Dược Toạ rời đi không bao lâu, Vệ Cẩm Dương và các vị tướng sĩ đóng quân tại biên quan cũng nhận được khen ngợi cùng phong thưởng từ Kính Hòa Đế đối với trận này đánh đâu thắng đó (1) vì nước rạng danh (2), bức lui man di.
Chư vị tướng sĩ có công càng là trực tiếp được thăng phẩm cấp xem như ân sủng, trong đó quan quân từ doanh trưởng trở lên thậm chí còn được điểm danh ban cho cơ hội suất lãnh phân đội tinh anh vào kinh diện thánh.
Hết thảy đều thực viên mãn.
Điểm kỳ quái duy nhất chính là, Lưu Dương thiếu tướng quân vốn được coi như công thần lớn nhất trong đại chiến lần này lại không hề được Kính Hòa Đế đề cập đến một câu, thật sự khiến người ta nghiền ngẫm không ra thánh ý rốt cuộc là như thế nào.
Rõ ràng công lao xếp vào hàng đệ nhị như Lâm Giản, Chu Hiểu cùng kẻ thậm chí chẳng có công trạng lớn nào như Vạn Trọng Sơn đều nhận được khen thưởng cùng thăng quan tiến chức, tại sao chỉ duy độc có mỗi Lưu Dương là ngay cả danh tính cũng chưa từng được Thánh Thượng nhắc tới? Chẳng lẽ Thánh Thượng đây là muốn tá ma giết lừa, e sợ Lưu thị công cao chấn chủ cho nên muốn nhân cơ hội này xem nhẹ cùng xóa rớt công tích của Lưu Dương sao?
Trong khoảng thời gian này, bởi vì không đoán được Kính Hòa Đế ý tứ rốt cuộc là như thế nào cho nên mọi người vẫn luôn nghị luận sôi nổi, một số người chỉ lén lút phỏng đoán thánh ý, một số người lại trắng trợn táo bạo trực tiếp dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn về phía Lưu thiếu tướng quân, cho rằng vị này nhìn qua thực bình tĩnh nhưng không biết trong nội tâm đã khổ sở thế nào đâu.
Có mấy vị huynh đệ được điểm danh khen thưởng cũng là người có nghĩa khí, bọn họ đã âm thầm tính toán hảo, cho dù mất đi khen thưởng thậm chí là liều mạng cũng không thể để vị thiếu tướng quân trẻ tuổi được các tướng sĩ vô cùng kính yêu của bọn họ bị thua thiệt, dự định lúc vào kinh diện thánh sẽ vì Lưu Dương đứng ra trực ngôn thẳng gián.
Tuy nhiên, mọi việc trên đời đều là nửa tốt nửa xấu.
Bên trong quân doanh có người lo lắng cho Lưu thiếu tướng quân, tất nhiên cũng không thiếu người bởi vì thánh chỉ lần này mà vênh váo tự đắc, cái đuôi nhếch lên tận trời.
Trong số đó, biểu hiện rõ ràng nhất không cần nghi ngờ chính là vị Vạn đại tướng quân vô duyên vô cớ bị tước đoạt quân quyền cùng với vây cánh của ông ta.
Bọn họ giống như thật sự thấy được lúc đến kinh thành thì Lưu Dương liền sẽ bị Thánh Thượng làm thịt, không chết tử tế được, cho nên cả ngày không có lúc nào là không lộ ra trào phúng tươi cười, chỉ kém chưa nói ra miệng câu "Xem ngươi chết như thế nào".
Đối với mấy ngày này trong quân gió thổi cỏ lay, Vệ Cẩm Dương lại phảng phất không hề nghe thấy, xem xét nhóm tướng sĩ vào kinh diện thánh chuẩn bị hành trang, cũng phân phó những người lưu lại đóng giữ biên quan những việc cần làm, liền dẫn theo đại quân mênh mông cuồn cuộn hướng về kinh thành.
Lần này hồi kinh so với những lần trước đều cực kỳ bất đồng.
Bởi vì mang theo vinh dự cùng thắng lợi trở về, đại quân đi đến nơi nào cũng đều được bá tánh địa phương nhiệt liệt hoan hô.
Vậy nên các tướng sĩ tâm tình tựa hồ cũng vui vẻ phấn khởi lên, không hề có cảm giác bực bội vì hành trình kéo dài vô vị như trong dĩ vãng, một đám hán tử chỉ biết tràn đầy cõi lòng đều là vui thích cùng dân chúng hưởng thụ ăn mừng chiến thắng.
Hành trình cũng bởi vậy mà bị trì hoãn không ít.
Nhưng cho dù trì hoãn thế nào thì không đến hai tháng sau đại quân vẫn vào một ngày lúc chạng vạng đuổi tới vùng ngoại ô kinh thành.
"Lâm Giản, Chu Hiểu, các ngươi đi trước an bài các tướng sĩ nghỉ ngơi đi.
Ta cần phải đi một nơi, sáng mai sẽ trở về hội hợp, các huynh đệ liền giao cho ngươi." Vệ Cẩm Dương nhìn cửa thành đóng chặt xa xa đang được ánh tà dương ấm áp bao phủ, cùng cách đó không xa một ngọn núi cao nguy nga chót vót phảng phất như đang hoan nghênh đại quân chiến thắng trở về, tâm tình của hắn mạc danh cũng xúc động lên.
Không biết vì sao, lần này rõ ràng là toàn thắng trở về nhưng Vệ Cẩm Dương đã chẳng thể nào tìm lại được chính mình năm xưa, giống như một cái lăng đầu thanh (3), tâm tính đơn giản lại dễ dàng vui sướng.
Sau khi đã trải qua chiến tranh chân chính tắm máu (4) một lần, những nóng nảy vốn dĩ sẽ bởi vì thắng lợi mà nảy sinh cũng tựa hồ biến mất không còn một mảnh, lưu lại chỉ có tang thương trầm trọng cùng vô vàn tịch mịch.
"Hảo, hết thảy cứ yên tâm giao cho ta đi, Đại tướng quân." Theo ánh mắt của Lưu Dương nhìn thấy nơi xa kia là một ngọn núi cao đang tắm mình trong ánh chiều tà, Lâm Giản lập tức hiểu rõ cười cười, không hỏi gì liền tiếp nhận nhiệm vụ.
Ngọn núi kia tên gọi Linh Sơn.
Có lẽ những vị vương tôn quý tộc cùng thế gia con cháu bên trong kinh thành đều không quan tâm một ngọn núi mà cái tên cũng ít người biết đến như nó, càng không tin tưởng thờ phụng tòa chùa miếu nho nhỏ trên đỉnh núi này.
Thế nhưng, Lâm Giản biết Linh Sơn Tự đối với Lưu gia có một ý nghĩa vô cùng trọng đại, bởi vì bên trong ngôi chùa này cơ hồ là nơi lưu giữ tro cốt của nhiều thế hệ con cháu Lưu gia tử trận sa trường, đa phần vẫn là tráng niên nam tử, hơn nữa phu nhân của Lưu lão tướng quân cũng chôn cốt tại nơi đây.
Tuy rằng Lâm Giản không hiểu truyền thống từ chối giữ nguyên thi hài mà chỉ lưu tro cốt an trí trong Linh Sơn Tự đối với Lưu gia có ý nghĩa thế nào nhưng chắc chắn nơi đây đối với toàn bộ Lưu gia hiển nhiên có một vị trí vô cùng đặc biệt.
Hắn phỏng đoán Lưu Dương không phải là người của Lưu gia nhưng nhất định cùng Lưu gia quan hệ không cạn, thế nên nhìn đến Linh Sơn liền tức cảnh sinh tình muốn lên núi bái lạy cũng không có gì lạ.
"Đúng vậy, Lưu đại tướng quân ngươi nên sấn hiện tại chạy nhanh lên núi khấn vái nha.
Ngày mai toàn bộ đội quân của chúng ta đã phải vào trong kinh thành diện kiến Thánh Thượng, phong cảnh kiêu ngạo của ngài cũng không còn kéo dài bao lâu đâu, vẫn là nên ra sức cầu xin Phật Tổ phù hộ đi, cầu xin không cần chết quá khó coi." Vạn Trọng Sơn tuy lâm thời bị bãi miễn quyền chỉ huy nhưng quân hàm của ông ta cũng chỉ đứng dưới Vệ Cẩm Dương, bởi vậy vị trí cũng thuộc hàng dựa trước, cách Vệ Cẩm Dương thật sự gần, vừa nghe hắn nói muốn tạm rời đi liền lập tức tận dụng mọi cơ hội để châm chọc trào phúng.
Đại tướng quân hắn đã phân tích qua, Lâm Lưu hai đại gia tộc từ trước đến nay đều là một nhà che chở Nhị hoàng tử, một nhà phụ tá Thái tử, đối chọi nhau gay gắt như nước với lửa, cho dù mấy năm gần đây ngoài mặt có vẻ yên tĩnh xuống dưới nhưng không biết bên trong ngầm tranh đấu khốc liệt thế nào đâu.
Hoàng thượng thì vẫn luôn không tỏ rõ thái độ, dùng hai bên tới kiềm chế lẫn nhau.
Hiện tại Lưu Dương lập công lớn như vậy, Lâm gia hiển nhiên không vừa mắt thế lực của Lưu gia càng thêm to lớn uy hiếp chính mình, Hoàng thượng cũng không cho phép một nhà thay đổi cục diện cân bằng vốn có.
Cho nên tuy lần này Lưu Dương lập được đại công nhưng đến lúc vào cung diện thánh thì cũng chỉ có thể tiện nghi cho Vạn đại tướng quân hắn.
Còn Lưu Dương sao, đang lúc dân chúng còn chú ý thì có lẽ Hoàng thượng cũng không trực tiếp xử lý, nhưng về sau còn không phải bị hoàn toàn vứt bỏ, đến lúc đó chờ xem đại tướng quân hắn thong thả thu thập thằng nhãi này như thế nào đi.
"Huynh đệ, như vậy nơi này liền giao cho ngươi, ta đi trước một bước." Lời nói không hợp nhau thì nửa câu cũng ngại nhiều (5), Vệ Cẩm Dương một chút cũng không nghĩ quan tâm tới Vạn Trọng Sơn đánh chủ ý gì, chỉ hướng về phía Lâm Giản khẽ ra hiệu liền nắm chặt dây cương hướng Linh Sơn chạy như bay.
Tọa lạc tại vùng ngoại ô ngay phía trước cổng thành, Linh Sơn đối với toàn bộ Lưu gia cùng Vệ Cẩm Dương có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, nơi này cơ hồ có thể nói là một tồn tại tương đương với mộ phần của toàn bộ Lưu thị.
Lưu thị là tướng môn thế gia, tổ tiên lưu lại di huấn muốn con cháu từng thế hệ vẫn an táng ở vùng đất ngoại ô trên con đường vào kinh thành chính là muốn cho anh linh của bọn họ có thể trước tiên nhìn thấy Tử Vân đại quân khải hoàn trở về.
Tổ huấn này đã truyền thừa hơn hai trăm năm, chỉ cần là tướng lãnh hậu duệ của Lưu gia, mỗi khi xuất chinh chiến thắng trở về thì việc đầu tiên phải làm cũng không phải về nhà mà là lên Linh Sơn hướng các vị liệt tổ liệt tông báo bình an cùng hội báo tin vui.
Trên người Vệ Cẩm Dương đã chảy xuôi một nửa huyết mạch của Lưu gia, lần này khải hoàn hồi kinh tất nhiên cũng nên làm được giống như vậy.
Bởi vì ở trong lòng của Lưu thị tộc nhân bọn họ, có thể lấy chiến thắng trở về làm lễ vật tế tổ chính là phi thường phi thường vinh dự, có thể lấy làm tự hào quang tông diệu tổ.
Sau khi tế bái tro cốt cùng linh vị của Lưu thị tộc nhân được cung phụng ở Linh Sơn Tự, Vệ Cẩm Dương cũng từ bỏ kế hoạch ở đây trụ lại một đêm, nhanh chân xuống núi.
Nguyên nhân cũng đơn giản, bởi vì hôm nay khách hành hương là nữ tính trụ lại thật sự quá nhiều, hắn là một nam nhân hiển nhiên không tiện ở lại qua đêm.
Chuyện này phải nhắc đến năm xưa Vân Tương Vương Vệ Thiệu Đường cùng Lưu gia nhị tiểu thư Lưu Linh Tê cũng vì đến đây tế bái những vị tướng sĩ đã hy sinh xương máu cho giang sơn xã tắc nên mới có duyên gặp gỡ, sau đó có cơ hội thấu hiểu lẫn nhau.
Thế nên ngọn núi này ở trong lòng của không ít vị khuê các tiểu thư ở kinh thành chính là nơi có thể mang đến kỳ tích, giúp các nàng cầu được nhân duyên tốt cùng vị lang quân như ý.
Hôm nay gặp đúng lúc nơi này đâu đâu cũng chạm mặt mấy vị thiếu nữ hoài xuân đang cầu một đóa đào hoa, Nhị điện hạ hắn mới phải vội vã chạy nhanh xuống núi, sau đó còn phải suy xét xem chính mình đêm nay có khả năng rất cao phải ngủ một đêm màn trời chiếu đất a.
Vệ Cẩm Dương tâm trạng buồn bực nắm dây cương chậm rãi đi bộ trên con đường gập ghềnh dọc theo sườn núi, vắt óc suy nghĩ tối nay nên ngủ ở đâu, bỗng nhiên bị bóng đêm phía trước mơ hồ truyền đến tiếng vang hấp dẫn lực chú ý.
"Cứu mạng a, cứu mạng a.
Cường đoạt dân nữ.
Ai tới cứu tiểu thư nhà ta a." Hình như là tiếng hô hoán mang theo khóc nức nở của một thiếu nữ, nghe qua còn tràn ngập sợ hãi.
"Hắc hắc hắc, phú gia tiểu thư làm cái gì không được, lại cố tình muốn ở chỗ này đuổi đêm lộ làm chi? Đây không phải là đưa tới cửa cho mấy huynh đệ chúng ta sảng một trận sao? Kêu la cái gì hả? Tại chốn núi rừng hoang vu này cho dù các ngươi kêu rách cổ họng cũng không ai nghe thấy a." Đáp lại âm thanh run rẩy của tiểu cô nương lại là một giọng nói đáng khinh bỉ của một tên đại hán, nội dung nói ra cũng là loại lời kịch cẩu huyết nghìn bài một điệu khiến người buồn nôn.
Màn đối thoại vừa quen thuộc vừa không cẩu huyết như vậy thật sự khiến người nghe có đôi khi chỉ cảm thấy vô cùng khôi hài a.
Chẳng lẽ vận khí của hắn liền tốt như vậy sao? Như thế nào chỉ là xuống cái núi, lần trước thì chính mình bị kẻ xấu hạ mê dược bắt cóc, lần này lại vừa lúc đuổi kịp tình tiết trong truyền thuyết: sơn đại vương đoạt áp trại phu nhân.
Vệ Cẩm Dương bởi vì lời kịch mà nhân vật của không biết bao nhiêu thoại bản đã nói lạn mà thập phần vô ngữ ở trong đầu phun tào một màn vừa cẩu huyết vừa không có sáng ý đằng kia.
May mắn, hắn còn kịp nhớ ra đây là hiện thực, không thể đứng nhìn nhân gia tiểu cô nương trong sạch bị hủy như vậy, lập tức chạy nhanh tiến đến cứu người.
"Rõ như ban ngày (6), lanh lảnh càn khôn (7), dưới chân thiên tử há có thể tha cho đám người các ngươi cường đoạt dân nữ."
Khụ khụ, có thể là vừa rồi dừng lại não bổ quá nhiều, Vệ Cẩm Dương hắn thế nhưng cũng làm ra loại sự tình trung nhị như vậy...!cơ hồ là chưa qua đại não kiểm duyệt, một chút cũng không suy xét thời điểm hiện tại rõ ràng là ban đêm, liền trực tiếp hô lên lời thoại của nhân vật anh hùng cứu mỹ nhân.
"Nơi nào tới ngốc bức?" Vệ Cẩm Dương đột ngột xuất hiện khiến mấy tên sơn tặc vốn dĩ bởi vì làm chuyện xấu mà ngốc lăng một lát, chỉ là sau khi hắn mở miệng nói xong lời kịch kia...!tên đại hán nhìn dáng vẻ là đầu lĩnh đã không nhịn được lập tức chửi lên.
Mà tiểu cô nương bị mấy tên hán tử khác gắt gao đè lại vẫn cố gắng cầu cứu, nguyên bản nhìn thấy Vệ Cẩm Dương xuất hiện thì trong mắt liền hiện lên ánh sáng hy vọng, cũng bởi vì câu nói này của hắn mà dập tắt không còn chút gì, nàng chỉ cảm thấy bọn họ lần này thật sự hết cứu rồi.
"Thức thời liền cho lão tử lăn xa một chút, bằng không hiện tại ta sẽ khiến cho ngươi ăn không hết gói đem đi (8)." Tên đại hán trong tay còn chặn ngang ôm một vị cô nương không rõ dung mạo chỉ xem trang phục tựa hồ là phú gia tiểu thư, ngoài miệng vô cùng khinh thường không nghĩ đối phó Vệ Cẩm Dương.
Xin lỗi, hắn cũng không nghĩ sẽ khai loại vui đùa này a.
Vệ Cẩm Dương lập tức nghiêm túc trở lại, chỉ dùng tay không hoạt động vài cái đã từ trong tay tên đầu lĩnh kia cứu thoát vị cô nương đang sợ hãi tới run bần bật, sau đó vô cùng thành thạo bắt đầu giải quyết gã ta.
Bọn sơn tặc khác vừa kịp phản ứng liền lập tức nhào về phía Vệ Cẩm Dương nhưng cũng chỉ có thể bị hắn một chân đá văng.
Nói giỡn, lấy công phu của hắn đúng là không thể đem ra so với người trong võ lâm nhưng cho dù trong tay còn ôm một cái cô nương thì dùng để đối phó loại cửu lưu hái hoa trộm đạo như bọn chúng vẫn là dư dả.
Bảy tám tên tráng hán cứ như vậy lấy một phương thức vô cùng khó coi lăn lộn trên mặt đất, ôm bụng rên la.
Cùng nhau nằm một hồi, cái tên mà Vệ Cẩm Dương đoán là đầu lĩnh rốt cuộc ngẩng đầu giận dữ nhìn hắn một cái rồi quát lên, "Các huynh đệ, đi!"
Sau đó một đám người liền bắt đầu như ong vỡ tổ thi nhau chạy tán loạn.
Nhìn bọn chúng ở trong bóng đêm như đám chuột xám xịt chật vật chạy trối chết, Vệ Cẩm Dương không khỏi cảm thấy bản thân đã lâu chưa được sảng khoái như vậy.
Hắn thậm chí còn đang nghĩ xem có nên tiếp tục hô lên lời kịch "Lần sau đừng làm ta nhìn thấy các ngươi" để chơi soái hay không, lại bỗng dưng cảm giác được trong lòng ngực có thứ gì giật giật.
Thôi xong, làm một phen anh hùng cứu mỹ nhân mà hắn lại quên mất mỹ nhân còn đang được hắn ôm, nguyên lai nhuyễn ngọc ôn hương trong lồng ngực là cảm giác này nha.
"Tướng quân", nữ tử được Vệ Cẩm Dương ôm dựa theo ánh trăng nhìn thấy trên người hắn còn đang xuyên áo giáp, lại liên tưởng đến đại quân mấy ngày gần đây cũng sắp về đến kinh thành, lập tức sáng tỏ hắn là người ở trong quân đội.
Nàng có chút thẹn thùng cử động thân thể, ý bảo ân nhân buông mình ra.
Vệ Cẩm Dương lúc này mới cúi đầu ngượng ngùng chuẩn bị buông tay ra, nhưng vừa xem rõ dung nhan của nàng thì lập tức đương trường sững sờ.
Ánh trăng làm nổi bật dung mạo thanh tú của vị nữ tử này, khí chất điển nhã thoát tục, cả người tràn ngập hơi thở thư hương, vừa thấy chính là kiểu nữ hài thực ngoan ngoãn làm người ta chọn không ra lỗi.
Thế nhưng dung mạo bậc này đối với Nhị hoàng tử điện hạ hai kiếp gặp qua đủ loại mỹ nhân cũng không đáng để kinh ngạc, điều thật sự khiến hắn khiếp sợ chính là danh tính của chủ nhân gương mặt này.
Liễu thị, Liễu Vụ Dung.
Vương phi của hắn ở kiếp trước, chính thê của hắn, cũng là vị nữ tử duy nhất có thể xem như hắn đã từng thật lòng yêu thích, mà người nàng khuynh mộ lại là đại ca của hắn Vệ Cẩm Hoa.
Trọng sinh một lần, Vệ Cẩm Dương nguyên bản cho rằng đời này chính mình sẽ không bao giờ cùng nữ nhân này có bất luận cái gì giao tế cùng chạm mặt, lại không nghĩ rằng ở tình cảnh hôm nay gặp được nàng.
Tâm tình vốn dĩ đang sảng khoái cũng lập tức liền trở nên ngũ vị tạp trần.
"Tướng quân", thấy ân nhân buông ra nửa chừng lại tiếp tục bất động, Liễu Vụ Dung đành phải tăng lớn âm thanh cùng biên độ cử động, nhẹ nhàng xô hắn một chút.
"Liễu cô nương cẩn thận", Vệ Cẩm Dương bị thanh âm của nàng gọi trở về hiện thực, nhẹ nhàng đem nàng từ trong lòng mình thả xuống đất, đỡ nàng đứng vững xong liền nghiêng mặt đi không hề nhìn nàng.
Vô luận kiếp trước đủ loại yêu hận tình thù, hết thảy sự tình phát sinh giữa bọn họ đối với Vệ Cẩm Dương mà nói cũng đã theo cái chết của hắn mà tan thành mây khói.
Hắn đã không hề là vị Yến vương chân thành thích nàng của kiếp trước, mà Liễu Vụ Dung cũng không phải là vị Vương phi bị hắn bức đến cuồng loạn kia.
Hiện giờ, hắn cùng nàng chi gian có thể xưng hô lẫn nhau cũng chỉ có một tiếng "tướng quân" cùng một tiếng "cô nương" xa lạ mà thôi.
Hết thảy hết thảy đều đã qua đi, kiếp này đã cố gắng có được một nhân sinh hoàn toàn mới, hắn thật sự không nên lại nghĩ ngợi nhiều như vậy.
"Vị tướng quân này, sao ngài biết được tiểu thư nhà ta họ Liễu nha?" Thấy Vệ Cẩm Dương vừa trông thấy dung mạo của tiểu thư nhà mình liền "kinh diễm" đến ngây người, lại nghiêng mặt "ngượng ngùng" bắt chuyện, tiểu nha hoàn lanh lợi vô cùng bên người Liễu Vụ Dung liền phì cười một tiếng, vui vẻ hỏi.
Nha hoàn vừa hỏi như thế, Liễu Vụ Dung cũng có chút vi lăng, sau đó tựa hồ nghĩ đến cái gì cho nên gương mặt trắng noãn chợt hơi hơi nhiễm hồng, ngay cả giọng điệu quát lớn nha hoàn cũng có vẻ hết sức ôn nhu, "Bạch Quả, không được vô lễ."
"A, chỉ là năm trước trong yến tiệc sinh thần của Liễu thị lang, ta từng có vinh hạnh xa xa thoáng gặp qua Liễu đại cô nương.
Vừa nãy cũng chỉ là có chút phán đoán, không nghĩ rằng thật đúng là tiểu thư." Vệ Cẩm Dương dù sao cũng không thể nói "bởi vì kiếp trước cô nương là lão bà của ta cho nên ta đương nhiên nhận thức", đành phải giả vờ chuyên chú nhìn ngắm đôi giày trên chân mình, ở trong đầu suy nghĩ bịa đặt lý do.
"Thì ra là thế, Vụ Dung còn phải cảm kích ân cứu mạng của tướng quân đâu." Liễu Vụ Dung khẽ đưa mắt nhìn Vệ Cẩm Dương một cái, sắc mặt ửng hồng, lại không vạch trần việc sinh thần năm trước của phụ thân kỳ thật nàng căn bản không ở kinh thành, chỉ thuận nước đẩy thuyền nói tiếp, "Hiện tại nguyệt hắc phong cao, chẳng hay tướng quân có thể làm người tốt đến cùng, đồng hành cùng Vụ Dung xuống núi hay không? Rốt cuộc chúng ta hai nữ hài tử đi đường thật sự không an toàn."
"Cho dù tiểu thư không nói, ta cũng đang có ý này." Thời điểm hiện tại thật sự đã là đêm tối, nói thế nào thì một đại nam nhân như hắn cũng không có khả năng để hai vị nữ hài tử đơn độc đi lại ở chốn rừng núi hoang vắng này.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu ngôn coi cảm, nhưng ta còn là bán manh lăn lộn cầu nhắn lại.
~~~~~
(1)
"Cửu chiến cửu tiệp" (九战九捷): đánh chín trận thắng hết chín trận, đánh đâu thắng đó.
i.
Về nguồn gốc, mình tra thấy có chỗ ghi là Hạng Vũ giúp nhà Chu đánh Tần, có chỗ thì ghi là Thích Kế Quang đánh đuổi hải tặc Nhật Bản.
(2)
"Vi quốc tranh quang" (为国争光): vì nước giành lấy ánh sáng, vì nước vẻ vang, vì nước rạng danh.
(3)
"Lăng đầu thanh" (愣头青): loại người làm việc không dùng đến đầu óc, không biết suy nghĩ, hành động mù quáng.
(4)
"Tẩy lễ" (洗礼): lễ rửa tội, một nghi lễ quan trọng ở nhiều tôn giáo; thường dùng để chỉ việc trải qua sự kiện nào đó mà trưởng thành lên.
(5)
"Thoại bất đầu cơ bán cú đa" (话不投机半句多): lời nói không hợp thì nửa câu cũng ngại nhiều.
Tâm tư của mỗi người khác nhau, nếu đối thoại không thể tương thông thì nói thêm gì cũng là dư thừa, nên im lặng thì hơn.
(6)
"Quang thiên hóa nhật" (光天化日): nghĩa gốc là mô tả một thời đại thái bình thịnh vượng, về sau ẩn dụ cho hoàn cảnh mọi người đều nhìn thấy sự vật rõ ràng.
i.
"Quang thiên" (光天): bầu trời lớn nhất, ngày sáng nhất.
i.
"Hóa nhật" (化日): mặt trời cho vạn vật sinh trưởng.
(7)
"Lãng lãng càn khôn" (朗朗乾坤): rõ ràng có pháp trị, thiên hạ thái bình.
(8)
"Cật bất liễu đâu trứ tẩu" (吃不了兜着走): ăn không hết thì gói đem đi; nghĩa gốc là chỉ việc gây rắc rối hoặc hậu quả xấu thì phải tự mình gánh chịu; về sau dùng để cảnh cáo, đe dọa..