Tuy tu vi của Tiểu Thạch Đầu không đủ cao để nhìn thấy tu vi của người trong hội trường, nhưng mắt hắn có thể nhìn thấy khí nên thấy được thuộc tính của khí trên người họ, khí của ai cũng dày đặc.
Tuy không sánh bằng khí của A Nam nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Thạch Đầu thấy những luồng khí khổng lồ như vậy.
Tiểu Thạch Đầu theo bản năng muốn tránh xa, nhưng không gian nơi này khép kín, các luồng khí trộn lẫn vào nhau, vô hình trung tạo ra thế trận trói buộc, Tiểu Thạch Đầu không thể lẩn tránh.
Cũng may khí của A Nam vẫn luôn bảo vệ hắn, chỉ cần theo sát A Nam thì không cần phải sợ.
Trọng Đạo Nam nhận ra Tiểu Thạch Đầu căng thẳng, chỉ rũ mắt cười khẽ, Tiểu Thạch Đầu nhìn rồi bị hớp hồn, quên bẵng lồng khí đáng sợ xung quanh.
Phòng của Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu nằm sâu bên trong, hai người đang đi, đột nhiên có phòng khác bật mở, năm người bên trong lần lượt bước ra.
Bốn trong năm người mặc trang phục giống hệt, vừa nhìn đã biết là đệ tử của môn phái nào đó, người đứng giữa mặc trường bào đen, khí thế bức người.
Lối đi không rộng, chỉ vừa đủ cho ba người đi song song, tự dưng có nhiều người cùng tụ lại liền trở nên chật chội ngay.
Quản sự dẫn đường nhận ra năm người kia, vội lùi qua một bên, muốn nhường đường cho họ.
Tiểu Thạch Đầu thấy vậy, cũng muốn bắt chước nép qua một bên cho họ đi qua, bởi vì nhìn những người này rõ là chẳng dễ trêu vào, ai cũng hung hăng vênh váo.
Nhưng Trọng Đạo Nam cứ như không nhìn thấy những người kia, y nắm tay Tiểu Thạch Đầu, thong dong tiến lên phía trước.
Ngay lúc y tiến đến, năm người kia dừng chân, dồn mắt nhìn Trọng Đạo Nam, sắc mặt không tốt lắm.
Từ đầu tới cuối, Trọng Đạo Nam dường như thật sự không thấy họ, cứ thế mà đi.
Y chẳng chút kiêng dè lướt qua bọn họ!
Ánh mắt bốn đệ tử lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
Từ khi đến đây, không ai dám không nể mặt môn phái, huống chi trưởng lão áo đen đứng giữa kia là nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong giới tu chân, tu vi sâu không lường được, có ai mà không nhận ra trưởng lão chứ đừng nói là dám to gan khinh thường?
Chưa kể, không mấy người chịu nổi uy áp đáng sợ của trưởng lão, mà bây giờ trưởng lão vẫn chưa thật sự phóng uy áp.
Hành vi này thật đáng giận! Thế mà chẳng thèm nhìn môn phái và trưởng lão lấy một cái!
Một trong bốn đệ tử bất mãn định lên tiếng mắng, còn chưa mở miệng đã bị trưởng lão áo đen cản lại.
Trưởng lão áo đen nhìn theo bóng lưng Trọng Đạo Nam, y đeo nụ cười hiền lành hoàn toàn trái ngược với luồng khí khủng bố quanh người, “Nơi này đông đảo cao nhân, biết điều thì chớ có rước lấy phiền toái.” Coi như muốn làm gì cũng không được xuống tay ở đây.
Tuy trưởng lão áo đen cũng khá bất ngờ, nhưng mục đích họ đến đây là dự hội đấu giá, không thể để xảy ra bất trắc trước khi hội đấu giá kết thúc.
Về phần nam tử làm như không nhìn thấy hắn mà lướt qua…
Mặc dù để bụng, nhưng không cần phải vội.
Trưởng lão áo đen đảo mắt qua bốn đệ tử, thấy bọn họ mang vẻ căm phẫn, cảm giác khó chịu khi bị người ta xem nhẹ vơi đi chút ít.
Các đệ tử cung kính khom người, “Xin tuân lời dạy của trưởng lão.” Trưởng lão áo đen đi trước, các đệ tử vội vàng chạy theo, họ có việc cần hoàn thành.
Quản sự thấy Trọng Đạo Nam dẫn Tiểu Thạch Đầu đi trước, mặt chẳng chút biến sắc, tự nhiên lên trước dẫn đường.
Khúc nhạc đệm qua đi, Tiểu Thạch Đầu lén thở hắt ra, còn quay đầu nhìn theo họ.
Nhưng đã ngoặt sang ngã rẽ khác, chẳng thấy gì cả.
Tiểu Thạch Đầu ngửa đầu ngắm kiến trúc trong hội trường đấu giá, hắn suy nghĩ một lát, truyền âm hỏi Trọng Đạo Nam, “A Nam, liệu có vấn đề gì không?”
Trọng Đạo Nam rũ mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu, vẫn là nụ cười thản nhiên, chẳng khác gì bình thường.
Hình như y không muốn trả lời.
Tiểu Thạch Đầu không biết nói gì, hắn cảm giác A Nam có tâm sự.
“Đến rồi.” Quản sự dừng bước trước gian phòng tận cùng bên trong, ngắt dòng duy nghĩ của Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam dắt Tiểu Thạch Đầu vào phòng.
Quản sự không nói nhiều, chỉ đơn giản thuyết minh về luật đấu giá rồi xoay người rời đi.
Cách một cánh cửa, Tiểu Thạch Đầu nhạy cảm nhận ra luồng khí nặng nề khó thở đã bị ngăn lại bên ngoài, thật thần kỳ.
Nhưng bây giờ không phải lúc thán phục.
Tiểu Thạch Đầu ngồi chung ghế với Trọng Đạo Nam, dùng hai tay cầm tay y, “A Nam, liệu có sao không? Mấy người vừa nãy…” Lúc hắn và A Nam lướt qua, không hiểu sao hắn cảm thấy rất bất an.
Việc này khiến Tiểu Thạch Đầu vừa khó hiểu vừa lo lắng.
Trọng Đạo Nam cúi nhìn hai tay Tiểu Thạch Đầu đang nắm tay mình, lại ngẩng lên nhìn dáng vẻ sốt sắng của Tiểu Thạch Đầu, y nâng tay đặt lên mắt Tiểu Thạch Đầu, nhẹ nhàng xoa ấn. Y vẫn treo nụ cười nhẹ như mây gió, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như đám người kia chẳng thể lưu lại ấn tượng gì với y.
Giọng nói của y vừa nhẹ vừa chậm rãi, hời hợt bảo rằng, “Không phải lo, chỉ là… một lũ sâu bọ thôi mà.”
“Hở?” Tiểu Thạch Đầu mù mờ, “Sâu bọ?”
Một câu như vậy lập tức dấy lên lòng hiếu kỳ của Tiểu Thạch Đầu. Nhưng A Nam đã nói không phải lo, tức là không có vấn đề gì đâu.
Vừa mới yên tâm không lâu, Tiểu Thạch Đầu lại thấy lo cho Trọng Đạo Nam.
Luôn cảm thấy A Nam bây giờ thật kỳ quái…
Tiểu Thạch Đầu nghĩ thế, bèn chuyển hướng ngồi đối diện Trọng Đạo Nam, chăm chú quan sát y một lúc lâu, sau đó đột nhiên giơ tay vỗ nhẹ hai má Trọng Đạo Nam.
Vỗ má xong, Tiểu Thạch Đầu chuyển sang sờ hai tai Trọng Đạo Nam.
Ánh mắt Trọng Đạo Nam lóe lên vẻ ngạc nhiên, sự kinh ngạc nhất thời đánh tan cảm giác thâm sâu khó dò. Tiểu Thạch Đầu thở ra một hơi, “A… A Nam…”
Trọng Đạo Nam buồn cười bắt lấy cái tay táy máy của Tiểu Thạch Đầu đang lần xuống cổ y, “Tiểu Thạch Đầu muốn làm gì?”
Tiểu Thạch Đầu chớp chớp mắt.
Hắn đột nhiên muốn xoa mặt A Nam, sau đó sờ lỗ tai, sờ xuống cổ, sờ xương quai xanh, sau đó…
Sờ xuống…
Tiểu Thạch Đầu không dám tưởng tượng tiếp nữa, bởi vì A Nam nhìn cho hắn đỏ mặt rồi.
Tiểu Thạch Đầu muốn rút tay về, nhưng Trọng Đạo Nam cầm quá chặt, Tiểu Thạch Đầu không giật tay ra được, còn bị Trọng Đạo Nam ôm lấy thả lên đùi.
“Sắp đến giờ đấu giá rồi, giờ không phải lúc làm chuyện này.” Trọng Đạo Nam đường hoàng chững chạc nói vào tai Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu đỏ bừng từ vành tai xuống đến cổ, hơi thở nóng rẫy phả cho Tiểu Thạch Đầu đứng ngồi không yên, hắn muốn nhảy khỏi đùi A Nam, chạy đến núp trong góc phòng.
Nhưng Tiểu Thạch Đầu đang bị Trọng Đạo Nam ôm cứng, muốn chạy cũng không được.
Tiểu Thạch Đầu đáng yêu như vậy, Trọng Đạo Nam sao có thể thả ra được chứ.
Ở góc độ Tiểu Thạch Đầu không nhìn thấy, nụ cười của Trọng Đạo Nam phai nhạt, ánh mắt trở nên lạnh giá.
Tuy đã dự đoán được, nhưng khi chạm mặt những người kia ở khoảng cách gần như vậy, Trọng Đạo Nam vẫn không thể ngăn bản thân không bị ảnh hưởng, thậm chí không áp chế được âm thanh trong đầu.
Thường ngày cực lực kiềm chế, tâm ma cũng xem như an phận, nhưng bây giờ tâm trí y nhuốm một màu đen chết chóc, suy nghĩ điên cuồng chồng chéo lên nhau, tâm ma thì thầm vào tai y.
“Giết những kẻ đó…”
“Mau giết sạch chúng…”
“Bọn chúng không ai là vô tội, giết chúng…”
Đúng thế, những kẻ đó không ai là vô tội.
Kiếp trước Trọng Đạo Nam có thể bộc phát căm hận, phẫn nộ, bi thương mà giẫm nát bọn chúng, nhưng kiếp này thì không được.
Bây giờ bên cạnh y còn có Tiểu Thạch Đầu.
Trọng Đạo Nam muốn làm gì cũng phải nghĩ đến an nguy của Tiểu Thạch Đầu.
Cơ mà…
Quả nhiên, khi tận mắt gặp lại những kẻ đó, dục vọng hủy diệt ẩn sâu trong nội tâm vẫn sẽ trỗi dậy.
Cả những ký ức tăm tối y đã cố gắng giấu sâu trong góc khuất.
Mỗi khi nhìn thấy chúng, những ký ức đó sẽ tuôn trào như nước lũ.
Hết lần này đến lần khác…
Hết đợt này đến đợt khác…
“A Nam?” Tiểu Thạch Đầu bị ôm đến phát đau, hắn muốn xoay lại nhìn Trọng Đạo Nam, nhưng y che mắt Tiểu Thạch Đầu, vùi mặt vào hõm cổ Tiểu Thạch Đầu.
Động tác đó làm Tiểu Thạch Đầu đờ người ra, không nỡ nhúc nhích.
A Nam chẳng bao giờ làm ra động tác ỷ lại như thế này, bình thường toàn là hắn dựa dẫm vào A Nam thôi.
Suy nghĩ trong đầu y cuộn trào, sắc mặt băng giá, nhưng giọng nói vẫn thản nhiên như mọi khi, y thì thầm, “Cho ta ôm một lát.”
Tiểu Thạch Đầu lập tức duy trì tư thế bất động, muốn để A Nam ôm lâu hơn.
Cái ôm kéo dài đến lúc hội đấu giá mở màn.