Trọng Sinh Chi Tự Do

Chương 45

Khóe môi cong cong, Hứa Kiệt buông mi mắt, lúc ngẩng lên, ánh mắt có chút phức tạp.

“Không có, bố mẹ cháu chưa từng khen cháu.”

“Hừ, bác mà có đứa con ngoan như cháu, ngày nào bác cũng sẽ khen.” Bố Vương hừ lạnh, trừng mắt nhìn Vương Vọng nói.

Giận đến mím môi, Vương Vọng hừ một tiếng, nghiêng đầu quay sang chỗ khác, quyết định mặc kệ hai người nói chuyện.

Mẹ Vương Vọng lúc này từ trong bếp đi ra, trong tay bưng hai đĩa rau. “Đang nói chuyện gì vậy? Vọng Tử, cái mặt làm sao thế kia.”

Thấy mẹ Vương bưng thức ăn ra, cha con Vương Vọng liền đứng lên, Hứa Kiệt thấy vậy cũng đứng lên theo.

Đi tới phòng bếp lấy chén đũa, bố Vương giải thích. “Đang nói bố mẹ Hứa Kiệt tốt số, có đứa con vừa lễ phép lại vừa chăm học.”

Hứa Kiệt thấy thế cũng giúp mọi người dọn cơm.

“Lại cao ráo, đẹp trai nữa chứ.” Mẹ Vương nở nụ cười, bồi thêm một câu.

“Con cũng đẹp trai, so với Hứa Kiệt cũng không thấp hơn, chúng con ngang nhau mà.” Đỡ lấy cái đĩa Hứa Kiệt cầm, Vương Vọng đứng bên cạnh so đo.

“Ừ, được mỗi cái ưu điểm này, may mà không phí cơm nuôi.” Nhìn hai đứa cao ngang nhau, mẹ Vương gật đầu nói.

“Mẹ!!” Vương Vọng nghe vậy liền dậm chân kêu một tiếng.

Mẹ Vương nở nụ cười, dọn bát đũa xong xuôi. “Hứa Kiệt, cháu ngồi xuống đi.” Mẹ Vương vừa cười, vừa kéo Hứa Kiệt ngồi xuống, sau đó bắt đầu xới cơm cho mọi người, đầu tiên là bố Vương Vọng, kế đó là Hứa Kiệt, sau đó là Vương Vọng, cuối cùng mới xới cơm cho mình.

“Đều là mấy món nhà dì hay ăn, Tiểu Kiệt đừng ghét bỏ.”

Nhìn bàn ăn phong phú, Hứa Kiệt vội lắc đầu. “Không đâu ạ, dì chuẩn bị rất phong phú, nhìn rất ngon ạ.”

Nở nụ cười nhẹ, mẹ Vương không giấu nổi vui vẻ. “Hứa Kiệt thật biết cách ăn nói.”

Ăn xong bữa cơm, bốn người đều rất vui vẻ, Hứa Kiệt ngồi đến chiều mới đi về.

“A Kiệt, hôm nay ông nói nhiều ghê, còn biết lấy lòng với trêu đùa bố mẹ tôi nữa.” Đứng dưới tiểu khu, Vương Vọng cười nói.

Nhìn lên trên lầu, Hứa Kiệt mỉm cười. “Bố mẹ ông rất tốt, bọn họ rất thương ông.”

“Câu này, bố mẹ nào mà chẳng yêu con mình chứ, bố mẹ ông cũng thế thôi.” Vương Vọng sờ sờ đầu, cười nói.

Hứa Kiệt cong mi mắt, cũng không nói gì, thấy có một chiếc xe đỗ trước khu nhà Vương Vọng thì nói. “Có người tới đón tôi rồi, tôi đi đây.”

Vương Vọng nhìn thấy xe, cũng gật đầu khoát tay áo. “Đi đi! Bao giờ rảnh thì sang chơi nhé.”

Hứa Kiệt gật đầu, nhẹ giọng đáp. “Gặp lại sau.”

Đi tới bên cạnh xe, Hứa Kiệt nhìn vào, mới biết Hứa Quan Hạo đang ngồi trong đó, Hứa Quan Hạo đi tới đón cậu.

Hứa Kiệt vừa lên xe, Hứa Quan Hạo đã ngồi sát lại. “Hôm nay rất vui sao.”

“Ừ, sao anh mặc cái này.” Vừa thấy bộ quần áo Hứa Quan Hạo đang mặc, Hứa Kiệt liền hỏi.

“Hôm nay đi cưỡi ngựa, em không đi ăn cùng với anh, anh ở nhà buồn chán đành theo Ngụy Tử Tân đi cưỡi ngựa.”

Gật đầu, Hứa Kiệt ghé bên cửa xe, nhìn lại tiểu khu một lần nữa.

Trông thấy vẻ mặt Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo vô cùng ngạc nhiên. “Em thích nhà bọn họ?”

Xe lăn bánh, bóng tiểu khu xa dần, Hứa Kiệt quay đầu lại. “Ừ, người nhà họ rất tốt, bố mẹ cậu ấy rất tốt.”

Hứa Kiệt vẫn nhìn ra bên ngoài cửa xe, Hứa Quan Hạo liền sáng tỏ, trong lòng vừa thương yêu lại vừa xót xa.

“Cậu ta có thì em cũng có, cậu ta có bố mẹ thương yêu cậu ta, em cũng có anh thương yêu em.” Hứa Quan Hạo vươn cánh tay, ôm Hứa Kiệt vào lòng.

Hứa Kiệt ngạc nhiên nhìn Hứa Quan Hạo, ánh mắt anh đong đầy tình yêu thương.

Thấy Hứa Kiệt nhìn mình, ngực Hứa Quan Hạo khẽ rung động, nhưng lại tràn đầy yêu thương. Anh nhận nuôi Hứa Kiệt vốn là nhất thời hứng trí, nhưng trong lòng anh thực sự muốn cho Hứa Kiệt một gia đình, không may, cha mẹ anh không thích Hứa Kiệt, đối với em ấy chỉ có lãnh đạm và hờ hững, thế nên dần dà, tính cách Hứa Kiệt cũng bị ảnh hưởng theo, trở nên lãnh đạm với mọi thứ. Em ấy lặng lẽ đi theo anh, ỷ lại vào anh, đến khi anh phát hiện ra những điều này, liền cố gắng đối xử với Hứa Kiệt thật tốt. Nhưng dù cố gắng đến đâu, anh cũng không thể mang đến tình yêu thương của cha của mẹ, không thể giúp em ấy hiểu, một gia đình nghĩa là như thế nào! Nếu không, em ấy đã không có biểu tình ước ao như vừa nãy..

Cụp mi mắt, Hứa Kiệt cố nén những cảm xúc kia lại, miệng khẽ cười. “Em đột nhiên nghĩ, hồi ấy gọi anh là “Cha” thật không đúng.”

Xoa xoa đầu Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo cũng mỉm cười theo. “Em còn biết nói không đúng, lúc ấy anh còn chưa biết yêu là gì, phía sau đã có một nhóc con liên tục gọi “Cha”, có biết sợ thế nào không hả, sửa cho em thì em không nghe, cứ thích gọi “Cha” làm anh muốn phát điên.”

Hứa Quan Hạo tả lại khiến Hứa Kiệt bật cười, bởi cậu nhớ lại lúc còn học tiểu học, có một lần Hứa Quan Hạo đi đến họp phụ huynh cho cậu, cậu kéo Hứa Quan Hạo rồi liên tục gọi “Cha”, khiến trên mặt giáo viên viết đầy hai chữ kinh ngạc, lúc đó Hứa Quan Hạo còn chưa đến hai mươi tuổi!

Thấy Hứa Kiệt cười rồi, Hứa Quan Hạo liền cảm thấy yên tâm, anh nhéo nhéo cái tai cậu. “Bây giờ gọi anh là “cha” nữa đi, tuy lúc đó bị gọi vậy khiến anh bất ngờ, nhưng mà Tiểu Kiệt nhà ta rất đáng yêu, gọi hai tiếng “cha ơi” nghe rất ngọt ngào, nếu không phải như vậy, còn lâu anh mới chịu đồng ý.”

Mặt đỏ ửng lên, Hứa Kiệt gạt tay Hứa Quan Hạo ra, vẻ mặt có chút tức giận.

“Nói lại nhớ, bây giờ anh vẫn còn giữ đó, em có muốn nghe lại không?” Nói xong Hứa Quan Hạo liền mò tay vào túi lấy điện thoại, mở một tệp ghi âm ra.

Hứa Kiệt không khỏi ngạc nhiên, không nghĩ lời Hứa Quan Hạo nói lại là thật, đồng thời anh lại giữ ngay trong điện thoại kia, cậu nhớ Hứa Quan Hạo đã thay đến mấy đời điện thoại.

Mở tệp ghi âm ra, vẻ mặt Hứa Quan Hạo có chút gian xảo.

“Cha, cha… Tiểu Kiệt yêu cha nhất!”

Giọng trẻ con non nớt vang lên, Hứa Kiệt vừa nghe thấy liền đỏ mặt, lúc nghe hết câu thì giống như bị sét đánh, không ngờ khi còn bé mình lại nói mấy lời như này.

Biểu tình của Hứa Kiệt khiến Hứa Quan Hạo bật cười, trong lòng không khỏi đắc ý, ngày đó dụ dỗ Hứa Kiệt nhỏ nói ra mấy lời này thật đúng là quyết định sáng suốt.

“Xóa đi, mau xóa đi!”

Hứa Quan Hạo giật mình, vội vàng che chở cái điện thoại, không thể để Hứa Kiệt cướp đi.

“Đừng đùa, em có biết anh giữ cái đoạn ghi âm này bao lâu rồi không, đã thế mỗi lần điện thoại hỏng, lại phải tìm người sửa lại.” Cận thận ôm điện thoại vào lòng, Hứa Quan Hạo nhìn Hứa Kiệt đầy đề phòng.

Về đến nhà, Hứa Kiệt vẫn còn tìm cách cướp điện thoại.

Hứa Quan Hạo vốn là vừa về nhà đã nghe thấy tài xế nói đi đón Hứa Kiệt, vì vậy quần áo còn chưa kịp thay đã đi theo, bây giờ về nhà, anh liền thay quần áo và đi tắm.

Tắm rửa xong, thoạt nhìn tâm tình Hứa Quan Hạo rất tốt, trực tiếp chạy đến phòng sách tìm đồ, cuối cùng ôm một chiếc hộp gỗ nhỏ về phòng.

“Cái gì vậy?” Thấy Hứa Quan Hạo ôm đồ trong tay, Hứa Kiệt liền tò mò.

“Em làm anh nhớ đến mấy chuyện hồi em còn nhỏ, mấy cái này đều là hình của em, còn có băng ghi hình.” Đặt hộp gỗ xuống giường xong, Hứa Quan Hạo cũng leo lên giường ngồi.

Vẻ mặt có chút cứng đờ, Hứa Kiệt trừng mắt nhìn Hứa Quan Hạo. “Anh cũng thật nhàm chán.”

Nghe Hứa Kiệt oán giận, Hứa Quan Hạo liền bật cười, ngồi khoanh chân rồi kéo Hứa Kiệt đến bên cạnh, từ trong chiếc hộp lấy ra một cuốn album.

Trong album là ảnh chụp Hứa Kiệt từ nhỏ đến lớn, Hứa Quan Hạo lật từng trang, thậm chí còn đem tình huống khi chụp ảnh ra kể lại, Hứa Quan Hạo vừa mỉm cười vừa kể lại, khiến Hứa Kiệt cũng dần dần chú tâm nghe.

“Bức này là sinh nhật đầu tiên anh dẫn em đi chơi rồi chụp, em mặc bộ này trông cũng đẹp trai nhỉ, lúc đấy ai nhìn thấy cũng xin chụp ảnh cùng em!” Hứa Quan Hạo chỉ vào một bức ảnh, đầy tự hào kể lại.

Hứa Kiệt cong môi, lật sang trang tiếp theo.

Đột nhiên, hai mắt Hứa Kiệt trợn to, kinh ngạc nhìn bức ảnh chụp mình.

“Ha ha, cái này là năm em sáu tuổi, khi ấy trường tổ chức vũ hội, em nói có rất nhiều bạn mặc váy, nên cũng đòi mua theo, anh mua cho em một chiếc váy phồng, thế nào, đẹp không?” Thấy Hứa Kiệt nhìn vào bức ảnh cậu mặc váy đầy kinh ngạc, Hứa Quan Hạo cười cười giải thích.

“Không thể nào, nhất định là anh bắt em mặc, em tuyệt đối sẽ không yêu cầu mặc cái này.” Hứa Kiệt giương mắt nhìn về phía Hứa Quan Hạo, trịnh trọng nói.

Hứa Quan Hạo lấy tay nhéo má cậu, cười cười. “Anh đâu có xấu xa đến mức ấy, nếu không phải em khóc nháo đòi phải mặc, anh còn lâu mới mua cho em!”

“Không được, bức ảnh này phải thủ tiêu.”

Đoạt lại cuốn album, Hứa Quan Hạo ôm chặt trong lòng. “Đây đều là bảo bối của anh, không được vứt đi cũng không được phá hỏng, nếu không anh sẽ không cho em xem nữa.”

“Đó là ảnh của em.”

“Ảnh là do anh chụp, nếu không được cho phép, em không được đụng vào.”

Hứa Kiệt mím môi, xụ mặt xuống. “Được rồi, em không động.”

Hứa Quan Hạo cười cười, lúc này mới đặt cuốn album xuống, xoa xoa đầu Hứa Kiệt. “Ngoan.”

Từ nhỏ đến lớn, Hứa Quan Hạo chụp cho Hứa Kiệt rất nhiều ảnh.

Xem xong cuốn album dày, Hứa Kiệt có chút cảm thán, thấy Hứa Quan Hạo cất quyển album vào trong hộp thì nhẹ giọng hỏi. “Có phải em rất khó nuôi không.”

Cất album xong, Hứa Quan Hạo nghe Hứa Kiệt nói vậy, thì đẩy cái hộp sang một bên, xoay người ôm lấy Hứa Kiệt. “Đúng là có hơi khó, hồi bé em rất hay bị bệnh, cứ dăm ba hôm là giáo viên ở trường lại gọi về nói em bị nôn, bị đau bụng, cứ mỗi lần đến dịch sốt là y như rằng em sẽ nhiễm, nhưng đến năm thứ ba thì đỡ đã hơn, tuy có hơi khó nuôi, nhưng cũng đem đến cho anh rất nhiều niềm vui trong cuộc sống.

Tựa đầu vào lòng Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt nghiêng người nằm trong vòng tay anh. “Còn bây giờ thì sao?”

Cúi đầu nhìn Hứa Kiệt, biểu tình trên gương mặt anh có chút ngưng trệ, anh biết ý của Hứa Kiệt.

“Bây giờ mỗi ngày được nhìn thấy em là anh liền vui vẻ.” Hứa Quan Hạo nhẹ giọng nói, đặt lên trán cậu một nụ hôn.

Cậu mở to mắt nhìn anh, sau đó ngồi thẳng dậy ôm Hứa Quan Hạo vào lòng.

“Thế nào, bị cảm động rồi hả.. Cảm động xong rồi có thấy thích anh không?” Bị Hứa Kiệt ôm lấy, Hứa Quan Hạo liền trêu đùa cậu.
Bình Luận (0)
Comment