Hắn chỉ nhớ một màu trắng xóa phủ kín bầu trời.
Chờ Tiểu Thạch Đầu tỉnh lại, hắn nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc.
Đây là giường trong căn nhà nhỏ trên đảo vô danh, là nơi hắn và A Nam thường nghỉ ngơi.
Tiểu Thạch Đầu bàng hoàng nửa ngày, ngơ ngác ngồi dậy, cúi xuống nhìn cơ thể mình.
Lý y rộng rãi thoải mái, cơ thể thân thuộc.
Tiểu Thạch Đầu giơ tay xoa mặt, ngẩn người, “Ta biến về rồi à?”
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng bật mở, Trọng Đạo Nam ánh mắt mệt mỏi xuất hiện, vừa thấy Tiểu Thạch Đầu, tia hy vọng chợt lóe sáng.
Niềm vui sướng dần dần tràn ra khóe mắt.
Trọng Đạo Nam bước đến, vươn tay ôm ghì Tiểu Thạch Đầu vào lòng.
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi.” Y nói rất khẽ, sợ đây chỉ là giấc mộng.
Tiểu Thạch Đầu chớp chớp mắt, sau đó nhoẻn cười, ôm lại Trọng Đạo Nam, nhỏ giọng nói, “Cảm giác như lâu lắm rồi không được ôm A Nam.” Sao lại thấy nhớ nhung đến thế cơ chứ.
Tiểu Thạch Đầu không biết những trải nghiệm trước đó có phải mơ hay không, nhưng hắn chắc chắn một điều…
Thiên Đạo đã đồng ý trả A Nam cho hắn.
Thật sự trả A Nam lại cho hắn rồi.
Tiểu Thạch Đầu không biết phải hình dung tâm tình mình như thế nào, hắn rất xúc động.
Hắn đã biến trở về, A Nam vẫn ngay bên cạnh hắn, chưa từng rời xa.
Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam ôm nhau rất lâu, sau đó Tiểu Thạch Đầu phát hiện hắn đi đâu A Nam cũng kè kè theo sát, dường như sợ hắn lại đột ngột biến mất.
Tiểu Thạch Đầu không lạ, hai lần ngoài ý muốn trước đó, A Nam cũng duy trì hành động này một thời gian, mãi đến khi xác định hắn được an toàn tuyệt đối, không bị tổn thương mới không theo sát hắn nữa.
Nhưng so với những lần trước, thái độ của Trọng Đạo Nam bây giờ nghiêm trọng hơn nhiều.
Tiểu Thạch Đầu nhiều lần an ủi, nói rằng mình không có vấn đề gì cả, nhưng Trọng Đạo Nam vẫn không thể thả lỏng.
Cuối cùng Tiểu Thạch Đầu quyết định cùng A Nam ra ngoài đi dạo, tiện thể trò chuyện.
Sau đó, Tiểu Thạch Đầu biết được nhiều chuyện.
Yêu cầu của Lạc Tòng Giới đã được Trọng Đạo Nam giải quyết, chỉ là toàn bộ Lạc Tòng Giới đã biến thành hoang phế.
Chưởng môn và các đệ tử lạc trong bí cảnh đã thoát ra ngoài.
Tiếp đó ra sao, Trọng Đạo Nam không quan tâm, bởi vì y phát hiện Tiểu Thạch Đầu đã bất tỉnh.
Tiểu Thạch Đầu ngủ một mạch nửa năm ròng.
Không ai biết chuyện gì xảy ra, Tiểu Thạch Đầu đột nhiên ngất xỉu trong Lạc Tòng Giới, khiến Lạc Tòng Giới có cảm giác họ đã “lấy oán trả ơn”.
Dù sao đi nữa, Trọng Đạo Nam đã giúp họ cứu chưởng môn, mà bạn đời của Trọng Đạo Nam lại bất tỉnh trong Lạc Tòng Giới.
Cũng may, Trọng Đạo Nam từ chối các vị trưởng lão và chưởng môn muốn đến thăm Tiểu Thạch Đầu, cũng không truy cứu bất cứ chuyện gì.
Nếu trước đó, Trọng Đạo Nam chỉ khiến các vị trưởng lão tán thưởng, thì sau khi y dùng một chiêu phá hủy toàn bộ Lạc Tòng Giới, song không hề làm bị thương một đệ tử nào, cái nhìn của tất cả người trong Lạc Tòng Giới đều thay đổi.
Vì Trọng Đạo Nam từng rời khỏi Lạc Tòng Giới mà đa số đệ tử và chư vị trưởng lão nhìn y như nhìn kẻ phản bội.
Còn bây giờ, tất cả đều công nhận Trọng Đạo Nam là một nhân vật cực kỳ đáng gờm, không một ai dám bén mảng đến gây sự. Những người chớm có suy nghĩ quấy rối lập tức dẹp bỏ ý định.
Về phần trưởng lão pháp trận bất hòa với Trọng Đạo Nam, sau khi chưởng môn quay về, lão trực tiếp bế quan, không biết năm nào tháng nào mới tái xuất.
Ngoài ra còn có thế lực trong tay A Nam nữa.
Thật ra Tiểu Thạch Đầu không hiểu lắm, nhưng A Nam chịu tâm sự với hắn, Tiểu Thạch Đầu vô cùng hưng phấn.
Tiểu Thạch Đầu hiểu đại khái là Trọng Đạo Nam có thế lực không nhỏ trong giới tu chân lẫn thế giới người phàm. Những tu chân giả và yêu quái được Tiểu Thạch Đầu cứu khỏi hội đấu giá làm việc rất hiệu quả.
Trọng Đạo Nam, “Chỉ cần ta có đủ sức mạnh thì không phải lo lắng gì hết.”
Nếu năm xưa y đủ mạnh, coi như cả thiên hạ đều biết nguyên hình của Tiểu Thạch Đầu là tinh hoa của đất thì đã sao?
Kiếp này Trọng Đạo Nam suy nghĩ kỹ càng, y nỗ lực không ngừng, đến nay xem như cũng có chút thành tựu. Chỉ là vẫn chưa đủ, y muốn mình phải mạnh hơn nữa.
Lan tỏa thế lực của y đến mọi ngóc ngách trong giới tu chân, cứ cho là giới tu chân biết nguyên hình của Tiểu Thạch Đầu cũng không dám manh động.
Đó là mục tiêu để Trọng Đạo Nam phấn đấu.
Tiểu Thạch Đầu nghe Trọng Đạo Nam kể từng việc làm vô cùng nhỏ nhặt, cảm xúc y đã hơi dịu xuống.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Trọng Đạo Nam vẫn sợ mất đi Tiểu Thạch Đầu.
Kiếp trước, đối tượng tranh giành Tiểu Thạch Đầu cùng y là cả thiên hạ.
Còn kiếp này…
Trọng Đạo Nam luôn có cảm giác Thiên Đạo sẽ cướp mất Tiểu Thạch Đầu.
Bất luận y có lợi hại đến đâu cũng không thể lật đổ địa vị tối thượng phổ độ chúng sinh.
Trừ khi có ngày y sánh ngang với Thiên Đạo, thậm chí có thể đùa bỡn Thiên Đạo trong lòng bàn tay.
Nếu không…
Nếu Thiên Đạo cướp mất Tiểu Thạch Đầu, y biết phải làm sao.
Không thể không nói, chỉ cần là chuyện liên quan đến Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam không khi nào có cảm giác an toàn.
Sau khi phát hiện chuyện này, Tiểu Thạch Đầu quyết định kể hết trải nghiệm trong mộng cho Trọng Đạo Nam.
Thiên Đạo đã đồng ý trả A Nam lại cho hắn, hắn tin Thiên Đạo sẽ không chia cắt hai người nữa.
Trọng Đạo Nam nghe Tiểu Thạch Đầu kể xong thì ngây ngẩn cả người.
Tiểu Thạch Đầu ngồi bên bờ sông đung đưa hai cẳng chân trắng trẻo, đột nhiên bị Trọng Đạo Nam ôm siết.
Tiểu Thạch Đầu dựa sát vào ngực y, cảm giác A Nam đang run rất khẽ.
Hắn không hiểu gì cả, muốn quay lại nhìn mặt Trọng Đạo Nam, lại nhận ra mình không thể nhúc nhích.
Tiểu Thạch Đầu lo lắng hỏi, “A Nam? A Nam làm sao vậy?” Hắn suy nghĩ, đôi mắt cong lên, “Có phải A Nam tự trách rằng trong giấc mơ không nhận ra Tiểu Thạch Đầu không?”
“Kỳ thật… nếu ta thật sự chết đi, ta hy vọng A Nam tìm được người mới, như vậy A Nam sẽ không đau khổ nữa, A Nam…” Tiểu Thạch Đầu còn chưa nói hết đã bị Trọng Đạo Nam chặn miệng.
Gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, sau khi kịp phản ứng, Tiểu Thạch Đầu bắt đầu táy máy tay chân.
Trải qua giấc mộng dài, ngoài việc trưởng thành hơn, Tiểu Thạch Đầu còn học được một điều, đó là phải biết nắm bắt cơ hội.
Xấu hổ là gì, có ăn được không, quan trọng là được ôm, được hôn người trước mắt.
Tiểu Thạch Đầu vừa mới tiến vào trạng thái say đắm đã bị Trọng Đạo Nam cắt ngang.
Trọng Đạo Nam ngả đầu lên vai Tiểu Thạch Đầu, nhẹ giọng nói, “Kiếp trước… đúng là có một tảng đá như vậy.”
“Hở?” Lần này đến phiên Tiểu Thạch Đầu ngẩn người.
Rõ ràng đó chỉ là giấc mơ thôi mà?!
Vậy chuyện này… phải giải thích thế nào?
Tiểu Thạch Đầu mờ mịt.
Trọng Đạo Nam phì cười, “Hóa ra… mãi đến thời khắc cuối cùng, Tiểu Thạch Đầu vẫn không rời xa ta.”
Tiểu Thạch Đầu nghe vậy cũng bật cười.
“Bởi vì A Nam cũng sẽ không bao giờ bỏ Tiểu Thạch Đầu, ta thích A Nam… thích nhiều lắm.”
Thế gian luôn có những chuyện không thể nào lý giải nổi.
Dù là tu chân giả theo đuổi Thiên Đạo cũng không thể nhìn rõ nhân sinh.
Tiểu Thạch Đầu không biết tại sao linh hồn mình lại bay về kiếp trước, cuối cùng hắn gạt vấn đề này qua một bên.
Chỉ cần chắc chắn một chuyện là đủ rồi.
Đó là, sau tất cả, hắn và A Nam vẫn được ở bên nhau.
Cuộc sống về sau vô cùng vô cùng hạnh phúc~
Nguyện vọng thuở ban đầu cũng là nguyện vọng cuối cùng.
Người có tình rồi sẽ thành thân thuộc.
Thời gian dần trôi, Trọng Đạo Nam rốt cuộc cũng thả lỏng, Tiểu Thạch Đầu thì càng thêm chủ động, thành thật với suy nghĩ của mình hơn.
Tuy nói sau khi hắn chết, Tiểu Thạch Đầu hy vọng A Nam tìm được người mới. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Tiểu Thạch Đầu vẫn không nhịn được mà đố kỵ.
Thế nên thỉnh thoảng Tiểu Thạch Đầu sẽ nhỏ nhen, không cho A Nam lên giường.
Đồng thời, Tiểu Thạch Đầu cũng bắt đầu học cách tiếp xúc với con người.
Trong giấc mộng, Tiểu Thạch Đầu sâu sắc cảm nhận được sự bất lực. Mà hắn đã nhiều lần nói muốn bảo vệ A Nam.
Dù chỉ một chút thôi cũng được.
Tiểu Thạch Đầu đã tự tin hơn trước, song ước muốn đó chưa từng thay đổi.
Hắn hiểu, nếu cứ tu luyện nhàn nhã như vậy thì không bao giờ đủ mạnh để bảo vệ A Nam.
Cho nên hắn phải cố gắng hơn, cố gắng hơn nữa.
Hắn không thể để A Nam liều mạng, còn bản thân lại núp sau lưng y hưởng thụ thành quả.
A Nam luôn tự trách y không đủ mạnh nên kiếp trước biến thành bi kịch.
Nhưng chuyện này không chỉ là của riêng một cá nhân.
Dù không nói, nhưng Tiểu Thạch Đầu đang không ngừng rèn luyện.
Sau khi phát hiện, Trọng Đạo Nam dung túng cho Tiểu Thạch Đầu, nhìn Tiểu Thạch Đầu lột xác.
So với kiếp trước, Tiểu Thạch Đầu thay đổi quá nhiều, nhưng mà…
Một Tiểu Thạch Đầu rạng rỡ như vậy, Trọng Đạo Nam không thể nào dời mắt khỏi hắn được nữa.
Tại sao ban đầu y lại thích Tiểu Thạch Đầu nhỉ?
Bởi vì Tiểu Thạch Đầu thiện lương.
Bởi vì Tiểu Thạch Đầu săn sóc y từng li từng tí.
Bởi vì…
Tiểu Thạch Đầu dùng tất cả những gì hắn có để yêu y.
Trên đời còn ai may mắn như y chứ, có thể được một người toàn tâm toàn ý mà yêu?
Cũng vì những yêu thương ấy mà y không thể buông tay, không thể lãng quên.
Sau khi mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo, Trọng Đạo Nam chọn một hôm nắng đẹp, nói với Tiểu Thạch Đầu, “Tiểu Thạch Đầu.”
“Hở?”
“Chúng ta tổ chức nghi lễ kết bạn đời đi.”
“…Chuyện đó… liệu có nhanh quá không?”
“Ngươi và ta đã sống như vợ chồng bao lâu nay rồi… sao lại nhanh được chứ?”
“Ta… chỉ là ta hồi hộp lắm!” Tiểu Thạch Đầu căng thẳng siết nắm tay.
Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu, mỉm cười nói, “Ta cũng hồi hộp… cho nên Tiểu Thạch Đầu mau đồng ý với A Nam đi.”
“Ừm… vậy… phải làm gì? Nè…”
“Hửm?”
“Vậy chúng ta chọn ngày đi.”
“Ừ.”
Chọn ngày lành tháng tốt, rồi mình thành thân nhé.
…
..
Hoàn.