Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

Chương 35

Phải nói sao nhỉ, người này đối với Kỳ Quân chính là sự tồn tại vô cùng đặc biệt.

Kỳ Quân từ nhỏ rất ít ra khỏi nhà, ngoại trừ con thầy Ngô – Ngô Hiểu Phi đôi khi sẽ tìm cậu chơi, thời gian còn lại một mực ở thư phòng mà qua, năm y lên sơ trung là lần đầu tiên y gặp Đào Thanh Bình.

Năm đó Đào Thanh Bình không có tây trang giày da ra hình ra dáng như bây giờ, trái lại, cực kì nhếch nhác.

Gia cảnh Đào Thanh Bình không tốt, mẹ bỏ anh lại chạy theo người khác, trong nhà chỉ còn người cha chỉ biết uống rượu bài bạc, anh hoàn toàn tự mình một người giãy dụa sống sót, nhưng đứa trẻ đó từ nhỏ đã có hoài bão, năm xưa cho dù đã bần cùng đến ngay cả cơm cũng không có mà ăn, anh vẫn lựa chọn học trung học, là trường trung học trọng điểm trong thành phố, bởi vì thành tích thi đứng thứ ba thành phố, trường học miễn giảm một phần học phí, nhưng anh vẫn không có đủ tiền trả phí nhà trọ, cho nên vài ngày cuối tuần liên tiếp anh đều vượt qua ở công viên bên cạnh trường học, Kỳ Quân biết bởi Trang Tình biết chuyện đó.

Sau khi biết hoàn cảnh của anh Trang Tình đã quyết định dẫn anh về nhà. Lúc ấy Kỳ Quân học sơ trung, đứa nhỏ này từ nhỏ chất lượng sinh hoạt đã tốt rồi, nhà họ mua một căn hộ ngay cạnh trường học, hơn nữa so với Đào Thanh Bình mà nói hoàn toàn là đầy đủ.

Đào Thanh Bình không quá thích trò chuyện, dáng dấp rất cao, lại gầy nhom, thoạt nhìn có chút đáng sợ, còn Kỳ Quân cứ như một vị hoàng tử trong lâu đài, hai người bọn họ xét từ phương diện nào cũng trái ngược, ai cũng không ngờ hai người ở chung sẽ hòa hợp đến thế.

Đương nhiên, điều này cũng không ngoài trừ khả năng Kỳ Quân không có bạn bè đồng lứa, đột nhiên xuất hiện một người anh trai đối với cậu mà nói chính là mới lạ.

Đào Thanh Bình thông minh, nhưng anh không giống Kỳ Quân, không thể chỉ cần xem qua, học qua là có thể dễ dàng nắm bắt được, thế nên mỗi ngày anh đều ở trong thư phòng đến khuya, bởi vì vào đại học đối với anh chính là lối ra duy nhất.

Kỳ Quân từng không hiểu nổi anh, có lẽ là bởi vì y lớn lên chưa từng theo đuổi điều gì như vậy, gần như chỉ cần y muốn, y cũng có được, cho nên y không thể tin có người sẽ phấn đấu đến tình trạng này.

Có đôi khi nhìn thấy anh bởi vì một đề bài nhìn không quá khó mà bứt tóc mãi, Kỳ Quân cảm thấy mắc cười, vì nhiều khi Đào Thanh Bình cực kì nghiêm túc, anh không thích nói cũng chẳng thích cười, lúc nào cũng chưng ra một bản mặt, nên mới khơi lên sự hứng thú của Kỳ Quân, nhiều lúc Kỳ Quân sẽ nhìn vẻ mặt Đào Thanh Bình rối rắm mà giết thời gian.

Đào Thanh Bình là một người nặng khí chất giang hồ, vì sao lại nói vậy ư? Chỉ cần ở chung với anh là biết thôi, anh luôn luôn nói một không hai, có lẽ anh không có tiền, không có quyền, nhưng anh trọng tình trọng nghĩa, đó cũng là nguyên nhân về sau việc làm ăn của anh càng làm càng lớn, nhưng người như vậy, năm đó có thể che chở Kỳ Quân, bị đánh vỡ đầu khâu năm mũi lại một câu cũng không hé.

Chuyện này phải kể từ năm Kỳ Quân học sơ nhị.

Người như Kỳ Quân ở trong xã hội nhất định là không phổ biến, y thanh cao ở trong mắt mọi người có bao nhiêu kiêu ngạo, không thích thể hiện, cho nên y mới gặp phải phiền toái. Lân cận trường học có một đám ào ào tìm tới y, nguyên nhân là y hại “ em gái ” đại ca bọn chúng thương tâm, đương nhiên, đến nay Kỳ Quân vẫn không biết cái người “em gái ” kia rốt cuộc là ai nữa.

Cậu thiếu niên Kỳ Quân trắng trẻo sạch sẽ mặt không đổi sắc, chẳng cầu cứu ai mà cứ đứng đó giống như trước mặt mình nào có cái gì hung thần ác sát cuồn cuộn, nhưng một vài người ngang qua, khinh miệt nhìn đám thanh niên bất lương, thế nên cho dù y không mở miệng nói chuyện cũng khiến mình rơi vào kết cục bị tẩn.

Ngay lúc đó Đào Thanh Bình xuất hiện, anh giống như vị anh hùng từ trên trời rơi xuống, một chọi năm, còn bảo vệ Kỳ Quân cẩn thận, đó là lần đầu tiên Kỳ Quân chứng kiến Đào Thanh Bình đánh nhau, loại cảm giác này giống như anh không thiết sống nữa, bất chấp bất cứ giá nào, hiện trường đẫm máu, cho dù bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, anh vẫn ôm lấy Kỳ Quân, như thể vĩnh viễn sẽ không buông tay.

Cảm giác của Kỳ Quân đối với anh rất phức tạp, anh giống như là một người anh trai, mặc kệ bất cứ lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh mình, thay mình giải quyết khó khăn, mặc dù bản thân không thông minh như mình tưởng tượng, ngay cả một vài đề bài đơn giản cũng không làm được, tuy rằng trên mặt Kỳ Quân vẫn lãnh đạm trước sau như một, nhưng y cực kì vui vẻ khi có một người như thế bên cạnh mình, y quá cô đơn.

Sau đó anh đậu vào một trường đại học phía nam, vào buổi tối trước khi khởi hành một ngày Kỳ Quân đến ngồi trong thư phòng anh thật lâu, tựa như muốn nói với anh điều gì đó, nhưng cuối cùng y không có nói ra.

Vài năm ấy anh có trở về vài lần, Kỳ Quân có thể nhìn thấy cực kì rõ ràng vẻ kiêu ngạo từ trên người anh, cho dù anh vẫn không thích nói chuyện như trước, nhưng đứng ở đó có thể khiến người ta nhận thấy cảm giác tồn tại mãnh liệt, anh là thương nhân trời sinh, vài năm học đại học, anh đã có thể nắm vững xu hướng thị trường.

Lần cuối Kỳ Quân thấy anh vào khoảng sáu năm trước, đó là hôm trước khi y đi Pháp một ngày, Đào Thanh Bình đột nhiên chạy tới gặp y, mãi sau này Kỳ Quân mới biết hôm đó anh đã bỏ lỡ một vị khách hàng cực kì quan trọng, điều này khiến y nghi hoặc thật lâu, nhưng y vẫn rất vui vẻ, ít nhất có một người như vậy quan tâm tới mình.

Kỳ Quân thường xuyên nghĩ, thật ra Đào Thanh Bình so với mình thì càng giống con cháu nhà họ Kỳ hơn, anh hiếu thuận hơn Kỳ Quân, biết biết ơn hơn, thậm chí anh còn coi Kỳ Lục Nguyên Trang Tình trở thành cha mẹ thân sinh của chính mình mà đối đãi.

Đào Thanh Bình cũng nhìn thấy Tống Bạch, vẻ mặt anh hơi chút kinh ngạc, giống như sự xuất hiện của Tống Bạch là một việc khiến không một ai có thể tiếp thu, nhìn mặt mày anh cứng ngắc, Tống Bạch có chút nghi hoặc, bước lên trước, thái độ khá thân thiện: “Chào anh Đào tiên sinh, em là Tống Bạch, đường thi tống tống, hư thất sinh bạch bạch.”

Anh thoáng kinh ngạc nhưng ngay sau đó khuôn mặt lại khôi phục vẻ lãnh đạm như thường, “Chào cậu, rất vui khi chúng ta lại gặp nhau.”

Lời này vừa mới nói ra, khiến đầu óc Tống Bạch lơ mơ.

“Trước đó có đến bệnh viện thăm cậu nhưng cậu đang nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy, lúc này thật mừng khi thấy thân thể cậu đã bình phục.”

Tống Bạch nghi hoặc nhìn về phía Kiều Dực.

Kiều Dực ghé vào tai Tống Bạch thấp giọng nói rằng: “Ở cách vách nhà chúng ta.”

Cách vách không phải Humin sao? Anh ấy sao lại…

Tống Bạch lại liếc mắt đánh giá anh một cái, thấy anh cũng đang đánh giá mình, sau đó xấu hổ cười, “Cám ơn, giờ em khỏe rồi, cứ gọi em A Bạch là được.”

Trang Tình từ phòng bếp đi ra, bắt đầu mời mọi người ăn cơm, thừa dịp này, Kiều Dực đuổi theo Tống Bạch: “Em quen gã ta?”

“Không biết.” Tống Bạch cũng không quay đầu lại nói.

“Không biết mà em biết gã họ Đào.”

Tống Bạch nghẹn họng, bước nhanh hơn.

Kiều Dực có chút bực bội, nhưng không phát giận, đuổi kịp cậu, thấp giọng nói: “Em thật sự không nhớ rõ gã ta là ai hả?”

“Tôi nói không biết! Rốt cuộc anh muốn tôi thế nào!”

Có thể là động tĩnh hơi lớn, Đào Thanh Bình quay đầu, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Kiều Dực bĩu môi.

Kỳ thực Kiều Dực rất biết giỗ người khác vui, ít nhất Kỳ Lục Nguyên cùng Trang Tình đã bị gã chọc cho ánh mắt cong lên, hình như gã luôn có thể nói tới một đề tài hấp dẫn, mà cái đề tài này vừa vặn có thể khiến bọn họ hưởng ứng, sau đó không biết tán gẫu như thế nào, nhắc đến sinh nhật Tống Bạch, khi đó Tống Bạch đang yên lặng cúi đầu ăn tàu hũ ky.

Đào Thanh Bình có chút kinh ngạc, “Thì ra A Bạch cũng sinh nhật hôm nay.” Dứt lời, thuận tay gắp một miếng thịt.

Tống Bạch không hề nghĩ ngợi liền thốt ra: “Đừng ăn! Bên trong có bỏ thêm thì là!”

Lúc này bàn cơm yên tĩnh lại, tất cả mọi người ngoài ý muốn nhìn Tống Bạch.

Đào Thanh Bình phản ứng nhanh nhất, bỏ lại miếng thịt vào đĩa, sau đó khẽ cười nói: “Cám ơn đã nhắc, nếu cậu không nói tôi sẽ gặp họa đó.”

“Xem tôi sơ ý chưa này, quên mất Thanh Bình dị ứng thì là, may mà Tiểu Tống ngăn con kịp, không lát nữa anh chàng này phải nhập viện mất.” Trang Tình hoán đổi vị trí món ăn.

Kỳ Lục Nguyên liếc nhìn Tống Bạch, “Tiểu Tống cùng Thanh Bình biết nhau hả?”

“Anh ấy ở cách vách tụi cháu.” Kiều Dực nói, “Trước đây A Bạch bị thương, còn túm lấy anh ấy không buông đó.”

“Bị thương? Sao lại bị thương? Nghiêm trọng không?” Trang Tình hoảng sợ.

Kiều Dực nhìn Đào Thanh Bình, vẻ mặt ôn hoà, “Không cẩn thận bị đập đầu, còn chạy vào vườn nhà người ta, khi đó em ấy tóm quần áo Đào tiên sinh, gỡ thế nào cũng không buông.”

Cảm nhận được địch ý từ Kiều Dực, Đào Thanh Bình chẳng hiểu tại sao, trên mặt lại bất động thanh sắc: “Khi đó tôi cũng hoảng sợ, tôi nhớ Tiểu Tống còn đọc một đoạn thơ nữa, hình như là tiếng Pháp đúng không?”

Dường như Tống Bạch không nhớ đoạn ký ức ấy, đó là hồi ức chẳng dễ chịu gì, nhưng chỉ lờ mà lờ mờ có chút ấn tượng, cậu tạm dừng trong chốc lát, cuối cùng mới ngốc ngốc gật gật đầu.

Sau khi ăn xong, Kỳ Lục Nguyên dẫn Tống Bạch vào thư phòng.

Thư phòng Kỳ Lục Nguyên rất đáng thăm quan, phong cách cực kì quý phái, bên trong lưu giữ rất nhiều sách quý bản đơn lẻ, có thể nói thời thơ ấu của Kỳ Quân trải qua tại nơi này.

Vừa bước vào chính là mùi hương quen thuộc đến tận xương, loại hương không thể tiêu biến dù có trải qua bao lâu, đó là mùi lịch sử lắng đọng, ánh nắng đọng trên cửa sổ, chiếc bàn gỗ gụ nâu sẫm cũng có một đoạn lịch sử, là năm đó đại sư quốc học nổi tiếng tặng, trên tường còn treo bộ tranh《 thu sơn mưa rơi 》cổ, Tống Bạch nhịn không được chạm tay vào khung chạm trổ, trên mặt nó còn in dấu vết ngày còn bé y dùng dao con trộm khắc chữ lên, cũng vì chuyện này mà y từng bị đánh đòn.

Tại góc tường có chiếc thang gỗ nho nhỏ, Tống Bạch như thấy được đứa bé nào đó trèo lên bậc thang, kiễng mủi chân lật tìm một cuốn sách.

“Đó là thứ Tiểu Quân dùng lấy sách khi còn bé.” Kỳ Lục Nguyên từ phòng trong đi ra, trong tay cầm một hộp gấm dài nhỏ, vẻ mặt nhu hòa mà dịu dàng, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó, “Khi còn bé vóc dáng nó không cao, không lấy được sách phía trên, có một lần nó muốn lấy cuốn《 duyệt vi thảo đường bút ký 》, lấy một chiếc bình cổ trong thư phòng để kê, cũng không biết thằng nhóc ấy nghĩ gì, kết quả bị ngã từ trên xuống, đụng đầu, bình hoa vỡ toang, tay thì bị vạch một đường dài, lúc ấy bác chạy vào thì thấy nó nằm co trên mặt đất, sợ tới mức ngay cả đi cũng không vững.”

Tống Bạch thoáng cười khổ, theo bản năng sờ sờ phía trong cánh tay, mới nhớ ra mình đã không còn là Kỳ Quân, thân thể này cũng không có vết thương bị khâu ba mũi kia.

“Thằng nhóc ấy từ bé đã trầm tĩnh, nhưng lại rất ngoan.” Kỳ Lục Nguyên nhớ lại nói: “Nó gần như không khóc, gặp phải chuyện gì cũng không khóc, tựa như khi đó nó tự mình chịu đựng, mẹ nó nhìn thấy mà rơi nước mắt luôn, nó vẫn bình tĩnh nói với bà ấy, con không đau, đừng khóc. Sau đó bác cưa lấy gốc cây già ở nhà tổ, đóng cho nó cái thang nhỏ này, chớp mắt một cái đã trôi qua hơn hai chục năm rồi…”

“… Xin lỗi.” Giọng Tống Bạch rất khẽ, Kỳ Lục Nguyên vẫn nghe thấy.

Ông đẩy kính mắt, “Sao lại xin lỗi.”

“Khiến bác nhớ tới những chuyện buồn ấy… Cháu rất … rất xin lỗi.”

“Không không không, đó là ký ức chân quý nhất của bác đó, sao lại buồn chứ?” Ông khẽ cười, sau đó đưa chiếc hộp gấm cho cậu, “Thứ này vốn là tặng cho Tiểu Quân, ai ngờ…” Ông thở dài, “Nếu cháu không ngại thì hãy nhận đi, cháu cùng Tiểu Quân trùng ngày sinh, âu cũng là duyên phận, cháu cũng thực có tâm còn thăm hai lão già chúng ta.”

Tay Tống Bạch ức chế không được mà run rẩy, lúc nhận lấy hộp gấm suýt thì rơi xuống, may mắn Kiều Dực bắt được, mở hộp ra, một mùi hương nhẹ nhàng chậm rãi bay ra, giống như xuyên qua con đường vượt thời gian, xa xôi mờ ảo, Tống Bạch nhìn, là một chiếc quạt giấy đang nằm an tĩnh bên trong.

“Đây là ngày trước đi chợ đồ cổ Thượng Hải gặp được, là chiếc quạt có từ thời nhà thục, bác thấy được lưu giữ rất tốt, nên mua luôn.”

Tống Bạch thật cẩn thận lấy ra, nan quạt được làm từ gỗ đàn hương, tổng thể sử dụng kỹ thuật sơn mài, chạm rỗng viền nan, phía trong khảm ba mươi hai quân bài ngà rất nhỏ, nan quạt phỏng theo hình dạng đuôi chim yến, đinh chốt nan quạt thì ẩn ở bên trong, nhìn từ bề ngoài không có mảy may dấu vết; mặt quạt là giấy trắng tam phàn, chất giấy trắng dày, dù trải qua khoảng thời gian dài như vậy, bức tranh chữ trên mặt vẫn rõ ràng phiêu dật như cũ.

“Quạt thời Thục là quạt thế nào vậy?” Kiều Dực nghía đầu nhìn thoáng qua, không mấy hứng thú nhưng thấy Tống Bạch yêu thích, lòng dạ không khỏi mềm nhũn theo.

Tống Bạch hiếm khi tốt tính, quay mặt qua, giải thích: “Quạt thời Thục tức Quạt Xuyên, chuyện ‘Xuyên phiến’ trong《 Tảo Lâm Tạp Trở 》có ghi lại, khi nhà Minh suy vong, Tiễn Khiêm Ích từng tặng quạt thục cho Thanh Dự thân vương Đa Đạc, vì thế Thục phiến trở thành trân phẩm thiên hạ.”

Kỳ Lục Nguyên gật gật đầu, “Không ngờ Tiểu Tống cũng nghiên cứu mấy thứ đó.”

Tống Bạch ngây ra một lúc, “Cháu chỉ đọc sách sơ sơ thôi ạ.”

Lúc này Đào Thanh Bình đi vào, giống như có chuyện thương lượng cùng Kỳ Lục Nguyên, hai người đi vào gian trong, Tống Bạch nhân cơ hội này lướt nhìn nơi cùng mình lớn lên, bất chợt nhìn thấy lưng tường treo một bức tranh chữ, bốn chữ “Thiên ý trêu người” rõ ràng là bút tích của chính mình.

Theo ánh mắt cậu, Kiều Dực đắc ý cười, gã bước lên trước, khẽ nói: “Em cho rằng tôi không điều tra bất cứ cái gì sao? Tuy rằng tôi nhận ra được, nhưng để xác nhận, tôi đưa nó cho thầy Kỳ, ông ấy chỉ cần liếc mắt là nhìn ra đó là chữ con ông, em nói có thể sai lầm được không?”

Dứt lời, gã cắn một ngụm vào vành tai Tống Bạch, Tống Bạch cả kinh, cả người cứng ngắc lại.

“A Bạch, em không được phép nhìn người đàn ông khác, nếu không, tôi sẽ giận đó.” Gã đè thấp thanh âm, mang theo hương vị suồng sã.

Tay Tống Bạch nhịn không được siết thật chặt, cậu không biết mình tức giận vì điều gì, Kiều Dực chính là như vậy, bá đạo mà không hề có đạo lý, chẳng phải cậu đã quen rồi sao? Cớ gì còn phẫn nộ đến vậy?!
Bình Luận (0)
Comment