Dưới làn nước, có một cái bóng đang bơi về phía trước với tốc độ cực nhanh, phần thân ngẫu nhiên trồi lên mặt nước trông như rắn, phủ kín vảy xanh, nhưng thấp thoáng thấy được vây tay ở hai bên, khiến người ta khó nhận ra nó rốt cuộc là rắn hay là cá.
Đằng sau nó, có ba tu chân giả gấp rút đuổi theo.
Ba người đều có năng lực thần thông, lần lượt ngự kiếm, bầu hồ lô và thuyền nhỏ, tay bắt pháp quyết hoặc cầm pháp khí, không ngừng tung đòn đánh vào mục tiêu dưới nước. Bọt nước văng tung tóe, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng rống giận dữ vô cùng vang dội.
Cái bóng dưới nước cũng không hẳn chỉ biết chạy trốn.
Lúc ba tu chân giả tiếp cận nó, nó lập tức quật đuôi tới, tạm thời kéo dài khoảng cách cầm chân họ, sau đó tranh thủ vọt nhanh về phía trước.
Ba tu chân giả ráo riết truy lùng không tha bắt đầu mất kiên nhẫn, tu chân giả mặc trường bào xám nói, “Con cá rồng này quá lợi hại, giờ mà nó vẫn không bỏ cuộc, còn muốn đuổi đến khi nào?”
“Đạo hữu đừng nóng, con cá rồng này đã trúng độc, bây giờ nó đã là nỏ mạnh hết đà, có bơi nhanh hơn nữa cũng không thoát khỏi chúng ta đâu.”
“Chính xác.” Tu chân giả thứ ba nói, “Toàn thân cá rồng đều là báu vật, chỉ cần bắt được nó thì chút thời gian chúng ta bỏ ra đâu tính là gì.”
Cá rồng chẳng những hiếm gặp, lại còn thích sống quần cư, hễ thấy tu chân giả là trốn mất dạng.
Vận may của ba người họ không tệ, bắt gặp một con cá rồng đơn độc, mà nó lại đang trúng độc nữa. Bọn họ truy đuổi lâu như vậy, dùng hết thủ đoạn không cho nó lặn sâu xuống biển, họ không muốn giết chết nó mà chỉ chờ chất độc ngấm vào xương tủy.
Bắt được con cá rồng này, dù phải chia chác với hai người khác nhưng vẫn món lợi vẫn cứ là béo bở!
Xem như không thể tăng tiến tu vi, nhưng vảy và vây cá rồng có thể bán với giá cao ngất ngưỡng.
Ba người nghĩ như thế, ánh mắt dán vào con cá đang chạy trốn toát vẻ tham lam rõ rệt. Con cá rồng đã gần trong gang tấc đột ngột biến mất trong sương mù.
Ba người dừng lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Cá rồng đâu?” Tu chân giả áo xám phóng thần thức quét một vòng, không cảm giác được gì, ngữ khí căm giận.
Tu chân giả thứ hai im lặng nhìn chằm chằm vào màn sương, tu chân giả thứ ba bỗng nhiên tái mặt, “Này… nơi này là…”
“Làm sao?”
Tu chân giả thứ ba nhíu mày, lùi về phía sau, “Các ngươi có từng nghe nói nơi này có một hòn đảo vô hình chưa?”
“Đảo vô hình?” Tu chân giả áo xám vẻ mặt khó hiểu, nhưng nghe tu chân giả thứ hai lầm bầm gì đó, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, “Thật sự có đảo vô hình à?”
Tu chân giả thứ ba liếc nhìn tu chân giả áo xám, “Đạo hữu không phải người ở đây nên không biết đó thôi. Người ta đồn rằng đảo vô hình rất nguy hiểm, chỉ có đi chứ không có về. Vài người lạc bước lên đảo nhưng may mắn trở về được, sau này quay lại thì không tìm thấy hòn đảo đâu nữa, ta cũng chỉ nghe nói chứ chưa thấy bao giờ.”
“Vậy giờ phải làm thế nào?” Tu chân giả áo xám trừng mắt, “Không lẽ đuổi tới đây rồi lại bỏ cuộc?”
Hai người kia không nói tiếng nào, chỉ nhìn tu chân giả áo xám, nhìn cho gã phát hỏa, hừ mạnh một tiếng, phất tay áo nói, “Đảo vô hình quái gì chứ?! Các ngươi muốn bỏ cuộc thì cứ việc, ta không về đâu! Chỉ cần bắt được con cá thì công lực của ta sẽ tăng nhanh như gió! Các ngươi không đuổi theo càng tốt, ta bắt được nó thì nó là của một mình ta!”
Nói xong, tu chân giả áo xám lao thẳng vào trong, biến mất ngay trước mắt hai người còn lại.
Tình huống y hệt con cá rồng, thần thức của hai người không thể dò ra sự tồn tại của tu chân giả áo xám.
Hai người bị bỏ lại bốn mắt nhìn nhau.
“Cứ thế mà từ bỏ à?” Người thứ hai cũng hỏi như vậy.
Bọn họ thật sự không cam lòng.
Cá rồng cực kỳ quý hiếm, toàn thân là báu vật, nghe nói cá rồng còn có quan hệ huyết thống với rồng thần nữa. Dĩ nhiên đâu ai dám trêu chọc rồng thần, mà cũng chẳng có mấy người gặp tận mắt. Còn cá rồng thì có thể tình cờ gặp được, cũng có thể bắt lấy.
Người thứ ba có vẻ như đang giằng xé dữ dội, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nghiến răng nói, “Chúng ta cũng vào đi!” Hắn nhìn người thứ hai, “Phàm nhân có câu phú quý hiểm trung cầu*, chúng ta muốn chiếm được thứ tốt dĩ nhiên đâu thể thuận lợi như vậy. Chỉ cần có được vảy cá rồng…”
_ *Mưu cầu giàu sang từ chốn hung hiểm. _
Người thứ hai gật đầu, cả hai cùng bay vào màn sương dày đặc.
Sau khi cả ba biến mất trong sương mù, màn sương bủa vây mặt biển cũng lập tức tản đi như chưa từng xuất hiện.
—o0o—
Ầm một tiếng, tiếng sấm truyền đến từ góc trời phía xa.
Tiểu Thạch Đầu ngước mắt nhìn, vẫn là bầu trời xanh quang đãng, nắng vàng sáng sủa.
Tiếng sấm vang lên quá đột ngột, chú chim lông vàng nhỏ xíu hoảng sợ chui vào cái gùi Tiểu Thạch Đầu đang đeo, nó cẩn thận ló đầu ra nhìn lên trời, nhìn xung quanh, sau đó lấy lại can đảm vỗ cánh bay ra, đậu lên vai Tiểu Thạch Đầu.
Vì mới chui vào cái gùi nên trên đầu chim nhỏ vướng một cọng cỏ, nó líu ra líu ríu với Tiểu Thạch Đầu như đang kể khổ.
Tiểu Thạch Đầu giơ tay lên, chim nhỏ liền bay đến đậu trên ngón trỏ Tiểu Thạch Đầu vừa duỗi ra.
Tiểu Thạch Đầu lấy xuống cọng cỏ cắm trên đầu nó, vỗ về nói, “Không sao đâu Tiểu Hoàng, đừng sợ, chỉ là sét đánh thôi mà, không mưa đâu.”
Chim nhỏ dường như nghe hiểu, nó cúi đầu cọ vào ngón tay Tiểu Thạch Đầu, vỗ cánh bay lên đậu ở mép cái gùi sau lưng Tiểu Thạch Đầu.
Đây là một hòn đảo rộng vô cùng.
Dù có đứng trên đỉnh núi phóng tầm mắt nhìn cũng khó thấy được ranh giới đảo.
Linh khí trên đảo rất dồi dào, cây cỏ sum suê, động vật lớn nhỏ có ở khắp nơi. Nghe A Nam nói có rất nhiều động thực vật đã thành tinh.
Có điều, nhóm yêu quái đó khá là quái gở, chúng không thích giao lưu với sinh vật khác, chỉ thích ngủ thôi, thế nên Tiểu Thạch Đầu không quấy rầy chúng. Tiểu Thạch Đầu hiểu rõ sở thích của đám yêu quái, hệt như hắn với ông hòe già ngày xưa vậy, hoạt động năng nổ nhất trong ngày chính là ngủ.
Ngủ là chuyện cực kỳ thoải mái.
Sau khi hóa hình, Tiểu Thạch Đầu có thêm một sở thích khác, đó là ăn.
Trước kia Tiểu Thạch Đầu không cần ăn, cho nên hắn không biết hóa ra thực vật sau khi chế biến lại ngon như vậy.
Bây giờ lên đảo rồi, Tiểu Thạch Đầu quyết tâm học nấu nướng ngon thật ngon, sau đó nấu cho A Nam ăn mỗi ngày.
Nguyện vọng thì tốt đẹp, nhưng thực tế quá tàn khốc.
Lúc trước Tiểu Thạch Đầu không cần ăn, giờ muốn nấu cơm thì thành thảm họa… Mới đây, Tiểu Thạch Đầu vừa đốt khét cái nồi của mình, may mà sau khi dung hợp với Thủy tinh, khả năng điều khiển nước của Tiểu Thạch Đầu ngày càng tiến bộ. Tiểu Thạch Đầu đã nhanh trí tạo ra nước dập lửa trước khi bị A Nam phát hiện.
Cơ mà cái nồi vẫn bị cháy khét…
Tiểu Thạch Đầu giấu kín cái nồi, chắc là A Nam sẽ không phát hiện đâu nhỉ? So với việc này, Tiểu Thạch Đầu càng lo không biết phải giải thích vụ cháy thêm một cái nồi thế nào đây.
“Haiz…” Tiểu Thạch Đầu thở dài một hơi.
Từ khi bắt đầu học nấu ăn, hắn đã đốt không biết bao nhiêu cái nồi rồi. Mỗi lần đốt xong lại phải tìm cho ra lý do, đúng là khó khăn quá mà! Bởi vì… Tiểu Thạch Đầu không muốn cho A Nam biết mình lại làm hỏng thêm một cái nồi nữa.
Hắn muốn cho A Nam niềm vui bất ngờ mà.
Chim nhỏ đang nhảy nhót nghe Tiểu Thạch Đầu thở dài, nó nhảy lên tóc Tiểu Thạch Đầu, cúi xuống ríu rít gì đó với Tiểu Thạch Đầu, còn dùng mỏ kéo tóc Tiểu Thạch Đầu. Tiểu Thạch Đầu bị phân tán tư tưởng, “Ui da Tiểu Hoàng… đừng kéo nữa.”
Nghe giọng Tiểu Thạch Đầu có tinh thần trở lại, chim nhỏ thu chân ngồi thành một cục bông tròn vo trên đầu Tiểu Thạch Đầu, ưỡn ngực chiếp một tiếng.
Tiểu Thạch Đầu không biết Tiểu Hoàng là giống chim gì, thật ra, trừ những loài chim được thường xuyên nhắc đến thì Tiểu Thạch Đầu không biết nhiều về chim chóc.
Tiểu Thạch Đầu rất có duyên với động vật, nhưng muốn một chú chim nhỏ tính cảnh giác cao như vậy thân thiết không phải chuyện dễ. Sở dĩ Tiểu Hoàng thích Tiểu Thạch Đầu là do Tiểu Thạch Đầu đã cứu nó.
Chuyện này là bí mật giữa Tiểu Thạch Đầu với Tiểu Hoàng, ngay cả A Nam cũng không biết.
Ừm… Tiểu Thạch Đầu cũng có vài bí mật không thể nói với A Nam mà.
Haiz…
Nghĩ đến chuyện này, Tiểu Thạch Đầu lại muốn thở dài. Ai ngờ Tiểu Thạch Đầu chưa kịp thở dài, Tiểu Hoàng trên đầu hắn nhác thấy Tiểu Thạch Đầu lại xuống tinh thần, tiếp tục giật tóc hắn.
Tiểu Thạch Đầu ôm đầu, nước mắt lưng tròng, “Tiểu Hoàng…”
Tiểu Hoàng ưỡn ngực, “Chiếp!”
Tiểu Thạch Đầu phấn chấn trở lại, ngẩng đầu nhìn không trung, nghĩ là trời đang nắng ráo, hẳn sẽ không có sét nữa đâu, hắn nắm chặt chiếc gùi, tiếp tục tiến lên phía trước.
A Nam nói y đã bày kết giới quanh ngọn núi này, nếu Tiểu Thạch Đầu gặp nguy hiểm, A Nam sẽ biết ngay rồi lập tức chạy đến chỗ Tiểu Thạch Đầu.
Có câu này của A Nam, Tiểu Thạch Đầu yên tâm trăm phần trăm, cảm thấy dù hắn có đi tới bất cứ đâu thì A Nam vẫn luôn bên cạnh.
Hắn vác theo chiếc gùi, nỗ lực vì sự nghiệp trở thành vua đầu bếp.
Hôm nay vẫn ra ngoài kiếm nguyên liệu nấu ăn cho A Nam… Ừm… đấy là trường hợp hắn nấu ăn thành công mà không cháy thêm cái nồi nào nữa.
Bên này Tiểu Thạch Đầu đang dốc sức tìm nguyên liệu ngon, ở một nơi khác, Trọng Đạo Nam đã rời khỏi căn nhà nhỏ trên núi, xuất hiện ở một sườn núi ngoài rìa đảo.
Dưới đất có ba người nằm đó.
Chính là nhóm tu chân giả săn đuổi cá rồng.
Ba người trước đó không chút tổn hại, bây giờ người nào người nấy cháy đen, hết sức thê thảm.
Thể chất của tu chân giả tốt hơn người bình thường rất nhiều, ở mọi phương diện. Thế nên trông ba người tuy thảm hại, dáng vẻ đáng sợ nhưng vẫn chưa chết hết, tu chân giả thứ hai vẫn còn tỉnh táo.
Toàn thân là vô số vết cháy loang lổ, muốn nhúc nhích ngón tay thôi cũng hết sức khó khăn.
Tu chân giả dĩ nhiên không sợ sấm sét bình thường, nhưng ai mà ngờ, vừa mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cảm nhận linh khí trên đảo rất dồi dào, nghĩ là trên đảo có không ít thứ tốt, thế là bị sét đánh cho thành bộ dạng này đây.
Đó không phải sấm sét bình thường mà là sét chỉ xuất hiện khi độ kiếp.
Chẳng trách lời đồn nói rằng đảo vô hình cực kỳ nguy hiểm, hòn đảo này có lôi kiếp bảo vệ…
Bọn họ nằm bất động dưới đất, đau đớn tột cùng, bỗng dưng thấy một người mặc áo trắng đáp xuống cách đó không xa, từng bước từng bước đến gần họ.
Tu chân giả thứ hai khẽ giật ngón tay, cổ họng rát buốt cố bật ra âm thanh yếu ớt, “Cứu… cứu… ta…”
Trọng Đạo Nam chuyển mắt nhìn người vừa mở miệng kêu cứu, cũng là người duy nhất còn sống. Lúc tầm mắt y chạm phải ánh mắt người kia, trong mắt hắn ta lập tức lóe lên ánh sáng hy vọng, nhưng Trọng Đạo Nam lại hỏi, “Tại sao ta phải cứu ngươi?”
“Ta…” Hầu kết người kia rung lên, con ngươi trắng dã nổi bật trên làn da cháy đen khẽ lay chuyển, “Ta… ta sẽ báo đáp…”
“Ta không cần ngươi báo đáp.”
“Ta…” Người kia nhất thời không biết nói gì, thấy Trọng Đạo Nam không hề bị dao động, hắn ta sinh oán hận, dữ tợn rít lên, “Không cứu… sư môn của ta… giết ngươi…”
Trọng Đạo Nam nhìn người kia, vẫn không dao động với lời uy hiếp, đột nhiên hỏi, “Trả lời ta, lúc tiến vào đây, các ngươi muốn gì?”
Muốn gì à?
Hắn không biết hai người kia muốn gì, còn điều hắn muốn làm sau khi phát hiện hòn đảo này là phải thông báo cho tông môn.
Linh khí ở hòn đảo này dày đặc đến mức sánh ngang với động tiên, đối với tu chân giả, tu luyện ở đây chính là làm ít hưởng nhiều.
Hơn nữa, ở nơi linh khí phủ trùm thế này, chắc chắn có rất nhiều thứ có giá trị. Trước khi thông báo cho tông môn, hắn định càn quét khắp đảo một lượt, xem có tìm được báu vật nào không. Đương nhiên phải tìm cho ra con cá rồng kia, chờ nó chết rồi mang về lập công lớn.
Hắn cũng đã tính đến việc xử lý con cá như thế nào.
Nhưng tất cả mới chỉ là ý nghĩ thoáng qua, hắn vẫn chưa kịp làm gì thì đột nhiên bầu trời giáng sét, dữ dội không thể tránh, trực tiếp đánh chết hai tu chân giả khác, ngay cả hắn… nếu không có cách thoát nạn, hắn chỉ có thể vứt lại thân xác này thôi.
Suy nghĩ xoay chuyển một vòng, hắn chưa nói gì cả, nhưng chỉ nhìn ánh mắt của hắn Trọng Đạo Nam cũng thừa biết.
Dù sao thì tu chân giả nào cũng sẽ nghĩ giống hắn thôi.
Không dò hỏi thêm, Trọng Đạo Nam nén chân khí vào lòng bàn tay, một chưởng đánh xuống.
Tên sống sót kia cảm giác được nguy hiểm, lập tức vứt bỏ thể xác không chút do dự, nguyên anh như bạch ngọc từ trong cơ thể bay ra.
Tốc độ di chuyển của nguyên anh cực nhanh, vụt qua như chiếc bóng, nháy mắt đã kéo dài khoảng cách một quãng xa. Quay đầu nhìn lại, thấy ba thi thể trên sườn núi bị Trọng Đạo Nam đánh một chưởng nát thành bụi phấn, phiêu tán theo gió.
Hắn còn chưa kịp hoảng sợ thì phát hiện mình không thể động đậy, nguyên anh bị kéo bay ngược về.
Sau đó, hắn không biết gì nữa.
Trọng Đạo Nam rũ nhẹ ống tay áo, xoay người trở về, trong đầu y, tâm ma đã lâu không gặp đột ngột xuất hiện, bật ra tiếng cười trầm thấp, “Quả là dứt khoát đấy…”
Trọng Đạo Nam dừng chân, nói, “Người mà chỉ nửa nén hương cũng không kiên trì nổi thì không có quyền lên tiếng.”
Giọng cười chất đầy vẻ tà ác của tâm ma im bặt, lát sau, Trọng Đạo Nam nghe tâm ma dùng ngữ điệu thẹn quá hóa giận nói nhỏ, “…Lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Trọng Đạo Nam, “Ừ.”
“Nhất định lần sau sẽ lâu hơn ngươi!” Tâm ma vô cùng căm tức thái độ này của Trọng Đạo Nam, tăng cao âm lượng.
Trọng Đạo Nam, “Ta sẽ không cho ngươi cơ hội lần sau.”
Tâm ma, “Trọng Đạo Nam!”
Trọng Đạo Nam không để ý y.
Tâm ma bùng nổ, “Trọng Đạo Nam, ngươi quên rằng ta chính là ngươi, ngươi chính là ta sao?!” Thế nên y xấu mặt tức là Trọng Đạo Nam cũng xấu mặt.
Sắc mặt Trọng Đạo Nam âm trầm, vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục đi về, tâm ma bị Trọng Đạo Nam chọc nổi nóng đột nhiên biến mất trong tâm trí y.
—o0o—
Ở nơi khác, Tiểu Thạch Đầu đang chìm vào sầu não.
Hắn muốn tìm nguyên liệu nấu ăn.
Băng qua rừng rậm và một ngọn núi ngoài rìa đảo, trên bãi cát có rất nhiều vỏ sò, cua và cá nhỏ có thể dùng làm thức ăn. Cứ cách mấy ngày là Tiểu Thạch Đầu sẽ ra bờ biển một lần, bởi vì muốn ra biển phải đi lâu lắm.
Nhưng bây giờ Tiểu Thạch Đầu vận dụng chân khí càng lúc càng thành thạo, đi đường không biết mệt, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.
Tiểu Thạch Đầu tính ra biển nhặt ốc và mấy con cua, kết quả là hắn gặp một con… người cá?
Nhưng mà… sao cái đuôi không giống đuôi cá vậy nhỉ?
Tiểu Thạch Đầu trốn sau tảng đá to, nhìn người cá bị dạt vào bờ đằng xa kia, mái tóc dài xanh nhạt óng mượt như tơ lụa, cái đuôi cá (?) vừa to vừa dài bất động.
Tiểu Thạch Đầu thò đầu ra, nhìn chằm chặp cái đuôi xanh nhạt hồi lâu, cái đuôi như đang phát sáng khi được ánh nắng chiếu vào, mỗi một chiếc vảy đẹp long lanh như đá quý. Nhưng mà cái đuôi đó thật sự quá dài, Tiểu Thạch Đầu không chắc đó có phải đuôi cá hay không, cũng không biết người đang nằm kia có phải người cá không.
“Nghe nói người cá dệt lụa đẹp ơi là đẹp đó.” Tiểu Thạch Đầu nói nhỏ với Tiểu Hoàng đang núp trong vạt áo hắn.
Tiểu Hoàng xù lông thành cục bông, nép sát vào người Tiểu Thạch Đầu, bộ dáng như chuẩn bị đào tẩu bất cứ lúc nào mà lại không muốn bỏ lại Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu giơ tay vuốt xẹp lông Tiểu Hoàng, an ủi mấy câu. Đôi mắt vẫn chăm chú nhìn nửa thân trên của người cá.
“Hình như… hắn bị thương?”
Tiểu Thạch Đầu vừa quan sát người kia vừa len lén đến gần, di chuyển từ phía sau tảng đá này sang tảng đá khác, trong lúc hành động còn bị một con cua từ dưới cát chui lên kẹp chân.
Mãi đến lúc Tiểu Thạch Đầu áp sát người cá mà người đó vẫn không nhúc nhích.
Có vẻ hắn đang hôn mê.
Tiểu Thạch Đầu nhìn lâu thật lâu, xác định người cá đúng là hôn mê mới dám đến gần hơn, nhìn gương mặt người cá đỏ ửng bất thường, hắn thử sờ trán người cá, nóng kinh hồn.
Tiểu Thạch Đầu thả chiếc gùi sau tảng đá đằng xa, chạy đến nắm hai tay người cá, kéo hắn vào bờ.
Không biết nên làm gì bây giờ, Tiểu Thạch Đầu bèn đút nước cho hắn, lại xối nước lên người hắn. Nước là do Tiểu Thạch Đầu dùng pháp thuật ngưng tụ thành chứ không phải nước biển hoặc nước trong sông hồ.
Suy nghĩ một lát, Tiểu Thạch Đầu lục trong gùi, tìm được vài loại thảo dược.
Những loại thảo dược này là do A Nam chỉ Tiểu Thạch Đầu cách nhận biết và công dụng.
Mỗi lần ra ngoài dạo chơi, Tiểu Thạch Đầu hay hái một ít mang về. Bình thường Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu cũng không dùng đến, nhưng có thể sử dụng cho động vật nhỏ.
Hoặc với tình huống như bây giờ.
Tuy hình thể của “động vật nhỏ” trước mắt không được nhỏ cho lắm.
Có loại thảo dược hạ sốt và chữa thương.
Sau khi kéo người cá có cái đuôi dài quá khổ lên bờ, Tiểu Thạch Đầu phát hiện mặt trên đuôi cá bị thương rất nhiều chỗ.
Tiểu Thạch Đầu đổ hết thảo dược ra, dựa theo bài giảng của A Nam, bóp vụn lá cây, trích ra nước thuốc bôi lên vết thương.
Lúc đụng vào vết thương, cái đuôi hơi động đậy, nhìn cơ thịt co rút, Tiểu Thạch Đầu dường như cảm giác được sự đau đớn đó.
Tiểu Hoàng vẫn luôn xù lông thấy Tiểu Thạch Đầu bận rộn, cũng bay tới bay lui gắp thuốc đưa cho Tiểu Thạch Đầu. Vì Tiểu Thạch Đầu thường xuyên bôi thuốc cho động vật nhỏ bị thương, Tiểu Hoàng nhìn mãi cũng học được cách hỗ trợ.
Giúp đỡ xong, Tiểu Hoàng còn nhảy loi choi trước mặt Tiểu Thạch Đầu, tỏ ý cần khen ngợi.
Tiểu Thạch Đầu vuốt Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng hài lòng bay lên đậu trên đầu Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu cũng sắp bôi thuốc xong.
Lại phát hiện không có vật gì để băng bó.
Đang nghĩ ngợi, Tiểu Thạch Đầu nhận ra thân thể người cá khẽ nhúc nhích, đôi mắt mờ mịt từ từ mở ra.
Lúc mở mắt, rõ ràng người cá vẫn chưa biết tình huống hiện tại của mình. Ánh mắt đó giống hệt như tưởng tượng của Tiểu Thạch Đầu, đôi mắt xanh nhạt cực kỳ đẹp.
Nhưng rất nhanh, đồng tử xanh nhạt đột ngột biến thành vạch thẳng đứng, lạnh lẽo đến đáng sợ. Mười ngón tay thuôn dài trở nên sắc bén, gương mặt thanh tú đẹp tuyệt trần há cái miệng đầy răng nhọn.
Biến hóa diễn ra quá nhanh, Tiểu Thạch Đầu chưa kịp la lên, người cá đã quay phắt lại đánh về phía Tiểu Thạch Đầu.