Tối nay phủ Đoan Vương náo nhiệt hiếm thấy.
Khách khứa đến chúc mừng ngồi đầy chính sảnh, sôi nổi nâng cốc chúc mừng tân lang.
Ninh Hàn mặc một bộ hỉ phục màu đỏ ngày thường chưa bao giờ mặc, được mọi người vây quanh, biểu cảm cũng không lạnh lùng như mọi ngày, ai tới chúc rượu cũng không từ chối.
Trong đám người tới nâng cốc chúc mừng không thiếu mấy kẻ đến để nịnh bợ, Ninh Hàn biết, thời gian gần đây mọi người đều nghe tới chuyện của Ninh Ký, người có đầu óc liền bắt đầu tiếp xúc với hắn, dù sao cũng không có nhiều Hoàng tử lắm, chuyện sau này không ai có thể nói trước được.
Nhưng hắn không quan tâm.
Đêm nay, chỉ có đêm nay, Ninh Hàn không muốn suy nghĩ tới những chuyện đấu đá dơ bẩn, hắn muốn trong ngày thành thân với Tiêu Ngữ, khách quý chật nhà, vạn người chúc phúc, hắn muốn trong không khí náo nhiệt nhất, quang minh chính đại để Tiêu Ngữ trở thành Vương phi của hắn!
Ninh Hàn đã nghĩ tới ngày này lâu lắm rồi.
Sau khi nâng ly chúc mừng một lượt, quản gia Trần Phúc liền đi tới, nhắc nhở hắn đã gần tới giờ, nên vào nhà, sau đó liền đi vào trong phòng tiếp đón khách khứa đủ mọi tầng lớp.
Ninh Hàn đặt chén rượu xuống, vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không có thái độ mừng như điên, hắn đẩy cửa ra, đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ nằm trong sân bên cạnh sảnh ngoài, nơi giao giữa khúc quanh hành lang, ngăn cách ở giữa là thùy hoa môn*. Ninh Hàn đi ở hành lang thượng, bước đi trầm ổn, chút nào nhìn không ra là uống qua rượu người.
* Thùy hoa môn là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện. (Nguồn: https://linlingzhi.wordpress.com/2015/11/04/tu-hop-vien-thuy-hoa-mon/)
Không lâu sau, hắn đứng trước cửa phòng, nhìn ánh nến ấm áp trong phòng, bàn tay chạm vào cánh cửa khẽ run lên.
Đẩy cửa ra, Ninh Hàn sững sờ ở cạnh cửa.
Đây là hỉ phòng của hắn, căn phòng này được bao trùm bởi màu đỏ mà cả đời hắn chưa từng tiếp xúc—— đèn lồ ng màu đỏ, chăn đệm màu đỏ, thảm hỉ màu đỏ, người trên giường kia …… Cũng là màu đỏ.
Người trong lòng của gắn, mặc áo cưới màu đỏ, khăn voan màu đỏ, những móng tay xinh xắn nhuộm màu hoa phượng thu lại, xấu hổ ngồi trên giường chờ hắn.
Chỉ chờ một mình hắn.
Gió đêm ngoài cửa hơi lạnh, nhưng trong phòng lại ấm áp, lạnh lẽo xen kẽ ấm áp khiến Ninh Hàn nhanh chóng tỉnh táo lại, trở tay đóng cửa lại, trong phòng lại trở nên ấm áp.
Ninh Hàn chậm rãi đi về phía trước, đứng ở bên giường, cầm lấy cân hỉ, nhẹ nhàng xốc khăn voan màu đỏ lửa lên.
Khuôn mặt thiếu nữ như hoa như ngọc hiện lên trước mặt hắn, trong giây phút đó, suýt chút nữa Ninh Hàn không cầm nổi cân hỉ trong tay.
Tiêu Ngữ rất ngượng ngùng, cúi đầu không dám nhìn hắn, Ninh Hàn cố gắng ổn định tâm trạng, khàn giọng gọi nàng:
“Yên Yên……”
Thật bất ngờ, thiếu nữ lại chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt át đày quyến rũ, môi đỏ khẽ mở, gọi như muỗi:
“Phu quân.”
Nhất thời Ninh Hàn cảm thấy có một luồng nhiệt xông thẳng xuống dưới, trong lòng chỉ có suy nghĩ muốn ôm Tiêu Ngữ.
Hắn cũng thật sự làm như vậy.
Một nụ hôn nồng cháy in lên đôi môi mềm mại, một tay Ninh Hàn xoa mặt Tiêu Ngữ, một tay ôm lấy eo Tiêu Ngữ.
Vòng eo mềm mại của thiếu nữ, chỉ một lát sau đã bị ép thành một vòng cung.
Đột nhiên, Ninh Hàn cảm thấy có một lực nhẹ đặt trước ngực, hắn chậm rãi buông tay ra, thấy vành tai Tiêu Ngữ đã đỏ ửng, khuôn mặt lại hơi xấu hổ nói:
“…… Còn chưa uống rượu hợp cẩn.”
Ninh Hàn không nói lời nào, đi thẳng đến bên bàn, cầm lấy hai ly rượu đã sớm chuẩn bị xong, đưa cho Tiêu Ngữ một ly.
Tiêu Ngữ đỏ mặt nhận lấy, hai người nhìn nhau, cùng uống.
“Giúp ta để lên bàn.”
Tiêu Ngữ không giỏi uống rượu, chỉ uống một chén rượu là má đã đỏ ửng, hai mắt ướt át nhìn Ninh Hàn, đưa một chén rượu không qua.
Ninh Hàn nhận lấy, nắm trong lòng bàn tay, đứng đó một lúc, cúi xuống nói:
“Uống hết chén rượu này, chúng ta sẽ phải ở bên nhau cả đời.”
Tiêu Ngữ cảm thấy hơi say, mở to đôi mắt sáng ngời nghiêm túc nghe xong, sau đó cười hì hì, ngửa đầu hôn lên cằm Ninh Hàn:
“Đúng rồi, ta là phu nhân của chàng, chàng là phu quân của ta, chúng ta vốn phải ở bên nhau cả đời.”
Ninh Hàn sửng sốt một chút, ngay sau đó, đôi mắt đen như mực, hắn buông chén rượu, sau đó bế ngang Tiêu Ngữ lên, nhẹ nhàng đặt lên giường mềm mại.
……
Ninh Hàn ôm chặt nàng vào lòng, rốt cuộc Tiêu Ngữ không còn tỉnh táo nổi nữa, ngủ thiếp đi.