Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 142

An Thành.

 

Trong căn biệt thự nhỏ gần Tổ Cây, không khí tất bật nối tiếp.

 

Một người chăm sóc dẫn theo robot bưng chậu nước nóng xuống, thấy y tá cầm thuốc định lên lầu thì khẽ lắc đầu.

 

Ngó quanh một vòng, cô kéo y tá sang một bên, hạ giọng: "Cậu ấy vừa ngủ, để lát nữa hãy lên."

 

Y tá khẽ đáp: "Chỉ là tiêm bằng ống không kim thôi, sẽ chẳng có cảm giác gì cả."

 

Người chăm sóc lại ngước nhìn lên lầu, ngẫm nghĩ rồi vẫn lắc đầu: "Dạo này cậu ấy ngủ rất chập chờn, thôi thì đừng làm phiền nữa."

 

Ngập ngừng giây lát, cô hạ giọng gần như thì thầm: "Dù sao cũng chẳng còn bao lâu nữa, cứ để cậu ấy được thoải mái hơn một chút."

 

Quả thật, tất cả y tá và người hầu trong căn nhà này đều hiểu rõ, bệnh nhân họ chăm sóc chẳng còn mấy thời gian.

 

Người Lam Tinh vốn vậy, một khi biển tinh thần khô cạn, thì chỉ trong vòng hai, ba năm, cơ thể sẽ dần kiệt quệ rồi chết đi.

 

Đội ngũ y tế này từng chăm sóc không ít trường hợp như thế. Họ lấy danh nghĩa tìm phương pháp điều trị, cũng là nhóm tiên phong nhất trong lĩnh vực này. Nhưng... một khi biển tinh thần đã cạn khô, chưa có ai thoát khỏi cái kết ấy.

 

Đó như một quy luật không sao ngăn nổi.

 

Một năm trước, cơ thể Thời Tinh bắt đầu suy yếu. Nửa năm nay, cậu thường ngủ liền một ngày. Mấy hôm trước có lần tinh thần khá hơn đôi chút, chuyện trò với người chăm sóc, để rồi cô phát hiện trí nhớ của cậu vẫn dừng lại tận một tháng trước...

 

Ngủ quá nhiều khiến cảm giác thân thể chẳng còn nhận biết được thời gian trôi chính xác ra sao.

 

Thí dụ, Thời Tinh ngỡ rằng Lục Luật chỉ hai, ba tháng chưa tới thăm mình. Khoảng ấy cậu vẫn thấy chấp nhận được. Nhưng trong mắt những người chăm sóc, thực tế đã nửa năm, người chồng cũ ấy không hề xuất hiện.

 

Gần đây đội ngũ lại đổi sang thuốc mới. Lần nào cũng nói sẽ có tác dụng, nhưng nhìn lâu dài, bệnh tình chỉ ngày một tệ hơn.

 

Trưa hôm ấy, Thời Tinh tỉnh dậy. Ăn xong bữa, theo ý cậu, được tiêm thuốc, uống thuốc, rồi để người chăm sóc đẩy ra sân ngồi dưới nắng.

 

Thời Tinh đã lâu không bước ra ngoài. Vừa ra sân, cậu mới nhận ra trời đã lạnh lắm rồi.

 

Cậu khẽ nghi hoặc, hỏi: "Có phải tôi lại nhớ nhầm rồi không... đã sang đông rồi sao?"

 

Người chăm sóc không nỡ nói thẳng, sợ làm cậu buồn, chỉ dịu dàng đáp: "Năm nay lạnh sớm, mùa thu cũng sang rét rất nhanh."

 

Câu nói ấy không sai, chỉ là chuyện đã từ hai tháng trước.

 

Thời Tinh gật đầu, vô thức đưa mắt nhìn ra ngoài sân. Nơi cậu ở vốn rất yên tĩnh, hiếm khi có người qua lại, nên ý định dựa vào trang phục khách vãng lai để đoán mùa cũng không thực hiện được.

 

Cậu khẽ thở dài, ngồi phơi nắng thêm một lát rồi bất chợt cất tiếng: "Có phải tôi chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa không?"

 

Câu hỏi làm người chăm sóc giật nảy. Cô đang định tìm lời che giấu thì Thời Tinh lại hỏi tiếp: "Lục Luật có nói bao giờ sẽ đến lần tới không?"

 

Người chăm sóc nghẹn lại.

 

Một lát sau, cô khẽ nói: "Để lát nữa tôi gọi điện hỏi anh ấy."

 

Nghĩa là, anh ta chưa từng nói.

 

Trong lòng Thời Tinh khẽ thở dài.

 

Trước khi quay vào nhà, cậu nhẹ giọng nói: "Tôi muốn... trước khi đi, còn được gặp anh ấy một lần."

 

Trong câu nói phảng phất một nỗi buồn sâu lắng. Người chăm sóc vội lảng sang chuyện khác, nhưng cảm giác rất rõ ràng, Thời Tinh đã hiểu hết.

 

Cậu thật sự biết rõ. Chính vì hiểu rằng bệnh tình không có cách cứu chữa, cậu không muốn Lục Luật phải tiếp tục bôn ba, khổ sở vì mình.

 

Không đáng.

 

Thời Tinh cũng không biết, để đổi lấy đội ngũ y tế này, Lục Luật đã phải chấp nhận với Đàm Thiều bao nhiêu điều kiện. Nhưng có thể đoán chắc, con số ấy không hề ít.

 

Mà khi đã không thể cứu được nữa, theo Thời Tinh, Lục Luật cũng chẳng cần tự làm khổ bản thân.

 

Con người đôi khi vẫn nên sống cho chính mình một chút.

 

Ví như cậu hiện tại, chẳng còn nghĩ đến chuyện khôi phục biển tinh thần, trở thành kỳ tích y học gì nữa.

 

Điều cậu mong muốn rất đơn giản, chỉ hy vọng trước khi bước vào giấc ngủ vĩnh hằng, có thể sống thêm một đoạn cùng Lục Luật, giống như quãng thời gian họ vừa mới kết khế ước khi xưa.

 

Dù sao, Thời Tinh cũng chỉ là một người Lam Tinh... vốn chẳng còn bao nhiêu người thân.

 

Ngoài mong muốn có thể trút hơi thở cuối cùng bên Cây Mẹ, ước nguyện còn lại của Thời Tinh, có lẽ chỉ là được rời đi trong sự đồng hành của người quen thuộc.

 

Cậu không thích căn nhà xa lạ này. Ngoại trừ người chăm sóc đã gắn bó từ lúc cậu trở về đế quốc, Thời Tinh cũng chẳng thích những đội ngũ y tế cứ vài tháng lại thay một lần.

 

Cậu nghĩ, có lẽ mình thật sự đã đi đến cuối đời, bắt đầu bài xích tất cả những gì xa lạ.

 

Tối hôm ấy, người chăm sóc gửi một tin liên lạc cho Lục Luật, kèm theo lời nhắn của Thời Tinh.

 

Cuối cùng, cô thêm vào chẩn đoán của bác sĩ trong ngày: "Thiếu gia Lục, bác sĩ nói Thời Tinh nhiều nhất chỉ còn hai, ba tháng nữa. Ngài... hay là về đây sống cùng cậu ấy một thời gian đi?"

 

Đầu kia của thiết bị liên lạc im lặng thật lâu. Mãi rồi mới truyền đến một giọng khàn khàn: "Tôi biết rồi. Tôi đang liên hệ với đội ngũ y tế bên Liên minh, lần tới... tôi sẽ đưa bác sĩ mới tới."

 

Người chăm sóc hiếm khi nói nhiều, lần này lại cất lời: "Nhưng tôi nghĩ... Thời Tinh không cần những thứ đó nữa."

 

Đáp lại, chỉ là một câu dặn dò lạc đề: "Cô hãy chăm sóc cậu ấy cho tốt."

 

Người chăm sóc bất giác buột miệng: "Ngài... có phải là không dám đối mặt với cậu ấy không?"

 

Cũng là phút nóng đầu, mờ mịt hồ đồ. Nói xong, cô lập tức hối hận. Dù sao cô cũng là người Lục Luật đích thân chọn, lĩnh đến hai đầu tiền lương, sao lại dám thốt ra câu ấy.

 

Nhưng cũng may, ngay lúc lời hỏi bật ra, Lục Luật đã ngắt liên lạc. Trong khoảnh khắc tim cô thót lại, tiếng "tút tút" vang lên trong tai nghe lại như một sự an ủi lặng lẽ.

 

Người chăm sóc không rõ trong lòng mình là cảm thấy may mắn nhiều hơn, hay hụt hẫng vì câu nói kia chưa kịp được nghe thấy.

 

Tận sâu trong tâm, cô vẫn tin rằng Lục Luật thật sự không dám đối mặt với Thời Tinh.

 

Nhất là khi bệnh tình của cậu ngày một xấu đi...

 

Thế nhưng, những y tá mà anh ta tìm tới, những nỗ lực theo đuổi hướng chữa trị đó... Người chăm sóc lại nghĩ, Thời Tinh vốn chẳng cần đến.

 

Nhưng tất cả những chuyện này, người chăm sóc cũng không thể can thiệp được.

 

Chưa kịp chờ tin Lục Luật hẹn ngày về thăm, cô lại thấy tin tức về đám cưới của anh ta trên truyền hình.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy, trong lòng cô dâng lên một nỗi nghẹn ngào không sao diễn tả được.

 

Cô biết, làm Vương phi nhà Thân vương, mọi thứ đều có cái giá của nó. Nhưng... đã ly hôn rồi, đâu nhất thiết phải gấp gáp đến thế?

 

Thời Tinh sắp không còn nữa, chẳng lẽ không thể đợi thêm vài tháng?

 

Phủ Thân Vương không thể đợi sao? Vương phi họ Đàm cũng không thể đợi sao?

 

Người chăm sóc đứng trước màn hình rất lâu, chỉ thấy toàn thân lạnh buốt.

 

Gia đình trong phủ Thân Vương ấy, trong mắt cô, thật quá đáng sợ.

 

Tin đám cưới, Lục Lê cũng xem được trên truyền hình. Anh lập tức gọi điện về nhà.

 

Người bắt máy là Đàm Thiều. Cuộc trò chuyện cả quá trình đều chẳng mấy vui vẻ.

 

Ngay sau đó, Lục Lê lại bấm liên lạc cho Lục Luật.

 

Giọng Lục Luật mệt mỏi: "Không sao đâu, Tinh Tinh sẽ không biết đâu, em à."

 

Anh ta đã quyết định rồi. Nếu đến cuối cùng, mọi nỗ lực vẫn không thể chữa được, thì cho đến phút chót cũng sẽ không để Thời Tinh hay biết.

 

Điều này, anh đã bàn bạc kỹ với Đàm Thiều và Tất Thư.

 

Lục Lê nổi nóng, gằn giọng quát: "Tao hỏi mày chuyện đó sao?!"

 

Gào xong, Lục Luật lại hỏi ngược: "Thế anh... muốn em phải làm gì đây?"

 

Lục Lê nhức cả đầu.

 

Nửa ngày, cuối cùng cũng buông xuôi, nói thẳng: "Biển tinh thần của Thời Tinh không thể nào hồi phục. Tao chỉ mong, đến lúc nó chết đi, mày đừng phải hối hận vì hai năm nay đã đánh đổi tất cả cho một hy vọng hão huyền."

 

"À, còn nữa..."

 

"Đã từng khế ước rồi, Tổ Cây thuộc quyền hoàng thất quản lý. Mày muốn tái hôn, thì chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để Bệ hạ tự mình đến đi."

 

"Cạch." Cuộc gọi cúp phăng, dứt khoát mà giận dữ.

 

Lục Luật nhìn chằm chằm thiết bị liên lạc, môi run rẩy, cuối cùng vẫn không gọi lại.

 

Anh không còn đường lui nữa.

 

Anh muốn Thời Tinh khỏe lại, cho dù phải trả giá bằng tất cả.

 

Còn đáng hay không...

 

Anh cười gượng, chua chát. Trong từng bước nhượng bộ trước Đàm Thiều, anh đã thôi không nghĩ đến điều đó nữa.

 

Anh thừa hưởng sự cố chấp của Đàm Thiều. Trong gia đình này, Lục Quang Dự tuy chỉ huy Quân đoàn số 3, nhưng ảnh hưởng cũng chỉ giới hạn trong quân đội. Tương tự, anh cả Lục Lê hay chị hai Lục Mạn, ai cũng chẳng thể vươn đến hệ thống văn chức của Đế Đô, càng không chạm tới các đội ngũ y tế hàng đầu, kể cả đội từ Liên minh.

 

Muốn tiếp cận những điều đó, chỉ có thể thông qua Đàm Thiều, thông qua nhà họ Đàm.

 

Mà Đàm Thiều cũng giống anh, cứng đầu, cố chấp. Giữa hai mẹ con, chỉ còn cách hết lần này đến lần khác đem mọi thứ ra trao đổi.

 

Hết lần này đến lần khác, họ thử thách lẫn nhau, từng bước dò đến tận cùng giới hạn.

 

Ánh sáng hắt lên gò má Lục Luật, vậy mà trong lòng anh chỉ thấy lạnh lẽo.

 

Ở An Thành, bác sĩ một lần nữa đưa ra thông báo nguy kịch.

 

Lần này, Thời Tinh không còn ngoan ngoãn như trước, cậu kiên quyết đòi gọi liên lạc cho Lục Luật.

 

Nhưng hôm đó, Lục Luật đã dặn trước với người chăm sóc, bảo mọi người ở An Thành đừng liên hệ với anh, bởi anh phải đến nhà họ Tất làm khách.

 

Cuối cùng, dưới sự áy náy của người chăm sóc, tin Lục Luật tái hôn vẫn lọt vào tai Thời Tinh.

 

Khoảnh khắc biết được, cậu lặng im rất lâu.

 

Người chăm sóc khẽ nói: "Thiếu gia Lục thật ra vẫn âm thầm tìm bác sĩ từ Liên minh cho cậu..."

 

Lời giải thích bị Thời Tinh ngắt ngang: "Không quan trọng."

 

Cậu ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới nhẹ giọng: "Cô cũng biết mà, điều tôi cần... không phải là những thứ đó."

 

Người chăm sóc nghẹn lại. Chính bởi cô hiểu rõ nên mới không đành lòng, mới để lộ chuyện cho Thời Tinh.

 

Đêm ấy, bệnh tình của cậu trở nặng. Sau một ngày cấp cứu mới ổn định lại được các chỉ số.

 

Tỉnh lại, Thời Tinh lần nữa hỏi về chuyện tái hôn. Người chăm sóc không giấu nổi, đành kể hết những gì mình biết. Trong suốt lúc cô nói, sự bình tĩnh quá mức của Thời Tinh khiến cô bất giác thấy bất an.

 

Và sự bất an ấy, quả nhiên là đúng.

 

Ngày hôn lễ chính thức diễn ra, Thời Tinh đã không còn nữa.

 

Nhìn thấy những viên tinh thạch giấu dưới gối, người chăm sóc đại khái cũng đoán được Thời Tinh đã đi đâu. Cô muốn gọi cho Lục Luật, nhưng cầm thiết bị liên lạc trong tay, cắn chặt môi, rồi lại buông xuống.

 

Chăm sóc Thời Tinh từng ấy thời gian, làm sao có thể không sinh ra chút tình cảm.

 

Cô không muốn cậu ra đi trong tủi nhục như thế.

 

Nếu có thể, cô chỉ mong quãng thời gian cuối cùng của Thời Tinh được sống trọn vẹn, không ràng buộc, được một lần tùy ý.

 

Sáng hôm đó, từ khi lễ cưới bắt đầu, trong lòng Lục Luật đã dâng lên một nỗi bất an mơ hồ, không sao gọi thành lời.

 

Trước khi hôn lễ bắt đầu, Lục Luật lại một lần nữa hỏi ý Đàm Thiều, và nhận được câu trả lời chắc chắn.

 

Sau lễ cưới, anh sẽ đến An Thành, tới chỗ Thời Tinh. Sau đó chờ đội ngũ y tế Liên minh tới, anh sẽ ở cạnh Thời Tinh, cho đến khi chữa khỏi... hoặc cho đến khi cậu chết.

 

Dù kết cục thế nào, quá trình điều trị chấm dứt, anh cũng sẽ trở về Đế Đô, trở về cuộc hôn nhân mới.

 

Còn Thời Tinh... từ đó về sau, thật sự chẳng còn liên quan gì nữa.

 

Cho đến khi Lục Luật nhìn thấy chiếc hộp được trả lại.

 

Thời Tinh đã đến.

 

Đó là món quà anh từng tặng cho cậu.

 

Là món quà khi cả hai xác lập quan hệ.

 

Trong khoảnh khắc, Lục Luật sững sờ, kế đó lập tức bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong phủ Thân Vương.

 

Thời Tinh không chịu nổi bất kỳ kích động nào, đã từng phải cấp cứu một lần, vậy mà hôm nay rốt cuộc đã bằng cách nào đến được đây?

 

Chỉ nghĩ đến thôi, đầu óc Lục Luật như muốn nổ tung. Trái tim rối loạn, hoảng hốt cực độ, anh cố gắng kìm nén để tìm kiếm.

 

Ngay lúc ấy, tin tức từ người làm báo lại, Thời Tinh đã rời đi từ cửa bên.

 

Lời báo ấy vang lên, cùng lúc với thúc giục của Đàm Thiều, bảo Lục Luật nhanh chóng bắt đầu hôn lễ.

 

Nhưng lần này, lời đe dọa còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng.

 

Lục Luật đã theo hướng người làm chỉ, dẫn theo đội ngũ của mình đuổi ra ngoài.

 

Cùng lúc ấy, Lục Lê cũng nghe tin chạy tới. Anh chỉ khựng người trong thoáng chốc, rồi đứng lặng bất động, như thể sớm đã dự liệu trước, chẳng thốt một lời.

 

Đàm Thiều tức tối: "Con còn đứng ngây ra đó làm gì! Hôm nay những người quen biết nhất trong Đế Đô đều có mặt, mau đi kéo Tiểu Luật về! Chuyện gì cũng để sau lễ cưới hẵng nói!"

 

Bà giận dữ đến mức dậm chân.

 

Lục Lê lạnh lùng hỏi ngược lại: "Vậy ý mẹ là muốn để tin tức hôn lễ bị hoãn vì nhân vật chính chưa sẵn sàng lan truyền ra ngoài, hay muốn để thiên hạ xôn xao rằng trong nhà họ Lục, con trưởng với con thứ đánh nhau ngay trên phố?"

 

Đàm Thiều nghẹn lại: "Tiểu Luật sẽ không..."

 

Lục Lê cắt lời: "Mẹ vẫn luôn dùng Thời Tinh để uy h**p nó. Nhưng bây giờ, người ta sắp chết rồi..."

 

"Con hỏi thật, mẹ nghĩ xem, khi mẹ đã hết sạch con bài trong tay, nó có còn nghe lời không?"

 

Đàm Thiều im lặng. Trong khoảnh khắc, thậm chí bà cũng không dám nghĩ tiếp.

 

"Nhưng... nhưng Bệ hạ đã..."

 

Lục Lê quay sang nói với quản gia: "Tuyên bố hôn lễ hoãn lại. Về phía Bệ hạ, ta sẽ đích thân đi trình báo."

 

Quản gia lưỡng lự: "Vậy... lấy lý do gì ạ?"

 

"Không cần lý do."

 

Quản gia càng thấp giọng: "Nhưng... sao có thể không có lý do..."

 

Lục Lê đứng thẳng người, trầm giọng: "Bệ hạ tin tức nhạy bén, Tiểu Luật trong trạng thái này mà ra ngoài, nếu tìm được người thì còn có thể quay về. Nếu tìm không được... ngày mai trên mục xã hội còn không biết sẽ xuất hiện tin tức gì nữa. Ngươi chẳng cần lo xa đến thế."

 

Nghe ra ẩn ý trong đó, Đàm Thiều sợ hãi, thất thanh: "Tiểu Luật sẽ không bỏ về đâu! Hôm nay bao nhiêu người có mặt, ngay cả Bệ hạ cũng đích thân tới dự, nó sẽ không dám làm mất thể diện, cũng không dám bôi nhọ danh tiếng phủ Thân Vương đâu!"

 

Lục Lê không bình luận, cũng chẳng muốn bình luận. Chỉ hờ hững buông một câu:
"Hi vọng là vậy."

 

*

 

Còn ở một nơi khác, khi nghe tin hôn lễ bị hoãn, Lục Luật biến mất, ánh mắt Trì Diệu khẽ trầm xuống. Ngón tay thon dài gõ nhẹ trên tay vịn, hắn trầm ngâm rồi chậm rãi nói: "Ta nhớ... con thứ của Lục Quang Dự, hình như từng có khế ước rồi, đúng không?"

 

Một tia sáng vụt qua trong đầu, Trì Diệu trầm giọng ra lệnh: "Phù Thanh, lập tức tra lại thân phận người Lam Tinh mà chúng ta vừa gặp."

 

"Đi lấy tư liệu từ Tổ Cây."

 

------------------------

 

lledungg: Hông có tẩy trắng. Tẩy trắng hông nổi đâu

Bình Luận (0)
Comment