Dường như toàn bộ hận thù trên thế gian đều đổ dồn vào ánh mắt đó, và cả hình ảnh của thôn dân vây xem.
Ông lão không thể ngủ yên được trong một thời gian dài, trằn trọc thâu đêm, nhắm mắt lại là ánh mắt của Đại Mộc lúc ấy lại hiện về.
Sau đó, trong thôn bắt đầu có người chết.
Đối với người dân thôn Niệm Thanh, cái chết của Thủy Thanh và Đại Mộc coi như đã chấm dứt mọi chuyện. Tuy bọn họ không thể quên Đại Mộc, cũng nhất định cho rằng mình không làm gì sai. Bọn họ chỉ lập mưu giết Thủy Thanh thôi mà, còn Đại Mộc là tự sát, đâu có liên quan gì đến họ.
Bọn họ cho rằng tất cả đã kết thúc, chẳng cần phải lo đột nhiên có yêu quái nhảy ra ăn thịt những người “lương thiện” như họ.
Nhưng, sau cái chết của Thủy Thanh và Đại Mộc chính là lúc mọi chuyện bắt đầu.
Hồn ma của Đại Mộc quay về đòi mạng…
Trong thôn chết liên tiếp mấy chục mạng người, họ là những người đã cầm vũ khí hò hét xông vào nhà Đại Mộc ngày hôm ấy.
Bóng ma chết chóc bao trùm thôn Niệm Thanh, thôn dân ngày càng hoảng sợ, không lâu sau, mọi người lại phát hiện họ không thể chạy khỏi thôn. Cứ như có một bức tường vô hình vây bọc ngoài thôn, có làm gì cũng không vượt qua được.
Cố định là mỗi ngày phải có một người chết, không ai biết người kế tiếp sẽ là ai. Thôn làng vốn “hòa thuận vui vẻ” trở nên cực kỳ đáng sợ.
Lúc ấy ông lão còn nhỏ, chỉ biết núp trong nhà, không dám ra ngoài. Ngày nào cũng nghe thấy tiếng gào thét inh ỏi, tiếng rên la sợ sệt từ khắp chốn trong thôn.
“Vốn dĩ… ta cứ tưởng rồi người trong thôn sẽ chết hết, kể cả ta.” Lúc chìm vào hồi ức, ông lão bình tĩnh đến không ngờ.
Những sự kiện chôn giấu sâu dưới đáy lòng bao nhiêu năm qua, cuối cùng đã được thấy ánh mặt trời. Ông giấu kín chuyện này đã quá lâu rồi, nay lại xuất hiện một người có thể nghe ông kể, ngược lại còn giúp ông thư thái hơn nhiều.
“Nhưng mà Đại Mộc… thật sự là người hiền lành lương thiện… Đại Mộc ca ca…” Thốt ra bốn chữ Đại Mộc ca ca, đôi mắt vẩn đục của ông lão chan chứa lệ, “Đại Mộc ca ca thật sự là người rất tốt bụng, cả đời này ta vẫn không hiểu nổi, cứ cho Thủy Thanh ca ca là yêu quái đi, nhưng lúc Thủy Thanh ca ca ở trong thôn cũng đâu có xảy ra chuyện gì đáng sợ, còn giúp thôn phát triển rất nhiều nữa mà.”
“Năm đó, mẹ của ta ốm yếu bệnh tật, Thủy Thanh ca ca sang tận nhà xem bệnh cho bà, còn tặng thuốc. Chỉ cần đi cùng Thủy Thanh ca ca là có thể bắt cá về làm cho bà ăn. Thủy Thanh ca ca nhân hậu như vậy… săn sóc bọn ta như vậy…”
“Tại sao khi biết Thủy Thanh ca ca là yêu quái, mọi người lại trở mặt nhanh đến thế? Họ sợ Thủy Thanh ca ca, nói có Thủy Thanh ca ca ở đây thì người trong thôn sẽ chết hết, bọn họ xem tất cả những thứ xui xẻo đều là do Thủy Thanh ca ca gây ra…”
“Nhưng sau khi Thủy Thanh ca và Đại Mộc ca chết, thôn làng mới biến thành đúng như dáng vẻ họ mong đợi đấy…” Lúc nói những lời này, ông lão bật cười, trào phúng khó tả.
Ông cũng hận, hận người trong thôn Niệm Thanh, hận chính mình ngày xưa ngu ngơ khờ dại, chỉ biết trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra.
Ông cảm thấy suy nghĩ của mọi người là sai, nhưng ai cũng nói với ông rằng, phải tránh xa yêu quái, bởi vì yêu quái rất đáng sợ, yêu quái sẽ ăn thịt người thân của mình. Một người nói, hai người nói, ba người nói, ba, bốn, năm người nói, toàn thôn nói với ông như vậy…
Sau đó ông cứ thế đứng nhìn, nhìn mọi chuyện trở thành tấn thảm kịch, mãi mãi không thể cứu vãn.
Ông luôn cho rằng tất cả sẽ chết hết, nhưng Đại Mộc ca ca đúng là quá mềm lòng…
“Đại Mộc ca chỉ giết những người tham dự rồi dừng tay.” Ông lão ngồi xuất thần, chốc sau mới nói tiếp, “Mà nguyên nhân của tất cả quả thật rất buồn cười.”
Tên láng giềng vạch trần Thủy Thanh là yêu quái vốn bị một con yêu quái khác giật dây, bảo vật Thủy kính của tên đó cũng là yêu quái đưa cho. Hành động nào cũng có dấu vết yêu quái nhúng tay vào, thế mà bọn họ đần độn, chẳng hề nhận ra mình bị xúi giục, cuối cùng làm ra chuyện bất nghĩa.
Con yêu quái đã giật dây tên láng giềng vốn sống bám vào Thủy kính, lúc Đại Mộc giết chết tên đó cũng đập nát bảo vật kia luôn.
Lúc Thủy kính bị phá hủy, một màn sương đen dày đặc giăng kín trên đầu thôn Niệm Thanh.
Người đáng chết đã chết, Đại Mộc không biết đi đâu, trong thôn chỉ còn ông và vài người không liên quan.
Sau đó, có một số người có thể rời khỏi thôn Niệm Thanh, nhưng còn chưa kịp bắt đầu cuộc sống mới thì phát hiện họ như bị cái gì đó dẫn dắt, cứ mỗi lúc đêm xuống là họ sẽ bị kéo trở về ngôi nhà cũ trong thôn Niệm Thanh. Mời không biết bao nhiêu đạo sĩ mà người nào cũng hốt hoảng bỏ chạy trong khi còn chưa đến được chân núi Niệm Thanh.
Tiếp theo họ lại phát hiện nước trong con sông gần thôn Niệm Thanh không thể uống được nữa. Người uống phải nước sông sẽ gặp đủ thứ chuyện kỳ dị, nghiêm trọng nhất là có thể chết đuối trong chính nhà mình.
Thế là người trong thôn phải tập thành thói quen đi thật xa để lấy nước, mãi đến tận bây giờ.
Những người còn sống biết rõ chuyện năm đó nay cũng sắp chui vào quan tài rồi. Những đứa trẻ được đưa đi nơi khác sống, còn lứa trung niên lỡ cỡ không đi được thì căm hận đám người già bọn họ.
Tuy đám trẻ không biết ngày xưa đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ có thể đoán được chắc chắn là do lũ già bọn họ đã làm chuyện gì rất thất đức.
“Quả thật… đúng là thất đức.” Ông lão đưa ra kết luận cho chuyện năm xưa.
“Chuyện xưa đại khái là vậy đó, các ngươi có đi hỏi người khác thì họ cũng chẳng biết nhiều hơn lão hủ đâu.” Ông lão thở dài, nhìn như không còn hơi sức, “Ta đã kể hết rồi, hy vọng các ngươi có thể ra tay cứu giúp.”
Ông lão thoáng chốc như già đi rất nhiều, nếp nhăn trên gương mặt chất chồng lên nhau, ánh mắt đục mờ rệu rã. Ông vịn tay ghế chầm chậm đứng lên, nhìn Trọng Đạo Nam, lại nhìn Tiểu Thạch Đầu, nhẹ giọng nói, “Tảng đá này… nghe giọng chắc là một đứa trẻ ngoan… xin công tử hãy đối xử tốt với nó.”
Ông lão nói vậy rồi lê từng bước vào mái nhà tranh, không nhìn hai người họ nữa, cứ mặc cho Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu chơ vơ giữa sân.
Hồi lâu sau, Tiểu Thạch Đầu nhỏ giọng nói, “A Nam… lúc trước ông lão có đến bờ sông múc nước, liệu có phải ông ấy…” Tiểu Thạch Đầu không nói tiếp nhưng Trọng Đạo Nam vẫn hiểu.
Y vươn tay vuốt nhẹ Tiểu Thạch Đầu, dùng âm thanh chỉ vừa đủ cho hai người nghe, “Thấy khó chịu sao?”
“Ừm.” Sau khi nghe được câu chuyện thật về thôn Niệm Thanh, trong lòng nó vô cùng khó chịu.
Mặc dù bề ngoài của Tiểu Thạch Đầu cứng rắn nhưng nội tâm lại rất mềm yếu, Trọng Đạo Nam biết rõ hơn bất kỳ ai. Y nhẹ nhàng thở dài, “…Tảng đá ngốc của ta.” Sao có thể dễ thương như vậy chứ.
“A Nam chê ta ngốc…”
“Rồi, không phải ngốc, Tiểu Thạch Đầu nhẹ dạ, A Nam thích nhất Tiểu Thạch Đầu dịu dàng như vậy.”
Tiểu Thạch Đầu ngượng chín, “Ừa~”
Tán gẫu được mấy câu, Trọng Đạo Nam cảm giác Thủy Thanh luôn được y dùng thuật ẩn thân giấu đi có biến động, y thu lại pháp thuật, Thủy Thanh nhảy ra khỏi chậu cá, hóa thành hình người.
Vì có linh khí chống đỡ nên bây giờ hắn không còn sợ ánh mặt trời.
Con ngươi tối đen của Thủy Thanh nay đã thấy được phần tròng trắng, nhìn không còn kỳ quái mà đáng sợ nữa. Đồng tử âm trầm nặng nề tử khí còn ánh lên chút cảm tình.
Tuy rất khó nhận ra nhưng nếu so sánh với lúc trước thì có thể phát hiện ngay.
Hắn nhìn căn nhà tranh của ông lão, quay đầu nhìn Trọng Đạo Nam, “…Ta muốn gặp ông ấy một lần.”
Trọng Đạo Nam gật đầu, Thủy Thanh biến thành sương mù bay vào phòng ông lão.
Tiểu Thạch Đầu nhìn Thủy Thanh bay mất, nó nhích đến gần Trọng Đạo Nam. Khoảng cách giữa hai cái ghế không xa, Tiểu Thạch Đầu chỉ hẩy nhẹ một cái là được.
Nó dí sát vào người Trọng Đạo Nam, chờ cảm giác đau khổ xót xa từ từ lắng xuống.
Tiểu Thạch Đầu sống cũng đã lâu, tuy phần lớn thời gian chỉ nằm trên núi nhưng vẫn thấy được vô số con người, nó cứ tưởng mình đã hiểu sâu sắc về loài người. Nhưng sau khi nghe câu chuyện của ông lão, nó phát hiện mình đã quá ngây thơ. Con người sao mà phức tạp, phức tạp đến mức Tiểu Thạch Đầu không thể đoán được họ nghĩ gì.
“A Nam… người thân và bằng hữu của A Nam liệu có ghét Tiểu Thạch Đầu không?”
Tiểu Thạch Đầu hỏi rất dè dặt. Tuy trong lòng nó đang rất sợ nhưng Tiểu Thạch Đầu không dám bộc lộ sự bất an. Nó cũng không biết tại sao, chỉ là trực giác bảo nó phải giấu kín cảm xúc.
Rõ ràng rất sợ, rất đau khổ nhưng vẫn phải ra vẻ “bình thường” để hỏi.
Từ khi chính thức tiếp xúc với con người, Tiểu Thạch Đầu chỉ nhớ nhất cảm giác đặc biệt khi nói chuyện với ba người.
Con người đầu tiên là những dân phu khiêng nó xuống núi, nó cất tiếng cầu xin họ đừng gọt nó, kết quả lại làm họ hoảng sợ tháo chạy. Người thứ hai Trọng Đạo Nam, y luôn làm nó cảm thấy an tâm. Người thứ ba chính là ông lão.
Mới đầu ông lão cũng sợ nhưng bình tĩnh rất nhanh, còn bảo A Nam hãy đối xử tốt với nó.
Tiểu Thạch Đầu không biết người ta có nhận ra nó là đá thành tinh hay không, nhưng trước mặt người phàm, Tiểu Thạch Đầu luôn giả bộ như nó chỉ là đá bình thường.
Từ khi ở chung với A Nam, Tiểu Thạch Đầu suýt chút quên mất sự khác biệt giữa con người và yêu quái. Sau khi nghe câu chuyện của ông lão, bao nhiêu bất an, thấp thỏm, sợ hãi giấu sâu dưới đáy lòng cứ thế bùng lên.
“Nếu người thân bằng hữu của A Nam cũng giống như người trong thôn Niệm Thanh, cũng căm thù yêu quái, muốn giết Tiểu Thạch Đầu… vậy Tiểu Thạch Đầu…”
“Không bao giờ.” Trọng Đạo Nam rũ mắt, “A Nam chỉ có một mình Tiểu Thạch Đầu thôi.”