Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 20


C19.

Đệ đệ (thượng)
2020.05.06 ~ 2020.05.09
Thúy trúc (1) thấp thoáng, cảnh sắc thanh u.

Sâu bên trong rừng trúc vô cùng tĩnh mịch, một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi dung mạo thanh tuấn, khí chất cao hoa đang ngồi trên ghế đá, đặt ngang trúc địch bên môi mỏng nhẹ nhàng thổi ra âm điệu.

Trúc địch đơn sơ, thủ công thô ráp, thiếu niên lại đường đường là một nhân vật tuấn mỹ vô song, cho dù là trúc địch đơn sơ như vậy bị y cầm trong tay cũng không mất đi phần ý vị cao khiết thanh nhã, trực tiếp che đi bản thân thô lậu của nó.

Thiếu niên thanh tuấn, khí chất thanh hoa, trúc địch tuy rằng thô lậu nhưng xứng cùng thiếu niên lại nhiều ra vài phần mỹ cảm thanh nhã, tại chỗ sâu bên trong phiến rừng trúc vốn dĩ u tĩnh này, càng trở thành một hình ảnh phi thường an tĩnh yên bình, đẹp đến mức khiến người ta từ xa nhìn lại đã vui vẻ thoải mái.

Trúc địch tuy rằng có chút đơn sơ, âm thanh phát ra lại thập phần thuần tịnh, do thiếu niên có kỹ xảo cao siêu thổi ra càng trở thành giai điệu tuyệt mỹ khó có thể hình dung, sâu kín quanh quẩn bên tai, mang cho người ta một loại tâm tình thản nhiên cùng thả lỏng.

Nhắm mắt lại, chỉ cần tinh tế lắng nghe tiếng sáo cũng là một loại hưởng thụ, cho dù xưng là thần khúc thiên âm cũng không phải nói quá.

Âm tùy tâm tẩu (2), có thể thổi được khúc nhạc khiến người nghe ninh thần tĩnh tâm, đủ thấy nội tâm người tấu khúc cũng là vô cùng an tĩnh tường hòa.

Nếu tâm tình khác biệt, người đó sẽ không thể tấu ra khúc nhạc như vậy.

Một khúc hoàn, Vệ Cẩm Dương như cũ đắm chìm trong giai điệu tuyệt mỹ thật lâu chưa thể hoàn hồn, không thể không thừa nhận, Thái Tử đại ca nhà hắn tuyệt đối có tư cách kiêu ngạo (3), cái gì cũng biết, ngay cả âm luật cũng tinh tường như vậy a! Hắn trừ bỏ hổ thẹn không bằng cũng chỉ có thể hổ thẹn không bằng.

Mùa hè này, Vệ Cẩm Dương đã tám tuổi, cách lúc hắn trọng sinh ước chừng đã qua hai năm.

Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, hắn vẫn còn hoảng hốt, phảng phất như đang ở trong mộng.

Nguyên lai, người đã chết lại có thể trọng sinh! Nguyên lai, quan hệ của hắn cùng vị Thái tử cao không chạm tới (4), xa không đuổi kịp (5) kia có thể thân mật khăng khít như vậy.

Chuyện này nếu đặt ở kiếp trước, cho dù đánh chết Vệ Cẩm Dương cũng không thể tin được.

Nhìn thiếu niên trước mắt đã lộ rõ vẻ đẹp tuấn mỹ vô song, tư chất cao hoa, Vệ Cẩm Dương sau khi nghe xong một khúc an thần thôi miên, như cũ có chút thất thần.

Tổng cảm thấy chính mình thật sự vẫn còn lạc trong một hồi mộng tưởng hão huyền! Mộng tỉnh rồi hắn lại là tên hoàn khố chẳng làm nên trò trống gì, bị người phỉ nhổ là "A Đẩu không trát được tường" (6).

Vệ Cẩm Dương xoa xoa đôi mắt, lại cẩn thận nhìn nhìn vị hoàng đế tương lai trước mặt vẫn còn trong thời kỳ thanh thuần (7) nhất, xác định chính mình không phải đang mơ một giấc mộng hoang đường, lúc này mới an tâm.

May mắn, may mắn hết thảy đều là thật! May mắn trời cao còn cho Vệ Cẩm Dương hắn cơ hội trọng sinh này.

Ổn định tinh thần, đem trái tim treo trên cao thả lại trong lồng ngực, Vệ Cẩm Dương lúc này mới xem như có hứng thú thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, không thể phủ nhận, Thái Tử đại ca nhà hắn lớn lên thật là đẹp a! Càng trưởng thành, tư dung cũng càng thêm thanh tuấn, quả nhiên là một bộ dáng phiên phiên giai công tử, khiến người ta nhìn qua thập phần cảnh đẹp ý vui (8), chính là một bức họa vô cùng hài hòa tuyệt mỹ.

Chẳng qua, họa ảnh ưu mỹ hơn nữa thì gặp phải Yến Vương điện hạ hắn liền phá lệ có chút không hợp.

Ai! Vệ Cẩm Dương hắn vốn là một tên "âm si" a! Đối với âm luật chính là ngốc hết thuốc chữa (9), khúc dễ nghe hay không dễ nghe thì hắn còn nhận ra được, dễ nghe liền nguyện ý nghe nhiều thêm chút, chuyện này đơn giản! Nhưng nếu muốn hắn trả lời cảnh ý trong nhạc khúc, hắn chỉ có thể một hỏi ba không biết (10).


Ai kêu hắn ngũ âm khuyết thiếu a! Nghe hết một khúc cũng chỉ hiểu được chút chút, uổng công làm hỏng tiếng sáo của Vệ Cẩm Hoa.

Không biết Thái Tử đại ca nhà hắn nếu biết được ý nghĩ trong lòng hắn có thể hay không nháy mắt sinh ra một loại bất đắc dĩ "đàn gảy tai trâu" (11)? Đại khái sẽ không đâu! Bởi vì Vệ Cẩm Hoa hình như cũng hiểu rất rõ đệ đệ này trên phương diện tình thơ ý hoạ chính là một thô nhân! Thật không rõ vì cái gì mỗi lần Vệ Cẩm Hoa đều phải thổi sáo cho hắn nghe? Chẳng lẽ vì muốn khoe khoang y thổi sáo đặc biệt tốt?
Không thể nào! Vệ Cẩm Hoa hẳn sẽ không nhàm chán đến mức đó, làm như vậy căn bản một chút lợi ích cũng không có! Tìm tên "âm si" tới khoe khoang, còn không bằng tìm một tri kỷ tới luận bàn! Thật là không hiểu được suy nghĩ của Vệ Cẩm Hoa a!
"Cẩm Dương, đệ cảm thấy một khúc này đại ca thổi thế nào?" Vệ Cẩm Hoa nhìn dị mẫu đệ đệ nhà mình như đi vào cõi thần tiên (12), thật ra nửa điểm cũng không để bụng, cười đến rực rỡ loá mắt, càng làm nổi bật dung mạo vô song, tư dung tuấn mỹ chọc người ghen ghét của y.

"Hay...!Đại ca thổi khúc nhạc này tất nhiên là cực hay!" Vệ Cẩm Dương hiện giờ đã sớm trút bỏ vẻ mặt bánh bao non nớt, hàng năm tập võ cũng khiến cho vóc dáng của nhóc cao lên không ít, bất đắc dĩ nhìn đại ca nhà mình.

Hảo! Hảo em gái ngươi! Ngươi không có việc gì lại tìm cái "âm si" tới nghe ngươi biểu diễn, còn hỏi cảm tưởng? Lão nhân gia ngài đây là muốn làm cái gì? Khoe khoang sao? Lão tử nói cho ngươi biết, lão tử chính là "âm si" bẩm sinh, một chút cũng không đố kị thiên phú âm nhạc của ngươi! Muốn đố kị cũng là đố kị nhân duyên với nữ nhân cùng với dung mạo của ngươi!
Không đúng, dung mạo cũng không khiến ta đố kị! Ngươi một đại nam nhân, lớn lên lại đẹp như vậy, là muốn nháo loại nào? Lộ tuyến lão tử sẽ đi tuyệt đối tuyệt đối phải là đại hán tử, mới không hâm mộ tên tiểu bạch kiểm như ngươi đâu! Xem như lão tử kiếp trước luôn để ngươi lấn lướt, nhưng lão tử kiếp trước vẫn có nhiều hương vị nam nhân hơn ngươi, Vệ Cẩm Dương trong tâm phun tào nói.

Vệ Cẩm Hoa thế nhưng thật ra không chút nào để ý đến việc Vệ Cẩm Dương khen tặng một câu tùy ý không chú tâm như vậy, chỉ là thập phần chuyên chú nhìn nhóc, trên mặt tươi cười thanh triệt, có thể thấy được đây là do sung sướng cùng an bình từ trong nội tâm hiển lộ ra ngoài.

Không biết từ khi nào bắt đầu, y chỉ cần có Vệ Cẩm Dương bên cạnh liền từ thân đến tâm đều thả lỏng, mặc kệ Vệ Cẩm Dương đang làm gì, có hay không chuyên tâm chú ý đến y, chỉ cần có nhóc bồi y, y liền sẽ quên mất hết thảy mệt mỏi bởi tranh quyền đoạt lợi, trong lòng chỉ còn lại tràn đầy an bình cùng ấm áp.

Vệ Cẩm Hoa duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Vệ Cẩm Dương, sủng nịch tươi cười nhìn nhóc, hài tử trước mắt đã trưởng thành không ít, nhưng vẫn như cũ là người thân cận nhất của y! Thế giới của y cũng chỉ có một chút sắc thái của vật sống như vậy.

Đây là bến cảng ấm áp cuối cùng thuộc về Vệ Cẩm Hoa y.

Cảm thụ ngón tay mềm mại như nữ nhân của Vệ Cẩm Hoa chạm vào đầu rồi xoa dần xuống tiếp xúc với da thịt trên mặt, Vệ Cẩm Dương không tránh khỏi có một loại cảm giác quái dị.

Nói như thế nào đây? Huynh đệ bình thường ở chung hẳn là theo độ tuổi tăng lên mà bảo trì khoảng cách, giảm bớt tứ chi tiếp xúc! Cố tình đến phiên hắn cùng Vệ Cẩm Hoa lại có vẻ càng lớn lên thì bọn họ tứ chi tiếp xúc thân mật lại càng nhiều! Ngược lại còn vượt xa khi còn nhỏ.

Thật là hiện tượng kỳ quái a!
Chỉ mong qua mấy năm nữa hoàng đế đại ca tương lai nhà hắn có thể bỏ cái thói quen cùng đệ đệ sinh ra tiếp xúc cơ thể đi! Nếu không, hai người bọn họ trưởng thành lại vẫn sờ tới sờ lui như vậy trông thật khó coi.

Tuy rằng bọn họ đều biết đó chỉ là huynh đệ động chạm thân mật, nhưng chung quy vẫn là không nhìn được.

Về sau vẫn là để cho Vệ Cẩm Hoa đi sờ đại tẩu đi!
Cái chuyện sờ tới sờ lui như vậy vẫn nên phát sinh ở hán tử cùng muội tử thân mật mới tương đối đáng tin a!
Vệ Cẩm Dương tự động bổ não (13) rồi ghé vào lòng ngực của Vệ Cẩm Hoa tùy y phi lễ, phi, là quan ái vuốt ve.

Ánh mắt trong lúc lơ đãng rơi xuống trúc địch giắt ở bên eo của y.

Này là trúc địch năm Vệ Cẩm Dương sáu tuổi tặng cho Vệ Cẩm Hoa, hắn nhớ rõ.

Hắn chỉ là có điểm nhận không ra, mới qua hai năm mà thôi, mặc dù Vệ Cẩm Hoa thập phần yêu quý cùng dụng tâm bảo dưỡng, nhưng trúc địch cũng đã từ xanh biếc đẹp đẽ biến thành khô vàng như trải qua tang thương.

Năm đó hắn làm ra đã đơn sơ, bây giờ bản thân trúc địch vốn không hề giá trị ở trong mắt Vệ Cẩm Dương càng thêm lộ rõ.

Một cây trúc địch như vậy, Vệ Cẩm Hoa vì sao còn muốn mỗi ngày mang theo bên người? Rõ ràng trúc địch này trừ bỏ âm sắc bên ngoài còn chuẩn, đã không còn giá trị.

Là Thái Tử đương triều, Vệ Cẩm Hoa vì sao vẫn quý trọng đem nó theo bên người? Quả thật là hạ thấp giá trị của y.


Hơn nữa, cung yến năm nay phụ hoàng rõ ràng đã tặng cho Vệ Cẩm Hoa ngọc địch giá trị liên thành mà kiếp trước được y xem là trân bảo, vì cái gì Vệ Cẩm Hoa còn đem trúc địch vẻ ngoài bình thường này theo bên người, mà không đổi thành ngọc địch kia?
Chẳng lẽ bởi vì quá mức quý trọng mà luyến tiếc không dùng đến sao? Vệ Cẩm Dương tỏ vẻ thập phần không hiểu ý nghĩ của Vệ Cẩm Hoa.

Tựa hồ là chú ý tới Vệ Cẩm Dương chuyên chú nhìn chằm chằm trúc địch, Vệ Cẩm Hoa cúi đầu sủng nịch nhìn nhóc, ôn nhu hỏi, "Cẩm Dương, làm sao vậy? Đệ xem cây sáo làm cái gì?"
"Đại ca, huynh vì sao vẫn dùng cây sáo này? Không đổi thành sáo ngọc phụ hoàng ban cho?" Vệ Cẩm Dương ngẩng đầu nhìn Vệ Cẩm Hoa, thập phần không thể lý giải suy nghĩ của y.

Rõ ràng vô luận là thủ công tinh xảo hay là giá trị liên thành, ngọc địch cùng trúc địch đều khác nhau một trời một vực.

Nếu là hắn, khẳng định đã sớm đổi thành ngọc địch, sẽ không dùng lại trúc địch mà ngay cả chính hắn tự làm ra còn thấy ghét bỏ! Thực không hiểu nổi y nghĩ cái gì!
"Bởi vì là trúc địch Cẩm Dương tặng cho đại ca, là lễ vật tốt nhất đại ca đời này nhận được a!" Vệ Cẩm Hoa vẫn là dáng vẻ tươi cười vô cùng sủng nịch của một hảo ca ca.

Thông thường cách nói như vậy sẽ khiến người nghe có một loại cảm giác giả dối cùng lừa gạt, nhưng hôm nay ngữ khí của y lại vô cùng chân thành cùng chuyên chú, phảng phất như trúc địch do Vệ Cẩm Dương tặng quả thật là lễ vật tốt nhất mà đời này y nhận được.

Chống lại ánh mắt vô cùng chuyên chú của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương theo bản năng liền muốn trốn tránh.

Hắn cảm nhận được, Vệ Cẩm Hoa trong lời nói đã giao ra vô hạn tin cậy, từ trong ánh mắt của y, hắn tựa hồ đọc được, chính mình ở trong lòng của Vệ Cẩm Hoa thật sự rất quan trọng, phi thường quan trọng, quan trọng đến vô pháp thay thế cùng nguyện ý đánh đổi tất cả.

Có điều Vệ Cẩm Dương lại theo bản năng không muốn tiếp thu ánh mắt kia của Vệ Cẩm Hoa.

Hắn có một loại trực giác quỷ dị, chỉ cần hắn tiếp nhận tín nhiệm mà Vệ Cẩm Hoa phó thác, hắn liền sẽ lâm vào một vòng lẩn quẩn kỳ dị, loại trực giác này khiến hắn vô pháp nhìn thẳng vào mắt y.

Đang trong lúc toàn tâm toàn ý nghĩ cách tránh né ánh mắt tín nhiệm của Vệ Cẩm Hoa, cách đó không xa lại truyền đến một trận ồn ào.

Sao lại thế này? Xét hết toàn bộ hoàng cung, nơi này rõ ràng là hoang vắng nhất, còn ai khác sẽ tới đây?
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay trạng thái không tốt, hơn nữa *động kinh, ngày mai còn có canh một! Ấn trảo!
~~~~~
(1)
"Thúy trúc" (翠竹): từ "thúy" nghĩa là xanh biếc.
(2)
"Âm tùy tâm tẩu" (音随心走): âm thanh xuất phát từ trong tâm của người tấu khúc.
Tui dịch theo ý hiểu thôi chứ không tìm được nghĩa.

Ngoài ra tui tìm được "Âm tùy tâm động" (音随心动), mà cũng không tra được nghĩa luôn.
(3)
"Ngưu khí" (牛气): kiêu ngạo, tự hào.
(4)
"Cao bất khả phàn" (高不可攀): cao đến không thể vịn vào, không thể nắm lấy.
(5)
"Dao bất khả cập" (遥不可及): xa đến không thể theo kịp.
(6)
"Phù bất thượng tường" (扶不上墙), trích từ câu "Lạn nê phù bất thượng tường" (烂泥扶不上墙): Bùn nhão không thể trát tường.
i.


"A Đẩu phù bất khởi lai" (阿斗扶不起来): A Đẩu đỡ không dậy nổi.
i.

Cố sự về A Đẩu (阿斗):
A Đẩu là tiểu tự của Lưu Thiện, con trai Lưu Bị, năm 17 tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế Thục Hán, tại vị 40 năm thì hàng Ngụy, mất nước.

Người xưa đánh giá ông là vị vua yếu nhược, thậm chí tiểu tự A Đẩu của ông còn được dùng như chữ "thiểu năng".

Tuy nhiên, sau này nhiều người đưa ra lập luận cho rằng ông là cao thủ ẩn nhẫn, đại trí giả ngu, giấu mình trong bóng tối mà an bày tất cả thế cục.
(7)
"Chính xử vu thanh thông" (正处于青葱)
i.

"Thanh": màu xanh; "Thông" cũng là màu xanh, nghĩa khác là cọng hành.

Chẳng lẽ Cẩm Dương nói đại ca vẫn còn đang là "cọng hành xanh mơn mởn"???
(8)
"Thưởng tâm duyệt mục" (赏心悦目): tâm thì thưởng thức, mắt thì thấy vui.

Dùng để nói về phong cảnh hoặc những thứ khiến người nhìn cảm thấy vừa mắt và trong tâm cũng thấy yêu thích, hài lòng.
(9)
"Bạch si" (白痴): ngu ngốc, ngờ nghệch.
(10)
"Nhất vấn tam bất tri" (一问三不知): một lần hỏi thì ba lần tỏ ra không biết, người ta hỏi một câu thì cả nguyên nhân, quá trình và kết quả đều không biết, từ đầu tới cuối đều không biết,
i.

Ví dụ điển hình là Nhiếp Hoài Tang trong "Ma Đạo Tổ Sư", tất nhiên là giai đoạn không ai biết ảnh đế này đang nhập vai.
i.

Thật ra, "tam bất tri" trong câu này có liên quan đến một điển cố trong "Tả truyện":
Sự kiện diễn ra vào năm thứ hai mươi bảy đời Lỗ Ai Công.

Theo đó, năm 468 trước Công Nguyên, đại phu Tuân Dao nước Tấn đem quân phạt Trịnh.

Nước Trịnh chống không nổi nên sai quan đại phu là Công Tử Ban sang Tề cầu cứu.
Tề Bình Công không muốn Tấn nhờ vào thôn tính Trịnh mà lớn mạnh thêm, sẽ uy hiếp nước Tề, bèn sai quan đại phu là Trần Thành Tử dẫn quân cứu viện.

Khi Trần Thành Tử dẫn quân đến bờ sông Đạt Truy, trời mưa to, sĩ tốt chẳng muốn đội mưa vượt sông.

Viên hướng đạo nước Trịnh là Tử Tư nói: "Quân Tấn đã kéo sát đến chân thành nước Trịnh, vua quan nước Trịnh mong ngóng quân Tề sớm đến cứu nguy.

Nếu không tiến lên, e rằng không cứu kịp".

Trần Thành Tử bèn khoác áo tơi, cầm mâu dẫn quân gấp gáp tiến công, sẵn sàng giao chiến cùng quân Tấn.
Nguyên soái Tuân Dao của quân Tấn thấy quân Tề nghiêm chỉnh oai vũ nên kinh sợ, bảo các bộ tướng: "Ta biết được sẽ đánh nước Trịnh, không đoán được sẽ giao chiến cùng quân Tề.

Quân lính của họ sắp đặt chỉnh tề, ta sợ đánh không lại".

Các bộ tướng cũng tán thành, chủ trương lui binh.

Tuân Dao vừa hạ lệnh lui quân, vừa sai sứ giả bái kiến Trần Thành Tử.

Sứ giả nói: "Nước Tấn xuất quân lần này thật ra là vì báo thù cho ngài.

Tộc nhân của ngài từ nước Trần lưu lạc sang Tề.

Tuy Trần bị Sở diệt quốc, nhưng đó cũng là tội của nước Trịnh.

Do vậy, vua nước tôi sai người đến Trịnh để điều tra nguyên nhân khiến nước Trần diệt quốc và phân ưu với ngài".

Trần Thành Tử biết là dối trá, đuổi sứ giả về.
Khi ấy, một bộ tướng của Trần Thành Tử là Tuân Dần nói: "Tôi nghe nói nước Tấn toan đem một ngàn cỗ chiến xa tiêu diệt quân Tề".

Trần Thành Tử nói: "Dẫu cho một ngàn cỗ chiến xa xông tới, chúng ta cũng không thể không giao chiến.

Lời ông vừa nói chính là hạ thấp ý chí quân ta, tăng khí thế cho quân địch, ta sẽ tâu lại với vua".
Tuân Dần biết mình lỡ lời, bèn than: "Quân tử chi mưu dã, thỉ, trung, chung, giai cử chi, nhi hậu nhập yên.

Kim ngã tam bất tri nhi nhập chi, bất diệc nạn hồ", dịch là "Quân tử suy tính, ắt đều xét đến khởi đầu, diễn biến và kết thúc, rồi mới tính đến mưu kế.

Nay ta cả ba điều đều chẳng biết mà đã chen vào bày mưu, chẳng phải đã gặp trắc trở ư?"
Vài ngày sau, quân Tấn rút binh, Trần Thành Tử cũng dẫn binh về nước.
(11)
"Đối ngưu đạn cầm" (对牛弹琴).
(12)
"Thần du thiên ngoại" (神游天外).
(13)
"Não động đại khai" (脑洞大开), xuất phát từ chữ "não bổ" (脑补): từ này bắt nguồn từ phim hoạt hình Nhật Bản, người xem sử dựng trí tưởng tượng trong đầu họ để tự động bổ sung thêm cốt truyện hoặc những nội dung không có trong bộ phim gốc, sau đó mở rộng ra với tình tiết trong đời thực.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
i.

Tui cực kỳ thích đoạn đối thoại này trong truyện "Chỉ cần có tiền ta yêu":
"-Thích màu xanh biếc.
- Vì sao?
- Bởi vì thích trúc.
- Vì sao thích trúc?
- Bởi vì trúc chung tình nhất.

Trúc sống trăm năm, nhưng chỉ nở hoa một lần, hoa lìa cành trúc cũng úa tàn."
Ngay từ đầu tui đã mong anh là nam chính, rồi lại hồi hộp theo dõi, cũng cố nhịn không đọc trước chương cuối.

May mà HE, may mà anh có HE.
i.

Tui từng coi trích đoạn "Về đất Kinh Châu", cảnh Triệu Vân ôm ấu chúa phá vòng vây của quân Tào Tháo, giờ mới biết ấu chúa đó chính là A Đẩu.

Triệu Vân tui coi là do cô Phượng Mai diễn, tui cực kỳ thích cô Phượng Mai diễn vai có tính cách mạnh mẽ, đặc biệt là lúc cô giả trai, ngầu bá cháy.
i.

Vụ "âm si" làm tui băn khoăn nếu như một trong hai người Vong Tiện "mù nhạc" thì chắc hết truyện sớm.
./..

Bình Luận (0)
Comment