Roger còn đang kích động nói thì những người khác cũng lục tục đi vào, vừa vặn nghe được hết. Alvin che mặt, nhỏ giọng nói với Phương Vi Hùng, “Hiện tại tôi cảm thấy vô cùng mất mặt…”
Ánh mắt Hình Chiến sắc như đao tựa hồ muốn chém đứt tay Roger, “Anh còn muốn nắm bao lâu?”
“A? A! Xin lỗi! Tôi… Tôi không cố ý!” Roger nhanh chóng buông tay Cố Khâm ra, nhưng nhiệt tình vẫn không bị nước lạnh của Hình Chiến dội tắt, “Thương Lang! Xin cậu hãy nhận tôi!”
Cố Khâm dường như nhìn thấy được một cái đuôi đang vẫy bạt mạng phía sau Roger, không nhịn được mà chớp mắt vài cái, phát hiện đó chỉ là ảo giác của mình rồi mới ho khan một tiếng, “Vừa lúc tôi đang muốn nói chuyện với anh. Cái kia…” Hắn nhìn về những người khác ở quanh đó đang nhìn mình chằm chằm, kết quả mọi người vẫn không có ý định tránh đi. Quên đi, bọn họ nghe được cũng không sao, “Việc anh mô phỏng theo chiến thuật tôi vận dụng sẽ hạn chế lại tư duy của chính anh. Chuyện này cũng giống như việc các anh chỉ sử dụng chiến thuật trên sách vở, đều không nên làm. Tôi có thể chỉ điểm cho anh, nhưng tôi không có tư cách làm thầy của anh, như thế sẽ gây ảnh hưởng xấu cho anh.”
Roger vô cùng thất vọng, “Làm sao mà cậu biết! Từ khi tôi học chiến thuật của cậu, trình độ chỉ huy của tôi đã nâng cao hơn nhiều.”
“Đó là bởi vì đối thủ của anh quá yếu.” Cố Khâm không khách khí nói ra. Các học viên xung quanh hầu như toàn bộ đều đã bị Roger đánh bại, lúc này vẻ mặt họ đều hiện vẻ lúng túng, lại không có cách nào phản bác, dù sao thì so với Thương Lang bọn họ đúng là quá yếu, “Anh nghĩ ra tại sao anh lại thua Z thảm bại không? Không phải là vì cậu ta quá mạnh anh quá yếu, mà là bởi vì cậu ta đã quá quen thuộc phong cách chỉ huy của tôi. Anh hoàn toàn tư duy theo chiến thuật của tôi, không biết cách linh hoạt thay đổi, vì lẽ đó mà cậu ta có thể nhanh chóng dự đoán được hành động kế tiếp của anh, do đó mà phá giải trước một bước. Bởi thế nên anh mới có cảm giác bị dồn vào đường cùng.”
“Nhưng khi tôi nghiên cứu các trận đối chiến của hai người lại thấy mệnh lệnh cậu sử dụng cũng lặp lại rất nhiều. Z hiểu rất rõ phong cách chỉ huy của cậu, sao cậu ta đánh không lại được cậu? Cậu ta không thể dự đoán được hành động của cậu sao?” Roger thực sự không hiểu.
Hình Chiến hừ lạnh một tiếng. Alvin không khỏi toát mồ hôi lạnh thay cho Roger, cái tên này lại nói Z đánh không lại Thương Lang ở ngay trước mặt Z… Người này sùng bái Thương Lang tới mức nào chứ!
Có điều khi Cố Khâm nghe được lời này, tâm tình của hắn lại vô cùng khoan khoái, nên hắn kiên nhẫn giải thích, “Mức độ cao nhất của chiến thuật chỉ huy không phải là anh dự đoán được hành động của đối thủ hay là ngăn cản được đối thủ đoán ra hành động của anh mà là anh dẫn dắt đối thủ, để đối thủ bước đi theo sắp xếp của anh. Cho dù đối phương biết anh sẽ làm gì tiếp theo, có thể sẽ tiến hành cái gì, kể cả có biết rõ phía trước có cạm bẫy mai phục, đối phương cũng nhất định phải đi vào! Bởi vì ở trước mắt đối phương chỉ còn có con đường này là có thể lựa chọn, hoặc là nói, cho dù đối phương có sử dụng phương pháp nào đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn sẽ phải rơi vào cạm bẫy anh bày ra.”
“Bởi vì thế nên dù tôi và Hình Chiến quen thuộc phương thức tác chiến của nhau rồi thì cũng sẽ không tốn sức đi dự đoán hành động của đối phương. Đối chiến ở mức độ của chúng tôi, dự đoán không còn tác dụng, ngược lại quá thông minh còn có thể bị phản tác dụng, bị đối phương dắt mũi đi.”
Cố Khâm nói nói đến mức không dừng được, “Trình độ chiến thuật chỉ huy có thể chia làm ba mức độ. Mức độ thứ nhất chính là những người là quân giáo sinh như các anh mô phỏng bắt chước, học thuộc lòng sách dạy về chỉ huy trong quân đội và bài giảng của huấn luyện viên để biết tại tình huống nào nên đưa ra mệnh lệnh nào.”
“Mức độ thứ hai chính là mức độ dự đoán khi nãy tôi đã nói. Dự đoán hành động của đối thủ để ra tay trước, chiếm lợi thế trước, đồng thời động não sử dụng một vài thủ đoạn đối thủ không ngờ tới để đánh bất ngờ đạt được thắng lợi.”
“Mức độ thứ ba là mức độ mà một vị quan quân chỉ huy ưu tú phải đạt được – Mức độ dẫn dắt, dẫn dắt đối thủ đi theo suy nghĩ của anh, hoàn toàn không cần lo nghĩ về việc đối phương sẽ dự đoán được hành động kế tiếp của anh, bởi vì bọn họ không có lựa chọn!” Nói đến đây, khí thế của người Cố Khâm đã thay đổi, chói sáng đến lóa mắt, lại khiến người khác không thể nào dời tầm mắt đi.
“Anh hiện tại vẫn chưa tiếp xúc với chiến trường chân chính, vì thế việc anh mới chỉ ở mức độ mô phỏng là hoàn toàn có thể hiểu được. Ở tình trạng này anh nên tiếp xúc với nhiều loại phương thức tác chiến đa dạng, như thế mới có thể khai tác mở mang tầm mắt của anh. Thiên phú của anh rất tốt, hẳn là có cách suy nghĩ của chính bản thân, nên từ những thứ kia lựa chọn ra thứ hữu dụng với mình, lấy mạnh bù yếu chứ không phải là hạn chế tư duy của mình trong phong cách chiến thuật của một người nào đó.”
“Bây giờ tài liệu được dạy trên lớp chiến thuật đều đã được sửa chữa, bổ sung, hoàn thiện qua mấy trăm năm, kỳ thực đã rất hoàn mỹ rồi, bởi vì bên trong ghi chép lại rất nhiều loại phong cách chỉ huy, vô cùng thích hợp cho người mới học. Đây cũng là lý do tại sao huấn luyện viên lớp chiến thuật lại chỉ coi video đối chiến giữa tôi và Hình Chiến là một trận điển hình để phân tích mà lại không trực tiếp ném toàn bộ sách vở đi để cho các anh hoàn toàn học theo cách chỉ huy, truyền đạt mệnh lệnh của chúng tôi. Tôi giải thích như vậy anh có hiểu không?”
“Hiểu rõ hiểu rõ!” Roger bạt mạng gật đầu, cuồng nhiệt trong đáy mắt đã biến thành lý trí mang theo một ít sùng bái. Mà những người khác thì lại gần như theo bản năng mà gật đầu, sau đó lập tức nhận ra Cố Khâm căn bản không phải đang nói chuyện với bọn họ khiến cho vẻ mặt của họ đều có chút quẫn bách.
“Tôi biết cậu ẩn giấu rất sâu nhưng lại không nghĩ tới cậu sẽ ẩn giấu sâu đến mức này.” Angus mang theo vẻ mặt nghiền ngẫm mở miệng, ngay cả hắn cũng rút ra được lợi ích không nhỏ từ lời Cố Khâm vừa nói, “Có lúc cậu cùng Hình Chiến khiến tôi có cảm giác không giống tân sinh năm nhất chút nào mà là một quan quân thân kinh bách chiến. Thật không biết các cậu ăn gì mà lớn lên nữa, không lẽ có cha là Nguyên soái hoặc Thượng tướng đều sẽ thành như vậy sao?”
“Khụ, huấn luyện viên, có lẽ là chúng ta nên bắt đầu huấn luyện đi?” Cố Khâm lau lau mồ hôi trên trán, vụng về nói sang chuyện khác.
Tạ Hoan theo thói quen sờ lên khóe môi của mình nhưng lại thấy râu mép đâm vào ngón tay, khóe miệng hắn giật giật, “Thế này đi, các cậu chia làm hai đội, đánh một trận cho tôi xem. Bốn học viên mới tới lần này vào một tổ, thành viên chủ lực ban đầu vào một tổ. Các cậu tự phân bổ vị trí của mình, vị trí khuyết thiếu thì bổ sung NPC vào. Cho các cậu mười phút chuẩn bị.”
Nói cuộc tranh tài này công bằng thì đúng là công bằng, mà nói không công bằng thì đúng cũng không công bằng. Tổ chủ lực toàn bộ đều là học viên năm trên, hơn nữa còn là bảy đấu bốn, chiếm ưu thế về nhân số. Tổ tân sinh thì có hai người là học viên năm nhất không có bất kỳ kinh nghiệm nào, nhưng hai người còn lại lại là Z có thực lực cường hãn cùng Thương Lang được ca ngợi là truyền kỳ của khu chiến thuật. Đến tột cùng là bên nào chiếm ưu thế rốt cuộc vẫn có chút khó xác định.
Vị huấn luyện viên này đúng là đã ra một vấn đề khó cho Cố Khâm. Hắn và Hình Chiến đã làm đối thủ của nhau nhiều lần như vậy nhưng lại chưa từng hợp tác qua, việc hai người hợp tác đến cùng là cường cường liên hợp hay là đối chọi như nước với lửa thì thực sự là khó nói. Có điều tại lúc này còn có một chuyện trọng yếu hơn, phải quyết định ngay lập tức.
“Cái kia, lần này trong hai người ai làm chỉ huy?” Bốn người nhìn nhau một lát, Alvin lúc này mới đánh vỡ trầm mặc.
Không sai, trong một quân đoàn không thể có cùng một lúc hai vị Tướng quân, cũng không thể có hai vị Tổng chỉ huy. Nếu để hai người cùng thương lượng cuối cùng lại biến thành hai bên đều cho rằng phương án của mình là đúng, biện luận lí lẽ đủ thứ dẫn tới ai cũng không nghe ai làm hỏng thời cơ chiến đấu, như vậy chẳng bằng trước nhất chọn ra một Tổng chỉ huy – trong quân đội, mệnh lệnh cao hơn tất cả.
Cố Khâm cùng Hình Chiến nhìn nhau trong chốc lát, sau đó hai người gần như cùng lúc mở miệng.
“Tôi phụ trách đội chiến hạm đột kích đi.”
“Tôi dẫn dắt chiến đội cơ giáp.”
Hai người đồng thời sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới đối phương lại sẽ nhường cho mình.
“Này này! Hiện tại không phải là lúc nhường nhịn cho nhau đâu!” Thấy bên tổ chủ lực không cần phân chia đã đến báo cáo với huấn luyện viên rồi, Alvin gấp đến độ chỉ muốn lật bàn. Vào thời khác mấu chốt này còn tỏ ra khiêm tốn cái gì!
HIện tại đúng là không phải lúc nhường nhau… Dù sao thì với trình độ đối chiến như thế này để ai trong bọn họ làm cũng giống nhau cả. Cố Khâm cân nhắc tới thể chất của bản thân, cau mày, “Vậy thì để tôi chỉ huy. Alvin cậu làm phụ tá của tôi, Hình Chiến phụ trách chiến đội cơ giáp, Phương Vi Hùng cậu từng lái chiến hạm chưa? Ở trình độ nào?”
“Rồi, tôi tự học trên mạng chiến đấu.” Phương Vi Hùng đặc biệt ngoan ngoãn mà trả lời, “Tôi cảm thấy trình độ của mình cũng gần tương đương với NPC hệ thống.”
Cố Khâm biết Phương Vi Hùng không phải là loại người khoác lác, cho nên hắn rất kinh ngạc, tự học có thể đạt tới trình độ NPC sao? Mà nhìn dáng dấp của Phương Vi Hùng quả thật là có thiên phú lái chiến hạm thật. “Hừm, vậy đến lúc đó thì hành động theo lệnh của tôi.”
Bốn người đi tới trước mặt Tạ Hoan, Cố Khâm nói, “Huấn luyện viên, chúng em đã chuẩn bị xong rồi.”
Tạ Hoan đưa bọn họ vào một phòng học, trong đó có rất nhiều khoang giả lập, “Các cậu đi vào đã, tôi sẽ chọn một tấm địa đồ đối chiến.”
Angus đầy hứng thú mà nhìn mọi người tiến vào khoang giả lập, “Anh nói xem bọn Roger có phần thắng không?”
“Không có.” Tạ Hoan vừa lựa chọn địa đồ vừa trả lời.
“Nếu anh biết thì tại sao không tách Thương Lang cùng Z ra? Chiến đấu không có gay cấn thật chẳng đáng xem chút nào.” Angus đi tới gần, đưa tay vuốt lên màn hình trước mặt Tạ Hoan, “Tấm bản đồ này đơn giản quá, dùng tấm kia đi!”
“Thi đấu đoàn đội cần phải phối hợp với nhau. Chính vì bọn họ quen làm đối thủ rồi nên tôi mới cần phải biết được họ hợp tác thì sẽ như thế nào, đến lúc đó mới có thể sắp xếp huấn luyện tiếp theo được.” Tạ Hoan nhẹ nhàng vuốt ve móng vuốt đang tác oai tác quái của hắn.
“Anh sao cứ nghiêm túc như vậy? Thỉnh thoảng buông lỏng một chút cũng rất tốt, hay là chúng ta lại đánh cược tiếp?” Angus bắt đầu chộn rộn, cười đến híp cả mắt.
“Em còn muốn đánh cược gì?” Tạ Hoan bất đắc dĩ chỉ chỉ râu quai nón trên mặt mình, “Đây chính là kiệt tác của em đây.”
Angus nhìn hắn chăm chú một lúc, đưa tay kéo râu mép của hắn, rốt cuộc cũng nhịn không được mà bật cười thành tiếng, “Ha ha ha ha! Kỳ thật anh như thế này cũng rất đáng yêu!” Angus lần này cười không nham hiểm như thường lệ mà là cười đến đặc biệt hài lòng.
Tạ Hoan lắc lắc đầu, rốt cuộc cũng chọn xong một tấm địa đồ đối chiến. Nhiệm vụ của tấm bản đồ này là giải cứu con tin đang bị tạm giam. Nếu bên giải cứu con tin không giải cứu được và đưa con tin về vị trí ban đầu của mình trong vòng ba tiếng thì bên bắt giam con tin sẽ được phán định là bên thắng. Nếu như con tin tử vong thì bên giết chết con tin sẽ bị phán là thua cuộc. Bởi vì là thi đấu đoàn đội, việc tổng chỉ huy còn sống hay không không quyết định thắng bại, thế nhưng còn tổng chỉ huy cũng có nghĩa là sẽ được tính rất nhiều điểm, mà một khi tổng chi huy hi sinh thì cũng sẽ tổn thất một số điểm tương ứng.
Có điều, nội dung nhiệm vụ của tấm bản đồ này lại sẽ khiến cho bên giải cứu con tin rất đau đầu. Tạ Hoan muốn biết tại tình huống ấy, Z và Thương Lang sẽ làm ra lựa chọn gì, vì thế nên hắn để cho tổ tân sinh đi giải cứu con tin, mà cân nhắc tới thực lực của hai người này, Tạ Hoan đặc biệt cho tăng độ khó lên một chút cho tổ tân sinh.