Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 102

[Xác nhận cấp bậc tinh thần lực trên 3S]
[Xác nhận mức độ cận chiến biến dị cấp D]
[Đang phân tích hướng biến dị......]
[Đang phân tích hướng biến dị......]

 

Con tinh thú cấp D biến dị bị ép ra ngoài lớp lá chắn phòng ngự của hành tinh trú đóng. Hàng loạt chiến hạm không người lái vây quanh như bầy ong, từng bước dồn nó rời xa lớp lá chắn, kéo giãn khoảng cách để ngăn nó gây thêm tổn hại.

 

Trì Diệu ngồi trên một chiến hạm tốc độ cao cỡ nhỏ, vừa quan sát tinh thú, vừa nắm toàn cục.

 

Chỉ chốc lát, giọng vị thượng tướng lo lắng vang lên qua thiết bị liên lạc: "Điện hạ, không ổn! Con tinh thú này quá mạnh, khoảng cách với lá chắn vẫn còn quá gần."

 

"Chúng tôi phóng chiến hạm không người lái ra nhanh bao nhiêu, nó phá hủy bấy nhiêu, tốc độ không thể bù lại được."

 

"Khoảng cách này cũng không đủ để chiến hạm hộ vệ mở lá chắn chiến đấu cách ly, mà lớp lá chắn phòng ngự lại gần thế, hệ thống pháo hạt năng lượng căn bản không thể khai hỏa!"

 

Dùng pháo hạt năng lượng cường độ cao để trì hoãn nó rất dễ dẫn đến việc bắn trúng lá chắn phòng ngự, tạo ra vết rách khiến tinh thú có thể xuyên qua.

 

Điều đáng lo nhất chính là hướng biến dị của con tinh thú này đến giờ vẫn chưa xác định được. Nếu lớp lá chắn phòng ngự mất hiệu lực, mà Thời Tinh còn đang ở ngay trên hành tinh trú đóng, giả như con tinh thú này lại vừa khéo sở hữu năng lực không gian, trực tiếp phá vỡ phòng tuyến rồi lao thẳng về phía cậu, hậu quả ấy thực sự không dám tưởng tượng.

 

Trì Diệu trầm giọng: "Còn cầm chân được bao lâu nữa?"

 

Phía bên kia ước lượng rồi đáp: "Nhiều nhất mười phút."

 

Trì Diệu: "Đủ rồi."

 

Anh lập tức mở kênh liên lạc của đội Thời Tinh phụ trách, hỏi: "Con tinh thú cấp SS biến dị đã vào khu vực chỉ định chưa?"

 

Phí Sở báo cáo: "Vừa tới, đang ở lưng chừng không trung, chuẩn bị bắt đầu thử nghiệm đội hình."

 

Trì Diệu tiếp tục ra lệnh: "Các đội hạm khác, báo tọa độ của hai con tinh thú còn lại."

 

Ngay sau đó, tin tức được truyền đến: một con cấp S và một con cấp SS chưa biến dị đã đồng loạt tiến vào trong lá chắn, xâm nhập tầng khí quyển hành tinh.

 

Hai điểm tọa độ được nhanh chóng báo lên.

 

Trì Diệu nhìn qua, xác nhận chúng không nằm trong phạm vi lá chắn khu vực, liền hạ lệnh:
"Mở lá chắn nội bộ khu vực nơi Thời Tinh đang ở, chặn ngăn cách tinh thú."

 

[Đã rõ!]

 

[Kích hoạt lá chắn phòng ngự khu vực trong lòng tinh cầu]

 

[Đếm ngược, 10... 9...]

 

Cảm nhận được dao động năng lượng, Thời Tinh ngẩng đầu nhìn lên, là tầng lá chắn thứ hai đang từ từ mở ra.

 

Khác với lớp ngoài cùng bao phủ cả tinh cầu, tầng lá chắn này nằm ngay dưới lớp phòng ngự chính, chỉ giới hạn trong một khu vực nhất định trên bề mặt hành tinh.

 

Loại lá chắn nội bộ này tối đa có thể chia tách thành 16 phần nhỏ, cắt đều toàn bộ không gian bề mặt hành tinh.

 

Hiện tại, phần đang mở ra chính là một trong số đó. Nó vừa ngăn chặn tinh thú biến dị cấp SS vượt rào, vừa tách biệt hai con tinh thú khác bên ngoài không cho tiếp ứng, đồng thời tạo ra một trường huấn luyện khép kín lý tưởng.

 

Thời Tinh khẽ nói: "Xong rồi."

 

Giọng cậu vang lên gần như trùng khớp với tiếng thông báo điện tử: [Lá chắn phòng ngự khu vực đã hoàn tất].

 

Ngay sau đó, giọng Trì Diệu truyền đến bên tai: "Chỉ có thể bảo đảm cho các em một tiếng đồng hồ, cẩn thận."

 

Trong kênh liên lạc cá nhân, chỉ có hai người. Thời Tinh đáp: "Điện hạ, ngài cũng phải cẩn thận."

 

Lời vừa dứt, trong chiến hạm của Trì Diệu lập tức vang lên báo cáo dồn dập: "Điện hạ, tinh thú cấp D lại áp sát lá chắn! Gần một phần bốn số máy bay không người lái đã bị phá hủy!"

 

Việc tiếp tục phái thêm máy bay không người lái không phải là không thể, nhưng mức độ tổn thất quá lớn, khiến vị thượng tướng lo ngại sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch phòng ngự về sau.

 

Điều này, Trì Diệu dĩ nhiên cũng hiểu rõ.

 

Kênh liên lạc im phăng phắc, không có bất kỳ phản hồi nào. Vừa mới báo cáo xong, đội chiến hạm không người lái vẫn trật tự tiếp tục phóng pháo năng lượng và chùm năng lượng. Một lần nổ nữa vang lên, thêm vài chiến hạm bị phá hủy, máy bay trinh sát lại tiếp tục bị nhiễu, không sao phân tích được hướng biến dị.

 

Ngay lúc vị thượng tướng chuẩn bị báo cáo thêm lần nữa, giọng Trì Diệu rốt cuộc vang lên: "Đánh dấu vị trí hộ vệ chiến hạm lên bản đồ hình ảnh không gian 3 chiều."

 

"Rõ!"

 

Chỉ trong chớp mắt, bản đồ chia sẻ liền đỏ rực một mảng.

 

Ngón tay Trì Diệu lướt trên bản đồ, xác định vị trí rồi hạ lệnh: "Hộ vệ chiến hạm nạp năng lượng, bắt đầu dựng lá chắn cách ly."

 

[Bắt đầu dựng lá chắn cách ly]

 

[Đang dựng...]

 

Vị thượng tướng còn chưa kịp kinh ngạc, mệnh lệnh đã được thực thi ngay tức khắc.

 

Không đợi hắn ta mở miệng, một áp lực tinh thần khổng lồ bỗng tỏa ra như thủy triều, ngay cả trong soái hạm cũng cảm nhận được dao động mãnh liệt.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, con tinh thú biến dị cùng với mấy chiến hạm liền bị sức mạnh tinh thần ấy hung hãn quét văng ra ngoài.

 

Trì Diệu đã ra tay.

 

[Lá chắn cách ly dựng xong]

 

Hắn liền liền mạch ra lệnh: "Pháo hạt năng lượng cao, nạp năng lượng. Đồng thời điều chỉnh góc độ, khóa lại tọa độ lần nữa."

 

Trong vũ trụ, con tinh thú vừa mới ổn định lại thân hình, thì pháo năng lượng cao đã hoàn tất nạp năng lượng. Làn dòng hạt năng lượng khổng lồ trong mắt nó hóa thành một vệt sáng trắng lóa, chưa kịp né tránh đã bị nuốt trọn.

 

Không biết từ lúc nào, chiến hạm của Trì Diệu đã vượt lên, đứng ở hàng tiên phong trước tất cả các chiến hạm khác.

 

Thu hồi tinh thần lực, hắn hỏi: "Khoảng cách hiện tại đủ để kìm hãm, khống chế con tinh thú này chưa?"

 

Vị thượng tướng chỉ huy chiến hạm lúc này mới ý thức được câu hỏi nhắm vào mình, vội vàng liên tiếp đáp "được, được!".

 

Chỉ giây lát sau, chiến hạm của Trì Diệu lùi về, trở lại vị trí chỉ huy hậu phương.

 

Khi con tinh thú cấp D thoát khỏi làn dòng hạt năng lượng cao, đập vào nó ngay lập tức là hai tầng lá chắn kiên cố cùng hàng loạt nòng pháo năng lượng cao đã chuẩn bị sẵn, chuyên biệt để đối phó nó.

 

Tinh thú gầm rống, không phát ra tiếng nhưng năng lượng chấn động dữ dội.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, một lần nạp năng lượng khác cũng vừa hoàn tất, chùm hạt năng lượng cao lại tiếp tục được khai hỏa.

 

Dưới mặt đất, đội ngũ do Thời Tinh chỉ huy chia thành ba nhóm theo cơ cấu vốn có.

 

Đội của Trung tướng Đàm Giác phụ trách điều khiển chiến hạm phòng ngự, lo việc che chắn và yểm trợ khi rút lui.

 

Đội của trung tướng Ứng Canh phụ trách chiến hạm và cơ giáp, đảm nhận tấn công.

 

Còn lại là đội của thượng tướng Phí Sở, cũng là những người gắn bó với Thời Tinh lâu nhất, phối hợp ăn ý nhất.

 

Tinh thú cấp SS biến dị cấp C bị Thời Tinh đẩy bật ra ngoài, màn chắn phòng ngự tầng trong của vòng chắn đồng thời mở ra, như một mái vòm khổng lồ, nhốt cả tinh thú lẫn đội ngũ do Thời Tinh dẫn dắt vào trong. Những tinh thú khác không thể tiến vào, mà con bị nhốt bên trong, e rằng hôm nay cũng khó lòng thoát ra.

 

Con tinh thú cấp S vốn đã trọng thương rơi xuống đất, lập tức bị tiểu đội nghe lệnh khống chế chặt chẽ.

 

Hạng Phi hỏi: "Có cần giết nó không?"

 

Nhĩ Nhã lắc đầu: "Không cần. Giữa quần thể tinh thú với nhau luôn có cảm ứng, hoặc là không giết, đã giết thì phải giết sạch toàn bộ."

 

Thời Tinh quyết đoán: "Vậy tạm thời cứ khống chế. Nó bị thương nặng, trong thời gian ngắn sẽ không thể hồi phục."

 

Hạng Phi lập tức thi hành mệnh lệnh.

 

Thời Tinh lại hỏi: "Chiến hạm phòng ngự bố trí xong chưa?"

 

Đàm Giác báo cáo: "Đã điều chỉnh xong theo tọa độ của tinh thú, có thể dựng tổng cộng ba tầng lá chắn. Hiện tại, chiến hạm nơi tiểu điện hạ đang ở nằm trong phạm vi bảo hộ của tầng lá chắn thứ hai."

 

Nhĩ Nhã không nói thêm gì, trao trả quyền chỉ huy lại cho Thời Tinh.

 

Trong quá trình huấn luyện thường ngày, cô cũng chỉ phụ trách đưa ra phương án và đội hình tác chiến. Ba đội này từ trước đến nay vẫn do Thời Tinh chỉ huy. Nếu Thời Tinh gặp sự cố, Phí Sở hoặc Ứng Canh mới sẽ thay thế. Phần mình, cô chỉ ghi lại dữ liệu rồi đề xuất hướng cải thiện.

 

Dưới mặt đất còn một số đội ngũ, theo lệnh của Thời Tinh, tầng lá chắn thấp nhất cùng tầng đang tạm thời giam giữ tinh thú mạnh nhất đều được mở ra.

 

Tầng lá chắn thứ hai thì được điều chỉnh, đặt ngay dưới chân bọn họ.

 

Thời Tinh bất ngờ nói: "Trước khi bố trí đội hình phòng ngự, thừa lúc thể lực tinh thú vẫn chưa bị tiêu hao, hãy thử kiểm tra cường độ lá chắn của tôi trước đã."

 

Nhĩ Nhã suy nghĩ một lát rồi gật đầu, giơ tay ra hiệu "xin mời".

 

Động tác ấy có nghĩa là toàn bộ quyền quyết định đều giao cho Thời Tinh, còn cô chỉ đứng ngoài quan sát.

 

"Mở vòm chắn."

 

Từ trên cao, chiến hạm tốc hành mở ra, thân ảnh Thời Tinh hiện rõ giữa không trung. Khi ánh mắt cậu chạm vào con tinh thú cấp SS, nó lập tức lao thẳng về phía cậu.

 

Đáng tiếc, nó bị lá chắn do chiến hạm phòng ngự dựng lên cản lại. Một luồng xung kích năng lượng bùng nổ, nhưng tinh thú vẫn bị chặn đứng.

 

"Chị Nhĩ Nhã, chị đổi sang một chiến hạm khác đi. Lát nữa truy đuổi kịch liệt, e chị sẽ chóng mặt mất."

 

Nhĩ Nhã giơ tay làm ký hiệu OK. Ngay bên cạnh, chiến hạm của Phù Thanh tiến đến, cô nhanh chóng chuyển sang đó.

 

Chiến hạm nơi Phí Sở đang điều khiển cũng đồng loạt mở mái vòm. Kiểu chiến hạm tốc hành này dựa vào tinh thần lực để điều khiển, chỉ có thể chở được 23 người. Giống như Thời Tinh, mọi người đều gắn thiết bị nối trực tiếp sau tai. Mẫu chiến hạm này thiết kế hoàn toàn để hỗ trợ tác chiến trên không bằng tinh thần lực, không mang khả năng công kích, chỉ có thể bị động bảo vệ người trong khoang tối đa ba lần khi gặp bùng phát năng lượng.

 

Nhìn con tinh thú bị chặn ngoài màn chắn, Thời Tinh hít sâu một hơi.

 

Chỉ chốc lát, một lớp lá chắn từ đỉnh đầu cậu lan ra, tức khắc mở rộng bao trùm toàn bộ các tiểu đội đang chờ lệnh trong không trung.

 

Lớp chắn kéo dài đến mức không thấy đâu là ranh giới.

 

Khi nó hoàn toàn phủ kín, Thời Tinh lại hít một hơi thật sâu, đẩy hai tay về phía trước.

 

Lá chắn liền theo động tác ấy mà dâng lên, áp thẳng về phía tinh thú.

 

Thời Tinh ra lệnh: "Thu hồi lá chắn ngăn tinh thú lại."

 

Ngay khoảnh khắc lá chắn hợp lực do chiến hạm phòng ngự dựng lên được rút lại, màn chắn của Thời Tinh lập tức thay thế.

 

Dao động năng lượng khiến con tinh thú cảm nhận được hơi thở từ Thời Tinh, nó lại lần nữa điên cuồng lao vào màn chắn.

 

Trong tốc độ cao, hàng chục cú va chạm diễn ra chỉ trong chớp mắt. Thời Tinh vẫn không cắt đứt liên kết với màn chắn, cậu cảm nhận rõ luồng năng lượng hủy diệt còn dữ dội hơn cả lúc huấn luyện đang điên cuồng nện xuống. Để chống đỡ, cậu buộc phải liên tục rút thêm tinh thần lực bổ sung, duy trì sự ổn định cho màn chắn.

 

Trong tai nghe, giọng Phù Thanh vang lên: "Nó đã cảm nhận được tinh thần lực rò rỉ của cậu rồi."

 

Thời Tinh bình thản đáp: "Chuyện bình thường."

 

Điều này, Nhĩ Nhã trước đó đã không ít lần nhắc nhở.

 

Cũng chính vì thế mà cô luôn thúc giục Thời Tinh hấp thu thú hạch, muốn cậu nhanh chóng vượt qua thời kỳ trưởng thành.

 

Bởi càng tiến gần đến giai đoạn cuối, luồng tinh thần lực rò rỉ không thể kiểm soát của người Lam Tinh lại càng mạnh mẽ, càng hấp dẫn tinh thú.

 

Mà Thời Tinh lại ở cấp bậc quá cao, Nhĩ Nhã và Trì Diệu đều không muốn kéo dài, họ mong cậu có thể bứt phá giai đoạn này càng sớm càng tốt.

 

Sau hàng chục lần va chạm, màn chắn của Thời Tinh vẫn kiên cố như cũ. Những đợt xung kích dữ dội tạo thành một làn sương năng lượng hỗn tạp, hiện rõ trong tầm nhìn thiên phú của cậu.

 

Nhĩ Nhã liếc nhìn thời gian. Dưới loại công kích này, Thời Tinh đã trụ được hơn mười phút, thật sự là rất lâu rồi.

 

Khoảng thời gian ấy, đủ để quân đội kịp tái tổ chức và phát động hai đợt tấn công.

 

Nhìn sang gương mặt Thời Tinh, không hề thấy chút mệt mỏi nào, sau nửa năm huấn luyện, Nhĩ Nhã bất giác cảm thấy an lòng.

 

Dĩ nhiên, Thời Tinh cũng không phải ngay từ đầu đã mạnh mẽ đến vậy.

 

Lần đầu tiên chống đỡ trước công kích của các sĩ quan, màn chắn của cậu chỉ duy trì được vài phút.

 

Còn bây giờ, đã hoàn toàn không thể so sánh nữa rồi.

 

Nhĩ Nhã khẳng định: "Được rồi, với cấp bậc hiện tại, lá chắn của em chống lại tinh thú biến dị cấp SS đã thừa sức."

 

Thời Tinh đáp: "Tinh thần lực của em mới tiêu hao chưa đến một nửa, vẫn nên kiểm tra theo thời lượng nửa trận thì hơn."

 

Nhĩ Nhã suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được."

 

Cuối cùng, Thời Tinh chủ động thu hồi lá chắn ở phút thứ mười lăm. Dù ngắn hơn mức trung bình hai mươi phút khi huấn luyện, nhưng vẫn là một thành tích rất xuất sắc. Bởi khác với lúc luyện tập, đòn tấn công của tinh thú ngoài kia hoàn toàn là liều mạng, không hề nương tay.

 

Thu hồi màn chắn xong, ngay cả Thời Tinh vốn luôn giữ vẻ bình tĩnh cũng khẽ đổi hơi thở.

 

Phí Sở không kìm được mà cảm thán: "Đỉnh lắm, Tinh Tinh!"

 

Với tần suất công kích và mức năng lượng va chạm dữ dội như thế, Thời Tinh vẫn có thể chống đỡ dù chưa hoàn toàn vượt qua thời kỳ trưởng thành. Phí Sở thậm chí đã có thể hình dung ra, chỉ cần chờ đến lúc ấy, trong tương lai không xa, đội ngũ của bọn họ đi săn tinh thú sẽ chẳng khác nào chém dưa bổ củi, nhẹ nhàng đến mức không thể dễ hơn.

 

Hai đội khác tuy không mở lời, nhưng sự chấn động thì chẳng hề thua kém.

 

Đặc biệt là đội của Ứng Canh, càng tiếp xúc và tìm hiểu năng lực của Thời Tinh, càng thêm kinh ngạc và tâm phục khẩu phục.

 

Bề ngoài không lộ ra, nhưng sau lưng Thời Tinh vẫn thấm một lớp mồ hôi mỏng.

 

Sang năm thứ hai của thời kỳ trưởng thành, vấn đề duy trì tinh thần lực của cậu đã cải thiện rất nhiều, nhưng so với cấp bậc của mình thì vẫn còn quá thiếu.

 

Chỉ nghĩ đến việc phải đợi đến sau khi vượt qua giai đoạn này mới có thể hoàn toàn giải quyết, Thời Tinh đã muốn thở dài.

 

Lúc này, theo yêu cầu của Nhĩ Nhã, chiến hạm của Phù Thanh cũng mở mái vòm.

 

Tinh thần lực của Nhĩ Nhã truyền sang, nhanh chóng bổ sung cho biển tinh thần của Thời Tinh.

 

Thực ra, không bổ sung cũng không ảnh hưởng gì, nhưng Nhĩ Nhã sợ xảy ra biến cố.

 

Nhất là khi ngoài tinh cầu kia, con tinh thú cấp D biến dị vẫn đang rình rập.

 

[Hướng Bắc, tinh thú cấp S đã bị bắt giữ, có cần giết không?]

 

[Hướng Đông Nam, tinh thú cấp SS đã bị trọng thương khống chế, có cần giết không?]

 

Trong khoảng thời gian nghỉ ngắn, hai con tinh thú còn lại cũng bị tóm gọn, tiểu đội hành động lập tức xin chỉ thị trên kênh liên lạc.

 

Giọng Trì Diệu vang lên, bình ổn mà mạnh mẽ: "Không cần. Sau khi bị thương nặng thì cứ giữ nguyên tại chỗ, khiến chúng mất khả năng hành động là được."

 

[Rõ!]

 

[Rõ!]

 

Thời Tinh hỏi: "Con tinh thú cấp D biến dị kia vẫn còn trong tầm khống chế chứ?"

 

Trì Diệu đáp: "Còn trong phạm vi kiểm soát. Vẫn giữ nguyên kế hoạch, một tiếng đồng hồ. Hiện giờ các em còn lại ba mươi bảy phút."

 

Thời Tinh gật đầu: "Rõ!"

 

Nói xong, cậu lại hít sâu một hơi, ra hiệu cho Nhĩ Nhã ngừng truyền tinh thần lực, rồi dõng dạc hạ lệnh: "Có tổng cộng ba đội hình phòng ngự, hai đội hình tấn công. Bắt đầu từ phòng ngự trước!"

 

Ngoài tầng khí quyển, con tinh thú cấp D biến dị lại lần nữa bị Trì Diệu dùng tinh thần lực từ xa đánh bật ra, nhe nanh gầm thét.

 

Hai mươi phút trôi qua, toàn bộ đội hình phòng ngự đều đã được thử nghiệm xong.

 

Phí Sở phấn khích hét to, hả hê vô cùng: "Cảm giác này chẳng giống đang đối mặt với tinh thú, mà như đang thả diều ấy!"

 

Nhìn con tinh thú cứ đuổi sát phía sau mà không sao phá nổi màn chắn của Thời Tinh, cảm giác thật sự quá sảng khoái.

 

Nhĩ Nhã không để ý tới anh ta, lại một lần nữa truyền tinh thần lực cho Thời Tinh, tiện tay đưa qua một gói khăn giấy, nhanh chóng dặn: "Chỉ còn mười bảy phút. Bảy phút để đánh trọng thương tinh thú, mười phút để thử nghiệm. Đủ chứ?"

 

Thời Tinh gật đầu: "Đủ."

 

"Vậy em tranh thủ thở chút đi, chỉ có hai phút nghỉ ngơi thôi."

 

Thời Tinh hít thở điều chỉnh, mệt đến mức không muốn nói, chỉ gật đầu đáp lại.

 

Phí Sở còn định quay sang ồn ào với Phù Thanh, nhưng bị một ánh mắt nghiêm nghị của Nhĩ Nhã chặn lại. Anh sững người, nhìn theo hướng cô ra hiệu, thấy Thời Tinh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lập tức ý thức được mình quá lớn tiếng, vội vàng ngậm miệng.

 

Đợi đến khi mở mắt lần nữa, Thời Tinh gọi: "Trung tướng Ứng Canh?"

 

"Có mặt." tiếng đáp vang lên trong kênh liên lạc.

 

"Đơn đấu bằng cơ giáp, anh ra trận, được chứ?"

 

Ứng Canh đáp gọn gàng: "Không vấn đề."

 

Thời Tinh khẽ gật đầu. Lần này cậu không ngăn Nhĩ Nhã truyền tinh thần lực nữa. Ngẩng đầu lên, ngay lập tức thấy cơ giáp của Ứng Canh đã tách khỏi hàng ngũ, bước ra phía trước.

 

Tay Thời Tinh có chút nhũn, nhưng trạng thái tổng thể lại không tệ.

 

Nhờ những tháng ngày rèn luyện cường độ cao, cậu đã rèn được khả năng phán đoán chuẩn xác, ở mỗi tình huống, mình còn có thể trụ được bao lâu.

 

Hơn nữa, có Nhĩ Nhã liên tục bổ sung tinh thần lực, cậu liền nhanh chóng khôi phục.

 

Con tinh thú bị họ kìm hãm, dẫn dụ hết vòng này đến vòng khác đã trở nên cực kỳ hung bạo. Nó biết rõ người Lam Tinh đang ở ngay bên dưới, nhưng nhìn thấy mà không chạm tới được suốt một thời gian dài, sự nhẫn nại đã hoàn toàn cạn kiệt. Quanh thân nó, từng đợt tinh thần lực bạo loạn bắt đầu bùng nổ liên hồi.

 

Nhĩ Nhã trầm giọng: "Xem ra hướng biến dị của nó chỉ là tinh thần lực có thể xuyên phá biển tinh thần, không có năng lực nào khác."

 

Thời Tinh gật nhẹ: "Em cũng nghĩ vậy. Nếu nó có, thì hẳn đã dùng ra rồi."

 

Cậu dứt khoát: "Bắt đầu thôi."

 

Lời vừa dứt, Đàm Giác lập tức mở lại lá chắn do chiến hạm phòng ngự dựng nên. Như có cảm ứng, tinh thú trong nháy mắt lao vút đi như một ngôi sao băng, thẳng hướng tới khe hở. Cùng lúc đó, cơ giáp do Ứng Canh điều khiển cũng hóa thành một luồng sáng lao vút lên nghênh đón.

 

Ứng Canh và tinh thú đối đầu trực diện, tinh thần lực của anh va chạm với nanh vuốt đối phương, kịch liệt cuốn lấy nhau.

 

Qua nhiều hiệp công kích chia ra rồi lại hợp vào, tinh thú dần phát hiện có gì đó bất thường. Theo kinh nghiệm của nó, loại cơ giáp này vốn chẳng thể chống đỡ nổi nhiều lần tinh thần lực cuồng bạo đến vậy. Cho dù thân giáp còn cầm cự được, thì con người bên trong cũng phải chịu trận. Lẽ ra biển tinh thần sớm đã bị phá nát, không thể nào còn giữ nổi mà tiếp tục lao thẳng vào nó từng đợt như thế.

 

Nó cúi xuống l**m vết thương trên vuốt, miệng vết thương sâu đến lộ cả xương. Nhưng nó chưa vội ra tay nữa, mà ánh mắt dọc hẹp đột nhiên phát hiện ra khác lạ: Cơ giáp này có gì đó bất thường. Bên ngoài như được một lớp gì đó che phủ.

 

Trong lần va chạm tiếp theo, sự khẳng định của nó càng rõ ràng, khiến tinh thú gầm rống điên cuồng, cuộn trào dữ dội.

 

Chính là luồng năng lượng kia vẫn luôn ngăn cản nó.

 

Liên tiếp bị cản trở, tinh thú cũng bị ép ra bản năng máu chiến, bắt đầu liều lĩnh công kích, nhất quyết phải phá vỡ tầng năng lượng vốn là lá chắn biến hình của Thời Tinh.

 

Trong quá trình huấn luyện, Nhĩ Nhã từng phát hiện Thời Tinh có khả năng khống chế tinh thần lực vô cùng khéo léo.

 

Tinh thần lực của cậu không chỉ có thể dùng như một tấm khiên cứng nhắc, mà còn có thể bám theo đường viền chiến hạm và cơ giáp, biến thành một lớp lá chắn mềm có thể biến hình.

 

Tất nhiên, việc ấy đòi hỏi mức độ kiểm soát tinh thần lực cực kỳ cao.

 

Trong các buổi huấn luyện, Thời Tinh liên tục mang đến cho Nhĩ Nhã những bất ngờ, và lần này cũng không ngoại lệ, bởi vì

 

"Con tinh thú đã bị chọc giận, xin hỗ trợ cơ giáp." Ứng Canh trong lúc giao chiến hô lên.

 

"Rõ." Thời Tinh đáp.

 

"Mười cơ giáp cấp SSS, lên hỗ trợ."

 

Trong tầm mắt tinh thú, từng cỗ cơ giáp như những dải sáng xẹt lao đến. Mà trên bề mặt mỗi một cỗ máy đều bao phủ cùng một loại lá chắn năng lượng, giống hệt cỗ cơ giáp đang đối đầu với nó.

 

"Gàooooo!"

 

Tinh thú điên cuồng lao tới.

 

Đúng như dự đoán, khi Thời Tinh vận dụng lá chắn như một lớp giáp năng lượng, nó không chỉ bảo vệ một vật thể tốc độ cao.

 

Trong huấn luyện, cậu từng thử bao phủ tối đa hai mươi cơ giáp.

 

Thế nhưng thực chiến lại khác, số lượng tăng dần, đến khi mười ba cơ giáp cùng lúc thì Thời Tinh bắt đầu thấy quá tải.

 

"Đừng cố gắng quá, ngoài kia vẫn còn một con tinh thú cấp D, thời gian không còn nhiều đâu."

 

Nhĩ Nhã nhắc nhở, sợ cậu tiêu hao tinh thần lực quá mức.

 

Thời Tinh gật đầu, đến ngưỡng chịu đựng liền dứt khoát ra lệnh: "Kết thúc thử nghiệm, đồng loạt bao vay rồi tấn công, kéo nó xuống đất!"

 

Ứng Canh cùng đội đồng thanh đáp: "Rõ!"

 

Mười ba cơ giáp nhanh chóng dàn thành thế trận vây bắt. Tinh thú trong những đợt công kích liên miên bị bào mòn, thương tích chồng chất, cuối cùng trọng thương.

 

Chưa đầy ba phút, đội cơ giáp vừa tấn công vừa cắt đứt mọi đường rút lui lên cao của nó.

 

Một tiếng gầm đau đớn vang lên khi trúng chỗ hiểm. Thấy cơ giáp đen như sao băng đuổi theo tinh thú rơi thẳng xuống, Thời Tinh khẽ thở ra: "Xong rồi."

 

Lá chắn không còn hứng chịu bất kỳ đòn công kích nào nữa. Một tiếng nổ vang dội, tinh thú nặng nề rơi xuống mặt đất.

 

Nhĩ Nhã nói: "Em xuống thử xem, liệu có thể hấp thu tinh thần lực không."

 

Thời Tinh gật đầu.

 

Chỉ mấy chục giây sau, ba quân nhân cấp SSS dựng lá chắn giam chặt con tinh thú đang hấp hối. Vừa tiến lại gần, Thời Tinh đã cảm nhận được nguồn tinh thần lực cuồng bạo dồi dào trong cơ thể nó, như đang từ xa kéo ghì lấy cậu.

 

Nhĩ Nhã đứng ở vị trí vừa phải, ngẩng cằm ra hiệu: "Bắt đầu đi."

 

Thời Tinh thả tinh thần lực, tiếp cận tinh thú. Cậu cảm nhận rõ luồng sức mạnh cuồng bạo kia, cố thử hấp thu... nhưng không sao làm được.

 

"..."

 

Tinh thần lực của cậu quấn loạn quanh thân tinh thú, thậm chí xuyên vào tận thú hạch. Nguồn năng lượng cấp cao ngay trước mắt, rõ ràng cảm nhận được, nhưng để hấp thu, để kéo nó vào trong thì lại hoàn toàn bất lực.

 

Nhĩ Nhã thở dài bất lực: "Cậu lại đưa tay ra rồi."

 

Khi không thể dùng tinh thần lực làm cầu nối để hấp thu, Thời Tinh theo bản năng sẽ đưa tay chạm vào tinh thú, như vẫn bám theo cách cũ, hấp thu qua tiếp xúc da thịt.

 

Rõ ràng, lần này cũng chẳng khác gì.

 

"......"

 

Nhìn bàn tay không biết từ khi nào đã đưa ra, Thời Tinh nghẹn lời, khổ sở.

 

"Vẫn không được à?" Nhĩ Nhã hỏi.

 

Thời Tinh gật đầu.

 

Nhĩ Nhã nhắc: "Lại gần chút nữa đi."

 

"Thêm nữa."

 

Rồi cậu khựng lại, bất lực buông tay: "Thôi, chi bằng em cứ chạm vào để hấp thu năng lượng vậy."

 

Khi ấy, bàn tay Thời Tinh chỉ còn cách tinh thú một khoảng nhỏ, chưa đầy một ngón tay.

 

Đáng lẽ khoảng cách này đã đủ sức khiến cậu dễ dàng hấp thu, thế mà... Nhĩ Nhã chỉ biết ôm trán, đau đầu.

 

Thời Tinh cũng muốn che mặt, nhưng chỉ còn hai, ba phút, cậu cắn răng: "Để em thử lại."

 

"Cố gắng đi." Giọng Nhĩ Nhã nghe chẳng mấy hi vọng.

 

Cảm giác ấy quả thật không sai, năng lượng trên người tinh thú như cực hạn lôi kéo, rõ ràng cậu cảm nhận được đó chính là thứ mình cần, đến mức biển tinh thần cũng sôi trào mãnh liệt. Nhưng vẫn chẳng cách nào hấp thu được.

 

Thời Tinh gần như sụp đổ: "Em không hiểu nổi."

 

Nhĩ Nhã cũng ôm đầu: "+1."

 

Phí Sở chen vào: "+1."

 

Phù Thanh: "+2."

 

Thiếu tướng Hạng Phi thì chọn cách khác: "Hay là cứ chạm vào mà hấp thu đi. Tôi thấy con tinh thú này có vẻ rất sợ cậu."

 

Quả thật, từ lúc Thời Tinh lại gần, nó theo bản năng đã cảm nhận được uy h**p, tiếng gào rú vốn hung bạo nay biến thành những âm thanh thảm thiết như khóc than.

 

Trung tướng Đàm Giác nhận xét: "Tiếng kêu này đúng là thê thảm thật."

 

Còn trung tướng Ứng Canh thì lạnh lùng tiếp lời: "Chưa từng nghe bao giờ, nhưng nghe thấy cũng hả giận. Thậm chí có thể để nó kêu thêm một lúc cũng được."

 

Không rõ có phải nó hiểu lời nói hay không, mà ngay cả con tinh thú đang gào rống cũng bỗng im lặng chốc lát, cùng với mọi người xung quanh.

 

Nhĩ Nhã liếc nhìn đồng hồ, thúc giục: "Chỉ còn hai phút, hấp thu đi thôi."

 

Thời Tinh do dự: "Em còn muốn thử..."

 

Chưa kịp nói dứt câu, Nhĩ Nhã đã giữ chặt tay cậu, ép thẳng xuống cơ thể tinh thú.

 

Khoảnh khắc tiếp xúc, biển tinh thần sục sôi dữ dội, hòa với khát vọng bị dồn đến cực hạn nơi Thời Tinh.

 

Tinh thú giãy giụa, bùng phát một luồng tinh thần lực cầu sinh, nhưng lập tức bị cậu theo bản năng đè ép, không nhúc nhích nổi.

 

Không chỉ áp chế, nhờ biển tinh thần trong ngoài cùng lúc khuấy động, Thời Tinh nhanh chóng hút sạch trọn luồng sức mạnh ấy.

 

Chưa đầy hai mươi giây, khi tất cả vẫn còn sững sờ, thú hạch của tinh thú cấp SS vỡ vụn, năng lượng cuồn cuộn như bão tố ập thẳng vào biển tinh thần của Thời Tinh.

 

Sức mạnh quá mức khủng khiếp, khiến ai nấy vô thức lùi lại nửa bước.

 

Nhĩ Nhã vừa nhận ra tình hình nguy hiểm, muốn ngăn thì đã quá trễ. Theo dòng năng lượng cuồng loạn bị hút đi, máu thịt của tinh thú bắt đầu nát vụn.

 

"Khoan"

 

Chữ còn dang dở, dưới tay Thời Tinh, con tinh thú đã hóa thành một bãi thịt nhão cùng bộ xương khô cằn.

 

Nó chết rồi.

 

Ố hố.

 

Mắt Phí Sở như muốn rớt ra ngoài, sững sờ kêu lên: "Cậu ép mình quá dữ rồi đó!"

 

Chỉ trong mấy chục giây mà hút cạn một con tinh thú, phải khao khát đến mức nào chứ!

 

Nhưng Nhĩ Nhã lại không bận tâm điều đó. Gần như cùng lúc, cô gấp gáp phát cảnh báo qua kênh liên lạc: "Tinh thú trên mặt đất đã chết bất ngờ, các chiến hạm ngoài khí quyển, chú ý cẩn thận-"

 

Lời còn chưa dứt, tiếng gầm mang theo chấn động năng lượng đã dội khắp đất trời.

 

Những con tinh thú khác đồng loạt cảm ứng được cái chết của đồng loại.

 

Thời Tinh ngẩng đầu, sóng năng lượng khổng lồ từ ngoài tầng khí quyển ập tới, trong thoáng chốc làm cậu như mù lòa, dưới tầm nhìn thiên phú, cả trời đất chỉ còn lại một màu trắng xóa.

 

[Cảnh báo, cảnh báo, lớp lá chắn phòng ngự ngoài cùng đã bị phá vỡ]

 

[Cảnh báo, cảnh báo, lớp lá chắn phòng ngự ngoài cùng đã bị phá vỡ]

 

[Có sinh vật lạ đang xâm nhập qua lá chắn]

 

[Có sinh vật lạ đang xâm nhập qua lá chắn]

 

Giọng Trì Diệu vang lên bình tĩnh, dứt khoát: "Tất cả các đội, hội quân theo kế hoạch tại điểm chỉ định."

 

"Bao vây và săn giết tinh thú cấp 3S biến dị cấp D."

 

[Đã rõ]

 

[Đã rõ]

 

[Đã rõ...]

 

Đáp lại Trì Diệu, toàn bộ các đội của Quân đoàn số 1 đồng loạt vang lên tiếng hô gọn gàng, chỉnh tề.

 

Biết mình đã làm hỏng việc, Thời Tinh cố nén sự áy náy, lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, rồi cũng nhanh chóng đáp: "Đã rõ!"

Bình Luận (0)
Comment