Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 36

Ngồi ở trong xe ngựa, An Á Phi nhàm chán nhìn mưa phùn bên ngoài cửa sổ, cảm giác thời tiết giống như lạnh rất nhiều, “Haiz, đang tốt lạnh trời lại đổ mưa.” Cứ ngồi như vậy, thật sự là rất nhàm chán.

Lục Hàn Tình đang cúi đầu xem tin vắn trong tay, nghe vậy ngẩng đầu, khẽ cười nói: “Phi nhi là đang buồn.” Người này tuy rằng không phải là người hiếu động, nhưng ở trong xe ngựa ngồi lâu như vậy, chỉ sợ đã cảm thấy nhàm chán.

An Á Phi gật đầu, lại thở dài: “Cứ đi như vậy, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến Lạc thành?” hắn thật sự không muốn lại ngồi ở trong xe ngựa như vậy.

Lục Hàn Tình nghĩ nghĩ, nói: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là phải mất mười mầy ngày nữa sẽ đến Lạc thành.”

An Á Phi nghe vậy bĩu môi, cái gì gọi là không có gì bất ngờ xảy ra?

Lục Hàn Tình cười trấn an nói: “Phi nhi nhịn một chút đi, đợi mưa tạnh, lại có thể ra ngoài cưỡi ngựa thoải mái một chút.”

An Á Phi bất đắc dĩ gật đầu, “Có sách gì cho ta xem không?” Không muốn ngủ, lại không thể ra ngoài cưỡi ngựa, ngoài trừ đọc sách, gì cũng không làm được.

Lục Hàn Tình ở trên tháp lấy ra một quyển sách đưa cho hắn, “Nếu thật sự nhàm chán, ta cùng Phi nhi chơi cờ.”

“Không được, ta đối với cờ vây một chút hứng thú cũng không có.” An Á Phi lắc đầu từ chối, hắn vẫn là đọc sách tốt hơn, nếu thật sự không được, cùng lắm thì ngủ thôi.

Lục Hàn Tình cười sờ sờ đầu hắn, cũng không  sửa lại cho người này, bọn họ gọi cờ vây là cờ hắc bạch.

“Thiếu gia, lập tức ra khỏi Toái Thạch Lâm.” Đông Viễn ở bên ngoài xe ngựa, nhìn thấy trong tầm mắt những tảng đá lởm chởm như ẩn như hiện, nhắc nhở nói.

“Ừ.” Lục Hàn Tình đáp, mắt còn thật sự tập trung vào cuốn sách, “Phi nhi, nếu lát nữa có chuyện gì, không cần đi ra ngoài.”

An Á Phi gật đầu, đầu cũng không nâng nói: “Ngươi lo lắng bọn họ xuống tay ở đây?” huynh đệ Kha gia kia quả nhiên là to gan lớn mật, chẳng lẽ không sợ sự việc bị bại lộ bị Lục gia trả thù?

Theo hắn biết, Lục gia cùng đương kim quân hậu có quan hệ trực hệ, có thể nói là hoàng thân quốc thích.

Còn hơn người thân của Kha gia kia là thừa tướng của một quốc gia, Lục gia có thể nói có bối cảnh cường đại.

Khóe miệng Lục Hàn Tình gợi lên, trong mắt mang theo lãnh đạm cùng châm biếm, “Không phải lo lắng, mà là nhất định.”

An Á Phi không nói chuyện, gật gật đầu.

Toái Thạch Lâm, là một mảnh đất toàn là đá lớn lởm chởm, nơi này không có núi rừng, không có cây cối, chỉ có đá lớn xếp thành từng khối. Trước đây cướp bóc nơi này rất thích mai phục ở đây.

Sau khi trải qua quan phủ thanh trừ, nơi này liền thái bình một đoạn thời gian, cho tới gần đây, cũng không có nghe thấy nơi này có chuyện cướp bóc xảy ra.

Những khối đá lớn ở chung quanh núi đá, thành công làm thành nơi che chắn.

Sau mấy tảng đá lớn, có ít nhất hai mươi mấy người che mặt, vẻ mặt lạnh run nhìn chằm chằm con đường trong mưa phía trước. Trong tay cầm đao kiếm, trong trời đầy mây này, xem ra rất là dọa người.

Chỉ chốc lát sau, tiếng bánh xe ngựa vang lên, chỉ thấy một người bịt mặt trong đó, làm một cái thủ thế, những người còn lại rùng mình, trong mắt bắt đầu có sát khí.

Hai chiếc xe ngựa trong màn mưa chậm rãi đi, gió mùa thu mang theo hơi lạnh thổi qua, làm cho người ta cảm thấy thân thể rét run.

Lục Hàn Tình lạnh nhạt ngồi ở trong xe ngựa, trong mắt hiện lên một mạt hàn quang, giơ tay giữ chặt người nào đó vẫn đang nhìn sách, nhẹ giọng nói: “Phi nhi lạnh không?”

Mưa bên ngoài đã dần dần lớn hơn.

An Á Phi nghe vậy, đầu từ trong sách rốt cục ngẩng lên, “Rất tốt.”

Hắn ngồi ở phía dưới cửa sổ, gió lạnh mang theo mưa phùn ngẫu nhiên sẽ từ bên ngoài cửa sổ tiến vào, lạnh nhưng thật ra không lạnh, chính là cảm thấy có chút lạnh mà thôi.

Lục Hàn Tình ngồi gần An Á Phi một chút, giương mắt cách màn xe nhìn ra bên ngoài xe ngựa.

An Á Phi nhếch mày, đem sách đặt ở trên tháp, im lặng ngồi.

Không lâu, khi xe ngựa còn chưa dừng lại, liền nghe được bên ngoài xe ngựa truyền đến âm thanh hò hét mang theo sát khí, tiếp theo, đó là âm thanh đao kiếm chạm vào nhau, còn có mùi máu mơ hồ ở trong không khí bay vào trong xe, cẩn thận lắng nghe, còn có thể nghe được âm thanh đao kiếm đâm vào thịt.

An Á Phi khẽ nhíu mày, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, không cần xem, hắn có thể đại khái tưởng tượng ra. Khi chóp mũi ngửi được mùi máu, hắn cũng không có cái gì không khỏe, chỉ là cảm thấy âm thanh đao kiếm va chạm vào nhau truyền vào lỗ tai, có chút chói tai.

Lục Hàn Tình cầm tay An Á Phi, ngón trỏ bóng loáng ở mu bàn tay xoa nhẹ vài vòng, vẻ mặt rất bình tĩnh.

“Như thế nào.” Nghe thấy tất cả âm thanh đã ngừng, Lục Hàn Tình thản nhiên lên tiếng.

“Có thể đi rồi, thiếu gia.” Thanh âm Tây Nam truyền tới.

“Ừ, mau chóng đi đi, mưa lớn.” Lục Hàn Tình nhìn An Á Phi im lặng, trên vẻ mặt hắn không nhìn ra cái gì, trong lòng hơi hơi nghi hoặc.

Phi nhi giống như đối với chuyện này thật bình tĩnh, tuyệt không sợ hãi?

Nhận thấy tầm mắt của người nào đó dừng trên mặt mình, An Á Phi quay đầu mỉm cười, “Muốn từ trên mặt ta nhìn ra cái gì sao?”

Lục Hàn Tình cười, “Muốn nhìn một chút Phi nhi có bị dọa hay không.”

An Á Phi sửng sốt, sau đó quay đầu, “Ngươi nhìn đi.”

Đối với loại tiểu ám sát này, Lục Hàn Tình rất bội phục chỉ số thông minh của hai huynh đệ kia. Là bọn hắn xem nhẹ chính mình, hay là đánh giá cao người mình mời đến?

“Đông Viễn.”

“Thiếu gia.”

“Viết thư, kêu Thanh Lưu dọn dẹp những chướng ngại ở phía trước, không cần hỏi ta.” Hắn rất để mắt đến hai huynh đệ kia.

“Đã biết, thiếu gia.”

An Á Phi nghiêng đầu, “Ta còn nghĩ ngươi còn muốn cùng bọn họ chơi một chút.”

Lục Hàn Tình nhìn hắn, rất có thâm ý cười, “Phi nhi càng ngày càng thông minh.”

An Á Phi mỉm cười, không phải hắn thông minh, mà là người này căn bản ở trước mặt hắn không muốn che dấu. Cho dù là bọn Đông Viễn nói chuyện gì, hay là dặn dò chuyện gì, hoặc là nhận được mật thư gì, cũng không kiêng dè hắn ở đây.

Đối với sự tin tưởng của người này với mình, hắn cảm thấy thật vui vẻ đồng thời lại cảm thấy thực lo sợ, người này, rốt cuộc là muốn làm gì?

Hành trình sau đó đều không có sóng gió gì, ngoại trừ thời tiết ngẫu nhiên sẽ âm tình bất định ra, một đoàn mười người, đang gấp gáp chạy tới Lạc thành.

“Thiếu gia, giữa trưa ngày mai sẽ tới Lạc thành.” Đánh xe ngựa, Đông Viễn đối với thiếu gia nhà mình đang ngồi trên lưng ngựa nói.

“Rốt cuộc thì cũng tới.” Không đợi Lục Hàn Tình nói chuyện, An Á Phi cũng đang ngồi trên lưng ngựa không nhịn được vui mừng mà mở miệng nói chuyện trước.

Nói trong khoảng mười ngày là có thể tới, kết quả bọn họ đi nhanh đi chậm, sau khi ra khỏi Toái Thạch Lâm, đi hết khoảng mười lăm ngày mới tới nơi.

Tuy rằng cũng có một phần do thời tiết, nhưng đa phần đều do người nào đó luôn tìm các loại cớ ngưng lại tại các thị trấn để ngắm cảnh đẹp một chút.

Mỹ kì danh là dẫn hắn đi ngắm cảnh đẹp.

Đối với An Á Phi là mười hai vạn phần không muốn.

Có thể sớm thoát khỏi xe ngựa, là ước ao của hắn.

Lục Hàn Tình mỉm cười nhìn người ngồi trên lưng ngựa, tóc đen tung bay, đầy mặt đều mang tươi cười.

Một đường này, khoảng cách của hắn cùng Phi nhi đã kéo gần rất nhiều, chính là, hắn vẫn cảm giác được Phi nhi vẫn bài xích đối với hắn. Hắn không rõ vì cái gì.

Rõ ràng, hắn có thể cảm giác được Phi nhi cũng có cảm giác đối với hắn, vì sao còn muốn bài xích chính mình?

Chờ trở về Lạc thành, nhất định phải tìm cơ hội hỏi a cha một chút.

Tường thành cao lớn đứng sừng sững, đội ngũ hai hàng lớn sắp xếp ở cửa thành chờ vào thành.

Nhìn thấy có xe ngựa chạy tới, binh lính thủ thành giơ lên vũ khí quát: “Người nào, về phía sau xếp hàng.”

Đông Viễn lầy thẻ bài từ thắt lưng ra, binh lính vừa thấy, liền nghiêng người vào bên trong, “Thì ra là Lục đại thiếu gia.”

Rời xa cửa thành, Đông Viễn nói: “Thiếu gia, trong thành hình như xảy ra chuyện gì.”

Tây Nam nhìn trái nhìn phải, cũng đã nhận ra cái gì.

Lục Hàn Tình lạnh nhạt nói: “Đi tửu lâu trước nghi ngơi đi.”

An Á Phi hơi vén lên màn xe một chút, đám người ở bên ngoài vội vã, vẻ mặt đều nghiêm túc, cho dù gặp mặt người quen biết, cũng chỉ gật đầu với nhau, ngay cả nói chuyện cũng không có.

Cửa hàng hai bên đa phần đều đóng cửa, còn bên ngoài cửa thành, đều treo vải màu trắng.

“Lục Hàn Tình, trong thành hình như xảy ra chuyện gì rất khủng khiếp.” An Á Phi cảm thấy được, hắn giống như ngửi được hơi thở nguy hiểm.

Lục Hàn Tình buông màn xe, đem người kéo đến trên tháp ngồi tốt, “Ngồi ở trên xe ngựa một chút, ngươi không buồn ngủ sao?” mới vừa rồi rõ ràng bộ dạng của người này rất buồn ngủ.

An Á Phi không tình nguyện tựa người vào trên vách xe, “Vừa rồi cảm thấy mệt, lúc này lại không cảm thấy gì.”

Lục Hàn Tình giơ tay chọc vào hai má hắn một chút, “Ngươi thay đổi thật là mau.”

An Á Phi xem thường hắn xoa xoa mặt mình, “Ngươi đừng chọc mặt của ta, rất đau.”

Người nọ từ khi nào bắt đầu lại có thêm một ham mê như vậy?

Lục Hàn Tình nắm tay hắn trong tay mình, thưởng thức ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, “Phi nhi nói bậy, ta đều không có dùng lực, làm sao mà rất đau.”

An Á Phi muốn rút tay chính mình ra, không rút ra được, “Ngươi cũng không phải là ta, làm sao không biết đau.”

Lục Hàn Tình giương mắt cười nhìn hắn, “Phi nhi thật sự cảm thấy đau?”

An Á Phi muốn gật đầu, nhưng thấy hắn tươi cười, lập tức lắc đầu, nghẹn khuất  muốn chết. Hắn dám cam đoan, nếu hắn gật đầu, người này nhất định sẽ nói, “Nếu như vậy, ta đây sẽ xoa xoa cho Phi nhi một chút.”

Ăn cơm xong, lại tắm rửa một cái, Lục Hàn Tình để cho An Á Phi nghỉ ngơi trong chốc lát.

An Á Phi tuy rằng không muốn, nhưng cũng không kiên trì, nói thật, hắn cũng thật là mệt mỏi.

“Đông Viễn, đi hỏi thăm một chút, trong thành xảy ra chuyện gì.” Ngồi ở bên giường, ngón tay Lục Hàn Tình gõ gõ vào đầu gối.

“Vâng, thiếu gia.”

“Tây Nam, kêu Thanh Lưu đi thu thập chứng cớ đưa cho nhị đệ.”

“Hiểu được.”

Đem những chuyện nên dặn dò dặn dò xong, trong mắt Lục Hàn Tình hiện lên quang mang không biết tên, mắt nhìn sắc trời bên ngoài, cũng nằm xuống ngủ.

Đợi cho hai người nghỉ ngơi tốt, khi đứng lên, sắc trời bên ngoài đã tối đen, bên ngoài hết sức im lặng, im lặng đến mức dị thường, có chút quỷ dị.

An Á Phi ngồi ở trên giường, nhìn sách.

Lục Hàn Tình gõ gõ cửa, không đợi đáp lại, liền tự mình đẩy cửa đi vào, “Phi nhi có muốn ăn một chút gì không?”

“Không đói bụng.” An Á Phi nhìn ra bên ngoài, đem sách bỏ đến trên giường, nhẹ giọng nói: “Ngươi có cảm thấy được trong thành rất im lặng hay không?”

Lúc này còn chưa tới tám giờ, nhưng mà trong thành này, thanh âm gì cũng không có, ngay cả thanh âm chó sủa, cũng không nghe được.

Lục Hàn Tình đi đến bên người hắn, kéo hắn ngồi xuống, An Á Phi bị chen lấn chỉ có thể xê dịch vào bên trong giường, chưa cho người nào đó không biết kiêng kị một vị trí.

“Nghe nói từ nửa tháng trước trong thành đã bắt đầu có trẻ con chưa tới một tuổi mất tích, cùng công tử chưa tới mười sáu tuổi cũng mất tích. Nếu như có tìm được, chỉ là một khối thi thể.”

Lục Hàn Tình nhẹ vỗ về đầu người này, đem những  gì buổi chiều Đông Viễn hỏi thăm được nói ra, trong giọng nói có chút nặng nề, còn có chút khí lạnh.

An Á Phi kinh ngạc trừng lớn mắt, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, “Trẻ con cùng công tử?” Có thể nào còn có cái gọi là tà giáo và ma giáo không?

“Ừ. Trẻ con mất tích một đứa cũng không tìm được, nhưng công tử mất tích đã phát hiện ra ba người, đều đã không còn hơi thở.” Hơi thở Lục Hàn Tình hơi hơi có chút thay đổi, còn chưa nói xong, ba công tử chết kia, nghe nói, thân mình cũng không còn hoàn hảo.

“Ngươi muốn xen vào?” An Á Phi nhìn hắn một cái.

Lục Hàn Tình không trả lời, con ngươi thâm thúy  nhìn ngọn đèn càng ngày càng ám trầm, trên mặt khi nhìn hắn, vẫn quen có nụ cười yếu ớt nay đã không còn, mày kiếm nhíu lại, “Mặc kệ, sáng sớm ngày mai chúng ta liền khởi hành quay về Lạc thành.”

“Vì sao?” An Á Phi khó hiểu. Bộ dạng người này rõ ràng rất muốn quản, vì cái gì lại nói mặc kệ? Nhìn vẻ mặt hắn vừa rồi, rõ ràng là muốn cứu những người đó ra.

Lục Hàn Tình không nói chuyện, chỉ là tay vuốt ve đầu An Á Phi tạm dừng một chút.

Hắn muốn quản, chính là, hiện tại cũng không thể quản. Phi nhi ở bên người hắn, hắn mặc dù có tự tin có thể bảo vệ tốt Phi nhi, chính là, hắn không cam đoan sẽ không có cái vạn nhất.

Những người này trộm trẻ con, bắt công tử chưa tới mười sáu tuổi, hắn cũng không quên, Phi nhi sang năm mới mười sáu, hắn không thể mạo hiểm.

An Á Phi nghiêng đầu, mang theo vẻ mặt phức tạp nhìn nam nhân bên người. Trong lòng chăm chuyền ngàn hồi, nhẹ giọng nói: “Ngươi nếu muốn quản, cứ việc mạnh tay đi thăm dò là được, ta theo bọn Đông Viễn đi trước.”

Lục Hàn Tình kéo một sợi tóc của hắn cùng một sợi tóc của mình quấn quanh vào nhau, “Mặc kệ, sẽ có quan phu cho người đi tra. Nơi này cách Lạc thành không xa, chuyện tình tất nhiên đã rơi vào trong cung, hoàng thượng sẽ phái đại thần đến tra việc này. Ta không phải quan viên triều đình, chỉ là một thương nhân, nghĩ muốn quản cũng không quản được.” Hơn nữa, hắn cũng không muốn quản.

An Á Phi còn nghiêm túc ở trên mặt hắn nhìn một lần, thấy hắn không có nửa phần ý tứ muốn quản, gật gật đầu, “Ừ.”

Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát.

“Phi nhi, xem ra đêm nay ta chỉ có thể ở bên cạnh ngươi.” Lục Hàn Tình mang theo tươi cười bất đắc dĩ mở miệng đánh vỡ không khí im lặng, trong lòng cũng thật sự cao hứng.

An Á Phi tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Ta cảm thấy được, ta không cần ngươi ở cùng bên người ta.” Người này có chủ ý gì, hắn có thể không biết sao.

Lục Hàn Tình lắc đầu, “không thể được, trong thành hiện giờ nguy hiểm như vậy, ta làm sao yên tâm để Phi nhi một mình ngủ trong một gian phòng, nếu có chuyện gì, ta sợ không kịp chạy tới bảo vệ Phi nhi.”

An Á Phi trừng hắn một cái, hừ nhẹ nói: “Lục Hàn Tình, ngươi là đang nguyền rủa ta sao?” Cái gì kêu là nếu có việc gì, hắn không kịp chạy tới bảo vệ.

Người kia hy vọng hắn sẽ có chuyện gì hay sao?
Bình Luận (0)
Comment