[ Trọng Sinh ] Đích Nữ Không Dễ Chọc

Chương 16

“Ngươi” Hai gã nam tử vừa giận vừa sợ nhìn Nguyệt Oản Oản.

“Ngại quá, nhất thời cầm đũa không chắc.” Nguyệt Oản Oản nhếch môi cười, không hề để ý nói.

Hai gã nam tử kia e ngại thế lực của Ngọc Thần và võ công của Nguyệt Oản Oản, đành phải nén giận.

Tiểu nhị rất nhanh mang một vò rượu trở lại, khi đi tới cũng vài lần đánh giá Nguyệt Oản Oản, đại khái hắn cảm thấy Ngọc Thần giống như thiên nhân có thể uống nhiều rượu Nhất Túy như vậy là bình thường, mà Nguyệt Oản Oản thoạt nhìn như một nam tử bình thường, có thể uống được một nhiều như vậy quả thực cao thủ.

Nguyệt Oản Oản không thèm quan tâm sự đánh giá của tiểu nhị, tay cầm vò rượu, từng chén từng chén, như là uống nước, nhìn mọi người bốn phía choáng váng, mà nàng vẫn làm theo ý mình.

Huyết Nguyệt Oản Oản, cũng không chịu khuất phục.

“Nguyệt công tử, rượu này tuy ngon, nhưng uống nhiều như vậy cũng không tốt.” Ngọc Thần nhìn Nguyệt Oản Oản uống cứ một chén rồi một chén, hơi nhíu mày, khuyên nhủ.

“Cũng đúng, nhưng đáng tiếc, đã không dừng lại được.” Nguyệt Oản Oản nhếch môi cười, tùy tiện lắc lắc vò rượu trong không trung, tỏ vẻ không sao cả.

Đôi mắt liếc ra ngoài cửa sổ, trùng hợp thấy một màn trên đường, không khỏi làm nàng hơi giật mình.

Trên đường cái có một hoàng y nữ tử đang cùng một nam tử áo xanh đánh nhau.

Nam tử và nữ tử kia đều võ công thượng thừa, mà bên cạnh một nam tử hồng y thản nhiên nhìn.

Nữ tử hoàng y kia đúng là Nguyệt Hiểu Hiểu, còn nam tử hồng y đang khoanh tay bên cạnh tỏ vẻ vô cùng hứng thú đúng là Nguyệt Vũ Hiên. Về phần nam tử áo xanh đang đánh nhau cùng Nguyệt Hiểu Hiểu, Nguyệt Oản Oản không biết.

Nguyệt Oản Oản không khỏi nhíu mi, Hiểu Hiểu xưa nay thích gây sự, đánh nhau với người ta trên đường cũng không phải là lần đầu tiên, ỷ vào võ nghệ cao cường, cũng không làm loạn quá lên. Hiện giờ xem ra, võ công của nam tử áo xanh kia và Hiểu Hiểu ngang nhau, hóa ra là người khó chơi.

Không biết từ khi nào kinh thành có cao thủ như vậy.

“Đó không phải là con trai của Đại tướng quân, Thượng Quan Mộ Bạch?” Ngọc Thần hướng theo tầm mắt của Nguyệt Oản Oản nhìn xuống phía dưới, liếc mắt một cái liền thấy ngay Nguyệt Hiểu Hiểu đánh nhau túi bụi với Thượng Quan Mộ Bạch.

“Thượng Quan Mộ Bạch?” Nguyệt Oản Oản hỏi lại, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, trước đó vài ngày biết được Thượng Quan Hinh Nhi thông hiểu kinh thư cùng với  công phu thâm tàng bất lộ, hôm nay lại thấy võ nghệ của Thượng Quan Mộ Bạch, Đại tướng quân Thượng Quan Vân nắm giữ binh quyền nhiều năm, được tiên hoàng rất tin tưởng, một đôi nam nữ là nhân vật lợi hại.

Mắt thấy Nguyệt Hiểu Hiểu dần dần lâm vào thế yếu, Nguyệt Vũ Hiên lại tỏ vẻ sẽ không có ý định hỗ trợ, Nguyệt Oản Oản có chút lo lắng xem tình cảnh của Nguyệt Hiểu Hiểu, nhảy từ trên cửa sổ xuống, vừa đúng lúc ra tay giúp đỡ Nguyệt Hiểu Hiểu.

Ngọc Thần nhìn Nguyệt Oản Oản lao ra, cũng đi xuống dưới lầu, đang muốn đến bên cạnh Nguyệt Oản Oản, Nguyệt Vũ Hiên lại thấy hắn trước, bước nhanh tới, gọi, “Ngọc Thần.”

Nguyệt Oản Oản nghe Nguyệt Vũ Hiên nói câu này, vẻ mặt kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn, thấy Nguyệt Vũ Hiên vui vẻ vỗ vỗ bả vai Ngọc Thần, mà Ngọc Thần vẫn là vẻ mặt tao nhã lạnh nhạt, khóe môi cười với Nguyệt Vũ Hiên, tiện đà quay lại ánh mắt xin lỗi nhìn Nguyệt Oản Oản.

Nguyệt Vũ Hiên theo ánh mắt của Ngọc Thần liền thấy Nguyệt Oản Oản, tuy rằng không quen ăn mặc kiểu nam trang của Nguyệt Oản Oản, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Nguyệt Oản Oản nhìn cảnh tương trước mắt, hơi mơ màng hỏi, “Vũ Hiên, ngươi biết hắn?”

“Ta mới phải hỏi ngươi, các ngươi làm sao biết nhau?” Nguyệt Vũ Hiên không biết Nguyệt Oản Oản giả mạo hắn kết giao với Ngọc Thần, nhưng nếu Nguyệt Oản Oản một thân nam trang xuất hiện tất nhiên cũng không nói ra thân phận thực sự của bản thân, bởi vậy mới dùng ngươi, mà không gọi nàng là Oản Oản mỹ nhân.

Ánh mắt Nguyệt Oản Oản chuyển sang Ngọc Thần, “Ngươi sớm biết ta không phải Nguyệt Vũ Hiên?” Trong giọng nói mang theo chút trách cứ, Ngọc Thần đã sớm biết thân thế của nàng cũng không vạch trần, cuối cùng là muốn làm gì.

“Đúng.” Ngọc Thần thản nhiên đáp, vẻ mặt hắn thong dong tự tại như vậy, ôn hòa lạnh nhạt, không có nửa phần mất tự nhiên, ánh mắt nhìn Nguyệt Oản Oản mang theo một tia xin lỗi và bao dung.

Nguyệt Oản Oản chỉ cảm thấy bị Ngọc Thần nhìn thấy như vậy, đúng là ngay cả sự trách cứ cũng không có. Dù sao cũng là chính mình lừa hắn trước, hắn chỉ là quan tâm mặt mũi của mình mà không vach trần mình, dựa vào cái gì nàng có thể trách hắn.

“Các ngươi đang nói gì vậy?” Nguyệt Vũ Hiên nghe mà chẳng hiểu gì, nhìn Ngọc Thần lại nhìn Nguyệt Oản Oản, hỏi.

Trên mặt Oản Oản hiện lên một tia mất tự nhiên, “Ta giả tên ngươi kết giao cùng Ngọc công tử.” Thản nhiên liếc mắt một cái nhìn Nguyệt Vũ Hiên, tiện thể nói với Ngọc Thần, “Tại hạ Nguyệt Oản Oản, Huyết Nguyệt các.”

“Ân.Hạnh ngộ. Oản Oản cô nương.” Ngọc Thần đương nhiên đáp, không có nửa phần kinh ngạc,giống như hắn đã biết thân phận của Nguyệt Oản Oản từ lâu, chỉ là chờ Nguyệt Oản Oản tự mình nói ra mà thôi.

Trong lòng kinh ngạc, “Nói vậy Ngọc công tử đã sớm đoán được thân phận của Oản Oản.” Nguyệt Oản Oản lạnh lùng liếc Ngọc Thần một cái, cái liếc mắt kia như trách cứ mà lại như hờn dỗi.

“Đúng vậy.” Ngọc Thần vẫn thản nhiên đáp.

“Oản Oản mỹ nhân, ngươi dám mạo  danh thân phận của ta? Vậy ngươi cũng phải xem lại công phu hóa trang của mình thôi, nếu không chẳng phải đã hủy danh tiếng của ta?” Nguyệt Vũ Hiên nghe hai người nói chuyện, đương nhiên đã hiểu ra sự tình, hơi ghét bỏ nhìn khuôn mặt Nguyệt Oản Oản sau khi dịch dung chỉ có thể coi là thanh tú, cực kỳ bất mãn nói.

“A.” Nguyệt Hiểu Hiểu hét lên một tiếng chói tai, làm ba ánh mắt đổ dồn vào mình. Chỉ thấy để tránh đòn của Thượng Quan Mộ Bạch mà cả người Nguyệt Hiểu Hiểu ngã về phía sau, Nguyệt Oản Oản còn chưa kịp ra tay, Nguyệt Oản oản đã được Thượng Quan Mộ Bạch ôm vào trong ngực.

Nguyệt Hiểu Hiểu bị Thượng Quan Mộ Bạch ôm vào trong ngực không khỏi vừa giận vừa thẹn, quát Thượng Quan Mộ Bạch, “Hỗn đản, bỏ ta ra!”

“Bốp” một tiếng, Nguyệt Hiểu Hiểu thân mật chạm mặt đất, làm cho cả bọn Nguyệt Oản Oản sửng sốt.

“Đây là tự cô nương nói.” Thượng Quan Mộ Bạch vẻ mặt vô tội nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu, ý nói đây là do ngươi gieo gió gặt bão, cũng không thể trách ta.

“Ngươi…” Nguyệt Hiểu Hiểu ngã trên mặt đất rất đau, lại nghe Thượng Quan Mộ Bạch nói những lời này, không tránh được trong lòng giận dữ, nhưng lại không nói gì.

“Hiểu Hiểu mỹ nhân bảo ngươi buông tay, không bảo ngươi thả nàng ta ngã xuống. Ngươi ít nhất cũng phải biết đỡ Hiểu Hiểu mỹ nhân đứng vững mới được buông tay.” Nguyệt Vũ Hiên đi đến trước mặt Nguyệt Hiểu Hiểu kéo Nguyệt Hiểu Hiểu, nụ cười như có như không nhìn Thượng Quan Mộ Bạch nói, “Cẩu thả như thế, không biết thương hoa tiếc ngọc, Thượng Quan công tử thật sự mất phong độ.”

“Hừ. Già mồm át lẽ phải.” Thượng Quan Mộ Bạch không chút hòa nhã nhìn Nguyệt Vũ Hiên, không thèm cãi nhau với hắn.

Tuy nhiên hành động này thật sự vô cùng  sáng suốt, nếu nói về chuyện làm loạn, chỉ sợ ai cũng không bằng Nguyệt Vũ Hiên.

“Không phải vậy. Ta đây là đang nói lời quân tử.” Nguyệt Vũ Hiên liếc mắt một cái nhìn Thượng Quan Mộ Bạch, trên mặt vẫn là nụ cười tà tà, nói với Nguyệt Hiểu Hiểu, “Hiểu Hiểu mỹ nhân, ngươi nói có đúng không?”

“Đúng vậy, Hiên Hiên còn hơn nhiều so với cái loại quân tử cưỡi ngựa, đấm đá lung tung,ăn chơi trác táng này.” Nguyệt Hiểu Hiểu trắng trợn liếc mắt nhìn Thượng Quan Mộ Bạch một cái, từ dưới đất đứng lên, cùng Nguyệt Vũ Hiên kẻ xướng người họa.
Bình Luận (0)
Comment