Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 118

Tinh thần lực gần như cạn sạch, Thời Tinh thở dồn, cố hít lấy hơi dài.

 

Tinh thú trắng cuối cùng cũng đã chết.

 

Trong cảm nhận của cậu, tầng ngoài đáy biển tinh thần như đang sôi trào, dòng năng lượng rối loạn cuộn trào dữ dội. Thời Tinh đã mất kiểm soát không chỉ một lần, nên việc đầu tiên sau khi g**t ch*t tinh thú là phải lập tức khống chế bản thân.

 

Hai lần Trì Diệu bất chấp nguy hiểm nắm lấy tay cậu... muốn nói chẳng để lại chút ám ảnh nào thì không thể.

 

Nhưng may là, phản ứng sau cùng lại tích cực.

 

Cái cảm giác bị tinh thần lực lôi kéo đi mất kiểm soát, dưới cảnh báo luôn treo lơ lửng trong lòng, càng khó tái diễn.

 

Chỉ cần phát hiện manh mối, cậu lập tức siết lại tự chế ngự.

 

Thời Tinh giữ mình bình tâm trong vài giây, mà mọi người quanh đó cũng đều ngẩn ngơ. Ờ thì... tinh thú đâu rồi?

 

Không... biến mất rồi sao?!

 

Trước đây, mỗi lần Thời Tinh hấp thu năng lượng của tinh thú, ít nhiều vẫn để lại chút tàn dư máu thịt. Nhưng lần này khác.

 

Thân thể sụp đổ và hoàn toàn tiêu tán, tuy chỉ cách nhau một bước, nhưng bản chất lại là hai chuyện hoàn toàn khác. Một cái là năng lượng bị rút đi, thân xác vỡ vụn. Còn cái kia... là cả vật chất cũng bị xóa sạch, tiêu biến không còn dấu vết.

 

Có thể làm được đến mức này sao? Cậu đã mạnh đến vậy rồi ư?!

 

Phí Sở sững người, không chỉ riêng anh, mà những sĩ quan được huấn luyện đầy đủ cũng đều bị biến đổi mang tính bản chất ấy dọa cho kinh hãi.

 

"Tinh Tinh, em có sao không?"

 

Giọng Nhĩ Nhã truyền ra từ bộ liên lạc. "Tinh thú chui ra chị vẫn luôn chú ý, phải đến hơn hai mươi con. Bên phía Điện hạ, chị còn thấy có chiến hạm bị xé nát."

 

Lời cô khiến tất cả bừng tỉnh.

 

Liên lạc viên vội mở bản đồ tọa độ chiến hạm, lập tức thấy mấy chấm xám hiện lên. Anh khó khăn báo cáo: "Có bốn chiến hạm đã chuyển xám, không còn dấu hiệu sống."

 

"Hai tiểu đội ở hậu phương, chiến hạm trúng công kích có đặc trưng của tinh thần lực biến dị."

 

"Hệ thống phân tích, tổng cộng có hơn hai mươi con tinh thú cấp cao."

 

Quá nhiều.

 

Thời Tinh khép mắt trong chớp mắt, giọng khàn khàn nhưng chắc nịch: "Quay lại chi viện, Phí Sở chỉ huy."

 

"Rõ." Phí Sở đáp.

 

Khi họ lao đến chi viện, trên chiến hạm của Trì Diệu đã đầy rẫy những vết hằn năng lượng, chứng tích rõ rệt của những đòn công kích tinh thần lực.

 

Nhĩ Nhã lần này hiếm hoi tỏ ra chủ động, vừa đến liền nhắc Thời Tinh: "Đám ở giữa toàn là tinh thú biến dị, cấp bậc không hề thấp, chị xử lý không nổi. Tinh Tinh, em phải cẩn thận đấy."

 

"Vòng ngoài có vài con tinh thú bình thường, để tiểu đội Ứng Canh mang theo vài người qua, cùng tôi xử lý đi?" 

 

"Được, người thì để Ứng Canh phân công."

 

Thời Tinh nhanh chóng liên lạc với Trì Diệu: "Điện hạ, em sẽ mở một màn chắn đặc biệt, cần chiến hạm của chúng ta phối hợp áp sát một bên."

 

Trì Diệu nhận lệnh, lập tức để Dịch Chấn Cường vạch tuyến. Chưa đầy một phút, sơ đồ đã được sĩ quan liên lạc chuyển đến Thời Tinh. Kế hoạch là hai phút nữa toàn bộ chiến hạm sẽ đồng loạt lùi lại.

 

Nhưng thực tế chưa đến hai phút. Chỉ một phút rưỡi, Thời Tinh đã cảm nhận được một luồng tinh thần lực biến dị mạnh mẽ, lập tức dựng màn chắn đẩy ra trước, giữ được hai chiến hạm.

 

Theo sắp xếp của Diệp Tuấn, chiến hạm hộ vệ lập tức theo màn chắn của Thời Tinh đẩy lên, rồi dựng thành hàng phòng ngự, tạm thời chặn được tinh thú biến dị.

 

[Chiến hạm số yh7646323 mất chức năng, toàn bộ nhân viên cần nhanh chóng rút lui]
[Chiến hạm số pl3453004 hư hại, rò rỉ khí, nhân viên cần khẩn cấp di tản]

 

Còi báo động dồn dập vang lên. Thời Tinh ra lệnh: "Ứng Canh, phái cơ giáp đảm bảo quá trình di tản!"

 

Trì Diệu dứt khoát: "Chiến hạm cần di tản thì lùi hết ra sau, chiến hạm còn nguyên vẹn thay thế tiến lên tuyến đầu."

 

"Rõ."
"Rõ."
"Rõ."

 

Lúc này Thời Tinh mới rảnh báo cáo tin bạch sắc tinh thú đã bị tiêu diệt. Nhưng sau chặng đường vừa giết nó, lại dựng thêm một màn chắn lớn, tinh thần lực trong người cậu gần như cạn kiệt.

 

Trong quá trình chuyển quân, biến cố lại bùng phát. Đám tinh thú chui ra từ gợn sóng không gian do tinh thú trắng mở ra, cấp bậc đều vượt trội, khiến màn chắn vỡ nhanh hơn dự kiến.

 

Màn chắn sụp đổ, trận truy kích lại nổ ra dữ dội.

 

May thay, Nhĩ Nhã từ vòng ngoài đã theo cơ giáp trở về, có thể kịp thời bổ sung tinh thần lực cho Thời Tinh.

 

Nhưng khi mất đi sức chiến đấu của Thời Tinh, luồng tinh thần lực cuồng bạo từ lũ tinh thú biến dị trở nên khó chống đỡ, cả đội chỉ có thể vừa đánh vừa lùi, cầm cự cho đến khi cậu hồi phục.

 

Điều khiến Trì Diệu được an ủi đôi phần là, Thời Tinh dù kiệt quệ tinh thần lực vẫn rất nghe lời, luôn bám sát chiến hạm của hắn, ngoan ngoãn ẩn trong vòng bảo vệ.

 

Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, để tránh cho những dị năng đặc biệt của tinh thú gây ra tổn hại không thể cứu vãn cho hệ thống màn chắn, họ luôn điều hướng ra ngoài. Đến khi Thời Tinh khôi phục được đôi chút tinh thần lực, cả đội đã tiến tới gần một hành tinh hoang.

 

Có hơn hai mươi con tinh thú, họ mới hạ được hai ba con, số còn lại vẫn đeo bám dai dẳng.

 

Sau khi bàn bạc, ngay bên ngoài hành tinh hoang, một trận giao chiến mới lại bùng phát.

 

Lần này, có Thời Tinh dựng chắn bảo vệ, đồng thời cũng để giảm bớt áp lực cho hành tinh đóng quân phía sau, mục tiêu được đặt ra là tiêu diệt càng nhiều tinh thú mới xuất hiện càng tốt.

 

Trong sự phối hợp của mọi người, hạm đội ít nhiều đều bị tổn thương. Thời Tinh hấp thu năng lượng từ hai con tinh thú, nhưng không rõ vì cấp bậc quá cao hay do nguyên nhân khác, nguồn tinh thần lực này đối với cậu hiệu quả đến đáng sợ, khiến biển tinh thần cuồn cuộn sôi trào. Hấp thu hai con thôi, Thời Tinh đã lo mất kiểm soát, nên không dám tiếp tục, chỉ dồn sức duy trì màn chắn che chở toàn đội.

 

Thế nhưng vẫn có lúc không kịp trở tay.

 

Tinh thú biến dị cấp cao thông minh hơn hẳn, không dễ bị giết.

 

Khi vừa hạ được con thứ chín, thông tin từ máy liên lạc truyền đến, Phù Thanh bị thương.

 

Trì Diệu lập tức cho người báo số hiệu hành tinh hoang, sau khi phân tích địa hình, hắn dứt khoát ra lệnh: "Hạ xuống."

 

"Dẫn đám tinh thú còn lại vào trong hành tinh, tận dụng địa hình để tiêu diệt."

 

Trên hành tinh này có không khí lưu thông, nhờ vậy năng lực thiên phú của Trì Diệu cũng có thể phát huy trọn vẹn.

 

Trong khu vực còn có rừng rậm. Khí hậu ở đây khắc nghiệt, hoặc gió lốc cuồng nộ, hoặc mưa bão xối xả, vốn dĩ chẳng thích hợp cho sự sống tồn tại. (Thực tế, hành tinh  không thể ở được, người ta đều cho rằng nó không đủ điều kiện nuôi dưỡng sinh vật trí tuệ cấp cao.) Nhưng chính nhờ có địa hình che chắn, họ vừa có thể cản bớt bước tiến của lũ tinh thú, vừa có thể triển khai những đội hình chiến đấu phức tạp, cần đến sự phối hợp tinh vi với địa hình để phát huy hiệu quả.

 

Một loạt tiếng "rõ" vang lên.

 

Hạm đội bắt đầu hạ xuống.

 

Hai ba con tinh thú lao theo, vừa tiến vào tầng khí quyển, gió sắc như dao nhỏ đã quét thẳng vào tai, miệng và mắt chúng. Hai con ở gần nhau lập tức bị năng lực thiên phú của Trì Diệu xé toạc thân thể, thú hạch lộ ra, Thời Tinh thừa thế ra tay kết liễu. Con còn lại thấy tình hình bất lợi liền quay đầu bỏ chạy.

 

"Vào rừng! Người bị thương và chiến hạm hư hại hạ cánh về phía sau. Các chiến hạm còn lại giữ trạng thái lơ lửng, sẵn sàng ứng phó nếu lũ tinh thú tốc độ cao ập đến."

 

Nghe theo mệnh lệnh của Trì Diệu, đội hình chiến hạm hạ xuống theo từng tầng.

 

Nhĩ Nhã sang xem qua tình trạng của Phù Thanh rồi quay về bên Thời Tinh, khẽ nói: "Bị tinh thần lực biến dị đánh trúng, biển tinh thần đã bị thương, cần em  trị liệu mới hiệu quả, chị không chữa tốt bằng."

 

Thời Tinh gật đầu: "Biết rồi, cẩn thận, trước tiên lo xử lý tình huống trước mắt."

 

"Ừ."

 

Thời Tinh nhìn qua vị trí chiến hạm, lập tức ra lệnh: "Phù Thanh, cậu hạ xuống đi, quyền chỉ huy tiểu đội giao cho phó đội trưởng."

 

"Rõ." Phù Thanh đáp.

 

"Rõ." Phí Sở, chỉ huy toàn đội cũng xác nhận.

 

Ban đầu Phù Thanh còn muốn ở lại chỉ huy trên không, nhưng sau khi Thời Tinh bố trí, chiến hạm của anh mới từ từ hạ xuống rừng rậm.

 

Kỳ lạ là, chờ phục kích trên không hơn mười phút, vậy mà chẳng thấy tinh thú nào đuổi theo.

 

Thời Tinh và Phí Sở nhìn nhau, Thượng tướng Diệp Tuấn trong kênh liên lạc cũng thở hổn hển, kinh ngạc hỏi: "Ý gì đây, chẳng lẽ không đến nữa sao?"

 

Phí Sở thật thà nhận xét: "Không giống phong cách của tinh thú chút nào."

 

Ứng Canh chen vào: "Đây toàn là tinh thú cấp cao, tố chất chiến đấu mạnh, tốc độ di chuyển lại nhanh, anh chắc chúng giống tinh thú thường sao?"

 

Phí Sở ngẫm lại: "Cũng đúng."

 

Trì Diệu không nói gì, không đưa ra mệnh lệnh mới, đội hình vẫn giữ nguyên. Thêm gần mười phút nữa, Trì Diệu phóng thích năng lực thiên phú, Thời Tinh liền nhận ra tốc độ gió thay đổi.

 

Sau khi thăm dò bằng năng lực, quả thực không thấy dấu hiệu tinh thú nào, Trì Diệu mới ra lệnh: "Diệp Tuấn, cho chiến hạm không người lái đi dò xét."

 

Kết quả truyền về cho thấy, tinh thú vẫn tụ tập ngoài tầng khí quyển, không vào nhưng cũng không rời đi.

 

Trì Diệu hỏi: "Còn lại bao nhiêu con?" 

 

"Chờ chút." Diệp Tuấn đáp.

 

Một chiếc chiến hạm không người lái bị phá hủy trong lúc thăm dò, hình ảnh toàn tức truyền về, cộng lại trên đó vẫn còn chín con tinh thú.

 

Nhĩ Nhã nhạy bén hỏi: "Con màu trắng này từ đâu ra vậy?"

 

Thời Tinh và Trì Diệu xem qua hình ảnh toàn tức, quả nhiên, lúc giao chiến trước đó không hề thấy con này.

 

Nhĩ Nhã tiếp: "Trông nó khá giống con màu trắng đã bị giết." Rồi hỏi: "Tinh Tinh có từng gặp chưa?"

 

Thời Tinh nhìn kỹ, kết luận: "Nó thấp hơn con kia một chút. Chưa từng gặp, từ đầu đến cuối đều là con tinh thú trắng kia chặn em."

 

Trì Diệu trầm ngâm, rồi ra lệnh: "Người bị thương hạ xuống, Nhĩ Nhã lo trị liệu. Diệp Tuấn liên lạc với hành tinh đóng quân, kiểm tra tình hình bên đó."

 

"Thời Tinh..." Anh vừa định nói tiếp thì Phù Thanh đã vội báo: "Tôi vẫn chịu được, tinh thần lực của Thời Tinh chắc không còn nhiều, không cần phí tổn lên tôi."

 

Nếu phải trị liệu cho Phù Thanh, họ sẽ mất đi sự bảo vệ màn chắn của Thời Tinh trong đợt tập kích tiếp theo của tinh thú.

 

Trì Diệu cũng cùng suy nghĩ: "Cậu cứ cầm cự trước, Thời Tinh ở lại trong chiến hạm, chờ điều động."

 

"Rõ." Thời Tinh đáp.

 

Một lát sau, Thượng tướng Diệp Tuấn trong kênh liên lạc nói: "Lạ thật, tín hiệu hành tinh này kém quá."

 

Phí Sở giải thích: "Hành tinh hoang vốn thế, không thích hợp để ở, khí quyển lúc nào cũng đầy tạp chất lạ, ảnh hưởng đến tín hiệu."

 

Trì Diệu: "Nếu được thì bảo họ gửi bản ghi chép thời tiết của tinh cầu này.

 

"Rõ." Diệp Tuấn đáp.

 

Hơn mười phút sau, Diệp Tuấn báo cáo: "Tinh thú biến dị ngoài màn chắn đã gần như bị tiêu diệt hết. Hiện Lục Lê và Trang Nguyên Nhân đang dẫn đội xử lý nốt đám tinh thú hạ cấp còn sót lại." "Vì chúng ta đi ra ngoài, nên toàn bộ tinh thú biến dị đều bám theo bốn đội, không còn con nào ở lại."

 

Trì Diệu nhíu mày: "Ngươi chắc chắn là không còn một con nào sao?"

 

Diệp Tuấn trả lời: "Xác nhận."

 

Hình ảnh động truyền về hành tinh chính cho thấy, sau khi Trì Diệu và Thời Tinh giải quyết xong đám tinh thú biến dị, số tinh thú bình thường còn lại bị quân đội lưu lại xử lý dễ dàng, chiến hạm đi qua là chém giết gọn gàng như thái rau cắt dưa.

 

Thời Tinh phát hiện điều gì đó, ngạc nhiên hỏi: "Có phải em thấy có tinh thú muốn bỏ chạy không?" Trên hình, vòng vây đúng ra nên là bọn họ truy kích tinh thú, chứ không phải đánh trực diện như thế.

 

Trì Diệu đáp: "Không nhìn nhầm đâu. Con tinh thú chỉ huy đã chết, đánh không lại nên chúng muốn chạy."

 

Thời Tinh thắc mắc: "Không thể để chúng chạy sao?"

 

Trì Diệu giải thích: "Một con màu trắng đã bị giết, không loại trừ đợt tinh thú ngày mai sẽ có con khác có khả năng chỉ huy. Nếu giờ thả cho đám bình thường chạy thoát, chúng cũng chẳng đi xa, ngày mai vẫn sẽ bị gọi quay lại. Tốt hơn hết giết sạch một lần, tránh hậu họa về sau."

 

Thời Tinh hiểu ra. Lúc này mới nhận thấy, Trì Diệu am hiểu về tập tính tinh thú hơn cậu tưởng.

 

Một lát sau, lại phái chiến hạm không người lái đi dò xét, thấy tinh thú tụ tập bên ngoài tinh cầu, không tiến vào cũng chẳng rời đi.

 

Phí Sở nói: "Chúng đang chờ đồng bọn."

 

Trì Diệu: "Hoặc đang chờ chúng ta ló mặt để tập kích trong vũ trụ."

 

Diệp Tuấn: "Không phải không có khả năng."

 

Ứng Canh: "Nhưng nói chung, giờ chúng không đánh vào, chúng ta phải làm sao?"

 

Trì Diệu suy nghĩ chốc lát rồi hạ lệnh: "Hạ xuống, tìm nơi, nghỉ ngơi tại chỗ."

 

Tinh thần lực của cả đội đã tiêu hao quá nhiều, giờ có muốn xông ra cũng không nổi. Đã vậy tinh thú không tiến công, thì cứ giằng co như vậy trước đã.

 

Tất cả chiến hạm đồng loạt hạ xuống theo lệnh.

 

"Gầm, gừ gừ gào!"

 

"Ngao, ngao ngao gầm!"

 

Một con tinh thú màu đen đang "tranh cãi" với con tinh thú trắng thấp bé.

 

"Gầm!" tinh thú đen nổi giận.

 

"Ngao!" tinh thú trắng cũng tức tối, vì đồng bạn của nó đã chết.

 

Nó vốn chỉ đi tới tinh cầu gần đó làm nhiệm vụ canh gác, liên lạc với bầy đàn, sợ tin tức truyền đến bị gián đoạn. Nào ngờ vừa quay lại báo tin, liền bắt gặp cảnh tượng con tinh thú trắng cao lớn bị giết.

 

Tuy con tinh thú trắng cao lớn đối xử với nó chẳng tốt đẹp gì, nhưng dù sao chúng cũng cùng màu lông.

 

"Gầmm!" tinh thú đen gào lên, như muốn nói: "Phiền phức quá, phía dưới nguy hiểm thế kia, muốn đuổi thì tự ngươi đi!" 

 

"Ngaooo!" tinh thú trắng đáp trả: "Không đi, đánh không lại. Các ngươi giỏi thế sao không đi!!"

 

Cuối cùng, con tinh thú trắng thấp bé bị tinh thú đen tát bay ra xa.

 

Tinh thú đen mặc kệ nó, quay sang "bàn bạc" với những tinh thú khác vừa qua liên kiết liên thông. Chốc lát, có một con nhận được nhiệm vụ, bắt đầu hướng về một phương trong vũ trụ gào dài, truyền tín hiệu đi xa.

 

Con tinh thú đen ép con tinh thú trắng phải lao xuống tầng khí quyển để làm việc. Ban đầu tinh thú trắng không chịu, bị đánh hai trận liền đành phải phục tùng.

 

"Ngao."

 

"Ngao u u."

 

Miệng thì vừa làm vừa lầm bầm chửi rủa.

 

Phí Sở báo cáo: "Đội chúng ta có 6 người hy sinh. Bốn người khác, tàn thể đã trôi dạt ngoài vũ trụ. Hai người còn lại đã được cho vào túi, niêm phong trong kho đông lạnh của chiến hạm. Nếu năng lượng còn đủ, chúng ta sẽ đưa về Đế quốc."

 

Nghe xong, Thời Tinh cảm thấy khó thở.

 

"Nếu... năng lượng không đủ thì sao?" tay cậu run run khi ký vào bản danh sách. Trên đó, từng cái tên cậu đều quen thuộc. Hình ảnh cùng nhau huấn luyện vẫn còn hiển hiện rõ ràng trong đầu.

 

Bất chợt, một bàn tay ấm áp nắm lấy khớp tay cậu, nhẹ nhàng xoa dịu. Phí Sở nhìn thấy người đến, lập tức cúi đầu hành lễ.

 

Trì Diệu tiếp lời: "Nếu năng lượng không đủ, hỏa táng ngay tại chỗ, mang tro cốt về. Trong tình huống bình thường là vậy. Còn nếu đang bị truy kích, phải ném bỏ thi thể để tiết kiệm năng lượng."

 

Thực ra, những quy định này Thời Tinh đều đã được học, nhưng đây là lần đầu tiên thật sự đối diện, đầu óc vẫn còn rối loạn, trong chốc lát quên sạch.

 

Cuốn sổ trong tay bị rút đi. Trì Diệu nói khẽ: "Để ta." Anh nhanh chóng ký xong, rồi đưa trả lại cho Phí Sở, kèm theo một ánh mắt ra hiệu. Phí Sở liền lui xuống đi sắp xếp.

 

"Khó chịu lắm phải không?" Trì Diệu nhìn sang Thời Tinh.

 

Phí Sở vốn chọn chỗ khuất ở góc rừng, giờ chỉ còn hai người, Trì Diệu khẽ kéo Thời Tinh lùi lại, cả hai ẩn sau những thân cây rừng cao vút.

 

Thời t*nh h**n hồn, gật đầu rồi lại lắc đầu, hơi rối loạn: "Em biết cả rồi... chỉ là, vừa rồi bỗng dưng quên mất. Sau này em sẽ chú ý."

 

Thực ra, những kiến thức ấy cậu không phải mới học một năm trước, ngay từ lúc vào học viện quân sự đã được dạy. Chỉ là ở biên giới, ngoại trừ lần cuối cùng, cậu chưa từng mất đi đồng đội. Mà lần cuối ấy... tất cả đồng đội đều chôn thân trong bụng tinh thú. Bản thân cậu khi đó biển tinh thần đã cạn kiệt, chuyện hậu sự chẳng ai đến hỏi.

 

Cho nên, với thân phận một chỉ huy, đây là lần đầu tiên Thời Tinh phải trực diện với việc này.

 

Bất chợt, một tiếng cười khẽ vang lên. Trì Diệu nói: "Căng thẳng thế làm gì?"

 

Ngừng một nhịp, giọng anh nghiêm hẳn: "Hơn nữa, ai bảo phải hỏi em mấy chuyện đó?"

 

Thời Tinh ngẩn ra, mơ màng ngẩng đầu: "Vậy... ngài muốn hỏi gì?"

 

Trì Diệu khoanh tay, ánh mắt nhìn chằm chằm không rời. Khoảnh khắc giao ánh mắt kéo dài, Thời Tinh cảm nhận được một tầng ý vị khác, có chút bối rối, vừa định lên tiếng phá tan sự giao triền ấy thì giọng nói trầm thấp của Trì Diệu vang lên: "Anh muốn hỏi... bây giờ em có cần một cái ôm không?"

 

Thời Tinh sững lại một nhịp, rồi gượng cười với anh. Cậu không hề vui, nhưng sự quan tâm của Điện hạ, cậu cảm nhận được.

 

"Đừng cười nữa, không muốn cười thì đừng gượng ép."

 

Thời Tinh gật đầu, khóe mắt hơi đỏ, đưa tay ra. Trì Diệu rõ là đã biết, còn cố hỏi: "Đưa tay làm gì?"

 

"Ôm đi."

 

Mùi hương quen thuộc từ người Trì Diệu ùa tới, khiến cơn run rẩy trong xương cốt của Thời Tinh mới dần dừng lại.

 

Trì Diệu thoạt nhìn không thấy gì, nhưng khi vòng tay ôm lấy cậu, mới nhận ra toàn thân cậu căng cứng đến nhường nào.

 

Thời Tinh ôm anh rất chặt. Trì Diệu muốn nói gì đó, nhưng những câu kiểu như "rồi sẽ quen" hay "lần sau sẽ biết" nghe chẳng khác nào lời trách, chẳng giống an ủi. Cuối cùng anh chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lên lưng cậu, trao một sự động viên không lời.

 

Âm thầm đếm mấy nhịp trong lòng, đến lúc phải dừng, Thời Tinh mới luyến tiếc buông ra. Giờ đây đội ngũ còn đang cần cả hai, họ không thể trì hoãn thêm nữa.

 

"Em ổn rồi, cảm ơn Điện hạ."

 

"Giữa chúng ta còn cần nói cảm ơn sao?"

 

Một câu đáp ngắn gọn ấy khiến Thời Tinh bật cười. Nhưng nụ cười chưa kịp nở đã tắt, khi cảm tri nhạy bén cho cậu biết có gì bất thường. Nhíu mày, cậu nói: "Ngài bị thương rồi?"

 

Khi tâm trí không còn phân tán, Thời Tinh liền nhận ra trên người Trì Diệu còn sót lại tinh thần lực của tinh thú.

 

"Không sao, chỉ ở lớp ngoài thôi..." Anh chưa nói hết câu thì đã bị Thời Tinh vội vã kiểm tra, rút sạch tinh thần lực biến dị.

 

Thời Tinh còn định trị liệu, nhưng tay đã bị Trì Diệu giữ chặt, giọng trầm ổn nhắc nhở: "Lượng tinh thần lực này, chi bằng để dành cho Phù Thanh."

 

Cậu khựng lại, rồi ngoan ngoãn gật đầu. Tinh thần lực không nhiều, nên phải dùng đúng chỗ.

 

Vết thương trên người Điện hạ, tuy khiến cậu xót xa, nhưng nói cho đúng thì cũng không nặng.

 

Hai người vừa định quay lại với đội ngũ, liền nghe bên ngoài vọng vào tiếng gọi: "Điện hạ! Tinh Tinh!"

 

Lại có việc cần họ quyết định.

 

Phù Thanh bị thương nặng hơn Thời Tinh tưởng, may mà trong đội còn có cậu.

 

Rút đi luồng tinh thần lực biến dị bao trùm cả ngoại tầng biển tinh thần, Thời Tinh khụy một tay chống đất.

 

Tiếng gọi tên cậu dồn dập vang khắp bốn phía, Thời Tinh cúi đầu thở lấy hơi, phẩy tay: "Không sao, không nghiêm trọng đâu."

 

Nhưng chính bởi tiếp xúc với tinh thần lực biến dị, ngoại tầng biển tinh thần của cậu lại trở nên cực kỳ sôi động.

 

Từ sau khi hấp thu con tinh thú trắng, tình trạng này đã bắt đầu rồi. Lúc bình tĩnh thì còn khống chế được, nhưng hễ dính đến tinh thần lực của tinh thú, cảm giác ấy lại dâng trào.

 

Thời Tinh không hiểu nguyên do, dự định lát nữa sẽ bàn với Nhĩ Nhã. Cậu bảo Phí Sở đi gọi, còn mình thì tiếp tục trị liệu cho Phù Thanh.

 

Sau một năm rưỡi, khoảng cách cấp bậc giữa hai người đã quá rõ rệt. Hiện thực thể hiện ngay ở chỗ,Thời Tinh trị liệu cho Phù Thanh, hiệu quả vượt ngoài dự liệu, vừa nhanh vừa tốt.

 

"Tôi ổn rồi, bên ngoài không trị cũng được chứ?"

 

Sợ Thời Tinh hao tổn tinh thần lực, Phù Thanh ngăn lại động tác muốn chữa vết thương trên ngực.

 

Thời Tinh nhìn qua, lắc đầu: "Vết này dính tinh thần lực biến dị, cậu tự hồi phục sẽ chậm. Trị ngoại thương thì tôi chẳng tốn bao nhiêu tinh thần lực, sẽ lành nhanh thôi."

 

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, tinh thần lực biến dị bị rút sạch, dưới sự bao phủ của tinh thần lực Thời Tinh, vết thương liền cầm máu rồi khép lại.

 

"Trên người cậu không còn tinh thần lực biến dị nữa, mấy vết thương ngoài thì dùng thuốc thôi."

 

"Hai đội ngài Điện hạ mang theo vẫn cần chữa trị, tôi qua đó xem."

 

Phù Thanh gật đầu. Vừa đứng dậy thì Nhĩ Nhã đã tới, vừa khéo hai người Lam Tinh cùng có mặt.

 

Trong đội Dịch Chấn Cường có hai binh sĩ trọng thương, đội của Diệp Tuấn cũng có một người, nhưng chỉ bị thương nhẹ.

 

Vừa trị liệu, Nhĩ Nhã vừa nghe Thời Tinh kể lại tình hình. Sau khi xử lý xong những vết thương dính tinh thần lực biến dị, cô thay Thời Tinh lúc này đã gần như cạn sức.

 

"Khả năng có nhiều lắm, tôi cũng không dám chắc. Cậu có thấy khó chịu không?"

 

Thời Tinh lắc đầu: "Không, chỉ là..."

 

Nhĩ Nhã nhướng mày.

 

Thời Tinh hạ giọng: "Tôi hơi sợ... nó quá sôi động, tôi sợ mình không khống chế nổi."

 

"Ừ, tôi hiểu."

 

Lần đầu tiên có thể hấp thu tinh thần lực của tinh thú, chính Nhĩ Nhã cũng từng sinh ra cảm giác sợ hãi với bản thân.

 

Nghĩ một lát, cô nói: "Nếu không thấy khó chịu thì có vài khả năng. Một là năng lực đang tăng trưởng. Biển tinh thần của em  khác với người thường, quá trình trưởng thành dĩ nhiên cũng chẳng giống. Tầng ngoài mới vừa thức tỉnh tần suất luân phiên, tiếp tục tăng trưởng thêm một bước cũng không phải không thể."

 

"Khả năng khác cũng có lẽ là lớn nhất, chính là tất cả sự bất ổn đều xuất phát từ giai đoạn em đang trải qua."

 

"Gần đây em hấp thu quá nhiều tinh thần lực của tinh thú, mà kỳ trưởng thành lại sắp đến... vì thế..."

 

"Có chuyện gì xảy ra cũng đều có khả năng."

 

"Chỉ cần không thấy khó chịu thì chắc là không sao."

 

Thời Tinh ngẩn người gật đầu, cũng không rõ đây là chuyện tốt hay xấu.

 

Ngẩng đầu nhìn trời, cậu lại bị kẹt trên hành tinh hoang, bên ngoài vẫn là lũ tinh thú. Nhưng lần này, có lẽ kết cục sẽ khác chăng?

 

Một người Lam Tinh sắp bước qua kỳ trưởng thành, một trị liệu sư...

 

Chỉ cần nghĩ tới việc sau này không cần nuốt thú hạch, không cần dùng tinh hạch để bổ sung năng lượng nữa, biển tinh thần sẽ ổn định, kiên cố như người Đế quốc, không dễ bị hư hại... Thời Tinh đã thấy mong chờ vô cùng.

 

Chắc là vậy.

 

Lấy lại tinh thần, binh sĩ trước mắt đã được trị liệu xong. Thời Tinh gọi người đến xác nhận. Dịch Chấn Cường xem qua trạng thái biển tinh thần của cả hai, tuy đã sớm biết rõ bản lĩnh của Thời Tinh, nhưng lần đầu tiên trong chiến trận có một người Lam Tinh siêu cao cấp cùng đi, chấn động mang lại vẫn không nhỏ.

 

Dịch Chấn Cường liên tục cảm ơn, hai binh sĩ kia cũng gọi "tiểu Điện hạ, tiểu Điện hạ" không ngớt. Thời Tinh có hơi ngượng, nhưng với thân phận là điểm tựa của cả đội, cậu vẫn cố tỏ ra điềm nhiên mà nhận lấy.

 

Việc chữa trị cho binh sĩ cũng mang lại một lợi ích khác, họ sẽ thêm phần dũng cảm trong chiến đấu. Bởi nếu thương tổn biển tinh thần còn có thể chữa lành, thì khi đối mặt tinh thú, họ sẽ không còn quá dè dặt, có thể tung hết sức.

 

Điều này không chỉ Thời Tinh nghĩ đến, mà cả Dịch Chấn Cường, Diệp Tuấn cùng các lão tướng càng rõ, lập tức truyền đạt cho toàn quân.

 

Muộn hơn một chút, đợi mọi người khôi phục được phần nào tinh thần lực, cả đội tìm một hang núi gần đó. Cửa hang giữ nguyên, bên trong dùng tinh thần lực khoét sâu thêm, tạo thành một hang động nhân tạo. Tạm thời tất cả đều nghỉ ngơi trong đó, cửa hang được phong bế bằng màn chắn tinh thần, che giấu hoàn toàn khí tức.

 

Những đội từng bị tinh thú bao vây hầu như đều làm như vậy.

 

Ngoại trừ mẫu hạm cỡ nhỏ, các chiến hạm thu gọn cánh phụ đều có thể đưa vào bên trong. Ngay từ khi thiết kế đã tính đến tình huống này, cánh có thể gấp lại, thân hạm nhờ màn chắn hỗ trợ mà được xếp chồng từng chiếc, dĩ nhiên là đặt phía trên lớp màn chắn.

 

Dưới chân núi là rừng rậm, mẫu hạm được giữ lại trong đó.

 

Để tránh trường hợp mẫu hạm hư hại khi không có ai trông coi, toàn bộ dược phẩm, dịch dinh dưỡng, năng lượng cùng vật dụng thiết yếu đều được cất gọn vào một hộp nhỏ bằng kỹ thuật thu nạp không gian, mang theo bên người.

 

Vào trong hang, sau khi bàn bạc kế hoạch, Trì Diệu đưa ra quyết định cuối cùng: "Đến 2 giờ sáng, dự tính tinh thần lực của mọi người đều có thể hồi phục. Lúc đó sẽ rời khỏi hành tinh hoang, quay về hành tinh chính."

 

Đội quân của họ vẫn còn sức chiến đấu, nhưng nhất định phải trong tình trạng tinh thần lực đầy đủ.

 

Nhận lệnh, Diệp Tuấn lập tức gửi tin về hành tinh chính.

 

Trong lúc thao tác, anh bỗng nhíu mày: "Kỳ lạ, không tìm thấy trạm tín hiệu gốc của hành tinh chính."

 

"Ta thử đổi chỗ khác."

 

Lục đục suốt nửa tiếng, đi hết cả trong mẫu hạm, vẫn không có kết quả, Diệp Tuấn nhăn mặt đầy khó chịu.

 

Thông qua hình chiếu toàn tức của dãy núi, anh báo về một tin không lành: "Điện hạ, tín hiệu của chúng ta có lẽ đã bị một loại thủ đoạn chưa rõ ngăn chặn."

 

Thời Tinh thoáng cảm thấy trong đầu lóe qua điều gì, nhưng không sao nắm bắt được.

 

Phí Sở buột miệng: "M* nó, chẳng lẽ lại là năng lực thiên phú của tinh thú nào sao?"

 

"Các ngươi nhìn ta làm gì?!"

 

Nhĩ Nhã thản nhiên: "Không làm gì, chỉ là thấy vậy thôi..."

 

Trì Diệu gật đầu: "Khả năng ngươi nói là rất lớn."

 

Phí Sở: "..." rồi không nhịn được lại chửi thề thêm một câu.

 

Thời Tinh ra ngoài dò xét một vòng, lắc đầu: "Không cảm nhận được biến động năng lượng trong không khí."

 

Cậu không dám chắc có phải vậy hay không.

 

Diệp Tuấn cẩn thận tính trước: "Nếu thật sự là thiên phú, thì phạm vi tuần tra phải thu hẹp lại. Nếu không, đi quá xa rất có thể sẽ mất liên lạc với người trong hang."

 

Trì Diệu gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

 

Mệnh lệnh được ban xuống gọn gàng rõ ràng. Chẳng bao lâu, mấy túi ngủ phồng được mở ra, những binh sĩ từng bị thương đều được yêu cầu nghỉ ngơi. Thể chất người Đế quốc vốn mạnh mẽ, lại thêm đã qua trị liệu, chỉ cần ngủ một giấc là có thể hồi phục nhanh hơn.

 

Thời Tinh nghe thấy tiếng Trì Diệu gọi mình.

 

Cậu bước lại, thấy Điện hạ đang ngồi bên một chiếc túi ngủ, khẽ nâng cằm ra hiệu cho cậu đi nghỉ.

 

Thời Tinh khẽ nói: "Thực ra..." 

 

Trì Diệu cắt lời: "Đừng nói nhiều, ngủ đi. Em ngủ rồi tinh thần lực cũng sẽ khôi phục nhanh hơn. Có ta trông, em yên tâm nghỉ ngơi."

 

Tinh thần lực của Thời Tinh còn chưa hồi được một nửa. Nghĩ ngợi một lúc, cậu lại mặc cả: "Vậy để em chữa trị cho ngài xong rồi mới ngủ."

 

Thấy cậu cố chấp, Trì Diệu đành đồng ý.

 

Thời Tinh chui vào túi ngủ. Khi bận rộn thì không thấy rõ, nhưng vừa nằm xuống đã ngáp dài. Vừa cảm thấy ánh sáng trong hang hơi chói, chợt một bàn tay đưa đến che mắt cậu, giọng Trì Diệu dịu dàng vang lên: "Ngủ đi."

 

Hai chữ ấy như mang theo sức mạnh kỳ lạ, khiến Thời Tinh chìm vào giấc ngủ thật sâu.

 

Trong khi bầy tinh thú vẫn chưa kịp tiến vào tinh hệ Song Sinh, thì vào lúc muộn hơn, đã có tin tức từ sâu thẳm vũ trụ truyền đến.

 

Dẫn đầu là một con tinh thú màu nâu, nghe xong liền gầm lên mấy tiếng.

 

Ngay sau đó, bốn con tinh thú màu trắng tách hàng bước ra. Chúng không cao lớn bằng con trắng đã chết, nhưng hình dáng lại vô cùng tương tự.

 

"Gào gào." 

 

"Bắt đầu đi."

 

Bốn con thú chia ra đứng ở bốn hướng, đồng loạt vận dụng tinh thần lực.

 

Chẳng mấy chốc, từng gợn sóng như vòng nước lan tỏa từ thân thể chúng, rồi hợp lại thành một đường hầm khổng lồ.

 

Con thú màu nâu dẫn đầu nhảy vào, gần trăm con khác nối gót dịch chuyển theo.

 

Nhưng để duy trì đường hầm ấy, bốn con trắng không thể thu lại tinh thần lực.

 

Mỗi khi có một con đi qua, tác dụng ngược của quy tắc không gian lại dội xuống chúng.

 

Cắn răng chống đỡ đến khi con cuối cùng tiến vào, bốn con trắng thú hạch vỡ nát, thân thể nổ tung mà chết.

 

Ở đầu bên kia của gợn sóng, con thú màu đen ngoài hành tinh hoang đã chờ sẵn từ lâu.

 

Vừa thấy con nâu xuất hiện, nó lập tức gầm lên: "Gào gào~~ Các ngươi cuối cùng cũng đến rồi!!!"

 

Thời Tinh không ngủ liền một mạch. Trước giờ xuất phát hai canh, cậu tỉnh dậy, kinh ngạc phát hiện tinh thần lực đã khôi phục hoàn toàn, biển tinh thần lại còn vô cùng sôi động.

 

Sau mới nhận ra, chính vì sự sôi động ấy làm tần suất thay đổi tăng cao, nên mới hồi phục nhanh đến vậy.

 

Khi tỉnh dậy, tim cậu vẫn còn đập dồn dập. Xung quanh thì yên tĩnh, nhưng trong lòng lại tràn ngập bất an, như thể vừa có chuyện gì xảy ra.

 

"Sao vậy?"

 

Trì Diệu vẫn chưa ngủ, cứ ngồi bên cạnh canh chừng cậu.

 

"Có chuyện gì xảy ra à?"

 

Nghe câu trả lời phủ định, Thời Tinh chỉ uống một ngụm nước rồi tự nhủ mình nghĩ nhiều quá.

 

Còn lại hai tiếng, sau khi tỉnh táo, cậu nhất quyết ép Trì Diệu cũng phải nghỉ ngơi. Ban đầu Trì Diệu định từ chối, nhưng không thắng nổi sự cứng rắn của cậu, đành chui vào túi ngủ mà Thời Tinh vừa để trống.

 

Nhĩ Nhã là người nghỉ sớm nhất, cũng dậy sớm hơn Thời Tinh.

 

Khi Trì Diệu vừa nằm xuống, đội tuần tra cũng trở về. Thời Tinh đề nghị muốn ra ngoài xem thử, nhưng lập tức bị Trì Diệu gạt đi.

 

Nghĩ tới tình trạng tinh thần lực dễ bị phân tán, Thời Tinh cũng không nói thêm.

 

Hai tiếng sau, cả đội chỉnh trang, chuẩn bị rời đi.

 

Xác nhận nhiều lần rằng bên ngoài không có gì bất thường, Thời Tinh theo sau Phí Sở, đi ở giữa đội hình ra khỏi hang.

 

Vừa bước ra cửa, cậu đã thấy có gì đó không ổn.

 

Nhưng dùng năng lực thiên phú để quan sát, trong màn đêm đặc quánh, cậu hoàn toàn chẳng thấy gì.

 

Trong phạm vi cảm giác cũng không có gì khác lạ.

 

Cảm giác bất an dâng lên, nhưng cậu lại chẳng rõ nguyên do.

 

Càng thấy trống trải bao nhiêu, trong lòng càng thêm hoang mang bấy nhiêu.

 

"Ủa, sao còn một cái cảm biến không hiển thị nữa, vừa nãy vẫn còn đấy mà?"

 

Một kỹ thuật viên lên tiếng đầy ngạc nhiên.

 

Phí Sở chỉ tay về phía sau: "Đặt sang bên kia xem, cậu ra kiểm tra thử, có khi để ngoài lâu quá nên nó kém nhạy."

 

Dù đã được kiểm tra, nhưng cảm biến đôi khi vẫn chịu ảnh hưởng bởi chênh lệch nhiệt độ.

 

Kỹ thuật viên gật đầu đi về phía sau. Thời Tinh vô tình bị ánh mắt thu hút, cũng bước theo vài bước.

 

Khi năng lực thiên phú của cậu tự động mở ra, Thời Tinh thoáng ngạc nhiên. Vừa định thu lại, cậu lại thấy trên áo trắng của kỹ thuật viên xuất hiện những đốm đỏ.

 

Chúng rất nhỏ, dày đặc, như đang nổi lơ lửng trên bề mặt vải, thậm chí còn liên tục đổi vị trí...

 

Khoan, đốm đỏ?!

 

Ngay lập tức, Thời Tinh nhận ra mình đã bỏ sót điều gì đó.

 

Sương mù đỏ, chính là thứ đã từng giam hãm cậu lúc ban đầu, thứ sương mù do con tinh thú trắng tạo ra.

 

Lúc ấy, cậu còn tưởng đó là một loại màn chắn, nên đã tìm cách phá vỡ. Nhưng khi thật sự phá tan, Thời Tinh mới cảm nhận rõ. Sương đỏ đó không hề giống màn chắn thể rắn, cấu trúc năng lượng hoàn toàn khác. Chỉ cần tinh thần lực chạm vào đã nhận ra nó giống khí thể, thậm chí còn dễ bị xua tan hơn.

 

Nhưng mà! Suốt bao lần giao đấu, từ tấn công đến khi bỏ chạy hôm nay, Thời Tinh chưa từng thấy con tinh thú trắng đó dựng loại màn chắn như vậy. Rõ ràng đây không phải năng lực của nó, mà chứng tỏ xung quanh còn có một con tinh thú trắng khác, chỉ là cậu chưa phát hiện ra, hoặc là...

 

Suy nghĩ khựng lại trong chốc lát, Thời Tinh nhớ tới hình ảnh truyền về từ ngoài vũ trụ, con tinh thú trắng thấp bé.

 

Hai con giống nhau đến lạ.

 

Hoàn toàn có khả năng là đồng loại.

 

Vậy thì, vẫn còn một con tinh thú trắng khác ở gần đây, với năng lực và vị trí chưa rõ...

 

"Cẩn thận! Đừng đi nữa, quay lại mau!!"

 

Tất cả những suy nghĩ ấy chỉ diễn ra trong chớp mắt. Ngay lúc nhận ra sương đỏ, lời cảnh báo bật thốt ra gần như cùng lúc.

 

Vừa dứt lời, tinh thần lực của Thời Tinh bỗng dao động dữ dội, một dạng dao động mà chính cậu cũng không hiểu nổi.

 

Nhĩ Nhã lập tức nhận ra, hét lên: "Tinh Tinh, coi chừng! Tinh thần lực của em đang phát tán mạnh hơn rồi!"

 

Kỳ trưởng thành của Thời Tinh đã bước vào giai đoạn cuối, dự kiến chỉ còn vài ngày.

 

Đúng lúc ấy, Trì Diệu cảm nhận được nhịp tim dữ dội truyền qua liên kết, lập tức quay đầu lại.

 

Sương đỏ vỡ tung, một con tinh thú trắng lao ra, giẫm nát một người thành thịt vụn. Thời Tinh gần như nghe rõ cả tiếng xương thịt gãy vụn. Nó ngẩng đầu, hướng về phía sau lưng cậu mà gào thét chói tai.

 

Trong tầm mắt Thời Tinh, sương đỏ do tinh thần lực ngưng kết phun trào, lập tức quét loạn cả không gian.

 

"Có tinh thú! Cẩn thận!!"

 

Phí Sở chỉ kịp hét lên một câu, đã ôm ngang hông Thời Tinh chạy đi.

 

Ban đầu, anh định chạy về phía Trì Diệu, nhưng một tiếng quát của Thời Tinh khiến hướng đi lập tức đổi đi.

 

Thời Tinh gào to: "Chạy lên núi! Chúng nhắm vào tôi, sẽ không hại tôi đâu. Điện hạ bọn họ cần thời gian chuẩn bị!"

 

Nếu tinh thú xông vào giữa đội hình, chúng chẳng cần phân biệt, giẫm chết bao nhiêu người cũng mặc.

 

Phí Sở do dự chưa đầy một giây, đã hiểu Thời Tinh nói đúng, liền nghiến răng lao thẳng lên núi.

 

"Chúng quả thật có tinh thú thiên phú có thể chặn đứt năng lượng. Mau mở màn chắn của cậu ra đi."

 

Âm thanh mang theo sức mạnh tinh thần lan khắp sườn núi: "Tất cả mở màn chắn, chuẩn bị chiến đấu! Bỏ thiết bị liên lạc, nó đã vô dụng rồi. Nhắc lại, thiết bị liên lạc đã không thể dùng được nữa!"

 

Trì Diệu buông tay khỏi thiết bị liên lạc. Trước khi giọng Thời Tinh truyền tới, hắn đã ra lệnh "toàn quân chuẩn bị", nhưng đúng như Thời Tinh nói, thiết bị liên lạc đã tê liệt hoàn toàn.

 

Phí Sở cõng Thời Tinh trên vai, lúc này mới thấy rõ sự khác biệt thể chất giữa người Đế quốc và người Lam Tinh.

 

"Cho tôi tầm nhìn, tôi có thể phòng thủ." Thời Tinh nói.

 

Phí Sở lập tức nhấc cậu đặt lên vai mình. Thời Tinh kinh ngạc, nhưng lại nhận ra ngồi trên đó rất vững!

 

"Đi đâu?" Phí Sở hỏi.

 

"l*n đ*nh núi. Phía dưới toàn là sương đỏ có thiên phú ngăn năng lượng. Tôi cần nhìn được toàn cảnh."

 

"Ngồi cho chắc."

 

Lời vừa dứt, tinh thần lực của Thời Tinh xuyên thẳng qua một con tinh thú. Cậu chẳng còn để tâm đến sự hỗn loạn trong biển tinh thần, trong lòng chỉ có một ý nghĩ. Bằng mọi giá, phải diệt thật nhanh bọn tinh thú.

 

Con tinh thú vừa lao lên, trong hai giây đã hoàn toàn biến mất.

 

Đó lại còn là con tấn công trực diện. Phí Sở vốn đã chuẩn bị tinh thần lực để đánh bật nó đi, nhưng tinh thú vừa há to miệng lao xuống từ không trung... liền biến mất ngay trước mắt.

 

Phí Sở thoáng sững sờ, đầu óc trống rỗng. Trong khoảnh khắc chứng kiến một con tinh thú từ hữu hình hóa thành hư vô, anh không biết nên run sợ vì cú tập kích, hay nên rùng mình trước sức mạnh khủng khiếp của Thời Tinh.

 

Biến vật chất trở lại thành năng lượng... đây là sức mạnh gì vậy?!

 

Nhưng lúc này, Phí Sở chẳng còn hơi sức mà nghĩ nữa.

 

"Rất tốt, Tinh Tinh, em giữ vững đi!"

 

Thốt ra câu đó, Phí Sở chỉ cảm thấy, hoặc là mình điên rồi, hoặc là cả thế giới này đều đã điên mất.

 

Có lẽ... là cả hai.

 

"Các em ở đâu?" Giọng Trì Diệu vang dội, mang theo sức mạnh tinh thần.

 

Thời Tinh đáp lại ngay: "Chúng em đang l*n đ*nh núi, dưới chân núi bị năng lực thiên phú của một con tinh thú bao phủ rồi."

 

Nghĩ ra điều gì, cậu nói thêm: "Nếu thấy tinh thú trắng giống với con hôm nay truy sát, hãy giết nó bằng mọi giá, miễn là còn giữ được mạng. Em đoán đó chính là năng lực thiên phú của nó."

 

"Rõ!"
"Rõ!"
"Rõ!"

 

Trong tình huống này, tất cả liên lạc chỉ có thể dựa vào cách nguyên thủy nhất, hét thật to.

 

Lại cảm nhận được tinh thần lực dao động bất thường, Thời Tinh quát: "Cút ngay!"

 

Tiếng quát ấy không còn là ngôn ngữ, mà truyền đi như một luồng dao động năng lượng. Nó mang theo uy lực lạ thường, khiến tinh thú khựng lại một nhịp, rồi ngay sau đó bị Thời Tinh hút cạn.

 

"Không được!" Phí Sở gắt. "Cậu tiêu hao quá lớn rồi. Lên tới đỉnh núi, thêm năm sáu con thế này nữa, cậu lấy gì mà chống đỡ?"

 

"Thế thì làm sao? Tôi phá hủy đầu chúng? Để lại cái thân cho chúng từ từ khôi phục?!"

 

Tinh thú vốn nổi tiếng cứng cỏi, mất đầu chỉ là tạm thời mất khả năng suy nghĩ. Thân thể còn nguyên, chúng vẫn có thể tái sinh.

 

Phí Sở nghẹn lại, thoáng chốc trong đầu lóe lên hình ảnh đó, phản ứng đầu tiên... lại là khâm phục. Thời Tinh, cậu ta thực sự có thể nghĩ ra cả cách này?!

 

Trời đất ạ, phá hủy đầu...

 

Thế nhưng cơ thể anh phản ứng trước lý trí, thốt ra: "Được, cứ làm như vậy. Tin vào bản thân đi!"

 

Ngay sau đó, trước mắt Phí Sở là một màn quái dị. Vô số tinh thú, đầu chúng tan biến trong nháy mắt, còn thân thể thì rầm rầm ngã xuống.

 

Bao nhiêu năm chinh chiến, anh dám khẳng định đây chính là cảnh tượng chấn động nhất mình từng thấy.

 

Quá kinh hoàng... mà cũng quá khó tin!

 

"Bao lâu nữa thì lên đến đỉnh núi?" Trong lúc lao điên cuồng, Phí Sở gào hỏi Thời Tinh.

 

"Thêm bốn năm con tinh thú nữa thôi."

 

Phí Sở nghe mà phục sát đất, cái kiểu tính toán này khiến anh nhịn không nổi phải rống lên: "Mẹ kiếp, rốt cuộc có bao nhiêu con thế hả? Ban đầu bên ngoài chẳng phải chỉ còn chín con sao?"

 

Giữa cơn gió rít, Thời Tinh cũng hét trả: "Chúng ta xử lý gần chín con rồi còn gì!"

 

"Tôi không dám bung hết tinh thần lực để cảm tri, anh thử xem?"

 

Tinh thần lực của Thời Tinh đang thoát tán quá mạnh, một khi bung ra sẽ lộ vị trí ngay. Phí Sở thử, nhưng tinh thần lực của anh căn bản không thể trải rộng, giống như bị một lực cản chặn lại.

 

Thời Tinh nghe vậy, quả quyết: "Là sương đỏ. Chỉ loại năng lực thiên phú này mới chặn được năng lượng thôi! Muốn biết có bao nhiêu tinh thú, chỉ còn cách lên đến đỉnh núi."

 

Suốt dọc đường, hết con này đến con khác bị làm cho mất đầu, Phí Sở vốn chưa từng xem phim kinh dị, thấy tim mình suýt nhảy ra ngoài, ngoài chuyện đó ra thì... anh vẫn chịu được.

 

Thời Tinh lẩm bẩm: "Vậy lát nữa tôi cũng có thể làm thế sao? Dùng tinh thần lực phá hủy hết đầu bọn tinh thú?"

 

Rõ ràng cậu cảm nhận được bản thân đã khác xưa. Không thể nói cụ thể là khác thế nào, nhưng khi vận dụng năng lực thì... linh hoạt hơn hẳn.

 

Trước đây, muốn phá hủy cơ thể tinh thú, cậu phải hút cạn tinh thần lực trong thân thể, hấp thu cả thú hạch mới làm được. Nhưng bây giờ, chỉ cần cảm nhận được luồng tinh thần lực chảy trong cơ thể chúng, cậu đã có thể làm tan rã ngay bộ phận đó.

 

Phí Sở rưng rưng nước mắt, bật thốt: "Tinh Tinh, cậu thật sự rất giỏi!"

 

Đây vốn chỉ là cách bất đắc dĩ, nhưng cũng đã là một cách. Không thể đánh bại, thì đánh cho tàn phế trước rồi tính sau, thế cũng coi như ổn.

 

Phí Sở, Thời Tinh và Trì Diệu dẫn theo một đội nhỏ, gần như cùng lúc lên đến đỉnh núi. Ngay khoảnh khắc đặt chân tới nơi, tất cả đều chết lặng.

 

Dưới sự điều khiển của Diệp Tuấn, các chiến hạm hộ vệ lập tức bao vây thành từng tầng, dựng lên màn chắn bảo vệ. Nhưng... chuyện đó lúc này chẳng còn quan trọng nữa.

 

Bởi vì số lượng tinh thú quá khủng khiếp.

 

Trong bầu trời đêm đen kịt, hàng chục, thậm chí cả trăm con tinh thú lơ lửng, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống bọn họ.

 

Khoảnh khắc ấy, Phí Sở thấm thía đến tận xương tủy sự nhỏ bé của loài người.

 

Trì Diệu kéo Thời Tinh sát vào bên mình. Cậu không biết từ lúc nào đã hơi há miệng, cũng bị cảnh tượng kinh hoàng trước mắt chấn động đến lặng người.

 

Thời Tinh khẳng định chắc nịch: "Là bầy tinh thú biến dị đang trên đường kéo đến."

 

"Trong số đó, chắc chắn có con sở hữu năng lực không gian... nó đã nghịch hướng mở ra một đường hầm không gian rồi."

 

Nếu không, chúng chẳng thể nào đã kéo tới nhanh như thế.

 

Nói cách khác, trước khi viện quân kịp đến, nếu cứ cứng rắn đối kháng, e rằng cả đội sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

 

"Điện hạ, Tiểu điện hạ, chúng tôi tới rồi!" Từ dưới chân núi, đội quân của Dịch Trấn Cường còn đang gào gọi.

 

"Đừng tới đây."

 

"Đừng lên!" Trì Diệu và Thời Tinh đồng thanh quát, ngăn họ lại.

 

Hai người liếc mắt nhìn nhau. Ngoài dự đoán của Trì Diệu, Thời Tinh lại mở miệng trước: "Đứng đầu là con nào? Đừng vội động thủ, có gì cần thì cứ đem ra trao đổi."

 

Đó là một loại dao động năng lượng đặc biệt, có thể truyền ý chí để giao tiếp với tinh thú.

 

Lời cậu thốt ra trùng khớp với làn sóng ấy, khiến không chỉ Trì Diệu nghe hiểu, mà ngay cả đàn tinh thú cũng lập tức hiểu rõ.

 

Một con tinh thú màu nâu bay ra từ giữa hàng ngũ, đứng chắn ở phía trước. Dưới chân núi, tiếng chém giết vẫn vang vọng không ngừng.

 

Thời Tinh trầm giọng quát: "Để bọn tinh thú phía dưới lên đây! Nếu không, hôm nay ta thà cùng đội ngũ chết trận, cũng tuyệt không chấp nhận bất kỳ điều kiện nào của các ngươi!"

 

Cậu tiếp tục: "Các ngươi tìm người Lam Tinh mạnh mẽ như ta, đã bao lâu rồi hả?"

 

"Ta còn chưa vượt qua kỳ trưởng thành. Nếu dọc đường mà bị va chạm rồi chết, các ngươi quay về có ăn nói được với vương thú của mình không?!"

 

Lời vừa dứt, quả nhiên con tinh thú màu nâu cất tiếng gầm: "Tất cả rút lui, tập hợp trên không trung!"

 

Ngay sau đó, lại có hơn mười con tinh thú tung cánh bay lên, từng con một nhập vào đội hình trước mặt, như giọt nước hợp thành dòng thác.

 

Bàn tay Trì Diệu bất giác siết chặt, nhưng Thời Tinh khẽ cào một cái trong lòng bàn tay hắn như ám hiệu.

 

Nhận ra điều gì, Trì Diệu liền buông lỏng cơ thể.

 

"Chúng ta tiến thêm chút nữa." Thời Tinh ghé sát tai thì thầm.

 

Trì Diệu gật đầu, dìu cậu bước lên phía trước hai bước.

 

Cùng lúc ấy, Thời Tinh dựng lên tấm chắn. Ngoại trừ con tinh thú màu nâu, toàn bộ tinh thú còn lại đều bị đẩy lùi ra sau một đoạn, nhưng tấm chắn nhanh chóng biến mất. Chỉ để giữ một khoảng cách giữa hai bên. Con tinh thú màu nâu cảm nhận được, nhưng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ dõi mắt nhìn Thời Tinh.

 

Cậu quá quen thuộc với cảm giác này, giống hệt khi "nói chuyện" với con tinh thú trắng, đầy kiêu ngạo.

 

Đội của Diệp Tuấn, Ứng Canh và Dịch Chấn Cường lần lượt lên đến đỉnh núi, tập hợp sau lưng Trì Diệu và Thời Tinh. Nhìn số lượng tinh thú chen chúc trên không, ai nấy đều hít ngược một hơi lạnh. Quá đông, so với đội ngũ của họ thì hoàn toàn là thế áp đảo.

 

Con tinh thú màu nâu cất tiếng: "Đủ rồi, lùi thêm thì quá xa."

 

Thời Tinh gật đầu: "Được."

 

Nó không hạ xuống, mà nói thẳng: "057 đã nói với ngươi rồi chứ, ta muốn ngươi đi theo chúng ta."

 

Thời Tinh hỏi: "Tại sao là tôi?"

 

Con tinh thú nâu đáp: "Ngươi có khả năng đó."

 

"Muốn tôi làm gì?"

 

"Đến rồi ngươi sẽ biết."

 

Vẫn không chịu nói rõ.

 

Thời Tinh không vòng vo cũng chẳng mặc cả như lần đối mặt với con tinh thú trắng, mà dứt khoát: "Được. Nhưng phải tha cho đồng đội tôi, đồng thời cho chúng tôi một chút thời gian để từ biệt. Với số lượng các ngươi nhiều thế này, dù chúng tôi có kháng cự cũng chẳng ích gì. Nếu các ngươi không thả đồng đội tôi, tôi thà cùng họ chiến đấu đến chết."

 

Con tinh thú màu nâu suy nghĩ chốc lát, như có chút cảm thán nói: "Con người, ha." Rồi như không quan trọng lắm, nó thêm một tiếng: "Được thôi."

 

Thời Tinh gật đầu. Nhìn thấy cả bầy tinh thú, tự nhiên thân mình hơi mềm, cậu dựa sát vào Trì Diệu bước đi. Về chỗ để bàn lại phương án tác chiến là điều đương nhiên, chạy không phải lựa chọn. Thời Tinh vẫn còn ngỡ ngàng, tinh thú hoàn toàn không hiểu lòng người, lần lừa trước mà có hiệu quả, lần này không ngờ vẫn bị lừa tiếp.

 

Thời Tinh hỏi: "Có bao nhiêu con?"

 

Diệp Tuấn trả lời bằng con số khiến ai cũng chưng hửng: "113."

 

Thời Tinh hít sâu, thở ra. Rồi nói: "Tôi vừa nói chuyện với Phí Sở rồi. Thế này đi, tôi sẽ dùng năng lực để phá hủy não chúng trước. Khi chúng mất khả năng suy nghĩ thì các cậu tiến lên, chém trúng tim, moi thú hạch, xong việc. Được chứ?"

 

Những người lên đến đã chuẩn bị xong, ai vào chiến hạm được thì vào. Khi mọi thứ - kế hoạch, đội hình, tín hiệu tấn công đã sắp xếp ổn thỏa, Trì Diệu nhìn sâu vào mắt Thời Tinh và hỏi: "Em có thể làm gãy cùng lúc nhiều đầu như vậy không?"

 

Thời Tinh nở nụ cười gượng. Biển tinh thần của cậu đang hoạt động mạnh đến mức khác thường, nhưng cậu quyết không nói cho Trì Diệu biết. Bởi cậu không muốn anh lo.

 

Môi Thời Tinh mở ra, khép vào, rồi bất ngờ nói: "Không thì đưa em cho bọn chúng đi..." thực ra đó mới là cách an toàn nhất.

 

Ngay sau câu đó, Trì Diệu  bật tét cái vào trán cậu, nghiến răng: "Đừng nói nhảm."

 

Thời Tinh ôm đầu kêu lên một tiếng, rồi nở một nụ cười khổ với Trì Diệu. Nhìn vẻ nghiêm túc hiếm thấy trong mắt anh, cậu biết rõ anh đã gạt bỏ khả năng ấy rồi.

 

Cậu hít sâu, lần đầu tiên không làm Trì Diệu nổi giận, chỉ ngoan ngoãn nói: "Được."

 

Trì Diệu lại hỏi thêm về năng lực của cậu. Thời Tinh đáp thật: "Em nghĩ là có thể, nhưng không chắc, thử xem vậy."

 

Trì Diệu còn định nói gì đó thì bị cậu chặn lại: "Nếu chết cùng nhau, cũng xem như lãng mạn."

 

Đó là câu mà trước kia Trì Diệu từng nói. Trong hoàn cảnh này, cùng lắm cũng chỉ là chết.

 

Hai người nhìn nhau, Trì Diệu khẽ lắc đầu rồi mỉm cười. Thời Tinh không hiểu sao giờ phút này anh vẫn có thể cười được. Nhưng vì anh cười, nên cậu cũng bật cười theo.

 

Trì Diệu nói: "Đúng vậy, cứ thế mà làm."

 

Nhiều tinh thú như vậy, nếu Thời Tinh xảy ra chuyện, thì bốn đội quân này cũng chẳng thể toàn mạng rời đi. Xét theo một nghĩa nào đó, điều này lại càng hợp lý.

 

Mọi người đều lên chiến hạm. Riêng Trì Diệu, nhờ có thiên phú, không cần phải vậy.

 

Vài phút sau, Thời Tinh đứng một mình trước bầy tinh thú. Cậu hỏi: "Tôi có cần lên chiến hạm không?"

 

"Không cần. Đã chuẩn bị sẵn phi hành khí cho ngươi, chẳng phải mang gì cả."

 

"...Được thôi."

 

"Vậy giờ tôi đi kiểu gì?"

 

Tinh thú màu nâu liếc ra sau, một con tinh thú đen bước ra: "Cưỡi nó, cùng chúng ta đi lấy phi hành khí."

 

"Trên hành tinh này sao?"

 

"Không. Nhưng để ngươi di chuyển ngắn hạn trong vũ trụ, chúng ta vẫn làm được."

 

Tim Thời Tinh chấn động. Điều đó có nghĩa trong bầy tinh thú này, số lượng biến dị cấp cao cực kỳ nhiều, thậm chí còn có con sở hữu năng lực đưa cậu đi xuyên ngắn hạn trong vũ trụ. Tất nhiên, cũng có khả năng một lần nữa mở ra cổng không gian. Nghĩ đến đây, quả nhiên cậu trông thấy không ít tinh thú màu trắng trong đội ngũ.

 

Thời Tinh gật đầu. Con tinh thú đen định hạ xuống để chở, nhưng cậu từ chối, trực tiếp vận dụng năng lực thiên phú của Trì Diệu mà bay lên. Chỉ là vừa nghĩ đến việc sắp phải làm, ngón tay bên hông cậu khẽ run.

 

Khi bay tới trước mặt tinh thú màu nâu, phía sau chợt vang lên một tiếng quát lớn: "Chính là lúc này!" Thời Tinh đã chuẩn bị từ trước, nghe thấy liền lập tức giơ tay.

 

Bầy tinh thú kinh hãi, nhưng đã quá muộn. Biển tinh thần đang hoạt động đến cực hạn, bùng nổ ra nguồn năng lượng mạnh mẽ chưa từng có. Khoảnh khắc tinh thú màu nâu trước mắt tan vỡ, Thời Tinh mới nhận ra, mình chỉ kịp làm tan rã phần đầu, dạng khống chế tinh vi này chưa từng luyện, nên không thể áp dụng trên diện rộng.

 

Nhưng giờ cũng chẳng còn thời gian suy nghĩ. Đối diện lũ tinh thú lao ập về phía mình, sợi dây cảnh giác trong đầu cậu đứt phựt. Gần như theo bản năng, Thời Tinh phóng thích toàn bộ tinh thần lực, không còn khống chế số lượng tinh thú bị hấp thu nữa.

 

Thời Tinh nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau, nhưng âm thanh thật xa xăm, mơ hồ.

 

Nguồn năng lượng cuồn cuộn như bão tố ập tới, cậu không thể tránh, cũng không được phép tránh. Bởi sau lưng cậu, còn có đội ngũ, có thần dân... và có cả người cậu yêu.

 

Cậu tuyệt đối không thể lùi bước.

 

Ngay khoảnh khắc ý niệm ấy lóe lên, toàn thân Thời Tinh bùng nổ thêm một tầng tinh thần lực, những dòng năng lượng rối loạn hừng hực bám chặt lấy từng sợi tinh thần lực của cậu, cuốn thẳng về phía lũ tinh thú.

 

Biển tinh thú phía trước đồng loạt nổi loạn, lập tức giáng đòn tấn công. Tinh thần lực tụ thành luồng sáng trắng chói mắt dưới năng lượng thiên phú, ầm ầm lao đến muốn nuốt trọn lấy Thời Tinh.

 

Phản ứng đầu tiên của cậu là dựng ngay một tấm màn chắn sau lưng. Màn chắn bất ngờ bùng lên, hất văng toàn bộ mọi người xuống chân núi, bởi chẳng ai kịp đề phòng, mà sức mạnh và tốc độ lại quá khủng khiếp.

 

"Thời Tinh!" Tiếng gào của Trì Diệu vang lên, chẳng rõ chất chứa nhiều hơn là phẫn nộ hay là đau đớn.

 

Nhưng Thời Tinh đã không nghe thấy nữa. Trong mắt cậu, giữa vùng năng lượng đặc quánh, vạn vật đều méo mó, vặn vẹo. Mọi cảnh tượng như chậm lại, giống hệt khoảnh khắc cậu từng chết đi.

 

Dòng tinh thần lực như thủy triều lớp lớp ập tới, sáng trắng chói lòa, nện thẳng vào phạm vi tinh thần của cậu. Quá nhiều, đến nỗi Thời Tinh bị chấn động như bị sóng xô, đầu cũng ngửa ngả ra sau.

 

Sắp kết thúc rồi sao? Nhưng... cậu còn chưa vượt qua kỳ trưởng thành mà.

 

Cậu vẫn chưa kịp sống trọn vẹn một đời tươi đẹp này.

 

Trong cung điện, Lam quả và tôm gai mà cậu ưa thích đã được thị quan chuẩn bị sẵn, đang chờ cậu trở về.

 

Đồng đội vẫn cần cậu đứng làm tấm lá chắn, không thể ngã xuống.

 

Quan trọng hơn cả... người cậu yêu vẫn đang chờ đợi.

 

Điện hạ...
Điện hạ.

 

Trong vô thức, cậu khẽ gọi, nhưng giọng nữ dịu dàng bỗng vang lên từ đâu đó. Chính là âm thanh từng xuất hiện trong mộng của Thời Tinh.

 

- "Ta chẳng có gì để tặng ngươi, chỉ tặng ngươi một câu thôi."
- "Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng đừng bao giờ sợ hãi sức mạnh của chính mình."

 

Sức mạnh ấy... liệu còn có thể tiến xa hơn nữa không? Cậu cần phải trở nên mạnh mẽ hơn.

 

Ý niệm vừa lóe lên, Thời Tinh liền nhận ra trong biển tinh thần của mình vẫn còn một thứ bị ngăn lại, và hình như cậu có thể khống chế nó. Dòng năng lượng rối loạn hoạt động quá mức, đang bám riết lấy tinh thần lực.

 

Theo ý niệm của cậu, phần loạn lưu ấy co rút vào trong, không dám tràn ra ngoài.

 

Thời Tinh nhận ra mình có thể khống chế lớp sương mù ngoài rìa biển tinh thần, một hướng kiểm soát mà trước nay cậu chưa từng nghĩ tới, cũng chẳng hề thử qua.

 

Khoảnh khắc cậu thu hồi sương mù, có luồng sức mạnh nào đó từ cơ thể ào ạt trào ra, không gì cản nổi. Thì ra chính sương mù ấy đã kìm hãm loạn lưu!

 

Tất cả những điều này khiến dòng suy nghĩ không ngừng, nỗi tiếc nuối, và sự bùng phát của năng lượng rối loạn đều cùng lúc nổ tung, ngay khoảnh khắc cậu bị tinh thần lực công kích của tinh thú đánh mạnh đến ngửa người ra sau.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, thân thể Thời Tinh theo quán tính nghiêng ra trước, và cậu nhìn thấy mọi đòn công kích giáng xuống lớp tinh thần lực trải rộng của mình đều tan rã, hóa thành hư vô.

 

Tinh thú nào bị tinh thần lực chạm đến, liền như băng tuyết dưới nắng gắt, lần lượt tan chảy, biến thành từng hạt năng lượng, cuồn cuộn ùa về phía cậu.

 

Trì Diệu vừa kéo Phí Sở đứng dậy, liền chứng kiến cảnh tượng ấy.

 

Hơn một trăm con tinh thú, chẳng khác nào những ngọn nến bị lửa nung cháy, cùng lúc tan chảy, cùng lúc tiêu vong. Dù gần hay xa Thời Tinh, thì tất cả đều chung một kết cục.

 

Trì Diệu theo bản năng muốn lao đến, nhưng bị Phí Sở giữ chặt: "Đừng qua đó!"

 

Ngay khoảnh khắc ấy, bầy tinh thú như bức tranh cát bị cơn gió thổi qua, hoàn toàn biến mất, không còn dấu vết tồn tại.

 

Năng lượng trong đất trời dâng trào, vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ. Quen thuộc, bởi Thời Tinh từng có thể làm được. Xa lạ, vì lúc này mọi nguồn năng lượng đều đang đổ dồn về phía cậu, kết tụ thành một trường năng lượng khổng lồ, với quy mô và cấp độ chưa từng xuất hiện.

 

Không ai có thể lại gần. Giữ cho bản thân không bị sức mạnh đó hất bay đi đã là hết sức.

 

Năng lượng cuộn tung gió cát và đá núi, tất cả mọi người đều lập tức mở màn chắn phòng vệ, Phí Sở cũng không ngoại lệ.

 

Trong không gian bị trường năng lượng vặn xoắn, họ chỉ có thể mơ hồ thấy bóng dáng Thời Tinh.

 

Ngay giữa tâm bão.

 

Trong tầm mắt Thời Tinh, mọi luồng sáng trắng do năng lượng kết tụ đều ùn ùn đổ về phía cơ thể cậu. Cậu biết rõ, mình không thể nào hấp thu hết được khối năng lượng khổng lồ này.

 

Nhưng cậu đã không còn khống chế nổi nữa.

 

Giống như một cỗ xe mất thắng, cậu hoàn toàn rơi vào trạng thái mất kiểm soát, chỉ có thể mở to mắt nhìn tiến trình ấy tiếp diễn.

 

Ngay trước khi toàn bộ năng lượng hội tụ, Thời Tinh ngoái lại, thấy Phí Sở đang ghì chặt Trì Diệu, cậu mới yên tâm phần nào.

 

Khoảnh khắc kế tiếp, ánh sáng trắng tràn vào cơ thể cậu.

 

Thời Tinh nhìn thấy bàn tay mình, từ đầu ngón tay bắt đầu rạn vỡ, tan rã. Chẳng bao lâu nữa, cả thân thể chắc cũng sẽ như vậy thôi.

 

Nghĩ thế, cậu liền nhắm mắt lại, không muốn chứng kiến cảnh ấy.

 

Thế nhưng, chẳng có chút đau đớn nào truyền đến. Trái lại, sau lưng bỗng có người khẽ vỗ nhẹ vào cậu.

 

"Ngươi cuối cùng cũng đến rồi. Với ta chỉ là một cái chớp mắt, nhưng ở phía ngươi, hẳn là đã trôi qua rất lâu rồi phải không?"

 

Thời Tinh khựng lại, mở mắt ra, trước mắt cậu là vị nữ tư tế của Lam Tinh trong những giấc mơ. Người phụ nữ đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành ấy.

 

Cậu sững sờ...

 

Như thể đọc thấu suy nghĩ trong lòng cậu, tư tế khẽ mỉm cười: "Đừng lo, đây không phải là mộng, mà là thật."

 

"Ngoại trừ thân thể không thể đi theo pháp tắc thời gian, nhất là khi đó là quy tắc ở cấp độ cao như thế này. Vì thế, tuy ngươi đã bước qua giai đoạn ấy, nhưng trong khoảng thời gian này, chỉ có thể tồn tại với tư cách là một thể năng lượng."

 

Thời Tinh cúi nhìn bàn tay mình. Ừ, đúng vậy... đây chính là góc nhìn từ năng lực thiên phú của cậu.

 

"Chị tư tế!"

 

Đứa bé trong mộng lại ôm lấy chân vị nữ tư tế kia, cất tiếng gọi.

 

Thời Tinh cúi xuống, lần này rốt cuộc đã nhìn rõ, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao bản thân trong mơ từng kinh ngạc đến vậy.

 

Đứa bé ấy... cũng là một thể năng lượng.

 

Thời Tinh ngẩng đầu lần nữa, cảnh tượng trước mắt giống y hệt những gì cậu đã thấy trong giấc mơ vô thực của mình.

 

Hóa ra màu không khí mơ hồ kia chính là những dòng năng lượng đang bồng bềnh, xuyên qua không gian với tốc độ cực cao.

 

-----------

 

lledung: dài dữ thần

 

Bình Luận (0)
Comment