Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

Chương 67

Thiệu Hân Đường vừa vào phòng, từ sau cánh cửa có một người bước ra, nhanh chóng đóng cửa lại. Sau đó quay sang, đè thấp giọng nói với Thiệu Hân Đường: “Thiệu tiên sinh mau thay quần áo.”

Người này bộ dạng nhỏ gầy, hắn đưa cho Thiệu Hân Đường một bộ quần áo, sau đó xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thiệu Hân Đường không nói hai lời, nhanh tay thay ra bộ quần áo màu đen, ở thời này, chỉ cần ra cửa có thể nhìn thấy rất nhiều người mặc quần áo so với kiểu áo Tôn Trung Sơn còn cũ hơn.

Lúc cậu đã thay xong quần áo, nam nhân quay đầu lại, nhìn thấy mũ không che hết được mái tóc dài của Thiệu Hân Đường, cau mày nói: “Thiệu tiên sinh, tóc của ngài…”

Thiệu hân Đường cũng cau mày: “Nếu có thời gian, đưa tôi đi cắt.”

Nam nhân nhẹ nhàng thở ra, nói: “Được.”

Ngay lúc đó, từ cửa sổ vang lên hai tiếng “cốc cốc”. Thiệu hân Đường hoảng hốt, nam nhân đã nhanh chóng mở cửa sổ ra, kéo Tần Việt Vinh đang đứng bên ngoài vào.

“Thiếu gia.” Nam nhân cúi đầu kính cẩn gọi Tần Việt Vinh.

Tần Việt Vinh gật đầu, nhíu mày nhìn quần áo của Thiệu hân Đường, thật là người đẹp nhờ lụa. Thiệu Hân Đường mặc trên người bộ quần áo cũ kỷ, nếu không nhìn kỹ mặt cậu, sẽ không khiến người khác chú ý. Tân Việt Vinh nhẹ giọng hỏi: “Chuẩn bị tốt hết chưa?”

“Tốt.” Nam nhân hồi đáp.

Tần Việt Vinh nhìn chằm chằm Thiệu Hân Đường, nói: “Cậu gọi người này là lão Quách, lát nữa hắn sẽ đưa cậu ra ga.”

Thiệu Hân Đường gật đầu với lão Quách, sau lại lo lắng nhìn Tần Việt Vinh hỏi: “Cậu… vừa rồi là cho Vu Chiến Nam dùng dược?”

Tần Việt Vinh mặt mũi tối sầm, đến lúc này mà cậu còn quan tâm Vu Chiến Nam. Thanh âm thêm vài phần lãnh đạm, nói: “Chút thuốc an thần mà thôi. Hắn là anh tôi, tôi có thể hại hắn sao?”

“Tôi không có ý đó.” Thiệu Hân Đường yên lòng, cũng hiểu được mình hỏi như vậy không hay.

“Được rồi.” Tần Việt Vinh thở ra một hơi giận hờn. Biết rõ cậu sẽ lập tức lên đường, còn so đo cái gì nữa.

“Cậu cầm lấy, đến Thượng Hải gọi vào số điện thoại này, sẽ có người an bài mọi việc cho cậu.” Tần Việt Vinh nói xong, cầm bao công văn bằng da trâu đặt vào tay Thiệu Hân Đường, nói: “Đây là chút tiền Trung Hoa chưa có đăng ký, còn có một trăm đồng đại dương, cậu cất kỹ.”

“Cái này không thể được.” Thiệu Hân Đường đem túi đẩy trở về, kiên quyết nói: “Tôi có tiền. Cậu đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi tuyệt đối không thể nhận tiền của cậu.”

“Cầm!” Tần Việt Vinh mạnh sức hơn cậu, gắt gao nắm lấy cố tay của cậu, đem túi đưa cho Thiệu Hân Đường, ngữ khí trầm thấp nói: “Cậu có thì có. Thiếu gia tôi không thiếu nhất chính là tiền. Cậu sắp đi rồi, để tôi giúp cậu lần này nữa. Xin cậu. Đừng cự tuyệt tôi…”

Nói mấy lới cuối, trong giọng của hắn thậm chí mang theo một tia khẩn cầu. Khiến Thiệu Hân Đường khó lòng cự tuyệt.

“Đến nơi, nhất định phải tìm bằng hữu của tôi. Cậu không giống người khác, rất dễ khiến người nhớ thương, nhất định phải cẩn thận.” Tần Việt Vinh lo lắng dặn dò.

“Vâng, tôi biết rồi.” Thiệu Hân Đường có chút ngượng ngùng. Cậu đương nhiên hiểu ý của Tần Việt Vinh. Từ đời trước, vô số nam nữ quấn quít lấy cậu, nếu cậu không biết nguyên nhân là do dung mạo cậu đặc biệt được người khác yêu thích thì cậu cũng quá ngốc rồi. Cậu không hiểu nổi diện mạo thế này có gì hay ho, cậu càng thích trưởng thành có bề ngoài như Vu Chiến Nam, dù có hơi dữ, nhưng ít nhất không có ai nhìn cậu mà kinh diễm như đang ngắm phụ nữ.

“Thiếu gia, nếu không đi sẽ không kịp.” Lão Quách ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.

Tần Việt Vinh gật gật đầu. Rốt cuộc những quyến luyến đã không thể nào che dấu nổi. Hắn bi thương nhìn Thiệu Hân Đường, câu hẹn gặp lại không thốt nên lời.

Vẫn là Thiệu Hân Đường nói trước, cậu dang tay ôm Tần Việt Vinh, lời nói ngưng trọng mà trân trọng: “Cảm ơn, bạn tôi!”

Mặc kệ Tần Việt Vinh đối với cậu có tâm tư gì, tại một khắc này Thiệu Hân Đường thật lòng cảm kích hắn, xem hắn là bằng hữu của mình. Hắn mạo hiểm giúp cậu chạy trốn, nếu sau này Vu Chiến Nam biết được, Thiệu Hân Đường không biết sẽ như thế nào.

Tần Việt Vinh thân thể cứng đờ, thật lâu mới phản ứng lại, đem Thiệu Hân Đường ôm xiết vào lòng… Nếu có thể… hắn cỡ nào cũng không muốn buông người này ra…

“Thiếu gia.” Đã không còn thời gian, lão Quách nôn nóng nhắc nhở.

Thiệu Hân Đường buông Tần Việt Vinh, rời khỏi vòng tay của hắn, nhìn hắn nói: “Bảo trọng!”

Tần Việt Vinh nhìn bọn họ nhảy ra ngoài cửa sổ, lên xe đã chờ sẵn, biến mất trong đêm, ngực đau đớn từng cơn. Hắn nhìn vào màn đêm vô tần, nhẹ nhàng hé miệng, trong thinh lặng hắn nói: “Bảo trọng… người anh yêu nhất…”

—————————

Lão Quách lái xe rất nhanh, lựa đường nhỏ mà chạy như bay, sau đó khẩn cấp dừng lại trước một cửa hiệu rất nhỏ. Dẫn Thiệu Hân Đường đẩy cửa đi vào.

Lão Quách rõ ràng rất quen thuộc với tiểu Tiểu Nhị, dặn dò tiểu Tiểu Nhị cắt cho Thiệu Hân Đường một kiểu tóc phổ thông, càng nhanh càng tốt.

Tiểu Tiểu Nhị cầm mái tóc xinh đẹp đen mượt như tơ của Thiệu Hân Đường, tán thưởng: “Tóc đẹp như vậy, cắt rất đáng tiếc.”

Sắc mặt lão Quách không dễ chịu trừng mắt nhìn tiểu Tiểu Nhị. Tiểu Tiểu Nhị răng rắc nhấp kéo, cảm thấy chính mình cũng đau lòng. Mà nhìn lại người đang bị cắt tóc, một chút biểu tình tiếc nuối cũng không có, chỉ có đôi mắt không rời dõi theo cây kéo, không biết đang nghĩ cái gì.

Thiệu Hân Đường nhìn vào trong gương, từng lọn tóc đen rơi xuống, trong lòng chua xót khôn tả, phải chăng là nhiều năm ràng buộc rốt cuộc có thể buông xuống. Nếu đêm nay cậu thoát, cậu có thể nếm biết khát vọng mà đến nằm mơ cũng nghĩ tới, cuộc sống tự do…

Tiểu Tiểu Nhị rất thuần thục, chỉ qua mấy nhát kéo, Thiệu Hân Đường đã muốn có kiểu đầu ba-bảy cực thông dụng. Xịt lên một ít keo xịt cố định tóc. Thiệu Hân Đường nhìn chính mình trong gương, không còn vụng trộm chê cười kiểu tóc năm-năm của Tần Việt Vinh nổi nữa, cảm thấy mình bây giờ so với hắn còn không xong hơn.

Nhưng tình hình hiện tại càng không xong càng tốt, Thiệu Hân Đường không còn tâm trạng quan tâm trông mình có đẹp hay không nữa.

Lão Quách lái xe nhanh nhất có thể. Rốt cuộc, trước khi xe lửa khởi hành mười lăm phút, Thiệu Hân Đường đến nhà ga. Hai người cũng không nói cái gì, chỉ gật đầu một cái, Thiệu Hân Đường đem theo túi mà Tần Việt Vinh cho lên xe.

Còi xe lửa đã sắp vang lên, xe bắt đầu chậm rãi chuyển đồng, Thiệu Hân Đường đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang vọt về phía mình, va mạnh vào người mình một cái. Người nọ còn hổn hển, nói: “Tránh ra.”

Thiệu Hân Đường nhanh tay chụp lấy cái ghế bên cạnh mới không té ngã, nhìn cậu nhóc choai choai đang muốn nhào ra ngoài, mỉm cười nói một câu: “Anh bạn nhỏ muốn đi đâu đấy? Xe lửa khởi hành rồi.”

Nhiếp Kiện An nghe được âm thanh quen thuộc, đột nhiên ngẩng đầu, thấy Thiệu Hân Đường đang mỉm cười, nước mắt mém chút là rơi xuống. Cậu nhóc còn tưởng rằng Thiệu Hân Đường không tới, đang muốn chạy đi tìm… Cậu nhóc kích động há miệng thở dốc: “Nghi…”

Hai chữ “nghĩa phụ” còn chưa nói hết, chỉ thấy Thiệu Hân Đường sờ sờ đầu cậu, làm như hai người xa lạ, nói: “Tìm không thấy chỗ ngồi sao? Có cần ta giúp cậu tìm không?”

Nhiếp Kiện An lập tức hiểu dụng ý của Thiệu Hân Đường: “ Không cần, tôi muốn đi vệ sinh.” Sau đó hai người bước qua nhau.

Chỗ ngồi của Thiệu Hân Đường và Nhiếp Kiện An không gần nhau, vừa đúng là hai bên của toa xe, hai người có thể nhìn thấy nhau. Tin rằng đây cũng là Tần Việt Vinh cẩn thận an bài, Thiệu Hân Đường nhìn Nhiếp Kiện An ngồi vào chổ, thấy cậu nhóc vẫn nhìn sang, cậu cũng nhìn lại một cái.

Tuy rằng xe lửa đã khởi hành, nhưng vẫn chưa ra khỏi khu vực ba tỉnh Đông Bắc, vẫn chưa an tâm, Thiệu Hân Đường vẫn vờ như không quen biết với Nhiếp Kiện An.

Ngồi bên cạnh Thiệu Hân Đường là một ông lão tuổi khoảng sáu bảy mươi, một đầu tóc bạc, trên mặt đã đầy nếp nhăn và từng trải. Ông lão mang theo rất nhiều hành lý, bao lớn bao nhỏ, không biết để đâu cho hết nên đã để dưới chân Thiệu Hân Đường, làm cậu phải co chân mới ngồi được.

“Chàng trai, có làm phiền con không?” Ông lão ngượng ngùng hỏi.

“Không sao đâu ạ.” Thiệu Hân Đường cười cười, nói: “Mỏi thì con bỏ chân xuống, ông cứ tự nhiên.”

Thấy Thiệu Hân Đường hiểu lòng người như thế, ông lão cười đến bao nhiêu nếp nhăn đều khoe ra hết, nghĩ mình gặp được người tốt rồi đây.

“Chàng trai trẻ, con tính đi đâu, đi có một mình thôi à? Ông lão nổi lên hứng thú cùng chàng trai rất tuấn tú này trò chuyện.

“Vâng ạ. Con đi Thượng Hải một mình.” Thiệu Hân Đường cười đáp lời.

“Trông con rất đẹp trai.” Nghe ông lão khen, làm cho những người xung quanh đều che miệng cười, nhìn Thiệu Hân Đường. Thiệu Hân Đường bị cười đến lỗ tai cũng đỏ rần.

Xe lửa vẫn tiếp tục lên đường, trời phương Bắc đã muốn chìm vào trong đêm. Hình ảnh mơ hồ lướt qua bên cửa sổ chỉ còn là bóng đêm vô tận, như đang che giấu một con quái thú, bất cứ lúc nào cũng có thể vồ đến. Thế mà lòng Thiệu Hân Đường lại dần thả lỏng…

Đứng lúc đó, xe lửa lại “Ầm!” một tiếng, xình xịch nhả hơi, rồi chậm rãi dừng lại…

“Đến trạm rồi hả? Sao nhanh vậy?” Bác gái bên cạnh khò hiểu.

“Mới chạy năm sáu phút thôi à! Có khi nào xe bị trục trặc không?” Một người khác lên tiếng.

Nhiều người đừng dậy tại chổ lao nhao ồn ào đòi đi tìm nhân viên.

Trong xe, Thiệu Hân Đường và Nhiếp Kiện An bắt đầu lo lắng, bất an.

Theo bản năng, Nhiếp Kiện An nhìn về phía Thiệu Hân Đường. Trong lòng bọn họ đều có dự cảm không tốt. Thừa dịp không ai chú ý, Thiệu Hân Đường dùng ánh mắt kiên định trấn an cậu nhóc.

Thiệu Hân Đường cũng đang lo, nhưng hiện giờ chỉ có cậu và Nhiếp Kiện An, cậu phải làm bộ thản nhiên, bình tĩnh để trấn an cậu nhóc. Cậu theo sau những người khác nhìn ra cửa, tìm kiếm nguyên nhân.

Xe lửa vừa mới dừng hẳn lại. Cửa xe “Xịch!” một tiếng mở ra. Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì thì một nhóm binh lính cầm súng, mặc quân trang màu xanh lá nhanh chóng tiến vào, rồi đứng rất chỉnh tề mà chỉa súng về phía mọi người trong xe.

“Tất cả ngồi xuống, bắt nghi phạm bỏ trốn!”Đây là lần xuất hiện cuối cùng của Tần Việt Vinh. Về sau, tên cậu được nhắc đến một hai lần, nhưng chúng ta sẽ không biết tương lai của cậu như thế nào, cậu sẽ có kết quả gì. Riêng tôi, tôi thật lòng hy vọng cậu được hạnh phúc.
Bình Luận (0)
Comment