Thành tây, Lưu phủ.
Khi màn đêm buông xuống, vầng trăng mờ ảo, ánh trăng sáng rọi xuống mái ngói, xung quanh yên tĩnh, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng côn trùng.
Đột nhiên, sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng bánh xe, sau đó là tiếng phu xe ghìm ngựa, dừng trước cửa Lưu phủ.
Một người bước từ trong xe xuống, vội vàng bước vào cửa. Gã sai vặt cầm đèn lồ ng đã sớm canh giữ trước cửa, nhìn thấy người đó thì vội vàng tiến lên đỡ, nói:
“Lão gia, trong phủ có người tới, nói là khách của ngài, ta đã nghênh đón.”
“Được, được, được, làm tốt lắm,” người đó khen ngợi, lại hỏi, “Châm trà chưa?”
“Không còn sớm nữa, phòng bếp đã khóa cửa, tiểu nhân chưa pha trà được,” gã sai vặt nói, “Nên đã đem cho họ một bình nước lạnh.”
“Ngươi đúng là đần độn! Không biết nghĩ!”
Người tát một cái vào gáy gã sai vặt tiếp đón, thấp giọng nói, “Ngươi có biết những người đó tôn quý thế nào không? Mấy cái đầu của ngươi cũng không đủ đâu! Mau đi pha trà!”
Gã sai vặt sợ tới mức run lên, vội vàng đi tới phòng bếp.
“Nhớ lấy trà trong ngăn kéo, trà tốt nhất!”
Người đó vội vàng bổ sung thêm một câu, lúc này mới chỉnh lại quần áo, bước nhanh tới tiền sảnh.
Đẩy cửa bước vào, vừa mới bước một chân vào, trên cổ hắn đã đặt một lưỡi kiếm, cảm giác lạnh lẽo khiến hắn ngây người ra một lát, sau khi phản ứng lại thì lập tức rũ mắt thấp giọng nói:
“Vương gia, là ta, Lưu Nhất Thanh.”
“Mộ Vũ, không được vô lễ.”
Trong phòng truyền đến một giọn nói êm dịu, “Mời Lưu Tri châu tiến vào.”
Thiếu niên cầm đoản kiếm nghe vậy thì buông tay, trốn vào góc tối, như hòa vào bóng đêm.
Lưu Nhất Thanh nhìn cảnh này, trên trán không khỏi toát mồ hôi lạnh, hắn lau mồ hôi chảy ròng ròng trên thái dương, bước chân còn lại vào.
Ninh Hàn ngồi ở vị trí chủ tọa, hơi cúi đầu vuốt v e cái nhẫn trên ngón cái.
“Vương gia thứ tội, nha môn nhiều việc, hạ quan……”
Lưu Nhất Thanh đi lên tự trách một hồi, nhưng mà còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
“Lưu Tri châu chỉ cần báo cáo cho ta những chuyện liên quan đến đến giặc cỏ là được, không cần nhiều lời.”
“…… Vâng.”
Giọng điệu không thể chối cãi khiến Lưu Nhất Thanh nuốt nước bọt theo bản năng, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Đồng liêu luôn nói Đoan Vương là người ôn hòa, vốn tưởng sẽ có Vương gia nhàn tản trên danh nghĩa tới, nhưng bây giờ xem ra là có việc thật.
“Đám giặc cỏ này tự xuất hiện từ ba tháng trước, mới đầu chỉ cướp bóc người qua đường với quy mô nhỏ, tác phong hành sự cũng giống mấy tên cướp thông thường.”
Lưu Nhất Thanh cẩn thận nhớ lại, nói, “Nhưng lúc quan phủ truy bắt, lục soát thì mới phát hiện, đám người này hành tung không rõ, hơn nữa hình như còn biết chút võ công.”
Ninh Hàn hơi nhíu mày.
“Khoảng một tháng trước, tác phong làm việc của đám giặc cỏ này lại bỗng dưng thay đổi, có lúc ban ngày ban mặt cũng cướp bóc cửa hàng trên phố, quấy nhiễu khiến bá tánh hoảng sợ, không được an tâm.”
Lưu Nhất Thanh nói một hơi, dừng một chút, nói tiếp, “Sau đó hạ quan nhận được tin tình báo về hang ổ của bọn chúng liền phái thêm nhân thủ bao vây diệt trừ, nhưng vẫn chậm một bước, để hầu hết đều chạy thoát, chỉ bắt được ba người.”
“Sau đó ngươi đã giết bọn họ?”
Ninh Hàn bỗng mở miệng, giọn nói không lớn, lại làm Lưu Nhất Thanh rùng mình trong lòng.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn quỳ xuống, sắc mặt đỏ lên nói:
“Tuyệt đối không có! Vương gia, có điều ngài không biết, trong miệng ba người kia có giấu độc dược, còn chưa kịp kéo về thẩm vấn đã trúng độc chết! Lời hạ quan nói tuyệt đối không hề giả dối, xin Vương gia minh xét!”
Nói xong, cong người, nặng nề dập trán xuống đất.
Mặt Ninh Hàn vô cảm, nhìn người quỳ dưới chân, rất lâu sau, lạnh nhạt nói:
“Bổn vương chỉ đoán thôi, Lưu Tri châu không cần khẩn trương như vậy, thanh giả tự thanh, tin là Lưu Tri châu sẽ không phụ tên huý của mình.”
“Đúng vậy.”
Lưu Nhất Thanh nhẹ nhàng thở ra, ngực phập phồng, lau mồ hôi nhanh nhẹn đứng lên.
“Rõ ràng là đám giặc cỏ tổ chức,” Ninh Hàn nghiêng mặt, chau mày, hỏi, “Hình xăm trên chúng đã chắc chắn được là của tộc Đạt Nhĩ Càn chưa?”
“Chuyện này……”
Mặt Lưu Nhất Thanh lộ vẻ khó xử, sau đó tiến lên một bước, thấp giọng nói, “Vương gia, thật sự không dám dấu diếm, đã vài thập niên tộc Đạt Nhĩ Càn và Đại Ngụy ta không qua lại, chỉ với một hình xăm thôi thì không ai dám kết luận. Nhưng nha môn của hạ quan có một lão họa sư, lúc còn bé đã trải qua cuộc xâm lược của tộc Đạt Nhĩ Càn, ông ta nói hình xăm đuôi bò cạp …… Đúng là ký hiệu của man tộc kia.”
Vừa dứt lời, cả phòng yên tĩnh.
Lưu Nhất Thanh hơi ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Hàn, thật ra trong lòng cũng bồn chồn. Bình thường thì hắn không dám nói mà không có đầy đủ bằng chứng, nhưng hôm nay ở trước mắt vị Đoan Vương này, hắn không thể không nói.
Hắn nhậm chức ở Nhạn Châu mười mấy năm, đây không phải lần đầu trải qua chuyện tình. Nhạn Châu xa xôi, thỉnh thoảng triều đình sẽ phái người tới đôn đốc, quan viên đi đường mệt nhọc, sau khi tới nơi thì cũng không còn tâm tư để tra án, luôn làm qua loa.
Nhiệt huyết vốn dần bị tiêu hao của hắn lại được nhóm lên vào đêm nay. Không hiểu sao hắn lại có trực giác, có vị Đoan Vương điện hạ này, nhất định sẽ tóm trọn được đám giặc cỏ!
“Bổn vương tin lời Lưu Tri châu nói.”
Ninh Hàn trầm tư một lát, nói:
“Ngày mai đưa ta đi gặp vị họa sư kia.”
“Vâng!”
Lưu Nhất Thanh sửng sốt, sau đó run giọng nói, “Hạ quan nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh!”
“Đã muộn rồi, nếu không tối nay Vương gia ở lại hàn xá đi, ngày mai ……”
“Không cần, ngày mai tới khách đi3m Gió Tây tìm ta.”
Ninh Hàn đứng dậy, lập tức đi ra ngoài.
Lưu Nhất Thanh đuổi theo, sau khi ra khỏi phòng, hắn nghe thấy một tiếng vang nhỏ từ trên nóc nhà, thiếu niên vừa mới chặn hắn lại đã bay từ trên xuống, nhân tiện ném cho hắn một gã sai vặt sợ tới mức chết khiếp.
Lưu Nhất Thanh:
“……”