Trọng Sinh Cùng Trúc Mã Vương Gia

Chương 13

“Tiểu thư! Tiểu thư!” 
 
Tỳ nữ sửng sốt, sau khi phản ứng lại vội vàng sửa lời, “Là Hiển Vương điện hạ, là Hiển Vương điện hạ bảo nô tỳ đưa cho ngài, hắn nói ngài nhất định sẽ thích, nô tỳ không có tư tâm đâu tiểu thư!”
 
Ấu Thanh cũng không ngờ Tiêu Ngữ lại trực tiếp đuổi nàng ta ra khỏi phủ, dù sao phần lớn tỳ nữ phụ trách quét dọn trong phủ đều có xuất thân bần hàn, không có nơi nương tựa, không giống như nàng có xuất thân đứng đắn. Nếu tỳ nữ bị đuổi ra khỏi phủ thì sẽ không được yên ổn.
 
Nhìn người đang khóc lóc sướt mướt dưới đất, rốt cuộc Ấu Thanh thấy cũng không nỡ, tiến đến nói bên tai Tiêu Ngữ:
 
 “Tiểu thư, nô tỳ hơi quen mặt người này, từ nhỏ đã ở trong phủ, cũng coi như là lão nhân trong phủ, có phải ……”
 
“Nếu đã vào phủ từ sớm thì càng không thể làm trái quy củ,” Tiêu Ngữ vẫn không nhìn Ấu Thanh, mà nhìn chằm chằm người đang phủ phục dưới đất, “Người bất trung, phủ Tướng quân không thể chứa.”
 
Nàng nói vậy, trong lòng Ấu Thanh đã hiểu, chuyện này không thể xoay chuyển.
 
Nàng ta lập tức thức thời hỏi: 
 
“Có nên báo cho Tô quản gia một tiếng không.”
 
“Không cần.”
 
Tiêu Ngữ xoay mặt qua, nói: 
 
“Đưa một hạ nhân ra khỏi phủ, chuyện này ta vẫn có quyền.”
 
Nói rồi vẫy tay, một gia đinh đứng bên ngoài đi vào, kéo tỳ nữ tâm như tro tàn ra ngoài ngoài.
 
Tí tách —— tí tách ——

 
Qua một lúc như vậy, vụn băng đã hơi tan, từng giọt nước nhỏ giọt xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
 
“Đổ đi.”
 
Lúc này Tiêu Ngữ đã không còn có hứng thú ăn băng, nhìn vệt nước chảy xuống đất lại càng không muốn ăn.
 
“Đi nói với phu nhân một tiếng, ta về phòng trước.”
 
Tiêu Ngữ xoay người rời khỏi phòng bếp, vội vàng đi qua hành lang quanh co và cổng tròn. Đợi đến khi trở về Tây sương phòng, lúc đóng cửa phòng lại, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Nàng dựa vào cửa, đưa bàn tay vẫn luôn giấu trong ống tay áo ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng nõn có mấy vết móng tay rất sâu.
 
Tiêu Ngữ nhìn thoáng qua, nặng nề thả tay xuống, ngực phập phồng rất nhỏ.
 
Sẽ không có ai biết, lúc đứng trong phòng bếp, xử lý tỳ nữ kia, nàng đã nắm chặt tay mình giấu trong tay áo——
 
—— trong lòng nàng sợ hãi.
 
Ấu Thanh nói thời gian tỳ nữ kia sống trong phủ không ngắn, thật ra nàng cũng biết, nàng nhận ra vết bớt đỏ sậm trên trán tỳ nữ kia.
 
Lúc còn nhỏ, có một lần buổi tối Tiêu Ngữ không muốn ăn cơm, kết quả nửa đêm bị đói tỉnh liền đi tới phòng bếp tìm thức ăn. Cửa lớn ở phòng bếp đã bị khóa, nàng ỷ mình người nhỏ chen vào khe hở từ cửa sau, làm cả người đầy bụi bẩn.
 
Đi chân trần một vòng trong phòng bếp, không thấy mấy món ngon, nóng hổi thường ngày, Tiêu Ngữ đành thất vọng chui ra đi, kết quả vừa mới đi ra liền nghe thấy một tiếng kinh hô:
 
“Ngươi là ai?!”
 
Nàng thấy một tiểu tỷ tỷ mặc quần áo hạ nhân nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc, đèn lồ ng trong tay nàng làm lộ ra vết bớt đỏ sậm trên trán.
 
“Ngươi là người mới tới à?” 
 
Sau khi tiểu tỷ tỷ kia thấy mặt nàng dơ bẩn thì sắc mặt cũng hòa hoãn hơn, tới gần nàng nói, “Trong phủ có quy tắc, cho dù có đói bụng cũng không được tới phòng bếp ăn vụng.”
 
“Đêm nay ta còn thừa lương khô, ngươi lót bụng trước đi.” 
 
Nói rồi, nàng ta lấy một gói giấy bọc màu vàng từ trong ngực đưa qua.
 
Lương khô là món được chưng cách thủy, vẫn còn chút hơi nóng, mùi thơm xộc thẳng vào mũi Tiêu Ngữ, khơi dậy con giun trong bụng nàng.
 
“Ùng ục ——”
 
Tiếng bụng vang lên, khuôn mặt nhỏ của Tiêu Ngữ đỏ bừng. Dù nàng vẫn còn nhỏ nhưng vẫn biết xấu hổ
 
Vì thế nàng đỏ mặt, đoạt lấy gói giấy kia như một tiểu bá vương, bước chân ngắn ngủn chạy đi.
 
Nhiều năm trôi qua, Tiêu Ngữ vẫn nhớ rất rõ mùi thơm đêm đó, cũng ấn tượng với tiểu tỷ tỷ có vết bớt trên trán kia.
 
Tiêu Ngữ nhắm mắt, khẽ cau mày, nhưng hôm nay người đó lại dâng bình mật cam quýt kia lên.
 

Điều khiến nàng sợ hãi không chỉ là sự lợi hại của Ninh Ký, mà là bị người bên cạnh phản bội nàng. Kiếp trước nàng đã từng trải qua cảm giác bị người thân, mà lần đó còn khiến nàng rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
 
Tiêu Ngữ không khỏi co rụt vai lại, hít một hơi thật sâu, rồi lại thở dài, cố gắng bình tĩnh lại.
 
Đúng như nàng dự đoán, một bức thư không đủ để cắt đứt ý niệm của Ninh Ký, thái độ của nàng cần phải cứng rắn hơn mới được.
 
Trong lúc Tiêu Ngữ đang trầm tư, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Đậu thị hấp tấp tiến vào, câu đầu tiên là: 
 
“Yên Yên, đừng sợ!”
 
Trong lòng Tiêu Ngữ thấy ấm áp, cười với Đậu thị: 
 
“Nương, nữ nhi không sao đâu.”
 
Đậu thị bước tới trước mặt Tiêu Ngữ, nắm lấy tay nàng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
 
Tiêu Ngữ tinh ý cảm nhận được đôi tay Đậu thị đang run nhè nhẹ, sau đó nắm chặt lấy, nói: 
 
“Nương yên tâm đi, con có chừng mực.”
 
“Con yên tâm đi,” Đậu thị nói, “Ta sẽ cho người tiễn tỳ nữ kia đi, sẽ không để nàng ta ở lại Thịnh Kinh.” 
 
Tay Tiêu Ngữ cứng đờ, sau đó gật đầu nói:
 
“Con đều nghe nương.”
 
“Ta nghe Ấu Thanh nói hết rồi,” Đậu thị nghiến răng, “Hiển Vương lại bám riết lấy con như vậy, đúng là không biết xấu hổ!”
 
Tiêu Ngữ cười khổ trong lòng, may mà Đậu thị không biết chuyện kiếp trước của nàng, nếu không thì sẽ không chỉ đánh giá là không biết xấu hổ đơn giản như vậy.
 
“Không sao, bình thường con cũng sẽ không thấy hắn, nếu có đụng phải thì trốn tránh là được.” 
 
Tiêu Ngữ an ủi.
 
“Haiz, đáng tiếc là vì địa vị của phụ thân con, đôi khi muốn tránh cũng tránh không khỏi.” 

 
Đậu thị lại thở dài lần nữa nói, “Vừa rồi trong cung mới gửi thư mời.”
 
“Trong cung?”
 
Tiêu Ngữ cảm thấy sợ hãi với nơi này theo bản năng, hỏi: 
 
“Trong cung có chuyện gì sao?”
 
“Là ngày hoa nở,” Đậu thị lộ vẻ bất đắc dĩ, “Chúng ta phải tham gia.”
 
Lúc này Tiêu Ngữ mới nhớ ra, bây giờ đúng là tháng hoa nhài nở.
 
Hoa nhài là quốc hoa của Đại Ngụy, quy định trung tuần tháng sáu mỗi năm là “Ngày hoa nở”. Vào thời điểm này Hoàng Hậu sẽ chọn một ngày, mời nữ quyến của các thế gia quý tộc vào cung tham gia yến hội.
 
“Mẫu thân biết người tới truyền tin sao?” 
 
Tiêu Ngữ vội hỏi.
 
“Đây là chuyện ta lo lắng,” Đậu thị bất đắc dĩ nói, “Hy vọng người tới truyền tin là tiểu công công chưa từng gặp, nhưng năm nay——”
 
Bà dừng một chút, lại gần Tiêu Ngữ, nói: 
 
“—— là Ngụy Dung.”
 
Trong nháy mắt, một tiếng sấm lóe lên trong đầu Tiêu Ngữ, khiến nàng bần thần một lúc.

 


Bình Luận (0)
Comment