Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

Chương 15

Mấy người lại ầm ĩ một trận, mãi đến mười hai giờ, Tống Bạch xoa đầu nói mệt, sinh nhật không quá tệ cũng chẳng quá vui so với tưởng tượng mới kết thúc.

Ban đêm Tống Bạch bởi khó chịu mà tỉnh lại, phát hiện bị Kiều Dực quấn chặt cả người, cục cựa chẳng thoát nổi, cau mày cố gắng đổi một vị trí thoải mái hơn để ngủ, trong mông lung nghe thấy tiếng thở dài thật dài, mơ hồ mà xa xôi.

Thời tiết ấm dần, thời gian Tống Bạch dẫn Kiều Dực ra ngoài cũng tăng lên theo, bọn họ từ phạm vi nhỏ rồi mở rộng đến công viên gần nhà. Tầm năm giờ chiều ở đó có không ít người tập thể dục, chơi cờ, khiêu vũ trượt ván, Tống Bạch thích ngồi một chỗ, dáng chiều vỏ quýt nhàn nhạt đọng lại trên người cậu, an tường mà lãnh đạm.

“Kiều Dực anh đừng nghịch ngón tay tôi nữa.” Tống Bạch rút tay về, “Anh ở đây không được chạy lung tung đấy, tôi đi toilet, biết chưa?”

Kiều Dực lắc đầu, chỉ vào chính mình tỏ vẻ cũng muốn đi cùng, lại bị Tống Bạch từ chối, “Anh đừng lúc nào cũng đi theo tôi nữa.” Nói rồi, cậu đứng dậy.

Càng ở chung với Kiều Dực, Tống Bạch lại càng cảm thấy khó chịu, không biết là bởi ngày đó bản thân mình hé nở mặt u tối hay trong khoảng thời gian này bản thân mình nghiêm túc với Kiều Dực. Dẫu là nguyên nhân nào, đều khiến cậu thấp thỏm lo âu cả, cậu muốn chạy trốn, chạy thật xa, trốn tới nơi chân trời góc biển.

Bởi vì lòng không yên, lúc Tống Bạch nghe thấy có người hô “cẩn thận”, cậu đã va phải một người đi ngược chiều, hộp phẩm màu trong tay người nọ lập tức hắt lên người cậu, đỏ cả một mảng.

“Ối! Đi không nhìn đường à?!” Ông chú vẻ mặt cau có quạu cọ, lại nhìn Tống Bạch đỏ cả người, toàn thân đẫm máu quỷ dị, hơn nữa da lại trắng, nhìn có chút rùng rợn.

Tống Bạch cau mày nhìn mình, “Xin lỗi.”

“Thật là, sao giờ đám trẻ cứ sơ ý vầy chứ, cháu xem cháu đi, cả thùng sơn của tôi đều bị cháu làm đổ hết sạch cả rồi…”

Tống Bạch giúp ông chú nhặt đồ lên, “Thật có lỗi, tại cháu không cẩn thận, cái này bao nhiêu tiền cháu sẽ bồi thường cho chú.”

“Không phải tôi trách cháu, đi đường cũng chẳng buồn ngẩng đầu, may là đụng phải tôi, nếu đụng vào...” Còn chưa dứt lời, ánh mắt ông chú đã trợn thật lớn, “Mau...”

“Tránh ra!” Phía sau truyền đến một tiếng quát to.

Tống Bạch nghi hoặc quay đầu lại, một cậu thiếu niên đi giày trượt như mũi tên lao thẳng về hướng Tống Bạch, Tống Bạch ngây ra, còn chưa kịp phản ứng, cả người đã đụng phải nó. Bởi vì tốc độ thằng nhóc kia quá nhanh, lại vì Tống Bạch nhẹ hều, cứ thế mà bị đâm bắn ra xa.

Lúc Kiều Dực chạy tới thì chứng kiến một màn như vậy.

Cậu thiếu niên hùng hùng hổ hổ bật dậy, tức giận mắng nhiếc: “Muốn chết à! Đứng giữa đường làm gì? Đường của nhà mày à?! Không muốn sống cũng đừng kéo người khác chôn cùng...”

Còn Tống Bạch, cả người toàn “máu” té trên mặt đất, mặt mày suy yếu nhìn nó, hé miệng định nói gì, đã bị thằng nhóc giành trước.

Kiều Dực chỉ cảm thấy đầu ông một tiếng, mắt biến đỏ, A Bạch bị thương?!

Gã lập tức mất đi lý trí, như thể muốn ăn thịt người xông đến, ngay cả ông chú vừa nhìn thấy dáng vẻ gặp phật sát phật, gặp thần sát thần của Kiều Dực, sợ tới mức phải lùi lại một bước.

“Cậu ấy mà chết, ông đây sẽ chôn mày cùng!” Kiều Dực cắn răng, gần như quên cả hít thở, nhấc chân đá bay người ta.

Cậu thiếu niên nhất thời chẳng hiểu ra sao, chỉ cảm thấy cánh tay đau đớn, dễ là gãy xương, nhìn Kiều Dực tiến lại gần, khuôn mặt âm trầm giống như muốn giết chết mình, cổ họng nó đột nhiên khô nóng, muốn kêu lên mà chẳng được.

Ngay sau đó, Kiều Dực túm áo nó, tung một quyền ngoan độc, vòm họng cậu thiếu niên trồi lên vị máu, ngứa ngáy khó chịu, khụ một tiếng, phun ra một ngụm máu.

“Nếu A Bạch có chuyện gì xem bố có lột da mày không! Mẹ mày! Chửi nữa đi, chửi nữa đi!”

Nhìn cảnh tượng này, ông chú vội vàng chạy qua can ngăn: “Đừng... Đừng đánh! Cậu còn đánh nữa tôi báo cảnh sát đấy! Báo cảnh sát thật đấy!”

Tai Kiều Dực như điếc không nghe thấy, xuống tay đòn sau nặng hơn đòn trước.

Chẳng mấy chốc người người vây quanh, sợ tới mức không dám can ngăn, cứ trợn mắt nhìn Kiều Dực.

Một lúc sau cảnh sát tuần tra chạy đến, nhìn thấy tình cảnh này mà da đầu run cả lên, “ Làm gì thế! Mau dừng tay! Nếu không thì đừng trách!”

Kiều Dực ngẩng đầu nhìn, cậu cảnh sát lập tức bị một luồng khí lạnh đánh vào người.

Gã dừng tay lại, “Mày ở phân đội nào?”

“Cái gì?”

“Là mày bảo tao dừng tay? Hửm?”

“Anh... anh muốn làm gì?”

“Tao con mẹ nó muốn thằng ranh kia đền mạng...”

“Kiều Dực?” Tống Bạch không chắc chắn gọi một tiếng.

Kiều Dực quay phắt lại, nhìn Tống Bạch đứng một bên, gã vội vàng chạy qua, “A Bạch, em đau chỗ nào? Bị thương ở đâu? Sao lại chảy nhiều máu thế này? Chúng ta đi bệnh viện thôi, đúng, đi bệnh viện, em sẽ không sao hết, A Bạch, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện...” Kiều Dực lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại, lo lắng không thôi.

Trái lại,Tống Bạch trầm mặt, giọng cậu lạnh đi, “Anh biết tôi là ai?”

“A Bạch em đừng làm tôi sợ, sao tôi lại không biết em là ai chứ, chẳng lẽ đầu va vào đâu rồi….” Dứt lời, Kiều Dực tựa như nghĩ ra điều gì, cả người chấn động, trợn mắt nhìn Tống Bạch.

Tống Bạch khẽ cười một tiếng, thản nhiên mà lạnh vô cùng.

A Bạch em hãy nghe tôi nói, việc này chúng ta hãy để sau, em bị thương, chúng ta phải nhanh chóng đến bệnh viện...”

“Đó chỉ là phẩm màu thôi chàng trai!” Ông chú bước đến, nơm nớp nhìn Kiều Dực, người này đúng là kẻ điên.

Tay Kiều Dực đột nhiên khựng lại, “Phẩm màu?”

“Tại tôi không cẩn thận làm đổ đó.” Sợ Kiều Dực tưởng mình đụng phải Tống Bạch, ông chú lại bổ sung: “Là cậu ấy không cẩn thận đụng phải tôi.”

“Giỏi, giỏi lắm, Kiều Dực.” Tống Bạch cúi đầu, mái tóc dài che khuất ánh mắt, nhìn không rõ vẻ mặt cậu, cậu nghiêng đầu nhìn bầu trời chỉ còn những rặng mây đỏ xa xa, đoạn xoay người đi.

Kiều Dực chợt nghe thấy có tiếng đổ vỡ, nhìn bóng dáng Tống Bạch, đầu ngón tay bất giác run lên.

Gã đuổi theo Tống Bạch, cũng không dám tiến lên, không xa không gần theo sau, Tống Bạch càng không nói gì, gã càng lo sợ, gã tình nguyện mặc Tống Bạch mắng gã, đánh gã...

Nhưng Tống Bạch sẽ không.

Trong khoảng thời gian này Kiều Dực giả vờ cũng đủ mệt. Gã còn nhớ như in cái đêm trong núi, có một người ôm lấy gã, nhẹ giọng gọi tên gã, kéo gã khỏi cái nơi đen tối ấy, gã chưa từng sợ hãi đến vậy, ôm Tống Bạch không còn chút hơi ấm, chịu đựng vết thương trên người, băng xuống núi. Lúc ấy gã nghĩ, nếu Tống Bạch chết, gã cũng không thiết sống nữa …..

Kỳ thực gã tỉnh táo lại sớm hơn Tống Bạch nghĩ, lúc đó gã đã đưa ra quyết định, không thể để Tống Bạch biết, gã đã khỏi.

Nào ngờ vừa rồi nhìn thấy Tống Bạch gặp chuyện không may, Kiều Dực lập tức quên cả giả ngây giả dại, lập tức bại lộ, đối với phản ứng bất thường của Tống Bạch, Kiều Dực sững sờ chẳng biết làm sao.

Đi thêm một đoạn nữa, Kiều Dực đột nhiên vươn tay giữ chặt lấy Tống Bạch: “Cùng về nhà thôi.”

Tống Bạch cười lạnh, liếc Kiều Dực một cái, “Về nhà?” Về nhà nào chứ?

“A Bạch em đừng giận, không phải tôi cố ý gạt em, chính em biết tính mình thế nào mà, nếu biết tôi khỏi rồi, chắc chắn em sẽ đi...”

“Cho nên anh xem tôi như thằng ngốc mà đùa bỡn?”

“Nào có, tôi mới luôn xem mình là thằng ngốc mới đúng?”

“Kiều Dực anh đừng quá đáng quá.” Tống Bạch dứt tay gã ra, sau đó nở nụ cười, “Anh khỏi rồi sao tôi lại không vui cho được, trái lại còn rất mừng ấy, chúc mừng anh. Bây giờ, tôi không còn trách nhiệm phải chăm sóc anh nữa, xin anh đừng quấn lấy tôi.”

Ánh mắt Kiều Dực biến đổi, giọng cũng thấp xuống, “Đã nói là không cố ý gạt em mà, có việc gì chúng ta trở về rồi nói.”

Tống Bạch xoay người không buồn nói, bỗng chốc lại bị Kiều Dực giữ chặt tay.

“Buông ra.”

“Không buông.”

“Buông ra!”

“Không buông!”

Tống Bạch nổi điên, xoay người vằng tay ra, Kiều Dực nheo mắt, “Không buông, em đừng mơ tôi sẽ buông.”

“Kiều Dực con mẹ nó rốt cuộc anh muốn thế nào?!” Chẳng ngại mình đang đứng trên đường cái, Tống Bạch tức giận hét to lên.

“Tôi muốn cùng em sống vui vẻ mỗi ngày, hai ta thôi, được không.” Kiều Dực tiến lên ôm lấy Tống Bạch, Tống Bạch giãy giụa kịch liệt, người đi đường dần đưa mắt nhìn, mặt Tống Bạch đỏ đến tận cổ.

Cậu cắn răng, “Anh đừng điên nữa...”

“Chỉ cần em đồng ý không đi nữa, tôi sẽ buông tay.”

“Kiều Dực tôi không phải Kỳ Quân! Tôi là Tống Bạch, Tống, Bạch!”

“Tôi biết.” Kiều Dực không quan tâm nói, “Kỳ Quân chính là Tống Bạch, Tống Bạch chính là Kỳ Quân.”

“Anh...”

“Chúng ta trở về được không.” Kiều Dực sẽ nói.

Tống Bạch cố sức lắc thân mình, lại bất lực, khuôn mặt trở nên dữ tợn, người xem ngày càng đông, cậu giận run người.

Giọng Kiều Dực trầm giọng, uy hiếp: “Em cũng biết chuyện gì tôi cũng dám làm, đừng chọc tôi giận, được chứ?”

Tống Bạch hít thở dồn dập, hai tay gã siết quá chặt, cậu cắn môi, một lúc sau mới nhả ra một câu: “Sao anh không chết đi!”

Người trí thức thường chịu thiệt ở chỗ ấy, muốn mắng chửi người ta, tới tới lui lui cũng chẳng nói nên lời, ngay cả lời mắng chửi cũng không có uy lực, Kiều Dực dứt khoát, vác Tống Bạch về nhà.

“Kiều Dực anh...”

“Câm miệng! Em có tin ông đây làm em ngay tại chỗ này không!”

Giọng Kiều Dực dằn rất thấp, Tống Bạch biết gã bắt đầu nổi giận rồi, khi đi qua lối vào, nhìn thấy Kiều Dực tất cả bảo an đều bày ra vẻ mặt quỷ dị, lại thấy gã đằng đằng sát khí, chẳng ai dám ho he một tiếng, mắt mở trừng trừng nhìn gã vác Tống Bạch đẫm “máu” như vác bao tải đi mất.

Đóng cửa lại, Tống Bạch bị ném lên ghế sa lông còn mắt gã gần như phun ra lửa.

“Đừng tìm đau, được không? Em thấy đấy trước đó hai ta cùng một chỗ rất tốt mà.” Kiều Dực ngồi bên cạnh Tống Bạch, theo thói quen định cầm lấy tay cậu, lại bị Tống Bạch gạt ra, gã thoáng ngưng lại, cau mày: “ Tôi đã nói là không muốn gạt em rồi mà, rốt cuộc em muốn tôi phải làm gì mới không giận hửm!”

“Tôi đâu có giận.” Tống Bạch lạnh lùng nói, “Anh chẳng phải làm gì cả, trước đó chúng ta hoàn toàn là theo nhu cầu đôi bên, anh đã khỏi rồi, chúng ta cứ thế đi.”

“Tôi mặc kệ, biết em sẽ nói vậy nên tôi mới dối em, em thử nhìn xem mình là cái dạng gì, ông đây nịnh cầu em còn chưa đủ ư!”

“Anh cho là ai cũng thích bị người ta cầm tù chắc?!”

“Tôi không hề cầm tù em! Em muốn đi đâu tôi nào không cho em đi! Thượng Hải Đại Liên Nhật Bản Hàn Quốc Mỹ Pháp Anh, em muốn đi nơi nào tôi sẽ để em đi!”

“Vậy giờ anh hãy để tôi đi đi!” Tống Bạch cảm xúc kích động.

Kiều Dực chợt nhảy dựng lên, “Đi đi! Em định đi đâu, một mình em muốn chạy đi đâu! Con mẹ nó em không an phận một chút được à? Ông đây bạc đãi em chỗ nào!”

“Anh sẽ bức tôi chết.” Tống Bạch nhấn từng chữ một.

Kiều Dực buồn bực đến độ sắp sửa bứt sạch tóc, giọng điệu không khỏi mềm mỏng, “Em ngoan chút nào, được không, giống như trước ấy, chúng ta cứ an ổn sống qua ngày.”

Tống Bạch đứng dậy, giọng Kiều Dực cất cao lên theo: “Em làm gì đó!”

“Hễ nhìn thấy anh là khó chịu!” Nói đoạn xoay người lên lầu.

Kiều Dực đuổi theo, vừa mới vào cửa đã bị Tống Bạch chặn lại, “Cút!”

“Em...”

Rầm! Cửa bị đóng sầm lại.

Mũi Kiều Dực hứng một lớp bụi.

Cơn giận không có chỗ trút, gã tung một cước đạp đổ ghế, đi qua đi lại trong phòng khách một hồi, rồi ảo não ngồi thụp xuống sô pha, một lát sau mở di động ra, “Alô, em ấy biết rồi...”
Bình Luận (0)
Comment