[ Trọng Sinh ] Đích Nữ Không Dễ Chọc

Chương 24

“Ngày mai chúng ta đi gặp nghĩa phụ đi.” Sauk hi Nguyệt Oản Oản nghe xong, thần sắc hơi động, đề nghị nói. Tuy rằng bình thường Nguyệt Nhiễm Sương đối với bọn họ yêu cầu nghiêm khắc  một chút, nhưng là dù sao cũng bồi dưỡng  bọn họ nhiều năm như vậy, năm đó nếu không phải có Nguyệt Nhiễm Sương, cũng không thể có bọn họ như ngày hôm nay.

Còn nhớ rõ thời điểm năm đó mới gặp nghĩa phụ, bộ dáng hắn bất quá mới ba mươi tuổi, chỉ mười năm thời gian, nghĩa phụ thế nhưng già nua  nhiều như vậy. Cùng bộ dáng trước kia quả thực là giống như hai người. Cũng không biết nghĩa phụ bị quái bệnh gì. Có thể khiến thân mình nghĩa phụ vốn võ công trác tuyệt hại thành bộ dáng như hiện nay.

Nguyệt Vũ Hiên từng cùng nàng nói qua, xem bệnh trạng của nghĩa phụ, giống như không phải nhiễm bệnh, mà là trúng độc. Nhưng Nguyệt Ảnh lâu tiên đan linh dược gì mà chẳng có, làm sao có thể độc dược mà Nguyệt Ảnh lâu không giải được đâu.

“Oản Oản, kỳ thật trong lòng nghĩa phụ rất thương ngươi, ngày mai ngươi hảo hảo khuyên nhủ hắn đi.” Trong con ngươi thu thủy của Nguyệt Hiểu Hiểu hiện lên  một tia giãy dụa, lôi kéo tay Nguyệt Oản Oản nói.

Mâu trung Nguyệt Oản Oản lộ ra vài phần nghi ngờ, khóe miệng vẽ ra một mạt tươi cười tự giễu: “Nghĩa phụ, thương ta?”

Nàng nhớ rõ Nguyệt Nhiễm Sương đối với nàng vẫn đều là lạnh như băng, nàng cũng vẫn nhớ rõ lời hắn nói nàng: “Cốt cách kì lạ, có thể để cho ta sử dụng.”

Ở hắn trong mắt, nàng bất quá chỉ là một quân cờ, tại sao lại nói là thương nàng?

Có một lần nàng thi hành nhiệm vụ, đối thủ giỏi về dụng độc, nàng nhất thời vô ý, trúng độc, bị kiếm thương vô cùng nghiêm trọng, nhưng Nguyệt Nhiễm Sương chỉ  ném lại một lọ kim sang dược rồi không có liếc mắt nhìn qua nàng một cái.

Chẳng lẽ, đây chính là yêu thương mà Hiểu Hiểu nói? Khóe miệng Oản Oản hiện lên một tia trào phúng.

“Nguyên bản nghĩa phụ là không cho ta nói. Nhưng là, hiện giờ hắn đều như vậy, ta không muốn ngươi lại hiểu lầm hắn.” Nguyệt Hiểu Hiểu nhìn biểu tình trào phúng rõ ràng không tin của Oản Oản, mâu trung lộ ra mâu thuẫn, có chút ấp úng, cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí nói, “Lần đó thời điểm ngươi bị kiếm thương, là nghĩa phụ tự mình trị liệu cho ngươi, còn cho ngươi dùng tiên dược, chiếu cố ngươi.”

Oản Oản trầm mặc, không nói lời nào.

“Còn có, Oản Oản, ngươi còn nhớ rõ, có một lần ngươi phạm sai lầm, nghĩa phụ phạt ngươi quỳ ở vũ lý một ngày một đêm sao?”

“Làm sao có thể không nhớ rõ. Lần đó ít nhiều có ngươi cùng Hiên Hiên chiếu cố, bằng không ta đã đi đời nhà ma.” Nguyệt Oản Oản gợi lên một mạt tươi cười, làm như chẳng hề để ý nói, nhưng trong mắt vẫn là không khỏi có vài phần cô đơn.

“Kỳ thật, ba ngày ba đêm kia, canh giữ ở bên cạnh chiếu cố ngươi, không phải ta cùng Vũ Hiên, mà là nghĩa phụ.” Nguyệt Hiểu Hiểu biết trong lòng  Nguyệt Oản Oản đối với nghĩa phụ vẫn còn khúc mắc, có lẽ là, do lúc nàng quá nhỏ liền biết được nhiều lắm.

Có lẽ nàng phải giúp Oản Oản mở ra khúc mắc này.

Nguyệt Oản Oản nghe xong lời nới của Nguyệt Hiểu Hiểu, trái tim giống như hung hăng gõ  một cái, có phần khó chịu, có phần phiếm đau, cái mũi cũng hơi đau nhức. Lạnh như băng trong mắt chậm rãi tan rã, giữa hoảng hốt, hồi ức hiện lên rất nhiều trong đêm tối, chính mình sợ hãi. Nếu không phải thân ảnh mông lung kia, chính mình chỉ sợ không thể vượt qua.

Nàng vẫn nghĩ, đó chỉ là ảo giác của mình, không nghĩ, đúng là —— nghĩa phụ.

“Vậy vì sao ngươi không sớm một chút nói cho ta biết?” Thanh âm hờ hững, nhưng cất giấu một tia run rẩy.

Hiểu Hiểu bất đắc dĩ: “Không phải ta không muốn nói, mà là nghĩa phụ không cho ta nói.”

Khó hiểu, “Vì cái gì?”

“Oản Oản, không phải ngươi một lòng muốn báo thù sao? Có quá nhiều tình cảm ràng buộc, không tốt.” Hiểu Hiểu ảm đạm, Oản Oản, ta hy vọng ngươi có thể vì chính mình mà sống a.

Trái tim đột nhiên được lấp đày, nhưng lại nhịn không được thở dài, nhiều năm như vậy, nàng một chút cũng không hiểu dụng tâm của nghĩa phụ.

Đột nhiên, rất muốn, nhìn xem nghĩa phụ.

Tính tình Nguyệt Nhiễm Sương xưa nay lạnh lùng. Nguyệt Oản Oản, nguyệt Hiểu Hiểu cùng Nguyệt Vũ Hiên, tuy rằng trên danh nghĩa cùng hắn là phụ tử, khả kỳ thật ở trong lòng bọn họ, Nguyệt Nhiễm Sương chính là một chủ tử cao cao tại thượng, mà không phải nghĩa phụ huyết nhục tương liên. Nhưng là, bọn họ lại không biết, những năm gần đây, bọn họ vẫn nghĩ Nguyệt Nhiễm Sương vô tình, nhưng hắn vẫn phương thức của hắn yêu thương bọn họ.

Nhìn như vô tình cùng lãnh khốc, kỳ thật là vì huấn luyện bọn họ. Nếu không có huấn luyện tàn khốc lúc trước, chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ không có bọn họ hiện giờ.

Nguyệt Oản Oản cùng Nguyệt Hiểu Hiểu không tiếng động nhìn nhau, hai trong đôi mắt của họ đều hiện lên nhè nhẹ cảm động, hai người một lòng đi đến Ngân Nguyệt các, các nàng muốn tìm Nguyệt Vũ Hiên hảo hảo thương lượng chuyện này.

Thời điểm đến Ngân Nguyệt các, Nguyệt Vũ Hiên đang đứng trước một bức tranh, thấy Nguyệt Hiểu Giểu cùng Nguyệt Oản Oản đến đây, lập tức vội vàng đem bức tranh thu lại, mà Nguyệt Oản Oản cùng Nguyệt Hiểu Hiểu vội vả muốn hỏi Nguyệt Vũ Hiên vấn đề, cũng không có để ý nhiều như vậy.

“Hiên Hiên. Ngươi không biết, kỳ thật nghĩa phụ đối với chúng ta rất tốt, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp cứu nghĩa phụ a.” Nguyệt Hiểu Hiểu giống như con bạch tuộc tám chân dính trên cánh tay Nguyệt Vũ Hiên.

“Hiểu Hiểu mỹ nhân. Ta đương nhiên muốn cứu nghĩa phụ. Nhưng ngươi đừng đã quên, một thân y thuật của ta đều là do nghĩa phụ truyền thụ. Hắn cũng đã thúc thủ vô sách ( bó tay không biện pháp), ta còn có biện pháp nào, hơn nữa nghĩa phụ căn bản không cho ta bắt mạch a.” Nguyệt Vũ Hiên cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, Tâm tư Nguyệt Nhiễm Sương với bọn họ, Nguyệt Hiểu Hiểu cùng Nguyệt Oản Oản không biết, nhưng hắn từ nhỏ đã hiểu được.

“Không cho bắt mạch cũng phải bắt mạch cho hắn.” Mâu trung Nguyệt Oản Oản hiện lên một tia kiên định.

Từ trước nàng đối với Nguyệt Nhiễm Sương là sợ hãi kính sợ, ngày thường trừ bỏ lúc Nguyệt Nhiễm Sương giao nhiệm vụ cho bọn hắn, còn không bọn họ cơ hồ đều sẽ không chủ động đi tìm Nguyệt Nhiễm Sương, nhưng nếu giờ đã biết, nghiã phụ cho tới nay vẫn nghĩ vô tình, kỳ thật đối với bọn hắn giống như nhi tử thân sinh, bọn họ sao có thể làm như không thấy.

“Ân, mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải cứu nghĩa phụ.” Nguyệt Hiểu Hiểu cũng là kiên định gật đầu, nàng rất thẳng tính, trước kia ở trước mặt Nguyệt Oản Oản cùng Nguyệt Vũ Hiên thường giận quá mà trộm mắng Nguyệt Nhiễm Sương, hiện giờ nhớ đến thật sự cảm thấy áy náy vạn phần.

“Các ngươi tới làm cái gì?” Sắc mặt Nguyệt Nhiễm Sương có chút tái nhợt, hắn không mang mặt nạ Thanh Đồng, thoạt nhìn chỉ là một nam tử trung niên văn nhã, ai có thể biết hắn chính là lâu chủ Nguyệt Ảnh lâu, kinh tài tuyệt diễm, được người trong giang hồ sùng bái cùng sợ hãi Nguyệt Nhiễm Sương đâu.

“Nghĩa phụ, ta muốn vì người mà xem mạch.” Nguyệt Vũ Hiên nhìn thấy sắc mặt xám trắng của Nguyệt Nhiễm Sương, biết chứng bệnh của Nguyệt Nhiễm Sương nhất định lại tăng thêm, nếu không tìm được phương pháp trị liệu thích hợp, chỉ sợ sẽ buông tay nhân gian.

“Ta đã nói với ngươi, không cần.” Thần sắc Nguyệt Nhiễm Sương trước sau như một vẫn lạnh lùng, trong giọng nói mang theo một tia không hờn giận, quét qua ba người bọn họ một cái, cái liếc mắt kia mang theo vài phần lợi hại, khiến cho ba người bọn họ lâm vào run sợ.

“Nghĩa phụ, ngài để cho Hiên Hiên nhìn xem đi, chúng ta đều thực lo lắng cho người.” Nguyệt Hiểu Hiểu cố lấy dũng khí nói với Nguyệt Nhiễm Sương.  Vừa rồi Nguyệt Nhiễm Sương liếc mắt một cái, đã muốn biểu lộ hắn không vui, bình thường  ba người bọn họ đã sớm thức thời đích ly khai, nhưng là hôm nay, bọn họ lại phá lệ kiên trì.

Nghĩa phụ, đến tột cùng vì cái gì?
Bình Luận (0)
Comment