Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 2

Trên đỉnh núi Thập Tuyệt bốn mùa như xuân, Thiên Vị chân nhân vừa đặt chân đến đã thấy Trọng Đạo Nam cầm khăn vải lau chùi một tảng đá cao hơn nửa người.

“Đây là tảng đá mà ngươi tìm mấy chục năm đó hả?” Thiên Vị chân nhân đứng ngoài cửa hỏi.

Trọng Đạo Nam nhìn hắn một cái, nhúng khăn vải vào thùng nước đặt kế bên, vò sạch rồi tiếp tục lau chùi tảng đá.

Tảng đá lơ lửng giữa không trung, đất cát bụi bặm đã được dòng nước trong con kênh ngoài tiểu viện gột sạch sẽ. Trọng Đạo Nam lau rất chăm chú, lúc di chuyển khăn đến mấy vết xước còn cẩn thận lau nhẹ tay.

Thiên Vị chân nhân thấy Trọng Đạo Nam làm lơ mình, cũng không sốt sắng, chỉ đứng một bên nhìn.

Nếu muốn, Trọng Đạo Nam có thể dùng pháp thuật để rửa sạch tảng đá. Nhưng y không sử dụng phép mà tự tay lau chùi. Tảng đá được lau khô ráo sạch sẽ, y thì bị lấm bẩn y phục, nhưng Trọng Đạo Nam không quan tâm.

“Người khác mà thấy dáng vẻ ngươi lúc này chắc sẽ lọt cả tròng mắt.” Thiên Vị chân nhân nhẹ nhàng lắc đầu.

Thiên Vị chân nhân là Tông chủ Vấn Thiên Tông, tên Vấn Thiên Tông nghe thì khí phách, nhưng thật ra chỉ là một môn phái bình thường trong giới tu chân.

Ba mươi năm trước, Vấn Thiên Tông phát hiện ra một linh mạch, thế nên bị mười mấy tông môn khác vây đánh, diệt môn chỉ còn là vấn đề thời gian. Lúc đó, Trọng Đạo Nam đột nhiên xuất hiện, chỉ dùng một kiếm đã đẩy lùi vô số cao thủ của những phái khác, không ai đấu lại, sau đó, Trọng Đạo Nam cũng ở lại Vấn Thiên Tông làm khách lâu dài.

Không ai biết Trọng Đạo Nam đến từ đâu, cũng không biết tu vi của y cao bao nhiêu, nhưng sau khi Trọng Đạo Nam trú chân ở Vấn Thiên Tông, môn phái trở nên rất bình yên.

Thiên Vị chân nhân cảm kích công ơn của Trọng Đạo Nam nên tặng y ngọn núi có linh mạch tốt nhất làm nơi tu luyện. Trọng Đạo Nam đặt tên núi là “Thập Tuyệt”, không nhận đệ tử, cũng không lui tới với bất kỳ ai.

Chỉ có Thiên Vị chân nhân tính tình phóng khoáng, hoàn toàn không để ý khí lạnh của Trọng Đạo Nam, thỉnh thoảng cũng đến đỉnh Thập Tuyệt hỏi han y, sau đó hai người sẽ chơi cờ, trò chuyện câu được câu mất.

Khoảng hai mươi năm trước, Trọng Đạo Nam đột ngột rời khỏi đỉnh Thập Tuyệt, khi ấy Thiên Vị chân nhân mới biết Trọng Đạo Nam luôn muốn tìm một tảng đá.

Thiên Vị chân nhân cứ tưởng tảng đá kia là báu vật quý hiếm có một không hai, có thể hỗ trợ luyện công hay có tác dụng gì đặc biệt, không ngờ nó chỉ là một tảng đá không tính là thành tinh hoàn toàn, vừa mới mở linh trí mà thôi.

Đá thành tinh tuy hiếm thấy, thế nhưng so với những bảo bối mà tu chân giả theo đuổi thì nó chẳng đáng để người ta phải tốn công liếc mắt.

Thiên Vị chân nhân đứng một bên nhìn Trọng Đạo Nam lau đá hết nửa ngày, tảng đá xám xịt dơ bẩn được lau thành xám xịt mờ mờ tỏa sáng dưới ánh nắng. Cứ như vậy, Trọng Đạo Nam chưa hề ngừng tay, Thiên Vị chân nhân biết hôm nay mình không được chào đón, nên nói, “Cần ta sắp xếp vài đệ tử đến làm việc vặt cho ngươi không?”

Trọng Đạo Nam rốt cuộc cũng ngừng động tác, nhìn Thiên Vị chân nhân nói, “Không cần.”

Thiên Vị chân nhân gật đầu rồi rời đi.

Thiên Vị chân nhân vừa biến mất, Trọng Đạo Nam liền cảm giác được tảng đá thả lỏng rất nhiều. Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, nếu không phải do y quá thấu hiểu tảng đá này thì e rằng khó có thể phát hiện.

Trọng Đạo Nam nhếch môi, gương mặt lạnh lùng trở nên hiền hòa hẳn đi, y đổi chiếc khăn khô thấm ráo nước đọng trên tảng đá, vừa lau vừa nói, “Vừa nãy là Thiên Vị chân nhân, là người tốt tính cách hào hiệp, ngươi đừng sợ. Sau này ngươi ở lại đỉnh Thập Tuyệt, sẽ còn thường xuyên gặp hắn đấy.”

“Đỉnh Thập Tuyệt dồi dào linh khí, rất có ích cho việc tu luyện, sau này ngươi nhất định phải chăm chỉ tu hành, không được lười biếng…” Trọng Đạo Nam ngừng một lát, sửa lời, “…Thôi không cần phải gấp gáp, cứ từ từ.”

“Về sau ngươi sẽ ở đây, chỉ cần có ta thì sẽ không ai đả thương ngươi được hết. Ta cũng sẽ không gọt ngươi, nên ngươi đừng lo.”

“Từ giờ gọi ngươi là Tiểu Thạch Đầu nhé, ta là Trọng Đạo Nam, là bạn đời tương lai của ngươi.”

Trọng Đạo Nam độc thoại với tảng đá, y nói xong cũng ngừng tay theo. Trước lúc được mang về, ngoại trừ phần đầu hơi to thì tảng đá này nhìn chẳng khác gì đá ven đường, bây giờ đã sạch sẽ bóng loáng.

Mặc dù bề ngoài xám xịt nhưng vẫn cảm giác được nó rất sạch.

Trọng Đạo Nam chăm chú nhìn tảng đá, bất tri bất giác nhìn rất lâu. Hình ảnh đan xen đứt đoạn lướt qua trong đầu, ấm áp, ngọt ngào, đau khổ, chua xót, lòng dạ tan nát, máu tươi đầy trời…

Trọng Đạo Nam rũ mi, chôn giấu tất cả vào sâu trong đôi mắt.

Lại chuyển mắt qua khoảnh sân, nhẹ nhàng phất tay, tiểu viện trở nên gọn gàng, lại phất thêm cái nữa, tảng đá bay đến giữa sân, hạ xuống bệ ngọc giữa mắt trận.

Bệ ngọc trắng toát bị tảng đá che mất ánh sáng nên hơi mờ nhạt.

Trọng Đạo Nam nói với tảng đá, “Ngươi ở đây phơi nắng trước đi, ta thay y phục.” Rồi vào phòng. Y đã bày trận pháp xung quanh nhà, nếu không được y cho phép hoặc tu vi cao hơn y thì không ai có thể bước vào tiểu viện.

Trọng Đạo Nam vào phòng, tảng đá kia hơi khó chịu nhúc nhích cơ thể đồ sộ, nghe tiếng bản thân ma sát lên bệ ngọc, nó lập tức dừng mọi động tác.

Nhìn khắp sân, chỉ có bệ ngọc nó đang đè lên là thu hút sự chú ý nhất.

Tiểu Thạch Đầu không có nhiều kiến thức, nhưng nó nhìn ra được bệ ngọc tinh xảo này rất đẹp, trắng tinh khiết gần như trong suốt, bên trong ngập tràn linh khí, Tiểu Thạch Đầu rất ngưỡng mộ. Không ngờ nó được đặt lên bệ ngọc xinh đẹp này, thật là… làm Tiểu Thạch Đầu vừa ngại ngùng vừa sung sướng.

Từ lúc sinh ra thần trí đến giờ, nó chưa từng tiếp xúc với loại ngọc thạch nào đẹp như vậy.

Tiểu Thạch Đầu hưng phấn một lát, suy nghĩ lại bay về Trọng Đạo Nam.

Trọng Đạo Nam vô cùng lợi hại, ngay từ lần đầu tiên Tiểu Thạch Đầu trông thấy y, nó đã nhận định như vậy rồi. Tiểu Thạch Đầu không có mắt, cho nên “cái nhìn” của nó đối với thế giới bên ngoài hơi khác lạ.

Nó có thể nhìn thấy “Khí”.

Trong mắt nó, xung quanh Trọng Đạo Nam luôn có luồng khí trắng bạc lượn lờ, luồng khí đó tạo thành dòng chảy bao phủ toàn ngọn núi. Nếu Trọng Đạo Nam muốn ẩn mình thì luồng khí rất bình lặng, thanh thuần khó phát hiện, nhưng một khi Trọng Đạo Nam muốn huy động thì luồng khí đó sẽ nhanh chóng tụ về trung tâm, hình ảnh cực kỳ ấn tượng.

Từ lúc Trọng Đạo Nam mang nó về, Tiểu Thạch Đầu im thin thít không dám hó hé gì, lại nhịn không được mà chăm chú quan sát khí trên người Trọng Đạo Nam.

Luồng khí bạc kia tuy rất mãnh liệt nhưng mỗi khi được sử dụng trên người nó lại trở nên dịu dàng đến khác thường. Cảm giác giống hệt như lúc được Trọng Đạo Nam vuốt ve, rất nhẹ nhàng… loại cảm giác được quý trọng.

Chưa một ai ban cho Tiểu Thạch Đầu cảm giác này, từ ngày sinh ra thần trí, nó chỉ biết nằm trên núi chịu đựng gió táp mưa sa, sau lại bị những dân phu chở đá mang đi, chẳng những bị quăng quật mà người ta còn muốn đập vỡ nó thành nhiều khối nhỏ.

Tiểu Thạch Đầu rất sợ, nhưng nó không có chân, muốn chạy cũng không chạy được.

Cuối cùng, Trọng Đạo Nam đã cứu nó, còn giúp nó lau sạch cơ thể, nhỏ nhẹ nói chuyện với nó, bàn tay vuốt ve nó vừa ấm áp vừa dịu dàng.

Có điều, bạn đời tương lai là cái gì?

Tiểu Thạch Đầu vừa phơi nắng vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã ngủ mất. Thân là một tảng đá, phần lớn thời gian chỉ có thể ngủ chứ làm được gì khác.

Chờ đến lúc nó tỉnh dậy, phát hiện hoàn cảnh xung quanh lại thay đổi nữa rồi.

Điều này khiến Tiểu Thạch Đầu căng thẳng, nó quan sát bốn phía, nhận ra Trọng Đạo Nam đang ngồi cách đó không xa mới bình tĩnh lại.

Đây là một căn phòng, không có mùi cỏ và gió lùa, cũng không có mặt trời, chỉ nghe được tiếng côn trùng kêu râm ran.

Tiểu Thạch Đầu được đặt lên chiếc ghế tròn, phía trước là cái bàn, trên bàn có một giá nến đang phát sáng. Trọng Đạo Nam ngồi ngay bên cạnh Tiểu Thạch Đầu, tay cầm sách đọc chăm chú, ngoại trừ quyển sách y đang cầm, gần đó còn có rất nhiều đồ vật khác nhìn giống sách.

Tiểu Thạch Đầu không biết chữ, nó không có hứng thú với sách trong tay Trọng Đạo Nam, thế nên lực chú ý dồn hết vào giá nến.

Với động vật và cây cỏ trong rừng, lửa cực kỳ đáng sợ, Tiểu Thạch Đầu gặp không chỉ một lần, bầu trời đột nhiên giáng tia lửa đốt trụi cánh rừng. Sau trận đại hỏa, vùng rừng rậm um tùm trở nên tĩnh mịch. Màu xanh thực vật biến mất, chỉ còn lại mảnh đất khô cằn, nhóm động vật nhỏ hoạt bát cũng bị đốt thành tro bụi.

Nó cũng bị đốt, cảm giác bị lửa thiêu rất kinh hoàng, nhưng vì nó là đá nên không bị đốt chết.

Tiểu Thạch Đầu cũng từng thấy con người cầm đuốc mỗi khi vào rừng ban đêm. Đó là lần đầu tiên nó tiếp cận “lửa” gần sát như vậy mà không bị đốt.

Nếu ngọn lửa không biết thiêu hủy núi rừng thì nhìn rất là đẹp.

Tiểu Thạch Đầu mê say nhìn chằm chặp ngọn lửa trên giá nến, đưa ra kết luận như thế.

Trọng Đạo Nam thấy trời không còn sớm, thả xuống quyển sách mua từ thường dân, đứng bật dậy, “Nên nghỉ ngơi thôi.” Y nói.

Không thấy Trọng Đạo Nam làm thế nào, Tiểu Thạch Đầu được nâng lên.

Tiểu Thạch Đầu hiện đầy dấu chấm hỏi, không biết Trọng Đạo Nam tính làm gì. Ngay sau đó, nó thấy mình được Trọng Đạo Nam đặt lên chiếc giường trong góc.

Trọng Đạo Nam lại chăm chú nhìn Tiểu Thạch Đầu một hồi, vươn tay đẩy cho nó nằm ngang, phần giường chừa ra rộng rãi hơn hẳn. Trọng Đạo Nam hài lòng cởi ngoại bào nằm xuống giường, Tiểu Thạch Đầu nằm song song, ánh nến trong phòng vụt tắt.

Bình Luận (0)
Comment