Trọng Sinh Chi Tướng Quân Vs Tướng Quân

Chương 51

Hiệu trưởng Shawn nhìn theo nhóm tinh anh của trường quân sự rời đi, đứng bên cạnh là sĩ quan phụ tá Chris. Chris có chút lo lắng, dù sao con trai hắn cũng là một thành viên trong số đó, “Đơn vị bọn họ tiến vào lần này bị phê bình tác phong rất nhiều… Mấy năm trước cũng chưa từng chọn đơn vị này, cũng không biết Nguyên soái đang nghĩ cái gì nữa.”

Shawn cũng không cho là có gì không thích hợp, “Đối với bọn họ mà nói, đây là cơ hội tốt để họ nhanh chóng trưởng thành. Cậu không cần quá lo lắng, có Hình Chiến và Cố Khâm, họ sẽ không bị bắt nạt.”

“Vâng.” Cho dù thực lực của hai vị thiên tài này rất mạnh, nhưng dù sao đều vẫn chỉ là quân giáo sinh, làm sao so được với mấy kẻ già đời ngoài tiền tuyến? Ở trong trường quân đội được phủng đến càng cao thì khi tiến vào quân đội sẽ rơi càng thảm, người có lòng tự trọng cao lại càng dễ dàng chịu thiệt thòi. Hai thiên tài này có khi sẽ còn chật vật hơn cả Roger, nhưng dù sao trong tất cả mọi người thực lực của họ cũng là mạnh nhất, mà từ lúc bắt đầu cho tới hiện tại, bọn họ còn chưa từng làm khiến cho ai phải thất vọng cả.

Trước khi chia tay Chris từng dặn dò Roger, đối với khiêu khích của các binh sĩ kia, có thể trốn thì trốn, không tránh được cũng phải lập tức chịu thua, đừng quá quan tâm đến vấn đề mặt mũi. Roger cũng không phải một người có tính cách quá kiên định, rất dễ dàng chịu ảnh hưởng bởi người xung quanh, cho nên lúc ban đầu, khi nhìn thấy video đối chiến của Thương Lang hắn mới hoàn toàn bị dắt mũi đi, cũng may là Cố Khâm lại dạy dỗ lại hắn. Chris lo rằng lời nói, thậm chí là lời sỉ nhục của đơn vị lưu manh này sẽ khiến cho Roger có chướng ngại tâm lý, như vậy thì cái được không đủ bù cho cái mất.

Lúc này, các học viên trường quân sự Đệ Nhất đã tập hợp lại cùng với các thành viên khác, ở trong chiến hạm vận tải chứa đầy vật tư hậu cần bay tới tiền tuyến. Các tinh anh có thể đoạt giải quán quân trong Giải đấu liên trường ai ai cũng ngạo khí mười phần, có điều đối với Hình Chiến và Cố Khâm lại là chân tâm bội phục, tuy không đến mức một mực cung kính nhưng cũng mơ hồ coi họ thành người dẫn đầu. Chỉ là ngoại trừ Mina ra, Cố Khâm cũng không nhận ra ai trong số những người không học trường quân sự Đệ Nhất cả.

Sau khi bọn họ lên chiến hạm vận tải, từ sĩ quan tới binh sĩ không có một ai để ý tới họ cả, tựa hồ như coi họ thành người trong suốt, ngay cả khi bọn họ chủ động tới bắt chuyện cũng không để ý tới, thậm chí còn trực tiếp cảnh cáo bọn họ an phận không được chạy lung tung khắp nơi, trong mắt lại tràn đầy xem thường. Những tinh anh  luôn được bao quanh bởi ánh mắt sùng bái, tiếng ca ngợi của những người khác trong trường quân sự nên càng ngày trở nên kiêu ngạo này nhất thời khó có thể quen được với cách đối xử này. Cuối cùng họ không thể làm gì khác ngoài việc vạn phần ủy khuất mà co vào trong góc yên lặng, trao đổi với nhau. Cảm giác đồng bệnh tương liên khiến cho mọi người bất tri bất giác đoàn kết hơn rất nhiều.

Thiếu tá Reynold phụ trách đưa họ tới đơn vị Chó điên đã sắp tới tuổi nghỉ hưu. Reynold đã tiếp xúc qua nhiều đội ngũ quán quân của Giải đấu liên trường nhiều năm, gần như mỗi năm đều sẽ có quân giáo sinh vốn bị danh vọng làm cho choáng váng đầu óc, lúc này bởi vì bị lạnh nhạt mà không biết tự lượng sức đi khiêu khích binh sĩ, sau đó bị giáo huấn một trận.

Cũng khó trách họ bị mất cân bằng trong lòng. Trong quân đội, quân hàm Thượng sĩ cũng coi như là một chức danh, phía dưới còn quản năm, sáu cấp bậc nữa, vì thế nên khi rất nhiều binh lính bình thường dù quân hàm thấp hơn bọn họ nhưng lại không có thái độ nên có khi gặp cấp trên sẽ khiến họ cho rằng mình bị thất lễ, tính tình nóng nảy một chút là sẽ xuất hiện xung đột trong lời nói. Mà trong lòng các binh sĩ lại không phục đối với đám quân giáo sinh chưa trải qua chiến trường này, đương nhiên sẽ không tôn trọng bọn họ, dựa vào cái gì đối phương ngay cả một kẻ địch cũng chưa từng giết lại có thể làm sĩ quan? Chẳng có gì đáng để tôn trọng cả!

Khi nhìn thấy các quân giáo sinh đến thực tập lần này người nào cũng đều an phận thủ thường, Thiếu tá Reynold quả đúng là có chút hảo cảm với bọn họ, có điều nên cảnh cáo thì vẫn phải cảnh cáo, “Tôi cảnh cáo trước, đơn vị các cậu tiến vào lần này rất đặc thù. Đừng quá kiêu ngạo, tự biết vị trí của mình cho tôi, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, càng hiếu thắng chết càng thảm! Người tâm lý yếu thì tốt nhất từ bỏ cơ hội lần này đi, bằng không đến lúc kêu cha gọi mẹ cũng không có ai đưa các cậu về nhà đâu!”

Các học viên nhịn không được mà hai mặt nhìn nhau, tuy rằng bọn họ ít nhiều đã nghe qua về đơn vị này, có điều đại đa số mọi người đều không ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, dù sao thì đây cũng chỉ là thực tập, cơ hội ra chiến trường không nhiều, quân bộ cũng sẽ vì bảo vệ những hạt giống tốt này mà đặc biệt chăm sóc cho họ.

Thế nhưng câu nói tiếp theo của Reynold lại khiến cho bọn họ thật sự thấp thỏm, “Khi nãy tôi nghe được người phụ trách đệ trình lên quân bộ xin danh ngạch tử vong.” Ánh mắt thương hại của Reynold đảo qua đám nhóc vắt mũi chưa sạch, “Ý tứ chính là trong số các cậu, nếu có ai chết ở trên chiến trường cũng sẽ bị coi thành hi sinh bình thường, đơn vị này không cần vì cái chết của các cậu mà gánh chịu bất cứ trách nhiệm gì, có thể hoàn toàn không để ý tới sống chết của các cậu. Cụ thể có bao nhiêu người tôi cũng không rõ, có điều tôi tin rằng các cậu ai cũng không muốn danh ngạch này bị dùng trên người mình, đúng không?”

Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên căng thẳng, tâm trạng sợ hãi lặng lẽ nảy sinh. Có người hít vào một hơi, đây là tình huống ngoài ý muốn không có trong dự liệu trước khi xuất phát của tất cả mọi người, ngay cả Hình Chiến và Cố Khâm cũng vậy. Bọn họ tưởng rằng vấn đề lớn nhất cần phải đối mặt hiện nay nhiều nhất cũng chỉ là loại khiêu khích bỉ ổi của đơn vị kia thôi, nhưng so với cái chết chân chính thì khiêu khích có thế nào đi chăng nữa cũng không đáng kể chút nào. Khó trách khi nãy hiệu trưởng lại đặc biệt nhấn mạnh rằng phải “Sống sót trở về”.

Reynold đầy lương tâm phát hiện ra mình hình như đã dọa họ quá mức, lại an ủi mà nói, “Đương nhiên là cấp trên của các cậu cũng sẽ không để các cậu đi ra chịu chết, xin danh ngạch tử vong chỉ là để phòng trước mà thôi, dù sao nhiệm vụ thông thường của đơn vị này thường là mấy nhiệm vụ nguy hiểm nhất, lấy tiến công làm chủ, không thích phòng thủ, vì thế nên lên chiến trường khó tránh khỏi việc không thể chú ý tới các cậu…” Khụ, hình như lại gây ra hiệu quả trái ngược… Reynold vội vàng dừng lại, ho vội một tiếng, “Nhưng có thể khẳng định một điều, tỷ lệ sống sót của đơn vị này trên chiến trường là cao nhất, ha ha.” Tuy rằng tỷ lệ thương tật cũng là cao nhất, sau mỗi một lần chiến dịch gần như không tên nào là không bị thương cả… Nghĩ tới như thế, khóa quân giáo sinh năm nay thật sự rất xui xẻo.

Chờ Thượng tá Reynold đi rồi, Alvin vẻ mặt nghiêm túc nói, “Hắn không nói dối.” Khí tràng của người này nói cho hắn biết, đối phương là mang theo ba phần cười trên sự đau khổ của người khác cùng bảy phần đồng tình thương hại mà cảnh cáo bọn họ, “Chúng ta làm sao bây giờ?”

Trong lúc nhất thời mọi người đều tự cảm thấy nguy hiểm, chỉ lo tiền đồ tốt đẹp của bản thân cứ như thế mà dừng lại tại thời kỳ trong trường quân sự.

“Bằng không hay là chúng ta… Quên đi…” Mội giọng nói nhỏ như muỗi kêu nói. Mà một khi có người bắt đầu, trong lòng mọi người cũng không khỏi bắt đầu muốn lui bước.”

“Thật lãng phí khi coi các cậu là tinh anh, bị dọa một lần là ngay cả chiến trường cũng không dám lên nữa rồi sao?” Cố Khâm cười lạnh một tiếng, “Với cái dáng vẻ sợ chết này của các cậu mà còn muốn làm sĩ quan? Năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiêu, Liên minh đề bạt các cậu không phải là để cho các cậu trốn ở sau đám binh lính mang quân hàm thấp hơn các cậu mà múa mép khua môi, dùng tính mạng của họ để đổi lấy sinh mạng của các cậu, mà là để cho các cậu có thể dùng số lượng hi sinh ít nhất mà thu được nhiều đầu kẻ xâm lược nhất!”

“Lẽ nào các cậu đã quên lần đầu tiên ra chiến trường sẽ có tới một phần ba lính mới không thể sống sót trở về? A, các cậu thật sự cho rằng là cấp bậc cao, không cần xông lên vị trí đầu, tỷ lệ một phần ba chắc chắn sẽ không rơi xuống đầu mình sao? Nếu như đây chính là ý đồ mưu lợi của các cậu, vậy các cậu cách cái chết cũng không xa nữa đâu!” Tầm mắt khinh bỉ của Cố Khâm khiến cho mặt mọi người lúc đỏ lúc trắng, cực kỳ lúng túng, há mồm muốn phản bác nhưng lại phát hiện mình không có lời nào để nói, bởi vì khi tự hỏi trong lòng, quả thực trong đầu họ đã sinh ra loại ý nghĩ này.

Cố Khâm tức giận quát lớn, “Tôi có thể minh xác mà nói cho các cậu biết, cấp bậc của các cậu chưa cao đến mức có thể trực tiếp mà ngồi trong chủ hạm chỉ huy quân đội đâu! Các cậu buộc phải lên chiến trường, buộc phải tiếp nhận thử thách của lửa đạn, buộc phải trực diện đối đầu với kẻ địch, buộc phải đối mặt với tử vong!”

“Có biết vì sao mà tỷ lệ tử vong lại như thế không? Cũng là bởi vì những quân giáo sinh sau khi tòng quân trực tiếp lên làm sĩ quan như các cậu khi lên chiến trường lại sợ đầu sợ đuôi, giẫm chân tại chỗ, hành động chậm một bước! Kẻ địch không phải lũ ngu, họ cũng sẽ chọn quả hồng mềm mà bóp, một quan chỉ huy kinh nghiệm phong phú chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra các cậu là đám bóp dễ nhất, cho dù có là phá vòng vây hay tấn công thì đều sẽ lấy các cậu làm chỗ đột phá, vì thế nên trên chiến trường, chết nhanh nhất chính là lính của các cậu, binh lính che ở phía trước các cậu hi sinh, tiếp theo sẽ đến lượt các cậu! Đừng có mơ tưởng hão huyền, các cậu tuyệt đối không chống đỡ nổi tới khi kết thúc một chiến dịch đâu!”

“Đơn vị chúng ta chuẩn bị gia nhập chính là đơn vị gánh nhiệm vụ nặng nhất, nguy hiểm nhất, lại luôn là đơn vị xông ra trước nhất, thế nhưng tại sao tỷ lệ sống sót của họ trên chiến trường lại là cao nhất? Bởi vì bọn họ khiến cho kẻ địch cảm thấy sợ hãi! Kẻ địch sợ tinh thần và quyết tuyệt của bọn họ! Uy danh của bọn họ là vô địch! Kẻ địch gặp nhau bên nào dũng cảm hơn bên đó thắng, cho dù thực lực của đối thủ có như thế nào thì khí thế áp đảo sẽ chiếm được thế thượng phong, bản năng xu lợi tránh hại sẽ khiến cho kẻ địch đi đường vòng tránh khỏi bọn họ, cho dù có trực tiếp đối mặt, kẻ địch trong lòng mang theo khiếp đảm thì trạng thái tất nhiên sẽ không tốt. Vì thế nên tỷ lệ sống sót của họ là cao nhất!”

Mỗi câu mỗi câu Cố Khâm nói ra càng lúc càng nặng, “Nếu như các cậu còn ôm chặt loại thái độ này, cho dù lần thực tập này không chết, chờ tới khi các cậu chân chính gia nhập quân đội, lần đầu tiên đi ra chiến trường cũng sẽ chết! Nghe cho rõ, tôi nói chính là “Chết” chứ không phải là “Hi sinh”! Đây là loại hành vi không có chút ý nghĩa không có chút tác dụng nào! Thân là một tinh anh, các cậu lại để cho những nỗ lực cùng mồ hôi mình đã trả giá lụi tàn theo khói lửa chỉ để đạt tới kết quả như thế? Các cậu đây chính là làm hổ thẹn trường quân sự đã bồi dưỡng ra các cậu, làm hổ thẹn cha mẹ các cậu, thậm chí là làm hổ thẹn toàn thể Liên minh Nhân loại!”

“Xem đi, đây chính là cái gọi là tinh anh của trường quân sự! Các cậu như vậy có thể chống đỡ được bước chân của kẻ xâm lược sao? Bảo vệ được quê hương phía sau các cậu sao?! Đi chết thật quá dễ dàng! Rửa sạch cái cổ đem đầu của mình rồi đưa đến trước mặt kẻ xâm lược là được! Nói cho tôi biết, các cậu cam tâm chết như vậy sao?!”

Bị lời nói của Cố Khâm kích thích, trong lồng ngực mọi người đều trướng đầy cảm giác nóng nảy, “Không cam lòng!”

“Không cam lòng? Không cam lòng sao còn uể oải như thế?!” Cố Khâm lần thứ hai nâng giọng.

“Không cam lòng!!!” Lần này, bọn họ dùng hết khí lực để gào thét, âm vang gần như muốn lật cả nóc nhà.

“Rất tốt, nhớ kỹ lời của các cậu! Đến lúc đó con mẹ nó đừng có mà vô cớ làm con rùa rút đầu khiến cho người ta chê cười! Cái mặt này chúng ta ném không nổi!” Các học viên bị ánh mắt lạnh như băng của Cố Khâm đảo qua, theo phản xạ mà đứng lưng thẳng tắp, “Cách đích đến còn có nửa tháng, trên chiến hạm này có phòng huấn luyện, tôi nghĩ các cậu biết nên làm thế nào rồi.”

Mãi tới lúc này các tinh anh trường quân sự mới sắp xếp đội ngũ chỉnh tề mà dành thời gian đi huấn luyện. Mà trong phòng giám sát và điều khiển, Reynold thấy được toàn bộ quá trình, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, trực tiếp bùng nổ, “Tôi! Đệch! A! Đây thật sự là lời một quân giáo sinh sẽ nói sao?!” Hắn luống cuống tay chân tìm kiếm tư liệu của Cố Khâm, “Đây không phải là Hình Chiến mà… Ồ? Là con trai của Thượng tướng Cố Hoằng?!”
Bình Luận (0)
Comment