Trong kênh liên lạc, bầu không khí đang rất tốt.
Dù không nỡ làm gián đoạn khoảnh khắc chiến thắng rực rỡ ấy, lý trí vẫn buộc Phí Sở phải lên tiếng: "Ờ... ta cũng chẳng muốn cắt ngang niềm vui này, nhưng e rằng trước khi mở tiệc mừng, chúng ta còn ít tinh thú cần giải quyết."
Hắn ra hiệu cho mọi người quay đầu nhìn lại.
Sau khi thú hạch của vương thú nổ tung, không chỉ đội chiến hạm của họ bị hất văng ra xa, mà đám tinh thú vốn ở đối diện cũng không kịp ra tay. Vì không chen vào nổi trận kịch chiến giữa Trì Diệu, Thời Tinh và Dị Đồng, chúng không dám hành động liều lĩnh. Thế nên khi vụ nổ thú hạch bất ngờ bùng phát, bầy tinh thú kia cũng bị chấn động đánh văng đi rất xa.
Giờ khi mẫu hạm vừa mới ổn định lại, Phí Sở đã thấy không ít tinh thú đang lao ngược về phía họ.
"Không sao." Giọng Thời Tinh bình ổn, trầm tĩnh. "Không còn vương thú, bọn chúng chẳng còn gì đáng sợ."
Trì Diệu cũng lên tiếng: "Vương thú đã chết. Ngoài vài con manh động, đánh thêm một thời gian là tự khắc chúng sẽ tan rã."
Đặc biệt là những con vốn không thù oán gì, chỉ muốn giữ mạng mà thôi, chúng sẽ tự tìm đường rút lui.
Phí Sở vẫn có chút do dự: "Ngài chắc chứ?"
Trì Diệu khẳng định: "Tất nhiên."
Dù vậy, lần này bọn họ mang ra ngoài không chỉ có một vương thú thù hận tinh hệ Song Sinh. Nhưng may thay, mỗi một tinh thú mang huyết mạch trực hệ của vương thú đều đã bị đánh dấu bằng khế ước trong biển tinh thần.
Có khế ước ràng buộc, thêm vào sức mạnh của Thời Tinh và Trì Diệu, trận chiến này sẽ không quá khó khăn.
Nhìn bầy tinh thú đang tràn tới như sóng, Trì Diệu dõng dạc hạ lệnh: "Chỉnh đốn quân ngũ."
"Diệp Tuấn, kích hoạt hệ thống phòng hộ của máy bay không người lái từ Đại tinh."
"Đàm Giác, mở lá chắn bảo hộ."
"Những người còn lại, nghe lệnh hành động."
Lệnh vừa dứt, trong kênh liên lạc đồng loạt vang lên tiếng đáp của các sĩ quan:
"Rõ!"
"Rõ!"
"Rõ!"
Quân đội lo đối phó với tinh thú cấp thấp, khi cần thì nhờ Thời Tinh dựng lên lá chắn có thể hấp thu dị biến tinh thần lực.
Quyền chỉ huy ban đầu vẫn trong tay Trì Diệu, nhưng sau khi bố trí xong đội hình tổng thể, anh liền chuyển giao lại cho Trang Nguyên Nhân và Đàm Bạch Sơn. Hai quân đoàn, hai phong cách tác chiến khác nhau, còn Trì Diệu chỉ giữ vai trò nắm đại cục. Điều chỉnh đâu ra đấy, bởi anh và Thời Tinh còn một nhiệm vụ quan trọng hơn. Phải tận diệt sạch sẽ huyết mạch trực hệ của vương thú, để về sau không còn hậu hoạn.
Hai người tách ra tác chiến độc lập, kênh liên lạc cũng không mở cho toàn quân nữa.
Phí Sở dẫn đội của mình đóng vai trò trung gian, liên tục bù đắp cho đội hình tấn công và phòng thủ. Chẳng bao lâu, Phù Thanh chợt lên tiếng: "Cái kia là gì vậy?"
Phí Sở thuận theo tầm mắt của hắn nhìn sang, chẳng thấy gì cụ thể, nhưng lại cảm nhận được một luồng hơi thở chết chóc cực kì mạnh mẽ.
Không phải phát ra từ phía họ, mà từ sau lưng bầy tinh thú. Có thứ gì đó vừa được mở ra.
Một lớp lá chắn!
Lá chắn mang theo năng lực nuốt chửng!
Là Thời Tinh đã thả ra.
Ngay lập tức, Phí Sở liền hiểu ra, kích động đến mức giọng run hẳn: "Đây là bẫy vây giết! Bao nhiêu năm chinh chiến, ta chưa từng đánh một trận nào đã k*ch th*ch thế này!"
Ở biên giới, quân đội lúc nào cũng tránh trêu chọc tinh thú. Nếu chúng không liều mạng xông vào tuyến phòng ngự, chỉ cần bị đánh lui ra ngoài phạm vi ranh giới liên tinh quy định, thì bất kỳ quân đoàn nào cũng không được phép truy sát.
Dưới tay Phí Sở, số tinh thú từng bị đánh chạy, ít cũng năm chục con, nhiều thì hơn phân nửa. Thế nhưng cho dù chỉ còn thoi thóp một hơi, muốn nhổ cỏ tận gốc cũng không được. Bởi quân quy đã khóa chặt tay chân bọn họ.
Lúc này đây...
Phí Sở hùng hổ xắn tay áo, giọng đầy hưng phấn: "Ha! Không ngờ lại có ngày ta được chứng kiến cảnh này. Các anh em, xông lên! Giết sạch chúng cho ta!"
Hiển nhiên, trong quân đội không chỉ riêng hắn nghĩ thế. Bao nhiêu tướng sĩ đều sôi máu, cùng một suy nghĩ: đây chính là cơ hội hiếm có.
Nhưng Thời Tinh dựng nên bức màn chắn khổng lồ, còn mang theo một tầng ý nghĩa khác.
Cậu và Trì Diệu không có ý định diệt sạch toàn bộ tinh thú. Thế nhưng, bất cứ con nào mang huyết mạch của vương thú, tuyệt đối không thể buông tha.
Trong vòng vây, vài con tinh thú đã phản ứng kịp, toan bỏ chạy. Chính lúc ấy, Thời Tinh mới mở ra lớp lá chắn khổng lồ, chặn đứng toàn bộ lối thoát, đảm bảo không một con tinh thú mục tiêu nào có thể lẩn trốn.
Lá chắn bao phủ rộng lớn như cả bầu trời, kéo dài vô tận trong tầm mắt.
Chỉ cần một con có ý định bỏ trốn, Thời Tinh lập tức cảm nhận được, và ngay giây phút ấy, cậu cùng Trì Diệu sẽ lao lên truy sát, tuyệt không dung thứ.
Lý do cũng rất đơn giản. Khi còn trên Lam Tinh, ngoại trừ vương thú, lũ tinh thú này chính là kẻ bọn họ tiếp xúc nhiều nhất. Bao va chạm, bao thù hằn đã chồng chất. Để tránh hậu họa, cũng để bảo đảm sự bình yên lâu dài cho tinh hệ Song Sinh, chỉ còn một cách là nhổ cỏ tận gốc.
Trận chiến bắt đầu từ buổi chiều, kéo dài cho đến tận hoàng hôn theo thời gian của tinh hệ Song Sinh.
Vũ trụ mênh mông, chiến trường ban đầu tràn ngập cảnh tượng chiến hạm và tinh thú lao vào nhau dữ dội.
Nhưng rồi, từng con tinh thú cấp cao lần lượt gục ngã. Mỗi cái chết đều nở bung thành một đóa "hoa máu" đỏ rực, máu thịt bắn tung tóe, khiến không gian như biến thành một biển hoa chết chóc.
Ở những khu vực tinh thú cấp thấp tụ tập dày đặc, chỉ cần chiến hạm lao vút qua, thân tàu lập tức nhuộm đầy máu tanh và tàn tích còn sót lại.
Trong tầm nhìn thiên phú của Thời Tinh, con tinh thú cấp cao cuối cùng hiện rõ. Và trùng hợp thay, đó chính là con tinh thú màu nâu từng luôn kề cận bên cạnh vương thú.
Trận săn giết kéo dài đến cuối cùng, con tinh thú màu nâu cuối cùng cũng nhận raThời Tinh và Trì Diệu đang nhắm thẳng vào huyết mạch trực hệ của vương thú để diệt trừ.
Bị hai người vây khốn, tiến thoái lưỡng nan, nó gầm rống một tiếng thảm liệt.
Tiếng gào còn chưa dứt, bức màn chắn của Thời Tinh đã triệt tiêu, lớp năng lượng nuốt chửng trực tiếp hòa tan phần đầu của nó.
Thân thể vùng vẫy muốn thoát, nhưng lập tức bị tinh thần lực của Trì Diệu quét trở lại, không cho chạy trốn nửa bước.
Ngay sau đó, màn chắn của Thời Tinh lại mở ra, bao lấy toàn bộ phần còn lại của con thú, giống như quá trình tiêu hóa tàn nhẫn. Trong không gian chật kín sức mạnh nuốt chửng ấy, cơ thể khổng lồ từng chút một tan rã, cho đến khi không còn sót lại một dấu vết nào.
Kênh liên lạc vang lên tiếng Thời Tinh: "Đàm Giác."
"Có mặt."
"Điểm danh, còn lại bao nhiêu tinh thú?"
"Xin chờ."
Vài phút sau, Đàm Giác điều khiển đội drone của hành tinh Đại, đưa ra con số sơ bộ: "Chưa tới một nghìn con."
Thời Tinh lập tức gọi: "Chị Nhĩ Nhã."
Nhĩ Nhã: "Chị đây."
Thời Tinh: "Hai con tinh thú vẫn còn bị giam ở khoang sau mẫu hạm chứ?"
"Còn, em dặn phải trông chừng, nên chị vẫn để ở đó."
Thời Tinh: "Tốt. Chị thả chúng ra đi, để chúng truyền một câu."
Thông điệp vô cùng ngắn gọn:
- Tất cả tinh thú cấp cao có trí tuệ đã bị tiêu diệt. Đế quốc đồng ý dừng tay.
- Những kẻ muốn rời đi, có thể rời đi ngay bây giờ.
- Nhưng vĩnh viễn không được quay trở lại Lam Tinh hay tinh hệ Song Sinh. Nếu xuất hiện, sẽ lập tức bị tiêu diệt tại chỗ.
Thời Tinh dứt khoát chốt lại: "Đây là câu cuối cùng. Truyền đi xong thì không cần quay lại nữa."
Nhĩ Nhã: "Rõ."
Chẳng bao lâu sau, khi hai con tinh thú bị thả ra, cộng thêm việc vương thú đã chết, toàn bộ tinh thú cấp cao mang huyết mạch trực hệ cũng bị diệt, cùng với khí thế càng đánh càng hăng của quân đoàn đế quốc, không ít tinh thú đã bắt đầu chững lại, ngừng hẳn hành động phản công.
Rồi theo bước quay đầu rời đi của một con tinh thú đầu tiên, như thể có tín hiệu nào đó được khởi động, từng con từng con nối tiếp nhau quay lưng bỏ đi.
Lúc này, màn chắn của Thời Tinh đã được thu lại, đường lui hoàn toàn an toàn.
Đàm Bạch Sơn vẫn lo lắng: "Chúng thật sự sẽ không quay lại chứ?"
Trì Diệu bình thản đáp: "Trừ những con đã bị giết, số còn lại đều sinh ra ở Lam Tinh, chưa từng kết thù với tinh hệ Song Sinh, giờ còn bị vây đánh suốt chừng ấy lâu. Chỉ cần không phải kẻ đầu óc có vấn đề, với cấp bậc của chúng, sẽ chẳng dại gì mà quay lại xâm lấn nữa."
Khi thủ lĩnh đã chết, không còn tinh thú nào có thể dựa vào áp chế huyết mạch để gom hết những con được sinh ra tại Lam Tinh lại với nhau, nên càng không thể hình thành một quần thể quy mô lớn như trước.
Xét theo đặc tính vốn ưa đơn độc của loài tinh thú, khả năng chúng quay lại tinh hệ Song Sinh gần như bằng không.
Đàm Trì nhắc: "Nhưng chúng đều là tinh thú biến dị."
Thời Tinh đáp: "Chỉ dừng lại ở mức này thôi. Rời khỏi môi trường Lam Tinh, loại biến dị ấy sẽ không thể ổn định truyền xuống đời sau."
Thực tế, tinh thú trên Lam Tinh vốn bị ảnh hưởng môi trường nên thể chất cũng yếu đi. Trong khi đó, việc lang bạt khắp vùng siêu không gian, xuyên hành tinh lại đòi hỏi cơ thể chúng có cường độ rất cao. Kiểu tiến hóa này vốn đi ngược với đặc tính chủng loài của tinh thú, qua nhiều thế hệ, tự khắc cũng sẽ biến mất.
Tất nhiên, vẫn có những con giết đỏ mắt, nhất quyết không chịu rút lui.
Nhưng khi phần lớn đã lựa chọn rời đi, những con ngoan cố muốn liều mạng đến cùng, Thời Tinh và Trì Diệu cũng chẳng để yên, trực tiếp nhập vào hàng ngũ chiến hạm, phối hợp quân đội truy sát đến tận cùng.
Khi con tinh thú cuối cùng quay lưng rời đi, và con cuối cùng cố chấp liều mạng cũng gục ngã, trận chiến mới chính thức khép lại.
Điều khiển chiến hạm, lại còn vận dụng tinh thần lực với cường độ cao, Thời Tinh mồ hôi ướt đẫm cả người. Trì Diệu cũng chẳng khá hơn, tinh thần lực trong cơ thể gần như cạn kiệt.
Lo sợ đám tinh thú đã rút lui còn giở trò quay ngược trở lại, bọn họ không vội lập tức quay về mẫu hạm, mà cùng đội quân tiếp tục rút lui. Mãi cho đến nửa đêm, khi đã chắc chắn kéo dãn đủ khoảng cách an toàn, họ mới trở về mẫu hạm, bắt đầu dò tìm một hành tinh hoang để hạ xuống nghỉ ngơi.
May mắn thay, có sự hỗ trợ từ công nghệ của hành tinh Đại tinh, suốt dọc đường đi, bất cứ khi nào phát hiện hành tinh hoang nào, robot của Đại Tinh đều sẽ thám hiểm, bảo đảm hành trình trở về không gặp bất trắc.
Cuối cùng, họ chọn một hành tinh hoang đã được đánh dấu sẵn để hạ cánh.
Đợi đến khi thật sự đặt chân xuống, tiến hành kiểm kê sau trận chiến, có thể xem như trận quyết chiến với quần thú ngày hôm nay đã hoàn toàn khép lại. Mọi người lúc ấy mới thực sự thả lỏng, dần dần trút được gánh nặng trong lòng.
Thế nhưng, công việc của Thời Tinh và Trì Diệu vẫn chưa chấm dứt.
Ở đâu có chiến đấu, ở đó có hi sinh. Ngoài việc kiểm kê chiến hạm bị tổn hại, họ còn phải an ủi thương binh, đồng thời đưa ra chỉ thị xử lý thi thể những người đã ngã xuống.
Tổn thất lần này không nhiều, thậm chí nhờ sự tham chiến của Thời Tinh, số binh sĩ chết vì dị biến tinh thần lực ít ỏi đến mức hiếm thấy. Đa phần chiến sĩ ngã xuống đều do sơ suất, hoặc bị tinh thú tập kích bất ngờ.
"Thi thể đều đã được đưa về hết, số lượng không nhiều, nhưng nếu phải mang theo cả tháng trời để trở về... thì đúng là khó xoay xở."
Phụ trách hậu cần, Tần Giác lên tiếng báo cáo.
Họ không phải đang đi một chuyến hành trình ngắn có thể lập tức quay về Đế Quốc ngay.
Nhiều thi thể như thế, phải lưu trữ suốt một tháng trời, đối với nguồn năng lượng cũng là gánh nặng không nhỏ.
Thời Tinh và Trì Diệu nhìn nhau, Trì Diệu trầm giọng nói: "Ngày mai hỏa táng ngay trên hành tinh hoang này đi, rồi mang tro cốt về."
Thời Tinh khẽ gật đầu, động tác nặng nề mà kiên định, đồng ý.
Tần Giác hỏi: "Vậy tôi báo cho mọi người?"
Trì Diệu: "Cứ hỏi ý kiến trước. Nếu đa số đồng thuận, thì tiến hành như vậy."
Tần Giác không hỏi nếu có người phản đối thì sao. Thay vào đó, Thời Tinh cất lời.
Đáp án của Trì Diệu không hề độc đoán: "Vậy thì phải bàn bạc lại, tính toán cách mang theo, phân bổ năng lượng thế nào cho hợp lý."
Kết quả, tất cả sĩ quan đều đồng ý với phương án hỏa táng tại chỗ, thống nhất tổ chức một buổi lễ, để đội quân hiện tại tiễn đưa họ lần cuối.
Ngày hôm sau, lễ hỏa táng được tiến hành.
Từ trên mẫu hạm, thiết bị được mang xuống, lắp ráp hoàn chỉnh. Dưới ánh sáng xa xăm của vì tinh tú, ngọn lửa bùng lên suốt cả buổi sáng. Cùng lúc đó, Thời Tinh lặng lẽ lắng nghe những khúc quân ca vang vọng không dứt.
Buổi trưa, toàn quân chìm trong bầu không khí nặng nề. Ai nấy đều trầm mặc, chẳng ai muốn nói một lời thừa thãi.
Đến chiều, toàn bộ hũ tro cốt được đóng gói, cẩn thận đặt chung trong một mẫu hạm để an trí.
Sau đó không lâu, Tần Giác liên hệ với các hành tinh quân sự thuộc tinh hệ Song Sinh, xác nhận địa điểm hội quân.
Bởi việc hỏa táng chiếm mất thời gian, nên chuyến bay vốn dĩ phải khởi hành vào buổi tối đã phải lùi lại, dự định ngày hôm sau mới xuất phát.
Sáng hôm sau, Thời Tinh tỉnh dậy sớm, hiếm hoi mà dậy trước cả Trì Diệu.
Trì Diệu bước ra khỏi khoang ngủ không thấy người đâu, nhờ Hứa Kim chỉ đường mới tìm được Thời Tinh ở ngoài mẫu hạm. Cậu đang ngắm bình minh.
Nói là bình minh, nhưng thực ra lại chẳng giống bình minh cho lắm. Hành tinh hoang này vốn không nằm trong bất kỳ tinh hệ nào, đêm thì ngắn mà ngày lại dài. Trên bầu trời sẽ có hai, thậm chí ba mặt trời lần lượt nhô lên.
Lúc này, trước mắt Thời Tinh đã là mặt trời thứ hai.
"Em ra đây làm gì?"
Trì Diệu khẽ hỏi.
Suốt ngày hôm qua, tâm trạng Thời Tinh vẫn trầm lặng. Trì Diệu lo cậu còn chưa thoát khỏi cảnh tượng đau thương kia, vẫn còn bị ảnh hưởng.
Nhưng Thời Tinh quay đầu lại, nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Ra ngoài hít thở chút thôi."
Ánh sáng mặt trời phủ lên gương mặt cậu, khiến đôi mắt kia sáng trong, lấp lánh dịu dàng.
Dường như đoán được nỗi lo của Trì Diệu, Thời Tinh chủ động nói: "Em không sao đâu. Chỉ là... muốn đi dạo cho thoải mái một chút. Mọi chuyện rốt cuộc cũng đã kết thúc rồi."
Những ngày vừa qua, bầu không khí lúc nào cũng căng thẳng, áp lực đè nặng. Nhưng giờ phút này, tất cả đều có thể gác xuống.
Thời Tinh lại cười, lần này nụ cười rạng rỡ hơn hẳn, đến tận khóe mắt cũng cong lên: "Sau này, tinh hệ của chúng ta sẽ bình yên trong một khoảng thời gian rất dài."
"Điện hạ."
Trì Diệu gật đầu, giọng chắc nịch: "Ừ."
Thời Tinh ngẩng nhìn trời sáng, nói tiếp: "Lam Tinh cũng đã được tìm thấy rồi."
Nụ cười của Thời Tinh quá đỗi rực rỡ, đến cả Trì Diệu cũng bị cuốn theo, khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Thời Tinh vươn tay về phía anh.
Trì Diệu bước lại gần, để cậu ôm lấy. Gương mặt Thời Tinh vùi vào hõm vai anh, giọng nói khẽ khàng như hơi thở: "Điện hạ, em thật sự rất vui."
Trì Diệu cảm nhận được điều đó.
Thời Tinh lười biếng nhắm mắt, cả người gần như treo trên người anh: "Cảm ơn ngài, điện hạ."
Đối với tất cả những gì đang có, Thời Tinh đều muốn gửi lời cảm ơn đến Trì Diệu.
Cậu nghiêng đầu, khẽ hôn một cái lên cằm anh.
Nụ hôn rất nhẹ, chẳng hề sâu nặng, nhưng lại khiến trái tim Trì Diệu mềm đi một cách lạ thường.
Anh định nói "không cần cảm ơn", tay vừa đưa lên thì theo bản năng lại véo nhẹ gò má cậu.
Đổi lại là cái dụi đầu đầy thân mật của Thời Tinh.
Bầu không khí quá mức dịu dàng. Cả hai chẳng nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ ôm nhau trong ánh sáng buổi sớm.