Chỉ vì câu nói đó, Nhĩ Nhã lập tức tung một cú đá, hất Phí Sở xuống giường.
Anh không hề chống cự.
Không ngờ lại dễ dàng đá được như thế, khoảnh khắc Phí Sở ngã xuống, đầu óc Nhĩ Nhã trống rỗng.
Cô bật dậy, vội vàng thốt: "Anh..."
Nhưng trước mắt, Phí Sở đã chống tay ngồi dậy, lại còn nhếch môi cười với cô.
Nhĩ Nhã lúc này mới kịp hiểu ra mình vừa ngốc nghếch thế nào.
Một sĩ quan cấp SS của Đế quốc, thể chất siêu việt, đùa cái gì chứ. Từ tầng hai rơi xuống còn chưa chắc bị thương, huống hồ chỉ từ... độ cao của một cái giường.
"Đm, chẳng phải em vẫn quan tâm đến anh sao?!"
Lời Phí Sở như còn vang vọng bên tai, khiến lòng cô rối loạn vô cớ.
Chẳng lẽ... thật sự là vì trong lòng quá để ý nên mới rối loạn?
Nhĩ Nhã không biết, cũng chẳng nghĩ thông được, chỉ thấy đầu óc mình bị xoáy vào một mớ bòng bong. Nhưng bề ngoài, cô chỉ mím môi, không để lộ chút cảm xúc, trông vẫn như còn đang tức giận.
"Không sao đâu." Phí Sở lại thẳng thắn, "Độ cao thế này thì không làm khó được người Đế quốc."
"Giờ mới chịu nói thật à?"
Lời trách hờn bật ra khỏi miệng, chẳng qua chỉ vì trong lòng bực bội.
Phí Sở vẫn cười, nét mặt còn mang theo chút đắc ý, như thể vừa đạt được mục đích chọc giận cô, lại cố ý nói cho bị ăn đòn: "Chẳng lẽ tôi cứ chọc em mãi được sao, lỡ đâu bị em đuổi thẳng ra ngoài thì biết làm thế nào."
Đúng lúc này, anh lại tỏ ra ngoan ngoãn.
Quả thật, đúng như câu nói "Một lần trỗi dậy, hai lần suy yếu, ba lần cạn kiệt." Đã tát Phí Sở một cái, lại còn đá anh xuống giường, cơn giận của Nhĩ Nhã dù có dữ dội đến mấy cũng dần hạ xuống.
Cô đưa tay day trán, trong khoảng lặng chỉ còn lại mớ suy nghĩ hỗn loạn quấn lấy mình.
"Còn muốn đánh nữa không?" Một lúc sau, Phí Sở lại hỏi.
Câu hỏi làm Nhĩ Nhã nghẹn lời.
"Nếu em thấy đủ rồi, tôi đi rửa mặt."
"Lúc nãy không phải nói không muốn động sao?"
"Bị đánh tỉnh rồi."
"...."
Phí Sở đứng dậy đi rửa mặt.
Nhĩ Nhã cũng quay về phòng mình, vào phòng tắm.
Dưới vòi sen, nước ào ào trút xuống, cơ thể được gột rửa sạch sẽ, nhưng tâm trí thì chẳng nhẹ nhõm chút nào.
Cô vẫn nghĩ về Phí Sở.
Hoặc đúng hơn là Phí Sở của tối nay.
Có lúc, cô thấy như trở lại những ngày trước kia, khi giữa họ không có gánh nặng nào, cũng không vướng bận điều gì.
Tính cách Phí Sở vốn dĩ khá cởi mở, nhưng từ sau lần chia ly với Đế quốc, anh hầu như chẳng mấy khi bộc lộ mặt ấy trước Nhĩ Nhã nữa. Ở nơi đông người, anh giữ khoảng cách vừa phải, chỉ như bạn bè. Nhưng khi chỉ có hai người, Nhĩ Nhã lại hiểu rõ rằng, bọn họ không thể nào chỉ là bạn, và vĩnh viễn cũng chẳng thể.
Nhói đau trong đầu. Cô không muốn nghĩ nữa.
Nằm xuống giường, cô lại trằn trọc không sao ngủ được. Nhĩ Nhã chợt nhớ đến lý do vì sao mình uống rượu đêm trước, thì ra là vì cô không thể chợp mắt.
Chẳng lẽ đêm nay lại lặp lại như hôm qua?
Nhưng thực tế thì không.
Cánh cửa phòng Nhĩ Nhã bất ngờ mở ra.
Cô khựng lại một nhịp, từ tiếng bước chân nhận ra đó là Phí Sở.
Trong phòng tối om, anh đi thẳng đến mép giường, khoanh tay đứng bên cạnh, nhưng lại không tiến sát hơn.
Trong bóng đêm, chỉ còn tiếng hít thở của hai người, nhịp điệu xen kẽ.
"Anh làm gì vậy?"
Nhĩ Nhã nhịn không nổi, chủ động mở lời.
Rồi cắn răng, thẳng thắn nói luôn: "Tắm rửa xong còn chưa chịu ngủ, cú tát của tôi lúc nãy chẳng làm anh tỉnh rượu hẳn rồi sao?"
Giọng Phí Sở cũng khẽ khàng, hơi khàn, nghe ra mệt mỏi: "Chưa."
"Vậy thì..."
"Nghe tiếng em trở mình mãi, tôi nghĩ chắc em còn đang tính xuống lầu lấy rượu."
Nhĩ Nhã: "..."
Quả thực, trong đầu cô vừa mới thoáng qua ý định ấy. Xuống dưới lấy một chai, mang về phòng khóa trái cửa, uống cho dễ ngủ.
Phí Sở tiếp lời, dường như đoán trúng tâm tư: "Không nói gì tức là đúng là có nghĩ đến."
Nhĩ Nhã: "..."
Anh đúng là không cần phải hiểu cô thấu đến thế, đọc được hết cả suy nghĩ trong đầu cô.
Nhĩ Nhã mở mắt, thôi giả vờ ngủ, ngước nhìn trần nhà rồi cố tình lảng sang chuyện khác: "Anh đến đây chỉ để nói chuyện này thôi sao?"
"Không."
Phí Sở hơi dừng, giọng trầm thấp mang theo ý trêu chọc: "Làm em giận rồi... có cần tôi ngủ bù để xin lỗi không?"
Nhĩ Nhã sững lại, rồi tức đến bật cười: "Anh còn có thể vô liêm sỉ hơn chút nữa không?!"
"Không được đâu, dày thêm nữa em sẽ thật sự tức giận mất, vậy thì lỗ quá."
Vừa mặt dày, vừa biết chừng mực.
Cô lại im lặng.
Không phải vì không muốn đáp, mà là vì anh nói chuyện quá khéo, khiến cô chẳng biết phản bác thế nào.
Khoảng lặng kéo dài.
"Ừm?" Giọng Phí Sở mơ hồ, nghe như đang buồn ngủ.
Không hiểu vì sao, vành tai Nhĩ Nhã lại thấy nóng lên, cô xoay lưng, chỉ khẽ nói: "Tùy anh."
Không từ chối, cũng chẳng đồng ý, mặc nhiên chấp nhận.
Nói xong, nhưng lại chẳng nghe thấy anh có động tĩnh gì. Tim cô bất giác đập loạn, đoán già đoán non: không lẽ anh lại đang tính bày trò gì nữa, thử thách cô sao...
Ngay lúc cô còn phân vân, anh mới chậm rãi bước đến.
Khi tiếng va vào mép giường vang lên, Nhĩ Nhã phản ứng còn nhanh hơn cả suy nghĩ. Cô bật dậy, xoay người, đúng lúc đón lấy thân thể đang nghiêng ngả của anh, dùng hai tay đỡ anh không ngã xuống.
Khoảnh khắc ôm chặt ấy khiến cơ thể cô cứng đờ.
Định buông ra, định mắng một câu, nhưng đã bị Phí Sở vòng tay ôm chặt lấy, giam cô trọn trong vòng ngực rắn rỏi.
Mùi rượu đã tản hết, chỉ còn hương sạch sẽ sau tắm gội.
Hương thảo mộc nhè nhẹ, rất quen thuộc. Vì bao năm qua anh vẫn chỉ dùng một loại.
Gương mặt vùi vào hõm vai, qua lớp vải mỏng vẫn tỏa ra hơi nóng rát bỏng.
Nhịp thở của anh phả bên cổ, khiến Nhĩ Nhã cảm giác như toàn thân đang bị ngọn lửa này thiêu đốt.
Trong hơi thở lẫn giọng cười khàn khàn, anh chậm rãi, chắc nịch nói: "Em thấy không, rốt cuộc em vẫn quan tâm đến anh."
Lần này, Nhĩ Nhã không phản bác.
Bởi ngay cả cô cũng nhận ra, đúng là như vậy.
Sự thật vốn chẳng cần phải tranh cãi.
Phí Sở lại tiếp tục ngủ trong phòng Nhĩ Nhã. Mà Nhĩ Nhã đêm nào rồi cũng lăn vào vòng tay ấm áp của anh.
Từ hôm đó cho đến khi bọn họ rời Lam Tinh để sang hành tinh của Nhĩ Nhã, mỗi đêm đều như vậy.
Chỉ đơn thuần là ngủ. Cũng chẳng mấy khi trò chuyện.
Ban ngày, Nhĩ Nhã vẫn chẳng thay đổi gì. Nhưng Phí Sở thì khác, cái vẻ ngông nghênh quen thuộc ngày càng quay trở lại, sống dậy từng chút một.
Lúc đầu, anh còn cẩn thận dậy sớm rời đi, sợ người ta hiểu lầm. Đến ngày cuối cùng trước khi rời Lam Tinh, lại bị Phù Thanh bắt gặp, anh ngang nhiên cười cợt với cấp dưới: "Gặp tới ba bốn lần rồi, ai hiểu sao thì hiểu, khỏi cần tôi giải thích nữa, đúng không?"
Phù Thanh: "..."
Anh uất ức: "Thế trước kia ngài còn bày ra bao nhiêu lý do qua loa để lừa tôi làm gì?!"
Phí Sở nhún vai: "Ai bảo cậu tin thật làm chi."
Nhìn nụ cười sáng rỡ kia, Phù Thanh nhận ra, cấp trên của mình rõ ràng đang đắc ý vô cùng.
Phù Thanh: "..."
Đêm đó, anh dọn hành lý, dứt khoát chạy sang ở nhờ căn nhà nhỏ của Nghiêm Trường Nhạc với Hứa Kim.
Anh thật sự không thể hiểu nổi, trên đời sao lại có kiểu "cẩu lương" (cơm chó) tự đuổi theo người ta mà nhét vào miệng được chứ?!
Phù Thanh đã rõ, hôm nay anh biết thì đồng nghĩa với việc tất cả mọi người đều biết.
Chẳng ai dám hỏi Nhĩ Nhã. Nhưng Phí Sở thì vui ra mặt, vui đến mức lộ liễu.
Trì Diệu nhíu mày: "Cười hớn hở như thế đủ rồi đấy."
Phí Sở lập tức nổi hứng: "Hay quá, em cũng đang muốn hỏi anh một chuyện."
Trì Diệu: "Đừng bảo là chuyện tình cảm nhé? Ta e câu trả lời của ta chẳng giúp ích gì được cho cậu đâu."
Rồi anh lạnh lùng bổ sung: "Dù sao ta với Thời Tinh cũng đã được pháp luật công nhận là bạn đời. Nếu cậu muốn lấy chuyện này ra tham khảo, tốt nhất hãy đợi đến khi bản thân cũng được đối phương thừa nhận đã rồi hẵng hỏi."
Phí Sở: "..."
Anh kéo ra một nụ cười gượng gạo, nửa đùa nửa thật: "Chưa được thừa nhận mà còn thế này, em thấy bản thân cũng đâu tệ lắm."
Trì Diệu thản nhiên: "Khác nhau nhiều lắm. Được công nhận thì gọi là đường đường chính chính.
Không được công nhận... thì gọi là 'ăn chực lần hai' thôi."
Phí Sở: "?!"
Giữa thời tiết ba mươi mấy độ, sao lại có thể buông lời lạnh buốt đến vậy, chẳng nể mặt người ta chút nào!!
Phí Sở giơ ngón tay cái, cười gằn: "Được lắm."
Chỉ riêng khoản chọc người ta tức chết, xem ra anh vẫn còn kém Trì Diệu một bậc.
Tối hôm đó, Phí Sở đem y nguyên lời Trì Diệu nói kể lại cho Nhĩ Nhã, không sót một chữ.
Phí Sở: "Em thật sự định 'ăn chực lần hai' của anh à?"
Nhĩ Nhã đã nhắm mắt, chỉ nghe được lơ mơ, đáp lại bằng một tiếng hừ mũi như hỏi lại.
Như thể chạm đúng vào đuôi mèo, Phí Sở lập tức xù lông, cố chấp lôi cô dậy khỏi giường, nhấn nhá từng chữ mà lặp lại lời Trì Diệu vừa nói, chi tiết đến mức không thiếu một câu.
Nhĩ Nhã dụi mắt, đầu gật gà gật gù, mệt đến sắp ngủ gục.
Cô nghĩ ngợi, rồi hỏi: "Vậy lần đầu em 'ăn chực' anh là khi nào?"
Phí Sở bật thẳng: "Nếu em không đồng ý, thì anh có thể ép buộc ôm em ngủ cả đêm được sao?"
"Còn nữa..."
Dù đã mơ màng sắp thiếp đi, nhưng từng lời Nhĩ Nhã nói vẫn chặt chẽ, logic rõ ràng, không hề hở kẽ.
Đúng là, nếu không phải Phí Sở có lòng, thì "lần đầu tiên" cũng chẳng thể biến thành "lần sau cùng" như vậy.
Phí Sở lập tức đổi cách hỏi: "Vậy lần này... em không tính tiếp tục 'ăn chực' anh nữa chứ?"
Nhĩ Nhã mệt rã rời, nhìn anh thật lâu.
Dạo gần đây, Phí Sở như trở lại dáng vẻ thuở mới quen, nói nhiều hơn, cởi mở hơn. Nhĩ Nhã không muốn thấy anh quay về thành một gã lầm lì, u ám, im lặng như trước.
Nên câu trả lời này... vô cùng quan trọng.
Nếu nói sai, e là đêm sau cô sẽ chẳng còn ai nằm cạnh.
Nhĩ Nhã nghĩ ngợi, trong ánh mắt kiên định muốn có đáp án của Phí Sở, cô nghiêng người, chủ động chạm môi anh.
Khoảng cách từ lần chủ động trước của Nhĩ Nhã đến nay, đã cách nhiều năm. Phí Sở lập tức choáng ngợp, sau đó bùng lên một niềm hân hoan nóng bỏng.
Nụ hôn kéo dài đến mức Nhĩ Nhã như cạn hết không khí trong lồng ngực, mới chịu kết thúc.
Cô ép Phí Sở nằm xuống giường, rồi gối lên người anh, đưa tay tắt đèn.
Gối đầu lên lồng ngực Phí Sở, nghe nhịp tim anh đập dữ dội, Nhĩ Nhã khàn giọng, mệt mỏi nói: "Được rồi, trả công rồi, không tính là ăn chực nữa. Ngủ đi."
Phí Sở: "?"
Phí Sở: "??"
Đợi đến khi nhịp tim bình ổn lại, Nhĩ Nhã đã chìm vào giấc ngủ sâu, ngay trên ngực anh.
Đúng là cao nhân còn có cao nhân trị, không ngờ cái câu hỏi "chết người" kia lại bị tháo gỡ kiểu này, Phí Sở nghẹn lời, chỉ biết câm nín.
*
Sau đó, khi đến tinh cầu của Nhĩ Nhã, chỗ ở của mọi người trở nên phân tán hơn.
Nhưng có vài điều vẫn chẳng thay đổi.
Ví như Trì Diệu và Thời Tinh ở cùng nhau, kẻ đi theo ở riêng một nơi, còn Phí Sở thì... dọn thẳng vào phòng ngủ chính của Nhĩ Nhã.
Anh cũng chẳng ép buộc cô phải cho một câu trả lời rõ ràng về mối quan hệ giữa họ, nhưng bắt đầu vòng vo gợi ý.
Trong khi đó, Nhĩ Nhã thật sự vẫn chưa sắp xếp nổi suy nghĩ của mình.
Một buổi chiều, cô gọi điện cho một người bạn thân, tìm kiếm "viện trợ ngoài".
Trong hàng loạt câu hỏi dồn dập, Nhĩ Nhã trả lời thế này:
"Anh ấy tính tình rất tốt, thoải mái, nhìn ngoài thì thô lỗ nhưng thực ra lại chu đáo, không thì ở tuổi này sao có thể ngồi đến chức thượng tướng được."
"Dung mạo à... cũng hài lòng, dù gì thì cũng là quân nhân đế quốc, chẳng có gì để chê."
"Còn... tớ không biết."
"Không ghét sự tiếp xúc, gần như cái gì cũng đã trải qua rồi. Chỉ là vì anh ấy xuất thân tốt, nên chắc không cam tâm làm người thay thế. Ngày trước tớ có đối xử rất chủ động, vậy mà anh vẫn kiên quyết đợi đến khi tớ có thể thật sự nhận rõ người trước mặt rồi mới chịu..."
Câu chưa dứt, người bạn kia đã nắm được điểm mấu chốt: "Cái gì cơ? Cái gì mà 'cái gì cũng đã trải qua' rồi?!"
Nhĩ Nhã thản nhiên đáp: "Tớ đã từng nói với cậu rồi mà, lúc rời khỏi đế quốc, tớ có một quãng thời gian rất hỗn loạn."
Người bạn kia nghẹn họng, không biết nên nói gì thêm.
Cô từng kể rồi.
Nhưng chưa bao giờ nói rằng... gần như chuyện gì cũng đã xảy ra cả!
Bạn cô ngớ ra: "Vậy tức là, không chỉ cơ thể có thể gần gũi đến thế, mà ngay trong lòng cậu cũng chẳng còn chút kháng cự nào nữa đúng không?"
Nhĩ Nhã nghĩ một lát, rồi chần chừ gật đầu.
Bạn: "......"
Bạn: "Tớ thấy cuộc trò chuyện này nên đổi chủ đề thôi. Đừng nói kiểu 'Tớ không biết phải làm sao, cậu giúp tớ phân tích với', mà nên đổi thành 'Tớ có một bao cơm chó muốn nhét vào miệng cậu, không ăn cũng phải cố mà nuốt', cậu thấy có đúng không?"
Nhĩ Nhã: "......"
Nhĩ Nhã: "Lộ liễu thế à?"
Bạn cô dọa cho tỉnh: "Cậu nghe lại xem mình vừa hỏi gì đi. Nếu không rõ ràng thì sao cậu lại hỏi câu đó? Đáng lẽ cậu phải hỏi tớ nghĩ thế nào về mối quan hệ của hai người mới phải."
Có thể bỏ qua câu hỏi "nghĩ thế nào", chỉ chứng minh một điều, Nhĩ Nhã đâu có hồ đồ. Ngược lại, cô tỉnh táo lắm.
Cô hoàn toàn biết, nếu người ngoài nghe thấy chuyện này, sẽ có cảm nhận thế nào!!
Nhĩ Nhã khẽ thở dài: "Cậu nói đúng."
Bạn cô thì chán chẳng buồn giấu: "Đi đi, đừng có lãng phí thanh xuân nữa. Chưa sống đến trăm tuổi mà đã tự dằn nén đến sinh bệnh thì phiền lắm đấy."
Nhĩ Nhã: "Ý cậu là tớ?"
Bạn cô thẳng thắn: "Không, là cả hai người các cậu!"
Cuộc gọi kết thúc.
Bạn cô nói đúng. Đối với mối quan hệ này, Nhĩ Nhã trong lòng đã rõ mồn một.
Chỉ là, tìm người để hỏi, cũng chẳng qua là trong lúc rối trí, cô bấu víu lấy một chút "cầu may" mà thôi.
Cái kiểu vòng vo gợi ý của Phí Sở khiến cô bất an.
Cô lo, nếu lại giống như cái lần bị hỏi "ăn chực" nọ, lỡ mà vướng phải mồi lửa, thì mối quan hệ vốn đang mong manh này sẽ lại trở nên gượng gạo khó xử.
Nhĩ Nhã khẽ buông ra một hơi dài. Dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật vẫn là...
Cô nhận ra, hóa ra mình sợ nhất là Phí Sở lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt xa cách ấy.
Trở lại thành một vị sĩ quan ít nói, chẳng mấy khi để ý đến cô.
Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt mơ hồ khó đoán kia, cái cách anh lặng lẽ dõi theo từng bước chân của mình, Nhĩ Nhã đã thấy khó mà chịu đựng nổi, huống chi còn nhiều thứ khác.
Phí Sở nói đúng.
Cô quan tâm đến anh.
Hơn cả tưởng tượng.
Có lẽ khi chưa có sự so sánh, cô còn chưa nhận ra, nhưng một khi đã đối chiếu rồi thì không thể quay về như trước nữa.
Đặc biệt là khi người kia đã lại chủ động bước tới.
Tối hôm đó, Nhĩ Nhã trở về muộn.
"Phí Sở."
Trong bóng tối, cô khẽ gọi.
"Ừm?"
Ngỡ là cô có chuyện, Phí Sở vốn đã hơi buồn ngủ liền mở mắt.
Nhĩ Nhã ngồi dậy, lại gọi khẽ một tiếng tên anh.
"Anh đây." Phí Sở đáp.
Anh vừa định ngồi dậy bật đèn, xem rốt cuộc có chuyện gì, thì môi cô đã ập tới, mang theo cơn xao động nóng bỏng.
Chiếc váy ngủ bị vò nhăn, lớp lụa mềm rối loạn dồn về ngang hông.
Đêm đó, cả hai không còn dừng lại nữa.
Bóng tối như tấm màn che chở, gột sạch mọi góc cạnh trên người Nhĩ Nhã, khiến cô dịu dàng đến khó tin.
Tựa như một giấc mơ.
Sáng hôm sau, Phí Sở theo bản năng đưa tay tìm bên cạnh. Không có ai. Tim anh như rơi thẳng xuống đáy.
Cơn lạnh lướt qua, khiến anh bừng tỉnh hoàn toàn.
Nhưng vết tích trên giường vẫn còn đó, rõ ràng nhắc anh rằng tất cả là thật.
Phí Sở sững người, lòng bồn chồn, vội thay quần áo rồi bước nhanh đi tìm.
Hỏi qua robot quản gia, không hề có chuyện biến mất, cô chỉ ngồi ngay ngoài sân, trên chiếc xích đu.
Anh dễ dàng tìm thấy.
Nhĩ Nhã đã thay một bộ váy ngủ khác, vẫn mỏng nhẹ, vốn chỉ hợp để mặc trong phòng.
Thấy anh, cô khẽ cười.
Nụ cười ấy làm tim Phí Sở thót lại, khiến anh thoáng chốc chẳng biết nên nói gì.
"Em..."
"Phí Sở."
Hai người cùng lúc cất tiếng.
Rồi đồng loạt im lặng.
Phí Sở bình tĩnh lại trước, mỉm cười: "Em nói đi."
Nhĩ Nhã hỏi nhẹ: "Em không gọi nhầm chứ?"
Ánh mắt Phí Sở khẽ run. Không biết có phải ý như anh nghĩ không, tối qua, cô cũng đã gọi tên anh mấy lần như thế.
Ngồi trên xích đu, Nhĩ Nhã khẽ đung đưa, giọng thản nhiên nhưng rõ ràng: "Thượng tướng Phí, chúng ta thử xem sao."
Tim anh phút chốc ngập tràn cảm xúc đến mức khó phân biệt.
Không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ cảm nhận được ngọn gió sớm mai thổi qua, Phí Sở mới chậm rãi ngộ ra hương vị ấy là gì.
Đó là sau quá nhiều lần trái ngược với mong muốn, sau khi đã gần như chấp nhận số phận, bất ngờ lại có khúc quanh sáng rỡ...
Là được toại nguyện.
Một làn gió nữa khẽ lướt qua, sắc mặt Phí Sở thả lỏng dần, môi cũng nở ra một nụ cười.
"Được thôi. Thử xem."
------------------------
lledungg: Ỏ