Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 55

Editor: Vện * Chợ phiên tu chân giả năm nay cực kỳ đặc biệt.

Không ít tu chân giả vừa mới tham dự chợ phiên phát hiện vài điểm quái lạ. Ví dụ như đi đến đâu cũng thấy người ta cầm trên tay một “lát cá”.

Những lát cá đó có tươi sống, có qua chế biến rồi phơi khô, mùi vị khác nhau, nhóm người đến sau dấy lên nghi vấn, tu chân giả có ham muốn ăn uống từ bao giờ vậy?

Hơn nữa, cả tòa thành có vẻ nhộn nhịp hẳn.

Đúng vậy, là nhộn nhịp.

Những năm trước đâu thấy nhiều tu chân giả lui tới thế này, bình thường ai cũng tìm chỗ kín đáo trú chân, đúng giờ đấu giá mới xuất hiện.

Không chỉ vậy, họ còn thấy rất nhiều tu chân giả tu vi thấp giao cá đóng gói đến cho tu chân giả tu vi cao rồi nhận linh thạch.

Cảnh tượng này thật khiến người ta quá đỗi ngạc nhiên.

Sau khi dò hỏi, nhóm người đến sau mới biết tại sao lại xảy ra tình huống đó.

Bởi vì chợ phiên lần này có hai vị “thực tu” tham gia.

Số lượng thực tu tụt giảm không ngừng, thậm chí, các đệ tử tu chân thế hệ sau còn không biết thực tu là gì, không ngờ chợ phiên đợt này lại có thực tu xuất hiện.

Những lát cá đó là sản phẩm của hai vị thực tu ấy, chứa linh khí dồi dào, rất tốt cho tu chân giả.

Những lát cá bình thường chứa linh khí khá ít ỏi dĩ nhiên không thể lọt vào mắt nhóm tu chân giả tu vi thâm hậu, thế nhưng không phải ai cũng là cao thủ, với lại đã rất rất lâu chưa từng trông thấy thực tu, cũng không rõ thực tu thần kỳ thế nào. Bây giờ đột nhiên nhảy ra hai vị thực tu, mọi người rất hứng thú.

Mới đầu, hai vị thực tu nấu canh cá mùi vị dở khủng khiếp, được mọi người cổ động, sau đó đã được cải tiến thành cá sống thơm ngon, quả thực khiến thực khách cảm động rơi nước mắt. Không chỉ hương vị ngon hơn mà linh khí cũng nhiều hơn, đã ăn là không ngừng được.

Sau khi món cá sống ra mắt, có vài tu chân giả hệ tán tu không mấy khá giả chủ động liên hệ với Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư, tỏ ý muốn giúp một tay.

Cuộc sống của tán tu trong giới tu chân khá là gian khổ, đối với bọn họ, bất cứ thứ gì dính trên người cũng quý giá hết.

Bảo bọn họ mỗi ngày trả hai viên linh thạch mua một lát cá, quả thật hết sức xa xỉ. Từng lát cá mỏng tang, thịt cá óng ánh, tu chân giả bình thường mua một lần ít nhất cũng phải mười lát.

Tán tu nhìn người khác ăn những lát cá đầy linh khí mà thèm thuồng.

Vấn đề ở đây không phải thèm ăn mà là vì trong thịt cá có linh khí.

Vì tiết kiệm, nhóm tán tu không ngại cực khổ tìm đến Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư, rất nhiều người muốn mua cá sống, họ tình nguyện phụ giúp giao hàng, không cần thù lao, chỉ hy vọng mỗi ngày được chia cho vài lát cá là đủ rồi.

Từ khi Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư bày bán cá sống, hàng người đứng chờ vốn đã đông nay kéo dài đến nỗi không thấy điểm kết, tu chân giả quản lý thành phải phái hộ vệ đến giữ gìn trật tự.

Chỉ cần nhìn ánh mắt giấu dao là biết có khá nhiều tu chân giả tính tình nóng nảy. Nơi này là tòa thành tu chân giả thì đã sao? Muốn bùng nổ thì cứ bùng nổ thôi.

Thế nên trong hàng ngũ liên tục phát sinh ẩu đả.

Cả đám đánh nhau túi bụi muốn giành vị trí xếp hàng gần hơn.

Tuy nhìn tu vi thì người này nhỉnh hơn người kia một chút, nhưng khi thật sự động thủ thì chưa biết ai thắng ai thua đâu. Cho nên ngại gì mà không đánh, ai thắng đứng trước, ai thua đứng sau.

Vậy nên các hộ vệ được phái đến tuy là khách quen của Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư nhưng vẫn thực hiện chức trách được giao, bắt nhóm người kia phải an phận.

Mạc Ngư nhìn những tán tu im lặng chờ đợi, chứng kiến ẩu đả mấy ngày qua, Tiểu Thạch Đầu đã hiểu sơ lược tình hình, hắn đồng ý với nhóm tán tu, đồng thời dán tờ thông báo ngay trước gian hàng.

Khách hàng có thể chọn món trước, sau đó sẽ có người giao canh cá và cá sống đến tận nơi.

Tin tức vừa lan truyền, nhóm tu chân giả đang xếp hàng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không cần phải chen lấn xếp hàng nữa rồi. Chủ các gian hàng khác thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc họ không phải lúng túng vì bị nhóm khách đến mua cá ảnh hưởng nữa. Ngay cả Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng trút được áp lực.

Quả nhiên, không chạm mặt thì không nổi sùng.

Sau khi dán thông báo, Tiểu Thạch Đầu về kể lại suy nghĩ và cách làm của hắn cho Trọng Đạo Nam.

Lúc nói chuyện, Tiểu Thạch Đầu có vẻ chần chừ và bất an, tuy suy đi xét lại thấy cách giải quyết của mình không có vấn đề gì, nhưng Tiểu Thạch Đầu tin tưởng Trọng Đạo Nam hơn quyết định của bản thân.

Nói xong, Tiểu Thạch Đầu ngước mắt nhìn Trọng Đạo Nam chằm chặp, bộ dáng đó làm cõi lòng Trọng Đạo Nam mềm rã cả ra.

Y kéo Tiểu Thạch Đầu vào lòng, gác cằm lên vai Tiểu Thạch Đầu, bật ra tiếng cười trầm thấp, “Tiểu Thạch Đầu của ta càng ngày càng giỏi.”

“Hở?” Tiểu Thạch Đầu không hiểu, hắn giỏi chỗ nào.

Trọng Đạo Nam hôn lên vành tai Tiểu Thạch Đầu, “Cách này không có vấn đề gì hết.” Dù có y cũng sẽ xử lý thay Tiểu Thạch Đầu.

Chỉ cần… Tiểu Thạch Đầu của y luôn vui vẻ, luôn hồn nhiên…

Kiếp trước Tiểu Thạch Đầu quá khép kín dè dặt, y chỉ muốn kiếp này Tiểu Thạch Đầu tự tin hơn, y thấy cũng vui lây.

Được Trọng Đạo Nam động viên, Tiểu Thạch Đầu vui vẻ hẳn lên. Gian hàng của Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư có tên là Quầy Cá, cái tên này không phải do hai người đặt mà là những tu chân giả đến mua cá đặt cho.

Trước gian hàng chẳng có biển tên gì cả, với tu chân giả, không ai tự đặt tên cho gian hàng mình hết.

Người mua canh cá quá nhiều, mọi người vẫn quen miệng gọi là “gian hàng bán cá” hoặc “gian hàng của hai thực tu”.

Khi Tiểu Thạch Đầu biết người khác xem hắn và Mạc Ngư là thực tu thì ngơ ngác hồi lâu, hắn cũng không tranh luận với họ, chỉ tiếp tục làm chuyện của mình.

Từ khi Tiểu Thạch Đầu bán cá sống, nhóm tu chân giả không soi mói hương vị nữa, mong muốn duy nhất là linh khí trong thịt cá nhiều hơn một chút.

Vì đề nghị đó, Tiểu Thạch Đầu bỏ thời gian nghĩ cách, dùng đủ phương pháp khác nhau truyền linh lực vào thịt cá, sản phẩm làm ra là những lát cá hương vị hoàn toàn khác biệt.

Đó cũng là lý do vì sao nhóm tu chân giả đến sau thấy các lát cá hình thái khác nhau.

Trong quá trình chế biến, chỉ cần không đụng đến lửa thì mùi vị vẫn chấp nhận được, còn một khi đã quá nấu nướng thì tình huống sẽ quay trở về y như ăn canh cá, hương vị khiến người ta “nếm một lần mãi mãi không quên”.

Người cai quản tòa thành tu chân giả có biệt danh Diêm Vương đòi mạng, không ai biết tên đầy đủ của hắn, mọi người gọi hắn là Càn thành chủ.

Càn thành chủ chính là cao nhân tu vi thâm hậu trong miệng người khác, là nhóm người không quan tâm đến những lát cá tầm thường. Nhưng món cá kia bán đắt quá, Càn thành chủ cũng thấy tò mò.

Thế nên hắn sai thuộc hạ mua về mỗi loại một ít.

Ăn cá sống còn miễn cưỡng chịu được, nhưng khi đến canh cá và cá nướng, đồ ăn vừa mới trôi xuống cổ đã suýt phun ra. Càn thành chủ vất vả lắm mới nuốt được, hứng thú cũng bay mất, buông đũa nói rằng, “Có thể nấu được thức ăn thành thế này cũng là một loại tài năng.” Người bình thường tuyệt đối không thể nấu ra mùi vị khủng khiếp như vậy.

Những tu chân giả khác còn cố nhắm mắt ăn cho xong, Càn thành chủ thì không buồn ăn nữa, cho người bưng món ăn xuống.

Càn thành chủ mặc trường bào, gương mặt trắng đến mức tạo cảm giác không bình thường, hắn lười biếng nửa nằm trên giường, nhỏ giọng hỏi, “Chuẩn bị xong hết chưa?”

Người đứng trong góc bước đến quỳ xuống, trả lời, “Đã chuẩn bị thỏa đáng.”

Càn thành chủ thản nhiên liếc người đang quỳ một cái, cất giọng thản nhiên, “Vậy thì tốt, đừng để xảy ra sơ sót, sắp đến lúc bắt đầu đấu giá rồi, nhất là con cá đó…” Càn thành chủ mỉm cười, “Con cá đó cực ký hiếm gặp, không thiếu người muốn mua đâu.”

“Vâng, thành chủ.”

Nghe thuộc hạ trả lời như vậy, Càn thành chủ khoát tay cho người kia lui xuống.

Xung quanh không còn ai, Càn thành chủ khép hờ mắt, nhìn như đang ngủ, nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.

Hắn nghĩ đến đại hội lần này, nghĩ đến môn sinh của các phái tu chân, nghĩ đến những vật phẩm trong hội đấu giá, nghĩ đến món cá và hai thực tu đột ngột xuất hiện.

“Thực tu à… đúng là rất lâu rồi chưa thấy…” Càn thành chủ khẽ nhếch môi với một góc không người, nói một câu như vậy rồi im lặng.

Nửa tháng qua đi, đại hội chính thức mở màn.

Đường phố vốn đã náo nhiệt nay càng thêm tấp nập.

Từ khi Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư nhận sự giúp đỡ của nhóm tán tu, sau đó có không ít tán tu khác lục tục kéo tới.

Người càng đông, Tiểu Thạch Đầu phải suy xét càng nhiều.

Nhóm tán tu chủ động tìm Tiểu Thạch Đầu, đương nhiên không dám tự cao tự đại, suy nghĩ tương đối thực tế. Chỉ là Tiểu Thạch Đầu theo Trọng Đạo Nam đã lâu, biết người phàm có câu “tri nhân tri diện bất tri tâm”, thế nên lựa chọn rất cẩn thận.

Phương pháp lựa chọn cẩn thận của Tiểu Thạch Đầu là giương mắt nhìn trừng trừng nhóm người đó…

Đám tán tu bị nhìn mà chẳng hiểu gì cả, nhưng bọn họ tìm Tiểu Thạch Đầu vì muốn kiếm lợi ích, dĩ nhiên không dám nhiều lời.

Tiểu Thạch Đầu ngó nghiêng nhóm tán tu hết nửa ngảy, cuối cùng dựa vào trực giác để giữ lại vài người, nhóm còn lại được mời về.

Trong mắt người khác, cách lựa chọn này vừa kỳ quái vừa vô căn cứ, nhưng với trực giác của Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam vô cùng yên tâm.

Tiểu Thạch Đầu quá đơn thuần, dễ bị tổn thương, nhưng cũng nhờ sự đơn thuần ấy mà trực giác của hắn nhạy bén đến đáng sợ, hơn nữa, đôi mắt của Tiểu Thạch Đầu rất đặc biệt.

Kiếp trước Trọng Đạo Nam không biết, còn kiếp này, Tiểu Thạch Đầu chủ động nhắc đến trước mặt Trọng Đạo Nam.

“Khí trên người A Nam đẹp quá à.” Không những đẹp mà còn mang sắc bàng bạc ôn hòa. Chỉ cần ở bên cạnh Trọng Đạo Nam, Tiểu Thạch Đầu sẽ được luồng khí đó vây quanh, cảm giác vừa an toàn vừa hạnh phúc.

Lần đầu nghe Tiểu Thạch Đầu nói thế, Trọng Đạo Nam hơi nghi hoặc, “Khí?”

“Ừa.” Tiểu Thạch Đầu nghiêm túc nói, “Khí trên người A Nam cực kỳ dày đặc, khí quanh Tiểu Ngư thì mỏng manh, có màu lam nhạt. Khí của người khác cũng phong phú lắm, nhưng không ai giống ai hết.”

Khí khác nhau, cảm giác mang đến cũng khác.

Có người khiến người ta muốn thân cận, có người tạo cảm giác uy hiếp.

Trong mắt người khác, khí của A Nam hẳn là rất đáng sợ nhỉ?

Lúc đó Tiểu Thạch Đầu đã nghĩ vậy.

Nhưng sau đó, Trọng Đạo Nam cho Tiểu Thạch Đầu biết là người khác không thể nhìn thấy khí, Trọng Đạo Nam dặn hắn không được kể chuyện này cho bất cứ ai, hình như Tiểu Thạch Đầu đã từng trải qua chuyện y hệt thế này trong giấc mơ.

_ Vĩnh viễn không được nói cho bất kỳ ai. _

Khách ngày một đông, việc buôn bán của Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư phất lên như diều gặp gió, những người ban đầu không chịu xếp hàng cũng bắt đầu đến tận gian hàng chọn món ăn.

Trong quá trình chế biến, tu vi của Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư được rèn luyện, thao tác cũng nhanh và chuẩn xác hơn, nếu không chắc sẽ không ứng phó nổi nhiều khách như vậy.

Còn việc chọn món, nhóm tu chân giả chỉ cần phóng thần thức quét một lượt, truyền đạt ý nghĩ là Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư sẽ hiểu.

Đồng thời, các tu chân giả tu vi thấp chưa luyện ra thần thức nên không thể truyền suy nghĩ, vẫn phải đến gian hàng tự chọn món mà mua.

Mọi việc thuận lợi hơn lúc đầu rất nhiều.

Bây giờ đại hội chính thức khai mạc, gian hàng của Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư càng lúc càng đông, người chen không lọt.

Giá các loại cá sống, cá nướng, cá hấp, cá đút lò, cá khô tăng vùn vụt mà vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của thực khách.

Tiểu Thạch Đầu là người quản lý rất có trách nhiệm, nhìn số lượng khách tăng không ngừng, Tiểu Thạch Đầu cũng chăm chỉ hơn, nhìn đống linh thạch kiếm được mỗi ngày mà phấn khích vô cùng.

Nhiều tu chân giả ra tay hào phóng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, linh thạch mà Tiểu Thạch Đầu và Mạc Ngư thu về đã lấp đầy mấy cái túi càn khôn.

Mới đầu, Tiểu Thạch Đầu trút hết mớ linh thạch lèo tèo trong túi ra vui vẻ đếm, dáng vẻ tham tiền thấy rõ. Trọng Đạo Nam nhìn mà chỉ muốn véo hai má hắn, hỏi, “Thấy linh thạch vui lắm à?”

Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ một chốc, “Ừm… vui lắm, bởi vì số linh thạch này là do ta kiếm được mà! Phải kiếm nhiều linh thạch về sau mới nuôi A Nam được chứ! A Nam muốn ăn gì là mua món đó! Thích thứ gì là mua thứ đó! Ta sẽ vung tiền trả cho A Nam hì hì hì~” Tiểu Thạch Đầu vừa nói vừa cười ngu, hoàn toàn đắm chìm trong tưởng tượng.

Trọng Đạo Nam, “…”

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của tảng đá ngốc kia, Trọng Đạo Nam chỉ biết lắc đầu.

Những thứ mà y muốn không thể mua được bằng đống linh thạch ít ỏi ấy, có điều… bộ dáng ngốc nghếch của Tiểu Thạch Đầu quá sức dễ thương.

Tiểu Thạch Đầu mừng rơn vì kiếm được nhiều linh thạch, mà không có linh thạch cũng không sao cả, chỉ cần có A Nam bên cạnh là đủ rồi. Nhưng Tiểu Thạch Đầu rất có ý thức trách nhiệm, thấy khách ngày một đông, hắn dành nhiều thời gian hơn để chế biến các món cá.

Sau đó, như lẽ đương nhiên, Tiểu Thạch Đầu kiệt sức.

Cũng may mà Trọng Đạo Nam kịp ngăn cản Tiểu Thạch Đầu trước khi hắn tiêu hao cạn sạch chân khí, y ôm Tiểu Thạch Đầu ra khỏi trù phòng.

Tiểu Thạch Đầu vẻ mặt mờ mịt, biết người đang ôm mình là A Nam, Tiểu Thạch Đầu không giãy dụa.

Trọng Đạo Nam ôm hắn về phòng, đặt lên ghế không cho nhúc nhích, bưng chậu nước đến tự tay lau mình cho hắn. Tiểu Thạch Đầu nghiêng đầu nhìn Trọng Đạo Nam rũ mắt im lặng, hồi lâu sau, hắn nhỏ giọng nói, “A Nam… vẫn chưa làm xong mà.”

Trọng Đạo Nam không để ý Tiểu Thạch Đầu, chỉ tập trung chà xát hai tay hắn.

Tình cảnh y hệt như lúc Tiểu Thạch Đầu chưa hóa hình người, Trọng Đạo Nam dùng ánh mắt chuyên chú chà lau mọi ngóc ngách trên cơ thể hắn.

Lau từ gương mặt, cánh tay, xuống đến cổ.

Y cởi y phục Tiểu Thạch Đầu, chẳng thèm nhìn sắc mặt dần dần đỏ lựng của Tiểu Thạch Đầu.

“A… A Nam…” Tiểu Thạch Đầu túm lấy y phục sắp bị kéo xuống, đỏ mặt gọi Trọng Đạo Nam.

Hắn không biết mình muốn A Nam dừng lại hay tiếp tục.

Rõ ràng lúc chưa hóa hình, A Nam đã làm chuyện này vô số lần, vậy mà hắn vẫn hết sức xấu hổ.

“Hửm?” Cuối cùng Trọng Đạo Nam cũng dừng tay, nhẹ giọng đáp.

Ngón tay Tiểu Thạch Đầu siết chặt y phục đến cứng ngắc, hắn ngước gương mặt đỏ hồng nhìn Trọng Đạo Nam, lại nhanh chóng cúi đầu, “Không… không có gì…”

“Vậy buông tay ra.” Trọng Đạo Nam nói.

Tiểu Thạch Đầu chần chừ một lúc, rốt cuộc vẫn thả tay ra.

Y phục của hắn cứ thế rơi xuống, trưng ra cơ thể trắng trẻo nhỏ gầy.

Trọng Đạo Nam lau rất chăm chú, trong đôi mắt chỉ có mỗi Tiểu Thạch Đầu, động tác dịu dàng không khác gì ngày xưa.

Tiểu Thạch Đầu dần bớt ngượng, hắn phối hợp với Trọng Đạo Nam, giơ tay hoặc xoay lưng.

Chờ lau mình sạch sẽ, rửa chân xong, Trọng Đạo Nam mặc y phục mới cho Tiểu Thạch Đầu, vải dệt là do Trọng Đạo Nam chọn mua cho hắn.

Trọng Đạo Nam dọn dẹp đâu vào đấy rồi thả Tiểu Thạch Đầu lên giường.

“Ngủ đi.” Y nói, “Nghỉ cho khỏe, mọi chuyện tính sau.”

Tiểu Thạch Đầu nhìn Trọng Đạo Nam, cứ thế mà thiếp đi.

Bàn tay đang siết chặt vạt áo Trọng Đạo Nam vẫn không thả ra.

Trọng Đạo Nam thấy thế, cũng trút bỏ y phục, nằm xuống bên cạnh Tiểu Thạch Đầu.

Tiểu Thạch Đầu của y… cần phải nghỉ ngơi.

Tiểu Thạch Đầu ngủ một giấc đã đời, đến khi thức dậy đã là ngày hôm sau.

Tiểu Thạch Đầu mơ mơ màng màng, vừa mở mắt đã thấy mình nằm trong lòng A Nam, cả người lâng lâng.

Tiểu Thạch Đầu ngây ngốc bật cười, ngắm hàng mi dài của Trọng Đạo Nam hết nửa ngày, đột nhiên nhớ ra có chuyện chưa làm xong, chuyện gì ấy nhỉ?

Nghe tiếng chim hót bên ngoài, Tiểu Thạch Đầu ngồi bật dậy, “Thôi tiêu rồi…”

Tiểu Thạch Đầu định nhảy xuống giường, nhưng chưa kịp leo qua người Trọng Đạo Nam đã bị một vòng tay vòng qua eo túm trở về.

Trọng Đạo Nam im hơi lặng tiếng đột ngột mở mắt nhìn hắn, “Đi đâu?”

Chất giọng y lúc này vô cùng biếng nhác, Tiểu Thạch Đầu lập tức đỏ bừng hai má, hắn vội nói, “Giờ không còn sớm, không đi là không bán cá kịp đâu, hôm qua vẫn chưa chế biến xong nữa.”

“Không cho đi.” Trọng Đạo Nam kéo Tiểu Thạch Đầu vào giường trong.

“Ơ?” Tiểu Thạch Đầu không rõ lý do.

Trọng Đạo Nam nhẹ giọng nói, “Ta muốn ngươi nằm cùng ta.”

Tiểu Thạch Đầu lo lắng, “A Nam khó chịu ở đâu hả?”

“Không khó chịu, chỉ là muốn ngươi nằm cùng ta.”

Tiểu Thạch Đầu nhìn Trọng Đạo Nam không chớp mắt một lúc lâu, hắn vươn tay ôm eo Trọng Đạo Nam, nhỏ giọng nói, “Ừm… vậy chúng ta ngủ thêm lát nữa.” Muộn cũng đã muộn rồi, trễ hơn nữa cũng có sao đâu.

Với lại, A Nam muốn hắn nằm cùng mà.

Giữa Trọng Đạo Nam và khách hàng đang chờ, Tiểu Thạch Đầu quyết đoán chọn A Nam.

Trọng Đạo Nam nhếch môi cười, hôn lên trán Tiểu Thạch Đầu, ôm hắn nhắm mắt lại, chốc sau đã nghe tiếng hít thở đều đều của Tiểu Thạch Đầu.

Bình Luận (0)
Comment