Trọng Sinh Độc Sủng Kiều Thê

Chương 5

Trên đường phố rộng lớn náo nhiệt, hai bên đầy người, xa hoa thứ gì cũng có. Tửu lầu lớn, quán trọ nổi tiếng, những cửa hàng lớn nhỏ, điều người ra vào đông nghẹt. Đây chính là kinh thành Đại Tần, rộng lớn đi mãi không hết.

Giữa một quầy hàng bán đầy trang sức đủ kiều, trong thật rực rỡ. Ông chủ đứng ở đó, mất kiên nhẫn nhìn người đang không ngừng cầm cái này xem, cầm cái kia coi, chọn cả một buổi mà vẫn chưa mua cái nào.

"Nè cô nương, cô đã chọn được cái nào chưa?"

Cô gái ngước lên nhìn ông chủ, trên tay vẫn cầm cây trâm bằng gỗ, nhìn cây trâm bản thân đang cầm rồi lại nhìn cây trâm khác mới để xuống, lộ vẻ đầy rối rắm.

"Ừm chưa, để ta xem lại một lần nữa" Nói xong, cô gái tiếp tục cúi đầu xem xét những thứ khác.

Lông mày ông chủ thoáng giật vài cái. Lại chọn nữa! Cô nương à, cô đã xem cả buổi rồi! Ông già đây mới mở hàng, sao lại đụng trúng vị khách khó khăn như vậy chứ?

Tôn Ngọc Nhi nhìn một lượt những thứ mình thích, phân vân một hồi, quyết định lấy một cái vòng ngọc đưa cho ông chủ.

Mấy nha đinh ở đằng sau thấy vậy, vẻ mặt đều cùng lúc hiện vẻ mất kiên nhẫn. Đứng chọn trâm cài lâu như vậy, tới cuối cùng lại mua vòng ngọc, Vị tiểu thư này đúng là rảnh rỗi.

Chỉ khổ cho bọn họ, đi theo suốt cả ngày không nghỉ, mà Tôn tiểu thư trước mắt lại y như là thân đồng da sắt, gần như là đi hết khắp ngã đường, chỗ nào cũng không bỏ qua, mà không hề biết mệt.

Đi nhiều vậy mà lại không mua được thứ gì, ngắm cái này, nhìn cái kia, lại xem thứ khác, cửa hàng khắp đường phố đều sắp bị đi thăm hết rồi.

Đúng là làm nô tài cũng không phải dể!

"Ông chủ tổng cộng là bao nhiêu?"

"mười lượng bạc" Ông chủ cửa hàng khoát tay nói giá ra, thật ra vốn chỉ có hai lượng bạc, nhưng lại nghĩ cả buổi hôm nay bị làm phiền ít khách đến như vậy, đều là lỗi của cô gái này. Tăng giá lên cũng chẳng có gì sai.

"Cái gì? Mười lượng bạc?" Tôn Ngọc Nhi bị làm cho kinh ngạc mà hét lớn: "Sao ông không đi ăn cướp đi"

Mười lượng! Số tiền đó có thể mua đến mấy chục cái bánh bao để ăn đó!

"Hừm. Mười lượng, không đổi giá, muốn mua hay không? Không muốn thì đi chỗ khác, đừng làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của ta" Hắn chịu đứng đây cả ngày lâu như vậy, giới thiệu biết bao nhiêu đồ đẹp, vậy mà tiểu nha đầu này lại không chịu để ý. Cứ kèo cò đủ thứ.

Hắn thật hết chịu nổi rồi!

Nhưng Tôn Ngọc Nhi nàng, cũng không phải là người dể đuổi đi như vậy, khó khăn chọn lâu như vậy, mới vừa ý một món, sao có thể bỏ đi tay không được chứ.

Tuyệt đối không được!

Giật lấy cái vòng trên tay ông chủ quầy, quan sát một lúc, bĩu môi trả lại cái vòng cho ông ta: "Ta thấy cái vòng ngọc này, giá cao nhất cũng chỉ có hai, ba lượng, sao có thể bán đến mười lượng. Ta thấy là ông cố tình ra giá cao lừa khách" Nàng mới không tin, một chiếc vòng bán ngoài đường mà lại bán đến mười lượng.

Hắn bị Tôn Ngọc Nhi nói đến mất tức đến mặt xanh cả lên, cảm thấy như đang bị sỉ nhục nhân cách.

"Ta không cần biết, mười lượng là mười lượng, không thay đổi, đừng có ở đây nói nhiều" Quát lên một tiếng thật lớn, mắt hắn trừng thật to, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.

Nhìn hắn bây giờ giống như là thổ phỉ chứ người dân bán buôn gì!

Tôn Ngọc Nhi hai tay chống nạnh cũng không chịu yếu thế: "Ta nói này ông chủ, ông đừng có mà quá đáng, giá cao như vậy bộ đồ ông bán làm bằng từ vàng à?"

"Dù đồ của ta không phải vàng thì cũng là giá mười lượng, không muốn mua thì biến" Đúng là con nha đầu miệng còn vắt sữa mà muốn đấu với hắn ư? Đúng là nằm mơ.

Nếu như người mua hàng của hắn là một thiên kim nhà nào đó, thì hắn nhất định sẽ cung kính tiếp đãi, dù bắt hắn đứng cả buổi, thì cũng cam tâm mà làm.

Nhưng con tiểu oa nhi này ăn mặc này hết sức tầm thường không hề đáng giá, ăn nói lại thô lỗ có chỗ nào giống tiểu thư lễ nghĩa? Mấy tên theo hầu đằng sau, thái độ rất vô tâm, nhìn như thế nào cũng không giống theo hầu chủ tử mà ngược lại, giống như là đi theo cho có lệ.

Hắn cần gì phải sợ một con bé còn chưa lớn chứ!

"Ông!" Tôn Ngọc Nhi tức giận, đang muốn cãi lại thì lại có một đôi tay trắng nõn đưa ra, cầm khối bạc đến trước mặt ông chủ.

"Ta sẽ mua cái vòng thay vị cô nương này" Tiếng nói êm dịu vang lên, như tiếng chuông bạc đêm khuya, ngọt dịu như dòng nước không gợn sống chảy vào lòng người khác. Có thể thấy được người phát ra được giọng điệu nghe rung động như thế này, thì phải là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Tôn Ngọc Nhi cũng bị thu hút bèn quay đầu lại nhìn, khi thấy người vừa lên tiếng thì không khỏi kinh động tâm phách. Mắt nàng không kìm chế mà phát sáng.

Người này thật đẹp! Trên thế gian có cô gái xinh đẹp như vậy sao? Có thể đem so với tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc đó!

*Tứ đại mỹ nhân Trung Quốc là nói đến bốn vị mỹ nhân có sắc đẹp hơn người ở mỗi thời vương triều khác nhau, trong đó có. Tây thi của nước nước Ngô, Vương Chiêu Quân của nhà Hán, Điêu Thyền của thời Tam Quốc là nhân vật của cuốn sách Tam Quốc diễn nghĩa được lưu truyền thời xưa, và cuối cùng là Dương quý phi nhà Đường.*

Ngắm nhìn người có thể nói là tiên nữ giáng trần. Tôn Ngọc Nhi kích động không thôi. Nàng sống đến mười chín năm nay mà chưa từng thấy người nào đẹp như vậy!

Ánh mắt đen tuyền trong suốt như gương hồ, có thể thấy được bản thân mình trong đó, gương mặt cân đối trắng hồng mền mại, mày liễu cong, môi hồng nhạt đang khẽ mở như cánh hoa sen khiến người khác muốn sờ thử. Bạch y trên người bay theo gió, làn váy trắng tinh như đám mây, trong phiêu dật vô cùng. Tóc dài lại như thác nước, mượt mà trơn bóng. Nàng như là vị thần từ trên trời, khí chất cao ngạo mà lạnh lùng lại có chút thần bí, giống như chỉ có thể nhìn từ xa, như thế nào cũng không vớ tới. Còn dung mạo như được vẽ từ tranh ra trong thật hư ảo, như chỉ cần một chút sơ ý là sẽ làm cái đẹp trước mắt đây mà biến mất.

Đây rõ là một tuyệt sắc giai nhân, làm kinh động lòng người!

Ngay cả ông chủ bán hàng với đám nha dịch đều đứng hình tại chỗ, miệng mở to gần như là có thể nhét một quả trứng gà vào.

Người đi đường xung quanh lâu lâu cũng đứng một hồi mà xem, mỹ nhân đẹp như vậy xuất hiện, làm sao không làm người khác tò mò đây?

"Tiểu thư muốn thay vị cô nương này mua cái vòng này sao?" Ông chủ khó khăn lắm mới mở miệng được, vẫn nhìn chăm chú vào "Tiên nữ" mà không chớp mắt.

Tôn Ngọc Nhi sau khi ngắm người đẹp xong, nghe ông chủ nói vậy mà bực mình bĩu môi. Lúc nãy thì gọi nàng là cô nương, bây giờ gặp người khác lại xưng hô là tiểu thư, đúng cái đồ ba phải.

Tôn Ngọc Nhi đang suy nghĩ mà không hề hay biết, những biểu cảm của nàng đều bị người bên cạnh thu vào trong mắt. Khóe môi ẩn hiện tia cười...

"Nữ tử" nhẹ nhàng lên tiếng, lấy ra thêm bạc nữa: "Đúng vậy, mười lượng ta trả, ông có bán hay không?"

Ơ...Tôn Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn "Nữ tữ" xa lạ mà không hề quen, tự nhiên lại giúp trả tiền. Nàng hình như là không quen với người đẹp này!

Muốn ngăn cản, còn chưa kịp nói thì ông chủ đã nhanh tay hơn, lấy bạc trên tay "Nữ tử" mà bỏ vào tay áo của mình, sau khi lấy tiền xong thì xoa tay, cười đầy nịnh bợ:

"Bán đương nhiên là bán! Tiểu thư đây đúng là tinh mắt, cái vòng đây chính là cẩm thạch mài khắc tinh tế, do thủ công nổi tiếng ở kinh thành làm, rất là quý hiếm..."

"Nữ tử" hoàn toàn làm lơ ông chủ đang nói liên tục không nghỉ, chỉ có nhìn ngắm ai đó.

"Khoan đã!" Tôn Ngọc Nhi cầm tay "Nữ tử" ngăn lại, vẻ mặt nghi ngờ: "Chúng ta không thân, cũng không quen, sao lại giúp ta trả tiền?"

"Ta chỉ là muốn giúp cô nương mua cái vòng này thôi, không có ý gì khác" "Nữ tử" vội vàng giải thích, như sợ sẽ làm cô gái này hiểu lầm.

"Muốn giúp?" Tốt vậy sao? Nàng gần như là chưa tin, xưa nay nàng là người hay đa nghi, đối với bất cứ ai cũng rất đề phòng.

"Nữ tử" gật đầu như đinh đóng cột: "Phải, ta từ xa thấy cô nương chọn rất lâu, mới chọn được được thứ để mua, nhưng lại vì giá cả mà tranh cãi với ông chủ. Ta vừa mới nhìn lấy thấy cô nương đây rất đáng thương, nên muốn mua thay để tặng cô" Giọng nói hiện đầy sự tha thiết chân thành. Mắt còn chớp to vô tội nhìn nàng. Tôn Ngọc Nhi nghe xong chỉ thấy lòng nhột đi, như có một chiếc lông vũ đang khều nàng ngứa vậy.

Đứng trước một đóa hoa vô tội đầy thật thà muốn giúp nàng. Tôn Ngọc Nhi không đành lòng nói tiếp. Chỉ có thể gật đầu, xem như là đồng ý.

"Nếu vậy cô nương đồng ý cho ta mua tặng cô?" "Nữ tử" dò xét cẩn thận hỏi, vẫn chưa chắc chắn lắm liệu người ta có đồng ý hay không. Nhưng lại không ai phát hiện "Nữ tử" đang rất khẩn trương khi nhìn Tôn Ngọc Nhi...

"Ừm" Lại một lần nữa gật đầu, nàng còn cách nào khác nữa chứ! Làm sao có thể đành lòng từ chối.

Ánh mắt "Nữ Tử" sáng lên, vui sướng kích động đều hiện rõ trong mắt.

"Thật..." "Nữ tử" đang còn muốn nói tiếp thì từ sau lưng lại có tiếng nói lớn, kèm theo là tiếng động bước chân lớn do người khác tránh đường. Ngay cả Tôn Ngọc Nhi cũng tò mò xem thử.

"Tránh ra! Mau tránh ra! Đừng có cản đường thiếu gia nhà ta" Tiếng quát thật lớn, tiếp theo là tiếng xô đẩy. Đến khi Tôn Ngọc nhìn rõ, thì thấy một tên cao to mặc như là nô tài, đang hùng hổ đi đến mà lớn tiếng với người xung quanh, trong cực kì kiêu căng.

"Ta nói cho các người biết! Các người mà còn không tránh ra, thì công tử nhà ta sẽ cho các người biết tay" Xắn tay áo lên, tên nô tài hung hăng dọa nạt. Thấy tất cả mọi người e dè hoảng sợ, thì hắn hài lòng mỉm cười.

Đằng sau hắn là một hàng người đi theo, ai nấy cũng đều uy mãnh to con, khí thế đáng sợ như vậy thật sự làm người kinh sợ.

Trong lúc này người đi đường, đã có vài người hiếu kỳ tới coi, để xem ai lại có khí thế lớn như vậy!

Giữa hàng người được coi là nô tài, một bóng hình nam nhân xuất hiện, hắn mặc trên người lam y cẩm bào, trên tay áo là đường văn hoa đỏ tươi, đai lưng bạch ngọc khảm kim tuyến phía trên, tóc được búi cao thành hình tròn bằng miếng vải trắng trên đầu, ngũ quan tuấn tú cao quý, mày kiếm thanh nhọn khẽ nhếch lên, đôi mắt dài u hẹp tỏ ra sự ngạo mạn. Hắn tiêu sái mà đi tới, đến trước mặt "Nữ tử" thì dừng bước, khóe môi nở nụ cười như gió xuân.

"Không biết vị cô nương xinh đẹp này, tên là gì?"

Ánh mắt "Nữ tử" tỏ ra sự lạnh nhạt, chẳng lười nhìn người trước mắt: "Tại sao ta phải trả lời ngươi?"

"Nói rất hay! Người đẹp đúng là có cá tính!" Lam y tử ngược lại không tức giận mà còn thích thú vỗ tay, vừa cười khen ngợi.

Mở cây quạt phiến trên tay ra, hắn nhẹ nhàng quạt, động tác vừa phong lưu lại đẹp mắt, làm các cô gái xung quanh đều mặt đỏ e thẹn.

Nhưng "Nữ tử" lại chẳng hèm nhìn hắn, dù chỉ một cái. Tôn Ngọc Nhi nhìn quan sát tên công tử đang không ngừng quạt thì cau mày khó hiểu.

Hắn quạt cái gì? Thời tiết lạnh như vậy mà còn quạt, không sợ chết cống à?

Lam y tử đương nhiên không biết trong lòng Tôn Ngọc Nhi đang nghĩ gì. Hắn chỉ lo chăm chú mà nháy mắt đưa tình với "Nữ tử"

"Cô nương, nàng chỉ cần đi theo ta, bổn đại gia đây nhất định sẽ yêu thương nàng"

"Nữ tử" nhíu mày, nhìn lam y tử, miệng mở ra rồi lại đóng, chỉ dùng vẻ vô cảm nhìn hắn.

Lam y tử thấy "Nữ tử" không trả lời, mất kiên nhẫn không vui: "Nè ta hỏi nàng đấy, sao không trả lời, xem thường lời nói của ta à?" Gấp cây phiến trong tay, lạnh lùng nói tiếp: "Ta nói cho nàng hay, ta ở kinh thành này, người gặp người sợ, ma gặp cũng phải chạy, ta chính là, người người đều kính nể"

Mấy tên nô tài đi theo sau hắn, nghe vậy đều đổ mồ hôi trên trán, công tử à! Người giới thiệu có phải hơi quá không!

Môi Tôn Ngọc Nhi giật giật không ngừng, ma gặp cũng phải sợ? nghe sao giống như hắn là quỷ vậy?

Khóe mắt "Nữ tử" cũng không nhịn được mà co giật vài cái.

"Thế nào sợ chưa?" Lam y tử vui vẻ hiện đầy mặt, trong rất tự hào về hắn.

"Đúng rất sợ! Là sợ lắm luôn" Tôn Ngọc Nhi đi về phía Lam y tử, liếc mắt xem thường nhìn hắn: "Nên ngài mới ức hiếp một cô nương yếu đuối mỏnh manh như vậy?"

Lam y tử đang vui vẻ nghe Tôn Ngọc Nhi nói vậy, bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa là đã té ngã, hắn run rẩy khóe môi.

Yếu đuối mỏng manh?

"Nữ tử" nhìn Tôn Ngọc Nhi, yêu thương tràn ngập mà ngắm nhìn.

Lam y tử đứng vững lại, khẽ ho vào cái, rồi đánh giá Tôn Ngọc Nhi từ trên xuống dưới, sau khi xem xong thì ra vẻ tức giận: "Ở đâu ra tiểu nha đầu chưa lớn thế này? Sao dám xen vào việc của ta, còn không mau tránh ra!"

Tôn Ngọc Nhi bị hắn mắng, lại nhìn bọn nha dịch đi theo nàng, kẻ thì nhìn trên trời, kẻ lại nhìn sang chỗ khác, chính là bộ dáng không muốn giúp đỡ.

Không khỏi lắc đầu thở dài, mấy người này rõ là đi theo giám sát nàng, làm sao có thể ra tay giúp đây?

Nàng cũng không muốn tham gia vào chuyện của người khác, nhưng...thoáng liếc vị "Nữ tử" nàng lại không kìm nén được mà muốn giúp lấy, dù sao vị tỷ tỷ xinh đẹp này đã giúp nàng mua cái vòng, không phải hay sao?

"Ta cũng nói cho ngươi biết, ta cũng rất lợi hại" Tôn Ngọc Nhi hất cằm tự tin nhìn về phía lam y tử.

Hừm. Nàng có đủ cách đối phó với tên này!

"Ngươi cũng rất lợi hại?" Lam y tử cũng đầy tò mò nhìn Tôn Ngọc Nhi.

Tiểu nha đầu này...Chẳng lẽ là nhân vật lớn nào?

Ngay cả "Nữ tử" cũng phải quay sang chờ mong nhìn Tôn Ngọc Nhi.

"Thế ngươi có biết ai là Dương Quá không?"

"Dương Quá? Là ai?" Lam y tử mày nhăn lại nghi ngờ. cái tên này hắn chưa từng nghe qua?

"Ngài ấy chính là người, xứng danh với chức danh cao thủ võ lâm, dù bị mất cánh tay nhưng võ công lại có thể địch cả trăm người"

"Lợi hại vậy sao?" Lam y tử có vẻ rất hiếu kỳ với người này, không nhịn được mà hỏi.

"Đương nhiên, thế ngươi có biết ai là Triển Chiêu không?"

Đến phiên lam tử y ngây ngốc lắc đầu.

Tôn Ngọc hài lòng tiếp tục nói: "Hắn chính là miêu hiệp mặc đỏ y lừng danh khắp cả thiên hạ, được biệt danh là con mèo!" Không thể trách nàng nói bậy được, nàng không có coi Bao Thanh Thiên nhiều, đối với Triển hộ vệ chỉ biết hắn bị người ta gọi là mèo thôi.

"Ta chỉ cần nói một tiếng, là họ sẽ thay ta cho người bài học"

Lam tử y ngơ ngác một lúc, rồi bình tỉnh tức giận: "Chắc chắn là ngươi gạt ta"

"Ngươi không tin?" Tôn Ngọc Nhi cười như không cười nhìn hắn.

"Vậy nếu ta làm ngươi tin thì sao?" Nói rồi, ánh mắt có tia sáng chợt hiện ra. Lam tử y còn đang nghi hoặc thì từ đâu ra thứ gì đó bắn tới, tốc độ nhanh như một cơn gió.

Ngân quang trong mắt "Nữ tử" chợt lóe lên.

Lam y tử nhạy bén phản ứng nhanh, cầm lấy chiếc phiến mở ra, chặn thứ đang bay tới.

"Phốc"

Âm thanh xuyến thấu vang lên, trên cây phiến đã có lỗ tròn to trên thân.

Lam tử y nhìn cây đũa còn đang cắm chặt vao cây quạy trên tay, mắt thoáng trầm xuống, nội lực thật thâm hậu...

Hắn ngước lên nhìn, thì hai người lúc trước đã không thấy đâu cả. Chỉ còn ông chủ đang trốn dưới gầm quầy hàng, còn lại là bọn nha đinh đang ngơ ngác nhìn nhau.

"Để bọn họ chạy mất rồi" Hắn tức giận quăng đi cây quạt, xoay người bỏ đi.

Đám nô tài cũng chạy theo sau, mọi người cũng giải tán đi, trên con đường lại trở nên bình yên như trước.

Tại một góc hiểm tối tăm, lam y tử hắn chấp tay sau lưng, vẻ mặt hắn bây giờ không còn là ngạo mạn háo sắc như lúc nãy nữa mà là sự trầm tĩnh nghiêm túc, bên cạnh hắn là tên nô tài quát ngươi khác hồi nãy, cũng trở nên thay đổi thành vẻ cung kính nhưng đầy khí phách của người lính sa trường.

"Tướng quân, lúc nãy bọn nô tài đóng kịch như vậy, có làm tốt hay không?"

"Các người làm rất tốt" Lưu Bằng gật đầu, tỏ ý như khen ngợi.

Ân Hữu được khen thì ngại ngùng gãi đầu, lại nghĩ điều gì, hắn bèn ngước lên hỏi.

"Chỉ là Vương Gia tại sao muốn chúng ta làm như vậy?"

"Ta cũng rất muốn biết là tại sao!" Lại nghĩ tới chuyện này, hắn không khỏi đau đầu. Vương Gia từ sau khi tỉnh lại trở nên rất kì lạ, hành động càng kì quái hơn.

Hắn thật sự không hiểu sao Vương Gia lại tỉ mỉ sắp xếp kế hoặch này như vậy, chỉ là tiếp cận một tiểu nha đầu?

Nhớ tới chuyện lúc nãy, Lưu Bằng lại lo lắng, nhìn tiểu nha đầu đó còn nhỏ như vậy, lại có cao thủ bên cạnh thì tuyệt đối không tầm thường. Chẳng lẽ vì vậy nên Vương Gia mới muốn tiếp cận nha đầu đó?

Nhưng mà muốn tiếp cận thiếu gì cách, sao lại chọn cách này chứ! Ngài ấy còn hy sinh lớn như vậy...Lại nhớ tới lúc nãy khinh bạc Vương Gia của hắn. Vẻ mặt không khỏi...

"…"
Bình Luận (0)
Comment