Trọng Sinh Chi Trứ Ma

Chương 66

Editor: Vện * Sau khi thức dậy, Tiểu Thạch Đầu phát hiện mình đã về nhà, mưa bụi ngoài trời hắt vào cửa sổ, hơi lạnh.

Tiểu Thạch Đầu co người, thấy Trọng Đạo Nam đang đứng cạnh cửa.

Ánh sáng mờ ảo, trong phòng cũng tối mù, Trọng Đạo Nam đứng nhìn màn mưa bụi, không biết đang nghĩ gì.

Tiểu Thạch Đầu muốn gọi A Nam, nhưng vừa mở miệng lại ngập ngừng.

Luôn cảm thấy… A Nam không giống thường ngày.

Cảm giác này không phải mới xuất hiện lần đầu, Tiểu Thạch Đầu nén xuống suy nghĩ, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn bóng lưng Trọng Đạo Nam, mãi đến lúc y quay lại nhìn hắn, nở nụ cười hiền hòa.

“Tiểu Thạch Đầu.”

“A Nam!” Tiểu Thạch Đầu cười rạng rỡ, xỏ giày chạy đến ôm eo Trọng Đạo Nam, nhìn ra cửa sổ, “Vẫn còn mưa kìa.”

“Ừ.” Trọng Đạo Nam đáp một tiếng.

“Hội đấu giá… thế nào rồi?” Tiểu Thạch Đầu ngước mắt hỏi Trọng Đạo Nam.

Trọng Đạo Nam cúi nhìn Tiểu Thạch Đầu, ánh mắt âm trầm, động tác vuốt tóc Tiểu Thạch Đầu vẫn hết sức dịu dàng, “Đã kết thúc rồi… Mạc Ngư và mẹ hắn đã về nhà.”

“A… vậy là tốt quá rồi.” Tiểu Thạch Đầu dựa vào lòng Trọng Đạo Nam, cùng y ngắm mưa, không gian yên tĩnh. Thật lâu sau, Tiểu Thạch Đầu lại hỏi, “Vậy… những người ở đó thì sao? Cả yêu quái nữa…”

Trọng Đạo Nam biết Tiểu Thạch Đầu đang hỏi về những người và yêu quái hắn đã tranh giá, y thờ ơ hỏi, “Ngươi muốn chăm sóc chúng à?”

“Không phải…” Tiểu Thạch Đầu lắc đầu, vẻ mặt phức tạp, “Ta cũng không biết mình muốn làm gì.” Lúc đó hắn chỉ muốn cứu bọn họ, nhưng sau khi đưa họ ra khỏi hội đấu giá rồi thì hắn không biết phải làm sao.

Trọng Đạo Nam vỗ vai hắn, “Từ từ suy nghĩ, không sao cả.”

Hai người vừa ngắm mưa vừa tán gẫu, mãi đến lúc trời quang mây tạnh mới ra ngoài.

Tiểu Thạch Đầu nhìn bầu trời quang đãng, tâm tình cũng sáng sủa theo, hắn vui vẻ chạy ra xem Tiểu Bạch và Tiểu Hoàng, nhìn các loại thảo dược và rau củ trồng trong sân, hưng phấn chạy tới chạy lui.

Trọng Đạo Nam mỉm cười nhìn Tiểu Thạch Đầu bận rộn.

Chốc sau, Trọng Đạo Nam đứng thẳng lưng, nói với Tiểu Thạch Đầu, “Ta ra ngoài một lát, trước khi ta về, Tiểu Thạch Đầu không được rời khỏi nhà.”

Tiểu Thạch Đầu biết Trọng Đạo Nam nói vậy tức là y muốn đi khỏi đảo. Bởi vì nếu A Nam có mặt trên đảo thì y sẽ cho Tiểu Thạch Đầu thỏa thích chạy lung tung.

Tiểu Thạch Đầu chớp mắt nhìn Trọng Đạo Nam, sau đó mỉm cười đồng ý, không hỏi gì thêm.

Trọng Đạo Nam thấy Tiểu Thạch Đầu đáp ứng thì yên tâm.

Chỉ cần Tiểu Thạch Đầu đáp ứng thì hắn sẽ làm được.

Trọng Đạo Nam rời khỏi đảo, quay lại tòa thành tu chân giả vừa mới đi không lâu.

Tòa thành lúc trước phồn hoa nay đổ nát ngổn ngang, đám tu chân giả đánh nhau trong hội trường đấu giá bây giờ đổi chiến trường thành cả tòa thành.

Nếu là bình thường, bọn họ đương nhiên không dám, cũng không thể càn rỡ thế này. Nhưng bây giờ đến bản thân mình Càn Nhàn còn lo chưa xong, nói chi lo đến chuyện khác.

Đám tu chân giả đánh kịch liệt thế nào, kết quả ra sao, Trọng Đạo Nam không quan tâm, y quay lại chỉ vì muốn tìm trưởng lão áo đen đã nhận ra mình.

Lúc đó có Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam không muốn giết người trước mặt Tiểu Thạch Đầu, còn bây giờ y đã để Tiểu Thạch Đầu ở nhà…

Lúc y tìm ra trưởng lão áo đen kia, hắn chỉ còn chút hơi tàn, nằm trong đống phế tích, xung quanh là la liệt xác chết tu chân giả.

Trọng Đạo Nam đảo mắt, dừng trên người trưởng lão áo đen.

Trưởng lão áo đen ngẩng đầu, sau khi thấy rõ gương mặt Trọng Đạo Nam, ánh mắt lập tức toát vẻ cảnh giác, nhưng bây giờ hắn bị thương quá nặng, có muốn cũng chẳng thể làm gì. Hắn thu lại nét đề phòng, đổi thành vẻ vui mừng, “Thiên Tẫn, ngươi đến rồi!”

“Ta đã đến.” Trọng Đạo Nam nhẹ giọng nói.

Trưởng lão áo đen thấy Trọng Đạo Nam không có sát khí, ánh mắt thanh minh, có hơi thả lỏng, sau đó bấu víu quan hệ, “Phái ta có giao tình thân thiết với Lạc Tòng Giới, nếu Lạc Tòng Giới biết tung tích của ngươi ắt sẽ rất vui mừng, ta có quan hệ với sư phụ ngươi, thế nhưng trước kia chưa gặp ngươi bao giờ.”

Trưởng lão áo đen nói rất nhiều, Trọng Đạo Nam chỉ im lặng nghe hắn nói, không làm gì cả.

Trưởng lão áo đen càng nói, lòng càng luống cuống, rốt cuộc ngậm miệng không nói nữa.

Trọng Đạo Nam ngẩng đầu nhìn trời, cuối cùng cũng lên tiếng, “Ta biết ngươi.”

“Hả?” Trưởng lão áo đen vẻ mặt mờ mịt, “Chẳng hay… chúng ta gặp nhau khi nào?”

Thật ra, dù là kiếp trước, Trọng Đạo Nam vẫn không quen biết gì với trưởng lão áo đen, kiếp này lại càng chưa từng gặp. Nhưng Trọng Đạo Nam nhận ra hắn, sau này, hắn đã cùng toàn giới tu chân truy sát y và Tiểu Thạch Đầu.

“Không nhớ… mà cũng không liên quan.” Trọng Đạo Nam lắc đầu, chậm rãi tiến lên một bước.

Bóng hình Trọng Đạo Nam bất chợt tan biến, như khói như mây.

Trưởng lão áo đen ở lại chờ đệ tử đến cứu về, may mắn là các đệ tử đến dự đấu giá không chết sạch. Chỉ cần chờ chốc lát, các đệ tử sẽ tìm ra hắn.

Trưởng lão áo đen nhiều lời với Trọng Đạo Nam như vậy vì muốn kéo dài thời gian.

Các đệ tử rất nhanh đã đến, chỉ là tòa thành đang rơi vào hỗn chiến, thần thức lẫn lộn, các đệ tử phải mất một lúc mới xác định được vị trí trưởng lão, hơn nữa bọn hắn cũng đang bị thương.

Các đệ tử sống sót đoán là khi gặp trưởng lão áo đen sẽ bị quát mắng một trận.

Nhưng lúc bọn họ đến nơi thì thấy trưởng lão mắt trợn to, đồng tử không còn tia sáng, hiển nhiên là đã chết.

“Chúng ta… chúng ta đến muộn rồi sao?” Đệ tử nhỏ nhất run rẩy lên tiếng.

Đệ tử dẫn đầu trầm mặc lâu thật lâu, đến vuốt mắt trưởng lão, “Trưởng lão bị phá hủy nguyên anh, không thể chịu đựng lâu hơn.”

Trong lúc các đệ tử đưa xác của trưởng lão áo đen về môn phái, Trọng Đạo Nam cũng đang trên đường về.

Tuy đã xóa sổ người nhận ra mình nhưng sắc mặt Trọng Đạo Nam vẫn trầm như nước.

Tâm ma trong đầu dùng ngữ điệu khiêu khích châm chọc y, “Ta còn tưởng ngươi nhân từ mà nương tay.”

Ánh mắt Trọng Đạo Nam cực kỳ bình tĩnh, “Tu vi của hắn quá cao, chỉ sửa ký ức thì không đảm bảo.”

“Chứ không phải vì tên đó từng đả thương Tiểu Thạch Đầu sao?” Tâm ma thì thầm rất khẽ, Trọng Đạo Nam im lặng.

Tâm ma biết y đã nói trúng tim đen, cất giọng cười vang dội ngập vẻ cuồng bạo.

“Ngươi tốt nhất hãy khống chế bản thân.” Trọng Đạo Nam cảnh cáo.

Từ khi vào tòa thành tu chân giả, gặp lại những gương mặt quen thuộc đó, tâm ma của y bắt đầu vùng dậy, ngay cả y cũng bị ảnh hưởng.

Trọng Đạo Nam chọc giận tâm ma, y phẫn nộ rít từng tiếng, “Khống chế bản thân? Không… người phải kiềm chế chính là ngươi… Ngươi cho rằng dẫn Tiểu Thạch Đầu trốn lên đảo là an toàn sao? Kiếp trước có thoát được không? Ngươi không nhớ vì sao lại xảy ra chuyện đó à?”

“Ngươi không trốn tránh mãi được đâu.” Những lời của tâm ma văng vẳng bên tai Trọng Đạo Nam, đồng tử Trọng Đạo Nam co lại.

Nhưng bây giờ tâm ma không có hứng thú mỉa mai Trọng Đạo Nam, suy nghĩ của tâm ma bị bao trùm bởi ký ức đau khổ của kiếp trước, “Ngươi có thể dùng lí trí vùi lấp chuyện này, nhưng ta thì không…”

“Bọn chúng sẽ lại phát hiện, sau đó kéo đến tìm.”

“Ngươi cũng biết bọn chúng tham lam cỡ nào mà, một khi chúng biết thân phận của Tiểu Thạch Đầu… chúng sẽ liều mạng, dùng mọi cách giết chết Tiểu Thạch Đầu thêm lần nữa.”

“Chúng sẽ lại xé xác Tiểu Thạch Đầu thành từng mảnh từng mảnh, nuốt vào bụng…”

“ĐỦ RỒI!” Trọng Đạo Nam gầm lên, ánh mắt âm u đến đáng sợ, chim chóc xung quanh kinh hoàng bay mất, cây cối đổ rạp như có cơn lốc quét qua.

Tâm ma biết điều ngậm miệng, nhưng chỉ được một lát, y lại lên tiếng, “Có muốn thử một lần không… thử xem bọn chúng có tham lam…”

“Không cần thử, ta biết bản chất của bọn chúng.”

Trọng Đạo Nam tiếp tục cất bước, lời y thốt ra nhẹ bay theo gió.

Sự kiện ở đại hội tu chân giả gây chấn động toàn giới tu chân.

Người ngoài không biết nội tình, nhưng các trưởng lão, các cao thủ thế gia đã tham dự buổi đấu giá, những tu chân giả bình thường chịu thiệt hại thì rõ như lòng bàn tay.

Qua sự kiện đó, cái nhìn của mọi người về cá rồng thay đổi rất nhiều.

Cá rồng quý giá cỡ nào, lợi hại đến đâu, mọi người chỉ “biết cho có” chứ chưa từng chứng kiến tận mắt, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, phần đông tu chân giả bắt đầu đề phòng cá rồng.

Đồng thời, cũng có một bộ phận tu chân giả cho rằng cá rồng nguy hiểm đến vậy thì bắt được mới có giá…

Đương nhiên, đây là suy nghĩ của nhóm không biết lượng sức mình, đại đa số tu chân giả không còn muốn đánh chủ ý lên cá rồng.

Biết bao nhiêu cao nhân đáng gờm bỏ mạng trong thành, không ai dám tùy tiện trêu chọc cá rồng nữa.

Sau đó không lâu, tin đồn không biết bắt nguồn từ đâu loan truyền rộng rãi khắp giới tu chân.

Đồn rằng ở Nam Hải, có một tiên cảnh của tiên nhân sắp mở ra.

Vì lời đồn đó, giới tu chân lại bắt đầu rục rịch.

Bình Luận (0)
Comment