Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

Chương 32

Đã lâu rồi Tống Bạch không bước vào gian phòng kia, Kiều Dực đi vào, thấy cậu lôi hết quần áo trong tủ ra, toàn là đồ thời thượng mới nhất Kiều Dực đặt cho cậu, gã luôn cảm thấy Tống Bạch mặc nhất định còn đẹp hơn so với người mẫu, nhưng Tống Bạch chưa từng mặc bao giờ.

“Em làm gì vậy!” Kiều Dực trầm mặt, “Chuyện cái con mèo phá bĩnh bỏ nhà trốn đi hả?!”

Bỏ nhà trốn đi? Khóe miệng Tống Bạch lộ ra tia châm chọc, cái từ này dùng với cậu mới thích hợp chứ?

Cậu cúi đầu không nói lời nào, lại lấy mấy tấm thẻ tín dụng vàng trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, chúng đều là thẻ phụ Kiều Dực mở cho cậu, không giới hạn số tiền tiêu phí.

Tống Bạch ném tất cả mọi thứ lên giường, lạnh lùng nói: “Đó là toàn bộ đồ anh mua, tôi chưa từng yêu cầu, cho dù anh cường bách đưa cho tôi, tôi cũng chưa từng dùng, còn hai tấm thẻ này, một phân tiền trong đó tôi cũng chưa từng nghĩ động tới, về phần ăn uống cùng chi phiếu mười hai vạn là tiền lương bố anh đã đáp ứng cho tôi, tôi chăm sóc cho anh một thời gian, đó là tiền mà tôi lao động hợp pháp có được, không có bất cứ cái gì liên quan tới anh cả, đồ đạc trong gian phòng này, ngoại trừ thư phòng tôi có sử dụng ra thì tôi sẽ trả phí sử dụng, còn những cái bát cái đĩa tôi đánh vỡ, tôi cũng sẽ hoàn lại.”

“Tống Bạch em như này là có ý gì?!” Kiều Dực nheo mắt.

“Có ý tứ gì à?” Tống Bạch cười nhẹ một tiếng, “Tôi với anh, không có một chút quan hệ, tôi ăn uống toàn bộ là dựa vào chính mình, không mảy may tiêu của anh một xu Kiều Dực, lại càng không —— lấy tiền của anh bao trai.”

Một tiếng nói ra, vẻ mặt Kiều Dực cứng ngắc.

“A Bạch... A Bạch em hãy nghe tôi nói, tôi đây không phải là tức giận mới nói vậy sao? Tiền của tôi em thích xài như thế nào thì xài như thế đó, tôi tuyệt đối không nói nửa câu!” Kiều Dực căng khẩn trương nói.

“Kiều Dực anh đừng trẻ con như thế có được không! Anh đã sắp ba mươi rồi, đối với lời nói và việc làm của mình có thể chịu chút trách nhiệm được không?” Tống Bạch hừ lạnh một tiếng, “Có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa từng có người dám mắng anh đúng không, cả đời anh hễ tức giận là có thể liều lĩnh đánh đập người khác, sau đó lại hối hận, thế thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ tôi giết anh, sau đó nói với anh một câu thực xin lỗi là có thể thoát chết à?”

“Tôi... Tôi không...”

“Anh không ư?” Tống Bạch cười to một tiếng, “Anh cũng xứng nói những lời này? Con mẹ nó anh cho rằng vì sao tôi lại nhảy từ toà Khôn Nguyên xuống! Nếu như không có anh, cả đời này tôi sẽ yên bình hạnh phúc!”

Kiều Dực ảm đạm nhìn Tống Bạch, trên mặt hiển hiện nỗi đau đớn.

“Kiều Dực, tôi không sợ chết, chết nhiều lần như vậy anh cho rằng tôi còn sợ sao? Cho nên đừng ép tôi, nhưng chỉ bằng bản lĩnh này của cái ngữ như anh, nói không chừng một ngày nào đó lên cơn điên mà giết tôi cũng nên...”

“Sẽ không! Sẽ không A Bạch... Sẽ không có ngày nào đó.” Trong mắt đong đầy nỗi sợ hãi, thậm chí giọng nói của gã có chút run rẩy, “A Bạch, sao tôi có thể giết em chứ? Sao tôi có thể... muốn giết em chứ?”

“Ai biết được?” Tống Bạch không muốn nhiều lời, nghiêng mình định đi, Kiều Dực chắn ở phía trước, đặt cằm lên vai cậu, khẽ nói: “Đừng tức giận, tính tôi không tốt, tối nay tôi hơi nóng nảy nên mới như vậy, về sau em muốn đi đâu nhớ nói với tôi một tiếng, chẳng phải tại tôi không thấy em nên nghĩ em lại... Thôi nào, tôi mua cho em món quà đó, nhìn xem có thích hay không?”

Lấy lòng lấy cái hộp đưa cho Tống Bạch, Tống Bạch buông mắt nhìn cái hộp màu đỏ, đột nhiên vươn tay chộp lấy, quăng luôn ra ngoài cửa sổ.

Kiều Dực đứng tại chỗ, nhìn Tống Bạch không buồn quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.

Trách nhiệm là gì? Kiều Dực giống như lần đầu tiên nghe được cái từ này, lạ lùng mà mới mẻ.

Chưa từng có một ai yêu cầu Kiều Dực chịu trách nhiệm vì những việc làm của mình, bởi vì Kiều Dực họ Kiều, chỉ điều đó đã đủ.

Gã không nhớ khi nào thì mọi người bắt đầu mắng chửi sau lưng gã là đồ điên, trước mặt gã bọn họ hận không thể tâng bốc gã lên tận trời, sau lưng lại chửi rủa đồ thần kinh. Chuyện này đối với Kiều Dực mà nói tập mãi thành thói quen, gã càng chưa từng để tâm tới, biến thành như vậy, chỉ có thể oán giận người kia, Kiều đại tư lệnh quyền cao chức trọng! Nếu năm đó ông ta nguyện ý để mắt tới hắn, Kiều Dực cũng sẽ không bất chấp hậu quả rắc rối gây chú ý với ông ta, để đến hôm nay bạo ngược thành tính.

Kiều Dực thường nghĩ, mày chính là bị coi thường, còn sống chính là bị ghét bỏ, trên đời sinh vật dơ bẩn nhất chính là mày, mà gã, với tư cách là con người, gã cũng chán ghét chính bản thân mình. Không một ai biết khi Kiều Dực mười sáu tuổi đã làm gì, cái gì gã cũng dám làm, như muốn tự sát mà xuyên qua rừng Amazon không cùng một người chuyên nghiệp nào, suýt chút nữa đã chết trong rừng cây rậm rạp nguy hiểm. Biệt hiệu kẻ điên của gã cũng từ ngày đó mà ra, muốn làm gì, chỉ cần lưng đeo bao, chạy khắp trời nam đất bắc, lên trời xuống biển chỉ để biết như thế nào mình mới chết…

Một kẻ điên như vậy, nào có ai nghĩ việc làm của gã là bình thường chứ? Trong xã hội xét trên một khía cạnh nào đó luôn có điểm khoan dung đối với người tàn tật, huống chi là Kiều Dực – kẻ điên không ai dám động tới chứ.

Cho nên đương lúc Kiều Dực bắt đầu lo lắng chuyện trách nhiệm, đã là đánh chết cái nết không chừa mất rồi.

Kiều Dực tỉnh dậy là bởi điện thoại di động, là một số lạ, trong điện thoại truyền ra tiếng giọng nữ dịu dàng: “Là Kiều Dực à?”

“Hử.”

“Mình là Lăng Lam.”

“Ừm.” Kiều Dực trở mình, “Chuyện gì.”

“Chẳng phải cậu nói để mình đi xem Tiểu Bảo à, mình nghĩ hôm nay không đi làm, cho nên...”

Kiều Dực bật dậy, “Cô tới bắt con mèo kia hả?”

“Mình... mình chỉ đi xem có phải hay không thôi...”

“Không cần xem, tôi nói phải là phải, không phải cô cũng phải phải.” Gã đứng dậy, trên người còn chưa thay bộ quần áo tối qua, đi vào phòng tắm, vừa cởi quần áo vừa nói: “Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi đi đón cô, mau mau đem con mèo kia đi, ông đây phiền chết.”

“Tôi đang ở đường XX ngay cửa khách sạn SB.”

“À, cô đợi lát đi, 20 phút nữa tôi tới liền.”

Cúp điện thoại, Kiều Dực vặn nước tắm rửa, nghĩ thầm rằng cuối cùng cũng có chuyện tốt, tháo băng vải trên đầu xuống, ngay cả tóc cũng chưa kịp lau khô, hăng hái bừng bừng chạy xuống nhà, Tống Bạch đang đút cơm cho Tiểu Bảo trong phòng khách.

Hiếm có một lần gã đi qua mà không đá Tiểu Bảo, đắc ý cười: “Ngoan ngoãn hưởng thụ bữa cơm cuối cùng của mày đi!”

Tống Bạch nhíu mi, mặc kệ gã.

Kiều Dực huýt sáo đổi giầy, lại quay đầu lại, “Bảo bối à, hôm nay muốn ăn gì? Lúc về tiện thể tôi mua luôn.”

Tống Bạch cúi đầu, không nghe thấy mình không có nghe thấy.

Kiều Dực thấy nhưng không thể trách đành lẩm bẩm: “Dạo này em có chút thể hàn, tối nay nấu bào ngư đi...”

Quan Lăng Lam vì gặp Kiều Dực, sáng sớm đã dậy làm tóc đắp mặt nạ, chưa từng tỉ mỉ đến thế, làm mình đẹp đẽ vô khuyết mới gọi điện cho Kiều Dực. Từ khi họp lớp về, cô nàng thầm hạ quyết tâm muốn trèo lên cái cây đại thụ Kiều Dực, đây là lần đầu tiên cô nàng cố gắng đến vậy để lấy lòng một người, khác với mấy ông già bụng bia hói đầu ở đài truyên hình, Kiều Dực đẹp trai lại có tiền, nếu có chút gì đó cùng gã, cô nàng tuyệt đối không uổng công.

Đứng trong gió một lúc lâu, mới nhìn thấy con xe thể thao đầy phòng cách phía xa, Kiều Dực xuống xe, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt xung quanh.

Quan Lăng Lam đột nhiên cảm thấy mình giống như một nàng công chúa, vô số ánh mắt hâm mộ ghen tị như thể đang ca tụng nàng, nàng mỉm cười, ung dung tao nhã đi qua, nở nụ cười hoàn mỹ, “Cuối cùng cậu cũng đến.”

“Đi luôn đi, con mèo kia còn đang ăn gì đó.” Kiều Dực có vẻ rất vui vẻ, “Đợi lát nữa mặc kệ nó có phải mèo của cô hay không, cô cứ một mực chắc chắn là phải, biết chưa?”

Ngồi vào xe, Quan Lăng Lam cười có chút gượng ép, gật gật đầu, “Ừm.”

“Chuyện này mà thành mời cô đi ăn.”

“Được, mình nhớ đó, Dực cậu cũng đừng quên đấy.” Quan Lăng Lam đột nhiên nói, sau đó ra vẻ bông đùa: “Gọi cậu là Dực không vấn đề chứ, không biết chị dâu có giận không nhỉ?”

Kiều Dực nhăn mày, luôn cảm thấy có chút không ổn, nghe quá thân mật, nếu Tống Bạch đồng ý gọi vậy gã vui ngất trời mất, nhưng ngẫm lại cũng chẳng hề gì, thần kinh thô thuận miệng đối đáp với những người khác Kiều Dực đáp: “Tùy tiện.”

Nếu em ấy có ý kiến ông đây còn phải cám ơn cô ấy chứ!

Quan Lăng Lam nhếch khóe miệng cười, sau đó bắt đầu vài đề tài đã chuẩn bị tỉ mỉ từ đêm qua: “Nghe nói cậu mở công ty đầu tư bất động sản? Nó rất nổi tiếng đó.”

“Thường thôi, tùy tiện vui đùa một chút, hiện tại không để tâm lắm.”

“Cậu thật hay đùa, hiện tại công ty bất động sản đó nào có giống tùy tiện vui đùa một chút chứ, đúng rồi, chị dâu đặc biệt thích gì vậy, lần đầu tiên gặp cô ấy, mình nên mang chút quà đến mới phải phép nhỉ.”

Vừa nói như thế, Kiều Dực đột nhiên nhớ ra mình bị Tống Bạch quẳng mất chìa khoá xe, nghĩ thầm chẳng lẽ chính mình tặng nhầm thứ rồi?” Em ấy tính tình tương đối kỳ lạ, thích cái gì mình cũng chẳng biết chính xác.”Kiều Dực trầm mặc một lát, “Đúng rồi, tôi biết tặng gì em ấy sẽ thích!”

“Gì vậy?”

Kiều Dực lại nhíu mày ra vẻ buồn rầu, “Nhưng bây giờ đến chỗ nào làm cho em ấy chứ?”

“Ừm... Là thứ gì mà không mua được vậy...”

“Thôi vậy, hai ngày nữa bảo người ta đi tìm xem.” Kiều Dực lẩm bẩm.

Quan Lăng Lam trầm mặc.

Đến nhà Kiều Dực, Quan Lăng Lam khen ngợi tự đáy lòng: “Dực ánh mắt của cậu thật tốt, ở đây giá đất không rẻ đâu.”

“Thường thôi.” Kiều Dực lười nhiều lời, “Vào đi, bắt mèo mới là việc chính.”

Trong quan niệm của Kiều Dực, tựa hồ không có việc gì so với việc xử lý triệt để con mèo kia quan trọng hơn cả, khiến Quan đại mỹ nhân có chút bất lực, gã đối với cô nàng thậm chí ngay cả một chút ánh mắt thưởng thức cũng không có.

Phụ nữ thức thời mới là người chiến thắng cuối cùng, Quan Lăng Lam thầm cổ vũ trong lòng, không vội không vội, hiện tại chúng ta còn chưa quá thân quen, giao lưu nhiều hơn thì ổn thôi.

“A Bạch, con mèo phá bĩnh kia đâu rồi? Tôi tìm thấy chủ nó...” Kiều Dực đứng trong phòng khách bất động.

“Làm sao vậy?” Quan Lăng Lam tiến lên trước, liếc mắt một cái liền thấy được đối diện bọn họ chính là thiên hậu Humin!

Là người thật á! Quan Lăng Lam kinh ngạc, cô nàng làm ở đài truyền hình cũng được một khoảng thời gian, nhưng vẫn chỉ là cô MC nhỏ, nghệ sĩ tên tuổi lớn như Humin bọn họ không có cơ hội tiếp xúc đến, đột nhiên gặp cô ở khoảng cách gần như vậy, Quan Lăng Lam nhịn không được mà đánh giá, kỳ thật dáng vẻ người phụ nữ này cũng không đẹp lắm, cái mũi nhô quá cao, khoé mắt kéo dài, mặt thì nhọn nhất định đã từng gọt xương, làn da kỳ thật cũng không đẹp, bình thường lên chương trình đều làm hiệu ứng đặc biệt, lúc này vừa nhìn đã thấy có mụn, khóe mắt còn có nếp nhăn, tuổi không nhỏ, chẳng qua là có chút may mắn, nghe đâu bám vào vị nào đó quyền quý mới có được địa vị hiện tại, nếu mình mà cùng Kiều Dực...

Nghĩ vậy, cô nàng trộm liếc mắt nhìn Kiều Dực, thấy gã tức giận, Quan Lăng Lam bất chợt nhận ra, chẳng lẽ Humin chính là vợ Kiều Dực! Người quyền quý trong lời đồn kia chính là Kiều Dực!

Quan Lăng Lam không thể kềm chế nội tâm rung động, trong lòng không ngừng tính toán nếu đối địch với Humin liệu mình có mấy phần thắng.

Đúng lúc này, Kiều Dực bước lên, từ trên cao nhìn xuống Humin, lạnh lùng nói: “Cô tới đây làm gì?”

Ớ? Quan Lăng Lam đi theo sau, giờ mới chú ý tới Tống Bạch đang đưa lưng về phía bọn họ, nhìn bóng dáng là một cậu thiếu niên trẻ, chẳng lẽ Kiều Dực nghĩ cô ta ngoại tình?

Quan Lăng Lam vội bước lên phía trước, một bộ buồn rầu khuyên nhủ Kiều Dực: “Dực cậu đừng vội nóng, đến lúc đó hiểu lầm chị dâu lại không tốt, bình tĩnh một chút nghe cô ấy nói thế nào đã...”

“Chị dâu?” Humin đứng lên, hiển nhiên cũng có chút không hiểu ra sao, “Kiều Thiếu cậu đã về rồi, chừng nào thì cậu kết hôn thế sao tôi không biết?”

“Cô tới đây làm gì?” Kiều Dực vừa mở miệng chính là chất vấn.

Tình huống gì đây? Quan Lăng Lam đầu óc lơ tơ mơ, Humin không phải vợ Kiều Dực sao?

“Bạn tôi có tặng chút vải, mình tôi ăn không hết, nên mang sang đây cho các cậu.” Humin khó hiểu nhìn Kiều Dực, hiển nhiên đối với việc gã đột nhiên tức giận cảm thấy kỳ quái, nàng không rõ mình đã làm chuyện gì sai, chỉ là hàng xóm cho chút đồ thôi, thấy thế nào cũng không quá phận ha.

Nàng nào biết rằng trong đầu Kiều Dực đang xoắn xuýt kia chứ, Kiều Dực vẫn nhớ thái độ Tống Bạch đối với Humin. Kỳ thực Kỳ Quân không thích đàn ông là điều Kiều Dực biết rõ ràng hơn ai hết, cho nên so với việc đề phòng đàn ông, phụ nữ càng phải cẩn thận, hơn nữa lòng dạ đàn bà thâm sâu luôn rất phức tạp, Tống Bạch vô tình bị lừa đi mất mất, hiện tại cô nam quả nữ cùng chung một phòng...

Tôi nói này Kiều đại thiếu gia, anh nghĩ có chút xa rồi đó...

Tống Bạch đứng lên, hiển nhiên đối với sự xuất hiện của Kiều Dực mà cảm thấy không vui, quay đầu thì thấy Quan Lăng Lam đứng bên người Kiều Dực, cô nàng chính là người vừa mới gọi Kiều Dực là “Dực”?

Kiều Dực nhíu mi, nhìn theo ánh mắt Tống Bạch, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ Tống Bạch ghen thật?

“A Bạch em đừng hiểu lầm, cô ta là...”

“A Bảo?” Quan Lăng Lam nháy mắt mặt tái nhợt, vừa nhìn thấy Tống Bạch cả người đông cứng tại chỗ.

Tống Bạch nhướng mi, “A Bảo?”

“A! Đúng, con mèo kia đâu? Cô ta tới bắt... nhận về, cô ta bị mất một con mèo, gọi là A Bảo, tôi thấy chính là con mèo em nhặt về đó, chủ nhân người ta đều đến nhận rồi, mau trả con mèo đó lại cho người ta còn về.”

“Tiểu Bảo?” Tống Bạch hồ nghi nhìn Kiều Dực, trầm giọng nói: “Không phải là anh tùy tiện tìm ai đó đến chứ.”

“Ông đây là hạng người đó sao?!” Kiều Dực ngửa đầu đột nhiên kêu lên, “A Bạch tôi đã nói với em rồi, đây là duyên phận, em nhớ hôm chúng tôi họp lớp chứ, lần đó em bảo tôi đi, cô ta vừa thấy ảnh con mèo phá bĩnh kia trong di động của tôi đã nói là giống con mèo thất lạc nhà cô ta, tôi lừa em làm gì chứ!”

Tống Bạch như cũ không tin, nhìn Quan Lăng Lam, thấy cô nàng định mở miệng nói gì lại nuốt trở vào.

“Này, cô nói có đúng vậy không!” Kiều Dực đột nhiên đụng vào cánh tay Quan Lăng Lam, cô nàng mới phản ứng lại, vội vàng gật đầu: “Đúng! Đúng!”

“Mèo cô còn chưa thấy đã nói đúng.” Humin chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của Quan Lăng Lam, tuy rằng tuổi không nhỏ nhưng còn non lắm, cô khoanh hai tay, “Chẳng phải gọi Tiểu Bảo ra là biết liền à.”

Kiều Dực xoay người lên lầu, bằng thời gian này mọi khi Tiểu Bảo đều ghé vào thư phòng phơi nắng trên bậu cửa sổ.
Bình Luận (0)
Comment