Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 347

‘Soạt…’

Không kịp để cho David làm ra phản ứng, bóng ảnh của tên này đột ngột trở nên mờ nhạt dần đi, đến khi con dao găm của David đâm xuyên qua đầu của đối phương thì hắn mới biết đây chỉ là một ảo ảnh.

- “Mau lui lại!”

David biết mình đã bị đối phương gài vào một cái bẫy rập chết người. Tất cả những đánh giá mà hắn và Ameerah cùng Louis từng nhận định về hai tên xác chết này, thông qua sức mạnh công kích của kỹ năng ma pháp mà bọn chúng sử dụng đều hoàn toàn là một sự sai lầm to lớn.

Bọn chúng tung ra ma pháp kỹ năng công kích David chỉ là trò hư chiêu, tạo ra một tấm màn để che giấu thực lực. Điểm mạnh mẽ thật sự của chúng nhất định là nằm ở khả năng tốc độ cực cao.

- “Đã muộn rồi con ạ…”

Một giọng nói khàn khàn cất vang lên ngay bên cánh trái của David, làm hắn rùng mình giật thót tim một cái. Thế nhưng mà khi hắn muốn lách người sang một bên né tránh thì chợt nhận ra, cơ thể của mình đã cứng đờ không thể cử động được nữa.

‘Vút vút…’

Nhìn Angela đang giơ ra bàn tay chụp về phía mình, lại nghe thêm âm thanh ma sát của tiếng gió, David trong lòng gần như muốn chết lặng đi. Đến bây giờ hắn mới hiểu, mình đã thật sai lầm khi đánh giá thấp đối phương chỉ bằng vài đòn công kích hư chiêu.

‘Ầm…’

Âm thanh va chạm vang lên, David nhắm tịt mắt lại như muốn làm giảm bớt cơn đau.

Bất quá, sau một vài giây trôi qua, hắn vẫn không hề cảm thấy bất cứ đau đớn nào truyền đến. Cho tới khi hắn vừa định mở mắt ra quan sát tình hình thì lại cảm giác được một bàn tay giơ ra lôi kéo cánh tay của mình.

- “Không sao chứ?”

Liếc mắt nhìn sang Louis đang đứng bên cạnh, ánh mắt sói tràn ngập sự quan tâm hỏi thăm mình. David lúc bấy giờ mới hiểu ra mình đã được Louis trợ giúp trong cơn nguy hiểm nhất.

Còn tên xác chết đối thủ của hắn thì đã bay ngược ra ngoài, nằm sải lai trên mặt đất cách đó không xa. Gương mặt đối phương còn xuất hiện thêm mấy rãnh vết thương sâu hoắm, phỏng chừng là do móng vuốt của Louis gây nên.

David âm thầm nghĩ trong đầu, chắc có lẽ là do nắm giữ năng lực tốc độ khiến hai tên này phải hi sinh năng lực phòng thủ nên mới yếu ớt, không chịu nổi một đòn như vậy. Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không có Louis ra tay đánh lùi đối phương thì chắc có lẽ, bản thân hắn không chết cũng phải mất nửa cái mạng.

- “Không sao! Mau, đi giải quyết con mụ phù thủy kia.”

David hít sâu một hơi, bình tĩnh tâm tình của mình. Sau đó trầm giọng chuyển hướng về phía Angela đang đứng bên cạnh hồ máu, cách đó không xa.

Trong khi đó, Ameerah thì lại đơn giản hơn rất nhiều. Nàng đơn thuần đối chiến với kẻ địch nào cũng dồn toàn lực không hề lưu thủ như lời dạy dỗ của Đình Tấn, thế nên cũng không bị rơi vào bẫy rập của đối phương.

Tại thời điểm mà Louis vừa hỗ trợ David xong thì cũng là lúc Ameerah hoàn thành xong một màn liên hoàn kích đánh đến tên xác chết kia đầu tấp mặt tối, tay chân vặn vẹo bị gãy nát hết xương cốt không thể hành động được nữa.

Ba người đồng loạt chuyển hướng lao thẳng về phía Angela, hùng hổ kích hoạt kỹ năng "Lưu Thủy Gia Tốc" cùng với đòn công kích kỹ năng mạnh nhất mà mình có thể tung ra lúc này.

Nhìn ba tên địch nhân mạnh mẽ đang lao thẳng tới mình, lại nhìn về phía cái hố đen đã mở rộng ra được hơn ba mét, cũng đang lấp ló một chút bộ ngực của tên ác quỷ Paal, trong mắt Angela lóe lên một vẻ bồn chồn, nôn nóng không thôi.

- “Khốn kiếp, nhanh lên, nhanh lên…”

Nàng không khỏi cắn răng, lẩm bẩm như muốn hối thúc hố đen mau chóng mở rộng đến kích cỡ lớn nhất của nó. Hiện tại sức lực của nàng cũng đã sắp đạt đến điểm giới hạn, tấm mặt dây chuyền bằng đá đeo trên cổ nàng lúc này cũng đã xuất hiện vô số vết rách.

Điều đó cũng có nghĩa là nàng không thể chống cự được lâu hơn nữa, nếu không thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với chết.

- “Chết đi!”

Đang trong lúc Angela phân tâm thì Ameerah đột ngột được Louis trợ lực, dùng tay ném tới như trước đó đã làm. Tốc độ nhanh như chớp, nàng tung ra một cú đá vào thẳng mặt của đối phương.

Angela cũng bị giật mình vì không tài nào ngờ tới kẻ địch lại có khả năng tiếp cận mình nhanh như vậy. Nàng vung tay hét lớn một tiếng, lại tiếp tục sử dụng khả năng điều khiển vật thể của mình đánh đuổi Ameerah đi.

- “Cút đi cho ta!”

Ameerah không hề có bất cứ sự chống đỡ nào với kiểu công kích kì dị như vậy. Nàng ngay tức khắc bị Angela đánh bay lên không trung, lui ngược trở về phía sau.

Thế nhưng, không giống với lần trước đó, Louis tựa như đã bàn tính kế hoạch kỹ lưỡng với Ameerah. Ngay khi nàng vừa tiếp cận được kẻ địch, hắn cũng lập tức tung người bay lên không trung đuổi sát theo phía sau Ameerah.

- “Gahhh... LÊN!”

Tiếp đó, chờ cho Ameerah bị đánh bay ngược trở về phía sau, Louis dễ dàng bắt lấy nàng. Mượn thế năng còn đang lao tới, hắn vừa gào lên, vừa xoay người một vòng rồi tiếp tục ném mạnh Ameerah về phía kẻ địch.

Ameerah bị tung ném qua lại như một quả bóng, tuy nhiên nàng lại vẫn giữ nguyên được sự tỉnh táo của mình.

Trong con mắt kinh hãi vì không ngờ kẻ địch lại còn có hậu chiêu như vậy, Angela không kịp trở tay làm ra phản ứng đánh đuổi đối phương như trước, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đánh tới mình.

‘Ầm…"

Bức màn chắn vô hình lần nữa phát huy ra công dụng của nó, thành công chặn lại cú bổ gót như trời giáng của Ameerah. Dù vậy thì đây chắc có lẽ cũng là lần cuối cùng mà nó có thể phát huy ra công dụng của mình.

"Rắc rắc… xoảng’

Sau cú đá của Ameerah, tấm mặt dây chuyền bằng đá trên cổ của Angela như đã chạm đến giới hạn của mình mà vỡ nát ra thành từng mảnh nhỏ.



Đám vong linh chắn đường gần đó dường như cũng mất đi sự chống đỡ. Tất cả bọn chúng đồng loạt ngã rạp ra đất, hóa thành bụi phấn rồi tiêu tán trong không khí như chưa từng xuất hiện qua.

- “GÀO…”

- “Đi chết đi!”

David và Louis đồng thời đuổi tới sát theo đó, vung lên móng vuốt cùng dao găm trong tay, hùng hổ kêu gào, công kích thẳng tới bộ vị hiểm yếu trên người Angela.

- “Ngài Paal, làm ơn cứu... mau cứu ta!”

Không còn sức phản kháng, cũng như là không còn MP để chèo chống cho những kỹ năng ma pháp của mình, Angela kinh hoảng xoay người hướng về cánh tay khổng lồ, kinh khủng bên cạnh chạy tới, miệng không ngừng gào rống kêu cứu.

Một mét…

Nửa mét…

Móng vuốt và dao găm của Louis cùng David càng lúc càng đuổi gần theo tấm lưng gầy gò của Angela.

Gương mặt trắng xám, nhăn nheo của nàng trong cơn kinh hoảng thì càng trở nên xấu xí, khó nhìn hơn.

- “KHÔNG!!!!”

Hoảng sợ quá độ, Angela mất đi bình tĩnh, đã không còn suy nghĩ được gì nữa ngoài việc cố gắng bỏ chạy và hai tay bưng miệng gào thét liên tục.

- “Hống… Ai?! Kẻ nào dám đụng đến tình nhân của Paal vĩ đại?!”

Trong khi David và Louis tưởng chừng như mọi chuyện đã có thể hoàn toàn thành công thì bất thình lình một tiếng rống giận liền vang lên.

Âm thanh vang vọng ma sát vào nhau như tiếng chuông đồng, nối liền không dứt, đánh vào màng tai của những người có mặt trong hang động làm bọn họ không khỏi cảm thấy ông ông trong đầu một hồi lâu.

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì David và Louis liền chỉ thấy một bóng đen quét về phía mình, không khác gì một chiếc xe tải lớn đâm thẳng tới bọn họ.

‘Phập phập… ầm ầm…’

Chớp mắt, hai người cảm nhận một cơn đau thấu tận tim gan truyền tới. Sau đó thì chỉ thấy cơ thể mình không ngừng bay lên không trung, giống như bị đánh lui ngược trở về phía sau rồi ngã lăn ra trên mặt đất.

Trên ngực David và Louis đồng thời xuất hiện mấy vết rách sâu đến tận xương. Tấm áo giáp kim loại bên ngoài hoàn toàn bị phá hư, nát ra không còn một mảnh nguyên vẹn.

Bấy nhiêu đó đủ hiểu đòn công kích này mạnh mẽ đến nhường nào, nếu không phải có tấm áo giáp kim loại kia thì có lẽ hai người bọn họ đã bị móng vuốt của bàn tay to lớn kia cắt ra làm đôi cũng không chừng.

‘Triệu hồi Bộ Xương Chiến Sĩ’ (x71)

‘Triệu hồi Bộ Xương Cung Thủ’ (x35)

Sau một hồi lâu, Đình Tấn cuối cùng cũng hoàn thành quá trình triệu hồi vong linh của mình. Lần này hắn gần như đã tung ra toàn bộ thực lực, nếu như không phải vì để duy trì thêm cho hai kỹ năng phụ trợ "Vận Phong Thuật" và "Bộc Lôi Thuật" thì có lẽ hắn sẽ còn triệu hồi ra thêm cả quân đoàn Tang Thi nữa cho trọn bộ đại quân vong linh.

Bất quá, chuyện này cũng không quan trọng vì tình hình của David và Louis đang rơi vào trạng thái nguy cấp.

Hai người bọn họ vừa bị cánh tay khổng lồ kia quất một phát vào giữa ngực, vết thương rất nặng nếu không được cứu chữa kịp thời thì phỏng chừng sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng.

- “Những con giun dế mà cũng dám chống lại Paal vĩ đại, đi chết đi cho ta…”

Bên trong hố đen lại truyện ra giọng nói ồm ồm đó nữa, cùng lúc đó cánh tay khổng lồ duỗi dài ra nhắm thẳng về phía nơi hai người David và Louis đang nằm lê lếch trên mặt đất, chưa kịp đứng dậy mà vỗ mạnh xuống.

‘Linh Hồn Chấn Động’

Đình Tấn kinh hãi không kịp nghĩ gì nhiều, trong đầu lập tức lập ra mệnh lệnh cho đội Bộ Xương Cung Thủ bắn tiễn, dù rằng bọn chúng vẫn chưa tập hợp ra đủ quân số mà hắn triệu hồi.

Cánh tay đang rơi xuống, so đấu tốc độ với mười mấy mũi cốt tiễn cùng năm mũi tên mang theo kỹ năng ‘Linh Hồn Chấn Động’.

‘Phập phập…’

Ngay khi bàn tay kia chỉ có cách mặt đất nơi David và Louis đang nằm thì năm mũi tên ‘Linh Hồn Chấn Động’ đã kịp thời bay tới cắm lên trên lòng bàn tay gã ác quỷ Paal kia.

‘Rú… gào…’

Một tiếng gào thét đau đớn truyền từ bên trong hố đen ra.

- “Các ngươi phải chết! Paal vĩ đại đã đổ máu thì không ai trong số các ngươi được phép sống, dù là dưới dạng linh hồn. Ta sẽ đày đọa các ngươi, vĩnh viễn bị tra tấn đến khi hoàn toàn tan biến mới thôi.”

Gã ác quỷ Paal không ngừng chửi rủa, kèm theo dọa dẫm. Bàn tay khổng lồ của hắn thì ngược lại, không tiếp tục vung vẫy công kích nữa mà chậm chạp thu lại vào bên trong hố đen.

Tình cảnh đó khiến Đình Tấn càng không muốn quan tâm đến những lời nói của đối phương, tất cả nhiều lắm thì chỉ là khua môi múa mép mà thôi. Việc quan trọng là hắn đã cứu được hai người đồng đội của mình.

- “Mau đưa Louis và David ra khỏi nơi nguy hiểm nhanh, Ameerah!”

Kích hoạt máy liên lạc, Đình Tấn thông tri cho Ameerah nhiệm vụ.

Những người trong đội đặc nhiệm 101, sau khi đám vong linh biến mất thì đã tập trung lại nhanh chóng tiếp cận với nhóm của David.

Trông thấy cảnh bọn họ chiến đấu tốc độ cao như vậy, nhóm người Vansy cũng không dám tiến vào vì bản thân bọn họ biết, mình không đủ năng lực để theo kịp tốc độ chiến đấu kinh khủng như vậy.

Bây giờ có được yêu cầu hỗ trợ của Đình Tấn, năm người đồng loạt cất bước chạy đến bên cạnh David và Louis, lôi kéo bọn họ đi ra ngoài, tránh thoát khỏi vùng công kích mà cánh tay của gã ác quỷ Paal kia có thể với tới.

Trong khi mọi người đang tưởng chừng mọi chuyện đã an toàn khi có đám Bộ Xương Cung Thủ công kích thì tên ác quỷ Paal sẽ không dám tùy tiện ra tay, thì bất ngờ, trong hố đen lại xuất hiện ra một bàn tay khác.

Hai bàn tay nắm lên miệng hố đen, tựa như gã ác quỷ Paal đang dồn lực muốn đẩy ra hai bên. Đình Tấn chỉ trong chốc lát liền hiểu ra, tên Paal thu hồi công kích không phải vì sợ mà chính là hắn đang có ý đồ muốn gia tăng tốc độ mở rộng của hố đen ra kích cỡ to hơn.

- “Tấn! Mau, mau lấy viên đá thánh vật. Nó đang trôi trên hồ máu…”

Đang trong lúc Đình Tấn kinh ngạc trợn mắt lên mà nhìn cảnh tượng này, thì bất chợt giọng nói của Long liền truyền đến bên tai hắn.

Nghía mắt nhìn lại cái hồ máu đang nằm bên dưới hố đen, Đình Tấn liền phát hiện ra ngay một viên đá hình tròn đang trôi nổi ở phần rìa của hồ máu.

- “Rose, ở lại đây!”

Đình Tấn hét lên một tiếng, sau đó kích hoạt "Lưu Thủy Gia Tốc" lao nhanh tới hồ máu, mục đích dĩ nhiên là muốn dùng "Khống Vật Thuật" để tóm lấy vật thể bên trong đó. Nơi đó gần sát với miệng hố đen, nó quá mức nguy hiểm cho mọi người nên hắn không muốn để bất cứ ai tiếp cận để rồi phải rơi vào nguy cơ tử vong.

Tuy nhiên, Đình Tấn chưa chạy đi được bao xa thì đột nhiên trong hố đen chậm chạp trồi lên một vài thứ.

Khởi đầu là một cặp sừng dê nhọn đâm thẳng lên trời, tiếp đến là một đôi mắt đang bừng cháy ngọn lửa đỏ bên trong, sau cùng mới lộ rõ ra một gương mặt xương cốt, với hàm răng tua tủa và chiếc lưỡi dài như lưỡi rắn rất kinh tởm.

- “Hahahaha… Ta, Paal vĩ đại đến tiếp quản thế giới của các ngươi đây…”

Không ai khác, đây chính là diện mạo thật sự của tên ác quỷ Paal kia. Hắn luồn hai cánh tay ra khỏi hố đen, chống lên trên mặt đất để nâng đỡ cơ thể của mình dần dần thoát ra bên ngoài.

Cặp mắt phừng phừng ngọn lửa đỏ của hắn, lia quét mình xung quanh. Đình Tấn có thể cảm nhận bên trong đôi mắt đó tràn ngập những điều tăm tối kinh khủng và sự chết chóc triền miên.

Long nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn thân ảnh khổng lồ kia, cả thân thể hắn không nhịn được mà trở nên cứng đờ ra, không thể cử động dù là một ngón tay. Bên trong trái tim của hắn thì ngược lại, nó đang đập lên loạn xạ, nhịp đập càng lúc càng gia tăng.

- “Tâ… Tấn… mau… mau ngăn hắn lại. Đừng để hắn thoát ra khỏi cánh cổng!”

Lắp bắp nói qua máy liên lạc, Long cứng đờ không thể nói tròn vẹn câu chữ. Mặc dù nói như vậy thế nhưng trong lòng hắn cũng không chắc Đình Tấn liệu có thể làm được việc đó hay không.

Đình Tấn nhìn bóng ảnh khổng lồ đang từ từ chui ra khỏi hố đen trước mặt mình, gương mặt có chút tái đi. Thế nhưng, biểu hiện này chỉ tồn tại trên gương mặt của hắn không đến một giây.

Khi hắn liếc mắt nhìn lấy những người đồng đội trước mặt, cách mình không xa thì chợt phát hiện ra bọn họ cũng đang run rẩy, bước lùi từng bước lui về phía sau. Chính điều này đã vô tình làm hắn nhận ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng.

Đó là cả cái tổ đội này đã không còn ý chí chiến đấu nữa rồi. Hít sâu một hơi, Đình Tấn cố gắng trấn tĩnh đầu óc mình và không chần chờ chút nào, hắn không kích hoạt máy liên lạc, mà dồn hết khí lực, khàn giọng rống lên một câu.

- “[THE ALLIANCE] KHÔNG BAO GIỜ LUI BƯỚC!”

David, Louis đang được Ameerah cùng những người khác nâng đỡ chớp mắt như bị một luồng khí lạnh dội vào trong não bộ, khiến đầu óc bọn họ trấn tĩnh lại. Bước chân cũng vì thế mà khựng lại giữa chừng, không tiếp tục lùi về sau dù chỉ là nửa bước nhỏ.

Chỉ một câu nói ấy đã đủ để cho những người khác trong nhóm lập tức lấy lại ý chí chiến đấu cho mình. Cả Long cũng bị lời nói này của Đình Tấn làm cho kinh ngạc không ngớt, nỗi lo sợ trong lòng cứ như vậy không cánh mà bay.

Nhìn sang Terrell đang siết chặt nắm tay, mặt đỏ bừng, Long đột nhiên dâng lên trong lòng một trận lửa nhiệt.

- “Đúng vậy! Đây là nhiệm vụ của ta. Có chết cũng nhất định phải chiến đến cùng.”

Hắn ngộ ra được một điều, một thứ mà bản thân hắn vẫn luôn tuân thủ đến cùng cho tới giờ phút này.

- “Giúp ta đứng dậy.”

Gương mặt không còn bất kì nỗi sợ hãi hay lo lắng nào, Long hướng về phía Terrell, nói ra một yêu cầu khiến đối phương ngạc nhiên không thôi.

- “Tốt.”

Bất quá, Terrell cũng không nói gì nhiều lời. Những gì mà hắn nhìn thấy được trong ánh mắt Long đều đã nói rõ suy nghĩ của đối phương rồi. Terrell vương cánh tay đầy cơ bắp lực lưỡng của mình, đỡ Long đứng dậy. Cả hai cùng nhau bước đi chậm về phía những người đồng đội đang đứng tụ tập gần bên cạnh hồ máu.

Cũng vào tại thời điểm này, Đình Tấn âm thầm suy nghĩ trong đầu, sử dụng tinh thần truyền đạt mệnh lệnh cho đại quân vong linh

‘Công kích!’

Hắn bắt đầu cất bước, đi chậm lại như đi tản bộ tiến lại gần với kẻ địch mà hắn phải ngẩng đầu nhìn lên.

Theo mệnh lệnh, 70 tên Bộ Xương Chiến Sĩ đồng loạt vác khiên cầm búa, xếp thành đội hình tam giác quen thuộc, chuyên dùng để đối phó với những kẻ địch mạnh mẽ vượt trội hơn.

Bọn chúng bước đều từng bước, nhanh chóng vượt qua Đình Tấn, tiến lại gần với tên ác quỷ Paal. Còn với 35 tên Bộ Xương Cung Thủ, chúng đồng loạt xếp thành một hàng dài, giương cung lắp lên, nhắm thẳng về phía kẻ địch.

‘Xạ tiễn…’

Không chờ cho Paal kịp thoát ra khỏi hố đen, Đình Tấn cứ như vậy hạ đạt mệnh lệnh cho đám Bộ Xương Cung Thủ, bắn loạt tiễn đầu tiên khai hỏa trận chiến.
Bình Luận (0)
Comment