Trọng Sinh Chi Tướng Quân Vs Tướng Quân

Chương 72

Cố Khâm đỡ thắt lưng ngồi dậy, nhìn chỗ nào đó vẫn còn có xu thế ngẩng đầu của Hình Chiến mà lại càng thấy giận hơn. Khi đối phương tiến lên đỡ lấy hắn, hắn cười lạnh một tiếng, siết chặt nắm tay không chút khách khí đánh một quyền vào giữa bụng đối phương. “Bốp!”  một tiếng, Hình Chiến lảo đảo lùi lại, ngã ngồi trên một cái giường khác, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Cố Khâm hừ lạnh, “Tỉnh chưa!?”

“Cố Khâm…” Hình Chiến ôm bụng, biểu tình đau đớn, giọng nói nghe qua vô cùng yếu ớt.

“Tôi bị anh làm, hiện giờ cho anh một quyền coi như là tiện nghi cho anh!” Cố Khâm hung tợn không để ý tới đối phương. Cơ thể hắn khó chịu, trong lòng lại càng phiền muộn, hoặc nên nói là thẹn quá thành giận. Tuy rằng hắn cũng thoải mái, nhưng cái loại cảm giác xấu hổ khi cơ thể bị tiến vào này khiến cho hắn nhất thời không thể nào nguôi giận nổi. Đáng giận nhất là, Hình Chiến làm một lần còn chưa đủ, lại còn phải làm tới lần thứ hai! Đệch, đánh một quyền sao đủ? Hắn còn muốn đánh y 10 lần, 100 lần nữa!

Cố Khâm không vui vẻ gì mà liếc Hình Chiến, lại thấy đối phương vẫn cúi đầu duy trì bộ dạng đau đớn không nhúc nhích như trước. Hắn nhướng mày, không lẽ bị mình đánh hỏng rồi? Một quyền kia của hắn quả thực không giữ lại chút lực nào, hoàn toàn là đánh toàn lực. Trước đây, thể chất của hắn vẫn luôn yếu hơn vài bậc so với Hình Chiến, cho nên công kích của hắn sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn cho Hình Chiến, nhưng giờ cấp bậc của họ đã ngang nhau, Hình Chiến ngay cả tránh cũng chưa tránh, nếu đổi thành người khác, có lẽ đã nôn ra máu mà ngất xỉu rồi – không lẽ thật sự bị mình đánh hỏng?

“Hình Chiến?” Cố Khâm không hiểu sao lại thấy hoảng hốt, tim đau giống như bị người siết lại. Hắn gọi thêm vài lần, đối phương vẫn không trả lời. Cố Khâm cố chịu đựng cảm giác khó chịu mà xuống giường, mới đi được tới trước mặt Hình Chiến đã lại đột nhiên bị đối phương ôm lấy thắt lưng, sau đó mặt Hình Chiến lập tức chôn ở trên bụng của hắn. Má, khi nãy là giả vờ?!

Không đợi cơn tức của Cố Khâm một lần nữa bùng lên, Hình Chiến đã giành nói xin lỗi trước, “Xin lỗi.” Tay y nhẹ nhàng xoa bóp eo Cố Khâm, “Sau này sẽ không.” Bởi vì nghẹn quá lâu cho nên y quả thực có chút không kìm lại được, quên mất rằng đây là lần đầu của Cố Khâm.

Cố Khâm lại cho rằng ý Hình Chiến là sau này sẽ để cho mình ở phía trên. Hắn suy nghĩ một chút, dù sao cũng đã làm rồi, cùng lắm thì lần sau làm lại, hiện tại xoắn xuýt cũng chỉ thể hiện rằng mình già mồm. Lăn qua lăn lại như thế, hắn cũng đã bớt giận hơn nửa, Cố Khâm vỗ vỗ đầu Hình Chiến, “Buông ra, em muốn đi tắm.”

“Anh giúp em.” Hình Chiến muốn đứng dậy, lại bị Cố Khâm ấn trở về.

“Không cần.” Cố Khâm vốn đã rất bất mãn việc mình bị người đè, hiện tại sao có thể tiếp tục tỏ ra yếu kém được?

Cố Khâm khó nhọc đi vào phòng tắm tắm rửa, nhìn thấy dấu hôn đầy người nhìn mà thấy phát hoảng trong gương kia, suýt chút nữa đã lại xông ra cho Hình Chiến một cú nữa. Đệch! Tên chết tiệt này! Một quyền thực sự là quá lợi cho y, lần sau hắn nhất định phải làm cho y khóc lên mới thôi!

Cố Khâm cả người bủn rủn đi ra khỏi phòng tắm, thấy Hình Chiến trên người vẫn không mặc gì ngồi ở mép giường, dấu vết trên người cũng không ít hơn so với hắn, còn có rất nhiều vết cào vết cấu. Cố Khâm dời mắt đi, tức giận đuổi người, “Còn không nhanh đi tắm?”

Hình Chiến ngoan ngoãn nghe lời.

Cố Khâm thay sang bộ quân trang sạch sẽ khác, lại gọi người máy đến xử lý giường, tới khi mấy việc này làm xong thì Hình Chiến cũng đi ra. Hắn thấy một mảng tím bầm lớn ở trên bụng đối phương, cắn cắn môi, mặt không đổi sắc cầm thuốc trị thương ra, “Đến nằm xuống.” Sau đó bắt đầu xoa thuốc cho Hình Chiến, lực đạo trên tay khiến cho chân mày Hình Chiến không buông lỏng nổi từ đầu tới cuối.

Một lát sau, bực bội trong lòng Cố Khâm mới bớt đi chút ít, hắn vỗ vỗ bụng Hình Chiến, “Được rồi, đi mặc quần áo, thật khó nhìn.”

Hình Chiến đã ăn uống no đủ, đối với bất cứ mệnh lệnh nào của Cố Khâm cũng đều là nói gì nghe nấy, đàng hoàng mặc quần áo vào, không khác gì một con cún nghe lời – nhưng Cố Khâm đã dùng cơ thể mình kiểm chứng qua, đây đâu phải là cún, rõ ràng là một con sói đói!

Khi hai người một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, Alvin lại rõ ràng cảm nhận được bầu không khí giữa hai người đã thay đổi. Tâm tình của Hình Chiến hiển nhiên là rất tốt, ngay cả biểu tình cũng mềm mại hơn không ít. Mà xung quanh Cố Khâm lại chỉ có gió lạnh ầm ầm, không chút vui vẻ gì. Hình Chiến đây là chọc tới chỗ nào của Cố Khâm rồi? Nghĩ tới nghĩ lui Alvin cảm thấy cũng chỉ có chuyện giường chiếu mới có thể khiến họ xảy ra thay đổi như vậy, nên hắn lập tức quay đầu đi bát quái với mọi người, bắt đầu suy đoán chân tướng.

Hơn nữa chân tướng này rất nhanh đã được xác nhận — Bọn họ gặp lão quân y ngay tại hành lang. Ông chỉ dùng mắt quan sát Cố Khâm một chút, lập tức đã nhìn ra là có chuyện gì. Ông híp mắt cười nhéo eo Cố Khâm một cái, khiến cho eo hắn chịu không nổi sức ép, đau đến suýt chút nữa nhảy cẫng lên, ngay cả lễ phép căn bản nhất cũng không duy trì được, “Ông làm cái gì?!”

Hình Chiến cũng mang theo ý tứ độc chiếm mà bước lên một bước, tay ôm lấy eo Cố Khâm, giúp hắn xoa bóp phần eo.

Lão quân y cũng không thèm để ý đến thái độ tồi tệ của Cố Khâm, hớn hở hỏi, “Làm rồi? Mấy lần? Làm đến cuối chứ? Cảm giác thế nào? Lúc làm cơ thể có vấn đề gì không? Bây giờ thế nào rồi?”

Một lượng tin tức lớn tràn vào đầu khiến cho mọi người trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng, ngây ngẩn lúc thì nhìn bên này, lúc thì nhìn bên kia. Cố Khâm vừa lúng túng vừa xấu hổ, hắn đẩy tay Hình Chiến ra, gằn ra ba chữ từ trong kẽ răng, “Tôi rất tốt.”

“Nào nào, cùng tới phòng y tế, để tôi kiểm tra cơ thể cho các cậu một chút, cũng không biết là có lây hay không.” Lão quân y đắc ý rung đùi đi về phía trước, Cố Khâm mặt không chút cảm xúc mà đi theo sau ông, gương mặt trông còn lạnh lùng hơn cả mặt Hình Chiến. Nếu còn đi tới phòng y tế, tại sao vừa rồi không đưa họ đi thẳng đi, lại còn phải hỏi cặn kẽ ngay trước mặt mọi người như thế? Hiện tại với tình trạng này, mọi người nhất định đều sẽ biết hắn đã bị Hình Chiến đè! Cũng vì thế mà mong muốn làm Hình Chiến trong đầu Cố Khâm lại càng mạnh mẽ hơn.

Lão quân y cũng không kiểm tra ra vấn đề gì, thấy dấu vết lộ ra ngoài trên người hai người còn chớp chớp mắt, cảm thán người tuổi trẻ quả thực là nhiệt tình. Cố Khâm vò mẻ chẳng sợ nứt, coi thường lời trêu đùa của ông, hỏi thẳng, “Bác sĩ, lúc nào tôi có thể lên chiến trường?”

“Vừa mới tiến triển thêm một chút, sao không vui vẻ quấn quýt nhau thêm một thời gian nữa đi, cứ vội vàng muốn lên chiến trường như vậy?” Theo lý thuyết, người tuổi trẻ đã nếm qua trái cấm hẳn là rất khó mà hạn chế được, chẳng lẽ là kỹ thuật của thằng nhóc mặt liệt kia lại không ra gì? Lão quân y hoài nghi quét mắt nhìn Hình Chiến, thôi đến lúc về thì gửi cho y một ít kỹ thuật và kỹ xảo thực dụng, các loại tranh ảnh tài liệu vậy. Sao? Hỏi tại sao ông lại phải xen vào việc của người khác? Người ta chính là nhìn hai người trẻ tuổi này thuận mắt đây!

“Khi nào chiến tranh kết thúc thì sẽ có thời gian.” Cố Khâm chẳng qua là hy vọng đối phương có thể dời sự chú ý ra khỏi cuộc sống riêng tư của hai người họ mà thôi.

“Được rồi, tôi sẽ nói một tiếng với Tướng quân.” Thấy hắn khăng khăng như vậy, lão quân y phất tay đồng ý, dù sao thì với tình trạng cơ thể trước mắt của hai người họ cũng rất khó để nghiên cứu ra cái gì nữa.

Thật ra Cố Khâm cũng muốn lợi dụng đoạn thời gian tương đối yên bình này để đòi lại lần đầu tiên thất bại của mình, nhưng không lâu sau khi hắn trở lại chiến trường, chiến tranh giữa quân đội Satan và Liên minh Nhân loại lại một lần nữa bước vào giai đoạn kịch liệt.

Bộ tộc Satan cấu kết cùng với Mendel, bởi vì âm mưu đã thất bại từ trong trứng nước, cho nên hiện tại bọn chúng chỉ tiến hành giao chiến không có chút thay đổi nào, chỉ so xem hỏa lực của bên nào mạnh hơn, binh lính bên nào mạnh hơn, cho nên cả hai bên đều có tổn hại. Binh lực của Satan rất khó để dự đoán chính xác, quân Liên minh vì không bị chặn đường, quân tiếp việc tới không ít, bởi thế nên hai bên lại lần nữa rơi vào thế cục giằng co.

Để đả kích khí thế của quân Liên minh, Satan đẩy quân đội của Mendel ra ngoài, để loài người tự giết lẫn nhau. Binh lính Liên minh khi đối mặt với đồng loại đều trở nên chần chừ, không chịu hạ sát thủ, ngược lại những binh lính trốn đi theo Mendel kia, bởi vì không còn đường lui nên đều quyết đánh đến cùng, liều mạng mà hung mãnh đến dị thường. Quân Liên minh bị ăn đòn cuối cùng cũng không ôm ảo tưởng nữa, lên tinh thần đối phó với những người đã từng là cùng phe với mình, mà binh lực quân Satan phái ra càng ngày càng ít, đến cuối cùng, chiến trường gần như đã trở thành tranh đấu giữa con người và con người với nhau.

Tâm tình của các binh lính thật khó mà hình dung nổi. Tình cảnh ấy thậm chí còn thảm thiết đau xót hơn cả khi chết dưới nòng pháo của kẻ xâm lăng, nếu tiếp tục như vậy, tới khi binh lực của Mendel đã hao hết, trạng thái của quân Liên minh cũng tụt xuống tận đáy, khi ấy chỉ còn có Satan làm ngư ông đắc lợi.

“Binh lực của Mendel có bao nhiêu?”

“Nếu như là binh lính phản bội đi theo Mendel thì còn có một nửa, như vậy thì có thể phải kéo dài gần một tháng nữa.” Cố Hoằng tựa hồ thật sự tin tưởng lời của Cố Khâm, phải biết trước kia hắn tuyệt đối sẽ không bàn bạc về những cơ mật quân sự này với Cố Khâm.

“Một tháng quá lâu, trạng thái của các binh lính đã rất không xong, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác.” Cố Khâm cau mày.

“Hiện tại có một cơ hội.” Cố Hoằng đặc biệt liếc mắt nhìn Hình Chiến một cái, “Cha nhận được truyền tin bí mật từ Antonio Mendel, cậu ta đã tập kết những binh lính không muốn phản bội Liên minh lại, muốn cùng hợp tác với chúng ta, nội ứng ngoại hợp nuốt cả đơn vị vào.”

Cố Khâm hơi sững sờ, “Antonio? Tại sao anh ta phải làm thế? Anh ta đây là chuẩn bị giúp chúng ta giết cha mình sao? Con không nghĩ là anh ta có thù hận sâu sắc gì với cha anh ta cả. Cha tin tưởng lời anh ta?” Mặc dù đã nghe Hình Chiến nói qua, thông tin tình báo của Antonio có vai trò vô cùng trọng yếu trong việc y có thể thuận lợi tìm được hắn trên chiến hạm địch lần này, nhưng Cố Khâm quả thực không nghĩ ra mục đích khiến đối phương làm vậy, hơn nữa sở dĩ hắn sẽ bị Satan bắt vào tay cũng là bởi vì đối phương. Nói không chừng Mendel vì lừa gạt tín nhiệm của quân Liên minh mà đã bắt tay với con trai mình tự biên tự diễn ra một vở kịch.

“Không tin, cho nên cha muốn trưng cầu ý kiến của hai đứa, bởi vì cả hai đã tiếp xúc với đối phương một thời gian, hai đứa có cho rằng chúng ta có thể tin được lời cậu ta không?” Cố Hoằng hỏi ngược lại.

Cố Khâm nhìn về phía Hình Chiến, dù sao thì ban đầu Hình Chiến cùng vì đã lựa chọn tin tưởng Antonio mới tìm được mình. Hình Chiến suy nghĩ một lúc, lại không trả lời thẳng vào vấn đề, “Đây là một cơ hội, có thể giúp quân ta thoát khỏi cục diện bị động trước mắt. Cho dù có là thành tâm thành ý hay là cạm bẫy, tôi đều nghĩ rằng nó đáng giá để chúng ta thử một lần.”

“Đúng thế, đây cũng là kết luận của tôi và Nguyên soái.” Cố Hoằng hài lòng gật đầu một cái, Hình Chiến quả thực rất không tồi.

Nếu so ra, cách nhìn đại cục của Cố Khâm lại yếu hơn một chút. Dù sao thì hắn chỉ vừa mới lên làm Thiếu tướng không lâu đã sống lại, kinh nghiệm về việc nắm đại cục trong tay có vẻ chưa đủ.

“Tôi sẽ tiếp tục giữ liên lạc với Antonio, thảo luận về thời gian.” Nói tới đây, Cố Hoằng lại chuyển đề tài, “Tôi hi vọng quan hệ giữa cả hai sẽ không làm chậm trễ chính sự.” Bên quân y đã nói cho hắn biết việc giữa Cố Khâm và Hình Chiến, hơn nữa Cố Khâm lại còn là người ở phía dưới. Mặc dù đã sớm có dự đoán, tại sao trong lòng hắn vẫn thấy khó chịu như vậy?
Bình Luận (0)
Comment