Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly

Chương 53

Trong khoảng thời gian dài Kiều Dực thầm thương thầm nhớ toàn bộ những gì thuộc về Tống Bạch, ngay cả dãy số này, cho dù muốn quên cũng quên không được.

Lưỡng lự bấm ngắt vô số lần, gã mới bấm…. mấy con số kia.

Nghe tiếng chuông di động, Uông Dương có chút nghẹn lời, bỗng nhiên không biết phải nói gì.

“Alô?” Bên trong di động truyền đến tiếng Kiều Dực đậm giọng mũi, hiển nhiên gã vô cùng nghi hoặc, sao lại có người gọi đến từ số điện thoại này. Bởi vì… trong chiếc di động đó chỉ có số Kiều Dực, Tống Bạch chưa bao giờ nói cho người khác biết số di động của mình, không phải bởi vì Kiều Dực đặc biệt, mà là… Tống Bạch không dùng tới chiếc điện thoại đó.

“Ờm… Là tôi.”

“… Kỳ Quân?”

“Ừ, tôi… tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp.”

Kiều Dực nhíu mày, “Hiện giờ cậu đang ở đâu?”

“Bệnh viện.”

“Bị thương?”

“… Không phải tôi, tôi… một người bạn của tôi bị thương nặng.” Uông Dương kể lại sự việc sơ lược một lần, cuối cùng thật cẩn thận hỏi gã: “Có cách nào không?”

Kiều Dực ho khan, nghe tiếng như bị cảm, lại hỏi một câu chẳng liên quan: “Chừng nào thì cậu về?”

“Há… tôi, tôi sẽ về sớm…”

“Anh! Thầy Tống thầy ấy ho nhiều quá phải làm sao bây giờ!” Uông Tiểu Phượng đột nhiên chạy tới, khóc la, “Thầy ấy cứ nói biển, có phải thầy ấy muốn ra biển không?”

Điện thoại đột nhiên trầm mặc một hồi, chỉ nghe vài tiếng đồ vật rơi xuống trầm đục, giống như tiếng di động rơi, ngay sau đó, tiếng Kiều Dực hàm chứa chút buồn bã: “Thầy Tống?”

Uông Dương mím môi, một lúc sau mới lên tiếng: “Tống Bạch.”

“…” Im lặng một hồi, ngay tại lúc Uông Dương cho rằng Kiều Dực biến mất chợt nghe thấy ống nghe truyền đến một câu: “Ba phút, chờ tôi ba phút.”

Cúp điện thoại, quay đầu lại thấy Uông Tiểu Phượng khóc nức nở, nhóc kéo quần áo Uông Dương hỏi: “Anh ơi… thầy giáo thầy ấy… thầy ấy sẽ ổn đúng không.”

“Ừ, sẽ không có việc gì.”

Kỳ thật chỉ mất khoảng hai phút, Kiều Dực đã gọi lại, “Điện thoại của cậu đâu?”

“Rơi mất rồi.”

“Bây giờ đi mua một cái, giữ liên lạc với tôi.”

“… Tiền cũng rớt luôn rồi.”

“Mẹ nó cậu có thể ngu hơn nữa được không?! Cậu ấy… hiện tại cậu ấy thế nào?”

Uông Dương sợ tới mức rụt cổ, lí nhí nói: “Bị thương… Mất máu quá nhiều.”

Tim Kiều Dực co rút đau đớn, nắm lấy điện thoại, không chắc chắn hỏi: “Cậu ấy… Cậu ấy tên là Tống Bạch?”

“Ừ.”

“A.” Giờ phút này Kiều Dực thế nhưng không biết mình muốn hỏi điều gì, tim đập mạnh lên, trong lòng sợ hãi tột độ, như thể vẫn luôn nhìn thấy hy vọng, tiếp tục chạy về phía trước, nhưng kết quả lại phát hiện ra đó là vực sâu vạn trượng.

Cũng không lâu lắm, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cánh quạt phần phật, cả một đám người chạy ra xem, Uông Dương ngơ ra một chỗ, chợt nghe Uông Tiểu Phượng hét: “Anh ơi! Ngoài kia có máy bay kìa!”

Uông Dương lo lắng nhìn đám người vội bước vào, một người có vẻ đẹp trai, dáng người cao lớn, đang nói gì đó với một y tá, sau đó họ đi lên lầu.

Kéo Uông Tiểu Phượng, hai anh em chạy vọt theo, quả nhiên, bọn họ đến phòng Tống Bạch.

Thấy bác sĩ lâm thời cùng bác sĩ cấp cứu cho Tống Bạch trao đổi trong chốc lát, người nọ đứng thẳng như quân nhân kinh ngạc nhìn Tống Bạch rồi lại nhìn căn phòng, mặt cậu đỏ rần, nói chuyện thều thào không rõ.

Bởi vì thời gian khẩn cấp, sau khi nắm được sơ lược, bọn họ vào phòng giải phẫu, Uông Tiểu Phượng vẫn luôn bị vây trong trạng thái lơ mơ, cho đến khi yên tĩnh lại cô nhóc mới lấy hồi thần: “Bọn họ… Sẽ làm gì…”

Uông Dương nắm chặt tay Uông Tiểu Phượng, ý bảo nhóc đừng nói ra chuyện này, ngay sau đó, một vị quân nhân đầu nhọn đi tới, “Cậu là Kỳ tiên sinh?”

“Chào anh.” Uông Dương gật đầu.

Uông Tiểu Phượng kỳ quái nhìn Uông Dương, sao lại là Kỳ tiên sinh?

“Là như này, đợi lát nữa tình huống của Tống tiên sinh ổn định lại, chúng tôi phải chuyển cậu ta đến A thành, không biết Kỳ tiên sinh có đi cùng được không?”

“… Được.”

“Em cũng muốn đi!” Uông Tiểu Phượng vội vàng ló đầu ra.

Uông Dương có chút khó xử, vừa không muốn Uông Tiểu Phượng đi theo, lại lo lắng cô nhóc ở lại một mình, nhíu hai hàng lông mày, chợt nghe vị quân nhân đầu nhọn nói rằng: “Được.”

“Cám ơn.” Uông Tiểu Phượng lí nhí nói.

Đối với Uông Tiểu Phượng, ngày hôm nay cứ như một giấc mơ vậy, cô nhóc được ngồi máy bay bay qua núi lớn, bay qua cả vùng trời, đến một thành phố mà mình chưa từng dám nghĩ đến, nhìn thấy thiệt nhiều nhà cao tầng, cả cầu vồng bảy sắc.

Ngày đó sau khi biết Tống Bạch đã từ nguy chuyển an, bọn họ được sắp xếp nghỉ ngơi trong phòng chăm nom ở bệnh viện. Mệt mỏi cả một ngày thế nhưng Uông Tiểu Phượng không buồn ngủ chút nào, cô nhóc trằn trọc rồi đứng dậy, thật cẩn thận mở cửa, nhìn hành lang sạch sẽ rộng rãi, nhóc sợ dẫm lên bẩn mất nên kiễng mủi chân lò dò đến phòng Tống Bạch.

Trong thành thị cái gì cũng mới lạ, Uông Tiểu Phượng nhìn mỗi nơi một chút, vừa mới đi về phía trước một bước, chợt nghe thấy tiếng Uông Dương từ phía cầu thang.

“Cám ơn anh, không ngờ… Anh lại đến đây.”

“… Là, là em ấy sao?” Chất giọng cực kì khàn, cứ như cọ giấy ráp, Uông Tiểu Phượng nghĩ, người này là ai vậy?

“Tôi không biết, có lẽ… chỉ là trùng hợp, thực xin lỗi.”

Đối phương trầm mặc một lúc, Uông Tiểu Phượng nâng mắt, vừa vặn có thể nhìn thấy Uông Dương đang cúi đầu hơi khom lưng, nhóc kinh ngạc, ai lại khiến anh sợ hãi đến vậy?

Nghe thấy tiếng bước chân, gã đi về phía Uông Tiểu Phượng, Uông Tiểu Phượng sợ tới mức vội vàng xoay người, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp ấy: “Thôi, tôi không trách cậu.”

“Kiều Dực…”

“Cho dù biết không có khả năng, nghe thấy trùng tên vẫn nhịn không được mà ảo tưởng một phen, ha ha——” tiếng cười khẽ trào phúng, lại làm cho người nghe có cảm giác kiềm nén nặng nề dị thường.

“Tôi…”

“Tôi biết các người đều cảm thấy tôi điên, không một ai tin tưởng tôi, ngay cả tôi cũng không tin chính mình, cái loại cảm giác phi thường kỳ lạ này, cảm giác….em ấy còn sống, bởi vì tim tôi chưa từng đau đến vậy, cho dù cảm thấy rất rất khổ sở, cũng chẳng đau như thiên đao vạn thế này, tựa như năm đó Kỳ Quân… Kỳ Quân em ấy…”

Uông Dương nhịn không được lên tiếng: “Tôi tin!”

Kiều Dực ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Kiều Dực có điên có dại như thế nào đi chăng nữa thì trực giác của gã vẫn mẫn cảm đến mức khiến người ta phải sợ hãi. Uông Dương còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy gã, điều đầu tiên mọi người cảm thấy khi nhìn thấy cậu chính là tồn tại một người tên là “Kỳ Quân”, ngoại trừ gã ra, cho dù khi đó gã không dám tin ôm lấy mình, nhưng cậu vẫn cảm thấy không đúng, không phải vui sướng khi nhìn thấy người quen, mà là trong lòng bi thương vô hạn, giống như mọi người nhìn một tấm ảnh xưa cũ, chỉ là muốn mượn nó mà hồi tưởng lại mà thôi.

Dường như gã có thể chỉ cần liếc mắt một cái đối với người hay việc mình để ý là có thể kết luận đúng hay sai, như trực giác của dã thú vậy, có thể nhìn thấu linh hồn trong cơ thể.

“Cậu tên là gì?” Gã đột nhiên hỏi, “Ý tôi là, trừ… Kỳ Quân ra.”

“… Uông Dương.”

“Uông Dương à.” Gã lẩm bẩm, hai tay cắm trong túi áo, “Đứa nhóc đang đứng trong hành lang là gì của cậu?”

Uông Dương ngoái đầu lại, nhìn thấy Uông Tiểu Phượng sợ tới mức tái cả mặt, cậu vội vàng đi qua, “Xin lỗi! Em ấy không có ác ý.”

“Tôi biết.” Gã thấp giọng nói.

Lần đầu tiên Uông Tiểu Phượng trông thấy Kiều Dực, cực kì… kỳ quái.

Ban nãy trông thấy thái độ Uông Dương, nhóc còn tưởng phải cao lớn mạnh mẽ như vị quân nhân đầu nhọn kia, thế mà có chút khác biệt, không cao to như nhóc nghĩ, thậm chí còn hơi gầy, vóc dáng rất cao, ăn mặc lại cực kì mỏng manh, nhìn… có phần không ăn nhập, thậm chí chân còn đi dép lê, giờ là lúc nào rồi, thế mà ngay cả một đôi giày người nọ cũng không mua nổi? Lại nhìn mặt người nọ, chưa cả vệ sinh, cằm đầy râu lởm chởm, tóc hơi dài, quá cả mắt, vểnh tứ tung, nhìn chỉnh thể… Có chút lôi thôi, có chút chật vật, có chút quái gở.

Người như vậy, vì sao anh lại sợ anh ta vậy chứ?

Nhóc nào biết từ lúc Kiều Dực cúp điện thoại, ngay cả áo ngủ cũng chưa thay, chạy thẳng tới sân bay, bay mất ba tiếng đồng hồ mới tới nơi, nhưng đến giờ gã vẫn chưa nhìn Tống Bạch ngay cả một cái liếc mắt, Uông Dương biết gã đang nghĩ gì, gã sợ một khi nhìn thấy người kia không phải là người mà mình nghĩ, gã không biết phải làm sao.

Dù sao tất cả mọi người đều nói Tống Bạch đã chết, mà gã là người duy nhất chứng kiến. Tuy rằng sau đó không vớt được thi thể, nhưng dựa trên lý thuyết, ngày đó hải lưu chảy siết, e là đã trôi khỏi vịnh.

Cho dù là thế, Kiều Dực vẫn duy trì hy vọng mong manh, gã sợ mình chịu không thấu, ngồi trên hành lang thâu đêm, rồi lại đến phòng hút thuốc hút thuốc, khi đi trên hành lang, không ít người tưởng gã là bệnh nhân mắc bệnh nan y nào đó thất hồn lạc phách.

Uông Tiểu Phượng cảm thấy Kiều Dực là người kỳ quái nhất mà nhóc từng thấy trong đời, một người nữa là Tống Bạch, rõ ràng lợi hại như vậy lại còn từ thành phố lớn chạy tới chỗ bọn họ chịu khổ, tuy rằng nhóc rất vui vẻ vì gã có thể tới, nhưng cũng không tài nào lý giải nổi những gì gã đã làm, bởi vì người như tụi nhóc đời đời chỉ có một nguyện vọng lớn nhất đó là có thể rời khỏi thôn, nhưng rồi vẫn phải lưu lại đó.

Mà Kiều Dực kỳ quái ở chỗ nhóc thật sự không hiểu anh ta muốn gì nữa.

Anh trai nói, thầy Tống có thể được cứu là vì người này, nhưng anh ta lợi hại đến thế sao? Nhìn dáng dấp anh ta nào khác chi bọn họ chứ.

Ngày hôm sau nhóc đi thăm thầy Tống phát hiện Kiều Dực vẫn duy trì động tác từ đêm qua, không khác mảy may, giống như cả đêm rồi gã không động đậy.

Khó hiểu mà bước vào, Tống Bạch vẫn đang hôn mê, sắc mặt lại tốt hơn không ít, không còn giống dáng vẻ người chết nữa, Uông Tiểu Phượng ghé vào tai cậu kể bao chuyện liên miên không dứt, chuyện bọn họ xuống núi khó khăn như thế nào, gặp rắc rối ra sao, sau đó đến bệnh viện lại xảy ra chuyện gì, rồi cả máy bay trực thăng, đặc biệt bay đến đưa bọn họ đến bệnh viện lớn sạch sẽ này, nhóc tin tưởng nói: thầy nhất định sẽ khá hơn, hơn nữa còn khỏe mạnh hơn trước!

Buổi chiều rời khỏi, Kiều Dực vẫn ngồi chỗ cũ, Uông Tiểu Phượng còn tưởng gã biến thành tác phẩm điêu khắc rồi.

Hình như anh trai rất bận, ảnh mua cả một bịch to đùng về đưa cho Kiều Dực, Kiều Dực mới có chút phản ứng. Gã ngoảnh đầu lại đưa mắt nhìn cửa phòng Tống Bạch, mới lưu luyến rời đi.

“Anh… Rốt cuộc anh ta là ai thế?”

“Có nhớ anh đã từng kể chuyện bạn mình không?”

“A! Anh ấy chính là người có bạn nhảy xuống biển!”

“Suỵt! Nói nhỏ chút, lời này đừng có nói ra đấy, anh ta mà nghe thấy thì thảm!” Uông Dương vội vàng bịt miệng Uông Tiểu Phượng, “Nghe này, bởi vì tên thầy Tống giống với bạn của anh ta, cho nên…”

“Cho nên anh ấy sẽ cứu thầy giáo ạ?”

” Đại loại là thế.”

“Nhưng mà hình như anh ấy nghèo rớt à.” Uông Tiểu Phượng nói đúng trọng tâm, “Anh xem anh ấy còn đi dép lê, trời này mà anh ấy không thấy lạnh ạ? Anh xem anh ấy chỉ mặc một bộ quần áo, không lạnh à?”

Uông Dương không nói gì, nếu mà Kiều Dực nghèo thật, vậy thì chắc bọn họ phải có thu nhập cao chót vót mất?

Vở kịch nhỏ 19

Kiều Dực phát hiện Tống Bạch có một tật xấu, hễ rảnh rang là lại ngủ nướng, đặc biệt là vào mùa đông, gọi thế nào cũng không chịu dậy.

Sáng sớm một ngày nọ, thấy trời không tệ gã định gọi Tống Bạch ra ngoài, tiếc rằng Tống Bạch nằm mãi trên giường không muốn động.

Kiều Dực: Mau dậy nào! Gà trống gáy vài lần rồi đó!

Tống Bạch mơ màng buồn ngủ, miễn cưỡng nói: gà trống gáy liên quan gì tới tôi chứ? Tôi cũng đâu phải là gà mái!

Vở kịch nhỏ 20

Kiều Dực mang Tống Bạch đến một yến hội tư nhân, chỉ vào Tống Bạch: đây là Tống Bạch.

Bạn bè: xin hỏi Bạch gì vậy?

Kiều Dực: chính là đỏ cam vàng lục lam chàm tím trắng.

Bạn bè: …

Vở kịch nhỏ 21

Tại cuộc họp phụ huynh, Kiều Dực lấy thân phận là phụ huynh Tống Bạch để tham dự, Tống Bạch theo đuôi đến, gặp chủ nhiệm lớp.

Tống Bạch: đây là giáo viên Ngữ Văn lớp tôi.

Kiều Dực: Dạy gì?

Tống Bạch: … Toán học.
Bình Luận (0)
Comment