Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

Chương 18

Tống Bạch được Trần Chí làm công tác tư tưởng, rốt cuộc anh ta nói gì Kiều Dực cũng chẳng rõ cho lắm, chỉ cần Tống Bạch đồng ý, gã mặc kệ hết thảy.

Sau khi nằm viện khoảng một tuần Tống Bạch xuất viện, trở về khu biệt thự trung tâm, dọc đường đi tâm tình Kiều Dực khá tốt, lái con xe Phaeton khiêm tốn chậm rì rì, trái lại Tống Bạch chẳng nói một lời, tựa vào cửa xe nhìn ra bên ngoài.

“Sang tuần em có thể đi học, năm nay em mười tám, Trần Nhị sắp xếp cho em vào lớp 11, nhưng em cũng không việc gì phải vội, khoan hẵng thi đại học, nếu em muốn học đại học, đến lúc đó tôi lại thu xếp cho em.”

Tống Bạch như không nghe thấy, ngay cả ánh mắt cũng không chớp, chẳng có vẻ sức sống.

Kiều Dực không thích cái tính thờ ơ lãnh đạm này của Tống Bạch nhất, có gì không vui cũng chẳng nói ra, luôn tỏ vẻ chẳng bận tâm, khiến gã tức lại chẳng có chỗ trút, cau mày áp chế cơn giận, tiếp tục nói: “A Bạch thích ngành gì? Nghệ thuật này cơ khí này hay vẫn là văn học, ngôn ngữ học? Đến lúc đó chúng ta có thể lựa một căn nhà gần trường đại học một chút, như vậy em có thể học ngoại trú, không cần chen chúc với người khác trong ký túc xá...”

“Tôi thích...”

Tống Bạch vừa mở miệng, Kiều Dực lập tức dựng lỗ tai.

“Tôi thích... anh cách tôi xa một chút.” Thanh tuyến Tống Bạch lạnh lùng mà mang theo gai nhọn, may là đã vào cuối tháng năm, nhiệt độ bên trong xe bị giảm đến mức thấp nhất.

Đèn giao thông vừa vặn chuyển đỏ, đầu ngón tay Kiều Dực gõ lên tay lái, hiển nhiên hiện tại gã đang cực kì nóng giận, nhưng gã lại không thể phát hỏa, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm bình tĩnh. Đúng như lời Trần Chí nói, gã rất nóng tính, cần phải áp chế lại chút, nếu còn thương tổn A Bạch, chưa kể A Bạch sẽ không tha thứ cho gã, chính gã cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Chiếc BMW series 7 đỗ ngay bên tay trái Kiều Dực, gã bức bối mở cửa xe ra, đúng lúc đó, chiếc Polaris đằng sau đột nhiên vọt lên, ngay trong nháy mắt đâm vào xe BMW, nó đảo tay lái, trực tiếp chuyển hướng về phía con xe Phaeton của Kiều Dực.

Kiều Dực cả một bụng tức mà không có chỗ xả cười lạnh, sống tử tế không muốn lại tự đi tìm chết.

Chủ xe BMW mắc kẹt ở bên quay đầu nhìn hai người, mỉm cười, vẻ mặt đắc ý lái xe rời đi.

Kiều Dực táp xe lề đường, chủ con xe Polaris cũng đi xuống theo, cười làm lành: “Thật có lỗi thật có lỗi, con series 7 kia không thể tông vào, đành phải tông con Volkswagen Passat của ngài đây thôi.”

Kiều Dực chân dài, từ trên cao nhìn xuống hắn ta, ánh nắng chiếu xuống khuôn mặt hung ác nóng giận, chủ xe Polaris chợt cảm thấy toàn thân nổi da gà, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Dực nở nụ cười hừ một tiếng: “Mày đã từng thấy Passat 12 xi lanh bao giờ chưa?”

...

Trong tình thế giằng co đó, Tống Bạch ló đầu ra chậm chạp nói: “Có đi hay không, tôi mệt chết được.”

Dáng vẻ kiêu ngạo của Kiều Dực nháy mắt hoá thân thành cô vợ nhỏ: “ Ừ ừ ừ, đi ngay đi ngay đây.” Dứt lời gã quay đầu nói với cảnh sát giao thông: “ Vợ tôi bảo mệt kìa, lười dây dưa với mấy người, việc này cứ giao cho công ty bảo hiểm.”

Sau đó chui luôn vào xe, bật ra cái đuôi vẫy vẫy.

Chủ xe Polaris toát mồ hôi lạnh, đến giờ còn chẳng rõ trạng huống ra sao, thấp giọng than thở: “Có mỗi con xe ba mươi mấy vạn, còn kiêu ngạo...”

“Ba mươi mấy vạn?” Cảnh sát giao thông đang điền tờ khai cũng nhịn không được cười lạnh nói: “Anh chọn xe để tông thật đấy à, con xe kia đủ để mua bảy tám Sapa đặc biệt đấy.”

“Hả?!”

Lười cùng hắn ta phí võ mồm, “Nhanh gọi cho công ty bảo hiểm đi, đúng là muốn chết, Phaeton cũng dám đâm...”

Để ăn mừng Tống Bạch xuất viện, Kiều Dực thi triển tài năng nấu một bàn ăn lớn.

Đừng nhìn Kiều Dực sống như thiếu gia mà lầm, làm việc nhà rất lão luyện đó. Thời học đại học, Kiều Dực giận dỗi với người nhà, không bằng lòng việc ông nội sắp xếp cho học trường quân đội, ngay tại phút chót đổi nguyện vọng thành một trường đại học phía nam, ông cụ tức giận suýt phát bệnh tim, có khuyên thế nào, Kiều Dực cũng không đồng ý vào trường quân đội, khi đó dùng đủ mọi cách ép Kiều Dực nổi giận, đêm đó gã bỏ nhà đi, chạy luôn đến thành phố ven biển phía nam.

Lúc ấy ông cụ cũng nổi nóng, suốt bốn năm đại học không cho gã một phân tiền, hoàn toàn dựa vào một thân một mình Kiều Dực cắn răng chống chọi vượt qua. Đó là khoảng thời gian vất vả nhất trong đời gã, ban ngày đi học, sau khi học xong đi làm gia sư, buổi tối còn làm công ở nhà hàng, gom góp từng đồng từng cắc, nào ai biết gã từng sống những tháng ngày như nào. Để tiết kiệm tiền, một ngày gã chỉ ăn hai bữa cơm, toàn mượn gian bếp nhỏ của nhà hàng tự tay tuỳ tiện nấu đồ ăn rau dưa gì đó mà người ta không dùng nữa, nên mấy năm ấy đã rèn gã thành một đầu bếp giỏi.

Sau khi tốt nghiệp đại học trở lại Bắc Kinh rồi, Kiều Dực gầy như khỉ. Khi đó bà ngoại gã vẫn còn sống, vừa nhìn thấy Kiều Dực xỉu luôn, tỉnh dậy mắng cụ ông không ngớt, kỳ thực cái tính nhà này đều cùng một dạng, quật cường không chịu thua, ai cũng không nguyện ý cúi đầu.

Đối với hành vi lấy lòng của Kiều Dực Tống Bạch luôn luôn xin miễn cho kẻ bất tài, khẩu vị của cậu luôn không tốt, giống mèo con ăn vài miếng sẽ thôi, Kiều Dực lo lắng vò đầu, hỏi: “Có phải không hợp khẩu vị không? Em muốn ăn gì, tôi sẽ làm...”

“Tôi mệt, đừng động tới tôi là được.” Tống Bạch đứng lên, tay còn ôm Tiểu Bảo, Kiều Dực hung dữ nhìn chằm chằm mèo con, Tiểu Bảo sợ tới mức không ngừng phát ra tiếng kêu khe khẽ.

Buổi tối Kiều Dực chạy đến phòng Tống Bạch, từ lúc cửa bị Kiều Dực bắn hỏng còn chưa sửa, Kiều Dực cảm thấy như vậy càng tiện, ít nhất Tống Bạch không thể khóa cửa, gã lại gọi người gắn thép lên toàn bộ cửa sổ, Tống Bạch vừa nhìn thấy những thanh thép ấy, không nói hai lời xoay người đi ra, Kiều Dực lẽo đẽo theo sát sau lưng, “A Bạch em đừng giận, tôi chỉ sợ lỡ buổi tối có người xông vào lại nguy hiểm thôi sao? Nếu em không thích ngày mai tôi bảo người ta tháo ra... Tôi lập tức gọi người ta đến, lập tức! A Bạch! A Bạch em đi đâu thế...”

Rầm! Tống Bạch lại ngăn Kiều Dực ngoài cửa, Kiều Dực trừng mắt nhìn cánh cửa gỗ dày màu nâu, lý chí nổ bay khỏi đầu.

Bình tĩnh bình tĩnh!

Kiều Dực giống như con gà trống bự bị nhốt trong ***g nôn nóng bất an, đi qua đi lại vài vòng, cuối cùng tức giận choảng điện thoại, rồi chạy qua phòng ngủ cũ của Tống Bạch, kéo chăn, chùm kín cái đầu đang bốc hoả phừng phừng của mình.

Ông đây vừa phải làm mẹ già lại vừa phải làm cậu con trai, thế mà còn bị khinh bỉ. Kiều Dực lăn qua lộn lại chẳng thể nào ngủ được, trong chăn tràn đầy mùi hương Tống Bạch, càng khiến hắn dục hỏa đốt người. Đã một thời gian dài gã ngay cả phát tiết một lần cũng không, nhưng muốn người bên cạnh lại chẳng dám xuống tay, gã sắp hỏng mất.

Dục vọng kêu gào ghê gớm, Kiều Dực không thể không bật dậy, vặn nước, hơi nước tràn ngập phòng tắm, gã vừa nghĩ đến Tống Bạch, vừa ra tay giải quyết nhu cầu sinh lý.

Đù má nó nghẹn khuất quá đi!

Ngày hôm sau lúc Trần Chí tới Tống Bạch đang ngồi một mình trong thư phòng, hắn đi vào thì thấy Tống Bạch đang khẽ khàng vuốt đầu Tiểu Bảo, nó cực kì hưởng thụ loại phục vụ đó, duỗi người ra như mớ giẻ lau.

Ánh mắt cậu lạnh nhạt, như thể từ lúc Trần Chí biết cậu vẫn luôn như thế, không có theo đuổi cũng chẳng sợ hãi điều chi, chỉ những lúc đối diện Kiều Dực mới xuất hiện cảm xúc phập phồng rõ ràng, cậu nghiêng đầu nhìn Trần Chí, đứng dậy, “Có chuyện gì thế?”

“Không có gì, tới thăm cậu chút thôi.”

“Vậy à?” Tống Bạch ngồi xuống ghế, thuận tay lật cuốn sách trên bàn, thoáng chốc như đã đắm chìm vào nó, hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của Trần Chí.

Trần Chí cười khổ, hắn không biết giờ mình trở thành thể loại nhân vật gì nữa. Mỗi khi Kiều Dực cùng Tống Bạch xảy ra vấn đề gì thì phản ứng đầu tiên chính là tìm tới mình, hắn không khỏi tiến thối lưỡng nan, không biết mình mang tâm tư gì, đối với việc Kiều Dực hễ có chuyện là nghĩ đến mình khiến hắn cảm thấy vui sướng khi bị ỷ lại, nhưng vấn đề là chuyện gã nhờ hắn lúc nào cũng xoay quanh Tống Bạch, không một ai biết hắn chua sót nhường nào, luôn khổ sở ra sao.

Thứ hai đi học Kiều Dực chở Tống Bạch, lần này gã đổi thành con xe thể thao Ferrari vừa nhìn đã thấy phô trương, Tống Bạch vừa nhìn đã lui về phía sau hai bước, thấy cậu xoay người bước đi Kiều Dực vội vàng xuống xe, giữ chặt lấy tay Tống Bạch: “Đến giờ này rồi em còn lên cơn xấu hổ cái gì!”

Tống Bạch lại liếc nhìn con xe, “Tôi không muốn ngày đầu tiên đến trường đã doạ người ta.”

Kiều Dực lật bàn! Dọa người! Gã như thế thì có gì mà dọa người! Chẳng phải ông đây sợ em đến trường bị coi thường à?

Sau đành bất lực, Kiều Dực chọn tới chọn lui ngoại trừ con Pheaton lần trước bị đưa đi sửa thì chỉ còn con Touareg có vẻ khiêm tốn, chậm chà chậm chạp lần khần mãi Tống Bạch mới ngồi lên.

Tuy nhiên đoạn nhạc đệm này cũng chẳng làm ảnh hưởng đến Kiều Dực, gã nhìn Tống Bạch qua kính chiếu hậu, thoắt cái tâm tình đã tốt lên.

Lại nói tiếp trung học Mười Ba không phải là trường công lập, là một trong số ít trường trung học trọng điểm trong nước, đương nhiên, nó cũng có cái tên phô trương khác gọi là trường quý tộc, trong trường ngoài việc phân bì thành tích học tập thì thực chất chính là đọ xem kẻ nào có ông bố lợi hại hơn mà thôi, quan trọng là nhà có quyền, để trường học chẳng kém cạnh những trường khác, thì tỷ lệ nhập học đương nhiên không thể thiếu học sinh giỏi và đều được miễn học phí.

Đồng phục trung học Mười Ba đẹp có tiếng, mời nhà thiết kế nổi tiếng, sử dụng trang phục cổ điển đang lưu hành. Cho dù mặc đồng phục dạo phố cũng không mất mặt, đồng phục nữ sinh thân trên là đường trang tay lỡ vải lanh, màu nâu mộc mạc, cúc áo thuần thủ công, bên thắt lưng có vẽ hoa sen theo lối thuỷ mặc, cổ áo cùng cổ tay được thêu màu hồng, thân dưới là chiếc váy xanh xám nhạt, viền ren, vừa đơn giản lại vừa thanh lịch, chỉnh thể từ trên xuống dưới thanh xuân tươi đẹp, có thể thấy rất nhiều học sinh mặc đồng phục trên phố.

Nam sinh thì tương đối đơn giản, nhưng giá cả thì trái ngược, nhưng đắt cũng đáng.

Lúc này Tống Bạch đang mặc bộ đồng phục đó. Thân trên vải lanh, tay áo có vân mây đậm màu, cổ đơm ba chiếc cúc màu nâu, vạt áo và cổ tay được trang trí bằng viền nhạt màu được phối với nhau, rộng rãi thoải mái, ứng với bức tranh thuỷ mặc nhàn nhạt, màu mực in vô cùng tự nhiên.Quần màu lam dài đến mắt cá chân, mặc cho người ngợm có thô kệch cỡ nào, một khi mặc bộ quần áo này đều toát ra khí chất nhã nhặn của người đọc sách, huống chi từ trong xương cốt Tống Bạch đã lộ ra vẻ thanh cao thư hương, càng miễn bàn mê người đến mức nào.

Kiều Dực nhìn Tống Bạch nhịn không đậu mà nuốt nuốt nước miếng, đồng phục tôn lên thân hình thiếu niên mảnh khảnh, cổ áo cậu không cài hết mà để mở một khuy, lộ ra một đoạn xương quai xanh, trắng trơn nhìn như thể có thể biến thành cơm trực tiếp nuốt vào bụng.

“Kiều Dực.” Tống Bạch đột nhiên lên tiếng.

Kiều Dực mừng huýnh quay đầu lại, “Sao thế?”

“Nhìn đường.”

“Há?”

“Nhìn đường!” Tống Bạch không vui nhíu mày, ở cùng một chỗ với Kiều Dực, khuôn mặt cậu chẳng có lấy một giây thoải mái.

Kiều Dực à một tiếng quay đầu lại tiếp tục lái xe, thường thường thông qua kính chiếu hậu trộm nhìn Tống Bạch, càng nhìn càng thấy đẹp, “A Bạch ngày đầu tiên em đến trường đừng sợ, xảy ra chuyện gì thì nhớ gọi điện cho tôi, đừng để người ta bắt nạt. Có kẻ nào dám tìm em gây sự, em cứ hỏi bố nó là ai, xem tôi có xử chúng nó không, nếu không muốn học thì nằm xuống mà ngủ, không thì chạy ra sân chơi một lát, thầy cô có nói gì thì em cứ nói tôi cho em ra ngoài, đúng rồi, chỉ cho phép em ra khỏi phòng học không cho phép ra khỏi trường học, em đừng lo, không phải là tôi muốn giam giữ em đâu, em ngẫm mà xem, hiện giờ ở bên ngoài loạn như thế nào, trông em lại như vậy…. Lỡ xảy ra chuyện gì thì đó là cách tốt nhất….”

Kiều Dực nói đi nói lại không thôi, nói xong lại bắt đầu lo lắng Tống Bạch không thích ứng được với sinh hoạt ở trường, một lát sau lại hỏi Tống Bạch đã mang đầy đủ đồ chưa, một hồi lại quay qua bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm phòng ngừa bạo lực học đường, Tống Bạch nghe phát chán, quay đầu, nói một câu: “Anh có phiền hay không.” Khiến Kiều Dực trúng đòn đả kích nặng.

Kiều Dực cảm giác mình cứ như ông bố trẻ đưa con trai đến trường, lo lắng bao nhiêu vậy mà thằng cu con chẳng cảm kích gì sất.

Liên tưởng đến bố Kiều Dực lại nhớ tới mới trước đây không lâu mình còn kéo tay Tống Bạch gọi mẹ mà rùng cả mình.

Em ấy là mẹ mình, mình là bố em ấy, chúng ta có quan hệ gì đây trời?

Lúc lái xe đến cách trường học một con phố Tống Bạch đòi xuống xe, Kiều Dực ấm ức, gã khó nhìn đến vậy cơ à?!

Kiều Dực đầy bụng bất mãn dưới ánh mắt lạnh lùng của Tống Bạch đành phải dừng lại, đứng ở xe nhìn cậu xách túi rời đi, còn hô to: “Có kẻ nào dám đánh em, em cứ đánh lại nó thật mạnh vào, đánh không được gọi điện cho tôi, tôi sẽ thay em đánh chết nó, không cần thay ba tiết kiệm tiền thuốc men!”

Một tràng này thu hút vô số người qua đường ghé mắt lại, mặt Tống Bạch đỏ lên, càng bước nhanh hơn.

Cái bộ đồng phục nam nữ kia mình không biết như thế nào mới đúng. Cứ tạm thế đã:)))

Ờm thì các con xe các bạn nên sợt gg để thấy vẻ ngoài ấn tượng với nội thất sang chảnh của nó
Bình Luận (0)
Comment