Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

Chương 2

Niếp Thư Dương vào phòng, ấn đứa trẻ đã sợ đến hồn lìa khỏi xác này ngồi xuống giường, dùng một giọng điệu ôn nhu hết mức có thể nói: “Đừng sợ”. Lại phát hiện vóc dáng bé nhỏ phía dưới càng run rẩy nghiêm trọng hơn.

Niếp Thư Dương khe khẽ thở dài, nghĩ rốt cuộc Thiệu Hân Đường này đã làm cái gì mà khiến cho đứa trẻ này sợ thành như vậy.

Cái cổ nhỏ gầy gò cố nâng đầu, ánh mắt Cẩu đản nhìn chằm chằm về phía trước, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của người nọ.

Tay giơ lên giữa không trung, Cẩu đản bỗng nhiên nhắm chặt hai mắt, lại kiên trì không né tránh. Đau đớn đã lường trước không xuất hiện, đầu lại bị thứ gì đó phủ lên, ấm áp, dị thường thoải mái…

Cẩu đản đánh bạo mở mắt ra một chút, phát hiện thứ phủ lên đầu nó cư nhiên là tay của Thiệu Hân Đường, lúc này cậu đang nhẹ nhàng vỗ về đầu nó.

Nó lập tức sửng sốt, nhìn thẳng vào đôi mắt ôn nhu như nước của Thiệu Hân Đường, cư nhiên quên thu hồi tầm mắt, phải biết rằng, trước kia nếu nó có ánh mắt bất kính như vậy, nhất định sẽ bị trừng phạt.

“Đừng sợ”

Giọng nói ôn nhu của nam nhân mang theo sự kiên định không cho phép cự tuyệt, khiến đứa trẻ từ khi sinh ra đã chịu đủ vất vả trên thế gian như Cẩu đản lập tức ướt đẫm khoé mắt, từng giọt từng giọt nước mắt lớn lăn xuống.

Niếp Thư Dương thấy nó như vậy, tưởng miệng vết thương của nó lại đau, nên đi vén áo của nó lên, quả nhiên chỗ bị ban chủ đá lúc này đã sưng đỏ một mảng, cuộn ống quần lên, trên hai đầu gối gầy gò có nhiều mảng xanh tím lớn. Niếp Thư Dương nhìn thấy rất đau lòng, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng xoa xoa khối xanh tím đó cho nó, còn vừa dỗ dành vừa nói: “Xoa xoa sẽ không đau…”

Nước mắt của Cẩu đản càng rơi kịch liệt hơn, giọt giọt trực tiếp thiêu đốt tim của Niếp Thư Dương. Kì thật Cẩu đản cũng không biết tại sao, mặc dù những hình phạt đã chịu trước đây đều nghiêm trọng hơn lần này rất nhiều, nó cũng không rơi một giọt nước mắt, tuổi còn nhỏ mà đã có thể chịu đựng được đau đớn trên thân thể. Nhưng nhìn thấy nam nhân ngồi xổm dưới chân mình, dáng vẻ ôn nhu, một cảm giác chua sót không thể ức chế và mãnh liệt, tuôn trào trong lòng ngực bé nhỏ của nó, đè ép trái tim nó khó chịu như vậy, nước mặt không cách nào ngừng lại. Cũng tại thời khắc này, Cẩu đản biết, người cha nuôi cao ngạo tàn nhẫn ngày xưa của nó, dường như đã thay đổi.

Chốc lát sau, lại có người mang đến bát thuốc mà đứa trẻ mới đánh vỡ lúc nãy. Người đến nhìn thấy Cẩu đản đang ngồi trên giường, rõ ràng sửng sốt, Niếp Thư Dương xin hắn một ít thuốc trị thương, người này cung kính đồng ý, rất nhanh đã mang lại cho cậu.

Miệng vết thương ở trên lưng, Niếp Thư Dương bôi thuốc cho Cẩu đản xong, lại cho nó nằm trên giường mình ngủ một giấc. Kết quả mỗi lần nhìn nó, nó đều đang mở to đôi mắt tròn ướt sũng, giống như đôi mắt của một chú cún nhỏ, nhìn chằm chằm cậu.

Lúc này Niếp Thư Dương đã không có mong muốn đi ra ngoài nữa, chỉ buồn bã tự hỏi phải làm thế nào để biết được thông tin về thân thể này, lại thử nói chuyện thăm dò đứa trẻ: “Cẩu đản, đại danh của con là gì?”

Mất nửa ngày đứa trẻ mới nhận ra Niếp Thư Dương đang nói chuyện với nó, vâng dạ đáp lời: “Đại danh, không phải cha nuôi nói không đặt sao?”

Niếp Thư Dương nghe nó nói như vậy, trong lòng lại mắng chủ nhân ban đầu của thân thể này. Cũng không muốn đột ngột đặt tên cho đứa trẻ, thấy Cẩu đản đang nghi hoặc nhìn cậu, lại nói: “Cha nuôi không nhớ rõ những chuyện trước kia, con kể một chút cho cha nuôi được không?”

Đôi mắt của Cẩu đản mở tròn vo, dáng vẻ thể hiện rõ trong lòng có nghi vấn, lại không hỏi, chỉ nhỏ giọng nói: “Kể, kể cái gì?”

“Đầu tiên nói đây là năm nào, cha bao nhiêu tuổi rồi, đang làm gì, còn có những người đến thăm ta mấy ngày nay là ai?”

“Hiện tại là Dân quốc năm thứ mười, cha nuôi hình như là mười bảy tuổi…”

Thì ra từ năm mười bốn tuổi, Thiệu Hân Đường đã là con hát nổi tiếng ở vùng Thiểm Bắc, công phu ca hát đứng hàng đầu, bộ dáng lại đẹp, là vai chính trong một đoàn kịch rất có danh vọng đương thời. Nghe nói năm mười sáu tuổi chuộc thân, biến mất một khoảng thời gian, cuối năm trước không biết vì sao lại đến đoàn kịch ‘Hồng mặc’ này, lại kí khế bán thân, liền luôn hát hí khúc ở chỗ này. Mà Cẩu đản lúc đó cũng vừa bị mợ bán vào đoàn kịch. Cuộc sống gian nan, bọn họ chỉ có thể bán những đứa nhỏ choai choai đang ở tuổi ăn như vậy, thậm chí có người còn bán cả đứa con còn để chỏm, mà bên người con hát có tiếng, bình thường đều sẽ có một hai kẻ hầu hạ, ban chủ cũng biết thời biết thế đưa Cẩu đản cho Thiệu Hân Đường.

Từ lời tường thuật vấp vấp váp váp của đứa trẻ, Niếp Thư Dương cũng biết chủ nhân ban đầu này chỉ sợ là người không tốt, không được lòng người. Nghĩ như vậy, Niếp Thư Dương không khỏi thở dài, vô luận thế nào, sau này cậu đều phải mang thân xác này, cũng chính là Thiệu Hân Đường rồi.

Không biết có phải mọi thứ đều đã được định trước hay không, Thiệu Hân Đường không chỉ giống hệt kiếp trước của cậu, mà ngay cả nghề nghiệp cũng không khác biệt, chẳng qua là nghề nghiệp kiếp trước danh tiếng cao thịnh đến chỗ này lại biến thành đặc biệt ti tiện. Còn có thân thể hiện tại này của cậu đã ký khế bán thân, trên lưng đeo một khoản nợ khổng lồ, Thiệu Hân Đường âm thầm lắc lắc đầu… Nhưng cuộc sống luôn phải trôi qua, bắt đầu lần sinh mệnh mới, cậu coi như đã bồi thường cho chủ nhân ban đầu của thân thể này.

Những người đến thăm mấy ngày nay đều khuyên cậu ‘nghĩ thoáng một chút’ ‘Chết tử tế không bằng còn sống’, cậu còn phỏng đoán thì ra Thiệu Hân Đường có thể là tự sát, bởi vì cậu phát hiện, trên cổ của cậu có một vết bầm, giống như bị cái gì đó hung hăng siết vào… Hẳn là treo cổ…

Một người nam nhân cư nhiên treo cổ, quá ẻo lã đi!

Trong lòng Thiệu Hân Đường khinh thường, cầm lấy chén trà trên bàn, uống một ngụm nước, lơ đãng hỏi: “Vậy, tại sao cha phải… à, coi nhẹ bản thân a?”

Sắc mặt Cẩu đản quái dị, một lúc lâu sau mới ấp a ấp úng nói ra đáp án.

“A… Bởi vì Vu tư lệnh muốn cha đi … hầu hạ ông ta…”

Ngụm nước trong miệng Thiệu Hân Đường không nuốt xuống được, phun ra, sau đó bắt đầu ho khan kịch liệt…

Hầu hạ?

Hy vọng không phải như cậu nghĩ…
Bình Luận (0)
Comment