Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 104

Có thể đánh, nhưng đội hình bắt buộc phải thay đổi cách thức phối hợp.

 

Con tinh thú này quá mức thông minh, nó luôn nhìn thấu những kẽ hở trong sự ăn ý của họ.

 

Thoắt cái đã hai mươi phút trôi qua, Trì Diệu lại điều thêm hai tổ chiến hạm không người lái cho thượng tướng Diệp Tuấn. Ở sở chỉ huy, mọi người bắt đầu bàn bạc về phương án vây săn tiếp theo.

 

Nhĩ Nhã phát hiện ra một điều chẳng lành, sắc mặt nghiêm trọng: "Nó vẫn luôn giữ sức trong lúc tấn công. Vết thương trên người cũng sắp lành hẳn rồi."

 

Con tinh thú này quả thực đang cất giấu thực lực, đợi đến khi hoàn toàn khôi phục, đó sẽ là lúc nó mở màn cho một đợt tấn công dữ dội mới.

 

Trì Diệu và Thời Tinh đồng loạt nhìn sang tinh thú, xác nhận những gì Nhĩ Nhã quan sát là hoàn toàn chính xác.

 

Thời Tinh nhận ra một điều khác lạ: "Dao động năng lượng trên người tinh thú nhiều hơn hẳn so với năng lượng nó dùng để công kích."

 

Nói cách khác, phần lớn tinh thần lực của nó đang được dồn vào việc tự chữa trị, chứ không phải để ra đòn.

 

Chiến hạm không người lái chỉ nhằm mục đích cầm chân tinh thú. Thế nhưng, con tinh thú kia cũng chẳng đánh hết sức, chỉ đối phó lấy lệ trong lúc giao chiến, đồng thời giữ sức để chờ cơ hội.

 

Trì Diệu nhìn thêm một lúc, trầm giọng: "Nó đánh rất khôn khéo."

 

Tinh thú vận dụng năng lực đến mức tận cùng. Loại tinh thần lực bùng phát từ hư không ấy luôn rơi chính xác vào những điểm yếu khi đội hình thay đổi, khiến chiến hạm không người lái phải chật vật ứng phó, đồng thời làm gián đoạn thế công, giảm bớt áp lực lên bản thân nó.

 

"Nó cực kỳ thông minh." Trì Diệu nhấn mạnh lần nữa.

 

Chỉ vài phút sau, tất cả những phương án đội hình phức tạp đều bị gạt bỏ.

 

Đến cả Phí Sở cũng phải lên tiếng về những đội hình đơn giản: "Không được. Mấy kiểu đội hình này quá dễ bị nhìn thấu. Chỉ cần nó quấy nhiễu, phối hợp chúng ta đã loạn cả lên, đánh đấm gì nữa, đừng để chúng ta lúng túng tay chân như vậy."

 

Lần hiếm hoi, Trì Diệu không phản bác mà gật đầu: "Ngươi nói đúng."

 

Thời Tinh không am hiểu sâu về đội hình hay thực chiến, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh từng người theo tiếng tranh luận, không mở lời, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

 

Trì Diệu lại nhìn ra chiến trường, mày cau xuống. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh hạ quyết định khiến ai nấy kinh hãi: "Hủy bỏ đội hình. Không cần phối hợp nữa, trực tiếp cho người xung phong!"

 

"Ơ?" Phí Sở sửng sốt.

 

"Ai lên?"

 

"Ta." Trì Diệu đáp gọn.

 

Thời Tinh khựng người lại.

 

Trì Diệu chậm rãi nói: "Thêm cả Tất Chu nữa. Tốc chiến tốc thắng, hẳn là sẽ ổn."

 

Trong từng ấy lần đối trận trực tiếp với tinh thú biến dị, chỉ có tinh thần lực của Trì Diệu mới từng khiến nó trọng thương. Trong tình hình này, để anh trực diện dùng tinh thần lực cao cấp đối đấu mới là cách nhanh nhất.

 

Phản ứng đầu tiên của Thời Tinh là phản đối, nhưng cậu không nói ra. Phí Sở lại nói thay: "Ngài đi rồi thì ai chỉ huy? Biển tinh thần vừa mới ổn lại... Tất Chu thì chẳng có kinh nghiệm chiến đấu kiểu này, ngài mang hắn theo, chẳng lẽ còn phải lo thêm cho hắn?"

 

"Đúng là nó không có kinh nghiệm, nhưng vốn không phải mũi nhọn công kích, không thành vấn đề." Trì Diệu đáp, rồi khẽ xắn tay áo, bình thản tiếp: "Nó không có kinh nghiệm, nhưng ta thì có thừa."

 

Lúc ấy Thời Tinh mới bàng hoàng nhận ra những vết thương trong biển tinh thần của Trì Diệu mà cậu từng chữa trị, e rằng đều sinh ra trong những tình cảnh thế này.

 

Quả thực, Điện hạ có kinh nghiệm đối phó tinh thú vô cùng dày dạn.

 

Lý trí mách bảo, đã là Trì Diệu thì chắc sẽ không có gì đáng lo. Nhưng về tình cảm, có lẽ vì lần đầu tiên đối diện, trong lòng Thời Tinh vẫn ngấm ngầm dấy lên kháng cự, thứ kháng cự ấy cậu không dám nói ra.

 

Bởi cậu hiểu rõ, đây cũng là trách nhiệm của Điện hạ. Hay đúng hơn, là trách nhiệm chung của cả hai người.

 

Người khác có thể lùi bước, nhưng với bọn họ thì không.

 

Thời Tinh nhắm mắt trong chốc lát, hít sâu một hơi rồi mở ra, điềm tĩnh nói: "Điện hạ, ngài cứ đi đi. Em sẽ ở vòng ngoài hỗ trợ ngăn chặn những đòn công kích biến dị của tinh thú."

 

Cậu ngập ngừng một thoáng, rồi thêm lời hứa: "Em cũng sẽ trông chừng Tất Chu, sẽ không để cậu ấy bị thương."

 

Phí Sở: "?"
Phù Thanh: "?"

 

Trì Diệu khẽ gật đầu. Trong sự im lặng, anh hạ quyết định: "Các tiểu đội nghe lệnh. Tổng chỉ huy do Dịch Chấn Cường tiếp quản, Trang Nguyên Nhân làm phó chỉ huy. Còn Thời Tinh..." Ánh mắt anh dừng lại thật sâu trên người ban đời nhỏ của mình, "cũng giữ chức phó chỉ huy."

 

Thời Tinh chấp thuận.

 

Lần đầu tiên đối mặt tinh thú cấp cao, Tất Chu tỏ ra vô cùng hưng phấn.

 

Phí Sở và Phù Thanh tuy có hơi bất mãn, nhưng dưới quân lệnh, họ nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.

 

Chưa đầy mười phút, đội hình đã được phân tán lại, mở ra cho Thời Tinh một tầm nhìn rộng rãi, giúp cậu kịp thời chống đỡ những đòn công kích biến dị. Còn Trì Diệu và Tất Chu, không mang theo chiến hạm vướng víu, lựa chọn đơn độc giao chiến.

 

Một luồng tinh thần lực mạnh mẽ bám sát theo chiến hạm không người lái đánh trúng tinh thú. Ngay sau đó, một tiếng gầm giận dữ vang dội, mở màn cho trận cận chiến dữ dội.

 

Nhờ năng lực thiên phú, Trì Diệu có thể giữ vững trên không trung, tốc độ không hề kém cạnh tinh thú.

 

Và lần này, cũng là lần đầu tiên Thời Tinh chứng kiến Tất Chu thi triển thiên phú của mình, sự hòa quyện giữa nguyên tố gió và nước, phối hợp tấn công vô cùng đẹp mắt.

 

Nhưng tinh thú biến dị cấp D, lại đạt đến cấp 3S, vốn dĩ hiếm thấy, nên trận chiến dữ dội đến mức bất thường. Đã có mấy lần, trong thiên phú của Thời Tinh, cậu chỉ còn thấy những làn sóng năng lượng công kích cuồn cuộn che khuất cả trời đất, buộc phải tắt thiên phú đi thì tầm mắt mới có thể một lần nữa tìm lại được bóng dáng Trì Diệu và Tất Chu.

 

Biểu hiện của Thời t*nh h**n toàn không khiến mọi người thất vọng.

 

Ngoài ba đội do cậu trực tiếp chỉ huy, những đội khác lần đầu tiên được chứng kiến cậu thực chiến. Sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng trong mắt họ còn vượt xa cả kỳ vọng ban đầu.

 

Được thiên phú củng cố, Thời Tinh trở nên nhạy bén hơn bất kỳ ai trước những dao động năng lượng trong không gian.

 

Trong trận chiến, tinh thú liên tục giở lại chiêu cũ, dùng tinh thần lực biến dị tập kích các đội phía sau. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc công kích vừa xuất hiện, màn chắn của Thời Tinh đã kịp thời phong tỏa vững vàng.

 

Sau vài lần sử dụng, khi bắt đầu thấy mệt, cậu chỉ duy trì màn chắn đặc biệt. Phí Sở và Phù Thanh thì dựa vào đó mà dựng thêm các màn chắn bình thường, giúp giảm bớt tiêu hao sức lực cho cậu.

 

Nhĩ Nhã với tư cách là thầy, không trực tiếp ra tay, chỉ tập trung truyền thêm tinh thần lực, giữ cho năng lượng của Thời Tinh không bao giờ xuống dưới một nửa để phòng bất trắc.

 

Những đợt công kích liên tiếp nổ tung trên màn chắn như từng chùm pháo hoa rực rỡ.

 

Dự đoán chính xác. Phòng thủ chặt chẽ. Màn chắn đặt đâu trúng đó.

 

Tất cả những điều ấy khiến cho mọi quân nhân, kể cả Tất Chu, hiếm hoi cảm nhận được sự an toàn ngay trên chiến trường.

 

Người Đế quốc vốn có thể chất cường hãn. Chỉ cần biển tinh thần không bị đánh thủng, thì cho dù ngoại thương nghiêm trọng đến đâu, với y học của Đế quốc, miễn còn thở là vẫn có thể cứu sống.

 

"Con tinh thú trúng một đòn rồi!"
"Đòn thứ hai!"
"Động tác giả, đòn thứ ba! Nó bắt đầu tập trung công kích vào vết thương rồi!"

 

Phí Sở đứng bên cạnh, vừa quan sát vừa tường thuật diễn biến cho Thời Tinh và Nhĩ Nhã.

 

Đột nhiên, Thời Tinh ngoảnh đầu lại, chỉ thấy nơi xa mịt mù sương trắng.

 

"Sao thế?" Nhĩ Nhã lập tức nhận ra, cất tiếng hỏi.

 

Thời Tinh khẽ lắc đầu. Một linh cảm chẳng lành thoáng lướt qua, nhưng ngay sau đó đã tan biến, khiến cậu không chắc đó có phải chỉ là ảo giác.

 

Chưa kịp nghĩ nhiều, một đợt công kích nữa lại ập tới. Thời Tinh lập tức giơ tay dựng màn chắn.

 

Một lớp chắn khác chồng lên bảo vệ Tất Chu, chặn đứng đòn tấn công. Nhận thấy Trì Diệu bắt đầu tăng tốc, Thời Tinh liền phủ thêm cho anh một lớp màn chắn mềm. Ngay khi nó vừa thành hình, Trì Diệu liền đổi hướng, lao thẳng vào chính diện tinh thú.

 

Cú va chạm năng lượng khổng lồ nổ tung, chấn động cả không trung.

 

Trong tầm nhìn của thiên phú thứ nhất, đất trời chỉ còn lại một màu trắng xóa của năng lượng tản mát, tất cả người và vật đều chìm trong lớp sương đặc quánh, không cách nào xua đi.

 

Thời Tinh buộc phải tắt thiên phú, ngẩng đầu nhìn lại, thấy tinh thú như một ngôi sao băng rơi thẳng xuống.

 

"Trúng rồi." Phí Sở kêu lên.

 

Cho rằng trận chiến đã kết thúc, Thời Tinh khẽ thở phào, thiên phú lại tự động khởi động.

 

Trong tầm nhìn, con tinh thú vốn lẽ ra phải tắt hẳn năng lượng, vậy mà toàn thân nó bỗng bùng phát ra một tầng quang sắc rực rỡ, mỏng nhưng bao trọn lấy cơ thể.

 

Thời Tinh chưa từng thấy cảnh này, chưa kịp phản ứng thì tinh thú đã lấy thân mình húc vỡ màn chắn cách ly, lao thẳng về phía họ.

 

"Tản ra hết! Nó không bị thương nặng đâu!"

 

Lời hô to của Thời Tinh và cú xoay người đột ngột của tinh thú giữa không trung gần như diễn ra trong cùng một khoảnh khắc.

 

Trì Diệu biết dùng động tác giả, thì tinh thú cũng biết giả chết.

 

Ngay giây tiếp theo, khi tinh thú bất ngờ tập kích đội của Đàm Giác, màn chắn rộng lớn của Thời Tinh cũng đồng thời mở ra.

 

Tinh thần lực biến dị dồn dập nã xuống màn chắn, liên tục không ngừng nghỉ.

 

Tinh thú không chịu lùi, Thời Tinh cũng không thể cắt đứt tinh thần lực đang chống giữ màn chắn. Hai luồng sức mạnh va chạm dữ dội rồi giằng co quyết liệt.

 

"Tinh Tinh!"
"Thời Tinh!"
"Thời Tinh!!!"

 

Tiếng gọi dồn dập vang lên bên tai, nhưng cậu chẳng còn tâm trí phân biệt đó là ai.

 

Ngay sau đó, Thời Tinh hiểu ra nguyên nhân khiến mọi người hô hoán.

 

Trong lúc giằng co, dưới tác động của tinh thần lực biến dị, vị trí của cậu đột ngột thay đổi.

 

Từ khu vực chỉ huy phía sau, cậu bị tinh thú bẻ cong thời gian, mượn quy tắc thời gian để ảnh hưởng không gian, cưỡng ép kéo thẳng đến ngay trước đội của Đàm Giác.

 

"Tiểu điện hạ, mau thu tay lại!" tiếng Đàm Giác vang lên.

 

Cậu biết rõ đó là vì lo cho mình, sợ rằng nếu cứ tiếp tục giằng co, bản thân sẽ lại bị quy tắc thời gian cuốn vào. Nhưng...

 

Nếu buông tay, Thời Tinh hiểu rõ các đội phía sau hoàn toàn không có khả năng tự vệ.

 

Luồng tinh thần lực mạnh mẽ này sẽ lập tức xuyên thủng biển tinh thần của tất cả bọn họ.

 

Cậu không thể thu tay.

 

Dù đứng trên bất kỳ lập trường nào, Thời Tinh cũng không thể chỉ lo cho bản thân mà chọn cách lùi bước.

 

Ngay khoảnh khắc quyết tâm, cậu dồn lực đẩy màn chắn, ép nó xông thẳng về phía trước, bất ngờ hất văng tinh thú ra xa.

 

"Mọi người rút lui! Mau tản ra!!"

 

Thời Tinh nghiến răng ra lệnh.

 

Quân đoàn số 1 kỷ luật nghiêm minh, điểm này cậu không cần lo lắng. Gần như ngay khi lời vừa thốt ra, những chiến hạm lơ lửng phía sau đã lập tức nghe lệnh tản ra, nhanh chóng rút khỏi chiến trường.

 

"Gàoooo"

 

Tinh thú điên cuồng công kích, dồn dập không ngừng, thế công ngày càng mạnh, toàn bộ đều nhắm thẳng vào Thời Tinh.

 

Sức ép của năng lượng khiến cánh tay cậu run rẩy.

 

Trong thoáng chốc, bên tai chỉ toàn là tiếng gọi, nhưng Thời Tinh chẳng phân biệt nổi đó là ai, cũng không nghe rõ họ đang nói gì.

 

Tinh thú đổi hướng liên tục, tìm cách đột phá màn chắn. Thời Tinh cũng buộc phải thay đổi vị trí phòng ngự theo.

 

Công kích và phòng ngự không ngừng đổi chiều. Trong vòng xoáy tốc độ cao, các chiến hạm xung quanh hoàn toàn mất khả năng định vị tinh thú.

 

Cậu cảm nhận rõ tinh thần lực của Trì Diệu và Tất Chu đang dồn dập lao về phía mình. Nhưng còn chưa kịp thở phào, tại điểm va chạm năng lượng bỗng bùng nổ những dải quang sắc kỳ dị. Tim Thời Tinh giật thót lại. Đến khi mở mắt ra lần nữa, xung quanh đã chẳng còn bóng dáng quân đội hay bất kỳ cảnh vật quen thuộc nào.

 

Cậu rơi vào một khoảng không trung cao vút, không rõ phương hướng.

 

Lại nữa rồi, cậu lại bị năng lực biến dị của tinh thú kéo đi.

 

Do dòng năng lượng quấn chặt lấy nhau, thứ dị năng kia cũng có thể tác động trực tiếp lên thân thể cậu.

 

Thời Tinh hiểu rõ, nhưng hoàn toàn bất lực, không thể chống cự.

 

Bên tai chỉ còn tiếng nổ tung của năng lượng vang dội liên hồi...

 

Cậu sững sờ, bàng hoàng nhận ra bản thân cũng vừa nhảy vọt theo dòng thời gian. Đó rõ ràng là âm thanh lúc nãy khi Trì Diệu đánh trúng tinh thú. Khi ấy cậu ở rất gần, cảm nhận được từng khoảng ngắt giữa các nhịp nổ, tuyệt đối không thể sai.

 

Cậu cũng đã bị cuốn vào một lần nhảy vọt theo thời gian.

 

Vậy nên, trong đợt tấn công vừa rồi, luồng năng lượng quen thuộc mà Thời Tinh cảm nhận được từ xa không phải ảo giác. Đó chính là tinh thần lực của cậu. Cậu đã bị tinh thú lôi đi mất...

 

"Gàoooo"

 

Một lần lao xuống nữa, Thời Tinh không hề có lấy một khoảng trống để thu hồi màn chắn. Trái lại, giữa những đợt công kích dồn dập, cậu chỉ có thể liên tục dựng lên các màn chắn tinh thần lực ở nhiều hướng khác nhau để cản đỡ.

 

Nhưng sự chống đỡ này không thể kéo dài.

 

Cứ tiếp tục như vậy, cậu sớm muộn cũng sẽ rơi vào thế hạ phong.

 

Thời Tinh vẫn chưa hoàn toàn vượt qua kỳ trưởng thành. Không có Nhĩ Nhã ở bên bổ sung tinh thần lực, nguồn năng lượng của cậu trong lúc màn chắn cứ liên tục mở ra, đã nhanh chóng bị rút cạn.

 

Cậu biết rõ mình cần phải cắt đứt sự quấn xiết của tinh thần lực. Cũng biết phải thoát ra khỏi tinh thú.

 

Thế nhưng...

 

Thời t*nh h**n toàn làm không nổi.

 

Căn bản không có lấy một cơ hội.

 

Tinh thú công kích quá nhanh, từng đợt nối nhau không dứt. Thời Tinh gắng gượng chống đỡ đã cực kỳ khó khăn, huống hồ còn nghĩ đến chuyện tìm cách thoát ra.

 

Cậu... hoàn toàn không thể thoát thân.

 

Tinh thần lực đang bị rút cạn với tốc độ khủng khiếp.

 

Nếu cứ tiếp tục, sớm muộn gì cũng sẽ có một đòn đánh trúng.

 

Hơn thế nữa, tinh thần lực quấn xiết khiến cậu liên tục bị cuốn vào những cú nhảy xuyên cả thời gian lẫn không gian, dưới sự ràng buộc và quấy nhiễu không ngừng của các quy tắc.

 

Nói ngắn gọn, thời gian và không gian quanh Thời Tinh đều đang biến đổi.

 

Dù mỗi lần chỉ nhảy sớm hơn hai phút, nhưng qua âm thanh, cậu có thể khẳng định mình đang ngày càng rời xa đội ngũ.

 

Cậu...

 

Màn chắn đột ngột vỡ vụn chỉ sau một cú đánh.

 

Tinh thần lực trong người Thời Tinh gần như đã cạn sạch.

 

Cậu cần được bổ sung. Không thể tiếp tục như thế này. Không thể...

 

Hơi thở dồn dập, lồng ngực nặng trĩu, cậu không muốn lại một lần nữa nếm trải cảm giác cận kề cái chết.

 

Ngay khi ý nghĩ ấy bùng nổ, màn chắn của Thời Tinh bắt đầu méo mó, và những lời Nhĩ Nhã từng nói lại vang vọng trong tai cậu:

 

"Hãy chia tinh thần lực thành nhiều dòng, len lỏi vào tinh thần lực đối phương rồi kéo ngược trở lại."

 

"Đó là quá trình ngược với trị liệu. Trị liệu là cho đi trọn vẹn, còn hấp thu chính là sự đòi hỏi triệt để."

 

"Như kẻ lạc bước nơi sa mạc, cần một giọt nước để sống còn."

 

"Nếu không uống được, em sẽ chết."

 

Không. Cậu không muốn cái kết đó. Cậu muốn...

 

Kiếp này, cậu nhất định phải có một kết cục khác.

 

Màn chắn của Thời Tinh tan chảy như nước, tinh thần lực vốn không hề mang tính công kích quấn lấy tinh thần lực của tinh thú, rồi dần dần thẩm thấu vào.

 

Quá trình này chẳng khác nào khi tinh thú phá vỡ màn chắn của cậu.

 

Tinh thần lực của người Lam Tinh vốn hiền hòa, cho dù đảo ngược luồng chảy thâm nhập vào cơ thể tinh thú, thì đối phương cảm nhận được vẫn chỉ là sự ôn hòa, thậm chí còn có phần dễ chịu.

 

Cảm nhận được tinh thần lực của Thời Tinh đã cạn kiệt, tinh thú phấn khích gầm vang. Nó há cái miệng tanh hôi lao bổ xuống cậu.

 

Giữa không trung, Làn gió nguyên tố quấn quanh, gìn giữ dáng hình cậu không tan biến. Quá mệt mỏi vì lạm dụng tinh thần lực, Thời Tinh khép hờ đôi mắt, sắc mặt tiều tụy, như một đóa hồng trắng héo úa, sắp tàn lụi sinh cơ.

 

Và "món ngon" này, chỉ chờ rơi vào miệng tinh thú.

 

Nó nhỏ nước dãi, phấn khích đến cực điểm. Đã lâu rồi nó chưa từng ngửi thấy mùi tinh thần lực nào thơm đến vậy. Thơm quá, thơm quá. Chắc chắn sẽ rất ngon.

 

Chỉ còn chưa đầy một mét nữa, cái miệng tanh hôi của tinh thú đã sắp ngoạm xuống.

 

Đôi mắt xanh biển của Thời Tinh bất chợt mở ra.

 

Tinh thần lực của cậu đã hoàn toàn thẩm thấu vào trong cơ thể tinh thú.

 

Một nguồn sinh lực mênh mông ập đến, cậu cảm nhận được nó.

 

Cuối cùng, cậu đã nắm bắt được giọt nước sinh mệnh cuối cùng ấy.

 

Thời Tinh giơ tay. Trong nháy mắt, thân thể tinh thú bị cố định giữa không trung, không thể tiến thêm nửa bước.

 

Tinh thú khựng lại, chưa kịp phản kháng. Cùng lúc công kích tinh thần lực dồn vào Thời Tinh, thì cả luồng tinh thần lực ngoài thân lẫn trong cơ thể nó đều bị một sức mạnh tàn bạo c**ng b*c rút sạch, tách ra, rồi đổ ngược cả vào thân thể người Lam Tinh.

 

Bao nhiêu năng lượng tràn vào Thời Tinh, nhưng lại như tan biến không dấu vết.

 

Sắc mặt cậu từ nhợt nhạt dần dần khôi phục sinh khí, hồng hào trở lại. Giữa không trung, cậu lại vươn thêm một bàn tay.

 

"Ao-ao ô-ao ô ô!!"

 

Tinh thú gào rống, thống khổ.

 

Còn Thời Tinh, lại chỉ thấy dễ chịu và thỏa mãn.

 

Tinh thú vùng vẫy kịch liệt, tìm cách bỏ chạy.

 

Nhưng Thời Tinh tiến thêm một bước về phía nó.

 

Khoảnh khắc ấy, quan hệ giữa kẻ săn và con mồi đã hoàn toàn đảo ngược.

 

Thời Tinh cũng thấy thích nguồn tinh thần lực của con tinh thú này. Bởi cấp bậc của nó cao, lại tươi mới khác thường.

 

Ngay khi bàn tay cậu chạm vào nó, tinh thú biến dị phát ra tiếng kêu thảm thiết. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hàm dưới của nó đã bị Thời Tinh bóp chặt. Trong khi tinh thần lực vẫn bị hút cạn không ngừng, phần miệng đã vỡ toác ra, hóa thành huyết nhục nhầy nhụa, mất hẳn hình dạng và chức năng vốn có.

 

"Đừng ồn." Thời Tinh khẽ nói, giọng yếu ớt.

 

Tiếp đó, bàn tay còn lại của cậu cũng đặt lên thân thể tinh thú.

 

"Rắc... rắc..."

 

Âm thanh khe khẽ vang lên, là tiếng thú hạch nứt vỡ.

 

"Rắc...đoàng."

 

Một tiếng trầm khô rền vang, vết nứt lập tức xuyên thấu toàn bộ thú hạch.

 

Đôi mắt Thời Tinh khép hờ, cơ thể ngập chìm trong nguồn năng lượng khổng lồ, cảm giác dễ chịu đến tận xương tủy.

 

Cánh hoa khô héo lại căng tràn, một lần nữa nở bừng sức sống.

 

Cậu khẽ thở ra. Biển tinh thần được lấp đầy, tốc độ hấp thu càng lúc càng tăng vọt. Lần này, tầng ngoài của biển tinh thần điên cuồng nuốt trọn toàn bộ năng lượng.

 

Trì Diệu cùng mọi người vội vã lao tới. Từ xa, họ bắt gặp một cảnh tượng khiến tim thắt lại.

 

Thời Tinh đang tựa vào tinh thú, v**t v* nó như một con thú cưng ngoan ngoãn.

 

"Thời Tinh!"

 

Tiếng gọi của Trì Diệu vang lên từ xa.

 

Đôi mắt Thời Tinh bật mở, theo bản năng cậu cảm thấy mình phải nhanh hơn nữa. Ý nghĩ ấy vừa hiện ra, thú hạch đã nổ tung, vỡ thành bụi mịn trong cơ thể tinh thú.

 

Nhĩ Nhã chợt biến sắc, túm chặt lấy Trì Diệu, lớn tiếng cảnh báo: "Đừng qua đó! Cậu ấy không ổn!"

 

Chưa kịp để Trì Diệu vùng thoát, cơ thể tinh thú giữa không trung đã bắt đầu sụp đổ.

 

Máu thịt rơi lả tả, từng giọt như nước chảy.

 

Cảnh tượng này khiến toàn bộ Quân đoàn số 1 đồng loạt chết lặng.

 

"Cậu ấy học được rồi." Nhĩ Nhã khẽ thốt lên.

 

Lời vừa dứt, thân thể tinh thú không còn chút tinh thần lực nào đã rơi thẳng xuống, chỉ còn lại xương cốt lẫn máu thịt tan nát.

 

Nhưng điều khiến Nhĩ Nhã chấn động hơn cả là Thời Tinh vẫn chưa dừng lại. Năng lượng tản mát trong không khí vẫn cuồn cuộn đổ vào cơ thể cậu, chẳng hề gián đoạn.

 

"Bệ hạ..."

 

Gọi một tiếng, Thời Tinh chỉ khẽ lắc đầu, cả người như chìm trong men say mê loạn, mơ hồ mà mê đắm.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, thân thể cậu lảo đảo, rồi cũng giống như tinh thú, rơi thẳng xuống.

 

Trong suốt quá trình rơi, Thời Tinh vẫn tiếp tục hấp thu năng lượng từ không khí, không ngừng lại lấy một giây.

 

"Tinh Tinh!!"

 

Nhĩ Nhã chưa kịp lên tiếng ngăn, Trì Diệu đã xông thẳng ra.

 

Ngẩn ra một thoáng, rồi chợt hiểu ra điều gì, Nhĩ Nhã cũng lập tức lao theo sau.

 

------------------

Bình Luận (0)
Comment