Nó và A Nam đang đi trên một đoạn đường vắng, bỗng dưng nghe tiếng người.
Những người này là khách vãng lai rất bình thường, họ thấy Trọng Đạo Nam dường như không phải người thường nên không ai đến bắt chuyện. Tiểu Thạch Đầu chỉ dõi mắt nhìn họ chứ không nói gì.
Bỗng nhiên Tiểu Thạch Đầu thấy một ông lão.
Ông lão kia da ngăm đen, mặt có rất nhiều đồi mồi, người gầy trơ xương, lưng cũng hơi còng.
Mái tóc hoa râm được cột thành một búi nhỏ, trên mặt và dưới cằm đầy râu bạc. Đôi mắt ông lão hơi đục, trên vai là một đòn gánh.
Hai đầu đòn gánh móc hai thùng nước.
Hai thùng nước không quá to nhưng đối với một người già thì chẳng nhẹ chút nào.
Ông lão xắn ống quần, bên hông cột một miếng vải xám, hai cẳng chân lộ ra ngoài hằn dấu nứt nẻ và lấm lem bùn đất. Ông lão cúi gằm mặt, lê bước dọc theo con đường.
Ông lão đi rất chậm, nét mặt và ánh mắt nhuốm màu mỏi mệt. Nhưng ông không nói bất cứ điều gì, bên cạnh cũng chẳng có ai nghe ông nói.
Tiểu Thạch Đầu ngồi ở xa nhìn theo ông lão, nó dẩu môi, cứ đau đáu trông theo ông theo sau xe ngựa của A Nam. Trong lòng nó hơi do dự, không dám nói nhưng sự chú ý vẫn đặt trên người ông lão.
Tiểu Thạch Đầu không thích gặp người già, không phải vì ghét, mà là mỗi khi thấy họ, nó sẽ thấy không đành lòng và xót xa. Từ khi gặp A Nam, mỗi lúc nhìn người già là Tiểu Thạch Đầu không tự chủ nghĩ đến tương lai A Nam biến thành bộ dáng kia thì sẽ thế nào? Nếu đến ngày đó mà nó vẫn còn mang hình dạng tảng đá thì biết làm sao?
Tuy Tiểu Thạch Đầu cực kỳ muốn tu luyện thành hình người, nhưng đã bao nhiêu năm rồi mà nó vẫn còn là tảng đá, nó không biết phải mất bao lâu mình mới hóa hình được.
Ông lão đằng xa quá mệt, đột nhiên vấp chân ngã xuống đất.
Hai thùng nước trên gánh rơi xuống, nước đổ lênh láng.
Ông lão không quan tâm thân thể mình, vội vàng bò tới dựng thùng lên, cuống quýt vốc nước vào thùng. Động tác của ông không chậm nhưng hai thùng nước vốn đầy ắp giờ chỉ còn chưa đến một phần ba.
Ông nhìn chằm chặp hai thùng nước một lúc lâu, nuốt nước bọt. Đưa tay chấm một ít nước trong thùng thoa lên đôi môi khô khốc, suy nghĩ một chốc, ông dứt khoát cầm lấy thùng nước đổ thẳng vào miệng.
Uống xong, ông lão ngồi kế cái thùng rỗng, nặng nề thở dài một hơi, đặt mông ngồi ở ven đường không nhúc nhích.
Tuy ông không nói tiếng nào nhưng Tiểu Thạch Đầu rất đau lòng, hốc mắt ông lão hõm sâu, vô cùng kham khổ…
Xe ngựa của Trọng Đạo Nam chậm rãi lăn bánh, đột nhiên có tiếng đá đập vào ván gỗ nghe lộp cộp, âm thanh không quá rõ nhưng đúng là vang lên từ trong buồng xe.
Trọng Đạo Nam khó hiểu xoay người, liền thấy Tiểu Thạch Đầu đang “ngồi” trong buồng xe, ở vị trí gần đỉnh đầu của nó… có một hàng đá tí hon nối đuôi nhau rơi xuống.
Mới đầu mấy viên đá nhỏ kia vẫn là nước, lúc “tuôn ra” khỏi Tiểu Thạch Đầu, tiếp xúc với không khí thì lập tức biến thành đá lăn dọc theo thân thể Tiểu Thạch Đầu. Chỉ trong chốc lát, sàn xe đã rơi đầy đá mẹ đá con.
Trọng Đạo Nam cuống lên.
Kiếp trước, Tiểu Thạch Đầu rất ít khi hiện nguyên hình trước mặt y, mà dù có cũng chưa khi nào xuất hiện tình huống như thế này. Trọng Đạo Nam nhất thời không biết Tiểu Thạch Đầu xảy ra chuyện gì, y lập tức dừng xe, chui vào trong lo lắng hỏi, “Tiểu Thạch Đầu… Tiểu Thạch Đầu làm sao vậy?”
Tiểu Thạch Đầu đau thắt trong lòng, không thể kiềm được nước mắt, nó ngước đôi mắt lệ trào như suối nhìn Trọng Đạo Nam, “A Nam… sau này ngươi già rồi mà ta vẫn còn là tảng đá thì phải làm sao đây… Hu hu hu… nếu A Nam bị người ta ức hiếp… ta sẽ đè chết hắn hu hu hu…”
Trọng Đạo Nam nghe vậy thì dở khóc dở cười, tại sao bỗng dưng Tiểu Thạch Đầu lo lắng vấn đề này thế nhỉ? Còn khóc tèm lem nữa.
Y đã từng thấy dáng vẻ muốn khóc mà không dám khóc của Tiểu Thạch Đầu, hai mắt đỏ hồng như mắt thỏ, mũi cũng đỏ lên. Nhưng dù Tiểu Thạch Đầu có đau khổ đến mấy cũng sẽ không bao giờ rơi nước mắt trước mặt y, coi như muốn khóc lắm cũng sẽ trốn không cho ai thấy.
Cho nên đống đá tí hon này là nước mắt của Tiểu Thạch Đầu đúng không? Vậy là… hóa ra kiếp trước Tiểu Thạch Đầu có buồn đến mấy cũng không chịu rơi nước mắt là vì thế này à…
Một tảng đá lại khóc ra đá tí hon, nghe đúng là thú vị. Nhưng Trọng Đạo Nam nhìn một dòng đá vụn lăn xuống không ngừng từ Tiểu Thạch Đầu, lại nghe âm thanh Tiểu Thạch Đầu khóc rất thương tâm, trong lòng y cũng chẳng vui vẻ gì.
Y lấy khăn tay nhẹ nhàng lau bề ngoài của Tiểu Thạch Đầu, khẽ đáp, “Ừ… chúng ta đã thống nhất chuyện này rồi mà, đúng không? Tiểu Thạch Đầu sẽ luôn ở bên cạnh ta mà. Không ai ức hiếp được ta đâu.”
“Cái đầu của ta bự lắm!” Tiểu Thạch Đầu khóc đến nấc cụt, “…Nếu có ai dám bắt nạt A Nam, ta sẽ húc cho bọn chúng không gượng dậy nổi!”
Trọng Đạo Nam cong khóe môi, trong lòng vừa thấy ngọt ngào, vừa đau lòng lại vừa buồn cười, y phụ họa, “Đúng vậy, cái đầu của Tiểu Thạch Đầu nhà chúng ta không nhỏ đâu, sẽ không ai dám đến bắt nạt ta. Cho nên Tiểu Thạch Đầu đừng khóc nữa, ngươi như vậy ta khó chịu lắm.”
Nghe A Nam nói y khó chịu, nước mắt đá của Tiểu Thạch Đầu từ từ ngừng lại, nó nhích đến chỗ Trọng Đạo Nam, dụi vào ngực y, “A Nam đừng buồn, Tiểu Thạch Đầu không khóc nữa.”
“Vậy nói ta nghe xem, tại sao lại thương tâm như thế?” Trọng Đạo Nam hỏi.
Tiểu Thạch Đầu thấy rúc vào lòng A Nam vô cùng ấm áp, cảm xúc dần lắng xuống, nó lại chú ý đến ông lão đằng xa.
Ông lão ngồi ven đường một lúc lâu, chầm chậm đứng lên, lọm khọm nhặt đòn gánh và hai thùng gỗ lăn lóc dưới đất. Tiểu Thạch Đầu nói, “…Chúng ta cho ông ấy đi nhờ một đoạn đường có được không? Ông vừa bị ngã, hai thùng nước cũng đổ hết rồi.” Tiểu Thạch Đầu nói xong lại vội vàng bồi thêm một câu, “Với lại hình như ông cũng đi cùng hướng với chúng ta nữa.”
Dĩ nhiên Trọng Đạo Nam cũng thấy ông lão, y nhìn ông lão một lát, nói, “Nếu Tiểu Thạch Đầu muốn.” Y cong khóe môi, “Chúng ta có thể chở ông ấy về nhà.”
Tiểu Thạch Đầu mềm lòng… xem ra Tiểu Thạch Đầu liên tưởng đến y vì thấy ông lão như vậy… Nếu thế thì đồng ý thôi.
“Thiệt hả? A Nam tốt quá.” Tiểu Thạch Đầu ra sức dụi vào lòng Trọng Đạo Nam.
Trọng Đạo Nam bị một tảng đá to đùng gắng chui vào lòng, dù là y cũng phải hơi vất vả, may mà y tay dài chân dài, vừa khéo có thể ôm trọn Tiểu Thạch Đầu.