Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

Chương 13

Tống Bạch đang ngồi trong phòng khách, ngoài trời mưa rì rào, cậu nhìn cái ê ke bị Kiều Dực ném trong góc, đã dặn anh ta bao lần, phải thu xếp đồ đạc gọn gàng, thế mà lúc nào anh ta cũng quên cho được….

Không biết giờ anh ta đang ở đâu?

Tống Bạch giật mình kinh ngạc, khi nào thì mình lại lo lắng cho anh ta đến vậy?

Cậu đứng dậy đi lại hai vòng, dù có mở hệ thống sưởi, nhưng vẫn lạnh thấu xương. Cái tên kia ra ngoài cũng chẳng mang ô, bảo mặc thêm quần áo chắc cũng quên luôn rồi, mưa to như này, có biết tìm chỗ trú không đây?

Tống Bạch lại đi thêm hai vòng, chợt quay đầu lại chộp lấy cái ô rồi vội vàng lao khỏi nhà, cậu vòng quanh căn nhà tìm một lượt, trời tối như mực, ngoại trừ bóng cây ra thì chẳng trông thấy cái gì, Tống Bạch đang định bước tiếp, bỗng nghe thấy tiếng kêu khe khẽ, lần theo âm thanh, bất chấp bên trên lùm cây toàn là nước, đẩy tán lá ra, một cặp mắt sáng lấp lánh ngước nhìn cậu.

Tống Bạch ngây ra một lúc, ngay sau đó chủ nhân cặp mắt kia kêu meo một tiếng, thì ra là một chú mèo.

Dần thích nghi với bóng tối, Tống Bạch thấy nó co tròn lại, chân bị mắc vào trạc cây, dính mưa ướt nhẹp như chuột, cực kì đáng thương meo một tiếng, lại càng đáng thương nhìn cậu.

Không phải lúc này Kiều Dực cũng mắc kẹt ở một nơi như vậy chứ? Có ai đó phát hiện ra anh ta không?

Tống Bạch bế nó lên, mới đầu mèo con còn ngọ nguậy, như thể biết cậu không có ác ý nên ngoan ngoãn ngay tắp lự, lạnh run cuộn trong vòng tay cậu.

Sinh mệnh luôn yếu ớt, nếu như không một ai nguyện ý vươn tay cứu giúp, đêm nay nó bị đông lạnh chết tại nơi này không chừng.

Tống Bạch mang nó về nhà, mới đi đến huyền quan, sực nhớ ra một chuyện.

Ngày này năm trước … Ký ức như thủy triều ập tới.

Thuận tay đẩy con mèo đi vào, Tống Bạch cầm lấy ví tiền trên tủ giày rồi chạy ra ngoài, ngay cả di động cũng quên leo lên taxi: “ Núi XX!”

“Núi… Núi gì?!” Anh lái xe kinh ngạc kêu lên.

“Núi XX! Nhanh lên!” Tống Bạch lặp lại một lần nữa, giọng nói trầm trầm khàn khàn, bởi vì cậu vừa khỏi bệnh chưa được bao lâu, sắc mặt tái nhợt, lại đi gấp nên chỉ mặc bộ quần áo ở nhà, tóc bị mưa hắt tán loạn, có lẽ nhiệt độ vừa mới giảm lại tăng lên, ánh mắt đỏ au, càng nhìn càng thấy quỷ dị.

Anh lái xe thấy tay mình run cả lên, đùa cái chi vậy, giờ sắp rạng sáng đến nơi rồi còn lên núi XX? “ Anh…. Anh bạn này, cậu…có lầm không thế, núi XX …. không phải khu du lịch mà, chỗ đó…chỗ đó cũng chẳng có khách sạn.”

“Tôi biết! Mau lái xe!” Tống Bạch có chút nóng nảy.

Anh lái xe toát mồ hôi hột, “Cậu… Cậu đến đó làm gì? Ở… Ở… Ở đấy… buổi tối làm gì có ai…”

Tống Bạch mất kiên nhẫn, trừng mắt lườm anh ta một cái, anh lái xe sợ tới mức vội vàng đạp chân ga, phi như bay về phía ngoại ô.

Nghiêng đầu nhìn màn mưa bên ngoài, đột nhiên nhớ ra còn chưa kịp báo cho mấy người Trần Chí, vừa sờ mới phát hiện không mang theo di động, cũng không nhớ số bọn họ, Tống Bạch cau mày, tay gõ nhịp lên cửa kính từng cái từng cái, anh lái xe sợ tới mức tim cũng nhảy lên theo thình thịch.

Còn vài ngày nữa là đến thanh minh đấy….

Chân núi XX, Tống Bạch vừa mới xuống xe, anh lái xe thậm chí ngay cả chưa kịp đỗ xe cho ổn đã quay đầu vội phóng đi, một mình Tống Bạch đứng một chỗ dưới tán ô, nhìn từ xa, quả thật quỷ dị như u linh.

Trong rừng cây mưa càng thêm nặng hạt, đi chưa được mấy bước Tống Bạch đã ướt đẫm cả người, chạc cây bụi gai cũng nhiều, ngọn núi này không phải khu du lịch, nên vẫn chưa khai phá nhiều, Tống Bạch tới đây, là bởi vì nhớ ra ngày này một năm về trước, Kiều Dực đã đưa cậu tới đây.

Nói là đưa, chẳng bằng nói là cưỡng ép.

Từ tháng ba trở đi, Kiều Dực trở nên đặc biệt nóng nảy, so với ngày thường càng dễ nóng giận hơn, thậm chí mỗi ngày không có việc gì gã cũng sẽ về nhà, tựa như có gì đó thôi thúc gã, sau đó vào một buổi tối như này, gã không cần biết Kỳ Quân có đồng ý hay không, đã kéo cậu đi với tốc độ 200km/h đến ngọn núi này, nói rằng đưa cậu đến cho mẹ gã gặp…

Bọn họ ở trên núi ba ngày, Kỳ Quân bị giam giữ ba ngày, khi đó Kiều Dực không khác nào kẻ điên, ngày nào cũng không ngừng trò chuyện với khoảng không, đến tối lại ôm Kỳ Quân mà rằng mẹ gã rất thích cậu, còn nói cho gã biết, Kỳ Quân rất tốt, dặn gã phải đối xử tốt với cậu …

Cứ thế hai người họ ở trong căn nhà gỗ trên núi không có bất cứ thứ gì ba ngày trời, cho đến khi Kỳ Quân mất nước, Kiều Dực mới tỉnh táo lại mà đưa cậu đến bệnh viện.

Nhẩm tính thời gian, có lẽ đã đến ngày giỗ mẹ Kiều Dực.

Kỳ thực Tống Bạch không chắc chắn lắm, chẳng mấy chốc chiếc ô cậu mang theo đã tiêu tùng bởi cành lá cây rừng vướng móc, Tống Bạch ném đi luôn, cố gắng đi về phía trước. Nơi này không đèn đóm như nội thị, hoàn toàn tối đen, một mình cậu trong màn mưa trong gió, giữa trời đất như kẻ bị bỏ rơi.

“Kiều Dực…” Tống Bạch thử gọi một tiếng, lại bị mưa xối sạch.

Đầu cậu vô cùng đau đớn, vòm họng nóng rát, toàn thân ướt đẫm, nặng nề vô cùng, chợt cảm thấy mình quá xúc động, không biết đã đi bao lâu, láng thoáng nghe thấy tiếng sột sà sột soạt, lúc gần lúc xa.

Tống Bạch nhướn mày, cẩn thận lắng nghe, đúng là phát ra từ bên tay trái, cậu cẩn thận lại gần, càng tới gần, tiếng động càng rõ ràng, xuyên qua bóng cây, chính là Kiều Dực!

Tống Bạch há miệng muốn gọi, lại phát hiện mình không sao thốt ra lời, cậu thấy dưới chân Kiều Dực chính là vách núi, đen tuyền không rõ hình dáng.

Tống Bạch thấy Kiều Dực đứng dậy, dường như đang khóc, tiếng khóc nức nở bi thương. Nếu không biết chuyện, chắc chắn sẽ bị doạ phát bệnh mất, Tống Bạch sợ dọa đến Kiều Dực, thật cẩn thận tới gần gã, trong nháy mắt kéo gã lại, bùn đất dưới chân Kiều Dực bỗng sụt lở, kéo cả cậu trượt xuống theo!

Tống Bạch mở to hai mắt, cảm thấy máu toàn thân chuyển lạnh như băng, thậm chí đầu ngón tay của cậu đụng phải góc áo Kiều Dực, nhưng bắt không được…

Phải làm sao đây?

Tống Bạch lui về phía sau một bước, đầu óc trống rỗng.

Nói thực, đối với bản thân mình ấy thế nhưng có thể chạy đến tìm Kiều Dực Tống Bạch đã cực kì ngoài ý muốn rồi, nhưng nhượng cậu vì Kiều Dực mà tiến thêm một bước, cậu cho rằng mình không thể làm được. Như thể nhân tính và lý tính giao tranh, xét về khía cạnh đạo nghĩa cậu không thể thấy chết mà không cứu, còn về mặt lý trí, cậu hẳn nên rời khỏi đây, sau đó gọi người tới cứu viện mới phải, hơn nữa tận sâu bên trong phát ra tiếng nói, cuối cùng gã cũng gặp báo ứng, gã từng hại mình thê thảm cỡ nào.

Tống Bạch cho rằng mình đã từng buông bỏ một lần, sau khi Kỳ Quân chết, cậu cũng đem hết thảy biến mất theo Kỳ Quân mà không hề nhắc tới, nhưng giờ nghĩ lại, thì ra lòng người nhỏ nhen đến vậy, thì ra cậu ghi hận nhường ấy, có vài việc, nếu không nói ra, cậu có thể cứ như vậy mà ôm chúng vào quan tài.

Đúng vậy, trong khoảng thời gian này, quả thật Tống Bạch thực lòng thực dạ chăm sóc Kiều Dực, giống như cậu chăm sóc cho đứa con của mình vậy, ít nhất bề ngoài cậu làm gì cũng cẩn thận, khiến người khác tìm không ra lỗi, nhưng ở một nơi sâu đến mức bản thân mình cũng chạm không đến, là thế giới đen tối ngay cả Tống Bạch cũng không dám chạm tới, như thể ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, Tống Bạch chưa từng dám vượt qua.

Kiều Dực chết, hết thảy chấm hết, cho dù là Kỳ Quân hay Tống Bạch, hết thảy bắt đầu một khởi đầu mới.

Không một ai thật sự thấu hiểu Tống Bạch, Trần Chí như thế, Kiều Dực cũng vậy, thậm chí ngay cả bản thân Kỳ Quân.

Khi đáp ứng Kiều đại tư lệnh mình đã nghĩ gì? Ngay cả Tống Bạch cũng không rõ mình đối với Kiều Dực là hư tình hay giả ý, có lẽ thực sự thấy gã khờ dại mà động lòng trắc ẩn, hay có lẽ ngay từ đầu đã hạ quyết tâm, huỷ diệt Kiều Dực.

Giống như Kiều Dực hủy diệt Kỳ Quân…

Chiều chuộng gã, khiến gã ỷ lại, khiến gã không thể không có người khác chăm sóc, đợi đến ngày cậu bứt ra, Kiều Dực liền xong đời, nếu mất đi người dựa dẫm, vậy thì gã dựa vào đâu mà sống sót?

Chuyện mấy người Trần Chí lo lắng là đúng, đặt Tống Bạch ở bên người Kiều Dực, tựa con dao hai lưỡi, những khi có Tống Bạch Kiều Dực bình tĩnh hơn hẳn, nhưng một ngày kia Tống Bạch biến mất thì sao?

Trời đất núi non tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có tiếng mưa tí tách từng giọt rơi rớt xuống chồi non mới nhú, giống như là ẩn mình sâu trong năm năm tháng tháng, vô biên vô tận. Trong khung cảnh ấy, Tống Bạch đứng cô độc, như thể nghe thấy tiếng tim mình đập, tiếng hít thở từ ***g ngực từng chút từng chút.

Mưa không hề giữ lại đánh vào mặt của cậu, cậu yên đứng đó yên lặng mà trầm tư, giống như muốn nghe toàn bộ động tĩnh thế gian, bao gồm cả tiếng rắc bất thình lình – tiếng chạc cây bị gió tạt gãy.

Gió nổi lên, thổi màn mưa chung quanh lay động theo.

Nếu như không có người chìa tay giúp đỡ, sinh mệnh ấy rất có khả năng cứ như vậy tan biến.

Tống Bạch ngồi xổm xuống, mưa trút lên mặt lá đọng thành vũng rồi đổ ào xuống.

Khi không, thời gian lặng lẽ trôi, nó chính là sinh mệnh của mỗi chúng ta, nhưng cũng sinh ra rồi biến mất trong vô hình, vô hình mở ra rồi khép lại, vô hình gặp gỡ thoáng qua cùng ngẫu nhiên quay đầu. Lưu lại nơi ấy vỏn vẹn ngoài cành khô lá vụn đen thẫm thì chẳng còn dấu vết chi.

Tống Bạch lại đứng lên, thong thả chậm rãi bước từng bước về phía chân núi, chạc cây vạch vài vết thương trên tay cậu, nước mưa lạnh băng dọc theo hai má chảy xuôi xuống cổ áo.

————– đường ranh giới anh công ngu ngốc muốn chết —————

Kiều Dực cảm thấy rất lạnh, giống như bị đông cứng trong núi băng, gã luôn nghe thấy có ai đó ghé vào tai mình khẽ nói, Kiều Dực, lại đây ăn cơm; Kiều Dực, ra ngoài nhớ mặc thêm áo; Kiều Dực, không được vứt đồ linh tinh; Kiều Dực… Kiều Dực…

Là ai đang gọi mình? Kiều Dực mê mang mở mắt, nhưng không làm sao thấy rõ người nói chuyện.

“Kiều Dực.”

Ai?

“Kiều Dực.”

Rốt cuộc là ai?

“Kiều Dực…” Tiếng thở dài nặng nề, như thể đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó ấm áp, dần lan rộng từ trong ra ngoài.

Lương tâm con người rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng? Nặng đến mức Tống Bạch chống đỡ không nổi.

“Kiều Dực, không muốn chết thì tỉnh đi.” Tống Bạch nhìn về không trung, là bóng tối vô tận, còn lâu nữa mới đến bình minh.

Kiều Dực rơi xuống chỗ khá may mắn, phía dưới sườn dốc thoai thoải, vừa hay có một mỏm đất, dù tối nhưng Tống Bạch vẫn bám vào cây mây nhích từng chút một về phía gã, nếu để mặc gã dầm mưa như vậy, e là gã không trụ nổi đến ngày mai.

Cuối cùng cũng xuống được bên dưới.

Tống Bạch đầu óc quay cuồng, chếnh choáng kéo Kiều Dực vào một góc, nơi đó mưa gió yếu đi phần nào, thân thể Kiều Dực lạnh ngắt, còn Tống Bạch lại nóng đến đáng sợ, cậu ôm Kiều Dực, chậm rãi lâm vào hôn mê.

Bên tai tiếng mưa rả rích mãi chẳng ngớt, Tống Bạch hô hấp ngày càng yếu, cậu nghĩ, nếu vừa rồi còn chần chờ thêm lát nữa thôi, mình sẽ rơi xuống vách núi mất?

Lần này có thể chết hay không nhỉ? Có lẽ chỉ có chết mới là giải thoát, chỉ mong kiếp sau không hề quen một người tên là Kiều Dực nữa.
Bình Luận (0)
Comment