Thân là tu chân giả cực kỳ xuất sắc về pháp trận, pháp trận của lão phủ khắp ngọn núi, nếu đi nhầm bước sẽ khởi động pháp trận, không lạc vào mê cung cũng bị nếm mùi đau khổ.
Vì nơi này được đặt chồng chất pháp trận, đệ tử của lão không nhiều, bình thường cũng chẳng ai bén mảng đến khu vực này.
Mọi người đều biết pháp trận được đặt sau núi là một pháp trận liên hoàn, vô cùng đáng sợ. Với lại, trưởng lão pháp trận không thích thấy người lai vãng.
Nơi đó có bia mộ của muội muội của lão.
Tình cảm của tu chân giả đạm bạc, nhưng khi đối mặt người thân, không ai có thể tỏ ra xa cách.
Ít nhất, trưởng lão pháp trận không làm được.
Nơi muội muội lão được chôn cất không hoa lệ hoành tráng, chỉ có một nấm mồ, trên đó dựng một bia đá. Tuy nàng đã chết mấy chục năm, linh hồn đã sớm luân hồi chuyển thế, nhưng trưởng lão pháp trận vẫn thường xuyên đến thăm nàng.
Chưởng môn từng nói lão làm vậy sẽ gây trở ngại việc tu luyện, nhưng lão không muốn thay đổi thói quen này.
Có tu chân giả khi tập trung tu luyện sẽ quên hết chuyện trước kia, cũng có tu chân giả lại khắc khoải những hồi ức.
Trưởng lão pháp trận chính là loại thứ hai, nhất là từ sau khi muội muội chết, lão không còn cố chấp tu luyện nữa.
Trưởng lão pháp trận vẻ mặt khó hiểu đứng trước mộ phần muội muội, nhìn nấm đất ngày một hao mòn theo năm tháng, mãi đến khi gió núi lùa qua, cuốn ống tay áo bay phần phật, lão mới mở miệng, “Người mà muội thích đã về rồi… y vẫn thờ ơ như trước, chẳng thèm đoái hoài đến muội.”
Trưởng lão pháp trận năm đó là người nhiệt tình chăm chỉ, từ nhỏ đã cùng muội muội sống nương tựa lẫn nhau, cùng nếm trải bao gian khổ sóng gió. Sau này vào Lạc Tòng Giới mới được sung sướng.
Lão không muốn cưới vợ sinh con, chỉ muốn sống yên bình cùng muội muội. Nhưng không ngờ muội muội vốn ngoan ngoãn đáng yêu bỗng dưng trở nên kiêu căng ngạo mạn.
Trưởng lão pháp trận cảm thấy việc này không phải vấn đề to tát, cuối cùng mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Xét về lý, lão biết không thể trách Trọng Đạo Nam, nhưng về tình thì lão không thể bỏ qua được. Lão không nhịn được mà nghĩ, nếu lúc đó Trọng Đạo Nam đồng ý nguyện vọng của muội muội, nếu Trọng Đạo Nam quay về gặp nàng một lần thì biết đâu nàng đã có thể kiên trì lâu hơn.
Ý nghĩ đó khiến lão càng thêm căm hận Trọng Đạo Nam, không cách nào xóa tan.
Lão hận Trọng Đạo Nam, hận bản thân mình, hận tất cả tu chân giả có quan hệ với ma tu.
Lão cảm thấy mình sắp điên rồi.
Trưởng lão pháp trận thở dài một hơi, đứng trước mộ, chậm rãi nhắm mắt.
Không gian hết sức vắng lặng, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng chim chóc cũng không nghe. Trưởng lão pháp trận đột ngột mở mắt, mặt hiện vẻ phẫn nộ, hừ mạnh một tiếng.
Lão vừa dứt, một tiếng hét sợ hãi vang lên.
Trưởng lão pháp trận xoay người lại, lập tức nhíu mày, nét hiền hòa trong thoáng chốc biến mất tăm, âm thanh chẳng chút khách khí, “Làm sao ngươi vào được đây? Chẳng lẽ không biết nơi này cấm người lui tới hay sao?”
Ngôn Hoan ôm ngực, thận trọng bò dậy, tầm nhìn còn hơi mơ hồ, đầu choáng váng.
Nàng đứng một lúc lâu mới thấy đỡ hơn một chút.
Bình thường, trưởng lão pháp trận không thân cận với bất kỳ đệ tử nào, chúng đệ tử cũng biết lão khó gần. Nhưng trưởng lão pháp trận lại khá thích Ngôn Hoan, mỗi khi nhìn Ngôn Hoan, lão có cảm giác như trông thấy muội muội năm nào.
Cùng được muôn người sủng ái, đều xinh đẹp đáng yêu, lại còn… cùng thích Trọng Đạo Nam.
Chỉ là, mức độ được chiều chuộng của Ngôn Hoan e còn nhiều hơn muội muội ngày xưa.
Ngôn Hoan biết mình được trưởng lão pháp trận thích nên thỉnh thoảng có nhận được vài thứ tốt, nhưng nàng chưa bao giờ nghe trưởng lão nhắc đến chuyện sau núi.
Ngoại trừ những đệ tử mới nhập môn, hơn nửa môn phái đều biết sau ngọn núi này là mộ phần của muội muội trưởng lão pháp trận, mà đó chính là vảy ngược của lão, không ai dại dột muốn đụng vào.
Dù là Ngôn Hoan được sủng ái tận trời cũng không dám tùy tiện xâm phạm.
Nhưng hôm nay thì khác.
Ngôn Hoan nóng ruột muốn tìm trưởng lão pháp trận nên nhờ đệ tử thông truyền, rồi nghe nói trưởng lão pháp trận đang tự giam mình sau núi.
Ngôn Hoan sợ không kịp, lại nghĩ thường ngày trưởng lão pháp trận rất thích nàng nên trực tiếp chạy đến sau núi.
Nàng không ngờ, trưởng lão thấy nàng lại hiện vẻ mặt đáng sợ như vậy. Ngôn Hoan không dám mè nheo, cũng không dám tùy tiện nói gì.
Trưởng lão pháp trận nhìn Ngôn Hoan chòng chọc, ánh mắt âm u như vực thẳm, mày nhíu gắt gao, nhưng nghĩ đến muội muội, lão cố giữ bình tĩnh hỏi, “Ngây ra đó làm gì, còn không mau trả lời, vì sao đến đây? Nếu không nói thì mau về đi.”
Nếu là người khác, trưởng lão pháp trận đã sớm tung chưởng đánh văng, nhưng nhìn Ngôn Hoan quá giống muội muội, lão không thể xuống tay.
Ngôn Hoan bị gương mặt nghiêm khắc của trưởng lão pháp trận dọa cho không dám hó hé, nhưng phát hiện mình càng im lặng, mặt trưởng lão càng thêm âm u, Ngôn Hoan giật mình, vất vả lắm mới nhớ mình đến đây làm gì, vội trả lời, “Ta… ta… ta đến vì muốn cầu xin trưởng lão một chuyện.”
“Chuyện gì?” Lúc này trưởng lão pháp trận không có tâm tình an ủi người khác, hỏi thẳng.
Ngôn Hoan suy nghĩ một lát, không sợ nữa, nhoẻn cười tinh quái, “Ta muốn xin trưởng lão… cho ta theo Thiên Tẫn sư huynh vào bí cảnh.”
“Càn quấy!”
“Trưởng lão…”
—o0o—
“Oa~” Tiểu Thạch Đầu mắt sáng lấp lánh nhìn trái nhìn phải, vừa đi vừa không ngừng cảm thán.
Dáng vẻ như chó con xù lông, vừa vẫy đuôi vừa tò mò khám phá thế giới xung quanh.
Đúng là… đáng yêu hết sức.
Trọng Đạo Nam thong thả theo sau, bên cạnh là một đệ tử Lạc Tòng Giới cõi lòng chấn động mà ngoài mặt vẫn bình tĩnh.
Tuy Trọng Đạo Nam đã đồng ý với chư vị trưởng lão là sẽ vào bí cảnh cứu chưởng môn, nhưng cụ thể ra sao thì chờ ngày mai bàn tiếp.
Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu vào ở ngọn núi mà trước kia y từng sống.
Theo quy định, đệ tử tu luyện sẽ được phân cho một ngọn núi, nhưng nếu rời đi, ngọn núi sẽ bị môn phái thu hồi.
Nhưng đầu tiên, Trọng Đạo Nam là đệ tử của Hoài Triệu chân nhân, Hoài Triệu chân nhân không nhắc, chưởng môn cũng không tiện đề cập vấn đề thu hồi. Thứ hai, Trọng Đạo Nam đã trải qua một kiếp, trình độ thiết lập pháp trận của y không thua gì trưởng lão pháp trận, lúc rời đi, Trọng Đạo Nam không hóa giải pháp trận quanh núi, người khác có muốn cũng không thể vào.
Cuối cùng chuyện này chẳng giải quyết đến đâu, quyền sở hữu ngọn núi tạm thời giao cho Hoài Triệu chân nhân.
Dù sao đi nữa, môn phái được đặt tên là Lạc Tòng Giới cũng vì tổ sư thành lập môn phái đã để lại một vùng đất trước khi phi thăng, tuy không rộng lắm nhưng quá đủ để phát triển thành một quốc gia nhỏ, Lạc Tòng Giới tọa lạc nơi đó, những môn phái khác không thể nào có địa phận bao la như vậy, vậy nên mới có tên Lạc Tòng Giới.
_ *Lạc Tòng Giới: Theo tôi hiểu là mảnh đất khởi đầu. _
Thứ mà Lạc Tòng Giới dư dả nhất là đất đai sông núi, thiếu một ngọn núi cũng chẳng sao cả.
Bây giờ Trọng Đạo Nam về Lạc Tòng Giới, không ai có thể xử lý ngọn núi của y, vậy là nó được giao lại cho Trọng Đạo Nam, đây là quyết định cùng tốt cho đôi bên.
Sau khi biết ngọn núi này là nơi ở trước đây của Trọng Đạo Nam, Tiểu Thạch Đầu hưng phấn như đi trên mây.
Lại nói, ngọn núi này thoạt nhìn chẳng có gì mới lạ, nhưng trong đôi mắt của Tiểu Thạch Đầu, nơi này thật sự rất đặc biệt. Ngay cả khóm cỏ dại ven đường cũng phát sáng dìu dịu, đẹp vô cùng.
Chắc vì đây là nơi Trọng Đạo Nam từng sống nên Tiểu Thạch Đầu cảm thấy rất quen thuộc.
Ví dụ như pháp trận dày đặc xung quanh.
Tiểu Thạch Đầu có thể nhìn thấy khí, ngọn núi này linh khí dồi dào, sự tồn tại của pháp trận sẽ ảnh hưởng đến mật độ phân bố linh khí.
Tiểu Thạch Đầu vừa thấy sự phân bổ của từng luồng linh khí liền có cảm giác như đã về đảo vô hình.
Nhưng linh khí trên đảo vô hình là tự nhiên, còn chỗ này đã bị pháp trận ảnh hưởng ít nhiều.
Tiểu Thạch Đầu đang phấn khích nào có tâm tình để ý, chỉ thỉnh thoảng quay lại hỏi Trọng Đạo Nam, “A Nam A Nam, kia là cái gì?”
“A Nam A Nam! Thường ngày A Nam làm gì trên núi?”
“Ngươi nghỉ ngơi ở đâu? Hay tu luyện ở đâu? Ngươi có thường xuyên lui tới chỗ nào không? Chỗ nào…”
Tiểu Thạch Đầu không ngừng hỏi những chi tiết hết sức nhỏ nhặt, nét mặt hăng hái, Trọng Đạo Nam rõ ràng cảm nhận được tâm tình kích động của Tiểu Thạch Đầu.
Thế nên y rất phối hợp, kiên nhẫn trả lời từng câu một, thi thoảng cũng nhớ lại quá khứ.
Tuy đối với y, những ký ức đó chẳng có gì đặc biệt, trước khi gặp Tiểu Thạch Đầu, y cho rằng cuộc đời mình chỉ biết có tu luyện mà thôi.
Đối diện ánh mắt mong chờ của Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam kể rất nhiều chuyện, sau đó y phát hiện, hóa ra y có thể nhớ nhiều như vậy.
Nghe Trọng Đạo Nam kể, Tiểu Thạch Đầu cảm giác như mình đã từng sống cuộc sống y như vậy cùng Trọng Đạo Nam.
Có thể trông thấy những nơi A Nam từng đi qua, còn được tiếp xúc gần như vậy, đúng là chuyện cực kỳ cực kỳ vui luôn đó~
Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu trò chuyện vui vẻ, chỉ khổ cho đệ tử đi theo hai người.
Đệ tử này đã biết Trọng Đạo Nam từ trước, da mặt hắn sắp nứt toác vì kinh hãi rồi.
Thiên Tẫn sư huynh lạnh lùng xa cách thanh cao như thần tiên trở nên dịu dàng kiên nhẫn như vậy từ khi nào thế?
Quả thật… y như hai người khác nhau.