Trọng Sinh Cùng Trúc Mã Vương Gia

Chương 56

Yến hội này mở màn bằng múa hát, cuối cùng lại kết thúc một cách hoang đường như này.
 
Ninh Ký và Tôn Thúy Lưu bị giải vào nhà lao tạm thời giam giữ, trong lúc thẩm vấn, Ninh Ký khẳng định là mình bị bỏ thuốc, cho rằng mình vốn không uống say nhưng đầu óc lại choáng váng khác thường, nhất định là do Tôn Thúy Lưu hại. Còn Tôn Thúy Lưu lại khóc sướt mướt, lúc đầu sống chết không thừa nhận là mình bỏ thuốc, nhưng về sau bị kẹp ngón tay thì nói rằng mình bị tỳ nữ Hồng Nhi dụ dỗ, lại mến mộ Ninh Ký từ lâu, cuối cùng mới ra hạ sách này.
 
Sau khi trình lời khai lên, Hoàng đế hạ lệnh truy nã Hồng Nhi, nhưng khi tới phủ Thượng thư thì lại phát hiện phòng của người đó bốc cháy, thiêu rụi cả căn phòng, cuối cùng chỉ tìm tháy một thi thể đã cháy đen.
 
Chuyện đến đây coi như tạm thời kết thúc, nhưng điều khiến Hàm Chính Đế đau đầu nhất, chính là một loạt hậu quả sau này.
 
Tạm thời không nhắc tới Tôn Thượng thư ngày nào cũng đệ sổ con cầu kiến chuẩn bị xin tha cho nữ nhi, chỉ nói tới tộc Đạt Nhĩ Càn thôi cũng khiến Hàm Chính Đế không thể ứng phó.
 
Theo báo cáo của thám tử theo dõi sứ thần ở dịch quán, kể từ ngày hôm đó Công chúa Ba Tư Lan ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, u sầu ủ rũ, không còn sức sống như trước khia.
 
Đa Cổ Pháp đã manh nha bội ước, nghe nói là vì quá đau lòng cho Công chúa Ba Tư Lan, Hàm Chính Đế chỉ có thể tạm thời trấn an, thậm chí đề nghị đổi người liên hôn, nhưng lại bị Đa Cổ Pháp từ chối ngay tại chỗ.
 
Còn trong triều đình, tuy Hoàng đế cố ý áp chế, viện cớ bị kẻ gian hãm hại, nhưng dù sao chuyện xảy ra hôm đó cũng quá rõ ràng, các đại thần ai cũng tháy, bởi vậy các quan Nho gia rối rít bàn bạc với Thượng thư về việc này, nhưng không thẻ chắc chắn ngay được
 
Cho đến khi Thái phó trước kia của điện hạ, lão thần ba triều – Liễu Các lão ra mặt, nói trước mặt mọi người: 
 
“Bệ hạ, thần cho rằng việc này liên quan hệ đến thể diện của hoàng gia, cần phải nghiêm túc xem xét. Nếu việc này bị kẻ gian hãm hại, vậy Hiển Vương điện hạ và nữ nhi Tôn gia vì đều vô tội nhưng bị liên lụy, ván đã đóng thuyền, không thì để điện hạ cưới nữ nhi Tôn gia hồi phủ đi, vậy thì có thể giải quyết được miệng lưỡi người đời.”
 
Hàm Chính Đế do dự một lát rồi nói: 
 
“Như thế thì sẽ chọc giận người Đạt Nhĩ Càn, trẫm không muốn từ bỏ hiệp ước thương mai biên giới, việc này không ổn lắm.”
 
Liễu Các lão lại nói: 
 
“Xin điện hạ nghĩ lại, người Đạt Nhĩ Càn vốn quỷ kế đa đoan, điều kiện đưa ra lần này vốn rất có lợi, nếu bọn họ đổi ý thì sẽ gây ra tai họa, nghe đồn thủ lĩnh Đạt Nhĩ Càn yêu thương vị Công chúa này nhất, chỉ sợ sau chuyện này …… Chỉ sợ sẽ nảy sinh hiềm khích với bệ hạ!”

 
Hàm Chính Đế nhíu mày, suy nghĩ mãi, cuối cùng than dài, nói: 
 
“Còn chưa ban thánh chỉ tứ hôn, nếu vậy thì, cứ làm theo lời Các lão đi!”
 
Hoàng đế giải quyết dứt khoát, giữ Tôn Thượng thư lại, nhưng không hạ chỉ ngay lập tức, chắc là định chờ người Đạt Nhĩ Càn rời khỏi Đại Ngụy rồi mới quyết định.
 
“Có thật không?”
 
Trong tiểu viện yên tĩnh, Tiêu Ngữ cầm một quả nho, hơi hé mắt.
 
“Không nói đối nửa lời.”
 
 Ninh Hàn cúi đầu lấy quả nho trong tay nàng, thấp giọng nói.
 
Thấy mắt Tiêu Ngữ sáng lên, hắn cầm một quả nho lên, lột vỏ rồi đưa tới miệng nàng: 
 
“Vui vậy sao?”
 
“Đương nhiên rồi.” 
 
Tiêu Ngữ há miệng ăn nho, phồng má nhai, lúng búng nói, “Ác giả ác báo.”
 
Ninh Hàn nhìn nàng với ánh mắt thâm thúy, không biết là đang nghĩ cái gì.
 
“Điện hạ.” 
 
Sầm Phong ở bên ngoài gõ cửa bẩm báo, “Ô Xảo cô nương nói muốn gặp ngài.”
 
Tiêu Ngữ ngừng động tác lột vỏ nho, vẻ mặt mờ mịt, nghe Ninh Hàn nói: 
 
“Cho nàng ta vào.”
 
“Dạ.” 
 
Sầm Phong mở cửa ra, một cô nương mặc váy xanh tiến vào, nàng không trang điểm, khuôn mặt thanh tú, trên vai mang một tay nải.
 
“Dân nữ Ô Xảo khấu kiến Vương gia, Vương phi.” 
 
Ô Xảo quỳ xuống, dập đầu, sau đó không chịu đứng dậy, quỳ nói, “Lần này Ô Xảo đến là để cảm tạ Vương gia báo thù cho dân nữ, sau này Ô Xảo sẽ mãi mãi nhớ ơn điện hạ!”
 
Ninh Hàn nghe xong thì nhíu mày: 
 
“Ngươi muốn rời đi?”
 
Ô Xảo ngẩng đầu lên gật đầu: 
 
“Vương gia, chuyện dân nữ có thể làm cũng đã làm xong, chuyện sau này tin rằng Vương gia sẽ xử lý tốt, kinh thành đã không còn gì để lưu luyến, dân nữ muốn rời đi.”
 

Ninh Hàn dừng một chút, gọi Sầm Phong tới: 
 
“Chuẩn bị cho nàng ấy hai trăm lượng bạc, đưa nàng ấy ra khỏi khỏi thành.”
 
Ô Xảo nghe vậy thì mắt lóng lánh, sau đó lại dập đầu: 
 
“Dân nữ đa tạ Vương gia!”
 
Sau khi nàng ta rời đi, Ninh Hàn lại vươn tay tới cái đ ĩa tráng men trên bàn đá, nhưng lại thấy trên bàn trống không, Tiêu Ngữ cầm đ ĩa, giận dỗi ăn từng quả nho, không để ý tới hắn.
 
“Sao vậy?”
 
Tiêu Ngữ không nói câu nào, quay đầu liếc nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng, sau đó nói với vẻ mất tự nhiên: 
 
“Nàng ấy là ai?”
 
Ninh Hàn sửng sốt, sau đó bật cười.
 
“Không cho cười!” 
 
Tiêu Ngữ đỏ mặt uy hiếp hắn, “Còn cười nữa thì sẽ không cho chàng ăn nho.”
 
Ninh Hàn vốn đã ngừng cười, nghe vậy thì không nhịn được ho khan, lúc này mới dịu dàng giải thích: 
 
“Nàng ấy là tỳ nữ bên cạnh Tôn Thúy Lưu, Hồng Nhi.”
 
Vừa dứt lời, Tiêu Ngữ bỗng ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ra, hơi giật mình hỏi: 
 
“Chàng có ơn với nàng ấy đúng không?”
 
“Ừ.” 
 
Ninh Hàn gật đầu, lại gần Tiêu Ngữ, nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, “Cha mẹ nàng vốn là nông dân ở thôn quanh đây, lúc còn bé cả nhà tới kinh thành bán đồ ăn, mẫu thân đi ngang qua bị Tôn Thượng thư coi trọng, liền đưa về trong phủ, Mấy tháng sau thì được phát hiện ở bãi tha ma ngoài thành, phụ thân nàng ấy kêu oan không thấy, uất ức mà chết.”
 
Ninh Hàn dừng một chút: 

 
“Sau đó nàng ấy nghe nói mẫu thân vô tình va vào Tôn Thúy Lưu, liền bị loạn côn đánh chết, vì thế nàng ấy tự nguyện vào Tôn phủ, để báo thù cho cha mẹ.”
 
Nghe Ninh Hàn xong, Tiêu Ngữ sững sờ hồi lâu, sau đó mới mới chậm rãi nói: 
 
“Dù gì mẫu thân nàng ấy cũng là thị thiếp, Sao lại bị…… Đánh chết?”
 
“Không phải ai cũng xứng làm người,” Ninh Hàn vuốt v e gò má Tiêu Ngữ, xúc cảm mềm mại khiến lời nói của hắn nhẹ nhàng hơn, “Không thể ăn quá nhiều nho, sẽ không ăn tối được.”
 
“Ta lại càng muốn ăn.” 
 
Tiêu Ngữ cũng bị kéo ra khỏi bầu không khí ngột ngạt, mỉm cười ôm chặt đ ĩa, “Chàng có thể lấy của ta sao?”
 
Ninh Hàn im lặng hồi lâu như đang suy nghĩ điều gì đó, nói: “Nhưng ta muốn ăn nho.”
 
“Tự mình lấy!” 
 
Tiêu Ngữ ôm đ ĩa xoay người muốn chạy, lại bế lên, lập tức đi tới phòng ngủ.
 
“Ta cũng đang có ý này.” 
 
Ninh Hàn nói nhỏ bên tai nàng, “Về phòng đút ta ăn được không?”
 
Mặt Tiêu Ngữ đỏ bừng: “Bây giờ vẫn đang là ban ngày, chàng đang……”
 
“Tuyên dâm ban ngày,” Ninh Hàn cười nhẹ, “Ta không ngại.”

 


Bình Luận (0)
Comment