn đang ở đâu! Nhâm Kỳ Nhật đồ khốn khiếp ấy đang ở đâu! 』

Cậu đứng bật dậy, đối với toàn bộ tòa nhà mà hô to: 『Nhâm Kỳ Nhật! Anh đang ở đây đúng không! Anh đi ra đây cho tôi! Anh có phải là hận tôi — có phải hay không rất hận tôi?! Anh nếu hận tôi thì hãy đi ra đây cho tôi! 』

『Nhâm Kỳ Nhật! ha ha ha a –! Anh có nhìn thấy không! Giờ tất cả đều là của tôi! Anh có thấy không Nhâm Kỳ Nhật! Anh giờ đây chẳng còn gì nữa! Nhâm Kỳ Nhật –! Anh đi ra đây gặp tôi! Đi ra gặp tôi điiiii! 』

Nhâm Kỳ Nhật —

Nhâm Kỳ Nhật –!

Tôi mở mắt, nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt phóng to của một người, kinh hãi mà kêu [A] một tiếng, đang muốn lùi về phía sau, lại bần thần nhìn quanh. Ngoài cửa sổ xe là cảnh vật quen thuộc của thành phố, dọc đường đi là những hiệu buôn cũ, tôi hít sâu một hơi, trán bỗng dưng lạnh lẽo, cả người tôi giật nảy lên.

[Anh làm sao vậy!]

Đây, đây là giọng của...

Tôi thoáng giương mắt, bàn tay của Vương Tranh đang đặt trên trán tôi, chỉ thấy cậu ta khẽ lầm bầm gì đó. Cậu ta ở rất sát, gần như đã dựa vào cạnh tôi, cũng không quan tâm tôi đã lùi đến chỗ cửa xe, cứ thế không ngừng dựa sát vào. Chiếc áo sơ mi của tôi đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, ngực phập phồng kịch liệt, Vương Tranh nhíu mày, lại muốn đưa tay kiểm tra trán tôi.

Tôi vội vã nói: [... Không, không có việc gì.]

Vương Tranh chau mày, kéo lấy bàn tay đang khước từ của tôi, đột ngột gọi lớn lão Hà đang yên lặng đến kỳ quái: [Tiểu Hà!]

Lão Hà vội đáp lại, hắn bình thường đã sợ Vương Tranh đến căng thẳng, ai bảo hồi bé Vương Tranh đã không ít lần tìm hắn gây phiền phức chứ. Lại nói, Tôi còn thực không biết kiếp trước lão Hà lá gan thế nào, mà lại có thể cầm chổi ném về phía Vương Tranh...

Chỉ là...

Mới nãy thôi —

Vương Tranh nhìn tôi một cái, nói: [Đi bệnh viện.]

Tôi nhu nhu mắt, bảo: [Tôi không sao, tiểu Hà, quay về trường học đi.] Lão Hà lấy làm khó xử lắm, cất tiếng gọi: [Tiểu thiếu gia... Biểu thiếu gia, cái này...]

Vương Tranh nhíu mày, lúc lên tiếng rất có phong phạm của Nhâm lão thái: [Tiểu Hà, còn trẻ mà lỗ tai đã nghe không rõ rồi à? Nếu là vậy, tôi có thể nói lại với Lão phu nhân.]

Lão Hà hẳn không nghe theo không được rồi, tôi thở dài một hơi, bảo: [Tiểu Hà, trước đưa tôi về trường, lát nữa anh hẵng đưa biểu thiếu gia đi bệnh viện.]

[Nhâm Kỳ Nhật.]

Khí lực của Vương Tranh rất lớn, kiếp trước tôi cũng rõ điều đó. Lúc cậu ta nắm lấy tay tôi, tôi căn bản không có lực phản kháng. Thực ra, tôi là muốn nói, kiếp trước, cậu ấy vốn chẳng cần mất tí sức nào, bởi chỉ một ánh nhìn của cậu, tôi cũng sẽ vứt bỏ phản kháng. Thế nhưng đó dẫu gì cũng chỉ là kiếp trước mà thôi.

Tôi thở dài.

[Vương Tranh, tôi không sao, cũng không cần phải lãng phí nhân lực. Huống hồ...]

Hận không thể khiến tôi chết đi, chẳng phải chính là cậu đó sao?

Vương Tranh xem chừng rất tức giận, mới vừa rồi từ nhà chính bước ra tâm tình khá tốt giờ đã hoàn toàn tiêu thất. Đầu tôi dựa vào cửa sổ xe, chẳng nói gì hết mà nhìn ra bên ngoài. Vương Tranh lạnh lùng ném một câu: [Tùy anh], xong nổi giận đùng đùng mà ngồi ở đầu bên kia. Trong nháy mắt nhiệt độ cơ thể rời khỏi tôi, khiến cho tôi có chút ân hận...

Nói cho cùng, cũng không phải lỗi của Vương Tranh ”hiện tại”.

Tôi không biết cơn tức giận ấy.

Toàn bộ những thất thường này, đều là vì nhìn thấy người kia... Tất cả, đều là do người kia gây nên.

Nhu nhu mắt, tôi thực không rõ.

Kiếp trước, người đấy vì sao lại muốn làm như thế.

Tôi chết rồi, có lẽ... y mới là người vui vẻ nhất.

Nhâm — Tiêu —

[Tiểu thiếu gia, biểu thiếu gia. Tới nơi rồi.]

Lão Hà không ngừng lau mồ hôi, con đường đi này quả kinh hãi không ít. Trong lòng tôi chợt có chút áy náy, chỉ đành vỗ vỗ vai hắn, nịnh nọt mà cười nói: [Tiểu Hà, nhớ sau này mời tôi uống rượu mừng nhé.]

Lão Hà cả người nhảy dựng lên, đầu còn đụng thẳng luôn vào bánh lái... khì, xem ra là rất đau đây. Tôi gượng cười một tiếng, nếu nhớ không lầm, lão Hà lúc này hẳn đang rất khổ sở theo đuổi Phương tẩu bán bánh ngọt, sau đó ngay cuối năm là đã khai hoa kết quả rồi, lúc ấy còn xin nghỉ hẳn một tháng, đi hưởng tuần trăng mật ở đảo Sentosa.

Về sau, qua nhiều năm mới sinh được một đôi long phượng, thậm chí có một năm tết, con gái lớn của hắn còn vì một viên kẹo mà âm ĩ lên với Ngoan Tử...

Ha ha

[Nhâm Kỳ Nhật, anh ở đấy cười ngu ngốc gì hả?]

Vương Tranh đã đứng khá xa phía trước, đang trình giấy thông hành cho bác bảo vệ, một bộ dạng chim khổng tước mà nghênh cằm dưới lên.

Tôi nhìn bờ tường bên cạnh, trong lòng nhất thời rầu rĩ.

Xem bộ dạng thân thiết của bác bảo vệ kia, quả là hiếm có, đây lẽ nào chính là cái gọi là... đãi ngộ khác biệt? Người có khuông có hình, lợi ích cũng nhiều hơn, huống chi Vương Tranh là loại gia thế không thèm che đậy, đi ra ngoài nhất định trở thành tâm điểm.

Tôi lắc đầu, đang định từ từ đi tới, không biết vì sao, cổ áo đột nhiên bị kéo lấy, trọng tâm ngửa về đằng sau, bàn tay kia dao động lôi kéo ra sau, lúc tôi ngẩng đầu thì liền nhìn thấy một bầu trời đầy sao, tiếp đó chính là...

Tôi. Mồ hôi lạnh, chậm rãi chảy khỏi khóe mắt.

Đó là một mái tóc vàng rực sáng, khuyên bạc bên tai lấp lóe dưới ngọn đèn yếu ớt, chất lượng của nó có lẽ không tệ... Kỳ thực, tôi là nói thật, chứ không phải đang nịnh nọt gì, hắn giờ quả thực, quả thực….

Tôi cười khan một tiếng.

[Đại ca... nói thật, anh lớn lên...  thực sự –]

Thực sự, Đỗ Diệc Tiệp có lẽ chính là một tên tiểu tử mang vẻ đẹp trai tiêu chuẩn, chỉ có điều hiện tại chưa phải là hai mươi năm sau, đặt ở đâu cũng đều là tấm chiêu bài hấp dẫn ánh mắt. Hắn quả thực rất đẹp trai, so với Vương Tranh hoàn toàn khác biệt. Vương Tranh là phong độ của một quý công tử, còn Đỗ Diệc Tiệp lại chính là —

Tôi nuốt nuốt nước bọt, tôi biết sai rồi còn không được ư...

Bị người ta xách đi như xách một con gà con quả không dễ chịu, tuy nói Đỗ Diệc Tiệp không phải là người cao to, nhưng tốt xấu cũng so với tôi cao hơn hẳn hai cái đầu, mà lúc hắn một mực không nói lời nào, ánh mắt nhìn qua vô cùng sắc bén, giống như muốn đem người ta nhìn đến thủng lỗ luôn vậy. Tôi hơi tránh lé, lúc quay lại, mới phát hiện trên người Đỗ Diệc Tiệp vẫn còn mặc đồng phục, vạt áo giống như mọi ngày tùy ý phanh ra.

[Anh đang làm gì vậy?]

Phía trước lại có người lôi kéo. Tôi không hề phòng bị mà nghiêng sang một bên, cả người chới với hai cái, sau đó được người đằng sau đỡ lấy. Choáng váng mà ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Vương Tranh vẻ mặt phẫn nộ nhìn về phía trước, tay Đỗ Diệc Tiệp vẫn còn bày ra tư thế lúc xách tôi theo, trong mắt tựa hồ còn hiện lên chút tinh quang, tiếp đó, chậm rãi u ám xuống.

Hệt như một cái hồ sâu không thấy đáy.

Đỗ Diệc Tiệp như thể vô ý mà bóp bóp tay, nhìn tôi, khẩu khí có chút lạnh: [Hóa ra... tình cảm của các người rất tốt.] Hắn nhún vai, khóe miệng giương cao, nhìn qua thực rất châm chọc, trong mắt nhưng lại một chút tiếu ý cũng không có.

Trong lòng tôi mạnh nhảy.

[Đó, cái đó, là trong nhà tôi xảy ra chuyện nên mới — Đại, đại ca...] Xem cái miệng kém cỏi của tôi kìa! Thực khiến tôi hận tới không thể giơ tay, tát mình một cái.

Đứa trẻ này... có khi là...

Vương Tranh lôi tôi thật mạnh, [Nhâm Kỳ Nhật, anh lúc nào có quan hệ với loại người này? Còn nữa, anh gọi hắn là cái gì?] Vương Tranh không đợi tôi đáp lại, đã nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Đỗ Diệc Tiệp, [Xem anh ngốc như vậy, chắc chắn là do bọn chúng quấn lấy anh. Thế nào, một đám chuyên gây rối trong trường học, cái loại chuyên đi vơ vét tài sản ấy. Nhâm Kỳ Nhật, bọn họ lấy của anh bao nhiêu tiền rồi –?]

Đỗ Diệc Tiệp mặt không đổi sắc, lại đột ngột chuyển hướng sang tôi, chậm rãi nói: [Cậu nói với Vương hội trưởng, là tôi cầm của cậu bao nhiêu tiền? A!] Đỗ Diệc Tiệp cười giễu một tiếng, lấy ra một điếu thuốc, sau đó quay sang nhìn Vương Tranh một cái đầy khinh miệt, cười nhạt bảo: [Đúng vậy đúng vậy, cậu học giỏi, vốn là khinh thương loại người chúng tôi đây... Vương hội trưởng, sau này hãy giám sát đệ tử tốt của cậu, đừng để cậu ấy bị chúng tôi làm hư thân.]

[Khoan đã, Đỗ, Đỗ –] Tôi vùng người chạy lên, Vương Tranh lại dùng sức chế trụ tay tôi, lạnh lùng nhìn Đỗ Diệc Tiệp ngồi lên ô tô, phóng lướt qua trước mặt chúng tôi.

Tôi hít sâu một hơi, hất tay Vương Tranh.

Trở về phòng, mí mắt tôi nặng khủng khiếp, cố gắng chống đỡ đến khi tắm giặt sạch sẽ, sau đó trực tiếp gục ngay trên giường.

Trong mũi, bỗng truyền tới một mùi hương.

Đó là mùi sữa tắm hàng hiệu mà Vương Tranh luôn luôn dùng.

Tối quá, nhìn thực không rõ lắm.

Bên tai, truyền tới một tiếng nỉ non khe khẽ đến khó mà nghe thấy được.

[Ngoan Tử... là ai?]

Tôi trợn to mắt.

Cậu chần chừ không chốc lát, chuyển mắt sang, nói đứt quang: [Mới nãy... Anh, anh nằm mơ, còn liên tục gọi Ngoan Tử... Đó, đó là ai?...]

Là ai hả...

[Nhâm Kỳ Nhật.]

Tôi khẽ than một tiếng, điều chỉnh lại dáng vẻ sao cho thoải mái.

[Cậu chẳng phải đã nói mai hội học sinh còn có việc sao? Ngủ sớm đi.]

Aiiiii...

Thời gian trôi qua thực nhanh.

Bảng thành tích cũng đã có.

Tôi chỉ đứng thứ hai, Vương Tranh khổng tước đương nhiên là đứng nhất, lúc tổng kết hàng tuần hiệu trưởng còn đặc biệt tuyên dương một câu, nhìn bộ dạng cậu ta, vẫn như cũ cười đến rất huênh hoang.

Lại nói, không biết sao trong ngày đại hội lại thiếu Đỗ Diệc Tiệp cùng bọn nhóc kia, cuối cùng còn chạm mặt Vương Tranh. Bất quá, được lây chút ánh hào quang từ Vương hội trưởng, thầy cô thái độ đối với tôi cũng ôn nhu lên, ánh mắt xung quanh phóng tới cũng hòa nhã hơn, ngay cả thư tình với chocolate tôi cũng nhận được không ít — và đương nhiên, phía trên ghi tên người nhận là vị khổng tước họ Vương kia. 

Tôi cũng nhanh chóng trở thành người đưa tin, chỉ tiếc mỗi lần Vương Tranh nhìn thấy thì bộ mặt đều đen đến có thể tiết ra mực, nếu không thì cũng thẳng tay ném luôn chúng ra ngoài, hoặc là bắt tôi thẳng hướng thùng rác.

Càng về sau càng thêm hung hãn hơn.

Mà nói thật chứ, đối với những cô nàng có dũng khí như vậy, tôi thực có phần ngạc nhiên. Có lẽ bởi kiếp trước những cô gái mà tôi tiếp xúc qua đều là con nhà quý tộc, được dạy bảo rất tốt, luôn có sự dè dặt, còn nhìn một đám con gái đối với Vương Tranh gào thét chói tai kia, tôi không thể nói là thất vọng.

Với sự thay đổi này, tôi quả có chút không vừa lòng.

Tuy tôi biết người kia đã sắp xếp cơ sở ngầm cạnh tôi, nhưng tôi vẫn nghĩ, cơ sở ngầm ấy hẳn nếu đem so với bản lĩnh nhìn người chòng chọc đầy dũng mãnh của Vương Tranh thì quả còn kém xa lắm.

Tôi đã từng bình tĩnh hòa nhã mà phản đối Vương Tranh một cách khéo léo, nhưng Vương Tranh chỉ càng nghênh cằm thêm cao hơn, [Anh cho rằng cái đám côn đồ kia là một lũ ăn chay chắc? Hừ. Thân phận của anh là gì tự anh hãy cân nhắc đi, cho dù có muốn làm bừa, cũng phải có mức độ thôi.]

Tôi nghẹn lời.

Lần trước, lúc đang trên đường đi gặp phải A Đức, nhưng không thấy có Đỗ Diệc Tiệp. Ánh nhìn của A Đức rất sắc nhọn, lúc đi qua liền hung hăng đụng vào vai tôi, khiến tôi thiếu chút nữa mà ngã xuống đất.

Ánh mắt Vương Tranh lúc đó hệt như muốn giết người, tôi cho rằng, đấy có lẽ là tâm lý chung của những người nuôi chó.

Về sau, Vương Tranh bảo trong hội học sinh còn thiếu một người quản lý, cậu ta ban ơn mà đặc cách cho tôi gia nhập, còn giao cho tôi một chức vị tốt như thế.

Quản lý, là làm cái gì vậy?

Nói một chút thì, đó chính là quản lý toàn bộ sự vật, nói trắng ra thì chính là làm chân sai vặt.

[Kỳ Nhật, em giúp chị đem phần tài liệu này tới phòng photocopy được không?] Trong tay Tân Thư Tuệ cầm lấy một tập tài liệu, đó là một cô gái học cấp ba, có mái tóc xoăn, nụ cười ngọt ngào, lại rất xinh đẹp, học tập nghe đâu cũng tốt. Vương Tranh vượt cấp lên làm hội trưởng, cố ấy cũng không ỷ lại, làm phó hội trưởng cũng rất có tiếng tăm, hai người đấy sớm ngày gần như đều cùng vào cùng ra, tin tồn trong trường về hai người cũng vang dội khắp nơi.

Thực ra, Tân Thư Tuệ theo đuổi Vương Tranh cũng chẳng sao cả, bởi suy cho cùng Vương Tranh có thân hình rất cao, Tân Thư Tuệ còn thấp hơn cậu ta cả nửa cái đầu, hai người đứng cạnh nhau, trông rất xứng đôi.

Tôi tiếp nhận tập tài liệu trong tay Tân Thư Tuệ, bình thường công việc này đều do tổ photocopy phụ trách nhưng lúc này đã xin nghỉ dài hạn, công việc của mọi người cũng nhiều lên, còn bản thân tôi thì lại vẫn nhàn hạ. Tân Thư Sách lại dặn dò một vài điều cần lưu ý nữa, xong cười nói: [Kỳ Nhật, em quả nhiên là người được việc, không biết Vương Tranh bình thường thế nào mà lại cho em một ghế trong hội học sinh, chỉ để bưng nước châm trà cho cậu ấy hay sao?]

Tôi cười cười, trong lòng không vui lắm mà ôm tài liệu đi ra ngoài.

Lại nói, có lẽ vì có quá nhiều chuyện, mà tôi chẳng chút thèm ăn, cả người nhanh chóng gầy đi, hiện giờ cơ bản đã khôi phục lại bộ dạng thanh niên như kiếp trước.

Lúc tôi rẽ sang, thì có người đụng phải, tài  liệu trong tay cũng rơi hết xuống đất. Tội vội vàng nói vài câu xin lỗi, cúi người đem giấy rơi nhặt lên.

Đột nhiên, một bàn chân giẫm lên trên giấy,

Tim tôi cũng nhảy lên.

[Đại ca, anh nhìn nó xem, vào hội học sinh rồi vẫn là tên tay sai.]

[Mẹ khiếp, nhìn bộ dạng cẩu nô tài của hắn, liền một bụng đầy hỏa, đại ca, các huynh đệ thay anh chính hắn một trận.]

Tôi vội vã đứng lên, lùi về sau một bước.

Đỗ Diệc Tiệp vẫn như cũ không có gì khác biệt, chỉ là lúc nhìn tôi, ánh mắt rất lạnh lùng. Kẻ đứng bên cạnh đang muốn bắt lấy tôi, Đỗ Diệc Tiệp liền nhíu mày, nói: [Đi thôi, đừng lãng phí thời gian.]

Bọn họ hai mắt nhìn nhau, sau đó mới đẩy tôi một cái, không cam lòng mà rời đi.

Tôi cúi đầu nhìn tài liệu bị bọn họ giẫm lên, bỗng nhiên có chút thương cảm khó mà nói nổi. Ngày trước, lúc con trai giận dỗi tôi, cũng là loại cảm giác phức tạp như thế này...

Lúc ôm đống tài liệu về, Tân Thư Tuệ nhìn đến thiếu chút nữa ngất đi, không còn dám giao việc cho tôi nữa. Tôi chỉ đành tiếp tục bưng nước châm trà cho Vương Tranh, cuộc sống trôi qua rất chi là thoải mái.

Rất nhanh đã sắp tới giờ nghỉ.

Sau một ngày lên lớp, hội học sinh còn có chút việc, Vương Tranh bị các thầy giữ lại khá muộn. Tôi đành thu dọn đồ đạc trước, lúc đi qua hành lang, thì nhìn thấy một tên nhóc lưu manh học ban nhất chắn ở phía trước.

Mí mắt tôi đột nhiên giật giật.

A Đức đứng ở phía trước, chậm rãi nhả ra một ngụm khói, nói: [Lại đây, đến chỗ cũ đi.]

Trong miệng hắn nói ”chỗ cũ”, chính là chỉ bãi tập ở phía sau phòng chứa dụng cụ thể dục. Bình thường cũng không có người nào đến đấy, bọn lưu manh trong trường thường rất thích uống rượu hút thuốc ở chỗ đấy.

Tôi nhìn đồng hồ, có lẽ Vương Tranh phải làm việc đến hơn hai, ba tiếng, không thể nhanh được.

A Đức cũng xấp xỉ tuổi với Đỗ Diệc Tiệp, tên đầy đủ là gì thì không rõ, bình thường không thích nói chuyện, khi đi theo đằng sau Đỗ Diệc Tiệp, lúc nhìn tôi, ánh mắt có chút khiến người khác không hề thoải mái. Đỗ Diệc Tiệp hình như rất coi trọng hắn, hai người có đôi khi sẽ ngầm nói chuyện với nhau.

Tôi đi theo bọn họ, lúc tới phía sau bãi tập, đằng sau có người đá tôi một cái, cả người liền ngã về phía trước, còn chưa kịp ngã xuống mặt đất, cổ áo đã bị người ta nắm lấy, không nói hai lời, trên mặt đã dính một đấm.

[Bốp] một tiếng, cả người tôi va vào trên cái giá bên cạnh, dụng cụ đựng ở đấy cũng rơi xuống, đập vào người, rất đau. Tôi ngơ ngác lắc đầu, bị đập đến hết lần này đến lần khác mũi cũng phát đau, khóe miệng bắt đầu rỉ máu.

Tôi còn chưa kịp thở ra hơi, cổ áo lại bị kẻ nào đó  túm lên.

Tôi trợn mắt, ánh nhìn của A Đức rất tàn nhẫn, trong giọng nói pha lẫn cả tức giận: [Tao sớm đã biết mày chẳng phải thứ tốt đẹp gì, ở cạnh tên kia liền như vớ được vàng, Đỗ ca không chỉnh mày tao thực không vừa mắt!] Hắn hung hăng mà đấm một đấm vào quai hàm của tôi, khiến tôi thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, thực qúa may mắn làm sao.

Tôi quỳ rạp trên mặt đất, choàng váng mà lồm còm bò, khó khăn lắm mới ngồi dậy được. Bị một đám người vây quanh, tối đến nhìn cũng không rõ ràng.

Tôi nhu nhu mắt, [Đỗ, Đỗ Diệc Tiệp đâu?]

Phía sau lưng lại dính thêm một đá nữa.

[Láo toét! Sao! tưởng rằng gọi đại ca ra đây thì chúng tao không dám đánh mày có đúng không! Con mẹ nó!]

[Mẹ kiếp! Chưa thấy qua thằng nào láo toét như vậy! hôm nay tao không đánh chết mày ——!]

Này...  Những đứa trẻ này...

Aiiiii

Tôi chỉ là, muốn, muốn xin lỗi thằng nhóc kia, cũng không được sao...

Tôi ôm đầu, bọn chúng ra tay càng nhanh càng mạnh, tôi còn thực sự sợ mình bị đánh thành đầu heo luôn.

[Ê! Chúng mày tránh ra!]

Tôi lắc lắc đầu, cảm giác được những kẻ đang vây quanh đang tản ra, trong lòng vui vẻ, còn tưởng rằng bọn chúng cuối cùng cũng phát tiết xong, chịu nghe tôi nói một hai câu, vậy mà lúc ngẩng đầu mở mắt ra, liền nhìn thấy tên tiểu tử miệng đeo khuyên đang đi tới, trong tay cầm một sợi xích có gắn khí tài ——

Ha!

Cả người tôi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

[Ha ha! Sợ à! Sợ rồi sao!]

Tôi cố gắng bình tĩnh, miệng mơ hồ mà nói vội:[Ngươi, các người nghe, hãy nghe tôi nói —— cái, cái thứ đồ ấy...]

[Xem lão tử hôm nay chỉnh mày thế nào ——!]

Tôi chỉ nhìn thấy trước mắt loáng lên một cái, đùi liền truyền đến một cơn đau nhức nhối ——

Sau đó, lại thêm một cơn đau nữa.

A ——!!!

Tôi đau đến hai mắt mờ đi, cả người run lên, trước mắt đột nhiên tối sầm.

Thân thể như không chịu nghe theo sai khiến, tôi hét lên một tiếng, chỉ nghe thấy có người kinh hô bên tai, tiếp đó là một tiếng gầm lên đầy giận dữ.

[Chúng mày dám ——! Tiểu kỳ ——! Tiểu kỳ!!]

[Còn đứng đấy làm gì! Gọi xe cấp cứu! Mau lên ——!!!]

[Tiểu Kỳ! Tiểu Kỳ ——!]
Bình Luận (0)
Comment