Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 448

Đình Tấn nghĩ thầm trong đầu mình, một khi [Lôi] thuộc tính đã có nguồn gốc từ sự ảnh hưởng của nghề nghiệp Thẩm Giám, ý nghĩ của hắn dần dần chuyển hướng về phía nghề nghiệp còn lại, chính là Vong Linh Pháp Sư.

Thật sự cũng không lấy gì làm lạ, khi mà đám vong linh này đều được triệu hồi từ địa ngục giới, thế nên sau lâu ngày sử dụng, Đình Tấn bị nhiễm phải một chút ít [Hắc Ám] nguyên tố là quá đỗi bình thường.

Loại nguyên tố [Hắc Ám] này lần đầu được biểu hiện ra khả năng ‘Ăn Mòn’ của nó trước mắt Đình Tấn, dẫn đến hắn có chút ứng phó không kịp. Bất quá, sau một hồi bình tĩnh quan sát, ánh mắt hắn càng lúc càng sáng tỏ hơn, nội tâm âm thầm xem trọng loại sát thương này.

‘Phốc xì xì…’

-998 [Hắc Ám]

-15 [Lôi]

-1885

-3440 (Điểm Yếu)



Trải qua một hồi tính toán tỉ mỹ, Đình Tấn phát hiện ra một điều, khả năng phòng ngự có thể nói là siêu cường của đàn Trâu Mộc Độc, khi đối mặt với những quả cầu hắc ám kia, giống như gặp phải một dạng khắc tinh.

Hết thảy khả năng đề kháng công kích vật lý của những con Trâu Mộc Độc này đều bị phế bỏ đi một nửa.

Nhờ vậy mà lượng tổn thương gây ra thoáng chốc như được cấp số nhân lên, chỉ cần một con Trâu Mộc Độc vừa trúng phải quả cầu [Hắc Ám] thì đón lấy 5 – 6 mũi tên từ đám Bộ Xương Cung Thủ đánh trúng là có thể bị miểu sát.

Vô tình điều đó dẫn đến số lượng đàn Trâu Mộc Độc bị chém giết cũng tăng lên gần như là gấp đôi trong mỗi đợt toàn lực công kích.

Bên cạnh đó, bởi vì đám Bộ Xương Pháp Sư là bay lơ lửng, phiêu phù giữa khoảng không trên đầu đám Bộ Xương Chiến Sĩ, khoảng cách cũng khá cao có hơn 5 mét, cho nên đám Trâu Mộc Độc to lớn không quá 4 mét cũng rất khó mà công kích được đến bọn chúng.

Duy chỉ có một số con Trâu Mộc Độc Tinh Anh hoặc Boss với thân thể khổng lồ, kích cỡ bằng cả một tòa nhà hai tầng thì may ra mới có khả năng đụng chạm được đến đàn vong linh.

Thế nhưng dưới sự ngăn trở của một đám tiểu đệ Trâu Mộc Độc bình thường, bọn Tinh Anh và Boss có thể xông tới được cận kề tường thành sao? Kết quả quá rõ ràng, dĩ nhiên là không thể nào.

Đám đội viên càng đánh càng hăng, kinh nghiệm tràn về đã khiến cho không ít tên tỏa lên ánh sáng thăng cấp trên người. Thần sắc bọn họ khi nhìn đến đàn Trâu Mộc Độc đông nghịt bên dưới tường thành đã không còn sợ hãi nữa, thay vào đó là tham lam đến chảy nước, trong đầu âm thầm suy nghĩ, phải giết, giết thật nhiều hơn nữa để tăng cấp, có Hội Trưởng ở đây bảo kê, sợ cái rắm gì đám trâu điên này.

Ở bên trên tường thành, tuy rằng Đình Tấn bình tĩnh quan sát tình huống bên dưới mà không hề có bất kì hành động gì khác, ngoại trừ việc thỉnh thoảng lại triệu hồi ra một đám vong linh, bù đắp lại số bị giết chết.

Không ai biết rõ, đầu não của hắn ngay lúc này đang phải căng ra từng sợi dây nơ-tron để vận chuyển thông tin, truyền mệnh lệnh cho từng nhóm vong linh tập kích đúng vào mục tiêu cần được chú trọng, chính là những con Trâu Mộc Độc Tinh Anh.

Mặc dù trước đây cũng đã từng làm qua nhiều lần, nhưng số lượng nhóm vong linh mà hắn phân tách ra cũng không nhiều, thế nên áp lực cũng không tài nào so sánh được như bây giờ.

Hơn mười nhóm Bộ Xương Cung Thủ, cùng với sáu nhóm Bộ Xương Pháp Sư, chưa kể đến đám Tang Thi đang vận lộn giữa bầy Trâu Mộc Độc kia nữa. Bấy nhiêu đó cũng đủ thấy, hắn đang phải một lúc xử lý hành động cho đến những 15 nhóm.

Khởi đầu vẫn là có chút không quen làm, Đình Tấn cũng có một chút luống cuống tay chân, thường hay vấp phải sai phạm.

Nhưng dần dà sau đó, hắn đã làm quen được với môi trường áp lực như vậy, lỗi lầm mắc phải cũng từ từ giảm thấp xuống.

Mục đích của công việc này tất nhiên là do Đình Tấn muốn mượn cơ hội phòng thủ cứ điểm để trui rèn khả năng khống chế vong linh của mình. Trước mắt, tình huống đã được hắn khống chế lại vào phạm vi tuyệt đối an toàn, sẽ rất khó mà xảy ra tình huống dị thường đột xuất.

Chính vì điều này, hắn mới có thể bạo dạng đem tương lai thành quả của kế hoạch mà hắn đã chuẩn bị từ lâu ra chơi xiếc. Phải biết, nếu như vòng đầu tiên đã thất thủ, không ai có thể nói rõ, càng về sau tình hình có thể ổn thỏa hơn được hay không đây.

Tuy nhiên, ở trường hợp này của Đình Tấn thì nó đã là tuyệt đối thành công qua màn. Với hiệu suất chém giết tăng dần đều không có giới hạn, sở hữu những con Tinh Anh bên trong đàn Trâu Mộc Độc thoáng chốc đã bị Đình Tấn tiêu diệt hết sạch.

Đến lúc này, giữa bầy Trâu Mộc Độc cuồng bạo cũng chỉ còn lại có trên dưới 1.000 con Trâu Mộc Độc bình thường, cùng với một con Boss to xác đã bị chặn đường.

Con Boss Trâu Mộc Độc đáng thương liên tục gào rống trong bất lực, khi cứ phải chạy đi chạy lại ngoài xa để tìm kiếm đường vào công kích kẻ địch, nhưng lại không có bất kì tiến triển nào khả quan.

- “TẬP TRUNG CÔNG KÍCH BOSS!”

Phỏng chừng là do uống lấy một bình thuốc khôi phục, nên khoang miệng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, giọng điệu Đình Tấn gào thét ra cũng trong trẻo hơn rất nhiều.

Riêng đám đội viên ở phía sau trải qua một hồi bị kinh ngạc, vì sự xuất hiện và thực lực mạnh mẽ của đám Bộ Xương Pháp Sư thì dường như tâm tình đã khá hơn rất nhiều.

- “Hống! Đập chết cmn Boss đi anh em! Tao sắp thăng cấp rồi đây.”

- “Yeah… Hội Trưởng uy vũ, giết đi anh em…”



- “Thật sảng khoảng, thật muốn thủ thành thêm mấy lần như vậy nữa.”



Từng tên đội viên nhao nhao gào lên như được uống thuốc kích dục, gương mặt đỏ bừng vì hưng phấn.

Bọn họ nào có từng được trải nghiệm qua cảm giác công kích thả ga mà kinh nghiệm cũng đồng dạng là tràn về liên tùng tục như thế này bao giờ. Họa chăng là có xuất hiện một hai khi đi đánh với đám quái vật nhỏ yếu hơn mình 8 – 9 cấp độ.

Ánh mắt bọn họ vô thanh vô thức nhìn về phía Đình Tấn càng là trở nên sáng hơn. Thân ảnh đó ở thời điểm hiện tại, giống như đã trở nên to lớn hơn bao giờ hết, một mình có thể mang một đội quân vong linh, chống lên cả một cục diện nguy hiểm thấy rõ.

Thậm chí còn có một vài tên người chơi đã âm thầm móc ra máy quay ghi hình, sao chép cảnh tượng trước mắt này, một số mang tâm ý muốn lưu giữ những khoảnh khắc ấy làm kỷ niệm, còn lại một số khác dĩ nhiên là muốn dùng để khoe khoang với bạn bè đồng râm, sau khi đợt phòng thủ cứ điểm này thành công.

Thời khắc này, nội tâm bọn họ đã dâng lên mênh mông bát ngát niềm tin vào chiến thắng của trận thủ thành này. Chỉ cần thân ảnh trước mặt bọn họ sừng sững không ngã thì chiến thắng đã là vật nằm trong túi.



Trong khi đó, ở tại những khu cứ điểm khác trong ‘Chiến Trường Thế Giới’ này, khắp nơi đều là một mảnh điên cuồng sợ hãi.

Ai có thể đoán trước được, làm sao có thể xảy ra một tình huống điên cuồng như thế này. Hơn mấy nghìn con quái vật công kích cứ điểm, cái đó là cảnh tượng khủng khiếp đến cỡ nào, chỉ cần nói sơ thôi cũng đã đủ để hình dung.

Sử dụng những con Song Giác Thú làm khiên thịt ở hàng đầu chiến tuyến, cứ mỗi một giây trôi qua là sẽ ngã xuống không dưới trăm con, dẫn đến đám người chơi nghề nghiệp Triệu Hồi Sư phải không ngừng uống MP để triệu hồi bù đắp lại quân số.

Tuy rằng thịt đau không dứt nhưng bởi vì muốn giảm thiểu thương vong cho những tên người chơi cận chiến, bọn họ bắt buộc đành phải hi sinh tài sản riêng của mình, với niềm hi vọng, trải qua đợt phòng thủ này, cao tầng của đội Lính Đánh Thuê sẽ có làm ra bù đắp cho họ.

Đồng dạng cũng là một màn như vậy ở tại cứ điểm của [The Throne]…

Trụ sở của bọn chúng là đặt tại một khu vực hoang mạc vắng vẻ, bao trùm đầy đất và cát bụi, thế nên đám quái vật mà bọn họ phải đối mặt là một đám Thạch Tinh Tinh với kích cỡ tương đương với gấp ba, bốn lần một con Gorilla trên trái đất.

Đám Thạch Tinh Tinh này chẳng những có khả năng công kích mạnh mẽ, mà còn có khả năng phòng thủ vật lý siêu cường, nhờ vào lớp đất đá và gai nhọn bao phủ bên ngoài cơ thể chúng.

- “Pháp Sư, Cung Thủ, Thợ Săn đâu hết rồi?! Mau sử dụng kỹ năng công kích đám Thạch Tinh Tinh Tinh Anh ngoài kia, đứng để chúng tiếp cận tường thành. Triệu Hồi Sư, mau bổ sung quân số Song Giác Thú, cẩn thận hàng phòng thủ bị thủng.”

Ngay lúc này đây, bộ dáng Henry thật sự rất gấp gáp, miệng mồm không ngừng nghỉ hò hét chỉ điểm ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình.

Khởi đầu hắn vẫn còn khá là tự tin khi dẫn theo một đám hơn 5.000 – 6.000 tên đội viên, bao gồm cả thành viên của [The Throne], [Hồng Môn Hội] và một số đội Lính Đánh Thuê được hắn mua chuộc hoặc lôi kéo tới làm đàn em.

Nhưng trải qua một hồi chạm mặt với một bầy đàn hàng nghìn con quái vật công thành đầu tiên, hắn đúng thật là có đôi chút cảm giác ăn không tiêu.

Dù rằng có gần 700 – 800 tên Triệu Hồi Sư không ngừng gọi ra mỗi lần từ 3 – 4 con Song Giác Thú, nhưng vẫn không thể ngăn được tình cảnh chết như rạ của chúng.

Tất cả đều là do mấy con Song Giác Thú này chỉ thích hợp cho hoang dã chiến đấu, tiết tấu chiến đấu càng nhanh càng là ưu thế của nó. Ở trong một trận phòng thủ, chúng nó không thể nào giống như đám Bộ Xương Chiến Sĩ làm ra hành động chống đỡ.

Thế nên sau khi nhận lấy tổn thương khủng bố từ công kích của mấy con Thạch Tinh Tinh, chúng nó không coi như không chết thì cũng phải là ngáp gió cầm hơi.

Dù vậy, cũng không phải ai cũng là hạng ngu ngốc mà không nghĩ ra được kế sách dùng địch nhân chặn đứng địch nhân giống như Đình Tấn.

Rất nhanh thì Henry và một số người khác như John của [Rothschild] hoặc Lam Phúc của [Anh Em Việt Nam] và một số người khác nữa… đồng dạng đã phát hiện ra mánh khóe mà Đình Tấn sử dụng để diệt đi bớt những con Tinh Anh hoặc Boss bên ngoài, giảm bớt áp lực về sau.

Nhưng xem như là đã phát hiện ra được thì bọn họ cũng đã chậm một bước…

Thông báo hệ thống (Cấp Thế Giới): Chúc mừng [The Alliance] đã thành công thủ vững được cứ điểm, chém giết toàn bộ quái vật trong đợt sóng công kích đầu tiên. Đợt sóng thứ hai sẽ bắt đầu xuất hiện sau 15 phút, mời tất cả người chơi trong ‘Chiến Trường Thế Giới’ hãy chuẩn bị tinh thần ứng chiến.

Thông báo hệ thống (Cấp Thế Giới): Chúc… (x3)

Chưa kịp để mọi người chém giết xong đám quái vật đầu tiên thì một loạt ba lần thông báo hệ thống cấp thế giới đã vang lên, đầu tin tức như một quả bom nguyên tử dội vào đầu của những tên lãnh đạo các thế lực lớn.

- “Đờ mờ, chưa tới 1 tiếng đã đánh xong đợt thứ nhất, đây là muốn bóp nát trứng anh em rồi mà.”

Một tên Hội Trưởng nào đó đang chiến đấu bỗng nghe được hệ thống thông báo thì không nhịn được tức giận, phải mở miệng chửi tục một câu.

- “Ahhh… không thể nào, vẫn còn hơn 1.000 con quái vật chưa kịp giết chết đây…”

- “Đậu xanh rau má đám [The Alliance], đừng có bạo cúc nhau như vậy nha”



Từng tên đội viên cũng không kìm lòng được mà mở lời thăm hỏi đến cả thân thuộc của Đình Tấn. Bất quá, trong lòng bọn họ lại là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, có sợ hãi, có lo lắng, nhưng còn kèm theo một tia hâm một cùng ganh ghét với những người thuộc về [The Alliance].

- “Mẹ kiếp! Bọn [The Alliance] làm sao lại nhanh như vậy?! Chẳng phải chúng chỉ có không tới 3.000 người tham gia phòng thủ cứu điểm sao?”

Henry một mặt âm trầm muốn chảy ra nước, nghiến răng nghiến lợi mà nói, làm cho lão quản gia Tim ở bên cạnh cũng lo sợ không thôi.

- “Thiếu gia, chắc có lẽ là do đám vong linh của tên đó, dù sao trong quần chiến như thế này thì đám vong linh đó quả thật không khác gì một loại vũ khí vừa công vừa thủ rất hiệu quả. Ngài cũng đừng lo lắng quá nhiều, chẳng phải chúng ta còn có giấu lấy vũ khí bí mật sao?”

Cẩn thận sắp xếp lại lời nói, lão Tim cố gắng trấn an với Henry.

Nghe lão Tim nói xong, Henry cũng tạm thời bình ổn lại một chút tâm tình, nhưng mà sắc mặt cũng là không khá hơn được bao nhiêu.

- “Hừ, xem như cho bọn chúng chiếm được một chút món hời. Để cho đến đợt quái vật công kích cuối cùng thất bại xem bọn chúng lại là cái gì biểu tình.

Bỏ ra hết toàn bộ tài sai riêng của ta ở Entire Land đầu nhập vào lần phát triển cứ điểm này, coi như không được danh hiệu ‘Đệ Nhất Thế Giới Công Hội’ thì ‘Đệ Nhất EL thành Công Hội’ nhất định đã nằm trong tay ta rồi.”

Hừ lạnh một tiếng, Henry oán khí chất chồng, gằn giọng nói ra suy nghĩ trong đầu mình, vẻ tự tin cùng điên cuồng hiển lộ rõ trên gương mặt hắn.

Đang đứng ở gần đó chỉ huy đám thuộc hạ của mình, gã Trần Cận Hùng vô thanh vô thức liếc mắt nhìn sang Henry một cái, rồi không dấu vết thu hồi lại ngay, duy chỉ có khóe miệng là bất chợt kéo lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị đầy mùi âm mưu.

Tương tự như Henry, John tại cứ điểm của [Rothschild] chính là phải đang hứng chịu sự công kích điên cuồng của một đám linh cẩu lông đỏ khổng lồ, nổi lên hừng hực hỏa diễm chạy dọc theo sống lưng.

- “Gọi thêm người, ta muốn 10 phút nữa, đám Hỏa Linh Cẩu này phải biến mất.”

Ngữ khí lạnh lùng bá đạo, John mang theo gương mặt thâm trầm, phất tay ra lệnh cho bốn tên thuộc hạ kiêm hộ vệ của hắn.

Bị Đình Tấn vượt lên 40 cấp trước đó đã khiến hắn rất khó chịu rồi, tưởng chừng như trong lần phòng thủ cứ điểm này có thể gạt bỏ đối phương mấy con đường, nhưng ai ngờ đâu hắn lại bị Đình Tấn gây ra danh hiệu ‘Công trình đầu tiên’ dập tắt cái ý nghĩ đó.

Đến bây giờ khi cả hai đồng dạng là ở trên một cái vạch khởi điểm, hắn lại bị Đình Tấn làm cho vượt mặt thành công, cảm giác tức giận quả thật là khó mà có thể diễn tả được.

Bất kể là gia thế hay tài sản hay tư nguyên đầu nhập vào trò chơi này, John tự nhận không hề có điểm nào thua kém Đình Tấn, thế nhưng bị đối phương là một cái tên người chơi bình thường như vậy nhiều lần vượt mặt, John khó lòng mà chấp nhận được kết quả như vậy.

Làm một tên đại thiếu gia, người thừa kế của gia tộc nghìn tỷ Rothschild, John không cho phép mình thua kém bất cứ tên người chơi bình thường nào.

Điều đó mới làm cho [Rothschild] nhận được thật nhiều tài nguyên đầu nhập, trở thành thế lực lớn nhất trong USA thành.



Hết thảy những sự việc này, Đình Tấn đều hoàn toàn không biết rõ. Lúc này đây, hắn vẫn còn đang bị đầu thông báo hệ thống kia đập vào đầu làm cho bất ngờ không thôi.

- “Đây… cũng là quá tốt chơi rồi…”

Đình Tấn lắp bắp lẩm bẩm trong miệng, tiếp theo đó, từ trong đầu dần dần xuất hiện một ý tưởng, ánh mắt cũng theo đó mà híp lại thành một tuyến, tựa như để ngăn cản ánh sáng đang lấp lóe bên trong con ngươi.

- “Hệ thống đã hảo tâm như vậy, nếu là ta không giúp các ngươi tăng nhanh tiến độ thủ thành thì thật sự là phí phạm.”

Cười thầm trong bụng, Đình Tấn nhấc lên mí mắt, nhìn về đống xác Trâu Mộc Độc chất chồng thành từng đống núi lớn bên dưới tường thành, tiện thể liếc qua kiểm tra ống HP đã mất đi khoảng 1% của bức tường thành này.

- “Nhanh mở cổng thành đi thu dọn chiến trường, gọi thợ rèn đến sửa chữa lại tường thành, thời gian không có nhiều gấp rút lên.”

Vung tay thu hồi lại đám vong linh, Đình Tấn lớn giọng phân bố mệnh lệnh, sau đó bắt đầu ngồi tu luyện "Minh Tưởng Thuật", khôi phục lại trạng thái của mình. Trải qua một giờ chém giết, không ngừng căng não ra điều khiển vong linh, đại não của hắn quả thật là có chút đau nhức, mệt mỏi.
Bình Luận (0)
Comment