[ Trọng Sinh ] Đích Nữ Không Dễ Chọc

Chương 13

“Được rồi. Vũ Hiên huynh cũng đừng trêu chọc Hiểu Hiểu nữa.” Nguyệt Oản Oản thấy bộ dáng Nguyệt Hiểu Hiểu tức giận không nhẹ,hướng Nguyệt Vũ Hiên nói.

“Không là ta muốn trêu chọc nàng, là Hiểu Hiểu mỹ nhân thích trêu chọc ta.” Nguyệt Vũ Hiên nhìn thoáng qua bộ dáng của Nguyệt Hiểu Hiểu, vui tươi hớn hở nói.

” Nguyệt Vũ Hiên.” Nguyệt Hiểu Hiểu hét lớn một tiếng, hướng cánh tay Nguyệt Vũ Hiên hung hăng véo một cái.

“Ngươi lại tới, mỗi lần nói ta liền động thủ. Xem về sau ai dám lấy ngươi!” Nguyệt Vũ Hiên băng bó cánh tay một bộ bị thương đích bộ dáng.

“Ta cứ nói xem ngươi dám làm gì ta.” Nguyệt Hiểu Hiểu bày ra dáng vẻ đắc ý.

” Cái khối băng Vô Ngân kia thực thích hợp.”

Một câu đùa vui của Nguyệt Vũ Hiên vô tình lại khiến Nguyệt Hiểu Hiểu thay đổi sắc mặt, nàng có chút ngượng ngùng đỏ mặt, oán trách nói, “Ngươi nói bậy bạ gì đó.”

Nguyệt Vũ Hiên nhìn một chút liền nhìn ra tâm tư của Nguyệt Hiểu Hiểu, có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Nguyệt Oản Oản một cái. Vô Ngân căn bản không có lòng dạ nào để ý đến tình cảm, một lòng thầm nghĩ báo ân, bọn họ đều rõ ràng.

Hiểu Hiểu đây là biết rõ mà vẫn đâm đầu vào.

Nếu Hiểu Hiểu có thể có được tâm của Vô Ngân thì tốt rồi. Chỉ là sợ,  cuối cùng người bị tổn thương lại là Hiểu Hiểu a.

Bất tri bất giác mùa đông đã qua mùa xuân đang tới, hôm nay Nguyệt Oản Oản dậy từ sớm, bời vì  hôm nay là ngày hẹn ước hai tháng giữa nàng cùng Ngọc Thần. Cẩn thận nhìn mình trong gương, xác nhận không lộ ra sơ hở gì, Nguyệt Oản Oản mới yên tâm xuất môn.

Ngọc Thần chọn nàng, là có thể có cơ hội tiến vào hậu cung.

Đúng vậy, nàng muốn tham gia đại lễ tuyển phi một năm sau. Tuy rằng biết  thâm cung sâu như biển, nhưng vì báo thù, cho dù là đầm rồng hang hổ, nàng cũng muốn xông vào một lần.

Chỉ có quyền thế của đế vương, mới có thể  chân chính đả động đến tả tướng cùng Doãn Bích. Nhưng mà nhất định phải có chỗ đứng trong hậu cung, mới có thể thức sự lật đổ được tả tướng cùng Doãn Bích, việc đó không thể thiếu được trợ giúp từ  ngoại lực.

Ngọc Thần, không thể nghi ngờ chính là người thích hợp nhất.

Sáng sớm Nguyệt Oản Oản đã đi tới sau núi Miên Sơn ở phía tây. Lọt vào trong tầm mắt chính là một mảnh trời màu trắng mênh mông, giống như trong thiên địa chỉ có một màu thuần trắng kia. Đi vào xem, mới có thể nhìn thấy một đóa hồng mai lặng yên nở rộ trong tuyết, bạch thuần túy, hồng xinh đẹp, một hồng một bạch giống như thu hết tất cả tinh túy  trong thiên địa.

“Nguyệt công tử tới.” Thanh âm ôn nhuận nhưng không mất vẻ cao nhã từ phía trước truyền đến.

Oản Oản nâng mắt, thấy Ngọc Thần đứng cách đó không xa một thân trường bào màu trắng, vừa rồi còn thấy hồng mai trong tuyết vô cùng đẹp mắt, giờ phút này giống như làm nền cho hắn.

Trong lòng hơi kinh ngạc, “Ngọc công tử lại tới sớm như vậy.” Nguyệt Oản Oản cố ý dùng thanh âm trầm thấp, nếu nàng dùng giọng nói của mình,  với trí tuệ của Ngọc Thần, khẳng định có thể đoán ra nàng là nữ tử.

“Không biết vì sao, khi nghĩ  đến ước định hôm nay, đêm qua đúng là khó có thể ngủ say. Vì vậy liền sớm đi đến đây.” Ngọc Thần không nhanh không chậm nói, không hề mất tự nhiên, chỉ cảm thấy hết thảy những gì hắn nói đều  là điều hiển nhiên.

Nguyệt Oản Oản  đưa tay chạm  vào một đóa hoa mai dưới thấp, khẽ ngửi, chỉ cảm thấy một mùi hương thơm mát, ”  hoa mai sang sớm thật đúng là kiều diễm a.” cảm giác cánh hoa mịn màng trong tay, Oản Oản nhẹ nhàng nở nụ cười.

Một cái khoát tay nhẹ nhàng như vậy, khiến tay áo Nguyệt Oản Oản dọc theo cánh tay trơn bóng chậm rãi rơi xuống, lộ ra non nửa cánh tay trái, một đóa Hồng Liên ở trên làn da trắng nõn có vẻ phá lệ bắt mắt, giống như  cảm giác hồng mai cùng tuyết trắng này.

Nguyệt Oản Oản  xoay người thấy Ngọc Thần nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của mình, theo ánh mắt của hắn, thấy đóa Hồng Liên trên cánh  tay, ” Để cho công tử chê cười.”  Nguyệt Oản Oản  vội vàng hạ ống tay áo, theo bản năng không muốn để cho Ngọc Thần nhìn thấy đóa Hồng Liên trên tay nàng.

“Một đóa Hồng Liên thật đẹp.” Ánh mắt Ngọc Thần thực tự nhiên dời đi cánh tay Nguyệt Oản Oản , sau đó ôn hòa  nhìn Nguyệt Oản Oản , trong mắt là tình cảm khó phát hiện.

“Thật không?” Nguyệt Oản Oản  thì thào hỏi lại.

Hắn nói đóa Hồng Liên này đẹp? Đây là yêu liên a, yêu liên hoặc thế đâu. Phụ thân chính vì đóa Hồng Liên này mới muốn giết  nàng. Mẫu thân bởi vì đóa Hồng Liên này mà địa vị ở trong phủ càng thêm hèn mọn. Nhưng  Ngọc Thần lại nói Hồng Liên này đẹp.

“Ta nhớ trên cánh tay trái thiên kim sớm qua đời của tả tướng  cũng có một đóa Hồng Liên.” Cằm dưới của Ngọc Thần hơi hơi giơ lên, ở dưới ánh mặt trời hiện ra một độ cong nhu hòa, trong đôi mắt tối đen của hắn giờ phút này giống như bịt kín  một tầng sương mù, như đang tự hỏi vấn đề gì đó.

“Ngọc công tử làm sao biết?” trong giọng nói của Nguyệt Oản Oản  mang theo một tia kinh ngạc,muốn tra xét chuyện tình của thiên kim tả tướng cũng không khó khăn, chỉ là một thiên kim mất sớm không có lực ảnh hưởng gì, chỉ sợ cũng không có ai còn nhớ đến. Hơn nữa thời điểm “ mình chết “ mới có tám tuổi a. Thời điểm đó Ngọc Thần cũng mới có mười hai tuổi.

“Từng  chịu đại ân.” Lời nói của Ngọc Thần lại khiến Nguyệt Oản Oản  kinh ngạc, chính mình vẫn đều sống ở trong Thiên viện, chỉ có thời điểm lễ mừng năm mới hằng năm mới có thể cùng mẫu thân ra phố, sao lại có cơ hội trợ giúp Ngọc Thần đâu?

“Theo ta được biết, tả tướng thiên kim tám tuổi mất sớm, tựa hồ không có cơ hội trợ giúp công tử đi?” Nguyệt Oản Oản  bình thản hỏi ra nghi hoặc của mình, giống như tả tướng thiên kim đối với nàng chỉ  là một người xa lạ mà thôi.

Lông mi của Ngọc Thần khẽ cụp xuống, tuy rằng cái gì cũng đều không nói, nhưng Nguyệt Oản Oản  có thể cảm giác được hắn có chút ẩn ẩn thất vọng.

” Thời điểm ta ở ven đường sắp chết đói. Tất cả mọi người đều xem thường ta, cười nhạo ta, cũng có người một bên xem thường một bên cho ta một ít thức ăn, vì sống sót, ta từ bỏ tự tôn, tiếp nhận những đồ ăn đó.” Ngọc Thần chậm rãi nói, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, giống như việc kia cũng không phải là  chuyện tình đáng xấy hổ gì, cũng không có nhiều thống khổ.

Nguyệt Oản Oản  chỉ nhìn thấy sườn mặt của Ngọc Thần, thật không ngờ hắn cũng có thời thơ ấu bi thảm như vậy, càng thật không ngờ thời điểm hắn nói đến thời thơ ấu của mình lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Nàng cuối cùng cũng nhớ, vì sao mình lại cảm thấy đôi con ngươi kia quen thuộc như vậy. Mà Ngọc Thần vẫn đang tiếp tục nói.

“Thẳng đến khi ta nhìn thấy một đôi tay nhỏ bé trắng nõn, trên cánh tay trái có một đóa Hồng Liên, ta nâng mắt nhìn lại, một tiểu cô nương tầm sáu bảy tuổi, nàng đưa cho ta một cái bánh nướng, nàng nói ‘ Tiểu ca ca, đây là bánh nướng ta vừa mới mua, cho ngươi. ’ ta hỏi nàng, ‘ vì cái gì cho ta? ’ nàng nói ‘ ta biết ngươi muốn sống  ’.” Ngọc thần vẫn bình tĩnh tự thuật, trong lúc đó ánh mắt  ẩn ẩn mê ly, giờ phút này đôi con người hắc diệu thạch giống như biến thành một dòng nước ấm.

Nguyệt Oản Oản  nhớ lại một chút ký ức trong lời nói của Ngọc Thần.

Nàng nhớ rõ Ngọc Thần, bởi vì cặp mắt kia.

Thời điểm thấy hắn ở ven đường, một thân cẩm y hoa phục bị tàn phá đến không chịu nổi, khắp người đều là thươngtích, trên người còn mang theo vết máu, sắc mặt cũng tái nhợt đến đáng sợ, chỉ có đôi con ngươi đen như mực đen như mực kia, ở nơi nào đó Nguyệt Oản Oản  nhìn thấy khát vọng muốn sống  nồng đậm, mà thời điểm đó mẫu thân của nàng vừa mới chết đi không lâu, đó là lần cuối cùng nàng đi trên đường phố, cũng là lần duy nhất một mình nàng đi trên đường phố.

Cầm số tiền ít ỏi mẫu thân lưu lại, nguyên bản muốn mua một cái bánh nướng ăn, nhưng thời điểm nàng  nhìn thấy đôi mắt kia cuả Ngọc Thần nàng lại thay đổi  chủ ý.

Nhưng không nghĩ tới, chuyện đã lâu như vậy, mà hắn vẫn còn  nhớ rõ như thế.
Bình Luận (0)
Comment