Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

Chương 49

Sáng sớm núi xa sương mù mờ mịt, mây khói lượn lờ, tựa như chốn tiên cảnh.

Trong số những ngọn núi nằm trong nội địa, tồn tại một ngôi làng cổ trăm năm lịch sử, những ngôi nhà gỗ mộc mạc có phần cũ nát, lại kiên cường chắn nắng che mưa cho thôn dân nơi này.

Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa gỗ trông có vẻ mục ruỗng mở ra, bước ra là một thân ảnh gầy guộc, mặc một chiếc áo bông cũ nát, nhưng không che dấu được khuôn mặt tinh xảo kia.

Sắc mặt người nọ rất kém, ửng hồng khác thường, trong tay ôm vài cuốn sách, nện từng bước nặng nề rời khỏi phòng.

Đêm qua tuyết rơi một trận, tuy không lớn, nhưng hôm nay mặt đất bị đóng băng, hơi bất cẩn là ngã, người nọ vịn tường, chợt ho khan một trận, vừa mới phát sốt vài ngày, hôm nay mới hơi dìu dịu xuống, thân thể rất suy nhược.

Nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp phương xa, người nọ thở dài, chớp mắt đã qua hơn một năm, cuộc sống kham khổ nhưng yên bình, an nhàn đến mức không có cảm giác tồn tại.

“Thầy Tống! Hôm nay cậu muốn lên lớp hả?” Một giọng nữ thanh thúy đột nhiên vang lên, sống ở hộ gia đình cách đó không xa là cô gái tên Long Ngọc, người đẹp có tiếng của thôn, trong tay cô cầm một cái hộp, “Thầy bệnh nặng vậy, sao còn ra ngoài.”

“Không sao, đã khỏe hơn nhiều rồi.” Tống Bạch yếu ớt cười, cậu đi tới, “Làm phiền cô rồi, lúc nào cô cũng mang đồ đến.”

“Khách sáo gì chứ, thầy sẵn lòng ở lại nơi này, chúng tôi nên cảm ơn thầy mới phải!” Long Ngọc cười rộ lên cực kì nhẹ nhàng khoan khoái, cô bước vào nhà, như thường lệ trút thức ăn ra bát, “Ăn chút gì rồi hẵng đi, nếu thầy ngã xuống thật, chúng tôi không biết làm sao cho phải.”

“Cám ơn.” Tống Bạch xoay người đi vào, nhìn Long Ngọc mị mắt cong cong nhìn mình, nghi hoặc nói: “Trên mặt tôi có gì sao?”

“Không.” Cô cười cười, “Trước đây thầy Tống ở thành phố lớn nhỉ, người ở đó đều đẹp như thầy sao?”

Tống Bạch ngây ra, chậm rãi ăn bữa sáng rồi buông thìa, “Hôm nay cô không có chuyện gì sao?”

“Há? Đợi lát nữa phải đi chẻ ít củi để đốt than, nhân tiện chẻ cho thầy chút nhé?”

“Không cần đâu, tôi phải lên lớp gấp, chương trình học bị trì hoãn nhiều ngày rồi, sợ bọn trẻ không theo kịp.” Tống Bạch đứng dậy, cậu đang làm một trong những giáo viên trường tiểu học Ngọc Sơn, kỳ thật cả trường cũng chỉ có cậu là giáo viên duy nhất, hơn nữa ngữ văn toán học thậm chí tiếng Anh toàn năng, bởi vì điều kiện rất kém, học sinh còn phải đỡ đần việc nhà, nên bình thường cứ hai ngày mới đi học, hơn nữa tuổi trung bình khá lớn, trước khi Tống Bạch xuất hiện, nơi này còn có một vị giáo viên già, sau rồi bởi vì nguyên nhân bệnh tật mà rời đi, việc học tập của học sinh cũng bị trì hoãn theo, cho đến khi Tống Bạch thay thế.

Mọi người trong làng ai cũng cảm thấy rất có lỗi với Tống Bạch, bởi vì trên hầu như không có ai nguyện ý tới nơi này, trước đó từng có mấy đồng chí tình nguyện được điều đến để dạy học, nhưng sinh hoạt thanh bình quá mức, trụ chưa được mấy tuần đã chạy biến mất, duy độc Tống Bạch không đòi hỏi gì cả, an an tĩnh tĩnh làm tổ ở cái ngôi làng nho nhỏ này mà chưa từng oán giận điều gì.

Lúc tới trường bầu trời trong vắt, vài đứa nhỏ đang hào hứng chạy vào gian nhà gỗ nhỏ cũ nát phía trước, trông thấy Tống Bạch, cả đám đứng thẳng tắp, sau đó lanh lảnh mà đều tăm tắp la lớn: “Chào thầy ạ!”

Tống Bạch nở nụ cười, vẻ mặt như trời trong mây nắng rực rỡ, vài đứa nhóc ngây ngô nhìn cậu, càng nhìn phát hiện thầy Tống thật đẹp mắt, dễ nhìn so với bất cứ ai khác.

“Mau vào đi thôi, còn học.” Tống Bạch ôn hòa nói.

Vài đứa dạ một tiếng, nhao nhao vọt vào phòng học, chờ Tống Bạch đi vào rồi, cả lớp đã ngồi ngay ngắn chỉnh tề.

Cả lớp có mười một học sinh, từ sáu đến mười hai tuổi, cặp mắt sáng ngời hữu thần nhìn Tống Bạch, lớp trưởng hô một tiếng: “Cả lớp đứng!”

“Chào các em.”

“Chúng em chào thầy ạ!”

Trước tiên Tống Bạch lấy quyển sách giáo khoa ngữ văn, “Cả lớp đã làm xong bài về nhà chưa?”

“Rồi ạ~ ~ ”

“Vậy lát nữa lớp trưởng thu lại nhé.” Tống Bạch lật vài tờ, “Giờ mở trang 37 ra nào, hôm nay chúng ta học…”

Tiếng đọc sách lanh lảnh truyền ra từ căn phòng nhỏ cũ nát, âm điệu kéo thật dài, tiếng trẻ con non nớt vang vọng giữa núi đồi cằn cỗi mà yên tĩnh.

Sau khi tan học, học sinh ra về hết, còn mình trưởng lớp Uông Tiểu Phượng hai tay chống cằm phát ngốc, ngây ngẩn nhìn Tống Bạch, Tống Bạch ngẩng đầu, “Làm sao vậy?”

“Thầy ơi thầy thật đẹp.” Cô nhóc đứng dậy, chạy chậm đến phía trước Tống Bạch, “Thầy ơi thầy đã cưới chị nào chưa?”

Tống Bạch phì cười, “Em hỏi chuyện này để làm gì?”

“Mẹ em bảo, thầy là một người đàn ông tốt, nếu thầy chưa cưới ai, em gả cho thầy nhé.”

Tống Bạch bỗng ngây ra, kiềm không được vươn tay xoa xoa đầu cô bé, “Thầy già rồi còn em thì quá nhỏ.”

Uông Tiểu Phượng bĩu môi, “Không già không già, thầy ơi thầy chờ em một chút, em sẽ trưởng thành nhanh thôi!”

“Con bé ngốc này, em trưởng thành tôi cũng già lắm rồi.”

Uông Tiểu Phượng chớp chớp mắt, chưa từ bỏ ý định lại hỏi: “Thầy ơi vậy thầy thích cái chị nhà họ Long kia à?”

Tống Bạch bị hỏi đến nghẹn họng, dở khóc dở cười: “Ai bảo em thế?”

“Thầy với chị ấy lúc nào cũng nói nói cười cười, thầy ơi thầy đừng thích chị ấy được không, sau này em nhất định sẽ trở nên xinh đẹp, không lừa thầy, anh trai em cũng vậy đấy, anh ấy cũng xinh đẹp như thầy đó.”

“Anh trai?” Tống Bạch thoáng nghi hoặc, cậu không biết khi nào thì Uông Tiểu Phượng lại có một người anh trai xinh đẹp, cậu cứ nghĩ cô nhóc là đứa con một hiếm thấy trong làng.

“Vâng.” Hễ nhắc đến hai chữ anh trai, cô nhóc lại ảm đạm, “Nhưng lâu lắm rồi anh ấy chưa về, anh ấy lên thành phố lớn, một nơi rất xa rất xa ấy, mấy năm rồi chưa về.”

Điều kiện gia đình Uông Tiểu Phượng ở trong thôn coi như không tồi, cô nhóc là đứa trẻ duy nhất có thể chuyên tâm đọc sách, tuy rằng vào ngày mùa cũng phải ra đồng làm việc, nhưng bình thường có thể an tâm đọc sách, cô nhóc nói: “Anh trai em rời nhà đi vào năm năm trước, anh ấy đẹp nhất làng đấy, đến nỗi ngay cả mấy chị gái trấn trên thấy ảnh, đều muốn gả cho ảnh đó.”

“Thật hả?”

“Thật mà thật mà, em không gạt thầy đâu!” Uông Tiểu Phượng sợ Tống Bạch không tin, không ngừng khoa tay múa chân, kiễng mủi chân ước chừng nói: “Anh ấy cao như vầy này, cái mũi giống thầy y hệt này, ánh mắt cũng sáng như thầy nữa, ai cũng không tin anh ấy là người trong thôn đấy, bởi vì họ nói anh ấy là thiếu gia con nhà thành phố, thầy biết Bắc Kinh chứ, thủ đô ấy, thủ đô nước mình ấy, anh ấy đến đó, chắc chắn có thiệt nhiều thiệt nhiều người thích ảnh, sau đó muốn gả cho ảnh.”

Nghe thấy đó là Bắc Kinh, ánh mắt Tống Bạch bỗng nhiên trầm xuống, cậu không đành lòng phá hỏng những kỳ vọng tốt đẹp của Uông Tiểu Phượng, hàng năm có bao nhiêu người dạt tới phương Bắc, thật sự thành công thì có bao nhiêu?

Cô nhóc không ngừng kể cái thành thị kia tốt đẹp cỡ nào, giống như trên thế giới này không có nơi nào sánh được với nơi đó, Tống Bạch cười khổ, nếu cô nhóc biết năm đó cậu chạy trối chết khỏi đó tới đây, cô nhóc sẽ nghĩ gì?

Nương bóng đêm, mưa bụi, cậu đánh cược cả mạng sống, để lại bóng dáng tử vong cho Kiều Dực, thoát khỏi một lần nữa, cũng đã hơn một năm trôi qua, thông tin liên lạc bị chặn lại trong sơn thôn xa xôi này, ai cũng không ngờ, có một người vốn đã không còn tồn tại vẫn đang sinh sống ở nơi đây là Tống Bạch.

Sẽ không còn ai giam cầm cậu, ép buộc cậu, cường bách cậu, cậu có thể làm những gì mà bản thân mình muốn, nhưng… Vì sao cậu luôn có cảm giác mất mác khó hiểu? Giống như sự khó chịu khi phải vứt bỏ một cái gì đó.

Mấy ngày nữa thôi là sang năm mới, cả thôn náo nhiệt hẳn lên, Tống Bạch chỉ có một mình, nhốt mình ở trong phòng, cậu cực kỳ sợ lạnh, chỉ cần có thể bất động thì sẽ không động, cuốn lấy tấm chăn mỏng manh, tựa như chú gấu bắc cực sắp ngủ đông, miễn cưỡng tựa vào đầu giường, cho dù đã đói bụng, cũng không muốn xuống giường tìm kiếm thức ăn.

Đúng lúc này ngoài phòng truyền đến tiếng Uông Tiểu Phượng non nớt gọi: “Thầy ơi! Thầy ơi thầy có nhà không?!”

Tống Bạch có chút không phiền lòng, nhưng vẫn đứng dậy, mở cửa thì thấy cô nhóc đang mặc chiếc áo khoác mới đỏ chót, vui tựa như chú chim nhỏ, hình như cô nhóc đã nhảy nhót suốt quãng đường, xoay một vòng trước Tống Bạch, vui vẻ hô: “Thầy ơi thầy xem này! Có đẹp không?”

Sắc đỏ rực rỡ khiến sắc mặt cô nhóc thoạt nhìn tốt hơn không ít, dễ thấy cô nhóc đã tỉ mỉ rửa mặt chải đầu, quần áo mới giày mới, cô nhóc toét miệng cười đến vui vẻ, “Nghe nói con gái thành phố đều ăn diện như này, có đúng không ạ!”

Tống Bạch gật đầu, như thể bị niềm vui của cô nhóc cuốn hút, nở nụ cười khe khẽ, kéo khăn quàng, “Rất xinh đẹp.”

Trán Uông Tiểu Phượng lấm tấm mồ hôi, cô nhóc có vẻ rất hưng phấn, khoa tay múa chân nói: “Thầy biết không? Anh trai em về rồi! Anh ấy mang thiệt nhiều thiệt nhiều thứ về đó!”

“Vậy sao? Chúc mừng!”

“Ảnh còn đẹp hơn trước, rất giống thầy đó, ba bảo em tới gọi thầy đến nhà làm khách, thầy tới chứ? Mọi người trong thôn đều đến đấy ạ, ai cũng hỏi thăm anh trai em đấy!”

Tống Bạch ngẫm nghĩ, cười nhạt nói: “Thầy sợ ồn, không đi đâu.”

“Sao lại không đi ạ, thầy mà nói mọi người nhất định sẽ không làm ồn! Năn nỉ đấy, thầy đi đi mà!” Như thể liều mình muốn tặng thứ tốt nhất của mình cho Tống Bạch, cô nhóc lôi kéo tay Tống Bạch, “Thầy nhất định cũng sẽ thích anh em cho coi!”

Thích? Tống Bạch kinh ngạc, có chút dở khóc dở cười bị cô nhóc kéo khỏi nhà, tuy tuổi nhỏ, nhưng sức lực chẳng nhỏ, hàng năm làm việc so với Tống Bạch tay trói gà không chặt thư sinh yếu ớt không biết khỏe hơn bao nhiêu lần, vèo một cái đã kéo cậu đi mất.

Tống Bạch nghiêng ngả lảo đảo bước thấp bước cao, vội vàng ngăn lại: “Rồi rồi rồi! Em buông tay tôi ra trước đã, tôi thay bộ quần áo rồi qua.”

Uông Tiểu Phượng buông tay, đánh giá cậu một đường từ trên xuống dưới, rồi trêu trọc nói: “Em cảm thấy như vậy cũng rất dễ nhìn rồi… Không phải thầy muốn vượt mặt anh em đấy chứ.”

Tống Bạch dở khóc dở cười vò đầu cô nhóc, bị nhóc ấy ái một tiếng mà sợ, nhóc con ảo não vuốt tóc: “Em mất cả buổi sáng để chải chuốt đấy! Đều bị thầy làm rối hết lên rồi.”

“Xin lỗi xin lỗi.” Tống Bạch cười cười xin lỗi, xoay người vào phòng, tìm một chiếc áo khoác phủ thêm, thuận tiện cầm lấy câu đối mà lần trước nhận lời viết cho cha Uông rồi ra cửa.

Uông Tiểu Phượng nói: “Quần áo anh trai mang về cho em đấy, chỉ có một bộ này thôi, ai cũng khen đẹp đó.”

“Em xinh rồi, mặc cái gì chẳng đẹp.”

Uông Tiểu Phượng thoắt cái đỏ mặt, cô nhóc trộm nhìn Tống Bạch, càng nhìn càng thấy thầy giáo dễ nhìn, ngoại trừ đẹp trai thì không tính, còn ngay cả giọng nói cũng ôn hòa đến độ khiến ai cũng cảm thấy dễ chịu, khác hẳn mọi người trong thôn, tiếng phổ thông chuẩn, không nhanh không chậm, như thể cái gì cũng không làm khó được thầy ấy, tuy rằng thầy ấy thoạt nhìn gầy yếu hơn chút.

“Đúng rồi, anh trai em còn mang thuốc về đấy, là thuốc tây, thầy hay cảm mạo phát sốt, lát nữa mang một ít về đi, thầy gầy quá.”

Tống Bạch đột nhiên khựng lại, câu nói “Em gầy quá” quen thuộc quá, mỗi lần Kiều Dực ôm mình luôn oán giận, sau đó tìm đủ cách bồi bổ cho cậu, lại chưa từng thành công.

“Thầy ơi? Thầy ơi?” Nhìn Tống Bạch xuất thần, Uông Tiểu Phượng khua tay hai cái trước mặt cậu, Tống Bạch a một tiếng mới phản ứng lại, “Sao thế?”

“Thầy chẳng chú tâm nghe em nói gì cả, em nói, thầy sẽ rời khỏi đây ạ? Trở về nơi thầy thuộc về ấy, ở nơi đó chắc hẳn cũng rất phồn hoa, có nhà cao tầng, có cả rất nhiều ô tô nữa, nhà nhà đều có TV để xem, còn có điện thoại! Nghe nói ngoài đó còn có máy tính, thầy biết máy tính không? Có máy tính, muốn biết cái gì sẽ biết cái đó!” Cô nhóc hăng hái khoa tay múa chân, một đường nhảy chân sáo về nhà.

Tống Bạch đi ở sau lưng, kìm không được nở nụ cười, tâm tình vui lên không ít.

Hôm nay Uông gia cực kỳ náo nhiệt, mổ lợn giết dê, còn bắt gặp đám cưới nhà ai đó, Tống Bạch vừa đến lập tức khiến mọi người chú ý.

“Thầy Tống tới rồi! Nào nào nào, mau vào đi.” Cha Uông đứng dậy, có lẽ gặp việc vui nên tâm tình sảng khoái, khuôn mặt ngăm đen của ông cũng đỏ bừng, mặc bộ đồ tây mới tinh, có chút không vừa người, nhưng ông vẫn rất vui vẻ, kéo Tống Bạch vào trong, “Hôm nay Tiểu Dương nhà tôi về rồi, về rồi…”

Tống Bạch bị bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, chợt đỏ lên, lại ngại buông ra, cắn răng mặc cho ông kéo tay mình vào cửa, thuận tay bám vào cửa đưa cho ông câu đối: “Bác có nhờ cháu viết câu đối hai bên cửa…”

“À… Cám ơn, may mà cậu còn nhớ đấy.” Cha Uông hàm hậu cười to, cùng Tống Bạch vào nhà, trong nhà chặt ních người, mọi người líu ríu nói tiếng địa phương, Tống Bạch cố nghe nhưng chỉ có thể nghe láng máng là đang khen ngợi người nào đó.

“Tiểu Dương! Đây chính thầy Tống ba nói đó.” Cha Uông hô một tiếng, cả đám người tản ra.

Một thiếu niên ở giữa giương miệng cười lớn, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Bạch, trong nháy mắt đó, hai người đều sợ ngây người!

Sao lại là…

Tác giả bảo: kỳ thật nội tâm A Bạch phi thường phức tạp, đôi khi chính cậu cũng không biết mình muốn gì. Từ nhỏ đến lớn sống trong một cái khuôn xáo bảo thủ, trong thế giới của cậu chỉ có đúng và sai, đúng thì cậu sẽ làm, sai, cậu sẽ nghĩ biện pháp tránh đi, ví như cậu cho rằng cùng Tiểu Kiều một chỗ là trái lẽ thường, cho nên cậu trốn tránh. Thực ra cậu là người rất cố chấp, có lẽ có rất nhiều chuyện cậu không nói ra, nhưng lại càng cố chấp hơn ai hết, một mực cho rằng mình hẳn phải như thế này hoặc phải làm như thế kia. Kiều Dực chính là kẻ ngoại tộc xuất hiện khiến hai người như sao hỏa đụng địa cầu mà hủy diệt….blablabla…..

Tiểu kịch trường 10

Một vị giáo viên khoa Tiếng Trung đột nhiên sinh bệnh, vì thế phải phiền Kỳ Quân hỗ trợ phê chữa bài thi cuối kỳ, trong đó có bài điền vào chỗ trống:

Biển Thước gặp vua Thái Hoàn Công, đứng giữa nhà.

Biển Thước nói: “Ngài có bệnh ngoài da, nếu không chữa trị sẽ ăn sâu vào thân thể.”

Vua Hoàn đáp: “Quả nhân chẳng có bệnh gì cả.”

Biển Thước nói: “————— ”

Yêu cầu học sinh điền vào chỗ trống.

Có một cậu học sinh điền: đi hai bước, không bệnh thì đi hai bước.

Có câu truyện về hay người này, mọi người có thể đọc ở đây.

Tiểu kịch trường 11

Tống Bạch học lịch sử, thầy giáo yêu cầu mọi học thuộc những nhân vật sinh năm tuất, tiết sau kiểm tra.

Kết quả có một bạn học rất là bất mãn: “Nhớ sinh năm tuất thì có ích gì? Nhớ toàn thứ vô dụng!”

Giáo viên nói một câu, khiến các bạn học câm nín: “Trong tương lai nếu khoa học phát triển, các em có thể quay về thời cổ đại, ít nhất có thể dưạ vào đó mà xem tướng cho mấy ông quan to đó, cũng có thể coi đó là một kỹ năng ha.”

Tiểu kịch trường 12

Lúc Kiều Dực học đại học có một vị giáo sư bị cận hơn tám độ, ngày nọ đi dạy quên đeo kính, ổng đang đứng trên bục viết bảng bỗng dưng xoay người lại, chỉ vào Kiều Dực quát: Cậu đứng lên làm gì!! Ngồi xuống cho tôi!!

Khi đó Kiều Dực đang ngồi ở hàng cuối cùng, chả hiểu ra làm sao ngoái đầu lại, thấy sau lưng là cái áo bành tô mình vừa mới cởi ra treo trên tường…

Nói thực chứ mấy vở kịch nhỏ này của tác giả nhạt như nước ốc:-“

Bả cứ viết ngược đi cho rồi:-“

Đánh đu!:-“

Hoặc là mình dịch ngu, chả hay ho tẹo gì:-”

Share this:
Bình Luận (0)
Comment