Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 323

Nhóm người đứng xung quanh thân xác to lớn của Bull cắm đầy những mũi tên xương, nghe Đình Tấn hét lên như vậy thì cũng bị giật mình.

Nhưng ngay sau đó, Terrell liền lớn tiếng cười to, lên giọng đáp lại Đình Tấn.

- “Hội trưởng, ngươi lo lắng quá rồi. Nhìn hắn bị mấy mũi tên xương cắm lên người như con nhím thế này thì sống thế nào được nữa chứ. Ở đây cũng không phải trong trò chơi, không thể nào chỉ còn chút ít vài trăm điểm HP mà vẫn có thể hành động thuận lợi, hung hãn như lúc bình thường đâu. Tên này nếu còn sống thì chắc cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, đã cử động được là may lắm rồi nói gì đến chuyện gây hại cho chúng ta.”

Mấy người xung quanh hắn tuy không nói gì nhưng vẻ bình tĩnh, kèm theo một chút buồn cười trên gương mặt đã nói lên rằng, bọn họ cũng tán đồng với ý kiến của Terrell.

Nhóm người đang vây xung quanh mình đang bị cuộc đối thoại của Đình Tấn và Terrell làm mất sự tập trung, không ai chú ý để cái xác của Bull đang chậm rãi xê dịch, hơi cong lên hai cánh tay mà không gây ra một tiếng động nào làm người khác chú ý.

Đình Tấn nghe Terrell nói thì lắc nhẹ đầu, gương mặt hơi nhăn nhó, thần sắc rõ ràng đang tỏ vẻ không hài lòng với câu phản bác của Terrell.

- “Các ngươi thật là…”

Hắn cất giọng trả lời, muốn dạy dỗ đám người này thêm một ít lý niệm trong cuộc sống sinh tồn ở thời kì tận thế. Thế nhưng khi hắn chỉ mới mở miệng ra nói được vài chữ thì bất thình lình dị biến lại xảy ra.

- “ĐI CHẾT ĐI, TÊN VONG LINH PHÁP SƯ ĐỌA LẠC KIA!”

Bull đột ngột chống đỡ thân thể ngồi dậy, miệng đầy ranh nanh và máu tanh mở rộng ra, khàn giọng rống lên. Lần này hắn đã hoàn toàn dùng toàn bộ sức lực cùng với tốc độ bình sinh vốn có của mình, không còn chừa lại chút gì nữa.

Sự thật ngay lúc này đã nói rõ mọi chuyện lại trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của Terrell. Quả thật không ngoài dự liệu của Đình Tấn, tên Bull vẫn còn chưa chết. Hắn chỉ là đang giả vờ, chờ cho Đình Tấn lại gần thì một đòn tóm gọn.

Nguyên do bởi vì hắn biết, đấu với đàn vong linh Bộ Xương Cung Thủ kia thì chỉ có một con đường chết. Muốn sống thì phải tóm được cổ cả kẻ triệu hồi rồi giết đối phương thì đàn vong linh đại quân mới bị hủy diệt. Đây cũng chính là con đường sống duy nhất của hắn.

Nhưng Bull cũng không ngờ rằng, Đình Tấn lại cẩn trọng như vậy, đã dự tính đến tình huống hắn giả chết để dụ cho đám người xung quanh mình buông lỏng đề phòng rồi ra tay đánh lén.

Tất cả kế hoạch và âm mưu của hắn đã bị phá hoại hoàn toàn chỉ bởi vì một câu nói của Đình Tấn. Cũng chính điều đó đã dồn Bull vào đường cùng, hắn biết mình đã không còn cơ hội để thoát đi khỏi nơi này nữa rồi.

- “Đã vậy thì liều mạng!”

Cặp mắt trắng đục của hắn bất chợt lóe lên một tia hung quang, Bull hạ quyết tâm phải liều mạng xông lên giết chết tên vong linh pháp sư này.

Hắn dựa theo phương hướng giọng nói Đình Tấn truyền tới mà mình đã nghe được trong lúc nằm giả chết, dồn lực xông thẳng tới.

Thậm chí ở phương hướng đó đang có Trần Hạo và Terrell chắn ngang. Ấy vậy mà hắn vẫn không hề quan tâm, chỉ dùng cánh tay vung ngang một cái.

"Rầm..."

Cánh tay dài tràn ngập lực lượng của Bull đánh bay hai người này sang một bên rồi tiếp tục lao tới Đình Tấn trong thời gian ngắn nhất có thể.

Bất quá, trong khi tất cả mọi người đều bị hành động và tiếng rống giận của Bull làm cho giật thót tim thì Đình Tấn ngược lại trông rất bình tĩnh.

- “Hừ… ta đã biết ngươi sẽ làm vậy mà…”

Hắn nhếch mép cười tà, miệng lẩm bẩm một câu, nhưng thân thể thì không hề chậm chút nào, cúi người quỳ một chân lên trên mặt đất để lộ ra khoảng không phía sau đã bị che khuất nãy giờ.

Sau đó, tất cả những người ở đây liền được chứng kiến một cảnh tượng rất ngọa mục. Cả tám con Bộ Xương Cung Thủ còn lại không biết từ lúc nào đã đồng loạt rút từ trong ống tên sau lưng của mình ra một mũi tên xương đặc biệt và đặt lên trên cây cung của mình.

Mũi tên đang bốc cháy phừng phừng lên một ngọn lửa linh hồn màu xanh, rất bắt mắt trong màn đêm đen tối của nghĩ trang.

Đây chính là do Đình Tấn đã dùng tinh thần truyền đạt mệnh lệnh cho đám Bộ Xương Cung Thủ tiến vào trạng thái chuẩn bị sử dụng kỹ năng trước đó khi bước tới nơi này.

Ngay khi Đình Tấn vừa cúi người xuống, Bull trợ mắt lên, cả thân thể đột nhiên cảm giác được một trận lạnh lẽo từ gót chân lên tới đỉnh đầu. Hắn thậm chí tuyệt vọng đến nỗi đã ngừng lại bước chân, không còn ý chí chiến đấu muốn chạy tới trước mặt Đình Tấn nữa.

Khoảng cách đôi bên chỉ còn không tới chục mét, Bull mang thân thể của một con vượn lớn khổn lồ, chống hai tay lên mặt đất đứng trước mặt Đình Tấn. Giọng nói dường như có chút khàn đi, hắn mở cái miệng máu của mình ra cất lời.

- “Ngươi… làm sao biết được?”

Đình Tấn cũng không ngạc nhiên vì hành động của Bull, bởi lẽ muốn chạm đến hắn thì ít nhất cũng cần có đến một hoặc hai giây, nhưng mũi tên xương kia thì không cần tới một giây là đã cắm lên người của Bull rồi.

Hắn tự tin rằng, chỉ cần trúng mũi tên ‘Linh Hồn Chấn Động’ thì Bull nhất định sẽ không còn khả năng hành động được nữa. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc sự an toàn của hắn là tuyệt đối.

- “Ta đã từng sống trong một thế giới rất khắc nghiệt, nơi mà chỉ khi nào ta chắc chắn xác định được kẻ địch của mình đã bị tận diệt thì mới được buông lỏng sự đề phòng.”

Đình Tấn bình tĩnh lên tiếng đáp lại cho câu hỏi cuối cùng của Bull xem như một lần ban ân trước khi chết cho hắn.

Bull có được câu trả lời của Đình Tấn thì giống như bị kích thích. Hắn điên cuồng gào rống lên.

- “Trả lời cho ta, nói cho ta biết, tại sao ngươi lại phản bội Ngài, phản bội lại tín ngưỡng Hắc Ám để đi theo đám thầy tu khốn kiếp này?! Tại sao? Tại…”

Càng nói về sau hắn càng không thể kìm chế được nữa, vồ tới muốn chộp lấy Đình Tấn để bóp chết kẻ thù không đội trời chung này.

Nhưng không để cho hắn kịp nói dứt câu hay làm được gì, Đình Tấn vừa nhìn thấy hắn có hành động thì ngay tức khắc liền ra lệnh cho đám Bộ Xương Cung Thủ ở phía sau buông tay, bắn tiễn.

‘Phập phập phập…’

Bull tốc độ tuy nhanh, vượt qua một khoảng dài chỉ còn cách Đình Tấn bốn mét, thì từng mũi tên ồ ạt bay tới, thay phiên nhau xuyên thủng qua thân thể của Bull. Một số mũi tên bắn chồng lên mũi tên trước đó còn cắm trên người của hắn, làm cho mũi tên cũ ngay tức khắc bị phá nát ra thành từng mảnh xương vụn.

Thân thể khổng lồ của Bull vẫn còn đứng sững ra tại chỗ sau khi bị đục thêm tám cái lỗ trên người. Cặp mắt trắng đục của hắn dần dần mờ nhạt đi, miệng hắn thì thào nói vài chữ, máu tươi tràn vào hai lá phổi và đường hô hấp làm âm thanh của hắn bị đứt quãng liên tục, giọng cũng rất nhỏ, chỉ đủ cho Đình Tấn nghe.

- “Ngươi… ngươi… tiểu thư… ngài... nhất định… không… để yên…”

Nói chưa dứt câu thì ánh sáng trong cặp mắt bị vẩn đục của hắn đã tắt ngóm đi, hoàn toàn biến thành một màu đen, không còn phát ra ánh sáng như trước nữa.

‘Rầm…’

Thân thể khổng lồ của hắn giống như một tấm bia đá cứng ngắt mà nặng nề ngã lên trên mặt đất lần thứ hai.

Tuy nhiên lần này, Đình Tấn có thể chắc chắn rằng Bull đã hoàn toàn tuyệt mệnh vì bề ngoài của Bull đang phát sinh ra quá trình biến hóa.

Bộ dáng khổng lồ dần dần thu nhỏ lại, móng vuốt, răng nanh cùng với lông lá trên cơ thể cũng chậm chạp rút vào bên trong da thịt của hắn, để lộ ra một lớp da người trắng nõn.

Không đến một phút sau đó, Bull đã hiển lộ ra hình dạng người của hắn, một gã mập mạp, đầy thịt mỡ mang bộ mặt của một người đàn ông phương Tây chính gốc.

Mặc dù trở lại với bộ dáng của người bình thường nhưng những vết thương, những lỗ hổng lớn do bị mũi tên ‘Linh Hồn Chấn Động’ gây ra vẫn còn tại đó. Làm cho xác chết của Bull trông càng ghê rơn hơn rất nhiều.

- “Có sao không Tấn?”

Đến thời điểm này, Rose mới kịp thời đuổi tới bên cạnh Đình Tấn, thần sắc tràn ngập lo lắng mà hỏi thăm. Trước đó tuy rằng nàng vẫn đang truy đuổi theo sau Đình Tấn, nhưng được hắn làm ra dấu hiệu ngừng lại, lùi về sau nên Rose mới giữ một khoảng cách nhất định với hắn như vậy.

- “Không có gì, mệt mỏi một chút mà thôi. Mau đi xem những người kia thế nào rồi.”

Đình Tấn lắc nhẹ đầu đáp lời, dường như những lời nói của Bull trước khi chết không được hắn để tâm cho lắm.

Lúc bấy giờ, trên gương mặt hắn đang hiển lộ rõ ra một vẻ mệt mỏi. Phỏng chừng triệu hồi ra 10 con Bộ Xương Cung Thủ trong cùng một lúc cũng làm hắn bị tiêu hao khá nhiều điểm HP rồi.

Rose thấy Đình Tấn vẫn còn ổn thì không hỏi nhiều làm phiền hắn nữa. Nàng nhanh chóng cất bước chạy đi tới bên cạnh Trần Hạo và Terrell đang được mọi người đỡ đứng lên.

Hai người này bởi vì chủ quan nên đã bị Bull giáng cho một đòn nặng nề. Nếu không phải vì Bull bị đám Bộ Xương Cung Thủ uy hiếp, chỉ nhắm tới Đình Tấn mà gấp rút lao tới thì chắc có lẽ bọn họ cũng không phải chỉ là bị thương đơn giản như vậy.

Một hồi lâu sau, cả nhóm đã tụ tập lại cùng với nhau bên cạnh Đình Tấn, hay nói đúng hơn là bên cạnh cái xác của Bull. Hiện tại, quang cảnh xung quanh bọn họ đều là một mảnh tan hoang.

Cây cối gãy đổ, bia mộ vỡ nát nằm rải rác ở khắp mọi nơi hệt như vừa bị một quả bom hạt nhân oanh tạc, trông rất thê thảm. Không gian cũng trở lại yên tĩnh, bao trùm bởi một tấm màn đen như trước đó.

Terrell vẻ mặt đầy phẫn nộ, tức giận mắng.

- “Thằng khốn này! Mẹ nó, còn dám chơi trò giả chết muốn ám hại hội trưởng. May mà hội trưởng đã có chuẩn bị, nếu không thì gay go rồi.”

Chỉ bằng lời nói không thể xả được cơn tức của mình, Terrell còn dùng chân dẫm đập, đá lên cơ thể đầy mở của Bull.

- “Đều tại ngươi chứ ai, đã không cẩn thận đề phòng còn lên tiếng cãi lại hội trưởng, chưa chết là may rồi.”

Ameerah vẻ mặt có chút hả hê, nghênh mặt lên nói lại.

- “Ta… ta…”

Terrell bị Ameerah nói cho cứng họng, bối rối gãi đầu không biết phải làm sao đáp trả cho tình huống này. Quả thật nếu như trước đó hắn làm ra hành động sau khi nghe được tiếng nhắc nhở của Đình Tấn thì có lẽ cũng không đến nỗi phải ăn một cái tát của Bull.

- “Bây giờ làm gì với cái xác của hắn đây? Không lẽ cứ bỏ đây?”

David bây giờ mới lên tiếng giải vây cho Terrell. Mọi người đang buồn cười thì lập tức bị câu hỏi này hấp dẫn sự chú ý.

- “Gần đây có một ngôi mộ còn trống. Ngươi đi với Louis và Terrell mang hắn lại đó chôn đi. Những người còn lại chia ra xung quanh nhà thổ này để tìm kiếm đi, ta nghi ngờ chỗ này còn có một loại tầng hầm ẩn giấu nào đó cũng nên.”

Đình Tấn không hề do dự chút nào nói ra suy nghĩ của mình. Từ lúc phát hiện dấu chân ở ngay trước căn nhà thổ thì hắn đã nghi ngờ rằng, rất có khả năng nơi này ẩn chưa một tầng hầm bên dưới lòng đất.

Bất quá lối vào thì hắn vẫn còn chưa biết là ở đâu, có thể là ở trong nhà thổ hoặc bị giấu ở trong một ngôi mộ nào đó cũng nên.

Thế là cả nhóm người theo sự phân công của Rose bắt đầu chia ra làm nhiệm vụ tìm kiếm. Bắt đầu từ khu vực xung quanh nhà thổ cho đến những ngôi mộ, hốc cây nằm gần đó cũng thuộc bên trong phạm vi tìm kiếm.

Còn ba người David, Louis và Terrell thì theo như sự chỉ dẫn của Đình Tấn mà mang theo xác chết của Bull, đi tới ngôi mộ mà hắn đã đào trộm xương cốt trước đó, để chôn cất.

Hơn nửa giờ sau đó, bất thình lình tiếng hét lớn của Rose liền vang lên thông qua máy lên lạc của mọi người.

- “Toàn đội mau tập trung lại nhà thổ, chúng ta đã phát hiện lối vào.”

Vừa đúng lúc ba người David đã chôn cất xong xác chết của Bull, bọn họ đều mang theo sự tò FY0ndyT4 mò trong lòng, bước chân chạy nhanh tới ngôi nhà thổ.

Đến khi bước vào bên trong căn nhà, cả ba người đều bị hấp dẫn bởi một đường hầm bằng đá, bên trong đen ngòm không nhìn thấy được thứ gì ở bên dưới.

Đường hầm cũng không quá lớn, vừa đủ cho hai người đi xuống cùng một lúc. Cả nhóm người lần lượt nối đuôi nhau, theo sau Rose và Đình Tấn đi xuống bên dưới.

Trong tay mỗi người đều cầm đèn pin để rọi sáng và xem xét xung quanh. Nơi này có vẻ yên tĩnh hơn bên ngoài rất nhiều, vì không có tiếng gió lùa và tiếng cây cối đung đưa xào xạc.

Nhìn cấu tạo của con đường hầm này thì giống như nó đã có từ rất lâu năm rồi. Vách tường, bậc thềm không phải làm bằng xi măng hiện đại mà được làm hoàn toàn từ một loại đá cuội được đẽo gọt kỹ lưỡng, xếp liền nhau không để lộ ra một kẻ hở.

Đi dẫn đầu là Rose và Đình Tấn, hai người rất nhanh thì đã xuống tới được tận cùng bên dưới con đường hầm. Trước mặt bọn họ là một con đường hầm khác, được chia ra làm ba lối rẽ khác nhau.

- “Ba người một nhóm, David, Terrell, Louis bên trái. Vansy, Hieman, Trần Hạo bên phải. Ta, Đình Tấn và Đỗ Lễ sẽ đi phía trước. Còn Tiêu Phương cùng với Ameerah ở lại nơi này canh giữ đề phòng có kẻ nào chạy ra thì lập tức đánh gục.”

Rose vung tay phân công cho từng người, sau đó liền kéo theo Đình Tấn và Đỗ Lễ dẫn đầu đi vào ngã rẽ ở trước mặt. Từng người còn lại cũng không chần chừ nữa, nhanh chóng nối đuôi nhau đi theo sự phân công, để tìm kiếm tài liệu mật hoặc còn có người nào ở bên trong đường hầm này hay không.

Đình Tấn vừa đi vừa quan sát. Lối đi của hắn giống như một thông đạo chiến hào thời chiến tranh, được đào ra khá rộng rãi, đủ cho ba người cùng dàng hàng ngang đi qua.

Con đường hầm cũng không quá dài, đi đến khoảng 30 mét thì bọn họ đã tới được một ngã ba đường.

- “Ta bên trái, hai người các người đi bên phải đi. Đỗ Lễ nhớ bảo vệ Rose, có chuyện thì lập tức thông báo qua máy liên lạc.”

Nhìn thấy ngã rẽ này, Đình Tấn không chờ Rose tiếp tục phân công nữa mà đã lên tiếng nhận nhiệm vụ cho mình.

- “Tốt! Ngươi cẩn trọng.”

Đỗ Lễ cũng gật đầu đồng ý với sự phân công của Đình Tấn. Bởi vì hắn đã biết được thực lực của Đình Tấn rất mạnh khi triệu hồi ra vong linh, còn Rose thì không có năng lực gì đặc biệt cả, nên ắt hẳn sẽ cần có một người theo hỗ trợ cũng như bảo vệ nàng.

Ba người phân chia ra hai phía, tiếp tục đi vào sâu bên trong. Đình Tấn vừa đi vừa rọi đèn, khúc đường hầm này có vẻ khúc khuỷu và chật chội hơn so với con đường hầm lúc nãy nhiều.

Không hề có một ánh đèn hay ánh sáng trăng sao hắc vào bên trong nơi này, tất cả đều chỉ là một màn đen tăm tối. Lại thêm âm thanh tĩnh lặng, càng làm cho bầu không khí nơi này trở nên quỷ dị đi rất nhiều.

Đi được vài bước, Đình Tấn rọi đèn về phía trước thì phát hiện ở phương hướng trước mặt của hắn, khoảng cách hơn hai mươi thước, xuất hiện bức tường, hay nói đúng hơn nơi đó là một con đường cụt.

Mà trên đoạn đường đi gần tới nơi đó, Đình Tấn phát hiện khoảng cách gần cuối đường sở hữu ba cánh cửa phòng, tất cả đều nằm tại bên tay phải. Nhưng ngược lại, bên tay trái thì lại là một mặt tường, không có cái gì khác lạ.

Đình Tấn cất bước tiếp tục đi tới trước cái cửa phòng đầu tiên, nhưng bất chợt…

- “Thả ta… thả ta ra…”

Một âm thanh như tiếng rên rỉ của một đứa bé trai vang lên bên tai Đình Tấn.

- “Ai?!”

Đình Tấn lập tức căn thẳng thần kinh của mình lên, đèn pin rọi xung quanh trước sau tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh kia.
Bình Luận (0)
Comment