Từ khi hồ ly tinh bị trói cột chạy mất, không chỉ hai nhà Trương – Vương mời những tên võ phu trong thành đi tìm hồ ly tinh mà ngay cả quan sai cũng vào cuộc, tích cực phối hợp với Phù Vân đạo nhân, gần như đã lật tung thành Tiên Duyên.
Trong thời gian bọn họ truy lùng hồ ly, cổng thành bị niêm phong, chỉ cho vào không cho ra.
Dân chúng không biết phải làm gì, chỉ có thể trốn trong nhà, lo nơm nớp chờ từng ngày trôi qua. Họ tin Phù Vân đạo nhân ắt sẽ phù hộ cho bọn họ được bình an, nhưng lại rất sợ quan sai.
Nếu phối hợp với quan sai và đám võ phu thì nhà cửa sẽ bị lục lọi, đảo lộn hết lên, còn nếu không phối hợp… thường dân bách tích có ai dám không phối hợp, tội danh chứa chấp yêu quái mà giáng xuống thì không có kết cục tốt đâu.
Cũng trong những ngày này, công tử Trương gia bỗng chốc nổi tiếng như cồn. Ngay cả Tiểu Thạch Đầu suốt ngày chỉ lánh trong phòng cũng có chút ấn tượng với công tử Trương gia kia.
Công tử Trương gia chính là tân lang mặc áo đỏ cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn trước mà Tiểu Thạch Đầu đã thấy hôm đó.
Sau khi biết tân nương bị yêu quái hại chết, đa số người chỉ chú ý đến hồ ly tinh, chợt có ai nhắc đến công tử Trương gia, mọi người đều tỏ vẻ thương tiếc.
“Công tử Trương gia và cô nương Vương gia là thanh mai trúc mã. Bây giờ cô nương Vương gia đã bị hại chết trước lúc thành thân, chẳng biết công tử Trương gia đau lòng đến thế nào. Hơn nữa, công tử Trương gia suýt chút nữa đã thành thân với yêu quái, nếu không nhờ Phù Vân đạo nhân phát hiện, e là ngày sau tân hôn, công tử Trương gia đã…” Khó giữ nổi mạng.
Phần lớn đều nói về công tử Trương gia như vậy, ai cũng cho rằng công tử Trương gia ắt hẳn bị tổn thương rất nặng nề. Nhưng đa số vẫn quan tâm đến hồ ly tinh và Phù Vân đạo nhân nhiều hơn. Về chuyện sau buổi hôn lễ, công tử Trương gia đã đi đâu, tại sao không thấy bóng người thì chẳng ai để ý nữa.
Trong suốt quá trình truy lùng hồ ly tinh, bất chợt nhìn lại mới phát hiện không thấy công tử Trương gia.
Hôm ấy, công tử Trương gia mặc nguyên hỉ phục, cả người phờ phạc. Nhóm quan sai nhận ra hắn là tân lang nên không định làm gì cả.
Công tử Trương gia tóc tai rối bời, ánh mắt vô hồn, lang thang trên đường như người mộng du.
Những người khác thì tất tả đi tìm hồ ly tinh, công tử Trương gia thì vừa lang thang vừa gọi tên cô nương Vương gia. Mọi người chỉ thấy công tử Trương gia quá đỗi si tình, cô nương Vương gia không còn, hắn cũng gần như phát điên rồi.
Nhưng mấy lời kêu gào của công tử Trương gia khiến mọi người rất khó hiểu, thậm chí không ít người thầm cho là công tử Trương gia chắc hẳn đã điên rồi.
Nếu không điên thì sao hắn lại kêu la rằng, “Nguyệt Nương! Ngươi trốn đi, tuyệt đối không được ra mặt! Phù Vân đạo nhân kia muốn giết ngươi đấy!”
Nghe hắn nói gì chưa? Chẳng lẽ công tử Trương gia nghĩ tân nương của hắn vẫn còn sống sao? Tiên nhân đã phán cô nương Vương gia chết rồi, người kia chính là hồ ly tinh.
Vương gia bị mất con gái, ít nhiều gì cũng oán hận Trương gia, nhưng bọn họ càng hận yêu quái hơn. Mà nhìn bộ dạng công tử Trương gia bây giờ, Vương gia có giận cũng không đành lòng đi gây rắc rối cho Trương gia.
Về phần Trương gia, họ đã phái người theo đuôi công tử Trương gia, định bắt hắn về. Nhưng công tử Trương gia mà thấy người muốn tiếp cận mình, đặc biệt là tôi tớ trong nhà thì sẽ túm áo bỏ chạy mất dạng.
Mấy ngày liền, Tiểu Thạch Đầu ngồi bên cửa sổ đã thấy công tử Trương gia tránh né tôi tớ vô số lần.
Tuy nhìn công tử Trương gia khá là thảm hại, đầu óc điên điên khùng khùng nhưng chân hắn thật sự chạy nhanh kinh hồn, cả đám người hầu mà không một ai đuổi kịp.
Thế là Trương gia tách nhóm võ phu truy lùng hồ ly tinh thành một nhóm nhỏ đi bắt công tử Trương gia về, không thể để công tử phát điên chật vật bên ngoài như vậy được.
Tiểu Thạch Đầu nhoài người ra bậu cửa, lại thấy công tử Trương gia lách vào ngõ hẻm, trèo tường vào khu vườn phía sau khách điếm. Hắn ngã khá nặng, không thể đứng dậy ngay, nhưng may là đã thoát được nhóm tôi tớ và đám võ phu.
Chờ đám người truy bắt tản đi, công tử Trương gia mới lồm cồm bò dậy, nhưng lần này hắn ngã quá nặng, mấy ngày nay lại chẳng ăn uống được gì, bụng đói cồn cào, cơ thể chẳng còn sức lực nữa.
Nếu không nhờ chấp niệm chống đỡ thì công tử Trương gia đã sớm gục ngã rồi.
Hắn không thể gục ngã, nếu hắn ngã xuống thì Nguyệt Nương phải làm sao đây?
Nguyệt Nương…
Tên Phù Vân đạo nhân khốn kiếp!
Công tử Trương gia nhớ đến Phù Vân đạo nhân đột ngột xuất hiện trong buổi tiệc, giận đến mức muốn cắn nát răng mình. Nâng tay lên che ánh nắng, công tử Trương gia nhắm đôi mắt bắt đầu cay xè.
Ngay lúc đang phẫn hận, tự dưng cảm thấy ánh nắng dịu hẳn đi, hắn hoảng hốt, chưa kịp mở mắt đã nghe thấy một giọng nói non nớt chỉ có ở thiếu niên vang lên bên cạnh, “Ngươi là tân lang kia đúng không?”
Âm thanh thánh thót, xa lạ, chẳng có ác ý gì cả, chỉ đơn thuần là hỏi thôi.
Công tử Trương gia lấy tay xuống, thấy một thiếu niên trắng trẻo ngồi xổm bên cạnh mình.
Ánh mắt trong veo, hoàn toàn không có sự bài xích và khó hiểu như những người khác, từ lúc hắn chạy khắp thành kêu gào Nguyệt Nương hãy trốn đi, mọi người bắt đầu nhìn hắn bằng ánh mắt đó, ai cũng cho rằng hắn đã điên rồi, ngay cả người nhà cũng xác định mà đối xử với hắn như người điên.
Tiểu Thạch Đầu chỉ quần áo của công tử Trương gia, “Ngươi vẫn mặc bộ y phục hôm đó.” Hắn chống cằm lên đầu gối, hơi nghiêng đầu, “Ta nhớ hôm đó ngươi vẫn còn vui vẻ lắm.”
Tuy bộ dạng công tử Trương gia bây giờ rất thê thảm nhưng vẫn toát ra khí chất ôn hòa hữu lễ, hắn ngồi dậy, đối mặt với Tiểu Thạch Đầu, “…Ngươi là?”
Tiểu Thạch Đầu nhoẻn cười, sau đó đưa ra một cái mâm đựng vài món điểm tâm, “Ta là Tiểu Thạch Đầu, ngươi ăn chút gì đi.”
Công tử Trương gia đã mấy ngày liền không được ăn thứ gì ra hồn, giờ thấy mâm thức ăn trước mắt thì bụng sôi ùng ục, mặt hắn hiện vẻ xấu hổ nhưng không buông lời từ chối, chẳng thèm duy trì lễ nghi tao nhã mà dùng tay bốc ăn, mấy bốc đã ăn sạch trơn.
Tiểu Thạch Đầu lùi về phía sau, quay đầu nhìn A Nam đang đứng bên cửa sổ, thấy A Nam vẫn trông theo mình, Tiểu Thạch Đầu vô cùng yên tâm.
Phải biết Tiểu Thạch Đầu luôn luôn cảnh giác với bất kỳ ai, ngoại trừ Trọng Đạo Nam, chỉ có mỗi A Nam là thật lòng thích hắn, những lần tiếp xúc với loài người lúc nào cũng để lại cho hắn ký ức chẳng mấy tốt đẹp. Cho nên tình huống Tiểu Thạch Đầu chủ động xuất hiện trước mặt công tử Trương gia, còn chủ động bắt chuyện là cực kỳ hiếm thấy.
Chỉ là công tử Trương gia đâu thể biết được.
Vì quá đói nên ăn vội, công tử Trương gia còn bị mắc nghẹn. Hắn tự biết hành động của mình là thất thố nên sau khi ăn xong, hắn chắp tay nói đa tạ Tiểu Thạch Đầu rồi tính đứng lên bỏ đi.
Tiểu Thạch Đầu đang lấp ló đằng sau, thấy công tử Trương gia vừa xoay người thì đứng lên nói, “Tân nương tử của ngươi còn sống không?” Tuy tin tức Vương Nguyệt Nương bị hại chết đã truyền khắp thành Tiên Duyên, nhưng Tiểu Thạch Đầu nhìn hành động của công tử Trương gia mấy hôm nay thì cảm thấy có lẽ sự thật không phải như vậy.
Hắn rất thích cái thâm tình của công tử Trương gia, bởi vì… hắn biết mình cũng thích A Nam nhiều giống vậy.
Thế nên Tiểu Thạch Đầu hỏi, “Kể chuyện của ngươi cho ta nghe được không?”
Nhìn dáng vẻ bất lực của công tử Trương gia, Tiểu Thạch Đầu đã hơi mềm lòng nghĩ rằng, nếu có ngày mình gặp tình huống như công tử Trương gia, phải chi có ai đó giúp đỡ thì hay quá.
Giúp một chút thôi cũng được mà.
Công tử Trương gia dừng bước, quay lại nhìn Tiểu Thạch Đầu, lại nhìn Trọng Đạo Nam đứng bên cửa sổ trong căn phòng trên tầng cao.
Mới đầu hắn hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của Trọng Đạo Nam, nhưng thật kỳ lạ, lúc công tử Trương gia tiếp xúc với Tiểu Thạch Đầu thì hắn lập tức cảm thấy Trọng Đạo Nam đang đứng ở kia.
Y chỉ đứng đó thôi mà khiến người ta không dám xem thường.
Công tử Trương gia rất muốn bỏ chạy, bởi vì Trọng Đạo Nam không nói không rằng phát ra một luồng sức mạnh vô hình ập đến hắn, trực giác mách bảo rằng hắn phải rời đi ngay.
Thế nhưng… khi Tiểu Thạch Đầu hỏi câu đó, công tử Trương gia lại chần chừ.
Ngay lúc cả thế gian chống đối mình, đột nhiên có một người không có bất kỳ thành kiến gì với mình hỏi rằng, “Kể chuyện của ngươi cho ta nghe được không?”
Cảm giác đó phải gọi là gì đây?
Mặc dù đối phương chưa hẳn đã muốn giúp đỡ nhưng công tử Trương gia cũng tự nguyện dành chút thời gian kể chuyện, chỉ cần một người tin thôi là đủ rồi, tin rằng Nguyệt Nương không chết, tin rằng Nguyệt Nương đã bị tên Phù Vân đạo nhân kia biến thành hồ ly!
Diễn biến câu chuyện cũng chẳng khác nhiều so với phiên bản Tiểu Thạch Đầu đã nghe từ người khác, nhưng ai cũng tin lời Phù Vân đạo nhân, tin rằng hồ ly tinh đã giả dạng tân nương tử, còn Vương Nguyệt Nương thật đã bị hồ ly giết chết. Công tử Trương gia Trương Trọng Trường thì nhất quyết không tin, thậm chí hắn còn muốn đánh một trận với Phù Vân đạo nhân ngay tại chỗ, mắng Phù Vân đạo nhân là phường tà ma ngoại đạo, bắt tên đó biến Nguyệt Nương về nguyên hình, Nguyệt Nương của hắn không phải yêu quái.
Phù Vân đạo nhân chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, nói với người nhà hắn, “Công tử Trương gia không chấp nhận sự thật, hẳn là… bị yêu quái làm mờ mắt rồi.”
Câu nói đó làm người Trương gia sợ khiếp vía, Đại ca của hắn trực tiếp nhào đến áp chế, nhưng Trương Trọng Trường phản kháng quá kịch liệt nên không thể nhốt hắn vào phòng.
Nói với người ngoài là Trương Trọng Trường và Vương Nguyệt Nương có cảm tình sâu đậm, nhất thời không chấp nhận sự thật, chịu đả kích quá lớn nên đầu óc không bình thường, đỡ hơn là nói Trương Trọng Trường bị yêu quái mê hoặc.
Bởi vì nguyên nhân thứ hai không tính là lớn nhưng cũng không thể xem là nhỏ.
Mấy ngày sau đó, Trương Trọng Trường luôn bị giam trong phòng. Gia nhân trông chừng hắn rất nghiêm ngặt, ngay cả chuyện Phù Vân đạo nhân trừ yêu cũng giấu hắn.
Mãi đến khi hồ ly tinh bị trói cột tháo chạy, chuyện này được lan truyền quá nhanh, lúc đó Trương Trọng Trường mới gặng hỏi ra được.
Tiếp đó thì mọi người đã biết.
Trương Trọng Trường dùng cái chết đe dọa, chạy khỏi nhà, sau đó lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm tìm kiếm Vương Nguyệt Nương bị biến thành hồ ly.
Hắn nóng gan nóng ruột, hắn lo lắng cho Vương Nguyệt Nương hơn bất kỳ ai.
Nguyệt Nương của hắn chỉ là một cô nương bình thường, bỗng dưng bị một tên gian ác không biết từ đâu chui ra biến thành hồ ly, còn bị trói tứ chi vào cột.
Nỗi đau đó kể sao cho thấu!
Mà lúc đó hắn lại không thể có mặt, chẳng giúp được gì cho nàng.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng hiểu được cảm giác của Nguyệt Nương khi ấy, nàng đã tuyệt vọng và đau khổ đến thế nào.
Nhưng mà, vì lo lắng cho thương tích của Nguyệt Nương nên hắn muốn tìm cho bằng được, rồi lại không hy vọng mình sẽ tìm ra nàng. Hắn sợ sự tồn tại của mình sẽ làm lộ tẩy nơi ẩn nấp của Nguyệt Nương, vậy thì Phù Vân đạo nhân sẽ phát hiện ngay.
Lúc đó…
Chỉ sợ Nguyệt Nương không đủ sức để trốn tiếp nữa.
Cũng do hắn quá vô dụng, không có sức mạnh để bảo vệ Nguyệt Nương.
Nhưng hắn phải cố gắng làm gì đó cho Nguyệt Nương biết hắn luôn tin nàng, để Nguyệt Nương biết hắn vẫn an toàn, cho Nguyệt Nương biết… hắn vẫn yêu nàng như xưa.
“Ta chỉ hy vọng Nguyệt Nương được bình an vô sự.”
Người ta nói, nam nhi không rơi lệ chỉ vì chưa chạm đến ngưỡng đau thương.
Kể hết mọi chuyện cho Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam, lời cuối vừa dứt, Trương Trọng Trường không kiềm nổi hốc mắt đỏ ửng. Hắn cúi người, che mắt, không để mình thêm thất lễ.
Tiểu Thạch Đầu nhìn Trương Trọng Trường, chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được nỗi đau và sự chán nản đang bủa vây nam nhân này.
Tiểu Thạch Đầu rụt người lại, cảm giác được độ ấm của Trọng Đạo Nam ngay sau lưng mới yên lòng.
Tiểu Thạch Đầu ngộ ra được hai điều từ câu chuyện, một là tình sâu ý nặng của Trương Trọng Trường với Vương Nguyệt Nương, hai là sức mạnh.
Trong giới tu chân, đạo lý không bằng nắm đấm, kẻ mạnh có tàn sát bừa bãi cũng chẳng ai dám can ngăn. Lúc còn sống trên núi, Tiểu Thạch Đầu đã được chứng kiến quy luật sống của rừng rậm và một phần thế giới loài người…
Thế giới loài người cũng tàn khốc không tưởng.
Nếu không có sức mạnh thì chẳng thể nào bảo vệ được người mình thích.
“Tiểu Thạch Đầu thích A Nam.” Âm thanh của Tiểu Thạch Đầu đột ngột vang lên bên tai Trọng Đạo Nam, Trọng Đạo Nam cúi xuống nhìn Tiểu Thạch Đầu, thấy hắn đang ngửa đầu nhìn lại, ánh mắt nghiêm túc, lời nói phát ra từ tận đáy lòng. Nhưng vì có người ngoài nên Tiểu Thạch Đầu chỉ truyền âm chứ không nói bằng miệng.
“Tiểu Thạch Đầu vô cùng vô cùng thích A Nam.”
“Cho nên sau này Tiểu Thạch Đầu nhất định sẽ trở nên lợi hại, rất lợi hại để bảo vệ A Nam.” Tuyệt đối, tuyệt đối không cho ai bắt nạt A Nam hết.
Quyết tâm này không phải mới nảy ra lần đầu, lúc trước chưa hóa hình, Tiểu Thạch Đầu không làm được gì, chỉ có thể dùng thân mình đỡ hết thương tổn thay A Nam. Nhưng bây giờ hắn đã hóa hình người, Trọng Đạo Nam cũng nói Tiểu Thạch Đầu rất có thiên phú tu luyện, cho nên suy nghĩ của Tiểu Thạch Đầu chỉ thay đổi một chút thôi.
Nếu hắn không có sức mạnh thì chỉ có thể dùng thân che chắn cho A Nam, nếu hắn chết thì A Nam sẽ biến thành bộ dạng gì?
Có khi nào còn khổ sở hơn Trương Trọng Trường trước mắt hay không?
Mà hắn không bao giờ muốn thấy A Nam để lộ vẻ mặt như vậy…
Cho nên hắn nhất định phải trở nên lợi hại, phải mạnh mẽ mới bảo vệ được A Nam, phải mạnh mới không chết.
Đột nhiên Tiểu Thạch Đầu có xúc động phải cấp tốc tăng tu vi mới được.
Bởi vì đâu ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.
Tựa như lúc còn trên núi, Tiểu Thạch Đầu đâu bao giờ nghĩ đột nhiên có người lại khiêng mình xuống núi. Tựa như Trương Trọng Trường và Vương Nguyệt Nương, đang yên đang lành bỗng chốc bị đẩy đến bờ vực thẳm, trở tay không kịp.
Ánh mắt Tiểu Thạch Đầu rất nghiêm túc, mang theo sự kiên quyết khó hiểu.
Trọng Đạo Nam hiểu Tiểu Thạch Đầu muốn gì, thậm chí hiểu rất rõ. Năm xưa, trước lúc rời đi, Tiểu Thạch Đầu đã nhìn y bằng ánh mắt này, đó là lần duy nhất hắn không cho y biết tình trạng và quyết định của mình.
Sau đó chính là vĩnh biệt.
Tiểu Thạch Đầu tuy hiền lành lại nhẹ dạ nhưng tính khí thì đúng thật là một tảng đá. Một khi đã nhận định hay hạ quyết tâm rồi thì không bao giờ quay đầu lại.
Hệt như kiếp trước, Tiểu Thạch Đầu đã nhận định y, sau này, bất luận là y được vạn người kính ngưỡng hay bị toàn giới tu chân đuổi giết thì Tiểu Thạch Đầu vẫn không rời bỏ y, vẫn luôn luôn đối xử với y trước sau như một.
“Đang nghĩ gì vậy?” Nét mặt Trọng Đạo Nam hiền hòa hẳn, nhẹ giọng hỏi, giọng nói chứa đựng dịu dàng vô hạn. Y nâng tay xoa gò má Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu áp tay mình lên mu bàn tay y, cọ má mình vào tay y.
“Ta đang nghĩ, phải nhanh chóng biến thành một Tiểu Thạch Đầu lợi hại để bảo vệ A Nam đó.” Hắn bây giờ thật sự quá yếu ớt.
Tảng đá ngốc của y…
Tại sao lúc nào cũng nói những lời khiến y cảm động đến vậy, khiến y càng lúc càng yêu thương thiếu niên này nhiều hơn.
Trọng Đạo Nam kéo Tiểu Thạch Đầu vào lòng, hồi lâu sau mới truyền âm nói, “Không phải vội, bây giờ A Nam cũng rất lợi hại. Trước khi Tiểu Thạch Đầu đủ mạnh để bảo vệ A Nam thì hãy để A Nam bảo vệ Tiểu Thạch Đầu. A Nam sẽ chắn gió che mưa cho Tiểu Thạch Đầu…”
Tất cả những gì y làm là để bảo đảm cho Tiểu Thạch Đầu bình yên trưởng thành, không để hắn phải chịu bao đau khổ như kiếp trước.
“Cho nên Tiểu Thạch Đầu không phải vội đâu… Nếu Tiểu Thạch Đầu biến thành lợi hại ngay lập tức thì A Nam bảo vệ Tiểu Thạch Đầu thế nào được?”
Tiểu Thạch Đầu nghe xong, thầm xoắn xuýt một lúc, cuối cùng mới chịu thương lượng, “Vậy… vậy là Tiểu Thạch Đầu lớn chậm một chút cũng được hả?”
“Ừ, Tiểu Thạch Đầu cứ lớn chậm một chút.” Cứ thong thả trưởng thành để y bù đắp lại khoảng thời gian hạnh phúc đã vuột mất ở kiếp trước, để y che chở Tiểu Thạch Đầu, sau này sẽ không bao giờ chia lìa nữa.
“Nhưng mà không được chậm quá đâu, nếu không Tiểu Thạch Đầu không yên tâm chút nào.” Biểu cảm của Tiểu Thạch Đầu vẫn rất nghiêm túc.
Tiểu Thạch Đầu nghiêm túc chỉ đổi lấy nụ cười của Trọng Đạo Nam, y ôm Tiểu Thạch Đầu vào lòng, trái tim mềm rã như sắp tan chảy.
Mất một lúc Trương Trọng Trường mới áp chế được cảm xúc, hắn giương mắt nhìn Trọng Đạo Nam đang ôm Tiểu Thạch Đầu.
Trọng Đạo Nam thoạt nhìn rất trẻ nhưng khí chất quá chững chạc khiến người ta không đoán được tuổi, còn Tiểu Thạch Đầu thì mang hình dáng thiếu niên. Hai người đứng chung, nói là cha con thì độ tuổi không phù hợp, nói huynh đệ thì miễn cưỡng chấp nhận được.
Nhưng có cặp huynh đệ nào lại thân mật như vậy đâu, còn ôm nhau nữa chứ.
Trương Trọng Trường thầm lấy làm lạ nhưng hắn không có tâm tình tìm hiểu, với lại thái độ của Trọng Đạo Nam quá tự nhiên, ánh mắt Tiểu Thạch Đầu quá trong sáng nên hắn không thể nào liên tưởng đến những thứ đen tối được.
Huống chi, lúc Tiểu Thạch Đầu dẫn hắn vào phòng, hắn nhận ra Tiểu Thạch Đầu đi đường không được linh hoạt, thế nên khi hai người ôm nhau thấy cũng chẳng có gì bất thường.
“Tình cảm của các ngươi tốt thật đấy.” Trương Trọng Trường chân thành nói, hắn định nói là tình huynh đệ nhưng lại không thể thốt ra hai chữ huynh đệ.
Tiểu Thạch Đầu nghe vậy thì vui lắm, đôi mắt lấp lánh cong cả lên, toàn thân như phát sáng, ngượng ngùng hỏi, “Nhìn ra được hả?”
“Nhìn ra được.” Trương Trọng Trường gật đầu, ánh mắt đảo qua đảo lại Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam, rõ ràng cảm giác được Tiểu Thạch Đầu hưng phấn hẳn lên, ngay cả Trọng Đạo Nam vốn chẳng có biểu cảm gì cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Trọng Đạo Nam nâng mắt nhìn Trương Trọng Trường, thấy Trương Trọng Trường đúng là một người lương thiện, bản chất ngay thẳng, nên y nói, “Chừng nào ngươi tìm ra Vương Nguyệt Nương thì hãy mang nàng đến chỗ ta.”