Thời Tinh kinh ngạc.
Cậu trợn to mắt nhìn về phía tư tế.
Thế nhưng tư tế lại vô cùng điềm tĩnh. Đây là kết quả bà đã diễn toán trong suốt thời gian dài, nhiều lần bước vào dòng thời gian để xác nhận.
Ngoài khả năng này, bà không nghĩ ra lý do nào khác khiến một Vương thú có thể mạo hiểm chịu đựng dòng năng lượng rối loạn mà tiến vào.
Trận chiến giữa tinh hệ Song Sinh và Vương thú kéo dài suốt trăm năm. Quần thể tinh thú dưới sự dẫn dắt của nó, cùng đại quân tinh thú đã bị sức mạnh đoàn kết của tinh hệ Song Sinh đánh tan và tiêu diệt. Trong trận chiến cuối cùng, đôi bên đều trọng thương, Vương thú mang theo số ít tinh thú cao cấp bỏ chạy, còn trong tinh hệ Song Sinh, thủ tướng liên minh đã qua đời từ không lâu trước, tiếp theo sẽ đến hai vị quân chủ của đế quốc.
Cả hai phía đều đã trả một cái giá vô cùng to lớn, oán hận sâu như biển máu.
Trong tình cảnh như thế, nếu mục đích là báo thù và trở lại, điểm đến đầu tiên hiển nhiên sẽ không phải Lam Tinh.
Điều duy nhất Lam Tinh nổi danh, chỉ có năng lực trị liệu.
"Ngươi có biết một con tinh thú có thể sống bao nhiêu năm không?"
Thời Tinh ngơ ngác.
Tư tế đưa ra đáp án: "Dựa trên ghi nhận hiện nay, đã có những con tinh thú tồn tại vượt qua cả ngàn năm."
"Bởi vì chúng có tập tính di cư và hủy diệt đặc thù, nên chúng ta rất khó lần theo toàn bộ đời sống của một con tinh thú, từ đó càng khó có được dữ liệu chuẩn xác về tuổi thọ tự nhiên của chúng."
"Nhưng cũng không sao, cứ tính là một ngàn năm đi."
"Nếu một con tinh thú không bệnh tật, không thương tích, vẫn duy trì trạng thái khỏe mạnh, thì có thể sống đến một ngàn năm."
"Vương thú hiện nay chưa đến bốn trăm tuổi, còn chưa sống được một nửa tuổi thọ phổ biến của tinh thú. Ta nghĩ, nó sẽ không cam tâm chết đi như vậy."
"Nếu so sánh với tinh hệ của chúng ta, sinh mệnh có trí tuệ trung bình sống được ba trăm năm. Một trăm năm mươi tuổi chính là lúc chính khách bắt đầu có thanh thế, cũng là giai đoạn người lính đạt đến sự từng trải sáng suốt nhất. Phải chết đi ngay ở độ tuổi đẹp nhất, đổi là ai cũng khó lòng chấp nhận."
Tinh thú cao cấp cũng là sinh mệnh có trí tuệ, nên cũng không ngoại lệ.
Huống hồ trước đó nó đã từng tập hợp thành một quần thể khổng lồ như vậy, từng dẫn dắt thú triều hủy diệt không chỉ một tinh hệ.
Đã sở hữu "thành tích hiển hách" như thế, e rằng nó càng không dễ dàng cúi đầu chấp nhận sự an bài của số mệnh.
Thời Tinh há miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Đặc biệt là khi nghĩ đến lịch sử của Lam Tinh, kết hợp với suy đoán của tư tế, cậu liền nhanh chóng hiểu được quyết định của Lam Tinh sau khi Vương thú kéo đến.
Thảm họa này, chính là vì Lam Tinh cự tuyệt chữa trị cho Vương thú mà dẫn đến.
Tư tế khẽ thở dài: "Đáng tiếc, trăm năm chống đỡ đã khiến sinh lực Lam Tinh hao tổn nghiêm trọng, chúng ta không còn người bảo hộ nào nữa.
Nếu còn có một tồn tại như Thời Tinh, thì với trạng thái hiện giờ của Vương thú, cho dù gian nan, cũng vẫn còn cơ hội liều một phen.
Đáng tiếc là..."
Thở dài một hơi, tư tế rất nhanh thoát ra khỏi tâm tình u uất, quay đầu nhìn về phía Thời Tinh, hỏi: "Có muốn đi dạo quanh nơi sinh ra không? Các Cây Mẹ khi thấy ngươi đều đặc biệt nhiệt tình."
Nhìn vào rừng Cây Mẹ bạt ngàn, tư tế khẽ cười: "Cây Mẹ lúc nào cũng rất nhiệt tình với ta. Trên Lam Tinh, mọi người vẫn nói tư tế và người bảo hộ chính là hai tác phẩm vĩ đại nhất của Cây Mẹ. Có lẽ đúng thế."
Thời Tinh gật đầu.
Cậu bước đến trước một Cây Mẹ, khẽ hỏi: "Tôi có thể chạm vào nó không?"
"Có thể."
Thời Tinh đặt tay lên thân cây, lập tức cảm nhận được luồng tinh thần lực vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Quen thuộc, bởi trong từng ngày ở Tổ Cây, cậu vẫn luôn cảm nhận được dao động tương tự.
Xa lạ, bởi Thời Tinh nhận ra mỗi một Cây Mẹ đều khác nhau, tần số tinh thần lực cũng không giống nhau. Đây đều là Cây Mẹ, nhưng không phải Cây Mẹ nơi cậu chào đời.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu bỗng thấy nhớ Tổ Cây.
Có cành cây rủ xuống, lá khẽ lướt qua má Thời Tinh.
Cây Mẹ đầu tiên làm vậy, rồi những cây khác như muốn ganh đua, lúc Thời Tinh đi ngang qua cũng lén làm theo. Dù tư tế có ngăn cản, nhưng không thể ngăn nổi sự nghịch ngợm của chúng. Luôn có chiếc lá nào đó tranh thủ lúc tư tế không chú ý mà rơi lên người Thời Tinh.
Tư tế bất đắc dĩ:
"Xin lỗi, hẳn là chúng cảm nhận được trên người ngươi có luồng năng lượng quen thuộc.
Ngươi vừa rời khỏi Cây Mẹ, hẳn bọn chúng vẫn còn lưu luyến, nhớ thương."
Đi đến một chỗ dừng lại, Thời Tinh nhìn vào hố đất, cảm nhận được luồng năng lượng quen thuộc. Đó là...
"Đây chính là vị trí trước kia đã trồng Cây Mẹ được di dời sang đế quốc."
Thời Tinh khẽ thì thầm:
"Tôi cảm nhận được rồi."
Cậu tiến lại gần, năng lượng ở đầu ngón tay xoáy tròn, rồi từ từ thấm vào lòng đất.
"Bên dưới hẳn vẫn còn một vài rễ con. Khi di dời, người ta chỉ giữ lại rễ chính, còn rễ tơ nhỏ cùng cành lá đều đã được cắt bỏ. Ngươi cảm nhận được, hẳn là phần năng lượng còn sót lại trong đất của nó."
Tư tế:
"Nhưng chẳng bao lâu nữa, chúng sẽ đồng hóa với những Cây Mẹ khác."
Thời Tinh gật đầu, ngồi xổm xuống chạm tay vào đất. Quả nhiên, cậu cảm nhận được luồng năng lượng quen thuộc càng thêm dồi dào, như đang chào đón mà ùa về phía cậu.
Hai người lại tự nhiên trò chuyện về sự khác biệt giữa đế quốc và Lam Tinh.
Đặc biệt là những thay đổi của Cây Mẹ và Lam quả ở hai bên. Tư tế hỏi, Thời Tinh cũng có nhiều thắc mắc.
Biết được đế quốc đã xây dựng Tổ Cây, hơn nữa khế ước khắc vào biển tinh thần hoàng thất của đế quốc vô cùng hiệu nghiệm, tư tế cuối cùng cũng thấy được một chút an ủi.
Nhưng khi nghe nói rằng, sau khi rời khỏi môi trường giàu năng lượng của Lam Tinh, người Lam Tinh vượt qua kỳ trưởng thành cuối cùng chỉ có thể sống được một nửa tuổi thọ, nụ cười của tư tế lại trở nên chua xót.
"Xin lỗi, đây đã là điều tốt nhất mà chúng ta có thể làm được trong thời gian ngắn ngủi này rồi."
"Muốn lưu giữ người của tinh cầu, để Lam Tinh còn lại sinh tồn, thì luôn sẽ có những điều không thể chu toàn hết, xin lỗi."
Thời Tinh không hề trách tư tế hay Lam Tinh.
Trong khoảng thời gian gấp gáp như thế, có thể hoàn thành khế ước, thương lượng tốt hàng loạt điều kiện nuôi dưỡng, và giải quyết vấn đề trưởng thành của người Lam Tinh trong đế quốc, đã là điều không dễ dàng.
Nếu Lam Tinh không từ chối chữa trị cho Vương thú, có lẽ cũng sẽ không rơi vào cảnh diệt vong như bây giờ, Thời Tinh thầm nghĩ.
"Các ngài... chưa từng nghĩ đến việc cầu cứu những tinh cầu khác sao?"
Thời Tinh đột ngột hỏi, trong mắt còn mang theo một tia mong đợi mà chính cậu cũng không nhận ra.
Tư tế cúi đầu cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Lúc đầu từng nghĩ đến. Nhưng ngươi cũng biết, điều kiện của Lam Tinh đặc thù, cho dù có cầu cứu, viện quân cũng không thể tiến vào Lam Tinh được. Chẳng lẽ bắt bọn họ ngày này qua ngày khác chỉ ngồi trong chiến hạm, lượn quanh Lam Tinh sao?"
"Hơn nữa, chúng ta không biết sức chiến đấu hiện tại của Vương thú, cũng không biết nó bằng cách nào tiến vào Lam Tinh. Ta đã thử qua nhiều cách, nhưng hoàn toàn không thấy được lối đi nào. Ta nghĩ, đây hẳn là mệnh định không thể thay đổi trong dòng chảy thời gian, bằng không, ta sẽ không đến mức ngay cả dấu vết thăm dò cũng tìm không ra."
"Chỉ có dòng thời gian không thể thay đổi, mới tồn tại con đường không thể bị quấy nhiễu."
"Mà năng lực của ta đối với dòng thời gian vốn đã là một biến số. Dòng thời gian có trật tự vận hành cố định của nó, và cũng có những nơi không ai có thể chạm tới được."
"Sau đó ta lại tiến hành thêm vài lần thử nghiệm, càng chứng thực tính duy nhất của con đường."
"Sau khi ta phát ra tín hiệu cầu cứu, dòng thời gian vẫn ổn định, thống nhất, và chỉ có một."
"Qua thương nghị, chúng ta đồng lòng quyết định đem khoảng thời gian cuối cùng dùng cho những việc có ý nghĩa hơn."
"Ví dụ như di dời Cây Mẹ, lưu giữ nền văn minh, hoặc nghiên cứu một số phương pháp để phá giải cục diện, giúp Lam Tinh khôi phục."
Thời Tinh hỏi: "Các ngài đã nghĩ ra chưa?"
Tư tế lộ ra vẻ áy náy: "Cụ thể thì vẫn chưa."
Rồi bà nói tiếp: "Có lẽ bây giờ nên đến lượt ngươi nói cho ta nghe về những biến đổi sau này. Tinh thú có thay đổi gì không? Vẫn hung tàn và khó săn bắt như bây giờ sao?"
Một luồng dao động năng lượng bỗng lướt qua đỉnh đầu, Thời Tinh bị thu hút, ngẩng đầu nhìn.
Cậu nghe thấy ngôn ngữ của Lam Tinh.
Tư tế cũng cảm nhận được, ngẩng đầu theo. Nhìn thấy hai quả Lam quả đang giao lưu, bà cười:
"Ồ, chúng sắp chín để chào đời rồi. Về sau, Lam quả với Lam quả sẽ dùng hình thức năng lượng để trao đổi. Khi học được ngôn ngữ, tập tính này mới dần dần thay đổi."
Thảo nào người Lam Tinh cũng có khái niệm anh chị em, thì ra ngay từ trước khi sinh ra, đã biết Lam quả xung quanh mình là ai.
Nghĩ đến đàn tinh thú đã từng tìm đến mình, Thời Tinh thoáng lộ vẻ buồn bã, nhìn về phía tư tế.
Cảm nhận được điều gì đó, nụ cười của tư tế khựng lại.
"Ta từng nhìn thấy quần thể mà Vương thú gây dựng lần nữa. Biến hóa lớn nhất của chúng... có lẽ là học được phương thức trao đổi năng lượng đặc thù của người Lam Tinh."
Câu chuyện rất dài, cần kể từ đầu.
Dạo quanh nơi sinh ra xong, tư tế dẫn Thời Tinh đi đến khu quần cư ở gần đó.
Vì quanh đây có quần thể Cây Mẹ, nên không có những kiến trúc giống như thành thị. Cả vùng hoàn toàn giữ được hệ sinh thái nguyên thủy thuần khiết của Lam Tinh.
Xét đến mỗi lần đại hội toàn thể, tất cả người Lam Tinh đều có thể dùng tinh tệ mua một căn hộ tại đây với giá rẻ, nhằm đảm bảo trong thời gian hội nghị toàn cầu, ai cũng có nơi ở thoải mái.
Tư tế dẫn Thời Tinh về nhà mình.
Trên đường đi, hai người gặp không ít người Lam Tinh. Thời Tinh nhìn thấy họ, quả đúng như Trì Diệu từng nói. Người Lam Tinh có màu da, diện mạo và đặc trưng khác nhau, hoàn toàn không giống như trong đế quốc, nơi mà gương mặt mọi người đặc biệt giống nhau.
Nguyên nhân tất nhiên là bởi trên Lam Tinh không chỉ có một Cây Mẹ. Sinh mệnh được ươm dưỡng từ cùng một Cây Mẹ mới có ngoại hình tương tự nhau.
Người Lam Tinh đi ngang qua Thời Tinh, khi thấy trạng thái của cậu thì thoáng ngạc nhiên, nhưng chỉ khẽ gật đầu với tư tế bên cạnh, còn bản thân Thời Tinh thì bị xem như không tồn tại.
"Tất cả bọn họ đều biết ngươi là người ta tìm về. Để không ảnh hưởng đến dòng thời gian, sẽ không có bất kỳ ai chủ động tương tác với ngươi."
Lúc này Thời Tinh mới chợt nhớ, ngay cả đứa bé tên Lily cũng chưa từng nói một lời nào với mình.
Đến cửa nhà, tư tế mời Thời Tinh vào. Bất chợt bà kinh ngạc: "Tinh thú biến dị? Các ngươi định nghĩa thế nào?"
Thời Tinh liền đọc lại y như trong sách.
Tư tế cau mày thật chặt: "Tinh thần lực có thể xuyên thấu biển tinh thần..."
Nghĩ thông được điều gì đó, tư tế bỗng nói một câu: "Xin lỗi."
Thời Tinh sửng sốt: "Bây giờ không còn tinh thú biến dị sao? Vì sao lại đột nhiên xin lỗi?"
Tư tế đáp: "Ngươi cứ nói tiếp đi, nói xong ta sẽ giải thích."
Thời Tinh hơi do dự, rồi gật đầu.
Cứ thế mà trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến buổi chiều. Thời Tinh vốn là thể năng lượng nên không cần ăn uống, còn tư tế thì dùng qua bữa đơn giản. Về sau có người đến tìm, nhưng bà lấy lý do đang có khách quan trọng mà từ chối.
Khi Thời Tinh kể đến chuyện trước khi tới đây, lần đầu tiên bản thân sử dụng thiên phú thứ hai, nuốt chửng, tư tế không khỏi đưa hai ngón tay xoa mi tâm, lại một lần nữa nói: "Thực sự xin lỗi."
"Ta vốn nghĩ rằng không trị liệu cho Vương thú thì sẽ không có chuyện gì phát sinh nữa. Nhưng nào ngờ, rốt cuộc vẫn mang đến cho mọi người nhiều phiền toái đến thế..."
Thời t*nh h**n toàn không hiểu.
Lúc này tư tế mới giải đáp cho cậu, lời lẽ dứt khoát, khẳng định: "Tinh thú biến dị hẳn là bắt nguồn từ Lam Tinh."
"Là đời sau mà Vương thú đã sinh ra trên Lam Tinh."
"Tinh thần lực của tinh thú có sức hủy diệt cực mạnh, tuyệt đối không thể chuyển biến theo hướng chữa trị. Nhưng môi trường Lam Tinh chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thế hệ sau của tinh thú. Trong hơn một trăm năm năm qua, với khả năng sinh sản của tinh thú, thế hệ biến dị đầu tiên hẳn đã xuất hiện tại Lam Tinh. Đó chính là hệ quả của việc chịu ảnh hưởng từ môi trường này."
"Còn về những biến dị tinh thú khác mà các ngươi nhìn thấy, rất có khả năng là đời sau của Vương thú rời khỏi Lam Tinh rồi lai với các tinh thú khác mà thành."
Tư tế mang theo áy náy: "Chúng rất khó bị tiêu diệt phải không? Xin lỗi."
Thời Tinh đáp: "Không cần xin lỗi, ngài cũng không thể đoán trước được sẽ dẫn đến kết quả như vậy."
Tư tế nói: "Ta vốn nghĩ rằng, chỉ cần như thế... là có thể trì hoãn quá trình hồi phục của Vương thú. Nhưng ai ngờ, cuối cùng nó vẫn khôi phục."
Thời Tinh sững lại: "Nó đã hồi phục rồi sao?"
Tư tế: "Ta không biết nó làm thế nào. Có lẽ trên Lam Tinh tồn tại một phương pháp nào đó. Nhưng nói tóm lại, nếu thú hạch của nó vẫn còn ở trạng thái nứt vỡ, thì tuyệt đối không thể sống đến mức để đời sau tìm được ngươi."
Thời Tinh do dự: "Vậy, nó tìm tôi... không phải vì chữa trị sao?"
Điều này cũng trùng khớp với những gì Thời Tinh và Trì Diệu đã từng bàn bạc.
Thời Tinh lại hỏi: "Nếu không phải vì chữa trị, vậy rốt cuộc là vì điều gì?"
Tư tế: "Để ta nghĩ thêm đã."
Nghe trọn vẹn câu chuyện về một trăm năm sau, đầu óc tư tế vẫn cần sắp xếp lại.
Thời Tinh gật đầu.
Trong phòng lặng ngắt.
Tư tế chống hai tay nắm chặt xuống mặt bàn, trán khẽ tựa vào những đầu ngón tay.
Thời Tinh lặng lẽ chờ đợi, âm thầm dành cho tư tế khoảng thời gian suy nghĩ.
"Ta hiểu rồi."
Không rõ đã qua bao lâu, tư tế ngẩng đầu lên, nói:
"Nó cần người Lam Tinh, một người Lam Tinh cường đại."
Câu này lại giống hệt những gì mấy con tinh thú tìm đến Thời Tinh từng nói.
Nghĩ thông điều gì đó, tư tế lấy giấy bút, vẽ cho Thời Tinh hình ảnh môi trường xung quanh Lam Tinh.
"Bên ngoài Lam Tinh đều là dòng năng lượng rối loạn, nhưng điều này không có nghĩa là trên Lam Tinh không có năng lượng lưu chuyển. Ngược lại, Lam Tinh ở đâu cũng được bao bọc bởi năng lượng, khí quyển, vật chất. Thậm chí toàn bộ Lam Tinh đều không thể tách rời khỏi sự nuôi dưỡng của năng lượng."
"Vậy nên, cho dù Lam Tinh có bị dời đi, đặc tính của tinh cầu trong thời gian ngắn cũng sẽ không thay đổi."
"Nói cách khác, Lam Tinh dù có dời vị trí, thì cũng chỉ là từ một dải năng lượng này chuyển sang một dải năng lượng khác. Chỉ có lượng năng lượng khổng lồ va chạm như thế mới đủ điều kiện mở một đường hầm không gian, thời gian khổng lồ. Cũng mới có thể chống đỡ được việc cả một tinh cầu Lam Tinh thực hiện việc xuyên không gian."
"Người bình thường không thể vào Lam Tinh, tinh thú bình thường cũng không thể."
"Vương thú cho dù dựa vào thân thể cường hãn mà miễn cưỡng tiến vào được tầng khí quyển, thì sau trận chiến với chúng ta, nó tuyệt đối không còn sức lực để rời khỏi Lam Tinh nữa."
Tư tế nhìn về phía Thời Tinh, trong mắt ánh lên tia sáng: "Nó cần ngươi đưa nó rời khỏi Lam Tinh."
Thời Tinh không hiểu: "Nhưng tại sao tinh thú biến dị lại có thể rời khỏi Lam Tinh?"
Tư tế trả lời: "Chúng thuộc loại biến dị, đây có lẽ là một nguyên nhân. Ngoài ra, chúng vốn là tinh thú trưởng thành trong môi trường Lam Tinh."
Thời Tinh hỏi: "Vậy chúng không thể đưa Vương thú đi sao?"
Tư tế chợt nhận ra mình đã bỏ sót một điểm kiến thức.
Bà nói: "Ta đã từng nói rồi, cơ thể của chúng ta đối với dòng năng lượng rối loạn là mang tính 'mềm', ngược lại, thể chất của sinh mệnh càng cường đại thì năng lượng rối loạn đối với chúng lại là 'cứng', phải không?"
Thời Tinh gật đầu.
Tư tế tiếp tục: "Dòng năng lượng rối loạn tồn tại bên ngoài Lam Tinh, rồi cả bên ngoài tầng khí quyển cũng có lớp bao phủ rất dày. Nó có một đặc tín: khi tiếp xúc với cơ thể của chúng ta thì không hề làm thay đổi hướng năng lượng, nhưng một khi chạm vào vật thể mà nó không thể xuyên thấu, thì sẽ nhanh chóng tích tụ năng lượng, tạo thành đòn công kích có sức hủy diệt cực mạnh và mang tính nhắm thẳng mục tiêu."
"Có lẽ nó (Vương thú) cũng từng thử rồi, nhưng rốt cuộc thì đời sau tinh thú chung quy vẫn không phải người Lam Tinh. Kết giới của chúng không thể chống đỡ được va chạm của dòng năng lượng rối loạn. Những đồng loại cấp thấp được đế quốc tìm thấy, bởi vì từ nhỏ đã sinh trưởng ở đế quốc, năng lượng thể của bọn họ so ra càng yếu hơn. Trong quá trình đó, có lẽ vì không thích ứng nổi mà dẫn đến năng lượng thể bị phá hủy, rồi tử vong. Cho nên..."
Ngay khoảnh khắc này, tư tế cuối cùng cũng đã hiểu. Lý do căn bản vì sao Thời Tinh được giữ lại như một mầm sống.
Bà nhìn Thời Tinh, trong khoảnh khắc bế tắc đó như bừng sáng. "Chỉ có những người bảo hộ cường đại của chúng ta – những người sở hữu thiên phú nuốt chửng mới có thể dẫn nó xuyên qua dòng năng lượng rối loạn. Và giải trừ sự giam giữ của Lam Tinh đối với nó."
Thời Tinh nhận ra điều gì đó, sắc mặt lại nghiêm trọng: "Nhưng tôi không thể để nó rời đi chứ? Nếu quân đội không thể vào được, tôi làm sao giết được nó?"
Con tinh thú ấy đã gây ra biết bao biến loạn cho tinh hệ Song Sinh, là nguyên nhân làm Trì Diệu mất cha mẹ, Thời Tinh tuyệt đối không thể để nó sống yên.
Cũng như người Lam Tinh không thể chấp nhận yêu cầu của nó, Thời Tinh càng không thể đồng ý dẫn nó rời Lam Tinh.
Tư tế: "Đợi đã, để ta hỏi chính mình đã."
Thời Tinh: "?"
Khoảnh khắc sau, Thời Tinh hiểu ra ý bà.
Vì trước mặt cậu, tư tế tách rời thể năng lượng và thể xác, thẳng tiến vào dòng thời gian.
Một câu hỏi ấy, kéo dài mấy tiếng đồng hồ.
Cho tới khi thể năng lượng của tư tế quay trở lại, trời bên ngoài đã tối hẳn.
Bà liếc đồng hồ, phản ứng đầu tiên là: "Hỏng rồi, ta không khống chế thời gian được tốt lắm"
"Xin lỗi nhé, nói chuyện với chính mình trong dòng thời gian là việc cơ bản nhưng cũng dễ nhất."
"Hiện tại ta chưa nghĩ ra, nhưng khi ngươi rời đi, dựa trên thông tin ngươi để lại, ta chắc chắn sẽ nghĩ ra nhiều hơn."
"Cho nên ta phải hỏi tương lai của mình đã."
Thời Tinh trầm trồ: "Tư tế vận dụng pháp tắc thời gian mạnh đến vậy sao?"
Tư tế mỉm cười lắc đầu: "Chỉ là một sự tiện lợi khi giao tiếp với chính mình. Đưa ngươi trở về, ta đã tốn không ít công sức."
Bà lại liếc thời gian, rồi nói: "Thời gian không còn nhiều, ta xin nói luôn kết luận."
"Vương thú vô cùng cường đại, với thực lực hiện tại của ngươi, tuyệt đối không phải là đối thủ của nó và quần thể mới sinh của nó."
"Ta đã tìm đến nhiều thời điểm khác nhau của chính mình. Vào khoảnh khắc sinh mệnh trên Lam Tinh sắp bị hủy diệt, ta chợt nghĩ đến điều đó, và bà ấy đã nói..."
Lời của tư tế khựng lại. Thời Tinh thoáng ngẩn ra, liền phát hiện trên người mình bắt đầu tỏa ra hào quang rực rỡ của năng lượng.
Tư tế bất đắc dĩ nhưng vẫn kiên định nói: "Thời gian của ngươi đã hết rồi."
Tư tế: "Bà ấy chưa kịp nói cho ta biết đó là gì, có lẽ chỉ đến khi ta chết mới thực sự rõ ràng. Nhưng thông tin đã được lưu lại."
Bên cạnh Thời Tinh, thế giới bắt đầu sụp đổ, vạn vật xung quanh đều xoáy động với tốc độ cực nhanh.
Tư tế cất lời lần cuối: "Đừng cưỡng ép. Khi ngươi trở lại Lam Tinh, tất cả đáp án tự khắc sẽ hiển lộ trước mắt ngươi."
Rồi nhanh chóng bổ sung: "Đúng rồi, cực hạn của thiên phú nuốt chửng chính là cực hạn mà thân thể người bảo hộ có thể chịu đựng. Chỉ cần bảo đảm thân thể không bị thiên phú phản phệ dẫn đến sụp đổ hoàn toàn, ngươi vẫn có thể tiếp tục sử dụng năng lực."
Tư tế mỉm cười với Thời Tinh, vẻ mặt thanh thản: "Mầm sống của nền văn minh chúng ta đã được lưu lại. Khi Lam Tinh trở về tinh hệ nơi nó sinh ra, mọi phồn vinh sẽ lại được khởi động."
"Tạm biệt."
Hình ảnh của tư tế trước mắt Thời Tinh trở nên mơ hồ, rồi bị sắc thái huyền ảo nuốt chửng, tan biến.
Có lẽ bởi cậu chưa từng thực sự trải qua những khoảng thời gian đó, hoặc cũng có lẽ đây là năng lực của tư tế chứ không phải của Thời Tinh.
Tóm lại, Thời Tinh không còn nhìn thấy những cảnh tượng như đèn kéo quân nữa.
Chỉ trong nháy mắt, cậu đã trở lại trên đỉnh núi.
Tất cả năng lượng vốn đang dồn về phía Thời Tinh đều biến mất.
Chỉ còn lại một chút năng lượng lẻ tẻ trong không khí, vẫn không ngừng lao về phía cậu.
Thời Tinh giơ tay lên, đầu ngón tay đã tan rã, lộ ra xương trắng.
Nhưng khi phần lớn năng lượng đã bị pháp tắc thời gian tiêu hao, cậu lại chứng kiến một cảnh tượng kỳ diệu. Trên thể năng lượng của mình, làn da từng bị phá hủy nhờ vào tinh thần lực dồi dào đã nhanh chóng tái sinh trong thời gian ngắn ngủi.
Quá trình ấy vô cùng kỳ diệu, Thời Tinh có thể cảm nhận rõ ràng máu thịt đang tái sinh, từng bước nối liền từ dưới làn da, bao lấy xương cốt...
"Tinh Tinh!" đột ngột, một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay Thời Tinh.
Nhưng tất cả những điều đó, trong mắt Trì Diệu và Phí Sở, lại hoàn toàn là một cảnh tượng khác.
Cơn bão năng lượng cuồn cuộn nuốt lấy Thời Tinh, từng đợt từng đợt ập tới chỗ cậu. Trì Diệu muốn ngăn Thời Tinh lại, nhưng căn bản không thể đến gần.
Họ chỉ có thể tận mắt nhìn thấy thân ảnh Thời Tinh bị tâm bão năng lượng bao phủ, dần dần nhấn chìm.
Trong khoảnh khắc, hai khoảnh khắc, trong không gian vặn xoắn bởi năng lượng, Trì Diệu thoáng thấy bóng dáng Thời Tinh biến mất.
Trái tim anh thắt lại.
Nhưng khi sức mạnh của cơn bão dần suy yếu, bóng dáng Thời Tinh lại hiện ra.
Có lẽ vì bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ, hoặc cũng có lẽ vì nỗi sợ hãi khó gọi thành lời, lần này Trì Diệu không chờ cơn bão chấm dứt, mà lao thẳng về phía Thời Tinh.
Cơn bão đã bắt đầu lắng xuống, vài bước đầu còn gian nan, nhưng bước sau càng lúc càng nhanh, cho đến khi Trì Diệu bắt được Thời Tinh.
"Tinh Tinh!" Trì Diệu gọi lớn.
Khoảnh khắc thực sự chạm vào Thời Tinh, Trì Diệu mới hiểu thế nào là "sau kiếp nạn còn sống sót".
Cảm xúc trong lòng anh như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lên xuống kịch liệt, khiến anh không nói nổi một câu, chỉ cố chấp gắt gao nhìn chằm chằm vào Thời Tinh.
Nhìn chằm chằm vào người bạn đời không nghe lời, nhưng lại vì bảo vệ tất cả mọi người mà đẩy bọn họ ra xa.
Chua xót và vui mừng đan xen, đến mức Trì Diệu cũng không thể phân biệt được dư vị trong đó.
"Điện hạ?"
Thời Tinh ngẩn người.
Ngay sau đó, trên gương mặt cậu nở một nụ cười, vui mừng gọi: "Điện hạ!"
Thế nhưng vừa mới cử động, di chứng của việc năng lượng xuyên thấu đã ập tới. Quá nhiều dòng năng lượng chảy qua thân thể, Thời Tinh lảo đảo, còn chưa kịp nói gì đã ngã thẳng xuống.
"Thời Tinh!"
"Tinh Tinh!"
"Ơ, sao lại ngã rồi?!"
Tất cả những người vừa leo lên sau lưng đều đồng loạt kêu lên.
Trì Diệu kịp thời đỡ lấy Thời Tinh, gọi Nhĩ Nhã tới xem.
Nhĩ Nhã cũng căng thẳng vô cùng, gần như chạy nhào đến trước mặt Thời Tinh, lập tức dùng tinh thần lực để dò xét.
Khi tay vừa chạm vào người Thời Tinh, Nhĩ Nhã khẽ "hử" một tiếng.
Trì Diệu: "?"
Mọi người: "?"
Phí Sở sốt ruột dậm chân: "Mau nói đi chứ!"
Nhĩ Nhã: "Tình trạng không có vấn đề gì, biển tinh thần và thân thể đều rất ổn. Cậu ấy..."
"Hình như không còn sốt nữa?"
Cô lại đặt tay lên trán Thời Tinh, bàn tay áp trên da cậu suốt một lúc lâu.
Không cảm nhận được năng lượng tiếp tục trôi đi, Nhĩ Nhã khẳng định: "Cậu ấy đã vượt qua kỳ trưởng thành rồi."
-------------------
lledungg: sắp lên giườngggg.