Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 52

Lục Hàn Tình bất đắc dĩ vỗ trán, không biết mấy ngày nay a cha nói cái gì với Phi nhi, làm sao cảm giác thấy Phi nhi giống như trở nên, ừ, nói thế nào nhỉ, giống như cảm giác không được vuốt ve tốt?

Bởi vì người tới tham gia thọ lễ của lão thượng thư thật sự rất nhiều, xe ngựa giống như là một dòng nước xiết, An Á Phi cảm giác xe ngựa dừng lại, vốn tưởng rằng là tới rồi, nào biết khi xuống dưới, mời phát hiện, kỳ thật phủ thượng thư vẫn còn một khoảng cách.

Lái xe chính là Đông Viễn, nhìn thấy An Á Phi xuống dưới, cung kính nói: “An công tử, nhiều xe ngựa lắm, chỉ có thể dừng ở đây.”

An Á Phi không sao cả khoát tay, “Chúng ta xuống xe ngựa ở nơi này là được, đúng rồi, lão gia nhà ngươi cùng phu gia đâu?” An Á Phi nhìn ra sau một chút, thế nhưng không thấy xe ngựa bạn tốt, sao có thể rớt lại phía sau nhiều như vậy? khi ra cửa, hai xe ngựa không phải trước sau cùng đi sao?

Lục Hàn Tình theo sát đi xuống, trực tiếp giơ tay đem An Á Phi kéo vào trong lòng ngực chính mình, hôm nay hắn đã nghiêm khắc nói với chính mình. Mặc kệ phủ thượng thư có ý tứ gì, nếu bọn họ có yêu cầu gì với Lục gia, khí độ của hắn không thể thấp được.

An Á Phi liếc hắn một cái, cũng không hướng hắn dưới ban ngày ban mặt đối chính mình làm hành vi thân mặt để chứng minh, dù sao quan to quý nhân ở Lạc thành ước chừng đều biết chuyện mình là phu lang tương lai của người kia, còn nhăn nhó như vậy, thật là làm kiêu, huống chi….

Khóe mắt An Á Phi nhìn thoáng qua phía sau cách đó không xa có một thân ảnh, khóe miệng cong một cái.

“Lão gia cùng phu gia đã đi lên phía trước.” Đông Viễn giơ tay chỉ chỉ xe ngựa ở cách xe ngựa bọn họ khoảng bảy chiếc.

Theo tầm mắt nhìn qua, liền thấy xe ngựa của bạn tốt.

Chung quanh thỉnh thoảng cũng có người vì xe ngựa nhiều nên phải bất đắc dĩ đi xuống đi bộ để tham dự thọ yến, gặp được người quen biết, sẽ dừng lại cùng Lục Hàn Tình nói chuyện vài câu, thuận tiện thích thú liếc sang An Á Phi ở bên người.

An Á Phi đứng ở một bên không nói, trong lòng cũng nghĩ, chẳng lẽ mọi người ở Lạc thành đều biết lão thượng thư mời hắn đến tham gia tiệc là có mục đích?

Hừ, bàn tính đánh thật là tinh.

Biểu tình Lục Hàn Tình cũng là ý vị thâm trường, lão thượng thư cả đời anh chính liêm minh, cũng đừng để lúc về già khó giữ được kết cục tốt.

Một đường đi đến phủ thượng thư, thình thoảng cũng nói chuyện với những người tiếp đón.

An Á Phi hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những ánh mắt đến xem kịch vui, thản nhiên đón nhận toàn bộ ánh mắt rơi xuống trên người mình.

Trong đám người, Kha Mạo Khiêm dùng sức nắm tay, móng tay được cắt sửa chỉnh tề sạch sẽ tạo nên một loạt dấu trên da thịt.

Dựa vào cái gì mà tên nhà quê kia có được tình cảm cùng sự chú ý của Hàn Tình, hắn kém tên nhà quê kia ở chỗ nào.

Kha Mạo Quân mỉm cười chào hỏi những người quen biết, một bên thấp giọng nhắc nhở ca ca ruột bên ngoài hoàn toàn không có hình tượng ôn hòa như bình thường, “Ca, ngươi đang làm gì, người khác đều đang nhìn ngươi đó.”

Kha Mạo Khiêm cả kinh hoàn hồn, nhìn thấy không ít người đang nhìn qua, vội vàng thu dọn tâm tình, thay bằng vẻ mặt ôn hòa bình thường, một bên có chút xin lỗi nói: “Ngại quá, đột nhiên nghĩ tới ác mộng tối hôm qua.”

Biểu tình mọi người hiểu được, trong lòng rốt cuộc nghĩ như thế nào, chỉ có bọn họ mới biết.

Bên kia, tư thái Lam Nhan Phi thảnh thơi ngồi trên xe ngựa, xuyên thấu qua bức màn nhìn về phía huynh đệ Kha gia không xa, nghiêng đầu đối với Ti Thiểu Lan mặt lạnh như băng cười nói: “Ngươi xác định mình chướng mắt Kha Mạo Quân?”

Khóe miệng Ti Thiểu Lan co rút, nghiêm mặt gật đầu, trong lòng cũng thực bất đắc dĩ. Hắn khi nào biểu hiện ra hắn coi trọng Kha Mạo Quân?

Lam Nhan Phi mị hoặc cười, tâm tình tốt nhìn về phía Kha Mạo Quân, “Không biết lát nữa sẽ có trò gì hay ở trên sân khấu. Hôm nay Hàn Tình chắc là cũng cảm thấy thực phức tạp, không nghĩ tới vài năm cử chỉ vô tình, sẽ mang đến cho hắn chuyện không tưởng, không biết lát nữa tiểu Phi sẽ xử lý như thế nào?”

Bình tĩnh trong mắt Ti Thiểu Lan hiện lên sủng nịnh, giơ tay kéo qua bàn tay cũng không tính mềm mại, chặt chẽ nằm ở trong tay mình, thanh âm trầm thấp mà hùng hậu, “Hàn Tình sẽ tự mình xử lý được, lát nữa ngươi không cần tham dự vào.”

Lam Nhan Phi giật giật đôi tay bị nắm chặt, “Yên tâm đi, lát nữa ta chỉ xem diễn thôi. Nhưng ngươi, Kha Mạo Quân cũng không phải là Kha Mạo Khiêm, lát nữa ngươi cũng nên nghĩ cách xem sẽ xử lý thế nào cho tốt?”

Đầu Lam Nhan Phi dựa vào bả vai có chút cứng rắn ở bên người, thanh âm mềm nhẹ mang theo một tia lãnh ý. Phu lang thừa tướng tính kế giỏi, lúc trước a cha Ti Thiểu Lan cùng a cha Lục Hàn Tình là bạn rất tốt, ở bên trong làm không ít chuyện thúc đẩy Lục Thương cùng Lạc Tịch, hiện giờ, phu lang thừa tướng đem tất cả những chuyện lúc trước đều đổ hết lên đầu a cha Ti Thiểu Lan, muốn đem hai huynh đệ Kha Mạo Khiêm đều nhét hết vào Lục gia cùng Ti gia.

Hai nhà đều nể mặt mũi thừa tướng, nếu không đã sớm xé rạch mặt với Kha gia, làm sao còn có thể có nhiều chuyện phiền toái như vậy.

Ti Thiểu Lam nghiêm mặt gật đầu, giơ tay xoa xoa đầu hắn, “Yên tâm, ta sẽ xử lý.”

Lúc trước hắn cũng ôm ý tưởng giống như Hàn Tình, muồn nhìn một chút thái độ của thừa tướng là gì, hiện giờ nếu không cần phải…., tự nhiên đối với thái độ theo đuổi của huynh đệ Kha gia cũng không cần phải giống như trước.

Lam Nhan Phi cố gắng xem nhẹ tay người nào đó đang tác quái trên đầu mình, trong lòng nghĩ đến chuyện điều tra, “Tìm thời gian, đem chuyện chúng ta điều tra được nói với Hàn Tình một tiếng.”

Vẻ mặt Ti Thiểu Lan nghiêm túc gật đầu, “Ta biết.”

Bỏ qua không khí nghiêm túc giữa Ti Thiểu Lam cùng Lam Nhan Phi không nói, không khí ở bên Lục Hàn Tình cùng An Á Phi cũng không phải là rất tốt, nhất là bộ dạng thiếu niên thanh tú, mở lớn đôi mắt ngập nước, vẻ mặt thuần khiết giống như tiểu bạch thỏ lập tức nhào vào trong ngực Lục Hàn Tình không kịp trốn tránh, một bên còn há miệng kêu Hàn Tình ca ca, An Á Phi cảm thấy cả người chính mình không tốt lắm.

Lục Hàn Tình nghiêm mặt muốn đem tiểu công tử trong lòng ngực đẩy ra, thế nhưng người trong lòng ngực dính quá chặt, mặc cho hắn dùng sức như thế nào, người ta vẫn vững vàng ở trong lòng hắn, hắn lại không thể dùng nội lực đánh văng ra, nếu như nhìn không lầm, người này hẳn là tiểu công tử nhà đệ đệ của lão thượng thư.

An Á Phi lạnh mặt đứng ở một bên nhìn, hắn thật ra là muốn nhìn một chút vị này muốn ôm ấp Lục Hàn Tình bao lâu.

Lục Hàn Tình giờ phút này ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn An Á Phi cũng không có, người này rốt cuộc là như thế nào chạy vào trong ngực mình? Nhìn xung quanh không ít ánh mắt muốn xem kịch vui, Lục Hàn Tình cảm thấy chính mình có phải là biểu hiện quá ôn hòa hay không. Nghĩ, liền nghiêm mặt lạnh lùng dùng sức bóp cổ tay người nào đó kéo ra khỏi ngực mình, “Tiểu công tử, thỉnh tự trọng.”

Tào Tử Tĩnh hồng vành mắt quan sát người mà hắn nhớ nhung rất lâu, ánh mắt ngập nước, lại phối với vẻ mặt ủy khuất, làm cho không ít thiếu gia ở xung quanh lộ ra vẻ mặt thương tiếc. Thanh âm thanh thúy cũng mang một chút ủy khuất, “Hàn Tình ca ca.”

Lục Hàn Tình hoàn toàn không có ý tứ thương tiếc, đem người kéo ra khỏi lòng ngực chính mình, lập tức giống như tránh ôn thần nhanh chóng lùi ra sau, lạnh mặt chuyển hướng đến sắc mặt lạnh nhạt ở một bên, trong mắt An Á Phi một mảnh hàn băng, “Phi nhi, mặc kệ hắn, ta cùng hắn không có quan hệ gì.”

An Á Phi liếc hắn một cái, không nói gì. Hắn đương nhiên biết Lục Hàn Tình cùng người này không có quan hệ gì, người này khi nhào vào lòng Lục Hàn Tình ôm ấp, hắn cũng không xem nhẹ đôi mắt khiêu khích hướng chính mình kia, lạnh lùng nhìn quét qua mọi người xung quanh, An Á Phi lãnh đạm nói: “Đi thôi, đi vào trước, phụ thân cùng a cha ở bên trong chờ chúng ta.” Nói xong liền chủ động kéo tay Lục Hàn Tình đi vào phủ thượng thư, ngay cả ánh mắt cũng không cho người đang giả trang ủy khuất một cái.

Hắn cũng không có tâm tình cùng chơi với tiểu hài tử chưa lớn này.

Mặt Lục Hàn Tình cũng co quắp, nhìn An Á Phi không chớp mắt lôi kéo mình đi vào phủ thượng thư, bởi vậy cũng không thấy được khuôn mặt đang từ tiểu bạch thỏ dần vặn vẹo thành đại hôi lang.

Kha Mạo Khiêm cười lạnh đi ngang qua người Tào Tư Tĩnh, lấy thanh âm chỉ có hai người nghe được thấp giọng nói: “Hừ, Hàn Tình ca ca? Còn không bằng tên nhà quê kia kêu Tình ca ca còn kém hơn, thật sự là buồn cười muốn chết.”

Tào Tư Tĩnh giương mắt âm ngoan trừng qua, mắt to ngập nước giờ phút này một chút cũng không hồn nhiên. Tình ca ca? kêu thật ghê tởm.

Nhìn mắt Kha Mạo Khiêm, Tào Tư Tĩnh ngẩng đầu, giống như một con khổng tước kiêu ngạo đi vào, “Thật dọa người, ta cũng nhào vào lòng ngực của Hàn Tình ca ca, không giống ngươi, hiện giờ sợ là tay còn không có cầm qua.” Giám chê cười hắn? Tào Tư Tĩnh hắn dễ bị người ta chê cười như vậy sao?

Kha Mạo Khiêm tức giận đến xanh mặt, ánh mắt càng âm trầm,  đắc ý đi, xem ai đắc ý tới cùng. Nghĩ tới kế hoạch của chính mình, vẻ mặt Kha Mạo Khiêm khôi phục mỉm cười ôn hòa.

“Phi nhi.” Lục Hàn Tình nghiêm mặt nhẫn nại đau đớn truyền từ eo tới, thật hiểm.

“Làm sao vậy.” An Á Phi mặt không đổi sắc nhếch mi, “Lục đại thiếu thật diễm phúc, như thế nào, vừa rồi ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, trong lòng có trộm vui vẻ hay không.”

Lục Hàn Tình cảm thấy chính mình oan muốn chết, vừa rồi hắn chi lo cùng Phi nhi nói chuyện, căn bản không chú ý đến tiểu công tử phủ thượng thư tự mình chạy lại đây. Nếu với thân thủ của hắn, làm sao để cho người kia có cơ hội nhào vào trong ngực chính mình, “Phi nhi, mặc kệ hắn ta đi.”

An Á Phi nhếch mày, mỉm cười nói: “Vậy ta nên quản chuyện gì?”

Hắn thừa nhận hắn vẫn là không thể ngăn chặn ghen tị, nhất là khi nghĩ đến cái khuôn mặt tiểu bạch thỏ kia, kỳ thật là đại hôi lang tiểu tử lại bày ra một màn ôm ấp Lục Hàn Tình,  làm cho cả người hắn cũng có tâm tư giết người.

Nếu không cố kỵ hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của người khác, hắn vừa rồi đã sớm ra tay đem tiểu tử giám mơ ước người của hắn đánh văng ra.

Lục Hàn Tình lập tức lắc đầu, “Không không không, quản chuyện của ta, ta không nên chỉ lo nói chuyện với Phi nhi mà không chú ý đến động tĩnh xung quanh.”

An Á Phi kéo kéo khóe miệng, liếc người nào đó khuôn mặt tuấn tú thái độ đoan chính, đây có phải là muốn ám chỉ cho hắn hay không?
Bình Luận (0)
Comment