Tiểu Thạch Đầu dẫn đầu tiến vào rừng Thạch Giản Thú, năm người Ngôn Hoan theo sát phía sau.
Tuy có tên Thạch Giản Thú nhưng sau khi tiến vào, khung cảnh khiến người ta vô cùng kinh ngạc, bởi vì nhìn sao cũng thấy không có động vật hoặc linh thú nào chịu sống trong một nơi như thế này.
Bầu trời âm u xám xịt, không khí như ngưng trệ, sương mù phủ kín, dù bọn họ là tu chân giả mà cũng khó lòng thấy rõ cảnh vật đằng xa.
Quan trọng nhất là nơi này hầu như không có linh khí.
Tình huống này cực kỳ hiếm thấy trong Lạc Tòng Giới.
Đệ tử Lạc Tòng Giới đã quen với môi trường dồi dào linh khí, bây giờ bước vào đây, nhất thời cảm thấy hết sức khó chịu. Hệt như bầy cá bị vớt lên bờ, nhóm người Ngôn Hoan lập tức nhíu mày.
Tiểu Thạch Đầu cũng cảm giác được, chỉ là phản ứng không phô trương như nhóm Ngôn Hoan.
Ngọn núi ban đầu Tiểu Thạch Đầu từng sống cũng có mật độ linh khí mỏng manh y như vầy, vốn chẳng phải nơi động thiên phúc địa*, cho nên tuy có hơi không quen nhưng Tiểu Thạch Đầu rất nhanh đã thích ứng.
_ *Động thiên phúc địa: động tiên, phiếm chỉ nơi dồi dào linh khí. _
Hắn ngửa đầu nhìn quanh, chỉ trông được cách đó không xa có một cây cầu treo kéo dài vào sâu trong sương mù.
Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ, nâng bước tiến đến chỗ đó.
Vì A Nam, cũng vì bản thân hắn.
Sau khi đám Tiểu Thạch Đầu vào rừng Thạch Giản Thú, nhóm người Trọng Đạo Nam bên ngoài vẫn có thể quan sát mọi chuyện thông qua pháp thuật và những vật dụng họ mang theo.
Dù là Tiểu Thạch Đầu cũng thấy hơi sợ chốn quỷ dị này, nhưng hắn không thể hiện ra.
Tiểu Thạch Đầu âm thầm tự an ủi mình, đồng thời thúc đẩy đầu óc suy tính các bước tiếp theo.
Việc này khiến Tiểu Thạch Đầu bình tĩnh hơn, hành động thoạt nhìn rất chắc chắn. So với nhóm Ngôn Hoan, trông hắn vô cùng điềm nhiên, thấy biến không sờn.
Tiểu Thạch Đầu ngừng lại ở một bên đầu cầu, quay lại nhìn nhóm Ngôn Hoan gần đó, mỉm cười nói, “Không qua đây à?” Hắn chỉ cây cầu treo trước mặt, “Ta thấy nơi này chẳng còn đường nào khác để đi, chỉ có mỗi cây cầu này, chắc là phải vượt qua nó thôi.”
Ngôn Hoan thả xuống bàn tay đang ôm ngực, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tiểu Thạch Đầu, “Không lẽ ngươi không thấy khó chịu sao?”
“Ý ngươi là linh khí trong này hả?” Tiểu Thạch Đầu thoáng nghiêng đầu, xoay người bước lên cầu, “Ta thấy như vậy cũng không đến nỗi.”
Nghe Tiểu Thạch Đầu cười nói vậy, Ngôn Hoan sững sờ một chốc, cảm thấy người này khác hẳn với tưởng tượng trước đó của nàng. Sau khi hoàn hồn đã thấy Tiểu Thạch Đầu đứng trên cầu.
Đệ tử thuộc tính hỏa trong bốn người còn lại thấp giọng nói, “Đã dò xét một lượt, quả thật chỉ có thể đi lên cây cầu kia thôi. Chư vị trưởng lão vẫn luôn quan sát chúng ta, sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm đâu, mau đi thôi.”
Mọi người nghe vậy liền nối đuôi nhau bước lên cầu.
Cây cầu này rất dài.
Dài như bất tận.
Tiểu Thạch Đầu đi phía trước, chỉ thấy được cảnh vật trong phạm vi ba trượng.
Sáu người trên một cây cầu, ước chừng đi mất hai khắc mà vẫn chưa hết cây cầu.
Mới đầu không ai nhận ra, nhưng đã quá lâu mà vẫn chưa qua hết cầu, ai nấy đều cảm thấy hoang mang.
Ngôn Hoan ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước, bây giờ không nhịn được lộ vẻ sợ hãi, nàng nhỏ giọng hỏi các sư huynh đệ, “Các huynh… có thấy nơi này yên lặng quá mức không?”
Đâu chỉ là yên lặng, phải là tĩnh mịch như vùng hư không mới đúng.
Không có bất cứ âm thanh gì, ngay cả tiếng gió núi lùa qua cũng không nghe.
Đệ tử thuộc tính kim trả lời, “Nơi này là một trong những thế giới thất lạc trong Lạc Tòng Giới, ai biết nó đến từ đâu, đã từng thuộc về thế giới nào, cho nên xuất hiện tình trạng này cũng không phải không có khả năng.”
Đệ tử thuộc tính hỏa tiếp lời, “Đừng lo, cứ tiến lên phía trước là được rồi.” Nếu xảy ra chuyện thì trên người bọn họ vẫn còn bùa dịch chuyển, pháp bảo hộ thân mà.
Hơn nữa, nếu nơi này thật sự quá nguy hiểm thì các trưởng lão sẽ không đồng ý cho họ tiến vào đâu.
Sau khi được trấn an, Ngôn Hoan bình tĩnh hơn nhiều, nhưng nhìn Tiểu Thạch Đầu vẫn im lặng dẫn đầu lại thấy khó chịu. Nàng nghĩ loại người vừa nhìn đã biết nhát cáy như Tiểu Thạch Đầu đáng lẽ phải sợ hơn mình mới phải chứ.
Thế nên Ngôn Hoan cất cao giọng gọi Tiểu Thạch Đầu, “Này! Tên kia, mắc gì đi nhanh quá vậy?”
Tiểu Thạch Đầu dừng chân, hơi nghiêng đầu nhìn hàng người phía sau.
Không biết từ bao giờ, Ngôn Hoan được bốn vị sư huynh vây vào giữa, bộ dáng bảo vệ thấy rõ.
Tiểu Thạch Đầu thấy vậy, thở dài nói, “Thật tốt nhỉ.”
Ngôn Hoan khó hiểu, “Ngươi nói cái gì tốt?”
Tiểu Thạch Đầu quay lại tiếp tục đi, “Ta nói các sư huynh của ngươi thật là tốt với ngươi.”
Lời này vừa thốt ra, bốn vị sư huynh vây quanh Ngôn Hoan cùng lộ vẻ ngượng ngùng, chỉ có đệ tử thuộc tính hỏa rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Không giống Ngôn Hoan ghét cay ghét đắng Tiểu Thạch Đầu, bọn họ chỉ kinh ngạc khi biết Thiên Tẫn sư huynh có bạn đời, lại còn là nam, họ cũng có cảm giác “không chào đón” Tiểu Thạch Đầu như một phản xạ tự nhiên, nhưng cảm xúc tiêu cực mãnh liệt thì hoàn toàn không có.
Cũng vì lúc trong đại điện, Tiểu Thạch Đầu tranh cãi với sư muội Ngôn Hoan khiến bọn họ không vừa mắt mà thôi.
Vậy mà bây giờ Tiểu Thạch Đầu lại nói thế.
Một chút chướng mắt cũng theo đó mà phai nhạt.
“Nàng là sư muội của chúng ta, thân là sư huynh đồng môn, bọn ta dĩ nhiên phải che chở nàng chứ.”
“Ừ.” Ba người kia gật đầu, không nói nhiều.
Tiểu Thạch Đầu quay lại nhìn lướt họ, cuối cùng nói với Ngôn Hoan, “Ngươi may mắn lắm đó.”
“Hừ.” Ngôn Hoan hừ một tiếng, không tiếp lời.
Tiểu Thạch Đầu cũng không biết mình đã đi bao lâu, không nhịn được muốn nói mấy câu. Hắn cảm giác được Ngôn Hoan rất ghét mình, nhưng nếu có thể dùng phương thức hòa bình để giải quyết thì vẫn hơn phải đối đầu gay gắt, hai bên cùng tổn hại.
Tiểu Thạch Đầu học được đạo lý này từ người phàm và yêu quái trên đảo.
Nếu chưa căm thù đến mức ngươi sống ta chết thì ngại gì không thử một lần?
Nghĩ như vậy, Tiểu Thạch Đầu lên tiếng, “Ngươi thật sự may mắn lắm đó.”
“Nghe A Nam nói, Lạc Tòng Giới là môn phái lợi hại bậc nhất trong giới tu chân. Bất luận là về uy vọng, thực lực hay lịch sử đều khiến những phái khác chỉ có thể trông theo bóng lưng.”
“Ngươi vào được môn phái như vậy, không phải may mắn thì là gì?”
Đoạn tâng bốc Lạc Tòng Giới làm Ngôn Hoan và các sư huynh gật lấy gật để.
Tuy câu “Ngươi may mắn lắm” khiến người ta hơi chói tai, nhưng ngẫm lại thì cũng chẳng sai.
Xung quanh cầu không có bất kỳ thứ gì, chỉ toàn sương mù, Tiểu Thạch Đầu không nói to nhưng ai cũng nghe được rõ ràng. Hắn đi phía trước, khẽ mỉm cười, dùng âm điệu nhẹ nhàng nói tiếp, “Vào được môn phái như thế này là may mắn một. Lại còn có thể trở thành một trong những đệ tử thân truyền của trưởng lão thì là may mắn mười.”
“Với lại, ngươi có nhiều sư huynh tình nguyện chăm sóc bảo vệ như vậy, phải nói là may mắn dữ thần luôn đó!” Tiểu Thạch Đầu nói đến đây thì thở dài, “Ngươi xinh đẹp, có thiên phú tu luyện, biết bao nhiêu người hâm mộ.”
Ngôn Hoan nghe thế cũng lâng lâng, nhướn mày nói, “Dĩ nhiên rồi.”
“Người may mắn đúng là cực kỳ hiếm gặp, ngẫm lại, những người ta từng gặp đều là kẻ bất hạnh.” Ngôn Hoan nghe vậy lại nhíu mày, có điều lần này nàng không tức giận, ngược lại còn cùng bốn vị sư huynh dỏng tai lắng nghe.
“Ta đã thấy những đứa trẻ vừa chào đời không lâu đã mất mẹ, không có khả năng chăm sóc bản thân, phải chết đói chết rét.”
“Ta đã thấy những cụ già trông ngóng đông về, nhưng mùa hạ vừa kết thúc đã qua đời.”
“Ta đã thấy những người không được số mệnh chiếu cố, sống cực khổ cho đến chết, mãi mãi không thực hiện được nguyện vọng của mình.”
“Ta thấy bản thân mình bị lòng tham và ác ý của loài người…”
“Còn rất nhiều rất nhiều… So ra, ta cảm thấy chúng ta được sống đã là rất may mắn, mà ngươi thì là người cực kỳ may mắn.” Tiểu Thạch Đầu kể lần lượt hoàn cảnh của từng con thú, người phàm hắn gặp lúc còn trên núi.
Những con thú non được sinh ra trong mùa đông, thú mẹ ra ngoài đi săn đã trở thành con mồi của động vật khác. Những đàn ve sầu trú vào nhánh cây gọi hè, vài con đáp xuống tảng đá là hắn, ngữ điệu tha thiết mong chờ, “Ta muốn ngắm mùa đông quá.”
Nhưng đến cuối hè, đàn ve sầu đã hoàn thành sứ mệnh sẽ rơi rụng.
Rất nhiều rất nhiều…
Nhớ lại quá khứ, Tiểu Thạch Đầu hơi xuống tinh thần, “Cho nên chúng ta nhất định phải khỏe mạnh mà sống.”
“Dùng cách thích hợp nhất để giành lấy những gì chúng ta muốn, cảm thấy thỏa mãn với hạnh phúc mình đang có, như vậy… mỗi ngày trôi qua sẽ vô cùng vui vẻ.”
“Ngươi nói những chuyện này để làm gì?” Một lúc lâu sau, Ngôn Hoan mở miệng, “Ngươi muốn nói với ta điều gì? Muốn ta ngoan ngoãn rút lui sao?”
“Ta muốn nói…” Tiểu Thạch Đầu đột nhiên dừng bước, xoay người lại, dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn Ngôn Hoan, “Ngươi hãy nhìn xung quanh mình đi, chẳng lẽ ngươi không nhận ra có rất nhiều người thích ngươi à?”
“Không phải loại yêu thích thông thường, mà là rất thích rất thích, muốn ngươi thành bạn đời của người đó. Ví dụ như…” Tiểu Thạch Đầu nâng tay, chỉ một người đứng sau Ngôn Hoan, “Hắn.”
Ngôn Hoan quay phắt lại, đệ tử thuộc tính kim là người trầm lắng kiệm lời nhất hiện tại đỏ bừng cả mặt, trợn to mắt nhìn Ngôn Hoan.
“Huynh thích ta?” Ngôn Hoan cũng trợn to mắt, giọng điệu không thể tin nổi.
“Ta… ta…” Đệ tử thuộc tính kim bối rối nhìn những người khác, chỉ thấy mọi người đều mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
Không biết có phải đệ tử thuộc tính kim xơi trúng thức ăn Tiểu Thạch Đầu nấu hay không mà đột nhiên đầu óc bấn loạn, đột ngột đứng thẳng lưng, nghiêm túc nhìn Ngôn Hoan, lớn tiếng thổ lộ, “Đúng vậy, ta thích muội! Ta muốn tiểu sư muội làm bạn đời của ta!”
Phát ngôn hùng hồn vang tận mây xanh, quanh quẩn không tan trong không gian vô tận của rừng Thạch Giản Thú.
“Làm bạn đời của ta… bạn đời của ta…”
Tất cả mọi người trừng to mắt, ngoại trừ Tiểu Thạch Đầu đã bị ném vào quên lãng.
Tiểu Thạch Đầu xoay đi, lén mỉm cười.
Chưa khi nào thấy mình thông minh như vậy.
Quả nhiên, một tên bắn hai đích là tốt nhất, chẳng những không bị so đo mà còn khiến Ngôn Hoan bị người khác quấn lấy. Một mũi tên không trúng thì bắn hai, hai mũi tên không trúng thì bắn ba, dù sao thì cũng có vô số người thích tiểu sư muội Ngôn Hoan mà!