Buổi đón tiếp sau đó diễn ra khá thuận lợi. Sau khi gặp nhau ở cảng, dưới sự chủ trì của Chủ não, Tư tế và các quan viên ngoại giao, đoàn khách quý từ Đế quốc nhanh chóng được đưa vào Lam Tinh.
Chào hỏi lấy lệ xong, suốt cả quãng đường Thời Tinh chỉ nép sau lưng tư tế, hầu như không có mấy giao tiếp với những vị khách đến từ Đế quốc.
Trước bữa ăn, họ được đưa đến nơi ở đã chuẩn bị sẵn. Đây là khu dành riêng để tiếp đón hoàng thất Đế quốc trên Lam Tinh, vốn từng là chỗ ở của song vương mỗi lần ghé thăm.
Thị quan Đế quốc cho robot kiểm tra kỹ lưỡng, thấy không có vấn đề liền trao đổi vài câu với phía Lam Tinh rồi sắp xếp chỗ ở. Sau đó, mọi người chỉ gặp lại nhau ở nhà ăn dành cho khách quý.
Trước lúc tạm biệt, Thời Tinh lại bước ra, đứng ngang hàng với những người chủ nhà Lam Tinh, cùng cúi chào tiễn biệt. Khi hành lễ, cậu cảm giác có một ánh nhìn lướt ngang qua mặt mình, ngẩng đầu lên thì nó đã biến mất.
Từ nhỏ đã gánh vác sứ mệnh khác thường, Thời Tinh vốn quen với những ánh mắt dò xét ấy, nên cũng không lấy làm lạ.
Khi đoàn hai bên tách ra, tư tế mới quay đầu hỏi: "Hôm nay con không vui sao?"
Câu hỏi khiến Thời Tinh hơi khựng lại.
Tư tế nói thẳng: "Nếu không thì sao con cứ lùi ra sau? Ta đã dặn rồi, Điện hạ Trì Diệu chỉ hơn con một tuổi, vốn dĩ con mới là người nên chủ trì buổi tiếp này chứ?"
Quả thật trước đó từng nhắc đến, chỉ là Thời Tinh đã vô thức bỏ qua. Trước khi đến, ai nấy đều nghĩ Trì Diệu và cậu tuổi tác ngang nhau, thân phận cũng tương xứng, chắc sẽ có nhiều điều để trao đổi, nên muốn cậu chủ động đứng ra dẫn dắt cuộc gặp.
Không ngờ, rõ ràng cậu đã đồng ý, vậy mà sau cái bắt tay đầu tiên lại lẩn mất tăm. Trước mặt bao người, tư tế cũng khó kéo riêng cậu ra nhắc nhở, thế là rốt cuộc tư tế, chủ não và các quan viên ngoại giao phải thay nhau lèo lái buổi tiếp kiến như chuyền gậy.
Thời Tinh im lặng hồi lâu.
Tư tế hỏi: "Có phải con lại mải nghĩ chuyện khống chế năng lực nên quên mất không?"
"Hay là còn lý do nào khác, trong lòng thấy khó chịu với vị Điện hạ của Đế quốc này rồi?"
Thời Tinh im lặng hồi lâu.
Tư tế nhìn cậu lớn lên, phải nói là bà vẫn luôn hiểu rất rõ về Thời Tinh.
Cậu khéo léo đáp: "Khả năng nuốt chửng của con vẫn chưa sử dụng thuần thục, mỗi khi cần thao tác thật tinh vi thì lại khó kiểm soát được mức độ."
Vấn đề rèn luyện năng lực gần đây vốn luôn khiến cậu bận tâm. Nghe vậy, tư tế không hề nghi ngờ, chỉ thuận theo lời cậu mà tỉ mỉ hỏi han về tình hình luyện tập trong ngày.
Dù Thời Tinh không trực tiếp nói rằng mình quên vì mải lo chuyện năng lực, nhưng trong mắt tư tế thì chính là như thế.
Nói chuyện với tư tế chưa được bao lâu, Chủ não cũng đưa ra cùng một câu hỏi.
Thời Tinh lập tức hiểu, bản thân không thể tiếp tục lơ là nữa. Bữa trưa, nhất định cậu phải xuất hiện đường hoàng, tiếp đãi khách quý từ Đế quốc cho chu toàn.
Đè nén những sở thích cá nhân, cậu tự nhủ nhiều lần về trách nhiệm của mình, rồi bình tĩnh chấp nhận quyết định ấy.
"Tinh Tinh, vừa rồi..."
Không rõ từ khi nào, Lục Luật – người vốn đã bị cậu cho rời đi ở cảng – lại quay lại tìm. Thời Tinh khẽ cong môi, nở một nụ cười mang tính xã giao.
"Cậu đã gặp thành viên hoàng thất Đế quốc chưa? Thấy thế nào? Điện hạ Trì Diệu nghe nói tinh thần lực rất cao..."
Trong khoảnh khắc, Thời Tinh lập tức đón lời: "Vậy à? Trước đây cậu từng gặp vị Điện hạ này rồi sao?"
Lập tức, Lục Luật như được mở khóa miệng, thao thao bất tuyệt. Trong dòng lời kéo dài ấy, Thời Tinh chỉ lặng lẽ chắt lọc lấy những thông tin mình cần.
*
Trước bữa trưa, khi gặp lại, Thời Tinh cảm thấy bản thân đã khác hẳn so với buổi sáng. Ít nhất, trong lòng cậu đối với Trì Diệu đã có thêm nhiều hiểu biết.
Để bày tỏ ý xin lỗi, cậu chủ động đề nghị cùng Thời Nhiễm lái phi thuyền đi đón đoàn khách quý từ Đế quốc. Tư tế và Chủ não đều đồng ý.
Thời Nhiễm thì có chút căng thẳng, suốt dọc đường không ngừng hỏi han. Ngược lại, Thời Tinh vẫn điềm nhiên, phần lớn cũng vì cậu vốn chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì, nên giữ nguyên thái độ công việc.
Sắp đến nơi, cậu mới chợt nhớ ra, quay sang hỏi: "À, vị Điện hạ kia trông thế nào nhỉ?"
Ánh mắt Thời Nhiễm thoáng kinh ngạc, còn Thời Tinh lại thản nhiên bổ sung: "Lúc sáng vội quá, không kịp để ý."
Câu trả lời Thời Nhiễm đưa ra thì mơ hồ vô cùng: "Người nổi bật nhất ấy."
Đến khi đoàn người bước ra, Thời Tinh mới hiểu ra ý nghĩa thật sự trong câu nói kia. Hóa ra em trai mình chỉ biết nhìn mặt, bảo "nổi bật nhất" chẳng khác nào nói thẳng đó là người đẹp nhất, khí thế nhất!
Nhưng cũng phải thừa nhận, quả thật rất bắt mắt, hẳn là nhờ vào dòng gien ưu tú của hoàng thất Đế quốc.
"Điện hạ, chào ngài. Lần này tôi cùng Thời Nhiễm sẽ đưa các vị đến nơi dùng bữa."
Thời Nhiễm cũng nối lời: "Điện hạ, chào ngài."
Không ngờ lại chính Thời Tinh và Thời Nhiễm ra đón, Trì Diệu một lần nữa đưa tay ra. So với cái bắt tay thoáng chạm ở cảng, lần này người bảo hộ Lam Tinh không chỉ hành lễ chu toàn, mà còn nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười nhã nhặn đáp lại. Nhờ vậy, Trì Diệu cuối cùng cũng thấy rõ dung mạo của đối phương.
Khuôn mặt mang theo vẻ thân thiện khó lý giải, ánh mắt sáng trong. Một gương mặt ngoan ngoãn khiến ai cũng khó lòng ghét bỏ.
Không giống vị bảo hộ trong truyền thuyết, cậu lại càng giống một trị liệu sư tràn đầy sức sống.
Trong lúc Trì Diệu quan sát, Thời Tinh cũng lặng lẽ ngắm nhìn hắn. Sống mũi cao, mắt sâu, đường nét rõ ràng. Nhưng so với dung mạo mạnh mẽ dễ gây ấn tượng, thì khí chất quý tộc bẩm sinh của hoàng thất lại càng thu hút ánh nhìn. Từng cử chỉ như được đo bằng thước, vừa đẹp mắt vừa tạo nên cảm giác xa cách, toát ra sự lạnh nhạt của bậc trên.
Ừ, thế này mới đúng là người kế thừa của Đế quốc.
Có sự so sánh, Thời Tinh càng chú ý hơn đến cách ăn nói và cư xử của mình. Suốt dọc đường cậu khách sáo không ngừng, đến mức Phí Sở nghe thôi cũng thấy mỏi cả tai. Cuối cùng, Trì Diệu mới mở miệng ngăn lại: "Không cần quá khách sáo, cứ gọi ta là Trì Diệu là được."
Thời Tinh bật cười, nụ cười tinh nghịch: "Không được đâu. Ngài là khách quý của Lam Tinh, gọi vậy thì không hợp lễ nghi chút nào."
Cậu vốn lo tư tế và Chủ não sẽ lại trách mình. Nhất là khi có Trì Diệu làm hình mẫu so sánh, tiêu chuẩn lễ nghi dành cho cậu chắc chắn sẽ bị nâng lên thêm một bậc.
"Gọi là Điện hạ Trì Diệu, hoặc đơn giản là Điện hạ, ngài chọn đi?"
Trì Diệu ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: "Gọi Điện hạ cũng được."
Mọi người xung quanh đều gọi như thế, Trì Diệu cũng đã quen rồi.
Thời Tinh gật đầu.
Trì Diệu bèn hỏi lại: "Vậy người bảo hộ Lam Tinh có tên gọi gì không?"
Thời Tinh lập tức đưa ra câu trả lời đã chuẩn bị sẵn: "Xin lỗi nhé, không có đâu~"
Âm cuối khẽ nâng lên.
Câu trả lời vốn chẳng có gì sai, nhưng từ ánh mắt sáng ngời mang ý cười nơi khóe mắt kia, Trì Diệu lại có cảm giác đối phương đang cố ý trêu chọc.
Không đợi hắn hỏi tiếp, Thời Tinh liền đẩy Thời Nhiễm ra làm bia, để câu chuyện xoay quanh cậu em trai.
Cậu mỉm cười lắng nghe, dáng vẻ như rất chăm chú. Thế nhưng kỳ lạ thay, Trì Diệu luôn có cảm giác tâm trí cậu chẳng thật sự đặt ở đây. Vì sao lại có cảm giác ấy, chính hắn cũng không nói rõ được.
*
Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí vui vẻ.
Trong lúc tư tế và Chủ não trao đổi với đoàn Đế quốc, Thời Tinh cũng nắm được mục đích chuyến đi cùng thời gian lưu lại.
Biển tinh thần của Trì Diệu vẫn chưa ổn định, cần có trị liệu sư cao cấp trên Lam Tinh kiểm tra. Để chắc chắn, hắn sẽ ở lại cho đến khi tinh thần lực hoàn toàn phân cấp xong mới rời đi.
Lần này sang Lam Tinh, song vương vốn không yên tâm để hắn đi một mình. Vì vậy, ngoài đội quân riêng, Trì Diệu còn mang theo cả trưởng ban thị quan trong cung điện để chăm lo việc ăn ở, sinh hoạt.
Nghe thế, Thời Tinh suốt bữa vẫn giữ nụ cười trên môi. Nhưng trong lòng lại chỉ có một câu: Chậc, đúng là phô trương quá mức.
Đến giờ trà chiều, tư tế và Chủ não ngồi cùng với Hứa Kim – trưởng ban thị quan – bàn bạc, chốt lại nhiều chi tiết liên quan đến chỗ ở của Trì Diệu.
Ở những vòng thảo luận thế này, Thời Tinh tất nhiên chỉ làm nền, vừa nhấp trà vừa để đầu óc lang thang từ chuyện khống chế năng lực sang dáng vẻ mới nhất của Cây Mẹ. Mãi đến khi nghe thấy hai chữ "học tập", cậu mới chợt tỉnh lại.
May mắn là kịp phản ứng. Bởi đúng lúc ấy, tư tế và Chủ não đồng loạt nhìn sang. Chưa để họ kịp mở miệng, Thời Tinh đã nhanh chóng lên tiếng:
"Lam Tinh có hệ thống trường học thống nhất, trong đó còn có không ít học sinh là bệnh nhân từ các hành tinh khác. Không biết Điện hạ có cân nhắc nhập học ở trường công lập của Lam Tinh không?"
Sực nhớ ra, Thời Tinh bổ sung:
"À, đúng rồi. Con trai út của Nguyên soái quân đoàn số 3 bên quý quốc hiện cũng đang theo học tại một ngôi trường. Điện hạ và cậu ấy tuổi tác xấp xỉ, lại đều đến từ Đế quốc, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để nói."
Hứa Kim vừa định mở lời rằng việc học của Trì Diệu vốn đã được sắp xếp riêng, thì hắn đã nhanh miệng cắt ngang, hỏi thẳng:
"Cậu cũng đang đi học à?"
Thời Tinh gật đầu xác nhận: "Đúng vậy."
Trì Diệu cũng khẽ gật: "Vậy thì thử xem cũng hay."
Hứa Kim lập tức hiểu ra, vội im lặng. Đến khi mở miệng lần nữa, ông đã đổi chủ đề, bàn cùng tư tế về chuyện Trì Diệu nhập học.
Thực ra ban đầu, tư tế và Chủ não không hề có ý định sắp xếp như thế. Nhưng thấy Trì Diệu đã quyết, họ cũng chẳng tiện từ chối, đành thuận theo để bàn tiếp.
Ngày hôm ấy khép lại trong sự hài lòng của cả chủ lẫn khách.
*
Trì Diệu ở lại Lam Tinh.
Với ý định mở rộng quan hệ bạn bè, hắn quyết định theo học tại một trường công lập nơi đây.
Dân số Lam Tinh vốn ít. Trong trận chiến cuối cùng, phần lớn Lam quả sắp chín đã bị tinh thú phá hoại, khiến cơ cấu tuổi tác bị đứt gãy rõ rệt. Việc sinh sôi của Cây Mẹ cũng chỉ mới khôi phục hơn mười năm trở lại đây. Bởi vậy, hiện tại đa số trường học trên Lam Tinh đều vắng lặng, mỗi lớp chỉ có rất ít học sinh.
Thân phận đặc biệt của Trì Diệu khiến lớp học mà hắn và người em họ Phí Sở được xếp vào lại càng thưa thớt hơn.
Tính cả Lục Luật, trong lớp chỉ có ba học sinh đến từ Đế quốc, thêm hai người là con quan chức cấp cao Liên minh, và ba học sinh Lam Tinh.
Trong số đó có Thời Nhiễm, cùng hai trị liệu sư được dự đoán sẽ đạt cấp bậc 2s.
Đúng vậy, trong lớp hoàn toàn không có Thời Tinh.
Ban đầu, Trì Diệu còn tưởng Thời Tinh bận việc nên chưa đến. Một ngày trôi qua, rồi hai ngày cũng thế. Đến ngày thứ ba, hắn cuối cùng không nhịn được nữa, giữ Thời Nhiễm lại để hỏi.
Câu trả lời khiến hắn bất ngờ:
"À, chuyện này ấy mà. Bình thường anh tôi vẫn đi học, nhưng gần đây tình huống đặc biệt. Tư tế và Chủ não đã bàn với nhà trường rồi, phải đợi đến khi năng lực của anh tôi hoàn toàn ổn định thì mới quay lại lớp được."
Trì Diệu khẽ nhíu mày: "Năng lực hoàn toàn ổn định?"
Thời Nhiễm nghiêm túc gật đầu: "Ừ, thiên phú nuốt chửng đặc thù của người bảo hộ, dạo này phát triển quá nhanh, thường xuyên mất kiểm soát."
Trì Diệu im lặng.
Phí Sở bật thốt: "Vậy thì nguy hiểm thật."
Năng lực nuốt chửng là gì, ai có mặt ở đó đều rõ cả. Nhưng biết nguy hiểm là một chuyện, còn biết Thời Tinh sẽ không xuất hiện lại là một cảm giác hoàn toàn khác.
Nửa ngày sau đó, Trì Diệu không nói thêm lời nào.
Sang hôm sau, hắn không đến trường nữa mà ở lại nơi cư trú để học. Thầy dạy từ mẫu hạm cũng được đưa tới. Chỉ có điều, mục đích ban đầu của Trì Diệu vốn là muốn trải nghiệm cuộc sống ở Lam Tinh. Các thầy giáo cũng nghĩ rằng, với thân phận người kế thừa, để hắn đi nhiều, thấy nhiều, hiểu thêm về các hành tinh khác cũng chẳng phải điều xấu, nên không ngăn cản.
Buổi tối, Phí Sở tính tình bộc trực chợt ngẫm ra một chuyện: "Anh, anh đi học có phải vì muốn ở cùng vị bảo hộ kia không?"
Không ngờ Trì Diệu mặt không đổi, tim chẳng loạn, chỉ đáp gọn: "Có vấn đề gì sao?"
Phí Sở chống cằm: "Ở Đế quốc em chưa từng thấy anh đối xử tử tế với ai. Chẳng lẽ anh có ấn tượng tốt với cậu ta?"
Trì Diệu chỉ nói: "Thân phận ngang nhau. Trước khi đi, cha mẹ cũng dặn phải duy trì quan hệ tốt với Lam Tinh. Một công đôi việc mà thôi."
"Ồ, ra vậy."
Luôn đặt lợi ích Đế quốc lên hàng đầu – đó đúng là điều Trì Diệu sẽ nói. Nghe vậy, Phí Sở cũng không lấy gì làm lạ.
Thế nhưng chỉ có Trì Diệu hiểu, những lời đó không hẳn là điều hắn thật sự nghĩ.
Còn trong lòng nghĩ thế nào... chính hắn cũng chẳng rõ ràng được. Chỉ mơ hồ cảm thấy trên người Thời Tinh có điều gì đó mà hắn muốn thấy, nhưng chưa từng được nhìn thấy. Cụ thể là gì thì vẫn nhập nhòa, gãi nhói trong tim mà chẳng sao nắm bắt được.
Đêm ấy, nhớ lại lời Thời Tinh giới thiệu về trường học, Trì Diệu chợt nảy ra một ý nghĩ khác: có phải cậu ta cố tình nói vậy, để lừa mình đến trường công lập, nhằm tránh mặt?
Theo lý thì không thể, nhưng trực giác lại gióng lên hồi chuông mạnh mẽ.
Trì Diệu vốn không quen nghi ngờ người khác vô cớ. Không có bằng chứng, hắn đành tạm gác xuống.
Thế rồi, thoáng chốc nửa tháng trôi qua. Cho đến khi gặp lại Thời Tinh, cuối cùng Trì Diệu cũng đã hiểu ra một vài điều bấy lâu không sao nghĩ thông.
Hôm đó, Thời Nhiễm muốn tìm anh trai. Sau giờ tan học, cậu lại bị Lục Luật gọi, nhất quyết đòi đi cùng.
Trì Diệu lặng lẽ lắng nghe. Khi nghe nhắc đến rừng Cây Mẹ, hắn mới mở lời muốn đi theo.
Thời Nhiễm tưởng rằng hắn chỉ muốn ngắm cảnh Cây Mẹ, liền xin phép tư tế, được gật đầu đồng ý.
Hôm ấy, Thời Tinh đang bận cắt tỉa cành nhánh, tạo dáng cho Cây Mẹ.
Là người bảo hộ, Thời Tinh có quan hệ rất thân thiết với chúng. Các Cây Mẹ cũng thương cậu vô cùng, nên hễ có cây nào trong mùa yêu cầu khắt khe về tạo hình, tư tế và Chủ não đều sẽ phái Thời Tinh đến.
Dù có lỡ tay cắt hỏng, cậu chỉ cần làm nũng đôi chút là mọi chuyện lại êm xuôi. Không như robot, cắt cành vô cảm đến mức làm Cây Mẹ "tự bế".
Khi Trì Diệu nhìn thấy, Thời Tinh đang được cành cây quấn lấy, áo xốc lên để lộ một đoạn eo mềm mại, tay vẫn mạnh mẽ cắt tỉa cho Cây Mẹ.
Vài nhát kéo xuống, cậu vỗ nhẹ vào thân cây, nở nụ cười rạng rỡ: "Xong rồi nhé~"
Đôi mắt xanh nhạt trong veo, nụ cười sáng lấp lánh.
Trì Diệu nhìn nụ cười ấy, cuối cùng cũng hiểu mình mong đợi điều gì trên gương mặt này. Vẻ mặt này vốn nên rạng rỡ như thế – trong sáng, không chút u ám – mới là đúng.
Tâm tình hắn cũng nhờ vậy mà bừng sáng.
Nhưng ngay sau đó, hắn chợt nhớ lại những điểm từng thấy bất thường.
Nếu Thời Tinh thường ngày đều cười như thế, vậy thì hôm đầu tiên gặp nhau, điều khiến hắn thấy sai lạ chính là... khóe môi cậu khi ấy chỉ mang nụ cười xã giao.
Nói trắng ra, đó là một nụ cười giả.
Trì Diệu: "......"
"Tiểu Nhiễm, Lục thiếu gia, hai người đến rồi à."
Thấy Thời Nhiễm và Lục Luật, Thời Tinh vẫn tươi cười chào hỏi, khóe mắt cong cong.
Nhưng khi ngẩng lên, chạm phải ánh nhìn của Trì Diệu, cậu khựng lại một thoáng, như không ngờ sẽ gặp hắn ở đây. Khóe môi lập tức trễ xuống, song phản ứng nhanh chóng, liền nâng lên một độ cong chuẩn mực, khóe mắt không động đậy, mỉm cười lễ độ: "Điện hạ cũng đến rồi à, chào buổi trưa."
Tất cả rơi trọn trong mắt Trì Diệu: "......"
Giờ thì hắn đã chắc chắn hôm Thời Tinh gợi ý chuyện trường học, cậu cố ý muốn dẫn hắn đi sai đường.
Nụ cười vừa rồi chẳng phải bằng chứng rõ ràng nhất sao!
----------------